Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh Hùng (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 87

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 22

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 109

Vol 2 - Chương 1: Một cuộc phiêu lưu mới bắt đầu

POV: Oda Akira

“CHỦ NHÂN! CHỦ NHÂN!”

Tôi choàng tỉnh dậy trên ngọn cây bởi tiếng gọi quen thuộc của Night. 

Mở mắt ra, tôi thấy nó đã thu nhỏ lại bằng kích thước một con mèo nhà, đang đứng chễm chệ trên bụng, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng nhìn tôi chăm chú. 

Có cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi mới lại được nhìn thấy nó.

Kể từ trận đấu tay đôi với Kilika, đó cũng là lần cuối tôi gặp nó. 

Hóa ra lúc ấy nó chẳng hứng thú xem trận quyết đấu của tôi, mà lỉnh đi ngủ bù trên một cành cây gần đó. 

Tôi từng càm ràm vì bị “bỏ rơi” đúng lúc quan trọng, còn nó chỉ nhếch mép cười khổ rồi bảo: 

“Chủ nhân đâu thể thua kẻ như cô ta.” 

Nghe thì cũng ấm lòng, nhưng thú thật tôi không biết niềm tin của nó vào tôi bắt nguồn từ đâu, và liệu mình nên thấy hãnh diện hay hơi… lo ngại.

Tôi bật người xuống đất, vươn vai duỗi lưng. 

Night cũng nhảy theo ngay sau, dáng điệu uyển chuyển đặc trưng của loài mèo. 

Ngủ trên cành cây thì chẳng thoải mái gì, nhưng vẫn còn dễ chịu hơn nhiều so với sàn đá lạnh lẽo dưới lòng mê cung. 

May mắn là tôi không hay trở mình khi ngủ, nên cũng chẳng lo ngã xuống. 

Côn trùng cũng chẳng mấy bận tâm, nhất là khi thế giới này chẳng hề có muỗi để đêm nào cũng làm tôi phát điên như ở quê nhà.

“Chào buổi sáng, Night.”

“Chào buổi sáng, Chủ nhân. Trông ngủ ngon đấy, thật đáng mừng. Ta đang tính rủ đi dạo sáng cùng, vì chắc mấy người kia còn lâu mới dậy.”

“Ồ? Vinh dự quá nhỉ. Ta nhớ đây là lần đầu tiên ngươi mời ta đi dạo đấy.”

Tôi biết nó vẫn giữ thói quen đi vòng quanh đấu trường cũ của mình mỗi khi thức dậy, gọi đó là “tản bộ buổi sáng”. 

Nhưng chưa từng bao giờ nó rủ tôi đi cùng. 

Nhìn ánh mắt nó, tôi hiểu ngay rằng buổi đi dạo này không hẳn vô tư. 

Nếu đến mức phải gọi tôi dậy, hẳn là chuyện quan trọng.

Trên đường đi, Night liên tục thay đổi kích thước nhờ kỹ năng Biến hình, khi thì thu nhỏ như mèo con, khi lại lớn bằng báo đen hay một con chó to, để vừa với lối mòn.

“Quả là kỹ năng Đặc biệt tiện lợi đấy,” tôi liếc nhìn nó, thì thầm.

“Nó cũng có hạn chế, nhưng nhìn chung lợi nhiều hơn hại.”

Đoạn hội thoại ngắn ngủi rồi rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng bước chân tôi vang lên. 

Một lúc sau, cuối cùng Night cũng cất lời, hỏi điều mà tôi biết nó đang chờ:

“Chủ nhân định làm gì tiếp theo?”

“Ý ngươi hỏi với tư cách là thuộc hạ của Ma Vương, hay với tư cách là bạn đồng hành của ta?”

Night thoáng khựng lại, nhưng rồi bật cười khẽ.

Bước chân chúng tôi cũng chậm lại thành dạo bộ thong dong.

“Tất nhiên là với tư cách bằng hữu rồi. Giờ mối liên hệ duy nhất còn sót lại giữa ta và Ma Vương chỉ là qua ngũ quan. Ta chẳng có ý định phản bội, nhưng cũng không còn muốn phục vụ Ngài ấy nữa. Nói thế cũng có thể coi là phản bội… nhưng mặc kệ.”

“Ngươi chắc chứ? Ta đoán trước đây ngươi sống chẳng tệ gì trong ma tộc, với địa vị cao thế kia.”

Tôi vẫn nhớ, việc bị giam mãi dưới tầng đáy mê cung với tôi thì chẳng khác gì hình phạt, nhưng với tính cách cầu toàn của Night, tôi ngờ rằng đó không phải sự trừng phạt mà là một nhiệm vụ được tin tưởng giao phó. 

Với khả năng biến hình và giao tiếp, nó hẳn được coi trọng hơn nhiều so với những con quái vật khác. 

Kỹ năng Đặc biệt vốn chỉ xuất hiện ở những kẻ thật sự tinh anh cơ mà.

“Ngươi từng bảo, nếu đến lúc phải lựa chọn, ta được phép theo phe của Ma Vương. Nhưng thật lòng, ta không thấy mình rời khỏi ngươi đâu… Nói vậy thôi, trở lại chuyện chính: nếu chưa có điểm đến tiếp theo, thì ta muốn dẫn ngươi đến một nơi.”

“Ồ? Hiếm khi ngươi yêu cầu thế này. Được thôi, ngươi muốn đi đâu?” 

Tôi hỏi, vừa thuận theo sự đổi đề tài, vừa thầm thấy ấm lòng vì nó chọn tôi thay vì vị chủ nhân cũ.

“Đến vùng hoang dã Brute, nơi những mãnh thú tung hoành tự do.”

“Lục địa thú nhân à? Và ngươi muốn làm gì ở đó?”

“Trong số họ có rất nhiều thợ rèn tài ba. Ta nghĩ đã đến lúc ngươi đem thanh kiếm ấy đi kiểm tra rồi.”

Tôi nhìn xuống chuôi thanh katana đen đeo bên hông. 

Nó là món quà của Chỉ huy Saran, từng nhiều lần cứu tôi khỏi lưỡi hái tử thần. 

Nhưng giờ đây, bản thân nó đã cận kề cái chết. 

Không phải tôi không chăm sóc nó, chỉ là tôi đã buộc nó phải chịu đựng quá nhiều trận chiến, đến mức lưỡi kiếm giờ trông giòn mỏng như có thể gãy đôi dưới một cú chặt tay của cao thủ võ thuật.

“Ừ, chắc đúng là nên đem đi sửa.” 

Tôi gật đầu.

“Thấy chưa? Đồng hành của ngươi quả là một con mèo tinh mắt.” 

Night vểnh ngực tự hào, trông đến buồn cười khiến tôi bật cười khẽ. 

Có lẽ chuyến đi này nó còn tính thêm chuyện khác, nhưng tôi quyết định để sau rồi hỏi.

“Thế thì quyết định rồi. Chúng ta lên đường ngay hôm nay.” 

Tôi tuyên bố.

“Hôm nay?!” 

Night tròn mắt, suýt nghẹn giọng.

Tôi chẳng trách nó ngạc nhiên, đúng là quyết định bất ngờ, nhưng lòng tôi đã quyết, và linh cảm mách bảo rằng ra đi lúc này là đúng.

“Nói thật, ta đã muốn rời khỏi Thánh Lâm càng sớm càng tốt. Nhưng vụ Kilika đã trì hoãn mọi kế hoạch. Giờ thì đã đến lúc tiếp tục hành trình rồi.”

“Ra vậy. Vậy thì tôi đi chuẩn bị đây,” một giọng nữ vang lên, rõ ràng không phải Night.

Tôi quay phắt lại. 

Một thiếu nữ tóc bạc đứng đó, mái tóc khẽ bay trong gió, ánh mắt đỏ rực lấp lánh vẻ tinh nghịch.

Kẻ nghe lén.

Cô ta mỉm cười đầy đắc ý vì đã lén nghe trọn cuộc trò chuyện.

Tôi khẽ nhăn mặt. 

“Chà, chào buổi sáng, Amelia.”

