Một thời gian thoáng qua kể từ khi chúng tôi đến thế giới khác
Tu luyện Shinsou vẫn đang tiến triển và trong lớp đã có nhưng bạn nhận được Shinsou.
Nhân tiện thì nhóm đó là Shindou, Maki, hay là Tsurugi hay là những người dạng đứng đầu khác.
Còn tôi?
Shinsou gì đến chữ Sh còn không thấy ấy!
Chết tiệt!
Thế nhưng tôi không bỏ cuộc, ngày qua ngày luyện tập ngồi thiền - một trong các bài tập của khóa tu luyện Shinsou.
Shinsou là loại vũ khí lãng mạng của phái Ảo tưởng, được đồn rằng là có thể lôi sức mạnh thật sự của bản thân ra. Thế nên muốn lĩnh hội được phải cố hướng về phía bên trong tâm hồn của bản thân và tập trung như thế này.
Thế nhưng trong quá trình học Shinsou thì thấy mấy người khác nhàn nhã luyện tập khiến tôi hơi mất tập trung do ghen tỵ.
Đã thế tê Gouda hay bắt nạt đó và cả nhóm hắn cầm đầu còn kích động tôi nữa!
Làm như tôi tập trung được ấy!
Nhưng nếu không tập trung thì lần này tôi sẽ bị thầy Carpaccio túm đầu không khoan nhượng.
Tu luyện khổ lắm.
Cơ sao bọn bất lương đó sử dụng được Shinsou còn tôi thì không?
Rồi chúng nghĩ mình có cái kỹ năng gian lận đó nên là người được chọn hay sao ấy, nên chúng bắt nạt nhóm không gian lận chúng tôi.
Honjou thường bị Gouda làm phiền cũng có cảm giác này sao.
Mà, may thay người mạnh nhất lớp - Shindou - là đồng minh của kẻ yếu, với cả Ivi, thầy Carpaccio và Sorachan cũng sẽ bảo vệ chúng tôi nên sẽ không xảy ra những vụ bắt nạt nghiệm trọng.
Nhưng chỉ là vấn đề thời gian.
Cứ thế, tôi tiếp tục luyện tập trong khi ôm một chút (có mà một chút ấy) bất an, và khi ấy.
Đột nhiên trong Lâu dài trở nên náo nhiệt.
Các kị sĩ đang rất hỗn độn.
“Có kẻ tấn công! Hắn đang xâm nhập vào cực kỳ nhanh!”
“Hể!?”
“Không, chờ đã! Không phải kẻ địch, là đồng minh!”
“Đâu!?”
GIọng nói đang trong tình trạng khó phân biệt được đang bình tĩnh hay không đang vang lên khắp trong lâu đài khiến cho nhóm không chiến đấu trong lớp trở nên bất an.
Tôi cũng run cầm cập.
Nếu địch tấn công thì những kẻ tầm thường như tôi sẽ chết mất.
Dù đã tăng chút Lv nhưng chỉ có thế.
Nhưng trong sân huấn luyện có thầy Carpaccio, nếu là thầy thì chắc chắn sẽ bảo vệ được chúng tôi!
Thầy ơi, nhờ người vậy!
Nhưng nỗi bất an của tôi có vẻ đã dư thừa, hỗn loạn trong thành nhanh chóng được dập tắt.
Nhưng đổi lại.
“Ngài Ivi, ngài Randolph, Điện hạ cho gọi các ngài ạ. XIn hãy nhanh chóng tiếp kiến.”
“Ừ. Có vẻ như liên quan đến xáo động lúc nãy.”
“Xin lỗi. Lão phải rời đi rồi. Carpaccio, trông các vị Anh hùng nhé.”
“Vâng! Xin cứ giao cho tôi!”
Theo chỉ dẫn của kỵ sĩ truyền tin, Ivi và người đứng đầu nhóm pháp sư hoàng gia kiêm giáo viên phép thuật, ông Randolph đi đến chỗ Nhà vua.
Chỉ còn lại chúng tôi và thầy Carpaccio.
Mà, như mọi khi thôi.
Đối với tôi là vậy.
Dù nói thế nhưng ngoài ba người dạy chủ đạo còn có nhiều giáo viên khác nữa.
Sau đó có một sự kiện xảy ra, đó là Gouda lên cơn đòi thách đấu thầy Carpaccio và bị tẩn cho lên bờ xuống ruộng, thấy thế tôi cũng vui lòng.
Ngoài ra thì cuộc huấn luyện vẫn như mọi khi, hôm nay tôi cũng thất vọng do không tìm được bé Shinsou và cứ thế cho đến khi giờ luyện tập kết thúc.
Và không biết vì sao Ivi và ông Randolph trở về với vẻ mặt nghiêm trọng.
Mà, có vẻ như họ lo cho chúng tôi nên đã giấu đi bộ mặt nghiêm trọng đó.
Nhưng với một người quan sát người khác thuộc tầm chuyên nghiệp như tôi thì lướt qua là thấy.
Thế sao họ lại làm một luôn mặt như thế, chắc hẳn đã có chuyện gì đó cực tồi tệ diễn ra phải không.
Trong khi tôi bị giày vò bởi cái dự cảm chẳng lành bị dấu kín này, ông Randolph cố gắng gọi mọi người bằng giọng lạc quan.
“Mọi người chú ý! Hình như có một con ma thú rắc rối ở ngôi làng hơi xa nơi này.
Ta sẽ cùng quân đội sẽ đi xử lý nó.
Và theo dự kiến thì Carpaccio cũng tham gia đội chinh phạt.
Thế nên chúng ta sẽ không thể dạy các cô cậu trong một khoảng thời gian.
Có cô đơn thì cũng cố chịu đựng nhé!”
Ông Randolph nói vậy.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm trọng đấy, chẳng lẽ con ma thú đó rất phiền phức?
Cơ mà ông Randolph đã cố không khiến chúng tôi lo lắng.
Tôi có nói nỗi bất an của mình ra cũng không giải quyết được gì.
Cứ im lặng thôi.
“Trong thời gian không có bọn ta thì cũng đừng lười biếng đấy.
Đặc biệt là Ayaka.
Có gần gũi với bạn trai thì ta không quan tâm đâu, nhưng đừng tán tỉnh nhiều quá rồi tiến lố đấy.”
“Tôi không có thế!”
Ồ, Maki nổi giận.
Nhưng hai người đó có gì đó có sự hiểu nhầm cực lớn rồi à.
Maki thích Shindou nhưng ông Randolph lại nghĩ tên thích Maki, Tsurugi là bạn trai của cô ta.
Ngày hôm nay trôi qua mà sai lầm vẫn cứ thế tiếp diễn.
Mà, Tsurugi chết mê Maki đến thế, tôi cũng mong sai lầm đó thành hiện thực.
“Thế đó, bọn ta cần phải nhanh chóng chuẩn bị xuất quân nên phải chia xa với các cô cậu rồi.
Tiểu thư Ivi, những đứa trẻ đó nhờ vào cô đấy.”
"… Vâng. Xin cứ trông cậy vào tôi.”
Mặt Ivi lộ vẻ lo lắng trong thoáng chốc.
A, quả nhiên chuyện này khá nghiêm trọng đây.
Ngày hôm sau, ông Randolph cùng với thầy Carpaccio theo đoàn chinh phạt lặng yên rời khỏi lâu đài.
… Thầy Carpaccio có ổn không đây
Hình ảnh người thầy cơ bắp đầy nhiệt huyết hiện hay kèm tôi nhất hiện lên trong đầu, đầu tiên cứ cầu nguyện ông ấy sẽ bình an trở về đi.