Phần 1
“Tôi thật sự không hiểu cảm xúc là gì?”
Đó là buổi sáng của ngày 1 tháng 9. Sorata thức dậy một cách tự nhiên mà không cần tới những chú mèo, lẩm bẩm nói trong khi ngây người nhìn lên trần nhà
Cậu sống ở phòng 101 của khu Sakurasou. Đã bao nhiêu buổi sáng trôi đi kể từ lúc cậu sống ở đây? Sorata đã sống ở Sakurasou- nơi ở cho những học sinh rắc rối trong trường, cũng đã được hơn 1 năm. Cả cơ thể và tâm trí cậu dường như đã quen với việc sống ở đây, nên mỗi khi thức giấc, cậu cảm thấy dễ chịu, hệt như đang ở nhà.
Tuy vậy, sáng nay lại hoàn toàn khác. Dù cho cậu không thể mở mắt dậy, đầu óc cậu lại rất tỉnh táo và cơ thể cậu lại tràn ngập một sự căng thẳng kì lạ.
“Thật là mệt mỏi…”
Thật là tốt nếu cậu chỉ bị đau đầu hay tức ngực chứ không phải thế này.
“Hup”
Sorata hô lên một tiếng rồi đột ngột đứng dậy.
Lí do của sự khó chịu này khá rõ ràng. Cậu đang gặp khó khăn trong bài phỏng vấn về thiết kế game.
Cậu nghĩ rằng cậu có thể quên nó đi bằng cách cười đùa với những thành viên khác trong Sakurasou, nhưng thực sự thì không dễ dàng như vậy.
Sorata muốn xóa đi những kí ức thất bại bằng những thành công. Cái cảm giác cần phải bước lên những nấc tiếp theo đang khiến cậu chịu áp lực nặng nề.
Dẫu biết là có suy nghĩ về nó cũng chẳng giúp ích gì…
“Thế này không ổn. Mình sẽ phải đi học lại vào hôm nay. À mà mấy giờ rồi nhỉ?”
Ngăn bản than không ngáp nữa, cậu liếc nhìn cái đồng hồ đặt gần giường.
Chỉ mới 4 giờ rưỡi sáng.
“Vẫn chưa tới sáng.”
Cậu dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Cậu muốn quay trở lại giường, nhưng cậu không nghĩ là mình sẽ có thể ngủ tiếp với tâm trí vướng bận đủ thứ.
“Ha…”
Sorata hít vào một hơi thật sâu. Khi làm vậy, cậu chợt nhận ra có một mùi lạ trong phòng mình. Đây không phải lần đầu cậu ngửi thầy nó, nhưng mùi này không phải là những mùi mà cậu ngửi thấy hằng ngày.
“Cái mùi này là…”
Cái này có lẽ là mùi của một số chất hóa học dùng trong sơn và hội họa.
Nhưng tại sao lại có mùi đó trong phòng mình?
Bối rối, Sorata nhìn xung quanh phòng và nhận thấy vài thứ kì lạ trên tường. Cho tới hôm qua, tờ giấy dán tường của cậu vẫn trắng trơn, không hề có gì. Vậy mà giờ đây, phía góc tường lại có những hình vẽ.
Hình vẽ mà cậu thấy là của một con mèo robot khổng lồ đang đứng trên hai chân.Và xung quanh nó là cả đống robot mèo khổng lồ khác và có vẻ như chúng là kẻ thù của nó. Những hình vẻ cho ta cảm giác khá dễ thương, như kiểu những câu chuyện thần thoại, nhưng nó cũng khiến ta chú ý bởi sự hung tợn khát máu. Cái này hẳn phải là hình minh họa cho một anime phát sóng vào mùa thu.
“Cái quái gì thế này?”
Sorata ước gì cậu chỉ đang nằm mơ. Tuy nhiên, ở Sakurasou, Sorata biết là có những người ngoài hành tinh thực hiện những trò đùa như kiểu này. Trong khi vẫn đang băn khoăn đây là thực hay là mơ, cậu buộc phải trả lời rằng những thứ này đang xảy ra ở đời thực.
Khi đang suy nghĩ nên xử lí cái đống trên tường như thế nào, cánh cửa mà cậu để mở hé cho con mèo thứ bảy cậu nhặt về di vào, bật mở với một lực đẩy cực mạnh từ bên ngoài
“Chào buổi sáng, Kohai-kun.”
Như thường lệ, kẻ đột nhập vẫn là bà chị “ngoài hành tinh” Misaki Kamiigusa sống ở phòng 201. Cái nụ cười tỏa nắng của chị ấy không hề có chút hối hận nào cả. Chị ấy đã mặc sẵn đồng phục, lại thêm cái cặp trên vai, trông như là chuẩn đi đến trường.
Thật là có hại cho sức khỏe khi mà vừa mới thức dậy đã phải đối phó với bà chị này.
“Em ghét bị gọi dậy thế này lắm, nên chị hãy quay lại sau khi em đã ngủ rồi.”
Sorata ngả người mình xuống giường và lấy gối che đầu lại
“Sáng rồi đấy, Kohai-kun! Chúng ta còn phải đi học nữa!”
“Bốn giờ rưỡi vẫn chưa tính là buổi sáng đâu chị à”
“Buổi sáng bắt đầu từ lúc 3 giờ đấy!”
Misaki kéo cái gối ra.
“Việc đó chẳng thay đổi được sự thật là bây giờ chỉ mới có bốn giờ rưỡi.”
“Học kì hai sẽ bắt đầu hôm nay đấy, vậy sao mà em lại ỉu xìu vậy nhóc? Em định hẹn hò luôn với cái gối này à? Trả Kohai-kun lại đây!~”
La lên một cách ích kỉ, Misaki giật phăng cái gối ra khỏi Sorata. Vì thế mà sự chống cự của cậu giảm rõ rệt.
“Nào, Kohai-kun, vui lên đi! Tới trường nào!”
“Trường còn chưa mở cửa mà chị.”
Mặc dù miệng nói vậy nhưng Sorata vẫn ngồi dậy. Cậu không còn thấy buồn ngủ nữa vì cậu còn bận rộn cự cãi với Misaki.
Khi cậu nhìn vào với một Misaki đang đứng chống nạnh, Sorata thấy bức tường sau lưng Misaki đầy những nét vẽ nguệch ngoạc. Cậu thở dài, trong lòng hi vọng việc này chỉ là một giấc mơ.
“Sau này chị phải xóa mấy cái đấy ra đấy.”
“Đây là 「Mèo thiên hà Nyanboron」đấy!”
“Chị có nghe em nói không đấy!”
“Đây là một nhân vật anime mà chị bắt đầu vẽ từ khi còn học mẫu giáo đấy. Con robot dứng giữa chình là nhân vật chính, 「Mèo thiên hà Nyanboron」!Nó là lớp phòng vệ cuối cùng của hành tinh này trước sự xâm lăng từ vũ trụ của bọn Nyangolownians. Sau khi đẩy lui bọn chúng 20 năm trước, người ta đã nghiên cứu gien của bọn ngoài hành tinh, nuôi cấy chúng và sau khi uốn cong sự liên tục của không-thời gian, nó đã trở thành con robot chứa đựng sự kết hợp về công nghệ của người trái đất và bọn xâm lược ngoài vũ trụ. Ngoài ra, nó cao 333 mét, ngang với tháp truyền hình Tokyo. Sao, hay không?”
Cạnh đó có một hình vẽ tháp truyền hình Tokyo để so sánh kích thước.
Mà dù sao việc đó cũng không quan trọng…
“Em muốn sống một ngày yên bình! Trả lại sự bình lặng của tuổi trẻ cho em!”
Sự tĩnh lặng của cuộc đời cậu đã đi đâu khi cậu thức giấc? Vâng, tất cả là nhờ ơn của Misaki, mà nó đã bay đến một cái xứ sở nào đấy. Tuy vậy, rõ ràng là ở Sakurasou cũng không cho phép người ta đắm chìm trong suy nghĩ.
“Nếu em tò mò tới vậy, chị sẽ bật mí thêm. Có một câu chuyện về một người đàn ông đả cống hiến tất cả niềm đam mê, sinh mạng và đánh đổi cả linh hồn để phát triển Nyaboron!”
“Dạ, dạ. Em biết là mình không thể ngưng được chị rồi, Misaki-senpai…”
Cô ấy dường như chẳng lọt tai lời nào của Sorata
“Phát triển Nyaboron quả là rất khó khăn! Trong quá trình phát triển, rất nhiều người đã mất đi động lực vì cái chết của những đồng nghiệp của họ. Thậm chí khi nó đã hoàn thành thì cái đuôi nó vẫn không chịu chuyển động. Việc này khiến hỗn loạn lan ra khắp nơi ở khu vực của dự án. Cuối cùng, một số nhà sáng lập muốn ngưng việc xây dựng nó và rời khỏi nhà máy. Nhưng ngay lúc đó, Nekomata, điều phối viên của dự án đã bảo với họ: ‘Này, mấy cậu định sẽ đi đâu sau khi rời bỏ nơi này? À, đừng lo lắng, tôi sẽ không cản mấy cậu. Nhưng nếu mấy cậu định sẽ dồn sức làm việc gì đó khác, tại sao mấy cậu không cố gắng làm thứ mà sẽ dưa tên tuổi các cậu vào sử sách? Và cho cả những người đã ngã xuống.’Sau những lời của Nekomata, tất cả mọi người dường như làm việc với tất cả nhiệt huyết của họ.”
“Đây quả thực là một câu chuyện hay cho các bạn nam. Nó làm chị nhớ về những tác phẩm kinh điển!”
“Nếu mà chị giải thích hết cho em, sẽ mất ít nhất là 5 tiếng đồng hồ~. Vậy em muốn thế nào?”
“Em có hơi quan tâm hơn chút xíu, nhưng vụ nghe giải thích thì em xin kiếu!”
“Vậy chị sẽ kể cho em về Nyaboron nhé! Khái niệm của Nyanboron thì đó chính là sự mạnh mẽ và lì lợm.”
“Em không muốn nghe đâu! Mà cái khái niệm đó là thế quái nào! Cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra với em thế này? Tại sao em lại bị như vậy… Ai đó trả lời tôi đi! Và nhân tiện hãy cứu lấy tôi với!”
Cái cảm xúc tuyệt vọng của cậu chẳng tới được với ai cả.
“Để lái Nyaboron, có một yêu cầu là người lái đã phải nếm trải đủ những thăng trầm trong cuộc đời họ.”
“Cái loại yêu cầu quái quỉ gì vậy!?”
“Để khởi động các lò phản ứng sử dụng năng lượng tiêu cực đến một mức độ nhất định, người lái phải trải qua những biến cố nhất định! Với những yêu cầu như vậy, nhân vật chính Nekosuke kết hôn với nữ anh hùng Nekoko ở tập 1, sau 10 hẹn hò. Nhưng vào ngày cưới của họ, cuộc xâm lăng lần thứ 2 nổ ra sau 20 năm yên bình. Và một tên Nyagolownian giết chết anh trai Nekokichi của Nekosuke ngay trước mắt anh, khiến Nekosuke rơi vào hố sâu của tuyệt vọng và tỉnh dậy với một ý nghĩ duy nhất: trả thù, gào lên ‘Nyangolownian’”
“Ừm~, em băn khoăn là cái câu chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?”
“Chắc là khoảng 3 ngày.”
Nụ cười trên khuôn mặt Misaki khiến cho Sorata hoảng sợ.
“Chị dừng lại được rồi! Em không muốn trễ học dù cho đã thức dậy từ lúc 4 rưỡi sáng.”
“Nhưng bọn Nyangolownian có một sức mạnh mà vượt xa sức mạnh của toàn nhân loại, vì vậy nên không thể đánh bại chúng với các loại vũ khí hay thậm chí là máy bay phản lực.”
“Chị nói gì cơ, siêu sức mạnh à? Này cái đó có tồn tại không vậy?”
“Sau những gì đã trải qua, Nekosuke đã đi đến quyết định của cậu. Đây chính là phân cảnh quan trọng nhất tập 1! Ôi, Nekosuke cuối cùng cũng đã kết hôn sau 10 năm hò hẹn, nhưng rồi cậu lại đưa cho Nekoko tờ giấy li dị để giải quyết những khuất mắc trong lòng! Anh để lại một tờ giấy cho Nekoko với hàng chữ ‘Anh không thể nào tha thứ cho chúng. Anh không có lí do gì để biện hộ cho mình cả. Hãy cứ nghĩ xấu về anh.Adios’ và rối xóa đi mọi tung tích của mình. Sau đó là cảnh anh ngồi trong một con ngõ nhỏ và thổn thức dưới cơn mưa.
“Cái tên Nekosuke đó bị làm sao vậy!? Lẽ ra hắn ta phải có phong cách kiểu mạnh mẽ và lì lợm hay gì đó chứ? Và Adios? Giờ này có ai còn dùng từ ấy nữa.