“Cậu không định bỏ lại tôi đấy chứ? Dù có phải đi đến tận cùng thế giới, tôi cũng sẽ theo cậu thôi, Akira.”

Cô mỉm cười. 

Nụ cười hiếm hoi ấy khiến lòng tôi khẽ ấm lại, nhất là từ khi đặt chân vào lãnh địa tinh linh, tôi đã chẳng còn thấy cô cười nhiều nữa.

“Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ cô lại rồi, ngốc ạ. Tôi chẳng quan tâm phụ vương cô nghĩ gì đâu, cô và tôi là một đội,” tôi trấn an Amelia. 

Nhưng Night liếc tôi cái nhìn đầy khó chịu. 

“À… ý tôi là, cô, tôi và cả Night nữa,” tôi vội vàng chữa lại. 

Cả hai gật gù, coi như chấp nhận.

“Nhưng mà, chưa chắc chúng ta sẽ quay lại nơi này, hoặc nếu có thì cũng chẳng biết bao giờ. Cô nên báo cho nhà vua và em cô biết trước khi đi thì hơn.”

“Không có chuyện ‘nếu’ ở đây. Chúng ta chắc chắn sẽ quay lại. Thế thì lo gì mà phải báo cho ai chứ?” 

Amelia bình thản đáp.

“Ừ, cô nói cũng đúng.” 

Tôi cười nhẹ. 

Có lẽ chỉ mình tôi còn vương chút do dự. 

Không sao đâu, tôi tự nhủ. 

Nhất định chúng ta sẽ ổn.

---

“Công chúa Amelia! Người có muốn dùng chút nước không?”

“Công chúa Amelia! Người có thấy khỏe không?”

“Công chúa Amelia! Hay là để bọn thần…”

“Công chúa Amelia…!”

“Công chúa…?”

“Trời đất ơi! Mấy người có im hết đi không?! Để bọn ta yên một chút!”

Tôi phải quạt tay xua đám thị nữ tinh linh đang bu lấy Amelia, vừa làm vừa thầm rên rỉ: 

Mình đã làm gì để rơi vào cảnh này cơ chứ…

“Các người đi ngay hôm nay sao?!”

“Thật quá đường đột đấy, nói nhẹ cũng là như vậy.”

Nhà vua và Kilika cùng sững sờ khi nghe tin tôi quyết định khởi hành. 

Phụ vương của Amelia bật dậy khỏi ngai vàng, đến mức làm chiếc ghế đổ đánh “rầm”. 

Ông ta chẳng buồn quan tâm chiếc ngai hoa mỹ kia, mà tiến thẳng lại túm cổ áo tôi. 

Tôi không hề nhúc nhích, nhưng cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ Amelia bên cạnh. 

Này, bình tĩnh nào Amelia… không cần nhìn phụ vương cô bằng ánh mắt muốn lột da người ta như thế đâu…

Nhưng nhà vua chẳng hề nao núng trước cái nhìn ấy, ông lắc mạnh vai tôi. 

Thật ra cũng chỉ giống như ai đó xô nhẹ mà thôi, dù sao thì chỉ số của tôi vượt xa ông ta.

“Quá sớm rồi! Một đứa trẻ như ngươi chắc không hiểu đâu, nhưng việc này phải có trình tự, có thủ tục! Không thể cứ muốn sang lục địa khác là đi ngay được!” 

Ông quát lớn.

“Vâng, tôi hiểu chứ,” tôi đáp lại ngay.

Nhà vua chỉ lắc đầu, vẻ bất lực. 

Thú thật, tôi vốn nghĩ mình kiểm soát tình hình khá ổn, nhưng nhìn ông ta thế này, tôi lại hơi áy náy. 

Chủ yếu là vì tôi biết rõ lý do thực sự ông ta không muốn Amelia đi sớm thế này.

“Được rồi, cứ làm theo ý các ngươi đi,” ông miễn cưỡng chấp thuận. 

“Có điều… chắc là ta sẽ không thể tổ chức tiệc đón mừng cho con bé như dự định nữa.”

Tôi biết ông và Kilika đã chuẩn bị một buổi tiệc lớn để chào đón Amelia trở lại Thánh Lâm. 

Chính vì vậy tôi càng muốn rời đi ngay, một phần cũng vì bực bội với ông bố rõ ràng chẳng hề muốn con gái mình rời xa.

“Này, hay thế này nhé: để Kilika thử trải nghiệm cảm giác làm Amelia xem sao?” 

Tôi gợi ý.

“C-cảm giác làm chị ta? Ý ngươi là ta giả làm chị mình, rồi đi dự tiệc thay sao?” 

Kilika hốt hoảng.

“Chính xác. Ý tôi là thế đấy.” 

Tôi hơi thất vọng khi thấy cô không mấy hào hứng.

Mối quan hệ của hai chị em họ đã tiến bộ nhiều, dần bỏ qua khúc mắc xưa. 

Nhưng trong lòng tôi vẫn lo, sợ rằng ghen tuông cũ có lúc lại trỗi dậy. 

Dù tôi tin vào thiện chí của Kilika, nhưng với tuổi thọ dài đằng đẵng của tộc tinh linh, việc hai chị em thật sự hiểu và thông cảm cho nhau là điều vô cùng quan trọng.

“Nghe cũng thú vị đấy,” nhà vua trầm ngâm. 

“Con chưa nhận ra thôi, Kilika, nhưng làm công chúa không chỉ toàn niềm vui. Biết đâu, bằng cách đứng trước thần dân mà không cần dùng đến mê hoặc, con sẽ học được cách tôn trọng và hiểu chị gái hơn.”

“C-cha! Người thật sự định chấp nhận trò này sao?!” 

Kilika kêu lên.

“Ôi, làm công chúa cũng chẳng có gì khó đâu,” Amelia mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Kilika. 

“Em sẽ làm tốt thôi, chị hứa.”

fcc2dceb-c6bd-44c6-84e7-f4e4f2ea65eb.jpg

“Chị…” 

Kilika khẽ nức nở, rồi gật mạnh. 

Mhông ai cưỡng lại nổi “tuyệt chiêu song sát” của Amelia: 

Nụ cười dịu dàng cộng thêm cái xoa đầu. 

Ít nhất là tôi chưa bao giờ đủ sức từ chối. 

Đòn này chẳng cần chỉ số cao thấp, cứ thế xuyên thẳng hàng thủ, giáng một cú vào tim người ta. 

Có lẽ Amelia mới là MVP thực sự của thế giới này.

“Được, vậy em sẽ giả làm chị, dự tiệc thay!” 

Kilika tuyên bố.

“Tốt lắm. Hãy làm chị hãnh diện nhé.” 

Amelia mỉm cười rạng rỡ.

“Vâng!” 

Kilika đáp đầy khí thế.

Tốt, ít nhất thì xong được một việc. 

Tôi nhìn sang Amelia, dù cô không tỏ ra phấn khởi như Kilika, nhưng rõ ràng vẫn thấy vui thay cho em gái.

“Thế ba người định đi đâu? Tới thẳng lâu đài Ma Vương sao?” 

Nhà vua hỏi.

“Không, trước hết tôi cần sửa thanh kiếm này, nên bọn tôi sẽ sang Brute,” tôi đáp. 

Nghe thế, gương mặt ông ta cau lại. 

Ờ phải, tôi quên mất chuyện tinh linh và thú nhân vốn chẳng ưa gì nhau. 

Thực ra nói trắng ra thì tộc tinh linh chả ưa tộc nào ngoài chính họ. 

Mà cũng dễ hiểu thôi, với cái tính kiêu hãnh và trọng lễ nghi của họ thì làm sao hòa hợp được với đám thú nhân mạnh mẽ, thô mộc kia.

“Ra vậy. Thế thì để ta hộ tống các ngươi ra bến cảng.”

“Cảm ơn, nhưng bọn tôi tự lo được.”

“Không cần khách sáo đâu.”

“Thật đấy. Ngài đi theo chỉ tổ sinh chuyện, nên chúng tôi xin phép từ chối.”

“Ngươi đúng là khó chịu thật.”

