Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

Truyện tương tự

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1501

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1157

Tập 01 - Lời mở đầu: Ngón tay tôi không thể với tới vì sao ấy.

Tôi được cô gái mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay tỏ tình.

Lẽ ra cả hai đã có thể hạnh phúc bên nhau. 

Có thể có người sẽ cười tôi, nói rằng mối tình đầu và cô bạn thuở nhỏ của tôi là bạn gái tôi, nói rằng đó là một mối tình điển hình và nhàm chán. 

Nhưng tôi không quan tâm điều đó.

Vì tôi chỉ thuộc về cô ấy. 

Tôi sẽ bảo vệ và trân trọng người con gái này.

Thế nhưng, quyết tâm tưởng chừng đã vững chắc ấy lại tuột khỏi tay tôi ngay sau đó.

Bởi vì bảy năm dài đằng đẵng đó đã chia rẽ chúng tôi.

 ☆

Tôi được tỏ tình, bởi một cô gái mà bảy năm trước tôi chỉ có thể xem như em gái.

Nhìn lại thì, đó chính là khởi đầu của mọi chuyện.

Vốn dĩ câu chuyện tình yêu này đã có một cái kết hạnh phúc, nhưng lại có một kẻ mở ra và viết tiếp câu chuyện. 

Kẻ đó là một cô gái kém tôi bảy tuổi, người mà tôi xem như em gái. Em ấy cũng là một người quan trọng với tôi, chẳng kém gì cô bạn thủa nhỏ.

Và mối quan hệ của cả ba đã thay đổi kể từ đó.

Mọi thứ bây giờ không thể quay lại bảy năm về trước được nữa rồi.

Đây là câu chuyện tình yêu tựa như một vì sao mang hình tam giác, được dệt bởi tôi và hai cô gái.

☆☆☆

"Nè, Yuzu-kun. Mình thích cậu."

Đó là vào ngày sinh nhật trong mùa hè thứ mười bảy của tôi và cô bạn thuở nhỏ.

Tại lễ hội ngắm sao mà tôi và cô bạn thanh mai cùng đi, khi tôi đang nhìn qua kính viễn vọng và bắt gặp sao Vega trong chòm Lyra, một giọng nói trong trẻo khẽ vang lên.

Những lời nói đẹp đẽ ấy, có khả năng tô vẽ thế gian, phát ra từ cô gái mà tôi quen đã lâu.

Tôi chợt ngước nhìn lên, thấy một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt đỏ ửng tận mang tai.

"Tớ sẽ nhắc lại một lần nữa"

Chúng tôi, những người sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, được ban cho sự sống bởi hai cặp cha mẹ là bạn thân của nhau, sống trong hai căn nhà cạnh nhau, lớn lên với một mối quan hệ thân thiết hơn bạn bè và gần gũi hơn ruột thịt. Lúc nào cũng ở cạnh nhau, và cho đến khi có chút nhận thức về giới tính, cả hai đã bị đối phương thu hút.

Cả hai không để ý ai khác ngoài họ.

Chỉ cần một trong hai đứa tiến thêm một bước, và rồi cô ấy đã lấy hết can đảm mở lời.

"Mình thích Yuzu-kun nhất trên đời. Cậu có thể hẹn hò với tớ được không?"

Từ trước đến nay, cô ấy đã cho tôi thấy vô số biểu cảm khác nhau. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh lấp lánh trong đôi mắt đang dao động của Chisato chứa đầy sự quyết tâm đến vậy.

Trong lúc tôi sững sờ đến không nói nên lời, có lẽ cô ấy đã hiểu lầm đó là sự từ chối, khiến cho khuôn mặt cô ấy nhăn lại.

Tôi vội vã đưa tay ra, chạm vào đôi má mềm mại ấy.

Gò má ửng hồng, nóng đến mức tưởng chừng như có thể bị bỏng khi chạm vào. Hay là do ngón tay của tôi? Hay là má Chisato? Chắc hẳn đó là sức mạnh tình yêu của cả hai.

"Cậu không đồng ý ư?"

Giọng nói như sắp tan biến ấy khiến lòng tôi trào dâng yêu thương, tôi đã phải cố gắng hết sức để kìm nén ý muốn ôm chầm lấy cô ấy.

"Vậy thì..."