“Và rồi anh ấy trở thành phi công của Nyanrobon!”
“— Và một trận chiến nảy lửa diễn ra với lũ Nyangolownian. Thật tuyệt vời. Thật không thể tin được! Và rồi thế là hết chuyện!”
“Kohai-kun,em nên góp ý cho chị chứ ~. Em thấy thật sự thích thú khi cho chị tụt hứng như vậy à?”
“Em chẳng thấy chị cụt hứng tí nào. Sao chị không tìm Jin và kể cho anh ấy nghe về mấy món này. Anh ấy sẽ làm kịch bản, còn chị sẽ lo việc chuyển nó thành anime.”
“… Thật vậy, nhưng.”
“Huh, nhưng sao ạ?”
Lần này, trông chị ấy thật sự buồn bã. Với vẻ mặt thất vọng, cô ấy ngồi xuống cạnh Sorata.
“… Jin vẫn chưa về.”
Có vẽ cậu đã động vào nỗi đau trong lòng Misaki
“Cậu ấy lại ngủ ở ngoài…”
Misaki co người lại, hai tay quấn quanh đầu gối.
“Ah, việc ấy, umm… em xin lỗi.”
“Cậu ấy lúc này đang ở với một người phụ nữ khác…”
Misaki đang phải lòng Jin Mikata, người bạn thuở nhỏ của chị ấy. Và có thể thấy là chị ấy đang có một tình cảm rất mãnh liệt trong lòng.
Sorata không dám nhìn vào Misaki nữa, nên cậu hướng mắt về những hình vẽ ở trên tường. Cậu phải tìm ra một chủ đề khác. Nếu không, Misaki sẽ lại càng thêm tuyệt vọng.
“Này senpai, chỗ này là gì vậy!?”
Cậu chỉ vào một điểm trên tường. Đó là một tên Nyangolownian bị gù, với hơi nước tỏa ra từ miệng hắn. Cái mớ lông tóc của hắn khiến hắn có vẻ giống một con chuột chũi.
“Oh~ thật đúng như mong đợi từ Kohai-kun! Nhóc có năng khiếu cho mấy việc kiểu này đấy. Đó là một trong những tên chỉ huy, 「Ein lưng mèo」!”
Misaki nhanh chóng trở lại với dáng vẻ tường ngày
“Ngoài hắn ta ra, còn có những kẻ khác như 「Tubai mắt mèo」, 「Dry miệng mèo」, 「Pia lưỡi mèo」, 「Poomp thức ăn cho mèo」 and 「Nekochiki chiến binh mèo」.”
“Hình như có một cái tên không đúng lắm. Đó có phải là tên người anh trai đã chết của Nekosuke?”
Sorata cảm thấy mình thật là ngu ngốc khi vẫn còn nhớ tới mấy cái tên ấy. Nhưng chỉ cần Misaki thấy vui với cuộc trò chuyện này thì đã đủ rồi.
“Đó chình là mấu chốt! Nekochiki vẫn còn sống và phản bội lại tất cả.”
“Ehh? Để làm gì cơ chứ?”
“Vì hắn ta luôn yêu Nekoko! Nhưng khi mà Nekosuke khiến Nekoko bật khóc vì tờ đơn li hôn thì Nekochiki đang hoành hành.”
Dù là bất cứ ai, họ cũng đều sẽ nhận thấy sự phức tạp của các mối quan hệ này. Nekosuke chiến đấu để trả thù cho Nekochiki, nhưng việc đó lại khiến Nekochiki phản bội. Và ngần ấy việc xảy ra chỉ vì một cô gái… Có lẽ câu chuyên này không phải là thứ phù hợp cho bạn vào lúc sáng sớm.
“Tiếp tục với câu chuyện, tên「Ein lưng mèo」xuất hiện vào tập 3 mạnh đến nỗi hắn tiêu diệt cả 60% nhân loại!”
“Vậy hóa ra Trái Đất không được bảo vệ tí nào à.”
“Mọi việc còn trầm trọng hơn khi Nekosuke chết trước khi anh được lái Nyarobon.”
“Nhân vật chính ngủm rồi à?!”
“Thế Trái Đất sẽ ra sao?”
“Mọi việc sẽ tốt hơn nếu nó sụp đổ như vậy.”
“Nhưng vẫn còn một tia hi vọng. Vì thực ra không chỉ có một người đã nếm trải sự tuyệt vọng. Nekoko, cô gái đã phải nhận tờ giấy li hôn sau khi có một đám cưới hạnh phúc, chình là người có thể lái Nyaboron!”
“Nhưng việc đó còn đớn đau hơn gấp bội, Nekoko chỉ vừa kết hôn xong đã… chia ly, chồng cô ấy đã mất và giờ thì cô ấy sẽ lái con robot đó sao? Cô ấy thực sự có thể không? Hay là cô ấy còn chẳng muốn liếc nhìn nó.”
“Phụ nữ rất chi là mạnh mẽ đấy, Kohai-kun! Ngoài ra cô ấy ban đầu cũng là một phi công lái máy bay chiến đấu, vậy nên khả năng của cô ấy ăn đứt Nekosuke”
“Vậy thì saochị cho cô ấy lái nó ngay từ ban đầu đi? Đem Nekosuke trở lại đi!”
“Em thực sự không hiểu hết rồi Kohai-kun~ à! Chính là vì cái chết của Nekosuke đã khiến Nekoko vô cùng đau đớn, nung nấu quyết tâm trả thù trong cô. Đó chính là ý chí sắt đá kết hợp với sự dẻo dai và những yêu cầu khác. Nekoko có một quá khứ không hay khi mà Nekosuke đã lừa dối cô để đi với một cô gái khác ngay trong năm đầu tiên hẹn hò, nhưng Nekoko đã tìm tới người phụ nữ kia chứ không phải là Nekosuke.”
“Wow! Nekoko quả thật là một người phụ nữ đáng sợ! Nhưng liệu có ổn không khi mà nhân vật chính là một người như vậy? Mọi người sẽ xem nó mà, vậy liệu có ảnh hưởng gì tới lũ trẻ không?”
“ Nekoko xé nát lũ Nyagolownian ném đi một cách không thương tiếc, thậm chí cô ấy thi thoảng còn có những pha vặn người đối phương nữa!”
“Nekoko thật là mạnh mẽ ~ tuyệt vời thật ~.”
Sorata đã đạt tới giới hạn trong việc hùa theo Misaki. Giờ đây, đầu óc cậu đang vô cùng khủng hoảng.
“Và giờ, về một vấn đề không hề liên quan!”
Misaki đột ngột chỉ vào Sorata.
“Có một việc mà chị định nói với em!”
“Nó thật sự không dính dáng gì cả!”
Cô ấy di chuyển ngón tay đang chỉ về hướng Sorata ra nơi khác, mà cụ thể là cái đồng hồ.
“Cái đồng hồ ấy không chạy.”
“Sao cơ?”
Nghe những lời ấy, cậu ngay lập tức kiểm tra cái đồng hồ. Cái kim giây đã ngừng hẳn.
“Whoa! Vậy giờ là mấy giờ rồi?”
Sorata nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn. Nó hiển thị rằng bây giờ đã là 8 giờ.
Cậu lẽ ra đã phải chuẩn bị tới trường rồi mới phải. Vậy đây là lí do mà căn phòng cậu vẫn sáng dù cho không hề bật đèn.
“Sao cái đồng hồ lại hết pin đúng lúc này cơ chứ…”
“Không phải vậy đâu, Kohai-kun.”
“Sao cơ ạ?”
“Vì chị lấy pin ra mà!”
Misaki giơ viên pin lên cao.
“Chị đừng có làm mấy trò đùa quái quỷ vậy chứ!”
Sorata hét lên như vậy với Misaki trước khi rời khỏi phòng. Bây giờ không phải lúc ngồi trong phòng. Từ Sakurasou tời trường mất 10 phút đi bộ. Thông thường, cậu rời đi lúc 8:20 mỗi sáng. Nếu nhanh chân, cậu có thể đến trường kịp lúc, nhưng đó là nếu chỉ có một mình cậu.
Sorata phải trông nom cho một người khác, cô nàng ở phòng 202, Mashiro Shiina. Mất 5 phút để gọi cô ấy dậy, 5 phút để chải tóc, 5 phút để thay đồ và 5 phút cho các việc linh tinh khác. Và Mashiro sẽ làm mất thời gian vì những việc khác và Sorata biết rằng họ sẽ trễ.
Vừa chạy hộc mạng trên hành lang, vừa nghĩ cách để không bị trễ học thì Misaki chạy lướt qua cậu.
“Chị đi đây.”
Misaki tung tăng chạy ra đi. Không để ý tới việc ấy, Sorata chạy tới phòng tắm để rửa mặt. Ngay lúc ấy, cậu cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm dưới chân. Bị bất ngờ, cậu dừng lại.
Lúng túng, cậu nhìn xuống sàn phòng tắm. Vương vãi trên sàn là một phần của bộ pyjama nữ. Nó là một chiếc áo hai dây có ren. Cùng với nó là một chiếc quần lót trông như là cùng bộ với chiếc áo kia.
Sorata tìm thấy chúng một cách hết sức tình cờ nhưng không hề thấy xấu hổ hay choáng váng.
Cậu biết chủ nhân của bộ đồ này. Dù sao thì cậu chính là người mặc nó cho Mashiro tối hôm qua… Rõ ràng là cậu đã biết rồi.
“Bỏ lại như rắn lột da vậy…”
Vì không muốn chúng nằm vương vãi, cậu nhặt lên và cất chúng đi.
“Mình là mẹ của cô ấy hay sao vậy trời?”
Cậu nhặt quần lót lên sau cùng.
Ngay lúc ấy, nhịp tim cậu tăng lên đột ngột.
Nó vẫn còn ấm.
Hơi ấm của cô ấy vẫn còn vương lại trên nó.
“Này, đừng có nói là!?”
Đây là một cái quần nhỏ vừa mới cởi ra.
Mồ hôi bắt đầu chảy ra từ lòng bàn tay cậu.
“Tại sao cô ấy lại vứt mấy thứ này lung tung quá vậy!?”
Sẽ rất rắc rối nếu cậu không giải quyết chúng ngay bây giờ.
“Nếu ai mà thấy mình lúc này thì…”
Nếu việc ấy xảy ra thì cậu tàn đời luôn.
Sau lưng Sorata, âm thanh của sự tuyệt vọng- tiếng bước chân ai đó, vang lên.
“Nếu ai đó thấy thì làm sao?”
Cả người Sorata như hóa đá. Cậu từ từ quay đầu lại.
Người đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, là người sống ở phòng 203, và cũng là bạn cùng lớp của cậu, Nanami Aoyama, người vừa chuyển tới đây sống vào hè vừa qua.
Cô ầy đã thay đồ và sẵn sang đi học. Đúng chuẩn học sinh gương mẫu. Cô ấy không phải lo nghĩ gì về việc đi học muộn cả.
Ánh nhìn của Nanami ngay lập tức hướng về tay của Sorata. Và cánh tay đó là nơi đang nắm giữ một mảnh pyjama, một cái áo yếm, và thêm cả một cái quần lót được vo lại.
“Tớ có điều cần nói ngay, nên xin cậu hãy lắng nghe được không?”
“Cậu chắc là cậu không có ý nói 「đây là lần cuối」chứ?”
Nanami cười tươi như thể có việc gì tốt lành vừa xảy đến vậy.
“Nó, nó không như cậu nghĩ đâu. Tớ chỉ đang làm nhiệm vụ mà thôi!’
“Nhưng tớ lại thấy nó không giống vậy chút nào cả.”
Khuôn mặt tươi cười của Nanami trở nên lạnh ngắt. Không cón chút vui vẻ nào trong ánh mắt của cô ấy.
“V, vậy cậu nghĩ nó là thế nào?”
“Biến thái.”
Cô ấy trả lời không hề do dự
“Kiểu như là từ con nhộng lớn thành con bướm ấy hả?”
“Từ một con người trở thành tên xấu xa.”
Cái nhìn khinh mệt của Nanami đang chờ đợi câu trả lời của cậu
“Tớ nói với cậu rồi là không phải như vậy! Là Shiina vứt chúng lung tung ra sàn mà.”
“Oh~. Vậy là giờ cậu chuyển sang đổ lỗi cho Shiina sau khi đã hít hà hơi ấm của cậu ấy từ cái quần lót.”
Sorata vội vàng nhét bộ đồ ngủ và cái quần lót vào máy giặc.
Giờ không phải lúc để lắng nghe Nanami lên lớp. Cậu nhớ rằng mình còn cần phải sẵn sàng tới trường.
“À mà Shiina đâu rồi?”
