Việc đầu tiên tôi làm khi đến dị giới là trao đổi số hàng hóa mà mình đã mang theo.
Hệ thống thuế và quản lý tiền tệ ở thế giới này khá lỏng lẻo, thế nên tôi đã cố xách theo nhiều đồ đạc nhất có thể. Tôi bỏ tất cả vào một chiếc ba lô lớn đã mua từ nhiều năm trước, cái hồi mà tôi bắt đầu sở thích leo núi ấy. Tôi chỉ mới dùng được có một lần, về sau thì để nó đóng bụi luôn– ít nhất là đến tận bây giờ. Hiện tại thì nó đã đầy ắp đồ đạc rồi.
Tôi để Pi xem qua mấy thứ tôi chất trong ba lô. Là một người quan sát – kiêm luôn người bản địa – Pi tối qua đã chỉ ra cho tôi những món đồ có khả năng bán được với giá thành cao. Đó hầu hết đều là những thứ trong căn hộ tôi không hề có, thế nên trên đường đi làm về tôi đã ghé qua siêu thị gần nhà để mua chúng.
Đống đồ ấy bao gồm: mười ký sô cô la thanh, mười ký đường trắng mịn, một nghìn tờ giấy in và năm trăm cây bút bi.
Sau khi vác thử lên vai, tôi đã vô cùng choáng ngợp trước sức nặng khủng khiếp của nó. Dễ thấy là năm trăm cây bút bi kia, món mà tôi để vào cuối cùng ấy. Một cây nặng mười gam, vị chi năm trăm cây là năm ki-lô-gam lận. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đơn vị tôi dùng để đo bút bi lại là ki-lô-gam luôn đấy.
Dù sao thì toàn bộ đống đồ này, có lẽ, sẽ bán được giá hời ở thế giới này mà nhể.
Tôi không chắc liệu hàng hoá không kiểm duyệt thì có sao không, nhưng Pi đã nói với tôi rằng sẽ không có rắc rối nào phát sinh đâu. Dù sao tôi cũng còn lạ lẫm với thế giới này, thế nên cũng không có lý do mấy để nghi ngờ Pi.
À, dạo gần đây đến cả vật dụng bình thường cũng phải khử khuẩn đấy. Các xưởng sản xuất lớn đều phải giữ cả quá trình gia công vệ sinh, sạch sẽ. Mà nếu thế thì chẳng phải cơ thể tôi còn nguy hại hơn cả mớ hàng hóa đấy sao?
Mặt khác, có lẽ tốt hơn hết là tôi nên cẩn thận khi đem hàng hoá về nhà sau cùng. Chỉ một con bọ vương trên áo khoác cũng đủ để gây ra thảm họa rồi. Thủ sẵn một biện pháp phòng ngừa, như bàn chải quần áo chẳng hạn, cũng là một ý hay. Lần tới tôi phải đem một cái mới được.
“Giới quý tộc có sức ảnh hưởng rất lớn ở nơi này. Nếu ông anh muốn mỗi lần đều kiếm được khoản tiền lớn, ông anh sẽ phải giao dịch chủ yếu với bọn họ. Tuy thường dân chiếm phần đông dân số, thế nhưng tổng tài sản của họ vẫn thua xa giới quý tộc đấy.”
“Thế thì cũng không khác thế giới của tao mấy.”
Lúc tôi đi bộ xuống phố, trước mắt tôi vẫn là khung cảnh của lần trước. Nếu tôi nhớ không lầm, nơi đây là một thị trấn thuộc Vương quốc Herz, tên là Baytrium thì phải. Mặc dù ở Nhật Bản, màn đêm đã buông xuống, nơi đây hiện vẫn đang là giữa trưa.
“Tuy vậy, để có thể giao thương với các quý tộc địa vị cao ngay là rất khó. Sẽ đơn giản hơn nếu ông anh tạo dựng quan hệ với các quý tộc cấp thấp trước, sau đó họ sẽ giới thiệu anh cho những người khác. Vì thế, tôi muốn ông anh diện kiến lãnh chúa của vùng này.”
“Người quen của mày à?”
