Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

181 576

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

128 169

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

33 290

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

21 74

Chị em Tier 1 - Bốn chị em không thể sống nếu thiếu tôi

(Đang ra)

Chị em Tier 1 - Bốn chị em không thể sống nếu thiếu tôi

Kamishiro Kyousuke

Sống chung dưới một mái nhà với 4 chị em mà tài năng lẫn sự dễ thương của ai cũng thuộc hàng《Siêu thượng cấp》!!Kiminaga Shikimi là một học sinh nghèo bị phát hiện đang làm thêm, vốn trái với nội quy c

6 124

Web novel - Chương 18: Chụp ảnh cặp!?

Enjoy!

----------------------------

Chụp ảnh cặp!?

"Này, sao bọn chúng lại có mặt ở đây? Chưa chừa à?"

Vừa mới cảnh báo xong, vậy mà bọn chúng lại phớt lờ và xuất hiện ở đây sao?

Không ngờ nổi, mà cũng phải công nhận là gan thật. Nếu là tôi thì chắc chắn không làm vậy.

"C-chắc là trùng hợp thôi… Hình như bọn họ còn chưa nhận ra chúng ta đâu."

Nghe Kujo nói vậy, tôi liền quan sát bọn chúng kỹ hơn.

Đúng là ánh mắt chúng đang nhìn tứ phía, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy đã thấy chúng tôi cả.

Hơn nữa, trông chúng còn đang trò chuyện vui vẻ nữa.

Vậy tức là… chỉ là tình cờ gặp nhau thôi à?

Sao mấy sự kiện xui xẻo cứ liên tục xảy ra thế này chứ…

"P-phải làm sao đây, Ryo-kun!? Bọn họ càng lúc càng tiến lại gần! Nếu cứ thế này thì chắc chắn sẽ bị phát hiện mất!"

Kujo hoảng hốt lo lắng bên cạnh tôi.

Bộ dạng lúng túng của cô ấy thực sự rất đáng yêu, nhưng tôi không có thời gian để tận hưởng điều đó.

Nếu không nhanh chóng tìm chỗ trốn, tình hình sẽ rất tệ.

"Trước hết, mình phải tìm chỗ trốn đã. Nếu để bọn họ thấy thì phiền phức lắm."

"Ừ, đúng vậy! V-vậy thì trốn ở đây đi, Ryo-kun!"

Vừa dứt lời, Kujou liền nắm chặt tay tôi và kéo đi một cách mạnh mẽ.

"Này, này! Cậu đang định dẫn tớ đi đâu thế!?"

"Nơi duy nhất tớ có thể nghĩ ra… là chỗ mà con trai chắc chắn không bao giờ vào hoặc đến gần!"

Mặc dù đang vội vã, nhưng ánh mắt Kujo lại tràn đầy sự tự tin đến kỳ lạ.

Nhìn vẻ mặt đó, tôi đoán chắc cô ấy có một nơi trốn khá tốt.

Nơi mà bọn côn đồ kia sẽ không tiến vào, thậm chí không dám bén mảng tới.

Là đâu chứ…?

"Đến nơi rồi, Ryo-kun! Ở đây thì chắc chắn sẽ ổn thôi!"

Nơi mà Kujo lôi tôi đến chính là… trước một buồng chụp ảnh sticker (Purikura).

T-thật sự thì đây đúng là một chỗ trốn hoàn hảo để tránh bọn côn đồ.

Tụi nó là con trai, chắc chắn không có lý do gì để vào đây cả.

Nhưng mà… chỗ này lại chỉ dành cho con gái hoặc các cặp đôi thôi.

Việc bước vào đây khiến tôi có một chút do dự.

"Ở trong này là an toàn nhất! Mau vào thôi!"

"Ơ-ừ…"

Dù có hơi ngại ngùng, nhưng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Bọn côn đồ vẫn đang tiến đến gần.

Nếu đụng độ trực diện thì còn tệ hơn.

Thế là tôi và Kujo bước vào trong một buồng chụp ảnh sticker, tạm thời ẩn nấp.

Cửa ra vào của buồng chụp đã che chắn tầm nhìn, nên chúng tôi không bị lộ mặt.

Trừ khi có ai đó cố tình nhìn vào trong, còn không thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

"Phù… H-hú hồn thật! Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi."

Kujo thở phào nhẹ nhõm, có vẻ đã bình tĩnh lại.

"Chúng ta cứ ở đây một lúc, quan sát tình hình rồi tìm cách ra ngoài."

"Ừ! Tớ cũng nghĩ vậy."

Tôi vui vì cô ấy đồng ý với đề xuất của mình, nhưng… vấn đề bây giờ mới bắt đầu.

Một không gian nhỏ hẹp, chỉ có tôi và Kujo—một nam một nữ, ở riêng trong một buồng chụp ảnh sticker.

Bọn tôi nên làm gì đây?

Lúc nãy còn có trò chơi để phân tâm, nhưng giờ thì không.

Trước mặt chỉ có một màn hình điều khiển của buồng chụp ảnh.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách giết thời gian, thì bất ngờ một giọng hướng dẫn tự động vang lên, nghe như có cả nốt nhạc ở cuối câu.

『Xin chào! Hãy chạm vào màn hình để chọn chế độ chụp ảnh nhé!』

Có vẻ như khi có người bước vào, hệ thống sẽ tự động phát ra âm thanh này.