Cứ nghĩ tôi dễ chiều à, thưa bố vợ? 

Nghe ông nói “ra bến cảng” mà tôi thấy mùi nguy hiểm. 

Dù có cả đại dương ngăn cách, ai biết ông còn giở trò “bố trực thăng” nào để ngăn con gái đi xa nữa cơ chứ.

“Không có nhiều thuyền từ đây sang Brute đâu. Các ngươi chắc chắn sẽ không thể đi nếu không có giấy thông hành hoàng gia. Nhưng nếu thực sự muốn lén lút vượt đại lục mà chẳng thèm làm thủ tục gì, thì… ta mặc kệ. Chỉ cần đừng lôi con gái ta vào chuyện này là được.”

“Tch.”

“Tiện thể, ba người các ngươi đã làm cách nào mà lẻn trái phép vào lãnh địa tộc tinh linh vậy?”

Chết tiệt. 

Tôi cứ mong ông ấy quên mất vụ này rồi cơ. 

Tôi bực bội bấm lưỡi. 

Hoàn toàn chẳng muốn dây vào cái chuyện “dịch chuyển bằng pháp trận” đâu, càng không muốn nhắc tới chuyện tôi vốn dĩ không phải người của thế giới này. 

Tôi gượng cười, cố gắng né tránh:

“Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ làm theo cách của ngài, được chứ?”

“Không, nếu ngươi còn dám lên giọng kẻ cả thế kia, thì càng không.” 

Quốc vương gằn giọng.

“Xin lỗi, nhưng tật rồi, khó sửa lắm.” 

Tôi nhún vai. 

Đúng là đồ cộc cằn. 

Mà lần này tôi thề là chẳng cố ý xúc phạm đâu.

Tôi khoanh tay, còn ông ta thì thở dài, hẳn là hiểu ra có sửa tính tôi cũng vô ích.

“Thôi được. Các ngươi cứ thu dọn đồ đạc đi. Ta sẽ chờ dưới quảng trường, từ đó các ngươi có thể xuất phát.”

“Chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.”

Thật ra tôi chẳng có bao nhiêu hành lý ngoài vũ khí và bộ đồ mặc trên người. 

Đếm lại mấy con dao phi, giúp Amelia chọn thứ cần mang, rồi cả bọn kéo xuống quảng trường như đã hẹn.

“Đội hình, tiến bước!”

“Này, lão vua gàn! Ngài định giở trò gì vậy hả?!”

Cảnh tượng đập vào mắt tôi là gần cả trăm cung thủ tinh linh xếp hàng ngay ngắn. 

Bọn họ đứng im đến mức thoạt nhìn cứ ngỡ như mấy bộ giáp rỗng.

“Phụ vương, chẳng phải thế này hơi quá sao?” 

Kilika lên tiếng. 

Cô mặc giáp đầy đủ, cũng đúng thôi, vì vốn được tôn xưng là kiếm sĩ mạnh nhất trong cả vương quốc tinh linh. 

Có cô đi cùng thì không vấn đề, nhưng còn 99 cung thủ kia thì rõ là dư thừa. 

Chưa kể, ông vua cố chấp kia lại còn mặc giáp, nhất quyết đòi đi theo.

“Đường dài đầy rẫy nguy hiểm, đi đông thì càng an toàn.” 

Quốc vương huênh hoang, ra vẻ đường bệ, dù trông ông ta mặc giáp thì lố bịch hết chỗ nói. 

Chẳng lẽ chưa từng nghe câu “đi đâu giữ kín tung tích” sao? 

Đi kéo cả một đội quân thế này thì còn gì gọi là kín đáo. 

“Nào nào, thêm chút bảo vệ cũng đâu có hại gì.” 

Ông ta cười gượng.

“Chút ư? Ngài gọi đống này là chút à?” 

Tôi sặc giọng.

Thật tình muốn đấm cho cái bản mặt ngốc kia một cái, chắc đã làm thật nếu Amelia không cản. 

Cuối cùng, Kilika khuyên mãi ông ta mới chịu để lại đa số quân lính, chỉ cử vài người theo, và quan trọng nhất là chịu cởi bỏ bộ giáp nực cười đó để ở nhà.

Thế là tua nhanh đến hiện tại: 

Chúng tôi vẫn phải lếch thếch trong rừng với một toán lính đi kèm. 

Dù chỉ còn chừng 20 người, nhưng với tôi thế vẫn quá dư thừa. 

Và tệ nhất là… tất cả đều là đàn ông.

Chán chết. 

Tôi xua đuổi họ cả chục lần mà vẫn bắt gặp những ánh mắt len lén nhìn về phía Amelia. 

Đúng là lũ dai như đỉa.

“Chẳng mấy chốc nữa là tới cảng rồi.” 

Một gã thanh niên tộc tinh linh mỉm cười, còn dám tiến lại gần tôi dù rõ ràng tôi đang bực bội.

Thực ra, “thanh niên” chỉ là so với Amelia và mấy người kia thôi, chứ chắc cũng hơn tôi vài chục tuổi. 

Và như mọi tên tinh linh khác, hắn sở hữu một gương mặt đẹp đến mức khó chịu.

Biến đi, thằng trai đẹp rởm.

Có lẽ hắn hiểu nhầm ánh nhìn cáu bẳn của tôi, nên cuống quýt giới thiệu:

“T…tên tôi là William, thưa ngài!”

“Sao nghe quen quen thế nhỉ?” 

Tôi nghiêng đầu.

“À, cũng hơi ngượng… Cha mẹ tôi vốn rất ngưỡng mộ ngài Liam, nên…”

“À, ra là đặt tên theo thần tượng.” 

Tôi gật gù. 

Đặt tên con theo người mình kính trọng cũng chẳng lạ.

“Vâng, đúng thế. Tôi thực lòng kính phục ngài Liam, nên cũng tự hào về cái tên này, dù đôi lúc hơi xấu hổ.”

“Chứ ta vẫn chẳng thấy hắn có gì hay ho cả.” 

Tôi lầm bầm, nhớ lại khuôn mặt tự tin vênh váo trong trận đấu hôm nọ.

“Ngài nói gì đó sao?”

“À không, không có gì.”

Thực lòng, cũng phải thừa nhận Liam sau khi được giải thoát khỏi ma pháp của Kilika đã ra sức vực dậy quốc gia tinh linh. 

Hắn còn tự hủy bỏ hôn ước với Amelia và Kilika, chính thức xin lỗi, thậm chí quỳ rạp trước mặt tôi với thái độ thành khẩn đến mức ai nhìn vào cũng tưởng hắn người Nhật thật.

“Ngài Akira! Xin được tạ lỗi! Ta đáng lẽ phải ngăn cản công chúa Kilika, cứu công chúa Amelia, nhưng vì bất tài nên lại đẩy việc đó sang cho ngài! Lại còn dám động thủ với ngài ngay lần đầu gặp mặt! Xin hãy tha thứ cho kẻ tội lỗi này!”

“Này, này! Đừng có quỳ sụp xuống thế! Với cả ngươi học cái kiểu xin lỗi kiểu Nhật ở đâu vậy?! Cơ mà cũng phải công nhận là làm y như thật đấy. Thôi, ngẩng đầu lên nào!”

“Ta nghe nói người dân nước Yamato đều xin lỗi và cầu khẩn như vậy trước cấp trên. Mà quê hương ngài lại mang nhiều nét tương đồng với Yamato, nên ta muốn bày tỏ lòng thành theo cách hợp ý ngài nhất!”

“Rồi rồi, đủ rồi. Mau đứng dậy đi!”

Cuối cùng tôi cũng xiêu lòng trước màn kịch đầy cảm xúc đó mà tha thứ cho hắn.

Chắc không biết tâm trí tôi đang ở chỗ khác, William vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về thần tượng Liam của hắn:

“Ngài ấy đúng là tấm gương hoàn hảo, chẳng phải sao? Người ta bảo xã hội tộc tinh linh sụp đổ nếu không có quốc vương, nhưng tôi nghĩ ngài Liam cũng quan trọng không kém. Ngài ấy làm việc đến tận khuya để vực lại nền kinh tế, dù tôi chẳng hiểu công việc cụ thể là gì. Nhưng ngài ấy không hề kiêu ngạo vì thân phận quan chức, vẫn tham gia săn bắn như mọi chiến binh khác. Tài bắn cung thì chỉ kém công chúa Amelia, mà đã nhắm thì con mồi khó thoát. Đó chính là Liam, trí dũng song toàn, đúng nghĩa!”