“Không hẳn, nhưng tôi có thể đảm bảo về tính cách anh ta. Tuy nhiên, hiện tại, tôi muốn anh giữ bí mật về chuyện tôi quay lại thế giới này. Nó rất quan trọng trong việc bảo đảm an toàn cho ông anh đấy.”
“Khoan, thế tức là…?”
“Đừng lo. Không phải như ông anh nghĩ đâu.”
“Mày chắc chứ?”
Tôi không muốn nghĩ rằng thú cưng của mình từng có tiền án hình sự đâu. Tôi muốn cả cơ thể lẫn tâm hồn Pi đều trong sạch cơ, để tôi có thể dành tình yêu thương vô điều kiện cho nó.
“Thế giới tồn tại vô số kiểu người. Dĩ nhiên, việc giữ mối quan hệ hoà hợp với tất cả mọi người là không thể rồi. Ngay cả việc duy trì lối sống bình thường cũng khó tránh khỏi những bất hoà không mong muốn. Và đó cũng là lý do tôi buộc phải du hành qua thế giới của ông anh đấy.”
"......"
Trái với vẻ ngoài của mình, có lẽ Pi đã phải trải qua một quãng thời gian khó khăn. Có lẽ ngày mai tôi sẽ chi thêm chút tiền cho bữa tối vậy. Món thịt quay chẳng hạn?
"Toà nhà đằng kia là của một trong những thương hội được vận hành bởi quý tộc đấy. Nếu ông anh khởi nghiệp từ đấy, danh tiếng sẽ được lan truyền nhanh chóng. Với mớ đồ đem theo kia, ông anh có thể bắt đầu huy động vốn rồi đó.”
Tôi hướng mắt theo Pi đến một công trình lớn làm bằng đá. Toà nhà năm tầng lầu ấy sở hữu thiết kế vô cùng khoa trương, cùng với kiểu kiến trúc khá giống với phong cách gothic tôi từng thấy trong mấy cuốn sách giáo khoa môn xã hội. Ở ngay cổng vào là một người thân bọc giáp sắt, tay cầm giáo, mắt giám sát từng người ra kẻ vào nơi đây. Trông chỗ này giống một toà đại sứ mà ta có thể bắt gặp trong thành phố ấy.
Đứng trước mặt tiền được trang hoàng lộng lẫy kia, tôi không khỏi do dự, không biết liệu có thật sự nên bước vào hay không. Hầu hết những người ra vào đều toát lên vẻ ngoài thượng lưu, khác xa với những trang phục tôi thấy trên con phố. Có lẽ chỗ này cũng giống như Isetan ở Nhật hay Mitsukoshi vậy, đều là nơi xa hoa, thuộc dạng bách hoá cao cấp ấy.
Dù sao thì tôi cũng đang khoác trên mình bộ u phục, thế nên mặc dù trông tôi nổi bật hẳn so với xung quanh, tôi tin là mình không vi phạm quy tắc ăn mặc nào đâu. Tuy vậy, Pi, hiện đang đậu trên vai phải tôi, vẫn khiến tôi lưỡng lự.
“Mày có chắc là tao nên đi vào với một con sẻ trên vai không đấy?”
“Nếu ông anh tỏ ra bình thường thì sẽ không sao đâu.”
“Ra vậy— Hoá ra cũng có người như thế hửm?”
Có vẻ như tôi phải học thêm nhiều thứ ngoài ma pháp rồi— tôi cũng phải làm quen với những luật lệ và thường thức của thế giới này nữa. Đứng đầu danh sách cần học ấy dĩ nhiên sẽ là những điều cấm kỵ.
“Vào trong thôi.”
“Mà chỗ này tên là gì nhể?”
“Thương hội Hermann.”
“Hiểu rồi. Hermann.”
Với sự thôi thúc của chú sử ma tự phong, tôi cất bước vào trong thương hội.
✽✽✽✽✽✽
Tóm lại thì vụ trao đổi đã suôn sẻ hơn hẳn dự kiến.