Trên màn hình hiển thị đủ các chế độ chụp khác nhau.

Vậy ra bên trong buồng chụp ảnh sticker là thế này à?

Vì đây là lần đầu tiên tôi bước vào nên thấy khá mới mẻ, khiến tôi có chút tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình cảm ứng.

Có lẽ vì thấy tôi chăm chú quan sát, Kujo đã hiểu nhầm rằng tôi muốn chụp ảnh.

Cô ấy hơi cúi đầu, lúng túng nói nhỏ:

"Ưm… Ryo-kun… có muốn chụp thử không? Tớ cũng… đang nghĩ là có khi nào nên chụp một tấm…"

Dường như cô ấy đang do dự, ánh mắt cứ đảo qua lại rồi lâu lâu lại liếc nhìn tôi.

Chắc hẳn cô ấy đang rất mong chờ câu trả lời của tôi.

Thật lòng mà nói, chụp ảnh sticker cùng một cô gái khi chưa phải là người yêu thì có chút ngượng ngùng.

Nhưng nếu cứ đứng im trong này mà không làm gì thì cũng kỳ cục.

Cơ hội chụp ảnh sticker với một cô gái thế này chắc gì đã có lần hai.

Hơn nữa, chụp một tấm cũng chẳng làm bại lộ danh tính hay gây rắc rối gì cả.

Vậy thì… chụp thử một tấm vậy.

“N-Nhờ cậu nhé….”

"Ư-ừm… nếu tớ cũng được thì…"

Cả hai đứa mặt đỏ bừng, ngượng ngùng quay đi quay lại.

Cái tình huống quái gì đây chứ!?

Xấu hổ chết mất!

Kujo này, đừng có nhìn tớ với ánh mắt ngước lên đầy e thẹn như thế chứ!

"V-vậy… chụp thôi nhỉ… M-mong cậu giúp đỡ…"

"Ơ-ờ… Tớ là lần đầu nên nhờ cậu hướng dẫn nhé."

Kujo nhanh chóng chạm vào màn hình, chọn chế độ chụp.

Và rồi—

『5 giây nữa sẽ bắt đầu chụp! Hãy xích lại gần để vào khung hình nhé!』

Lại là cái giọng hướng dẫn đầy phấn khích đó.

Bắt đầu nhanh vậy sao!?

M-mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần…

Trong lúc tôi còn đang lúng túng, Kujo đột nhiên dựa sát vào tôi.

"Ể!? N-này, sao tự nhiên lại…"

"T-tại vì nếu đứng xa quá mà không vào khung hình thì sẽ tiếc lắm… với lại… chụp ảnh mà giữ khoảng cách thì… cũng kỳ mà…"

Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng mà bất ngờ quá!

Chết tiệt… nước hoa của Kujo thơm quá…

Đúng là con gái dễ thương chẳng bỏ sót cái gì.

"H-hay là cười lên đi, Ryo-kun! Ảnh sắp chụp rồi đó!"

"Ơ-ờ!"

Ngay sau đó, hàng loạt tấm ảnh được chụp liên tiếp.

Mà… ảnh tôi thì thảm họa thật sự.

Mắt to quá mức khiến tỉ lệ gương mặt lệch lạc, trông y như một ca phẫu thuật thẩm mỹ thất bại.

C-chẳng lẽ đây là mình sao…!?

Nhìn ảnh hiển thị trên màn hình, tôi cảm thấy tuyệt vọng.

"K-Kujo… xin lỗi… Tớ nhìn ghê quá…"

Trái ngược với tôi, ảnh của Kujo thì hoàn hảo.

Dễ thương kinh khủng.

Đúng là gái xinh thì ảnh nào cũng lung linh cả.

Nhìn sự chênh lệch giữa hai đứa, tôi càng thêm nản…

"Ahaha! Ryo-kun trông hài quá trời! Để tớ giúp cậu nè!"

Kujo bật cười rồi dùng bút cảm ứng vẽ thêm bộ râu rậm rạp lên mặt tôi.

Mặt đã kì cục sẵn rồi, giờ thêm râu vào thì đúng kiểu… không còn là con người nữa luôn.

"N-này! Cậu làm gì thế!?"

Không thể để yên được.

Tôi lập tức cầm bút cảm ứng còn lại, tô hết mặt Kujou thành màu tím.

Nhìn cô ấy bây giờ chẳng khác gì vừa ăn nhầm nấm độc.

"Aaa! Cậu dám hả!? Vậy thì tớ cũng không tha đâu!"

"Này, khoan đã! Nếu thế thì tớ cũng…"

Cứ như vậy, hai đứa liên tục nghịch ngợm vẽ loạn lên ảnh của nhau.

Kết quả… bức ảnh cuối cùng trông kinh khủng đến mức không thể nhìn nổi.

Kujo thì y như một bệnh nhân mắc bệnh nan y.

Còn tôi thì chẳng khác gì người ngoài hành tinh.

Nhìn vào bức ảnh hoàn chỉnh, cả hai lặng lẽ đối mặt nhau…

“"…Pfft. Puhahahahaha!!"”

Rồi phá lên cười.

Chắc phải cười suốt 10 giây liên tục.

Mặc kệ nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, cả hai vẫn cứ cười mãi không dừng lại.

Lần đầu tiên trong đời, tôi có thể cười thoải mái thế này với một cô gái.