“Ừ, ừ, ngầu lắm, nhóc. Thôi nào…”

Sau khi giả vờ không nghe thấy màn ca tụng thần tượng sướt mướt của William, tôi chợt nhận ra phía trước đoàn có xôn xao, khiến cả đoàn dừng lại. 

William bảo là sắp đến nơi, nhưng nhìn tình hình thì chưa tới được. 

Ít lâu sau, cậu ta xác nhận điều tôi đoán.

“Chết rồi! Có địch phục kích!” 

Cậu ta hoảng hốt.

“Địch? Ý cậu là bọn cướp đường à?” 

Tôi cau mày.

Đám lính lập tức dựng vòng vây bảo vệ Amelia, đồng loạt rút vũ khí. 

Vì khoảng cách còn hẹp, xung quanh toàn tộc tinh linh, tôi chẳng thể tiện tay rút Yato-no-Kami được. 

Hơn nữa, đối phương đông áp đảo chúng tôi.

“Không, không phải bọn cướp thường đâu! Chúng chuyên bắt cóc phụ nữ và trẻ em quanh vùng này! Mà chưa từng có ai được trở về!” 

William run giọng.

“Buôn nô lệ tộc tinh linh,, hả? Ta đoán chắc chúng bán cho mấy kẻ giàu có ở nước ngoài, trả thêm vàng chỉ để được sở hữu ‘gương mặt lạ’.”

“Ngài cũng từng nghe rồi sao? Đúng thế! Chúng bắt đồng bào của chúng tôi đem bán cho nhân loại và thú nhân, đổi lấy giá cao!”

William siết chặt nắm tay đến bật máu. 

Trong đôi mắt bùng lửa căm hận kia, hình bóng cậu trai ngây ngô sùng bái Liam vừa nãy đã biến mất. 

Tôi đoán hẳn có người thân của William từng là nạn nhân. 

Những tinh linh khác cũng có vẻ mang mối thù tương tự.

Tộc tinh linh là vậy, họ coi đồng loại như ruột thịt. 

Có thể vì nhau mà hy sinh, và chắc chắn sẽ trả thù đến cùng. 

Đã dám động vào dân tinh linh, lại còn ngang nhiên bắt cóc hàng loạt như thế thì bọn này hẳn có chỗ dựa lớn, thậm chí là thế lực chính quyền chống lưng.

Nhưng lúc này không phải lúc để suy đoán. 

Điều cần làm trước mắt là tìm cách đưa mọi người thoát khỏi thế kẹt này. 

Tiếc rằng ngoài tôi, chẳng có ai đủ sức chống trả trực diện. 

Tôi bất giác ước giá mà Kilika cũng đi cùng. 

Và trên hết, ước gì có ai đó cảnh báo trước rằng quanh đây đang có bọn buôn người rình rập!

“Giờ thì, lũ tinh linh nhỏ bé… Giao công chúa ra, chúng tao tha cho mạng. Còn chống cự, chết không kịp ngáp.” 

Một tên trong bọn đối phương cười khẩy.

“Công chúa…?”

“Đừng giả ngây, thằng nhãi. Là công chúa Amelia! Nộp người mau lên!”

Bọn khốn này quả thực gan cùng mình. 

Dám mở miệng đòi Amelia của tôi. 

Tức đến mức tôi vô thức bóp nát con dao phi đang cầm. 

Có nên xử luôn chúng không? 

Chắc không được giết, nhưng ít ra dùng Hắc Ma Pháp để trói bọn chúng cũng không sao. 

Mà chặt vài cánh tay cũng chẳng quá đáng…

“N-Ngài Akira?” 

William run run.

“Gì thế, William?”

“N…Ngài vừa tự bẻ gãy vũ khí của mình…”

“Ừ, nhưng ta còn khối. Đừng bận tâm.”

“Giọng ngài… Sao đột nhiên khác hẳn vậy?”

“Ta bị xúc phạm bởi cái thằng rác rưởi kia.”

“Ờ… Nếu ngài nói vậy…”

Đám tinh linh đứng gần tôi, cả William, đều vô thức lùi lại vài bước, bởi sát khí cuồn cuộn tuôn ra từ tôi. 

Nhưng ngay sau đó, giọng nói của một người con gái làm tôi bình tâm lại.

“Tôi tin cậu, Akira. Đừng bỏ mặc tôi nhé.”

“Dĩ nhiên rồi. Tôi thà chết chứ không bao giờ giao người mình yêu cho bọn cặn bã này.”

Chỉ một cái chạm nhẹ từ Amelia trên cánh tay vừa bóp gãy dao của tôi là đủ để xua đi mọi uất khí. 

Nụ cười dịu dàng của cô kéo tôi trở về bình thường. 

Rồi cô hít một hơi sâu, cất tiếng chỉ huy các binh lính còn đang run rẩy.

“Lính đâu, tỉnh táo lên! Địch đông hơn chúng ta! Nhưng chỉ cần có Akira ở đây, chúng tuyệt đối không thể thắng! Hãy cho chúng biết kẻ dám động vào dân tinh linh sẽ phải trả giá ra sao!”

Một tiếng hô đồng loạt vang trời. 

Nhờ Amelia mà sĩ khí lộn ngược, cô còn bắt đầu niệm ma pháp Trọng Lực quen thuộc. 

Có vẻ cô định sát cánh chiến đấu cùng tôi.

“Được rồi, để tôi xử bọn này theo cách của một thích khách. Cô cẩn thận đấy.”

“Cậu cũng vậy.”

Nói xong, tôi kích hoạt kỹ năng Ẩn Thân. 

Trước hết, hạ tên cầm đầu rồi mới tính bọn còn lại. 

Tôi rời khỏi vòng vây, tiến thẳng về phía nơi giọng hắn phát ra. 

Nhờ kỹ năng Ám Sát cấp cao, tôi có thể lao đi nhanh như gió mà không phát ra tiếng động. 

Đằng nào Amelia cũng đủ sức xử lý, không tên nào sánh được với cô.

Chỉ cần cẩn thận đề phòng trường hợp trong bọn chúng có kẻ sở hữu “Ma Nhãn” như chỉ huy Saran, tôi chọn bám theo bóng cây, ẩn mình trong bóng tối. 

Có vẻ không ai phát hiện tôi đã biến mất ngay trước mũi.

“Heh heh… Đại ca thấy sao? Chúng có chịu giao nhỏ không?” 

Một giọng khả nghi cất lên.

Máu tôi lại sôi sục. 

Bọn chó này mà đòi động vào Amelia ư?

“Hừm. Dù cô ta có là ‘ngọc châu’ của chúng, thì đừng coi thường. Đám tinh linh đó xem tổn hại của một người như tổn hại của cả tộc. Tao e khó mà mặc cả, nhất là khi chúng ta đã bắt đi nhiều như thế.” 

Một giọng trầm tĩnh hơn, hẳn là thủ lĩnh.

Tôi lặng lẽ tiến sát, dao phi sẵn trong tay. 

Bằng kỹ năng Cảm Nhận, tôi đếm được khoảng 50 tên. 

Trong đó, ba hơi thở quá yếu, chắc là con tin.

“Thế thì ra tay luôn chứ, đại ca?” 

Gã ban nãy hỏi.

“Ừ. Không để Ngài Gram phải chờ công chúa của ngài lâu thêm nữa.” 

Thủ lĩnh đáp.

Gram. 

Cái tên này tôi chưa nghe bao giờ. 

Nhưng nếu hắn là kẻ đứng sau, tôi nhất định phải ghi nhớ. 

Dù sao, bọn chúng đã chuẩn bị động thủ, cũng là lúc tôi ra tay.

Đợi mây che khuất mặt trời, tôi tận dụng màn tối mỏng manh rồi lao vào.