“Thật khó tin mà…”
Tôi được dẫn đến một nơi trông như phòng lễ tân, và cũng là chỗ chúng tôi bàn chuyện làm ăn. Đối diện bọn tôi là một người đàn ông tự xưng là phó quản lý công ty này. Cậu ta có lẽ cũng tầm tuổi tôi, thế nhưng đường nét trên mặt lại vô cùng điển trai, cộng thêm dáng người khá cao– trông ưa nhìn đến độ tôi tin chắc rằng cậu ta không gặp trở ngại gì với phái nữ. Đôi mắt xanh lục và mái tóc vuốt ngược cùng màu ấy cũng rất ấn tượng. Tên cậu ta là Marc. Có vẻ vì là dân thường nên cậu ấy không mang họ.
“Ông thấy sao, thưa ông Marc?”
Bởi lẽ chúng tôi đang bàn về giao dịch, vậy nên tôi chọn dùng thái độ trang trọng, xưng hô với Marc bằng ông và hỏi về cảm nhận của cậu ấy với nụ cười trên môi.
Tôi rất thắc mắc về việc tại sao mình phải buôn đồ ở dị giới đấy. Cơ mà, dù sao đây cũng là đề nghị từ chú sẻ nhỏ đáng yêu của tôi, và tôi chợt nhận ra mình sẵn sàng hết mình vì nó, vì lí do nào đó.
Tất nhiên, như thế cũng không có nghĩa là việc này sẽ dễ dàng. Phòng tiếp tân còn xa hoa hơn cả mong đợi, khiến tôi bất giác phải trầm trồ. Đến cả khung gỗ của chiếc ghế tôi đang ngồi cũng được trang trí bằng vàng, nệm thì êm ái đến độ cảm tưởng như đang chìm vào nó vậy. Tất cả kết hợp lại khiến trán tôi ướt cả mồ hôi.
“Tôi nghĩ tôi sẽ mua lại toàn bộ số hàng hoá này.”
“Cám ơn rất nhiều.”
Pi có gợi ý cho tôi về giá bán của mớ đồ ấy, rằng giá bán tổng cộng ba trăm đồng vàng là hợp lý nhất. Chia đều ra sẽ là năm mươi đồng vàng cho số socola thanh, năm mươi cho số đường trắng, một trăm cho đống giấy in và một trăm cho mớ bút bi.
Ở nơi này, một đồng tiền vàng sẽ tương đương với một trăm đồng bạc; một đồng tiền bạc bằng một trăm tiền đồng; một đồng tiền đồng thì bằng mười xu. Một bữa ăn thường sẽ tốn khoảng mười tiền đồng, còn một đêm ở trọ kèm hai bữa ăn thì giá thường rơi vào khoảng một đồng bạc. Một đồng tiền đồng hình như cỡ một trăm yên thì phải. Nếu chiếu theo đó thì số tiền ấy sẽ là ba trăm triệu yên lận à.
Tuy thế, so với Nhật Bản, đồ thủ công ở đây lại đắt kinh khủng, ví dụ như một bộ quần áo tốn tận mười đồng bạc, hay một con dao bếp - thậm chí đã qua sử dụng - cũng lên đến khoảng một tá đồng bạc. Do đó, tôi nghĩ giá trị thực sự của nó sẽ có ít hơn một, hai số không đằng sau, tức là ba trăm triệu yên chỉ còn ba mươi triệu thôi.
Thêm nữa, loại tiền tệ này chỉ được lưu hành ở quốc gia nơi Thương hội Hermann trực thuộc, và cũng là nơi tôi đang giao thương - hay nói cách khác là Vương quốc Herz. Theo như Pi giải thích, các vương quốc lân cận đều phân phối đơn vị tiền tệ của riêng họ, và giá trị lớn hay nhỏ sẽ phụ thuộc vào độ lớn mạnh của quốc gia ấy.
“Tôi sẽ chuẩn bị bốn trăm đồng vàng ngay lập tức.”
“Bốn trăm á?” Pi trước đó đã đề cập đến con số ba trăm đồng vàng; nhưng đây là nhiều hơn một trăm đồng lận. Số tiền ấy quá lớn để được xem là tính nhầm.
“Đổi lại, tôi muốn bảo đảm việc hợp tác sau này…”
“À. Nếu thế thì được thôi.”
Đây là nơi mà chính chú sẻ nhỏ đáng yêu của tôi đề cử, vậy nên có kết thêm bạn chắc cũng chẳng hại gì. Tôi không nghĩ chỉ với thương vụ này đã khiến tên tuổi tôi vang xa trong giới quý tộc cấp thấp đâu; tốt hơn hết vẫn nên bán hết số hàng hoá này rồi xây dựng thành tích doanh nghiệp đã.