Ngay khi cậu hỏi, cánh cửa nhà tắm bỗng mở ra.
“Cậu gọi tớ à?”
Hơi nước từ vòi sen lan khắp phòng tắm, làm mờ cả tấm gương. Theo phản xạ, Sorata nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Ẩn mình trong làn hơi nước là một Mashiro đang khỏa thân. Thân hình mảnh mai và tuyệt đẹp của cô che khuất đi tầm nhìn của cậu.
Mashiro đang chăm chú nhìn Sorata. Cậu cũng nhìn vào cô ấy. Cái chớp mắt của hai người cũng cùng lúc.
Không hề la hét hay hoảng loạng, Sorata đóng sầm cửa phòng tắm lại với một tiếng bang
“Xong.”
“Giải thích tớ nghe 「Xong」là thế nào đi.”
Nanami chống nạnh nhìn cậu với một ánh quả quyết.
“Nếu cậu nghĩ tớ sẽ hoảng loạn với cái tình huống chỉ xuất hiện trong mấy bức ảnh chụp lén đấy thì cậu nhầm rồi.”
“Tớ nghĩ cậu không nên nói vậy với cái mũi chảy máu thế kia đâu.”
“Eh, thật à!?”
Sau khi xóa đi vệt hơi nước trên gương, Sorata nhìn lại mỉnh trong gương. Vì lí do nào đó, mũi của cậu đang chảy máu thật sự, và vì vậy cậu phải chặn nó lại bằng mấy tờ khăn giấy.
Sau lưng cậu, cánh cửa phòng tắm hé mở. Nhìn qua bóng hình trên gương, cậu thấy Mashiro thò đầu ra khỏi khe cửa như một con thú nhỏ vậy.
“Sorata là kẻ trộm đồ lót à?”
“Không phải đâu!”
“Vậy thì cậu có nhìn chúng không?”
“Nó chỉ là tai nạn thôi mà!”
“Cậu có muốn nhìn không?”
“Nếu cậu muốn.”
Sorata bất lực và trả lời một cách thành thật.
“Đừng có đánh trống lảng!”
Nanami quát lên với cậu. còn Mashiro có vẻ đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Mashiro, đừng có mà làm thế đấy!”
“Nếu Sorata muốn thấy thật thì…”
“Được rồi! Vậy cứ xem như là tớ muốn nhìn thấy đi!”
“Đừng có mà đồng ý việc ấy, Sorata! Còn Mashiro thì thay đồ nhanh đi!”
Nanami nắm lấy cổ áo và kéo cậu ra khỏi nhà tắm.
“Shiina, nhanh lên nhé.”
Sau khi dứt lời, Sorata đóng cửa lại và chuẩn bị tâm lí cho bài giáo huấn của Nanami. Tuy vậy, cô ấy chỉ khẽ thở dài. Có lẽ là cô ấy đã chán ngán cảnh này này chăng? Mà cô ấy trông như là đã đầu hàng nó rồi. Chẳng thà cô ấy nguyền rủa cậu thì có lẽ mọi sự sẽ tốt hơn.
“Tớ đi trước đây..”
“Tớ xin cậu đấy, cứ chửi mắng tớ đi!”
“Cậu nên xem lại điều cậu vừa nói đi, Sorata. Có lẽ đã hơi muộn rồi.”
Cô ấy có lẽ đã phát ốm với nó rồi.
“Không, ý tớ là cậu đừng bỏ rơi tớ mà!”
“Dù ý cậu là thế nào thì mình cũng không có thời gian đâu. Mình có cuộc họp sáng nay rồi.”
“Hả? Họp hành gì vậy?”
“Ban tổ chức Lễ hội văn hóa.”
“Ehh~, một nhiệm vụ khá phiền toái đấy.”
Ở ngôi trường này, lễ hội văn hóa nổi tiếng vì nó khác ở các ngôi trường bình thường khác vì sự hợp tác của trường với Đại học Nghệ thuật Suimei. Hằng năm, bắt đầu từ ngày 3 tháng 11, họ tổ chức lễ hội văn hóa trong khoảng 1 tuần và có sự tham gia của các cửa hàng xung quanh, làm lễ hội này mang tính cộng đồng hơn. Chắc không cần nói thì ai cũng biết đây là lễ hội lớn nhất và sặc sỡ nhất ở khu vực này.
Vì thế mà ở trong ban tổ chức là một vinh dự to lớn, nhưng đi kèm đó là hàng tá vấn đề và áp lực khác nhau.
“Aoyama, cậu sẽ ổn chứ?”
Nanami có lẽ sẽ chịu đựng được nếu như chỉ phải đi học không thôi, nhưng vì cô ấy phải đi làm thêm và còn phải tới một học viện khác học thêm để cố gắng đạt được giấc mơ trở thành diễn viên lồng tiếng của mình. Phải giải quyết ngần ấy thứ là quá căng thẳng cho cô ấy.
Nanami đã từng có lần bị ốm vì làm việc quá sức, nên Sorata khá lo lắng cho cô ấy.
“Tớ sẽ ổn thôi.”
“Nó thế thì không thuyết phục lắm đâu.”
“Tớ không nghĩ ra tớ sẽ làm gì sau khi nghe cậu nói đấy… Có lẽ khi mà tớ rất, rất bận… tớ sẽ trông cậy vào cậu vậy.”
Giọng cô ấy trở nên nhỏ dần đi. Cô ấy ngước nhìn cậu với ánh mắt yếu ớt.
“Tớ có thể làm thế không?”
“Ừ thì nó cũng không quá quan trọng với tớ.”
Nhìn thấy Nanami như vậy, Sorata cảm thấy có gì đó hơi khang khác. Có lẽ là một chút gì đó vui sướng vì có thể giúp đỡ một cô gái mạnh mẽ như Nanami.
“Nếu mà cậu nói vậy, tớ sẽ nhờ cậu thật đấy?”
“Cứ làm vậy đi.”
“Đừng có quên những gì cậu nói hôm nay đấy.”
“Tớ không quên đâu, nên cậu tới trường nhanh đi kẻo trễ.”
“Lẽ ra tớ mới là người nói vậy. Thôi, hẹn gặp cậu ở trường nhé.”
Vừa tung tăng bước đi, Nanami vừa vẫy tay với cậu. Cô ấy đang có việc gì vui à?
‘Mới sáng mà nhìn hai đứa bay như vậy thật khiến ta phát bệnh.”
Người vừa xuất hiện và thốt ra câu vừa rồi là cô giáo dạy mĩ thuật-Chihiro Sengoku- người trông coi nơi này. Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ khá sặc sỡ với khuôn mặt được trang diểm cẩn thận trông có vẻ khá mất thời gian để chuẩn bị. Có lẽ vì hôm nay là ngày đầu tiên của học kì mới? Hay là cô ấy có hẹn gặp mặt vào buổi chiều? Mà dù sao thì nó cũng không quan trọng cho lắm…
“Phát bệnh vì nhìn thấy tụi em sao? Cô có vẻ nói hơi quá đấy.”
“Kanda à, nếu em mà đi học trễ ngay trong ngày đầu tiên của học kì, nó sẽ để lại một vết nhơ khó mà gột rửa, nên nhanh mà chuẩn bị đi học đi.”
“Em không biết diễn đạt thế nào, nhưng cô thật đáng ngạc nhiên. Em thật ngưỡng mộ cô ở một vài mặt nào đấy.”
“Cô có thể gặp rắc rối vì mấy cái hành động của em, nên liệu hồn mà cẩn thận.”
Sorata thật sự không thể hiểu được một giáo viên như cô ấy tại sao lại rất được tôn trọng ở trường; đúng là cái thế giới này loạn thật rồi.”
“Nhớ dắt theo cả Mashiro với Akasaka luôn đấy nhé.”
“Sao cô lại đùn đẩy mấy vụ ấy cho em vậy? Chưa tính tới Shiina, đem Akasaka tới trường là đã bất khả thi rồi!”
Người ở phòng sát cạnh phòng Sorata: Ryuunosuke phòng 102 là một tên hikikomori mà đã chưa tới trường 5 năm rồi.Có khi vì quá khó để tìm ra cậu, nên ở Sakurasou này đôi lúc người ta quên luôn là Ryuunosuke Akasaka sống ở đây.
“Em lạnh lùng quá đấy. Em nên trân trọng họ hơn chứ.”
“Và giáo viên cũng nên trân trọng học sinh của mình luôn.”
”Tại sao cô phải làm thế? Chẳng có tí lợi lộc nào cả.”
Sau khi thốt ra những lời chua ngoa ấy, Chihiro bỏ đi rồi đến trường.
Bị bỏ lại một mình, Sorata nhìn về căn phòng 102 ở cuối hành lang.
“H~ey, Akasaka. Hôm nay là ngày đầu tiên của học kì 2 đấy.”
Đúng như dự đoán, chẳng có tiếng trả lời.
Cậu đoán là mình nên gửi tin nhắn thay vì gọi như vậy. Sorata quay về phòng, lấy điện thoại của mình.
— Hôm nay học kì 2 bắt đầu đấy.
Ngay khi cậu vừa gửi, một tin nhắn trả lời được gửi lại với tốc độ đáng kinh ngạc. có lẽ là nó được gửi bởi Maid-chan, phần mềm trả lời tự động của cậu ấy.
— Ryuunosuke-sama hiện đang bận điều tra về độ quan trọng của động tác thứ hai giống như của một con gorilla, của bài thể dục trên radio. Tôi hi vọng là anh hiểu. Được gửi từ Maid- chan, người muốn được đóng dấu[1] thay cậu chủ.
Ryuunosuke không hề trả lời như mong đợi. Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Hay lại là một trò đùa của Maid-chan. Có lẽ là vậy chăng. Thôi thì cứ kệ vậy.
Sorata không do dự nhiều khi quyết định bỏ cuộc với Ryuunosuke rồi quay trở lại phòng tắm để nói chuyện với Mashiro. Cậu đi cũng đã được một lúc nên chắc là cô ấy đã thay áo quần rồi.
“Shiina, cậu thay đồ chưa?”
“Sorata ơi.”
“Nếu chưa thì nhanh lên đi, không thì trễ mất.”
“Đưa tớ cái gì để thay đi.”
“Sao giờ cậu mới nói! Vậy chứ nãy giờ cậu mặc gì?”
“Tớ có mặc gì đâu.”
Sorata đang leo lên cầu thang và những lời vừa rồi khiến cậu gần như ngã ngửa.
Cậu chạy vào phòng Mashiro, vớ lấy cái áo sơ mi, áo khoác, váy, tất, một bộ đồ lót màu hồng trên sàn nhà và quay lại với thêm một cái khăn tắm để phòng hờ.
Cậu đẩy chúng vào khe cửa cho Mashiro.
“Đồng phục?”
Một câu hỏi thật khiến cậu không thể ngờ.
“Nói đơn giản thì hôm nay là bắt đầu học kì hai.”
“… Học kì hai sao?”
Cô ấy lặp lại nó, giống như là chưa từng nghe về nó bao giờ vậy.
“Cậu có biết học kì hai là thế nào không vậy?”
“Tớ có nghe qua rồi.”
“Heh.”
“Nhưng mà tớ chưa nếm thử nó bao giờ cả.”
“Bụng của cậu sẽ không ổn nếu cậu ăn nó đâu.”
“Thật à!”
“Thôi kệ đi, và thay đồ nhanh lên. Nếu mà trễ thì mình sẽ đau khổ cả đời mất.”
Vừa giục Mashiro, Sorata vừa lên phòng để thay đồ và lấy sách vở rồi quay lại.
Cậu lấy luôn cặp Mashiro rồi xuống cầu thang lần nữa.
Tại sao cậu lại phải chạy lên chạy xuống như là đang chơi trò chơi trừng phạt thế này? Cậu chẳng hề mong muốn buổi sáng của mình lại thế này… Rốt cuộc là chẳng có gì thay đổi cả.
Khi cậu trở xuống, Mashiro đang thay áo quần và đứng trước cửa phòng tắm. Nhưng tóc cô ấy vẫn còn ướt, vớ thì mới chỉ mang một chiếc, áo thì nửa trong nửa ngoài.
“Hey~ Thật là! Cậu không thể thay áo quần đàng hoàn được à?”
“Nhưng Sorata vừa bảo tớ nhanh lên.”
“Vậy thì làm cho gọn gàng một tí đi.”
Vì không có thời gian dung máy sấy tóc, nên cậu chỉ lau khô đầu cho Mashiro bằng khăn tắm thôi. Cậu lấy đôi tất còn lại từ trong rổ và ngồi xuống cạnh Mashiro.
“Này, nhấc chân cậu lên đi.”
Mashiro nhấc chân phải cô ấy lên. Nhưng đó lại là bên mang vớ rồi.
“Cậu cố chọc cười tớ đấy à?”
“Không.”