“Gugh?!”

“Blarrrgh!”

“Cái… gì—grgghk!”

Chỉ trong chớp mắt, tôi đã hạ gần chục tên, rồi nhanh chóng chuyển sang mục tiêu kế tiếp. 

Bọn buôn người hoàn toàn bị đánh úp, chẳng kịp rút vũ khí đã lần lượt gục ngã dưới tay tôi.

“Cái quái gì thế này?!”

“Bọn chúng tấn công, đại ca!”

“Cái gì?! Đừng có đùa với tao!”

Rõ ràng tên cầm đầu còn chẳng hề nghĩ đến khả năng chúng tôi dám phản công, nhất là khi bọn chúng còn đang giữ con tin. 

Lẽ ra lúc đó hắn nên ra lệnh rút lui, nhưng xem ra hắn lại có ý khác.

“Khốn kiếp! Tao mặc kệ bọn tai nhọn này nghĩ gì! Giết hết tất cả những đứa nào mày không nhận ra cho tao!”

Đám lâu la gào lên một tràng, lấy tiếng hò hét để che giấu nỗi sợ và hoang mang, rồi liều mạng lao thẳng vào vòng vây của chúng tôi.

“Chỉ còn lại khoảng 10 tên thôi à? Vậy thì để Amelia và William xử lý bọn đó, còn mình sẽ lo tên cầm đầu và đám con tin.”

Tôi quyết định.

Đám thủ phạm đều là người, nên Amelia dư sức đối phó ngay cả khi không cần đến đám cung thủ hộ vệ. 

Tôi ra lệnh cho Night giám sát Amelia thông qua Tâm Linh Giao Thoại.

“Vâng, thưa Chủ nhân,” nó đáp lại đầy phấn khích. 

Rõ ràng nó đang mong được dịp xả giận lên loài người, cái gốc quái thú trong nó vẫn chưa hề phai nhạt.

“Thằng ngu! Tỉnh lại đi chứ! Đừng nằm đó nữa!” 

Tên cầm đầu gào thét vào mặt lũ thuộc hạ đang gục ngã. 

Hắn ghì chặt con dao vào cổ một nữ elf gầy gò, hốc hác đến đáng thương. 

Đám đàn em thì vẫn nằm im, chẳng nhúc nhích.

Ngay bên cạnh còn một cô gái elf trẻ đang run rẩy, và thêm một con tin khác nằm bất động dưới đất, cũng là một phụ nữ elf, có lẽ đã ngất đi. 

Cả ba đều bị trói chặt, bị bịt miệng, chẳng cách nào thoát dù xung quanh hỗn loạn.

Giải cứu con tin là ưu tiên hàng đầu. 

Tôi lập tức kích hoạt Ẩn Thân và áp sát tên cầm đầu. 

Thật ra, hắn mải lo gọi đàn em đến mức tôi chẳng cần dùng kỹ năng cũng lẻn lại được.

Trước hết, tôi nhấc người phụ nữ ngất xỉu, kéo vào bóng cây gần đó, rồi dùng dao găm cắt dây trói cho cô. 

Tiếp đó, tôi quay lại ôm lấy cô gái trẻ. 

Không muốn cô hét lên làm lộ vị trí, tôi chém nhẹ vào gáy khiến cô bất tỉnh, rồi kéo cô ra sau một gốc cây khác. 

Nếu Amelia nhìn thấy chắc sẽ có lời ra tiếng vào, nhưng để cô bé lầm tưởng tôi cũng là kẻ bắt cóc thì còn rắc rối hơn.

Con tin cuối cùng mới thực sự khó: 

Hắn đang kề dao tận cổ cô ấy.

“Ê, bạn tốt,” tôi thì thầm ngay sau lưng hắn, “muốn con dao này đâm xuyên cổ không? Nếu không thì thả cô gái ra.”

“B-Bwaaaaaaagh?!”

Tên cầm đầu giật bắn người, kinh hãi thả tay ra, chẳng kịp phản ứng gì.

Cảm ơn nhé, dễ đoán y như trong sách giáo khoa.

Tôi lập tức kéo cô gái ra, cắt dây trói bằng dao găm rồi chỉ tay về phía gốc cây có cô bé tôi vừa cứu. 

Dù vẫn còn dè chừng, cô nhanh chóng hiểu ý và dìu nhau về đó. 

Hai con tin còn lại cũng ở gần, hy vọng họ sẽ chăm sóc lẫn nhau.

Tên cầm đầu thì đỏ mặt tía tai, gân cổ nổi cộm vì tức giận.

Có vẻ hắn nên đi kiểm tra huyết áp thì hơn.

“Thằng khốn! Đám con tin đó là tài sản của Ngài Gram!” 

Hắn gào lên.

“Xin lỗi, Gram nào cơ? Chưa từng nghe tên.” 

Tôi đáp lại thản nhiên.

“Tao không cần phải nói gì cho mày biết cả!”

Hừ, xem ra hắn không ngu đến mức lộ hết bí mật. 

Nhưng ít nhất tôi cũng biết được rằng ba con tin kia vốn là con bài để hắn mặc cả trong vụ bắt cóc Amelia.

“Thôi được rồi. Tao có vài câu muốn hỏi. Đám thuộc hạ của mày thì cứ nằm phơi thây ngoài đất đi, nhưng mày thì tao phải mang về.”

“Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không, thằng ranh?! Tao là thủ lĩnh của Bầy Cá Mập! Một tổ chức tội phạm hạng Xanh! Chắc mày cũng nghe danh rồi chứ?!”

Hắn tỏ ra rất đắc ý, nhưng đáng tiếc tôi chưa từng nghe đến cái gọi là phân hạng tội phạm, chứ đừng nói gì đến “Cá Mập”. 

Dù sao cũng thấy buồn cười: 

Một tổ chức tội phạm mà còn được phân màu, mà bọn chúng lại bị dán cái mác “màu xanh” nghe vừa quê mùa vừa buồn cười.

“Xin lỗi nhé, chưa từng nghe. Đừng tự ái.” 

Tôi nói rồi, chẳng buồn phí lời thêm, nện thẳng một cú vào bụng hắn. 

Bất chấp nỗ lực chống đỡ, hắn đổ gục xuống đất, rên rỉ yếu ớt.

“Tốt, giờ thì đi xem Amelia xử lý xong chưa.”

Tôi trói hắn bằng dây leo mọc gần đó rồi vác lên vai. 

Hắn chẳng xứng đáng được đối xử tử tế sau khi dám nhắm vào Amelia.

Lúc quay lại, tôi thấy cô gái trẻ đã tỉnh, được một phụ nữ lớn tuổi chắc là mẹ ôm chặt trong vòng tay. 

Hai mẹ con khóc òa nức nở.

Tốt rồi, kết thúc có hậu. 

Tôi thở dài, quay đi để họ có chút riêng tư trong khoảnh khắc đoàn tụ cảm động ấy.

Tất nhiên, lúc đó tôi đâu ngờ vụ bắt cóc này chỉ mới là khởi đầu cho một chuỗi biến cố còn kinh khủng hơn nhiều.

---

“Cậu về rồi, Akira. Không bị thương chứ?” 

Amelia chạy tới.

“Tất nhiên là không. Cô nghĩ tôi là ai? Nhưng mà… chuyện quái gì xảy ra ở đây vậy?”

Tôi bước qua đống thân xác bọn bắt cóc, tiến về phía trung tâm. 

Night cũng thong thả đi tới, bộ lông óng ánh kỳ lạ. 

Đám binh lính elf lập tức nhường đường cho nó. 

Tôi nheo mắt nhìn con mèo đáng ngờ. 

Nó lại bày trò gì nữa đây?

“Chủ nhân, đừng nghĩ oan cho ta. Ta chẳng làm gì sai cả.”

“Thật không đấy?”

“Ôi trời! Ngay cả Chủ nhân cũng không tin tôi ta?! Xin Tiểu thư Amelia làm chứng cho tôi! Mà công nhận, tôi vẫn thấy vui khi gương mặt mình thôi đã đủ khiến kẻ khác khiếp đảm.”