"Bởi vì, đó... cũng là lời tớ muốn nói với cậu."

"Tớ cũng thích cậu, Chisato. Chúng ta hẹn hò nhé?"

Khi tôi hỏi vậy, Chisato, với gương mặt tựa như cô gái hạnh phúc nhất thế gian, đã gật đầu thật mạnh, không chút do dự.

Cứ như vậy, tôi và Chisato đáng lẽ đã chính thức trở thành người yêu.

Vào ngày sinh nhật thứ mười bảy, tôi đã quyết định tỏ tình với cậu bạn thân từ thuở nhỏ của mình, Shinonome Yuzuru.

Hôm đó cũng là ngày diễn ra Lễ hội Sao hằng năm.

Thị trấn này, nơi có một trong những đài thiên văn công cộng lớn nhất Nhật Bản, luôn tổ chức một lễ hội lớn vào đêm Thất Tịch.

Tôi rất thích lễ hội đó.

Bởi vì ngay cả khi màn đêm đã bao trùm, cả thị trấn vẫn lấp lánh như thể bầu trời đầy sao đã sa xuống. Ai ai cũng trông thật vui vẻ, và tôi có thể ở bên Yuzu-kun lâu hơn mà không bị ai mắng.

Mọi năm, tôi, Yuzu-kun và em gái Nozomi đều cùng nhau đi lễ hội. Thế nhưng, riêng năm nay, tôi chỉ muốn đi riêng với Yuzu-kun thôi.

Đối với người dân thị trấn này, một buổi hẹn hò ở Lễ hội Sao mang một ý nghĩa rất đặc biệt.

Ngay trước lễ hội, tôi đã nhờ Nozomi giúp đỡ.

"Xin lỗi em, Nozomi-chan. Cho chị đi một mình với Yuzu-kun năm nay nhé."

Cô em gái kém tôi tới bảy tuổi chớp đôi mắt màu xanh nhìn.

"Chị có một việc rất quan trọng phải làm."

Tôi không thể trả lời câu hỏi của em ấy khi nó nghiêng đầu thắc mắc.

Bởi vì, trong tất cả mọi người thì Yuzu-kun phải là người đầu tiên nghe được lời bày tỏ cảm xúc của tôi.

Khi tôi mỉm cười tránh né câu hỏi.

Nozomi im lặng một lúc, rồi cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ như hoa nở. Nụ cười của em ấy, người có tính cách vui vẻ trái ngược với tôi, tràn đầy sự ấm áp và cuốn hút tựa như vầng thái dương có thể xua tan cả màn đêm, một nụ cười rạng rỡ đến chói lòa.

Khi lớn lên, chắc chắn em ấy sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp hơn tôi gấp nhiều lần.

Có lẽ, tôi phải tạ ơn thần linh vì đã để hai chị em tôi có sự khác biệt về tuổi tác.

Bởi vì, nếu cả hai bằng tuổi, thì chúng tôi đã phải tranh giành một chàng trai.

"Em không hiểu rõ lắm, nhưng được thôi. Vậy thì, em sẽ đi cùng Hazuka."

"Cảm ơn em."

Sau lời cảm ơn, tôi muốn nói thêm một câu xin lỗi.

Đó là lời xin lỗi vì đã vờ như không nhận ra những cảm xúc đang bắt đầu nảy mầm bên trong cô em gái ngây thơ, dù biết rất rõ điều đó.

Nhưng tôi cũng không biết làm gì?

Bởi vì tôi không thể nhường tình yêu Yuzu kun cho bất kỳ ai, kể cả cô em gái đáng yêu, dễ thương của mình.

Tôi của năm mười bảy khi ấy vẫn chưa hề hay biết rằng, phải bảy năm sau, bản thân mới hối hận về hành động hèn nhát của mình ngày hôm đó.

Đúng như đã nói với chị, tôi đã đi Lễ hội Sao cùng với cô bạn thân Hazuka.

Chúng tôi ghé thăm các gian hàng, mua đồ ăn, và viết điều ước lên những mảnh giấy Tanzaku.

Cho đến khi, tôi bắt gặp bóng dáng của anh Yuzu-kun và chị Chisato.

Hai người, khoác lên mình bộ yukata lộng lẫy, đang tay trong tay đi từ ngọn đồi đài thiên văn.