“Vậy thế này là thế nào?
“Tớ không biết.”
“Ai đó làm ơn lấy hộ tôi viên thuốc đi.”
Lần này, Mashiro đã nhấc chân trái của cô ấy lên. Cậu mang tất vào đôi chân mịn màng, trắng nõn nà của Mashiro. Cậu cũng đã giúp cô ấy bỏ áo vào trong váy. Giờ đây tất cả đã sẵn sàng…
Đó là những gì cậu nghĩ, cho tới khi cậu nhìn thấy một mảnh vải hồng trong giỏ mà cậu đã bỏ qua.
Một cái quần lót màu hồng.
“Này...”
Mashiro đang cố đi ra ngoài phòng tắm trước.
“Sorata à, chúng ta muộn mất.”
“Mặc cái này vào đã!”
“Có ổn không nếu chúng ta đi trễ?”
“Đấy có phải là vấn đề lúc này không?”
Sorata nhớ lại một kí ức vô cùng đau khổ.
Đó là khoảng tháng 4. Có lần Mashiro đi học mà không mặc quần lót. Cả ngày hôm ấy, ám ảnh trong tâm trí cậu chính là cái quần nhỏ. Đó gần như là ngày tệ nhất trong đời cậu.
Và giờ cậu sẽ không để nó xảy ra lần nữa.
Sorata đưa nó cho Mashiro.
“Nhưng cậu bảo tớ nhanh lên cơ mà.”
“Đừng có mà quên việc này chứ. Nó còn quan trọng hơn là mạng sống của cậu đấy.”
Mashiro không thấy vui với việc này. Cậu ấy bỏ chân mình qua cái khe quần ngay trước mắt Sorata.
Trước những cử động ấy, Sorata quên mất là phải quay mặt đi.
Mashiro nhón người lên khi mặc nó vào. Nhận thấy mông mình lộ ra ngoài, Mashiro kéo quần lên để che đi phần đấy. Cô ấy nhanh tay cho vào dưới váy để chỉnh sửa lại phần áo trong váy của mình một cách đầy hãnh diện.
“Uu, uu, uuf! Này, cậu!”
“Nghe chẳng giống hải cẩu tí nào cả.”
“Tớ có muốn vậy đâu. Và nhanh mặc đồ vào đí Cậu làm tớ bị shock đấy.”
“Sorata à, cậu lạ quá đấy.”
“Nếu lỡ như tớ thấy chỗ đấy hay chỗ khác thì sao?”
Mashiro nhìn xuống váy.
“Thấy rồi à?”
“Vẫn chưa, nhưng mà lần tới cẩn thận hơn đấy.”
Không quan trọng là cậu đã thấy hay chưa, mà là những hành động của Mashiro làm cho Sorata có những liên tưởng không đúng đắn.
“Cậu nên tự ý thức hơn đi.”
Hôm nay là ngày đầu ngày học kì hai, nhưng cứ cái đà này, Sorata lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo ở trường.
“Đừng lo.”
“Tớ không tin đâu.”
“Sorata sẽ làm gì đó mà.”
“Đừng có mà dễ tin vậy! Ít nhất cũng nghi ngở tớ một tí đi.”
Chán chường với cuộc nói chuyện đầy tiêu cực với Sorata, Mashiro lơ đãn nhìn đi nơi khác.
“Này Sorata.”
“Sao nữa đây?”
“Chúng ta trễ mất.”
“Thật là không đúng khi nghe điều đó từ cậu đấy.”
Nhận ra không còn nhiều thời gian nữa, Sorata nắm tay Mashiro rồi lôi cậu đến trường.
Bây giờ đang là 8 rưỡi
Nếu cả hai người chạy hết tốc lực thì có thể kịp. Tuy nhiên vào kì nghỉ hè vừa rồi Sorata đã biết được khả năng chạy của Mashiro là “tốt như thế nào”. Và để cho mọi thứ không thể nào tệ hơn, Mashiro không thể chạy một mình mà cần có ai đó kéo cô ấy theo. Nếu hai người họ mà đến trường tay trong tay kiểu ấy thì Sorata không biết liệu thiên hạ sẽ đồn đại thế nào đây.
“Có lẽ là không còn lựa chọn nào khác rồi.”
Sorata nhìn vào chiếc xe đạp đang đựng trong sân. Chiếc xe đạp cao tuổi này là do một đàn anh của cậu bỏ lại cách đây vài năm.
Nó đã cũ xì và rỉ sét, nhưng miễn là cậu đạp được thì nó vẫn còn có thể sử dụng.
Cậu đặt cặp của mình và Mashiro vào trong giỏ xe rồi ngồi lên yên.
“Shiina, nhảy lên đi! Nhanh lên nào!”
Mashiro lặng lẽ ngồi lên đằng sau.
“Ôm chặt kẻo ngã đấy nhé.”
Mashiro vòng tay quanh người Sorata. Cậu có thể cảm nhận được cả nhịp tim của cô ấy.
Cô ấy thật mảnh khảnh và mềm mại. Vì mới tắm xong nên mùi hương của cô ấy thoang thoảng khắp quanh cậu.
“Đừng có níu chặt quá, kẻo tớ mất thăng bằng và ngã mất!
“Sorata lúc nào cũng ích kỉ hết.”
“Cậu không phải là thẩm phán mà đòi kết tội tớ như vậy.”
Cố gắng không nghĩ quá nhiều về những gì phía sau mình, Sorata dồn hết sức vào bàn đạp.
Khi chiếc xe đã rời Sakurasou và đi xuống dốc, nó trở nên nhanh hơn nhiều.
Những con gió mát rượi thổi qua mặt làm họ thật sảng khoái. Không khí vẫn còn hơi ẩm, nhưng vì hôm nay là ngày đầu tháng 9 nên trong không khí đã phảng phất chút mùi hương của mùa thu, trên bầu trời là lác đác những đám mây nhỏ đang dần tan biến. tất cả báo hiệu cho một sự chuyển mát của thời tiết.
Sorata cảm thấy cảnh vật quanh cậu như báo hiệu rằng mùa hè đã qua đi. Và vào lúc đó, có lẽ những lo lắng của cậu cũng đã biến mất, hệt như những đám mây kia.
Cậu cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng với cùng thời điểm này năm ngoái, khi mà cậu nói rằng cuộc sống này thật tẻ nhạt, vô vị hay mong ước về một cỗ máy thời gian. Có lẽ cậu thấy khác biệt là do các buổi phỏng vấn mà cậu tham gia? Hay là do Mashiro đem tới? Cậu cũng không biết là tại sao nữa. Tuy vậy, lúc này đây, cậu biết mình đang khao khát tiến về phía trước
Cái cảm xúc ấy quá mãnh liệt, nó khiến cậu như muố bùng nổ, như muốn chạy thật nhanh về phía trước.
Vì thế cậu thấy vui với cái sự mở đầu học kì mới như thế này. Không hiểu là tại sao, nhưng lúc này đây, cậu thật sự hạnh phúc khi cưỡi trên chiếc xe này.
Những cảm xúc lẫn lộn sáng giờ có lẽ lúc này đang tiếp sức cho đôi chân đang đạp xe của cậu.
“Này Shiina.”
“Sorata lúc nào cũng thất hứa.”
Sorata đã hứa với Mashiro là sẽ gọi cô ấy bằng tên khi chỉ có hai đứa với nhau.
“Này Mashiro.”
Sorata lại trở nên hơi lo lắng.
“Sao thế?”
“Cố gắng với bộ truyện của cậu nhé.”
“Ừ.”
Sorata cảm giác Mashiro ôm cậu chặt hơn một tí, nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác của cậu.
“Sorata cũng vậy nhé.”
“Hả?”
“Tớ sẽ ủng hộ cậu.”
Nghe những lời đó từ Mashiro, Sorata không biết đáp lại thế nào.
Cậu cố gắng giữ sự ấm áp ấy trong lòng, nhưng vô ích khi khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì những cảm xúc đó. Cậu không hề biết rằng nếu có ai đó bên cạnh và ủng hộ thì thật là một niềm vui sướng to lớn.
Cậu có gắng đạp xe nhanh hơn. Vì thế nên cậu nhận ra Mashiro đang ôm cậu chặt cứng để khỏi ngã.
Mashiro luôn làm cậu ngạc nhiên. Lúc đầu cậu rất vui vì sự xuất hiện của cô ấy, cho tới lúc cứng họng khi biết cô ấy không thể tự lo cho bản thân, và giờ đây nhờ có cô ấy mà cậu nhận ra cậu phải cố gắng hết mình.
Lúc này, cậu đã quá quen với những chuyện thú vị quanh mình mà trước đây cậu nghĩ là vô nghĩa. Nhưng cậu không còn thấy như vậy nữa, mà giờ đây cậu đang tận hưởng chúng.
‘Hiện tại thì mình đang gắng sức học về lập trình. Mình nghĩ là mình nên tiếp tục nộp các bản thiết kế game, nhưng mình cũng muốn làm ra cái gì đó mà có thể được chấp nhận.’ Đó là những suy nghĩ của Sorata. Cậu không có gắng học chỉ để đưa ra ý tưởng không thôi mà cậu muốn tự tạo nên một trò chơi của riêng cậu.
Lúc hai người họ băng qua sân chơi, Mashiro bỗng gục đầu lên lưng cậu. Có cảm giác bất an, Sorata quay lại và nhận ra là Mashiro đang ngủ gật. Đôi mắt nhắm nghiền, những hơi thở và bờ vai nhấp nhô lên xuống của cô ấy là minh chứng.
“Đừng có ngủ chứ!”
“Tớ dậy rồi.”
“Tốt rồi, nhưng cậu đừng có mà ngủ nữa đấy.”
Vì cả hai đang ngồi trên xe nên khung cảnh vụt qua một cách lờ mờ.
“Cậu với Nanami đã nói gì vậy?”
Mashiro hỏi trong tình trạng mắt nhắm mắt mở.
“Hai người đứng nói chuyện trước cửa phòng tắm mà.”
“Hả? À, nó chỉ là về ban tổ chức lễ hội văn hóa, đại loại vậy.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ừ, sao thế?”
“Vậy thì tốt.”
“Sao cơ? Cậu đang nói về cái gì vậy?”
“Vì Sorata và Nanami trông rất thân thiết.”
“Không tới mức vậy đâu”
“Đừng có mà bao biện.”
“Tớ đâu có bao biện gì đâu! Cái mà tớ muốn biết là tại sao cậu lại tắm vào buổi sáng?”
Từ lúc tới Sakurasou ở vào tháng tư thì đây là lần đầu cậu thấy Mashiro tắm vào buổi sáng.
“Vì tóc tớ có mùi sơn.”
“Cậu chắc rảnh lắm thì mới vẽ vời vào lúc sáng sớm.”
“Tớ đã luôn muốn vẽ tranh trên tường thử một lần.”
Cậu ấy vừa nói gì?
Tranh tường. Đó là từ mà Mashiro vừa thốt ra.
“Từ từ đã!”
Đèn tín hiệu chuyển đỏ, nên Sorata phanh xe lại. nhưng vì quán tính, Mashiro va vào lưng cậu.
“Dập mũi tớ rồi.”
“Kệ nó! Mà lúc cậu nói vẽ lên tường ấy, ý cậu là vẽ lên tường trong phòng tớ hả?”
“Ừ.”
“Vậy cậu cũng là tòng phạm luôn.”
“Nhưng cậu có nói gì đâu.”
“Tớ đang ngủ thì làm sao mà nói được!”
“Thường thì khi ấy người ta sẽ tỉnh dậy.”
“Tớ không muốn nghe điều ấy từ cậu đâu.”
“Nếu mà lúc bình thường thì có lẽ là cậu đã dậy rồi. Nhưng vì quá mệt mỏi với việc thuyết trình về trò chơi mà lần đầu tiên cậu phải làm. Tính ra thì thời gian chuẩn bị chỉ khoảng 1 tuần, nên khi dời được hạn chót thì không có gì lạ khi cậu có một giấc ngủ say như vậy cả.
“Ein lưng mèo thật đáng sợ.”
“Vậy là cậu vẽ ra đống nhân vật ấy hả?”
“Nó mạnh thật đấy.”
“Mạnh tới cỡ nào vậy?”
Cậu ấy từ bỏ việc tiếp tục với cuộc nói chuyện này.
“Có cái gì đó sắp xảy đến.”
“Từ đâu? Mà cái gì mới được?”
“Đau đớn.”
“À , giờ tớ thật sự muốn biết nó xảy ra thế nào rồi đấy!”
“Hắn tới để hủy diệt Nyaboron.”
“Nó hay tới như vậy à? Cậu là fan của Misaki-senpai hả?”
“Tớ thích chị Misaki. Chị ấy dễ thương và vui tính.”