Night tuy là mèo, nhưng khuôn mặt lại mang dáng dấp quái vật đáng sợ, nên cũng không lạ. 

Amelia xác nhận nó vô tội, tôi mới yên tâm tiến tới, áp má vào mấy cái đệm thịt khổng lồ nơi móng chân nó, sau khi nó biến hình, mỗi cái đã to bằng cả mặt tôi.

Đúng là thiên đường. 

Sau này nhất định phải rủ Amelia cùng trải nghiệm.

“Night không nói dối đâu, Akira. Bọn chúng chỉ vừa trông thấy mặt nó đã ngất lăn ra cả loạt,” Amelia nói chắc nịch, và tôi tin cô.

Thật chẳng ra thể thống gì với một tổ chức tội phạm “danh giá” như lời bọn chúng vẫn tự xưng. 

Tôi chỉ mong vụ này không khiến chúng bị… giáng cấp xuống một màu khác. 

Dù sao, chúng tôi cũng quyết định giao đám bắt cóc lại cho binh lính elf xử lý.

Khi cả nhóm đang bàn bạc bước tiếp theo, William rụt rè bước lại gần, mặt vẫn còn tái mét vì sợ Night.

“Ờm, Ngài Akira? Tôi có điều muốn thỉnh giáo… nếu ngài cho phép,” cậu ta lắp bắp, mắt lại đảo sang phía Amelia. 

Chắc cậu muốn chắc chắn rằng cô, người có địa vị cao nhất ở đây đồng ý. 

Tôi thấy buồn cười khi cậu ta quá câu nệ hình thức, trong khi thực chất lại đang chen ngang câu chuyện của chúng tôi. 

Amelia gật đầu, William mới quay sang tôi.

“Ờm… vậy Ngài Night là sử ma của ngài đúng không?”

“Tôi cũng không rõ. Có phải thế không, Night?” 

Tôi ngước nhìn nó.

“Tất nhiên là thế rồi! Hay cậu nghĩ mấy cái ấn trên trán tôi và cổ tay chủ nhân chỉ là trùng hợp hả?!” 

Night gầm lên.

“Đấy, nghe nó nói rồi đấy,” tôi đáp tỉnh bơ, bỏ ngoài tai cơn cáu kỉnh của nó, rồi nhìn lại William.

“Ờm… vậy, ngài có phiền nếu tôi xem qua cổ tay ngài không?”

Tôi vốn luôn giấu chúng dưới ống tay áo dài màu đen, dù nóng nực đến đâu, vì chẳng muốn bị người ta tưởng mình là gã thích chơi ngầu với hình xăm đôi trên tay. 

Nhưng thôi, lần này tôi kéo tay áo lên cho cậu ta xem. 

Hai ấn đen ấy đã đậm màu hơn kể từ khi tôi và Night lập khế ước.

“C-cảm ơn ngài… Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ cả đời mình sẽ có ngày được diện kiến một chủ thú, ngay cả khi tuổi thọ elf chúng tôi dài đến thế.”

“Xin lỗi, một chủ thú là sao cơ?”

Cái danh nghe na ná “edgelord”, khiến tôi thấy hơi nhột. 

Thường mấy danh hiệu kêu chát như vậy chỉ dành cho nhân vật chính thôi. 

Mà khổ nỗi, tôi chẳng biết gã anh hùng ấy giờ ở đâu. 

Trình độ của hắn đủ để không chết vùi trong rãnh mương nào đó, chắc cũng thoát khỏi lâu đài rồi. 

Nhưng chính vì thế, đoán hắn đang ở đâu mới càng khó.

“Đó là cách gọi của elf,” Amelia giải thích. 

“Về sau các chủng tộc khác cũng mượn dùng.”

“Đúng thế,” Night tiếp lời. 

“Ban đầu, đó vốn là từ miệt thị, chỉ dùng cho bọn ma tộc. Nhưng lâu dần, nó mở rộng sang cả loài người, elf hay thú nhân, miễn là họ lập được khế ước với quái thú.”

“Thông thường quái thú gần như không thể gắn kết với các chủng tộc ngoài ma tộc, nên xưa nay hầu như chẳng có nghiên cứu nào về chuyện này. Nhưng nhờ có ngài, chúng ta có thể mở ra bước tiến lớn trong lĩnh vực nghiên cứu chủ thú!” 

William mắt sáng rỡ, nhìn Night đầy ngưỡng mộ. 

Điều này khiến con mèo tội nghiệp rùng mình, vội co nhỏ người lại bằng kích thước mèo nhà rồi nhảy lên vai tôi trốn.

William vẫn không bỏ cuộc, dí sát lại:

“Thật kỳ diệu! Ngài Night còn có thể tùy ý thay đổi kích thước cơ thể sao? Hiếm có quá!”

“Nghe này, William. Cậu là người tốt, ta hiểu cậu hứng thú, nhưng đừng làm con mèo của ta hoảng nữa,” tôi nói.

“Ôi! Thật thất lễ! Xin ngài và Ngài Night thứ tội! Tôi quá phấn khích… có lẽ cả đời này cũng khó được gặp lại cảnh tượng như vậy. Mong được tha thứ!” 

Cậu ta quýnh quáng quay đi, cúi gằm.

“Ít ra thì cậu ta cũng có lòng nhiệt huyết,” Amelia nhận xét.

“Nhiệt huyết thì cũng tốt, nhưng cậu ta cần học cách kiềm chế thì hơn,” tôi nhún vai.

“Ta không ưa hắn. Một chút cũng không.” 

Night xen vào, giọng đầy bực bội.

Trong khi chúng tôi đang bình luận về William, tôi nhận thấy tên cầm đầu bọn bắt cóc khẽ cựa mình. 

Hắn vẫn đang bị tôi vác trên vai, chỗ mà bình thường Night ngồi, nên giờ Night phải chen qua vai bên kia, trông rõ khó chịu vì “ghế riêng” bị chiếm.

Được rồi. 

Đến lúc thẩm vấn chút ít. 

Hy vọng hắn chịu mở miệng, để khỏi phải dùng biện pháp mạnh. 

Tôi ném hắn xuống đất cái bịch, khiến hắn tỉnh ngay. 

Hắn ngẩng lên nhìn tôi, mắt tóe lửa hằn học.

Ồ, chắc hẳn loại này sáng nào cũng bật dậy với đầy năng lượng để đi làm. 

Cá nhân tôi, vốn chẳng phải “người của buổi sáng”, nên hơi ghen tị thật.

“Được rồi, khai hết đi. Bắt đầu bằng việc nói cho ta biết thằng ‘Gram’ kia là ai?” 

Tôi dí mũi dao găm vào cổ hắn.

Hắn run bắn, ánh mắt lập tức nhuốm màu sợ hãi. 

Tôi tất nhiên không định giết mà chỉ dọa cho hắn sợ thôi. 

Nhưng đôi khi tôi cũng tự hỏi: 

Chuỗi hành động tàn nhẫn gần đây liệu có khiến tôi trở nên giống ma tộc hơn là con người không?

“T-tao… tao không cần nói gì hết, thằng nhãi!” 

Hắn khóc rống, người run lập cập như sắp ngất lần nữa. 

Có lẽ hắn thật sự thà chết chứ không hé môi.

Tôi thở dài. 

“Thôi, kệ. Khác với mày, tao chẳng phải ác nhân. Tao cũng chẳng buồn quan tâm cái gã Gram nào hết mà chỉ tiện hỏi thử thôi. Nhưng nếu sau này các người không tự lo nổi, thì cứ việc gọi tao.” 

Tôi rút dao lại.

Cằm hắn há hốc, và cả đám elf xung quanh cũng há mồm không kém.

Sao mọi người nhìn tôi như vậy? 

Tôi đâu có nói gì kỳ quặc hay gây tranh cãi đâu.

“Akira, ý cậu là cậu không định ở lại giúp điều tra vụ bắt cóc này sao?”

“Ừ, đúng thế. Xin lỗi nhé, Amelia.”

Tôi vốn chẳng phải kiểu “anh hùng cổ tích” thích xen vào bất kỳ chuyện bất bình nào mình tình cờ gặp phải. 