Họ rời khỏi con đường chính mà không hề nhìn thấy tôi.

Giống như một chú chó cưng tìm thấy chủ nhân, tôi vẫy chiếc đuôi vô hình của mình một cách lia lịa.

Tôi đã rất vui khi nhìn thấy bóng dáng của hai người mà tôi vô cùng yêu quý, và đã định mở lời gọi, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể mở lời.

Trước khi đi lễ hội, chị ấy đã nói:

"Xin lỗi em, Nozomi-chan. Cho chị đi một mình với Yuzu-kun năm nay nhé."

Giọng nói của chị gái mà tôi mới nghe vài giờ trước lại vang vọng trong tâm trí.

"Chị có một việc rất quan trọng phải làm."

Về cái "việc quan trọng" ấy, chị ấy đã giữ bí mật với tôi.

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực. Tiếng trái tim tôi đập thình thịch một cách bất an, như tiếng sét trong đêm giông bão.

Tôi lại có dự cảm chẳng lành.

Khoảng cách giữa hai người họ gần nhau hơn bao giờ hết.

Bầu không khí bao quanh họ thật ngọt ngào.

Và chiếc vòng Orihime trên cổ tay chị là điểm nhấn lớn nhất.

Đó là một loại vòng buộc tay, còn được gọi là "vòng hẹn ước". Người ta nói rằng, khi chiếc vòng tự đứt, điều ước sẽ trở thành hiện thực.

Tại Lễ hội Sao, nếu một cặp đôi hoàn thành một vài trò chơi, chàng trai sẽ được tặng một chiếc vòng misanga họa tiết Hikoboshi, còn cô gái sẽ được tặng vòng họa tiết Orihime.

Lễ hội được lên kế hoạch tỉ mỉ đến mức mỗi năm sẽ có kiểu vòng khác nhau.

Thời gian trôi qua, tim tôi càng lúc càng đập mạnh và dữ dội, lồng ngực như thắt lại, không thể nói được lời nào. Đúng lúc đó, từ tay áo yukata của anh Yuzu-kun, một chiếc vòng misanga với họa tiết "Hikoboshi" khẽ rơi ra.

Hình như anh ấy không nhận ra.

Hai người họ bước đi mà không một lần ngoảnh lại.

"Thôi thì, đành chịu vậy," tôi nghĩ, và việc duỗi người một chút giúp bản thân thoải mái hơn.

"Xin lỗi nhé, Hazuka. Tớ phải đi đưa đồ cho anh Yuzu và chị Chisato."

"Hả? Mình đi cùng nhé?"

"Không cần đâu. Tớ sẽ quay lại ngay."

"Yay! Vậy cháu đợi ở đây nhé. Nè, chú ơi. Vậy nên cháu sẽ thêm 500 yên nữa. À mà, chú đặt mấy món quà ở phía sau lên kệ đi. Mấy món đắt tiền thì đặt ở trung tâm nhé."

"Này, Haruka. Làm ơn dừng lại đi."

"Không đời nào♡" 

Bỏ lại Hazuka thè lưỡi đáng yêu đang phấn khích, tôi nhặt chiếc vòng tay rơi xuống lên.

Tôi liền đuổi theo hai người họ.

"Anh Yuzu làm rơi đồ này. Thật là hết nói nổi mà. Chị Chisato cũng không để ý gì cả. Hai người đúng là lơ đễnh hết sức. Đã là học sinh cao trung rồi, hai người nghiêm túc lên chút đi chứ?"

Đủ loại lời lẽ ngạo mạn hiện lên trong đầu tôi.

Sau đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Những lời nói ấy biến mất đi như thể bị xóa sạch, không thể nào thành tiếng được.

Tôi đã dễ dàng bắt kịp hai người họ.

Bởi vì cả hai đã dừng chân ở sâu bên trong khu rừng thiêng của ngôi đền, một nơi cách không xa con đường chính.

Dưới bầu trời sao tĩnh lặng, tưởng như có thể ngưng đọng cả thời gian, cả hai đang trao nhau nụ hôn.

"Ơ...?"

Sốc ngạc nhiên là những âm thanh duy nhất.

Khi tôi kịp nhận ra, mình đã vừa khóc vừa bỏ chạy.

Phải, tôi đã bỏ chạy.