“Tớ cũng không nói chị ấy xấu, nhưng mà chị ấy thật sự khá là phiền toái.”
Trong lúc đang tranh luận vô nghĩa với Mashiro tại trụ đèn giao thông thì chỉ trong khoảng 30 giây đứng đợi, một viên cảnh sát đã xuất hiện.
Khi nhận thấy việc ấy, Sorata nhẹ nhàng chào hỏi.
“Ch- chào chú.”
“Ừ, chào cậu.”
Viên cảnh sát vui vẻ đáp lại. Giữ mối quan hệ tốt với người dân khá là quan trọng.
Đèn đỏ vẫn còn.
Viên cảnh sát nhận ra Mashiro ở yên sau xe. Vừa mở miệng toan nói nhưng chưa kịp thì Sorata đã cắt ngang.
“Đã là tháng 9 rồi mà vẫn nóng chú nhỉ.”
“Hmm, hình như là thế thật.”
Cuối cùng đèn cũng chuyển xanh.
“Vậy cháu đi đến trường đây ạ.”
Sorata lễ phép nói rồi bắt đầu đạp xe hết tốc lực.
“Ừ, đi đứng cẩn thận đấy… Ê này nhóc! Chú biết mánh rồi! Dừng xe lại đi, hai người đi một xe thì nguy hiểm lắm!”
“Chết thật! Vậy mà cứ tưởng là lừa được rồi!”
Viên cảnh sát sắp đuổi kịp hai người họ.
“Tha cho cháu lần này đi.”
“Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật.”
“Có gì nghiêm trọng đâu mà chú.”
Sorata trở nên liều mạng. Cậu tăng tốc hết cỡ.
“Này, dừng lại đi nhóc!”
“Chú có chịu trách nhiệm nếu cháu đi trễ không?”
“Không phải trách nhiệm của cảnh sát.”
“Vậy thì không may, nhưng hai chúng ta có lẽ không đồng thuận được rồi ạ.”
Cậu đạp nhanh hơn nữa.
‘Sorata này.”
Ngay cả trong những tình huống kiểu này, giọng Mashiro vẫn không đổi.
“Không phải lúc này!”
“Nhưng mà có việc nghiêm trọng.”
“Nói nhanh đi!”
“Có một người lạ đang đuổi theo chúng ta.”
“Tớ biết nãy giờ rồi.”
“Có nên trình báo nó không?”
“Người đàn ông đó chính là cảnh sát đấy.”
Viên cảnh sát đang cố gắng đuổi theo họ.
“Ngừng lại! Chú nói là ngừng lại đi! Cậu học sinh đang tình tứ với người yêu kia hãy dừng xe lại ngay lập tức.”
“Cô ấy không phải bạn gái cháu.”
“Vậy chứ là ai?”
“Sorata là chủ nhân của cháu.”
Mashiro lại nói những điều không cần thiết một tẹo nào.
“Cậu ngừng ngay việc nói những thứ như vậy đi!”
“Cái mối quan hệ kiểu gì đấy? Nó khiến chú và tất cả những nam sinh cao trung đã tốt nghiệp khác phải ghen tị đấy! Chú sẽ không để nhóc thoát đâu!”
Viên cảnh sát thốt lên những điều mà Sorata không tài nào hiểu nổi.
“Sao chú cứ giữ mãi ác cảm như vậy thế? Hãy từ bỏ sự oán hận ấy đi.”
“Nhóc không thoát được đâu. Nhìn chú thế này thôi chứ lúc trước chú đã từng là hội viên không chính thức của câu lạc bộ Wandervogel[2] và tận hưởng nó mỗi ngày đấy!”
“Thế thì vẫn chưa hù dọa cháu được đâu.”
Mặt khác, Sorata đã từng luyện tập trong đội bóng đá những năm trung học. Cậu bị bất lợi hơn là phải chở thêm Mashiro, nhưng cậu sẽ không để thua. Thực tế là cậu không thể để mình bị bắt lúc này.
Hơi thở viên cảnh sát bắt đầu đứt quãng.
“Ngưng lại đi! Chú biết hai đứa sống ở Sakurasou! Đừng nghĩ là hai đứa có thể thoát được!”
“Vậy là cảnh sát giám sát cả Sakurasou sao? Tụi cháu đâu phải tội phạm!”
“Nhưng mấy đứa có nguy cơ!”
“Đừng có trả lời thẳng thừng vậy chứ ạ!”
Từ từ, giọng anh ta trở nên nhỏ dần đi.
“Ng- ngưng lại… Chú… năn nỉ mấy đứa đấy.”
Anh ta chậm lại. Sorata nhân cơ hội này vắt hết những gì còn lại để tăng tốc. Hai bắp đùi cậu đang rên rỉ. Hai chân cậu không còn nhiều sức và lượng acid lactic tăng dần lên. Tuy vậy, cậu cũng không bỏ cuộc và vẫn tiếp tục đạp.
“Chú… không giận đâu… nên… dừng lại đi”
Bỏ viên cảnh sát tội nghiệp lại phía sau, Sorata đã loại bỏ chú ấy một cách tuyệt vời.
Khi vừa tới trường, cậu ngó lơ trước những ánh nhìn sắc lẹm của những người khác rồi đỗ xe trong bãi. Cũng có nhiều người đến cũng vừa kịp lúc như Sorata và Mashiro.
Cứ kiểu này thì tin đồn về vụ này sẽ lan nhanh như đám cháy rừng và sẽ được phóng đại cho tới khi nó nghe na ná như một chuyện tình mùa hè đầy lãng mạn.
Nhưng cậu không có thời gian để mà chú tâm tới những việc như vậy.
Nhờ cuộc đua xe đạp với viên cảnh sát lúc nãy mà giờ đây cậu đã hết hơi. Sorata trượt khỏi cái yên xe và ngồi xụi lơ trên sàn bê tông. Đôi chân đang duỗi của cậu sung lên, và có vẻ như cậu chưa thể đứng lên ngay được.
Cậu thở một cách hổn hển.
“Đi… tới… lớp… trước… đi.”
“Ừ.”
Miệng thì đồng ý, nhưng Mashiro lại chẳng chịu nhúc nhích tí nào.”
“Tớ... ổn… mà”
“Ừ.”
Thế nhưng cậu ấy vẫn chưa chịu đi.
“Cậu định chờ tớ đi luôn à.”
Mashiro lắc đầu.
“Tủ đựng giày ở đâu vậy?”
“Mình nên nhận ra sớm hơn… Cậu lúc nào cũng vậy. Chờ mình một lát, mình khỏe lại ngay thôi.”
Vừa thở hổn hển, cậu vừa ráng sức đứng lên.
Trong lúc cố gắng đi đến dãy nhà, cậu thấy một chiếc xe mui cong đỗ ngoài cổng. Một người mà Sorata biết rất rõ đi ra từ trong xe. Đó là người ở phòng 103, Jin Mikata học năm 3.
Jin vẫy tay tạm biệt cho tới khi chiếc xe khuất dạng. Sau đó, anh ta nhảy qua cổng và đáp xuống sân trường.
Khi Jin vừa ngẩng đầu lên, anh thấy Sorata và Mashiro đứng trước anh khoảng 3 mét. Anh ta tiến lại trong khi cố nén một cái ngáp
“Vậy là hai đứa chở nhau đi tới trường đầy tình tứ à? Anh thật ghen tị đấy.”
“Có một viên cảnh sát đuổi theo nên em cứ nghĩ là mình tiêu rồi.”
Khi Jin ngừng nói, Sorata nhận ra có một vết trầy trên má anh.
“Vết thương đó là sao vậy ạ?”
‘Hả? À… do Noriko cào ấy mà.”
Jin diễn lại hành động ấy với mấy ngón tay của mình. Nhìn thấy việc ấy, Sorata cau mày lại, còn Mashiro nhìn vào vết cào một cách thích thú.
“Anh đã làm gì mà để bị cào vậy?”
“Anh hi vọng cô ấy không quá khó chịu khi nghe anh nói mơ tên một cô khác trong khi ngủ.”
Vừa nói, anh vừa đi về phái lớp học. Sorata đi theo và không quên kéo cả Mashiro theo.
“Có đau không ạ?”
“Đau chứ.”
Nhưng Jin vẫn mỉn cười.
“Dù anh cố gắng hỏi là đã nói tên ai nhưng Noriko vẫn không chịu trả lời. Cô ấy còn không thèm nói câu nào lúc trên xe, nên anh khá lo lắng. Chắc là Asami? Kana? Hay cũng có thể là Meiko, Suzune hay Rumi… Anh thực sự chẳng nhớ ra. Đó là những gì xảy ra khi anh đây đang ngủ một cách ngon lành.”
“Chắc chắn là anh nói tên của Misaki-senpai rồi.”
“…”
Đột nhiên, Jin ngừng nói. Nhưng anh ta nhanh chóng trở lại với vẻ ngoài thường ngày và nhún vai đầy tinh nghịch
“Chú càng ngày càng đáng sợ đấy, Sorata à.”
“Em không nghĩ là có thể ngủ ở nhà người khác khi bị cào như vậy đâu ạ.”
Nếu ai đó mà hỏi Jin câu này, có lẽ anh ta đã cứng họng rồi.
“Anh vẫn đang tìm một lí do hợp lí để trả lời đây. Nhóc có ý gì không?”
“Anh có thể tìm ra nó nếu mà chịu khó ngoan ngoãn ở lại Sakurasou đấy.”
“Chà, nghe có vẻ cũng không tệ.”
Sorata đang mong Jin sẽ cười cợt với ý tưởng đó, nhưng rốt cuộc anh ta lại có vẻ chấp thuận.
“Chắc là sắp tới mất ngủ rồi đây.”
“Có vụ gì thế ạ?”
“Huh? À… vậy là Misaki chưa kể em nghe à?”
Nếu việc này có dính dáng đến Misaki, vậy nó hẳn sẽ rất hệ trọng.
“Này, việc gì vậy? Mọi người đang mưu mô gì đấy?”
“Chẳng có gì đâu nhóc.”
“Làm như em tin ấy! Kể cho em đi.”
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến chỗ tủ giày rồi. Tiếng chuông báo hiệu học kì hai vang lên. Mọi người xung quanh vội vã đi tới lớp. Jin cũng đã đi kèm lời nhắc ‘hai đứa cũng mau đi đi’.
Như thường lệ, giờ đây Mashiro đang thay giày.
“Nhanh lên đi, không thì tớ bỏ cậu lại bây giờ.”
Nếu Sorata mà trễ thì cô Chihiro sẽ khiến cậu bị ám ảnh cả đời. Và vì học sinh thường thì rẽ qua phải, còn học sinh khoa nghệ thuật thì sang trái nên Sorata không thể đi chung với Mashiro.
“Này Sorata.”
Mashiro nắm lấy tay áo khi cậu chuẩn bị rời đi.
“Sao đấy?”
“Tớ học phòng nào vậy?”
“Sao cơ?”
Cô gái này vừa mới nói gì cơ.
“Phòng của tớ ở đâu?”
Mashiro lặp lại câu hỏi.
“Làm sao mà chỉ qua một kì nghỉ và giờ cậu quên mất phòng học của cậu ở đâu hả?”
Mashiro nghiên đầu trong khi Sorata đang gào lên.
“Đừng có nói là… Tớ phải chỉ lại hết đường đi trong trường cho cậu nhé.”
“Đúng rồi.”
“Cậu nói đúng rồi là sao hả?”
Vậy là, học kì hai bắt đầu với tiếng thở dài của Sorata.
Phần 2
Sau 40 ngày nghỉ hè, cậu bước vào lớp học, nơi mà sự hỗn loạn ngự trị.
Lớp học đầy những học sinh đang kể cho nhau nghe về kì nghỉ hè của mình như là đang thi ai hơn vậy.Hầu hết mọi người phàn nàn về việc học kì 2 sắp bắt đầu, nhưng trông họ không có vẻ gì là chán nản hay gì cả, mà trái lại còn có chút hứng thú. Họ nói có lẽ chúng chỉ hơi phiền toái hoặc là nói cho có.
Họ đã phải đối mặt với thực tại. Sau cùng, họ đã học năm hai cao trung, vì vậy chấp nhận việc chia tay với kì nghỉ hè là hoàn toàn hợp lí.
Có lẽ là họ đã tới cái tuổi ấy rồi hoặc vì sao đó mà giờ đây, nửa lớp của cậu đang bàn tán về chuyện tình cảm của họ.
Họ ồn ào về việc họ tới buổi họp lớp cấp 2 rồi phải lòng ai đó, rồi xin lại số điện thoại của cô ta. Hay là việc họ quá vui nên đã nhảy lên một cây cột và bị gãy chân, về việc họ vẫn chưa nhận được tin trả lời, về việc nó vô ngĩa thế nào, một cô gái bảo cậu ta đừng có tỏ ra quá thân thiết với cô ấy, và về việc cuối cùng cũng nhận được tin hồi đáp.