Chỉ cần bạn bè và những người tôi yêu thương không gặp nạn, còn thiên hạ ra sao thì mặc kệ. 

Hơn nữa, ít ra elf vẫn còn là một dân tộc thống nhất. 

Quốc gia nào mà chẳng có tội phạm. 

Nếu chỉ mấy vụ bắt cóc vặt vãnh đã là vấn đề lớn nhất của họ, thì tôi thấy họ vẫn còn may mắn lắm, ít ra họ còn được sống yên bình, tránh xa khỏi khói lửa chiến tranh.

“Ừm, được thôi,” Amelia nói. 

“Dù cậu quyết thế nào, tôi cũng sẽ đi theo, nên tôi sẽ nghe theo cậu.”

“Cái gì?! Không được!”

“Công chúa Amelia, người không thể bỏ chúng thần mà đi được!”

William cùng các elf khác đồng loạt kêu lên, vẻ hoảng hốt. 

Thật tình, mấy người này đừng coi chúng tôi như anh hùng nữa được không? 

Không thể lúc nào cũng trông chờ người khác đến giải quyết hộ mọi vấn đề như thế chứ.

“Xin lỗi, nhưng đời là vậy đấy. À mà này, tôi vừa giải cứu được ba con tin, họ đang ở bên kia kìa. Chắc họ sẽ nhập đoàn với các người ngay thôi,” tôi nói, chỉ tay về hướng mình vừa đi tới.

Quả nhiên, lát sau ba người bước ra từ trong rừng. 

Cô bé nhỏ tuổi nhất lao tới ôm chầm lấy tôi.

“Cảm ơn chú đã cứu chúng cháu ạ!” 

Cô bé cười rạng rỡ.

“Ừ, không có gì đâu, nhóc,” tôi mỉm cười đáp.

Hai con tin còn lại cũng rối rít cảm tạ. 

Khóe mắt tôi bắt gặp Amelia đang chu môi giận dỗi. 

Xem ra tối nay tôi phải dỗ dành cô kỹ càng một chút mới được.

“Chủ nhân chắc chắn với quyết định này chứ?” 

Night khẽ thì thầm bên tai.

Tôi chỉ xoa nhẹ bộ lông mềm mại của nó thay cho câu trả lời. 

Bất chợt, tôi nhớ đến biểu tượng lạ lẫm khắc trên thanh kiếm của một tên bắt cóc.

“Này, Night? Ngươi từng thấy ký hiệu hình tròn có ba móng vuốt phía trên bao giờ chưa?”

“Đương nhiên. Đó là quốc huy của Uruk, vương quốc lớn nhất của thú nhân. Sao ngươi lại hỏi vậy?” 

Night đáp, rồi đôi mắt nó bỗng mở to. 

“Khoan… chẳng lẽ ngươi muốn nói—?!”

“Ừ.” 

Tôi gật đầu. 

“Biểu tượng ấy khắc trên kiếm của một tên. Ta đoán bọn bắt cóc này có thể do thú nhân thuê, hoặc chính là hiệp sĩ Uruk cải trang.”

“Hiệp sĩ Uruk đi bắt cóc elf? Nhưng tại sao họ lại không dùng vũ khí bình thường hơn? Chẳng lẽ không biết một chi tiết như thế sẽ bại lộ sao?”

“Ta cũng không rõ. Có thể hắn làm gãy hết số vũ khí mang theo, đành dùng tạm thanh kiếm ấy thôi,” tôi đoán. 

Thực ra, tôi thấy hắn vung vẩy khá vụng về, chắc cố tình che đi quốc huy, nhưng tiếc thay, mấy đường chém loạn xạ đó làm sao qua nổi đôi mắt tinh tường của tôi.

“Ngươi đã báo Tiểu thư Amelia và các elf khác chuyện này chưa?”

“Chưa, và cũng không định nói. Ta đâu có bằng chứng gì, mà đây lại là chuyện quá nghiêm trọng để suy đoán vu vơ. Thêm nữa, Amelia sau này có thể trở thành lãnh tụ của elf. Ta không muốn để lại cho cô một xã hội vốn đã kỳ thị thú nhân nay lại càng nặng nề hơn.”

Nói thì nói vậy, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy mình chẳng còn đường lui. 

Dù có muốn dửng dưng, tôi cũng sẽ phải tự tìm hiểu thôi.

“Được. Ta sẽ làm theo quyết định của chủ nhân.”

“Cảm ơn, Night.”

Tôi vẫn chưa có lời giải thích nào hợp lý về việc Uruk lại bắt cóc phụ nữ và trẻ em elf, hay tại sao chúng cứ nhất mực muốn bắt Amelia. 

Nhưng có một điều tôi biết chắc: 

Nếu muốn chạm vào cô, chúng sẽ phải bước qua xác tôi trước.

“Vậy thì câu hỏi lớn tiếp theo là: thằng Gram kia rốt cuộc là ai?” 

Tôi lẩm bẩm.

“Ta không nhớ đó là tên quốc vương hiện tại của Uruk… nhưng nếu trí nhớ không nhầm, đã từng có một vị tể tướng mang tên ấy.”

“Thôi, đừng bận tâm. Trừ khi hắn còn định nhúng tay vào chuyện của Amelia, ta chẳng rảnh mà quan tâm. Chó sủa thì cứ để nó sủa thôi.”

“E hèm, hình như thành ngữ đó dùng sai rồi, thưa chủ nhân.”

Amelia từ xa lặng lẽ ngắm tôi và Night cười đùa, khẽ thở dài, ánh mắt thoáng buồn: 

“Tôi chỉ mong một ngày nào đó, cậu chịu để tôi bước vào thế giới của mình, Akira.”

Cuối cùng, chúng tôi quyết định thả tên cầm đầu vào rừng. 

Tôi và binh lính elf đều hiểu chẳng moi thêm được gì từ hắn cả. 

Trông hắn nhiều khả năng chỉ là con tốt thí, chẳng nắm thông tin quan trọng nào. 

Với trình kiếm pháp lụp chụp đó, hắn mà gọi là thủ lĩnh thì đúng là trò cười. 

Còn cái “bang tội phạm hạng xanh” gì đó, tôi cũng chẳng rõ độ khét tiếng của chúng, chỉ thấy cách hành động vụng về hết sức.

Sau khi hắn biến mất, đội cung thủ elf chia làm hai: 

Một nửa đưa các con tin về Thánh Thụ, một nửa hộ tống chúng tôi ra bến cảng. 

Có binh lính yểm trợ, chúng tôi có thể thong thả trên đường đi, không cần cảnh giác quá mức.

Dọc đường, Amelia mỏi chân liền bảo Night hóa lớn để cưỡi.

“Akira, cậu có chắc thả hắn đi là quyết định đúng không? Nếu đúng là bọn chúng thuộc một tổ chức lớn, lẽ ra ta đã có thể lĩnh thưởng khi giao nộp chúng,” cô phụng phịu, chắc đang tưởng tượng những bữa tiệc xa hoa từ số tiền thưởng.

“Này, cứu được con tin là đủ rồi. Người ta có câu ‘chim trong tay còn hơn chim trên cây’.” 

Tôi nói với vẻ đạo mạo.

“Người ta có nói thế thật à?” 

Amelia nghiêng đầu.

“Ta thì chưa từng nghe,” Night chen vào.

Hai người họ trố mắt nhìn tôi, rồi đồng loạt khoanh tay gật gù sau khi tôi giải thích ý nghĩa câu thành ngữ. 

Trông họ chẳng khác gì hai lão già khó tính vừa tìm được chuyện để đồng thuận. 

Tôi bật cười thành tiếng.

“Đến rồi đây!” 

William, người dẫn đầu, hô lớn. 

Cả đoàn dừng bước.

Dù tán cây vẫn che khuất tầm nhìn, tôi đã thấy thấp thoáng một con tàu lớn neo ở cầu cảng hoang vắng. 

Còn Amelia và Night thì gần như chết lặng, ngây người trước biển xanh bao la mở ra trước mắt.