Bỏ chạy khỏi hiện thực đang diễn ra trước mắt.

"Hộc... hộc... hộc..."

Tôi chỉ biết rằng mình đã nhìn thấy một thứ không nên thấy.

Cơ thể tê cứng vì dòng nước lạnh buốt, đầu nóng ran, lồng ngực tắc nghẽn, đau đớn vô cùng. Dù tôi có chạy bao xa, tôi cũng không thể nào trút bỏ được cảm giác đau đớn này. Ấy vậy mà, nỗi đau ấy lại hóa thành một dòng chất lỏng nóng hổi, tích tụ lại ở khóe mắt tôi.

"Đau quá, khó chịu quá, em không muốn đâu..."

"Hộc... hộc... hộc..."

Cành cây cào xước cánh tay trần của tôi.

Những vết xước để lại trên da tôi những vệt đỏ mỏng, đau rát. Nhưng, trái tim tôi còn đau hơn thế.

Đau hơn gấp trăm, gấp nghìn lần so với cánh tay đang rỉ máu.

"Hộc... hộc... haaaa. Không muốn. Em không muốn, không muốn. Híc..."

Chỉ còn lại một mình, tôi gào lên những tiếng thét vô nghĩa.

"Aaaaaaaaaaa! Aaa, đủ rồi đấy..."

2b976747-fda8-48b3-9b6b-83f1a86b92df.jpg

5ff033e2-eee3-4bb0-a024-55c483b41449.jpg

Tiếng than khóc, tựa như một con chim đen, rang rộng đôi cánh xuyên qua màn đêm. 

Đôi chân trĩu nặng làm những bước chạy của tôi chậm dần rồi cuối cùng dừng lại hẳn.

Tôi khom lưng, khuỵu gối xuống, vùi mặt xuống đất khóc nức nở. Nước mắt để lại những vệt dài trên mặt đất, như thể làm màn đêm thêm phần dày hơn.

Tôi không biết, không biết. Không biết những cảm xúc này là gì.

Đó là Hối tiếc.

Đó là Nỗi buồn.

Đó là Bực bội.

Tôi siết chặt chiếc vòng misanga Hikoboshi đang nắm trong tay.

Với đôi mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc, tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm.

Trên đó, Tam Giác Mùa Hạ đang tỏa sáng.

Ba ngôi sao Altair, Vega và Deneb, nối nhau tạo thành một hình tam giác trên bầu trời đêm mùa hạ. 

Chúng lúc nào cũng ở cùng nhau, lúc nào cũng trông như một bộ ba không thể tách rời.

Nhưng, không phải vậy.

Chỉ riêng Altair và Vega có một tên gọi khác.

Tên gọi khác của Altair là Hikoboshi.

Còn Vega là Orihime.

Có một câu chuyện khác về Hikoboshi và Orihime ngoài tam giác mùa hạ, chỉ riêng hai ngôi sao.

Anh Yuzu là Hikoboshi của chị Chisato.

Chị Chisato là Orihime của anh Yuzu.

Còn tôi là gì?

Chắc hẳn tôi là Deneb, chỉ là ánh sáng nơi đuôi của con chim khách bắc cầu cho Hikoboshi và Orihime.

Tôi muốn nói rõ rằng.

Tôi không bực bội vì bị phớt lờ, và đó không phải là lý do làm tôi đau đớn.

Nếu đó chỉ là một cảm xúc ngây ngô thì đã tốt biết mấy. Điều tôi ghét nhất là mình không phải là Orihime mà anh trai tôi đã chọn.

Bởi vì tôi nhận ra rằng, ngón tay của mình cũng không thể chạm tới vì sao mang tên "anh ấy".

Ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng đã có thể biết tên cảm xúc tồn tại bên trong mình.

Đó là tình đầu.

Và rồi, thứ cảm xúc vừa mới chớm nở đó đã bị dẫm đạp ngay khi vừa cất tiếng.

Đó là cảm giác thất tình.

Đêm hôm đó, anh trai tôi sau khi đi lễ hội về đã chìm vào một giấc ngủ rất dài mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Cùng lúc đó, tôi cũng bắt đầu chuỗi ngày đằng đẵng đếm từng ngày tháng hối tiếc.

Cho đến khi anh ấy tỉnh giấc, sau bảy năm dài đằng đẵng trôi qua.