Ngoài những cuộc nói chuyện ấy thì cũng có những lời đồn đại kiểu ‘hai người đó hẹn hò ở đâu’ hay ‘ai đó đã là người lớn rồi.’ Chẳng hiểu họ đào đâu ra những tin như vậy nữa.
Và trong những tin đồn ấy, Sakurasou cũng là một chủ đề khá nóng.
“Này, nghe gì chưa? Nghe đồn là Aoyama vào ở Sakurasou là vì Kanda đấy.”
Cô ấy vào đấy đâu phải là vì Sorata.
“Không phải vậy. Tao nghe từ một nguồn tin là rõ rang Kanda đã nói với cô ấy là「Đi theo tôi」 và dùng vũ lực lôi cô ấy vào.”
Người mà lấy hành lí của cô ấy vào là Misaki mà. Mà cái nguồn tin ấy là ai thế?
“Mà này~ Tớ nghe là họ ở chung phòng đấy ~ Kya~! Nanami thật là bạo quá đi!”
Sao cuộc nói chuyện lại rẽ qua hướng này rồi.
“Cái này là bí mật, nhưng mà hình như đã có một sự sống mới được hình thành trong bụng Nanami.”
Bí mật kiểu gì mà lại đi nói oang oang vậy… Mà cái đó còn không phải sự thật.
“Mấy cậu nói gì vậy?”
Nanami, người phải chịu đựng nãy giờ, rốt cuộc đã lên tiếng.
“Ồ, vậy mấy vụ đó có thật không?”
Mấy đứa này quyết tâm hỏi cho ra nhẽ.
“Không-không có gì hết. Chúng tớ sống khác phòng. Vì thế mà mấy cậu đừng có mà suy diễn nữa. Thật tình, các cậu nghĩ gì vậy hả?”
Dù cho Nanami nói vậy và cố tỏ ra cứng rắn, nhưng mặt cô ấy lại đỏ bừng lên và lời nói thì không thuyết phục tí nào.
“Đừng có yên lặng mãi thế, Kanda. Cậu giải thích cho họ đi!”
“Ê này, đừng có đẩy qua cho tớ vậy chứ!”
Cho dù cậu có cố gắng đến mấy thì chưa chắc tụi này đã tin.
Và lúc này Nanami đang bất lực trước những câu hỏi của 2 người bạn thân: Yayoiko Honjo, cô gái cao ráo với mái tóc ngắn, và cũng là thành viên câu lạc bộ bóng mềm cùng với cô gái cắt tóc bob Mayu Takanashi. Hai gười họ dội bom với hàng đống câu hỏi cho Nanami tội nghiệp đang xấu hổ.
Không chỉ là những tin đồn về Sorata và Nanami, mà những tin đồn khác về Sakurasou cũng được bàn tán như là họ lẻn ra hồ bơi vào ban đêm và khỏa thân tắm, hay dùng pháo hoa định làm cháy trường.
Nhờ những cậu chuyện đó mà cả Sorata và Nanami đã có một ngày không hề yên bình tí nào.
“Vì nhiều lí do khác nhau mà ngày đầu tiên đi học quả thật là mệt mỏi.”
Trong khi mọi thành viên của Sakurasou đang tụ tập ăn tối với nhau, Nanami phàn nàn về những gì xảy ra hôm nay.
“Vậy nên từ giờ, mong mọi người cư xử cho giống một học sinh cao trung bình thường hộ em. Mọi người rõ chưa?”
Hiện tại đang là 7 giờ tối.
Quanh bàn ăn là 6 người đang yên vị. Nếu theo chiều kim đồng hồ thì thứ tự lần lượt là Chihiro, Misaki, Jin, Sorata, Mashiro và Nanami.
Trên bàn có món cá nướng trang trí với cà tím, trứng luộc, cơm và súp miso. Mấy món này đều do một tay Jin lo liệu.
“Mọi người nghe rõ chưa?”
Nanami hỏi lại với giọng đe dọa.
“Rồi rồi.”
Jin trả lời nửa đùa nửa thật.
“Nói một lần thôi!”
“Rồi ~”
Lần này thì Misaki là người đáp lại
“Đừng có mà dài giọng ra như vậy!”
Sorata vừa ăn cá nướng, vừa thầm ngưỡng mộ những cố gắng của Nanami.
Sát cạnh cậu, Mashiro chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm tới vần đề này có liên quan tới mình hay không. Cô ấy đang cố hất một miếng bạch quả ra khỏi phần trứng luộc. Cô ấy cho miếng bạch quả vừa lấy ra lên trên cái thìa và đưa nó lên gần miệng Sorata, tỏ ý muốn cậu ăn nó.
Vì không thể nào mà bảo cô ấy đừng làm vậy nên Sorata đành lẳng lặng ăn nó. Hương vị miếng bạch quả lan tỏa khắp miệng cậu. Không quan tâm lắm về cái thìa Sorata vừa ăn, Mashiro lấy nó để tiếp tục ăn món trứng.
“Shiina, cậu cũng nên nghe Nanami nói đi.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy nói là mọi người nên cư xử đúng mực hơn phải không? Cậu cũng phải nên như thế đấy.”
“Cậu cũng vậy đấy, Kanda.”
Nanami bất thình lình chuyển sang cậu.
“Sao cơ? Sao lại là tớ?”
Cậu không hề mong chờ điều này tí nào.
“Sorata cũng nên trả lời đi.”
Không hiểu vì sao mà Mashiro trông có vẻ rất tự hào, còn Nanami thì lại không được thoải mái lắm. Biết trước có chống đối cũng không ích gì, Sorata đành trả lời.
“Được thôi.”
“Được thôi là thế nào, phải là rõ rồi.”
Vừa nhìn Nanami bắt bẻ từng tí một, Chihiro vừa uống bia với một cái nhếch miệng. Nhìn kiểu gì thì lúc này đây, Nanami đang làm phần việc của cô Chihiro. Đáng ra cô ấy phải trông coi Sakurasou chứ.
“Cô rất mừng là có Aoyama ở đây.”
Chihiro nói ra một lời từ tận đáy lòng, kèm đó là một tiếng thở dài.
“Biết tìm đâu một chút yên bình cho mình bây giờ?”
Đột nhiên, Nanami tự lẩm nhẩm một mình như vậy.
“Nếu mà tìm ra, tớ sẽ nói cho cậu.”
“Cảm ơn… Nói vậy thôi chứ tớ cũng chẳng trông mong gì nhiều.”
Dường như ngày đầu tiên đi học lại đã để lại những vết thương trong lòng cô ấy.
Thực tế thì Sorata cũng đã trải qua những việc như vậy năm ngoái. Cuối học kì 1, cậu chuyển đến sống ở Sakurasou, và tới khi kì nghỉ hè kết thúc, cuộc sống của cậu ở trường thay đổi hoàn toàn… cứ như là có một bức tường ngăn cách vậy.
“Những điều tốt đẹp sẽ sớm đến thôi.”
‘Tớ cũng mong vậy.”
Nanami nhìn Sorata với ánh mắt mong đợi và Sorata, kẻ không hiểu gì, lại lấy cho cô thêm trứng.
“… Cậu muốn ăn thêm à?”
“…”
Cô lẳng lặng vương đũa ra gắp và ăn chúng một cách nhăn nhó.
Có vẻ như là cậu đã lựa chọn sai. Lẽ ra cậu không nên lấy thêm trứng cho cô.
Nhân lúc Sorata không để ý, Misaki gắp luôn miếng cuối cùng.
“Á, chị làm gì vậy?”
Misaki ăn nó một cách đầy vui vẻ.
“Sẽ là không công bằng nếu chỉ cho mỗi Nanami. Ai cũng được đối xử bình đẳng mà.”
‘Nếu mà nói về bình đẳng thì em cũng được tính vậy! Mà người ngoài hành tinh như chị thì không tính!”
“Nhưng mà chị tin là Kohai-kun sẽ không đáp lại đâu.”
“Vậy thì từ giờ em sẽ không làm người tốt nữa.”
“Đừng cáu giận chỉ vì một tí đồ ăn vậy chứ, Sorata.”
“Cô không hiểu được đâu, sensei.”
“Kanda à, nếu mà hết đồ ăn rồi thì ăn cơm không cũng được vậy.”
“Đừng có nói kiểu như Antoinette![3]”
Chấp nhận những gì Chihiro nói, Sorata quay trở lại với bát cơm của mình. Dù gì thì có ăn còn hơn không. Nhưng khi cậu vừa làm vậy, chuông cửa bỗng kêu lên, báo hiệu có một vị khách tới.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về Sorata.
“Được rồi, để tớ ra.”
Kiểu gì thì cậu cũng sẽ là đứa mở cửa, nên cậu ngoan ngoãn chấp nhận ra kiểm tra.
Vừa mang dép, cậu vừa mở cánh cửa trước ra.
Đúng lúc ấy, mọi thứ dường như sáng bừng lẽn khiến cậu phải nheo mắt lại để nhìn.
Có một cô gái đứng ở đấy với mái tóc vàng óng sáng lên dưới ánh trăng. Đôi mắt xanh khiến cậu liên tưởng đến vùng phía nam Thái Bình Dương. Cô ấy mìm cười làm đôi gó má mềm mại hơi nhô lên.
“Xin chào. Tôi xin lỗi vì tới mà không báo trước.”
Chỉ mới nhìn và nghe cô ấy nói mà đã làm cậu đỏ cả mặt. Kể cả nhịp tim cậu cũng có vẻ nhanh hơn.
Cái áo cô mặc ôm sát cơ thễ, làm nổi bật bộ ngực đầy đặn và vòng eo thon gọn. Phía dưới là một chiếc váy caro xếp li. Nhìn tổng thể tì nó khá giống một bộ đồng phục. Từ cô ấy dường như tỏa ra sự nhẹ nhàng và thánh thiện.
“Ưm ~”
Có lẽ cô ấy lớn tuổi hơn cậu. Nói chung có thể nói cô ấy là một mĩ nhân, nhưng chắc chắn là không đến từ vùng Nam Thái bình Dương.
Đứng trước vị khách bất ngờ này, dường như bộ não Sorata đã ngưng hoạt động.
“Cậu cứng họng với vẻ ngoài của tôi à?”
Cô gái này đùa một cách tinh nghịch, có lẽ để giúp cậu thoải mái hơn.
Cô ấy nói tiếng Nhật rất chuẩn. dù vậy nhưng Sorata vẫn nói:
“Tôi không biết nói tiếng anh.”
Vừa buộc miệng nói ra theo phản xạ xong, cậu đóng sầm cửa lại mà không suy nghĩ.
“Haa~ cái gì thế này trời?”
Cậu lau trán một cách vô thức dù chẳng có tí mồ hôi nào.
Nhưng cánh cửa lại được mở ra từ phía ngoài
Vừa nhìn Sorata, cô gái xinh đẹp đó vừa cười.
“Tôi khá tự tin với tiếng Nhật của mình… vậy là cậu có hiểu tôi nói, đúng không?”
“Tôi xin lỗi vì đã hoảng sợ. Tôi không tự tin với khả năng tiếng anh của mình cho lắm.
“Cậu thật là vui tính.”
Cô ấy vừa cười vừa che miệng một cách lịch sự. Cả lời nói và hành động của cô ấy cũng vậy.
“Cảm ơn vì lời khen.”
“Đó thật ra không phải là lời khen đâu.”
“Thì tôi biết là cô đang trêu tôi rồi.”
“…”
“…”
Một sự ngượng ngùng bao trùm không gian.
“À mà cậu có thể gọi Mashiro ra đây hộ tôi được không?”
“Được thôi, nhưng cho tôi hỏi cậu là ai không?”
Cô ấy trông không có vẻ gì là xấu cả, nhưng cậu vẫn phải kiểm tra cho chắc chắn.
“Tôi xin lỗi. Tên tôi là Rita Ainsworth.”
Cái tên này hình như Sorata đã nghe qua rồi.
“Cậu là bạn cùng phòng của Shiina à?”
“Phải.”
Cô ấy tươi cười rạng rỡ.
Nếu mà là Ainsworth thì hình như là trùng họ với cả giáo viên của Mashiro.
Có khi nào chỉ là ngẫu nhiên không?
Trong khi cậu còn đang suy nghĩ về việc ấy, Mashiro đã đi ra cửa trước.
“Sorata à, có việc gì vậy?”
Cô ấy mở to hai mắt ra ngay khi nhìn thấy Rita
“Rita tới đây rồi!”
“Mashiro.”
Ngay khi vừa nghe thấy tên mình, một nụ cười đã hiện lên trên gương mặt vô cảm của Mashiro. Dù là không mang dép, nhưng cô ấy vẫn chạy về phái Rita. Hai người họ ôm nhau thật chặt như là để kiểm tra liệu rằng điều này có thật không?