“Đó chính là Searunner, thuyền duy nhất đi lại theo tuyến cố định giữa Brute và Thánh Lâm. Hôm nay các ngài sẽ lên con thuyền này,” 

William nói, đưa cho tôi một bức thư đóng ấn hoàng tộc elf.

Nhà vua dặn tôi giao thư ấy cho hội trưởng chi nhánh Hội Mạo Hiểm tại thành Ur, cảng lớn nhất của lãnh địa thú nhân. 

Họ sẽ hỗ trợ chúng tôi trên chặng hành trình tiếp theo. 

Ông ta thật chu đáo nhỉ. 

Nhưng chắc trong bụng ông ta nghĩ “vậy là huề” chứ gì? 

Xin lỗi nhé, nhưng sau vụ tôi vừa liều mạng cứu con tin cho ông, thì chẳng có chuyện coi như xong nợ đâu. 

Giá mà tôi được nhìn gương mặt ông ta lúc nhận lại mấy người kia, chắc phải tái mét khi nhận ra bản thân lại càng mang ơn tôi thêm.

“Đây là điểm tiễn đưa xa nhất chúng tôi có thể đi cùng,” William nói. 

“Ngài Akira, ngài Night… Nói ra thì có lẽ hèn hạ, nhưng tôi mặc kệ. Tôi có một thỉnh cầu, không phải với tư cách đại diện dân tộc elf, mà chỉ là một người đàn ông tên William.” 

Khuôn mặt ông nhăn lại, cố nén nước mắt. 

“Thực ra tôi đã dùng phong thuật nghe lén cuộc trò chuyện trước đó, và biết ngài nghi ngờ bọn bắt cóc đến từ Uruk. Nếu đúng là vậy… xin hãy cứu lấy vợ và con gái tôi, đưa họ trở về bình an!”

“T-tôi cũng vậy! Xin hãy cứu gia đình tôi!”

“Cầu xin ngài!”

Các elf đồng loạt cúi đầu trước tôi. 

Với một dân tộc vốn kiêu hãnh, hầu như không bao giờ nhờ cậy ngoại tộc, thì hành động ấy là cực kỳ bất thường và nhọc nhằn. 

Trong mắt họ, loài người chúng tôi vẫn bị xem là thấp kém, vậy mà giờ đây họ lại cúi đầu thể hiện sự tôn kính tuyệt đối. 

Tôi nhìn thấy sự quyết tâm khắc sâu trên gương mặt từng người.

“Tò mò nghe lén người khác thì chẳng hay ho gì đâu. Xin lỗi, nhưng ta còn mẹ và em gái bệnh tật đang chờ ở quê nhà. Tôi phải về nhanh thôi. Chào nhé.”

“Ngài Akira!!”

Tôi nắm chặt tay, suýt nữa quay lưng bỏ đi. 

Nhưng rồi tôi dừng lại.

“Nhưng nếu dọc đường ta tình cờ gặp được người thân của các cậu, ta cũng không ngại giải cứu đâu.” 

Đó là câu nhượng bộ hiếm hoi từ tôi, trước khi đến Morrigan, chắc tôi chẳng bao giờ nói thế. 

Có lẽ tôi đã thay đổi khá nhiều… từ khi gặp Amelia.

Khuôn mặt các elf sáng bừng.

“Cảm tạ ngài, Ngài Akira!”

“Xin công chúa Amelia hãy bảo trọng!”

“Chúc mọi người thượng lộ bình an!”

Tiếng hò reo tiễn đưa nối gót khi chúng tôi bước lên thuyền. 

Tôi lỉnh ngay khỏi lan can, nhường Amelia đứng lại đáp lễ.

“Các người cũng vậy, nhớ cẩn thận trên đường về nhé,” Amelia nói.

“Vâng thưa công chúa!”

Và thế là cánh buồm giương lên, con thuyền rẽ sóng. 

Night ngồi vắt vẻo trên vai tôi, hít hà gió biển mằn mặn.

“Thật tuyệt diệu, thưa chủ nhân.”

“Ừ, tuyệt thật.”

Riêng tôi thì ghét mùi muối bám dai dẳng trên da thịt và quần áo. 

Thế nào tôi cũng phải tắm rửa sạch cho Night, kẻo lông nó ám đầy mùi.

“Akira, tôi muốn nói với cậu một chuyện,” Amelia lên tiếng, khuôn mặt vô cảm.

Tôi đoán được cô định hỏi gì.

“Chuyện gì vậy, Amelia?”

“Cậu có chắc… tôi không thể giúp gì sao?”

“Giờ thì chưa. Thời cơ của cô chưa đến đâu.”

“Ra vậy…” 

Cô cúi đầu, giọng buồn buồn.

Bình thường tôi sẽ xoa tóc trấn an cô, nhưng lần này thì không.

“Nghe này, Amelia. Nếu cô còn chưa thực sự tin tưởng vào con đường chúng ta đi, thì tốt hơn hết hãy quay về. Vẫn còn kịp để theo kịp toán quân elf và trở lại Thánh Thụ.”

“Cái gì…? Tại sao cậu lại nói thế…?”

Tin tôi đi, nói những lời này cũng chẳng vui vẻ gì. 

Nhìn Amelia thất thần khiến tim tôi đau nhói.

“Ý tôi là, tôi chẳng quan tâm elf hay xã hội của họ sống chết thế nào. Điều duy nhất tôi quan tâm là những người gần gũi nhất với tôi được bình an, hạnh phúc.”

“Vậy… chẳng phải tôi cũng nằm trong số đó sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Chính vì thế, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho Uruk vì đã dám động đến cô. 

Nhưng nếu cứ theo đuổi vụ bắt cóc này đến tận hang ổ Uruk, hành trình đến lâu đài Ma Vương sẽ bị trì hoãn. 

Tôi đã lo lắng đủ nhiều cho đám anh hùng và lũ bạn học còn kẹt lại ở Retice, giờ mà tiếp tục sa chân vào hết vấn đề này đến vấn đề khác… thì bao giờ tôi mới có thể trở về Nhật gặp lại gia đình? 

Lúc nào trong tôi cũng giằng xé giữa khát khao được về nhà và mong muốn bảo vệ Amelia.

Có lẽ Amelia đoán được tâm tư ấy, hoặc cũng có thể không. 

Nhưng cô bất chợt kiễng chân, xoa rối mái tóc tôi.

“Cậu có quyền đi con đường riêng của mình, Akira. Và tôi cũng sẽ đi theo cách riêng của mình.”

“Được thôi.”

Tôi bật cười mệt mỏi. 

Cô quá mức tin tưởng tôi, quá mức ngây thơ. 

Nhưng nếu nói thẳng ra, chắc cô sẽ giận, nên tôi nuốt lại trong lòng.

“Xin lỗi cắt ngang, chủ nhân,” Night lên tiếng. 

“Ta không phiền bị kéo vào màn đối thoại cảm động này, nhưng có lẽ chúng ta nên chọn chỗ kín đáo hơn, thay vì phơi bày giữa boong tàu cho thủy thủ xem?”

Lời nó kéo tôi về thực tại. 

Ngẩng nhìn quanh, quả nhiên mấy thủy thủ đều giả vờ chăm chỉ làm việc, cố tỏ ra không nghe thấy gì. 

Ba chúng tôi đúng là đang chiếm chỗ, vướng chân vướng tay.

Nghĩ lại, tôi để ý giai tầng lao động của thế giới này hầu hết vẫn là con người, bất kể lục địa nào. 

Thủy thủ trên con tàu này toàn là người. 

Đám bắt cóc trước kia cũng vậy. 

Có lẽ bởi dân số loài người không ngừng tăng, trong khi elf và thú nhân thì gần như giữ nguyên, buộc người phải tha phương cầu thực, sang cả những châu lục xa lạ để kiếm sống. 

Những gì tôi chứng kiến ở Retice mới chỉ là phần nổi của tảng băng. 

Họ không tỏ ra bất mãn, nhưng rõ ràng con người trong thế giới này vẫn bị đối xử khác biệt, có khi là tốt, có khi lại chẳng ra gì.