“Cám ơn nhiều lắm.”
Pi không hề nói câu nào suốt buổi ấy. Nó chỉ im lặng và kiên nhẫn đậu trên vai tôi. Pi quả là một chú sẻ ngoan. Lúc vào việc, tôi đã giải thích đơn giản rằng Pi là sử ma, nhưng chưa được thuần hoá. Có vẻ sử ma không quá xa lạ ở thế giới này - như Pi đã nói.
Tuy nhiên, tôi có hơi quan ngại về chỗ đậu hiện tại của Pi. Tôi nhớ nhân viên ở tiệm thú cưng có nói rằng lũ chim thi thoảng sẽ đi vệ sinh đột ngột và khuyên tôi cẩn thận nếu định cho nó ra khỏi lồng. Tôi có phần áy náy vì tôi muốn tin Pi, cơ mà tôi không tin tưởng hoàn toàn được. Dù có lý tính đến mấy đi nữa, việc cưỡng lại bản năng sinh học chẳng phải rất khó sao? Hình như việc Pi lỡ hành sự ngay trên vai tôi có khả năng xảy ra thật đấy. Mớ chất thải động vật vương vãi khắp chiếc lồng tôi thấy nơi cửa hàng ấy, trông như đang cảnh báo tôi về “tai nạn ngoài ý muốn” vậy.
“Nhân tiện, ông không phiền nếu tôi hỏi vài câu chứ?” vị phó quản lý kia hỏi ngay sau khi hoàn thành giao dịch, gương mặt nghiêm lại.
“Không hề gì. Sao thế?”
“Phần socola và đường thì tôi hiểu. Chất lượng của chúng tuy tốt đến khó tin, nhưng tôi vẫn có thể tìm mua được nếu có đủ thời gian. Cái tôi không hiểu được là số bút và giấy kia.”
“Ra là vậy.”
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng trông ông có vẻ không giống người từ đất nước này lắm…”
“Vô cùng xin lỗi, thưa ông, nhưng mong ông cho phép tôi giữ bí mật về nguồn hàng. Tuy không được minh bạch cho lắm, nhưng tôi sẽ không bán số giấy và bút nào cho bất kỳ thương hội nào khác đâu. Tôi rất sẵn lòng duy trì mối quan hệ hợp tác này.”
“Ông bảo đảm chứ?”
“Có, thưa ông.”
Khua môi múa mép một chút cũng chẳng hại gì. Thêm nữa, từ lâu tôi đã luôn muốn được một lần tự cao khi đàm phán thế này rồi, không cần dựa vào hợp đồng luôn nhé. Những ngày tháng phải cúi đầu vì mang danh đại diện cho thứ sản phẩm thảm hại của công ty lướt qua tâm trí tôi. Hoá ra đây là cảm giác của người đại diện bên đối tác sao. Quả là một thú vui bất chính mà. Cảm giác thích thú ấy thấm đẫm mọi ngóc ngách trong lồng ngực tôi.
“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng rất tán thành với ông.”
“Rất cám ơn ông vì đã hiểu cho.”
Và rồi cứ thế, bốn trăm đồng vàng đã mượt mà chạy vào túi tôi. Tôi biết số tiền đó lớn đến nhường nào, song nhiêu đó vẫn chưa thấm vào đâu cả.
“Thứ lỗi cho tôi vì có phần thô lỗ, nhưng ông đang trọ lại quanh đây sao?”
“Không, tôi đang ở nhà người quen.”
“Ồ, ra là vậy. Tôi xin lỗi, một lần nữa.”
“Tôi tin rằng mình có thể cung cấp thêm kha khá hàng hoá trong một tương lai không xa, chỉ cần ông đồng ý.”
“Tất nhiên rồi—ông cứ thoải mái, không cần khách sáo.”
Sau khi khéo léo né hết đủ loại câu hỏi bằng những câu trả lời thích hợp, mục tiêu đầu tiên của tôi thế là hoàn thành. Tôi được Marc trang trọng tiễn đi, sau đó rời khỏi tòa nhà sau lưng mình.