Mashiro ngả đầu lên vai Rita và nhắm mắt lại một cách mãn nguyện. Sorata thấy cô ấy giống như một con mèo mà chẳng thể hiện xúc cảm cho ai ngoài gia đình mình.
“Tớ mừng là cậu vẫn khỏe.”
Rita buông hai tay ra khỏi người Mashiro.
“Hmm, Rita cũng vậy mà.”
Misaki, Jin và Nanami chạy ra khỏi bếp để xem thử tình hình.
“Wow~ Đó là búp bê à?”
Ngay khi Misaki vừa nói ra, Jin liền theo sau.
“Cô ấy đẹp thật. Cơ mà ai vậy?”
Nanami lặng lẽ nhìn Rita, Sorata rồi hướng ánh mắt về phía Mashiro.
Liền ngay sau đó, Chihiro cũng đi lên với lon bia trong tay.
“Ai tới vậy Kanda… hmm? Chẳng phải là Rita đây sao?”
“Đã lâu không gặp, cô Chihiro. Chắc cô vẫn khỏe chứ ạ?”
Sorata liếc nhìn cô Chihiro để hỏi liệu cô có biết cô gái này không, nhưng cô Chihiro không đáp lại. Cô quay lại vào bếp với lí do là để uống bia.
Sorata chắc rằng Chihiro biết Rita, vì dù gì Mashiro cũng là em họ của cô.
“Vậy tại sao cậu lại đến đây thế Rita?”
Ngay lập tức, ánh mắt của Rita thay đổi. Sorata không hiểu tại sao, nhưng cậu có thể thấy được sự căng thẳng trong ánh mắt ấy.
Sorata thấy bất an về việc này. Nếu cô ấy đi cả chặng đường dài từ anh tới đây để gặp Mashiro thì lẽ ra cô ấy phải báo trước chứ. Thật sự Rita đến đây vì lí do gì?
“Phép thuật trên người Lọ lem đã không còn.”
Mashiro nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.
“Nói theo phong cách Nhật bản là tôi đến đây để đưa công chúa Kaguya[4] về lại mặt trăng.”
Vậy là Sorata đã rõ lí do Rita đến đây. Đầu óc cậu bỗng trở nên căng thẳng.Cậu cũng có thể nhận thấy Jin và Nanami đã không còn đứng yên sau cậu.
Người duy nhất ở đây không hiểu gì là Mashiro.
“Ý cậu là sao vậy?”
Thở dài một cái, sau đó Rita nhìn thẳng vào Mashiro đầy cương quyết.
“Cậu sẽ về lại Anh với tớ ngay bây giờ.”
“Bây giờ sao?”
Người vừa thột lên đầy ngạc nhiên không ai khác ngoài Sorata. Nanami cũng lẩm bẩm ‘sao lại đột nhiên vậy?’ một mình.
Rita liếc nhìn Sorata một lát rồi lại tiếp tục với Mashiro.
“Tác phẩm của cậu đã được đang lên tạp chí, vì vậy bố mẹ cậu đã biết cậu đến đây làm mangaka rồi.”
Lần này, Sorata không còn có thể nói gì được nữa. Không phải là vì bất ngờ hay gì đó, mà vì lúc thực sự phải đối mặt với việc này, cậu cảm thấy nó là một áp lực vô cùng khủng khiếp đến nỗi cậu có thể nghe những âm thanh đầy khó chịu đang phát ra từ các khớp trên cơ thể.
“Mashiro, vậy là bố mẹ cậu không đồng ý với việc này à?”
Mashiro thì thầm vào tai Mashiro. Cô ấy gật đầu và rồi trả lời.
“Tớ không đi đâu.”
“Tớ biết cậu sẽ nói vậy mà.”
“…”
“Hãy suy nghĩ kĩ lại một lần nữa đi. Cậu có một khả năng vô cùng to lớn. Cậu sẽ là người có thể để lại một dấu ấn trong kho tàng nghệ thuật của nhân loại với những bức vẽ của mình. Đôi tay cậu thật thần kì, thật đáng giá biết bao.”
Sorata lẩm bẩm ‘ghi dấu trong lịch sử nhân loại’ thì có vẻ hơi quá’, nhưng lời nói của cậu quá nhỏ để ai đó nghe được.
Nhưng đó không phải là việc đáng đùa lúc này. Rita nói vậy mà không hề đắn đo, còn Mashiro cũng không hề phủ nhận. Cô ấy lắng nghe như thể ấy là điều đương nhiên.
Sorata bỗng cảm thấy dường như quá xa cách với Mashiro, cô gái lúc này đang nhìn cậu một cách vô cảm. Có lẽ mọi người ai cũng cảm thấy như vậy cho nên nãy giờ chưa có ai xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa họ.
Mashiro vẫn chưa hề lên tiếng, và cũng rất khó đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu.
“Suy nghĩ kĩ đi. Hãy nghĩ đến những người đã phải rơi lệ vì những bức tranh của cậu. Họ đang chờ cậu quay lại, chờ những tác phẩm tuyệt vời tiếp theo của cậu. Ít nhất hãy nghĩ đến những cảm xúc ấy.”
“Tại sao cậu lại nói với tớ những điều này?”
“Đây không phải là việc cậu có thể xem nhẹ. Đây là thứ rất quan trọng.”
“Nhưng Rita đã cổ vũ khi tớ muốn làm mangaka mà.”
Nói xong, Mashiro quay mặt đi, có vẻ thất vọng…
“Việc đó…”
Rita cũng cuối mặt xuống. ánh mắt cô không còn tập trung nữa và miệng cô thì đang lẩm bẩm điều gì đó.
“Đó chỉ là những gì cậu thấy thôi. Tớ chưa từng cổ vũ cậu về việc này bao giờ cả.”
“.. Rita.”
“Tớ không muốn tài năng cậu bị lãng phí tài năng vào việc vẽ truyện. Xin cậu đấy, về Anh với tớ đi.”
Rita nắm lấy tay Mashiro một cách đầy tha thiết.
“Tớ không đi đâu.”
Mashiro kéo tay lại.
“Bố mẹ cậu có thể tới đây bất kì lúc nào. Mà nếu như vậy thật, thì họ sẽ xử lí hết mấy chuyện giấy tờ ở đây rồi đưa cậu vào một trường nào khác ở Anh dù cậu có muốn hay không đấy. Vì vậy, mình xin cậu, hãy nghĩ lại đi. Hãy nghĩ cho bản thân và quay về với tớ đi.”
“Rita, cậu về một mình đi.”
“Tớ sẽ không về chừng nào cậu nói là sẽ về với tớ thì thôi.”
“Về đi.”
Vừa nghiến răng nghiến lợi, Mashiro vừa giơ tay hết cỡ, đẩy Rita với khuôn mặt đang ngơ ngác ra ngoài. Một hành động làm bất ngờ tất cả những người đang chứng kiến.
“Mashiro!”
Bỏ ngoài tai tiếng la của Sorata, Mashiro đóng cửa lại. Cô cũng bấm khóa lại luôn. Cô ấy vẫn đang cúi gầm mặt xuống.
“Từ từ đã! Nghe mình nói đi! Mashiro!”
Rita đập cửa thêm hai ba lần gì nữa, to đến nỗi lấn áp những âm thanh xung quanh.
Mashiro lặng lẽ đi lên gác.
“Này, Shiina.”
Sorata đi theo lên gác, nhưng cò vẻ cô ấy không nghe thấy. Và rồi âm thanh cánh cửa đóng sầm lại vang lên.
“Chúng ta nên làm gì đây.”
“Chúng ta không nên làm gì cả. Cứ để Rita ở ngoài như vậy đi.”
“Cậu lạnh lùng quá đấy, Aoyama.”
“Vậy là Kanda theo phe cô ta à.”
“Đây không phải là lúc cãi nhau việc ai đúng ai sai.”
Cậu bước xuống cậu thang và tiếng về phía cửa. Phía bên kia cách cửa đang là sự yên lặng.
“Tớ hiểu rõ việc mơ ước của bản thân bị người khác phản đối.”
Nanami ngẩng đầu lên và cười một cách miễn cưỡng. Có lẽ là do bố cô ấy không thích việc cô ấy muốn trở thành diễn viên lồng tiếng. Thường thì cô ấy tỏ ra không quan tâm với việc ấy, nhưng rốt cuộc lại không hề như vậy.
Chắc Mashiro cũng vậy. Cô ấy cũng có những mặt mà không ai nghĩ tới. Sorata chưa từng thấy cô ấy lo lắng về việc mọi người nghĩ gì về mình hay là việc cô ấy chống đối ai đó. Cô ấy luôn sống theo cách cô ấy muốn. Vì vậy cậu đã nghĩ rằng Mashiro có lẽ là một người khó mà lay chuyển… vì cô luôn tập trung vào mục tiêu của mình, không quan tâm tới những người khác.
Nhưng chắc là cậu đã nhầm. Cậu vẫn chưa thể biết được những suy nghĩ thật sự của cô ấy.
Nhưng có một diều chắc chắn. Đó là có một người có thể gây ảnh hưởng lên Mashiro. Đó không phải là cậu, mà là một cô gái tên Rita Ainsworth.
“Tớ lên xem Mashiro thế nào đây.”
Dứt lời, Nanami đi lên gác. Khi mà Sorata định đi theo thì Jin đã nắm vai cậu ngăn lại.
“Nếu mà nhóc vẫn chưa chắc chắn thì hãy thôi đi.”
“…”
Cậu không thể thốt nên lời.
“Nếu nhóc đi lên mà bản thân vẫn còn nghi ngờ, có thể nhóc cũng sẽ phản đối việc Mashiro vẽ manga. Nhóc nghĩ Mashiro có muốn vậy không?”
Chân cậu vẫn không nhúc nhích, có nghĩa là cậu đã ý thức được những gì Jin vừa nói. Vì vậy cậu đành giao lại Mashiro cho Nanami.
“Sao mà ủ rũ quá vậy Kohai-kun! Mashiro đã nói là em ấy sẽ không quay về rồi mà.”
Ngay cả với những lời động viên của Misaki nhưng thâm tâm cậu vẫn rối bời.
Cái cảm giác lo sợ ám ảnh cậu từ lúc nghe được những lời của Rita đến giờ vẫn không giảm bớt. Dù đã biết Mashiro là một thiên tài, nhưng đến mức mà có thể làm nên những dấu ấn trong lịch sử nhân loại thì vẫn là cái gì đó quá ghê gớm.
Khi mà tác phẩm của bạn vẫn được ca tụng hàng trăm năm sau khi bạn chết thì cảm giác sẽ thế nào? Sorata không thể tưởng tượng được, không thể diễn đạt nó bằng những ngôn từ được. Có chăng chắc sẽ là thứ gì đó rất tuyệt vời.
“Chị không muốn nói ra những điều có thể khiến mọi việc tệ hơn, nhưng em đang ở phe nào vậy Sorata?”
“Em theo phe đúng!”
Misaki liền đập tay vào trần nhà
“Em chỉ…”
“Vậy có đúng không nếu chị nói cô ta là ác quỷ tới đây để bắt công chúa đi không hả?”
Câu trả lời đã quá rõ rang rồi.
Nhưng có lẽ đã quá trễ. Trái tim cậu đang dao động. Liệu Mashiro có ổn với việc không tiếp tục con đường nghệ thuật của mình…
Phần 3
Không còn thấy đói bụng nữa, Sorata cất chén đĩa đi và nhốt mình ở trong phòng.
Để thay đổi tâm trạng, Sorata bắt đầu học về việc lập trình. Sau khi đọc một số lí thuyết, cậu bắt tay vào làm một vài cậu hỏi luyện tập. Nhưng mỗi khi cậu hoàn thành và cho chạy lệnh thì ngay lập tức bảng báo lỗi hiện lên và cho dù cậu đã thử lại nhiều lần nhưng vẫn chưa thể hoàn thành những bài tập đó.
Cậu không thể nào mà tập trung được. Rốt cuộc, cậu cứ cho chương trình chạy dù vẫn biết là sẽ có lỗi xảy ra đâu đó.
Cậu liếc nhìn vào đồng hồ. Bây giờ đã gần nửa đêm rồi.
Cậu mà không ngủ bây giờ thì ngày mai sẽ mệt mỏi lắm.
Trước khi đi ngủ, cậu ghé xuống bếp để uống nước. Trên đường về lại phòng, bỗng cậu dừng lại ở trước cửa.
Rột cuộc thì Rita cũng chưa quay lại. Cô ấy đang ở đâu nhỉ? Đã ăn gì chưa? Mà cô ấy có tiền trong người không? Lỡ như cô ấy gặp rắc rối gì ở đây thì sao? Cô ấy giỏi tiếng Nhật thật đấy, nhưng mọi thứ ở đây không giống ở Anh. Và vẻ ngoài của cô ấy hẳn sẽ khiến mấy tên xấu xa nhòm ngó.
Khi mà cậu đang suy nghĩ về những điều ấy thì cậu chợt nảy ra một suy nghĩ.
“A, chết tiệt thật!”
Sorata nhanh chóng mang giày và chạy ra ngoài.’Đành vậy thôi chứ mình không thể nào mà không lo được.’ Cậu cố đưa ra lí do để bao biện, nhưng thực chất cậu làm việc này không phải vì lo cho Rita, mà vì cậu có những thứ cần hỏi cô ấy.
Cậu vẫn chưa rõ lúc này Rita ở đâu, nên cậu ghé qua ga tàu trước cho chắc.
Vừa đi, cậu vừa nghĩ nên làm gì. Nhưng khi đó, cậu bỗng nhận thấy có ai đó xung quanh. Và người đó không phải là ai khác ngoài Rita, người đang ngồi dựa vào bức tường.
Thấy Sorata xuất hiện bất ngờ, cô có vẻ ngạc nhiên với đôi mắt đẫm lệ.
“Cậu tới trễ… quá trễ. Sao cậu lại tới trễ vậy chứ? Có biết nãy giờ tôi bị muỗi cắn không?”
Cô vừa gãi chân, vừa nhìn cậu với ánh mắt không bằng lòng.
“Trễ là sao chứ… chúng ta có hứa hẹn gì đâu?”
“Nghĩa vụ của một người con trai là phải giúp đỡ một tiểu thư đang buồn rầu chứ!”
Những gì cô ấy nói quả thật là đúng.
Sau khi xin lỗi xong, Sorata chìa tay cậu ra cho Rita. Cô nắm lấy để Sorata có thể kéo cô đứng lên.
“À mà cậu đã có chỗ ở chưa?”
“Chưa.”
“Thế đã ăn gì chưa?”
“Cũng chưa luôn.”
Và như để minh chứng cho việc đó, bụng cô réo lên một tiếng ột nhỏ.
“Cái đó, cái đó là… do tôi đói bụng.”
Cô quay mặt đi vì xấu hổ.
“Ở đây khi đói bụng người ta cũng vậy, nên cậu không phải lo về nó.”
“Sao cậu vẫn chưa cho tôi biết tên nhỉ?”
“Tôi là Sorata Kanda.”
“Cậu bao nhiêu tuổi.”
“Tôi 16, bằng với Shiina.”
“Vậy là chúng ta bằng tuổi rồi. Vì trông cậu khá dễ thương nên tôi cứ ngỡ cậu trẻ hơn.”
“Tôi cũng tưởng là Rita-san lớn hơn vì cậu trông có vẻ trưởng thành quá.”
Thật sự là không dễ dàng mà đoán được tuổi của những người nước ngoài thông qua vẻ ngoài của họ.
“Vậy cứ gọi tớ là Rita đi, Sorata.”
Chắc là cô ấy muốn nói chuyện tự nhiên hơn với cậu.
“Và cậu cũng không cần phải nói năng quá lịch sự với tớ.”
Và thế này nghĩa là cô ấy sẽ không giữ lễ khi nói chuyện luôn.
Rita cười một cách rất tự nhiên. Sorata nghĩ cô ấy khi cười trông thật là đẹp.
“Dù sao thì, cậu cứ vào nhà đã.”
Sorata ra hiệu cho cô đi vào.
Sau khi mời cô vào trong kí túc xá, Sorata lấy cho cô một ít thức ăn từ trong bếp. Thức ăn nhanh chóng biến mất- có lẽ là cô ấy đang đói hoặc cũng có thể là do tài nghệ của Jin, cũng có thể là cả hai. Cô đã ăn 3 bát cơm rồi và vẫn chưa dừng lại. Thật không thể hiểu được chỗ thức ăn đó được tiêu hóa ở đâu trong người Rita nữa.
Sau khi ăn xong, Sorata dẫn cô đi tắm. Trong lúc ấy, cậu đi tìm một chỗ để cô ấy ngủ tạm. Nếu mà tình hình cho phép thì cậu có thể để cô ấy ngủ trong phòng Mashiro, nhưng vì những gì vừa diễn ra, sẽ thật là ngu ngốc nếu để hai người họ cùng một chỗ.
Nanami hẳn là đang ngủ vì không có tiếng trả lời khi cậu gõ cửa.
Cậu liếc nhìn phòng Misaki và thấy một nùi giấy với bản vẽ, cho nên chắc là chẳng ai có thể ngủ ở đấy. Khéo lại có khi sàn nhà sập xuống phòng cậu ở ngay phía dưới ấy chứ. Dù vậy nhưng Misaki vẫn hồ hởi
“Tất nhiên là Ritan có thể ở đây rồi.”
Và chị ấy bắt đầu trải đệm lên trên đống lộn xọn kia, nhưng cậu đã từ chối. Sẽ là không tốt chút nào nếu Sorata nghĩ Nhật Bản là một nơi kì quặc. Dù gì thì Misaki đã rất kì quặc, hơn cả chuẩn vũ trụ.
Khi cậu dồn hết hi vọng còn lại và tới phòng cô Chihiro, thì cô chỉ thò đầu ra và nói,
“Nếu mà nhóc nhặt con gì về nuôi thì nhóc phải chăm nó. Ta không phải là mẹ của nhóc.”
“Dạ, dạ vâng ~.”
Vậy là cậu đã bị nốc ao.
Mấy phòng còn lại là của Jin-vua ngủ lang và của Ryuunosuke-căn phòng chẳng bao giờ mở cửa. Hai người ấy thì không thể nhờ được vì những lí do rất rõ ràng.
Vì thế Sorata quay lại phòng mình và trải một tấm ga trải giường mới. Cậu còn chồng mấy tờ tạp chí lên để đỡ tốn chỗ.
Khi vừa làm xong thì Rita đi vào.
Không hiểu vì lí do gì mà hiện tại, cô ấy chỉ quấn mỗi khăm tắm quanh người, đôi vai hồng hào lộ ra đầy quyến rũ.
“Sao cậu không mặc áo quần vào.”
“Tớ không có áo quần để thay, nên cậu cho tớ mượn nhé.”
“Sao cơ? Sao cậu lại không có?
“Vì tớ có đem đi đâu.”
“Tại sao?”
“Tớ dự tình là sẽ về ngay, và nếu cần thì tớ có thể mượn đồ của Mashiro trong 2 hay 3 ngày.”
Nhắc mới nhớ, đúng là cô ấy chẳng mang theo tí hành lí nào hết.
“Vậy là cậu đi tay không? Hay thật.”
Rita giả vờ như không nghe thấy, rỗi bỗng cô ấy gập người lại.
“Mà cậu đừng có nhìn nữa được không? Xấu hổ lắm.”
“Xin-xin lỗi.”
Sorata vội quay mặt đi. Cậu với tay lên giá treo màn để lấy bộ đồ cho Rita. Sorata không biết là có nên đưa cho cô ấy mà không hỏi ý kiến Mashiro không, nhưng vì không thể nào để cô ấy mặc bộ đồ con trai đi ngủ, cậu đành đưa bộ pyjama cùng đồ lót, tất cả đều của Mashiro, cho Rita.
“Mấy cái này của cậu à?”
“Nếu mà tớ có mấy thứ này thì hẳn tớ phải là một tên biến thái siêu cấp. Rất may, chúng là của Shiina.”
Cậu đi ra ngoài trong lúc Rita thay đồ.
“Vậy thì… cậu là bạn trai Mashiro hả?”
Rita nói từ phía bên kia cánh cửa.
“Không, không đâu.”
“Vậy hẳn là cậu không thể kìm hãm nổi thú tính của mình khi sống chung với người mà cậu thích đúng không?”
“Tớ nghĩ là với tư cách bạn cùng phòng, cậu nên biết là Shiina không hề có khả năng tự chăm sóc cho bản thân cô ấy.”
“À, hiểu rồi. Vậy thì Sorata hiện đang là「Bảo mẫu Mashiro」ở Nhật này.”
“Sao? Vậy ra đó là nhiệm vụ của cậu khi cô ấy ở Anh à?”
“Vì thế mà chẳng ai muốn ở cùng phòng với Mashiro. Mà cậu đi vào được rồi đấy.”
Khi cậu vừa vào thì đã thấy Rita ngồi sẵn trên giường. Bộ pyjama này tuy Sorata đã thấy nhiều lần, nhưng khi Rita mặc vào thì lại hơi ôm, khiến cậu có nhửng cảm nhận hoàn toàn khác. Cô ấy không cài hai nút đầu, làm cho cậu có thể thấy khe ngực của cô ấy. Dù kín đáo hơn là việc chỉ quấn mỗi khan tắm, nhưng mức độ hủy diệt của bộ pyjama này vẫn rất đáng gờm.
“Đây là phòng cậu à?”
“Đ-đúng vậy. Vì không còn phòng nào nữa, nên mong cậu thông cảm.”
“Đây là lần đầu mình vào phòng con trai, nên mình thấy rất thú vị.”
“Còn mình thì đang lo phát sốt đây.”
Rita nhìn quanh phòng với ánh mắt đầy thích thú. Có thể cô ấy đang băn khoăng về việc tại sao trong phòng cậu có rất nhiều mèo, hay những hình vẽ trên tường kia là gì, hoặc cũng có thể đang đánh giá cậu.
Ánh mắt cô ấy thay đổi ngay khi nhìn thấy những hình vẽ trên tường.
“Một nữa số này là do Mashiro vẽ.”
“Vậy là cậu chỉ cần nhìn là có thể phân biệt à?”
“Vì tụi tớ sống với nhau ở nhà ông tớ từ khi mới 6 tuổi mà.”
Vậy là cái họ Ainsworth không phải là do ngẫu nhiên rồi.
“Chắc là cậu cũng vẽ đúng không Rita?”
Sorata có ý định dẫn dắt câu chuyện, nhưng câu hỏi lại làm Rita quay mặt đi.
“Hết rồi… Tớ bỏ rồi.”
Lúc ấy, trông cô ấy như đang tổn thương và lo sợ. Để chắc những gì mình thấy là đúng, Sorata hỏi tiếp.
“Sao vậy?”
Rita xoay người lại, đặt ngón trỏ lên môi rồi cười
“Phụ nữ là những sinh vật bí ẩn, nên tớ không thể nói được.”
Nhận thấy nếu tiếp tục hỏi sẽ là rất thô lỗ, Sorata ngưng lại. Cậu sẽ hỏi lại cô ấy sau.
“Cậu ngủ trên giường đi; tớ đã thay ga trải rồi đấy.”
Bỗng dưng cả bảy con mèo tập trung lại trên giường, khuôn mặt như muốn bảo đây là lãnh thổ của chúng vậy. Và vì chúng sẽ không nhượng bộ, nên Rita đành phải chấp nhận thôi.
“Tớ sẽ ngủ trong bếp.”
Ngay khi cậu định đi ra ngoài, Rita đã lên tiếng ngăn cản.
“Tớ không thể đuổi chủ phòng ra ngoài còn bản thân thì ngủ ở đây được. Với những người Anh thì đây là việc rất thô lỗ.”
“Tớ thì không nhìn nhận theo góc độ quốc tế như vậy, nên cậu đừng có lo.”
“Thôi thì cậu hãy cứ ngủ ở đây luôn đi, Sorata.”
“Ừm, tớ là một đứa con trai khỏe mạnh đang phát triển… nên cậu có chắc không?”
“Vậy ra là cậu sẽ hóa thành một con sói à?”
Rita hỏi mà không hề lo lắng.
“Lỡ mà có cơ hội thì tớ sẽ…”
Làm sao để cậu có thể như Jin? Làm sao để vượt qua cái lằn ranh đó? Sorata vẫn chưa đoán ra được.
“Chẳng có vấn đề gì cả, cho nên cậu cứ ngủ với tớ đi.”
“Sao? Với cậu hả?”
“Ý tớ là chỉ là ngủ chung phòng mà thôi… Nhưng cậu muốn hơn thế nữa sao?”
“C-cậu nói vớ vẩn gì vậy!”
Rita cười vui vẻ trong khi nhìn vào một Sorata đang đỏ mặt vì ngượng. Có vẻ như cô ấy chỉ nói đùa thôi.
“Kiềm hãm thú tính của cậu lại nhé. Hứa với tớ là cậu sẽ không hóa sói nhé?”
“Đấy là tra tấn đấy. Tốt nhất là tớ ngủ trong bếp cho rồi.”
Đó rõ ràng là lựa chọn tốt cho cà hai người họ.
“Nếu mà Sorata ngủ trong bếp, thì tớ cũng ngủ ở đấy luôn.”
Sorata nhận ra là không thể thuyết phục được cô ấy nên cậu đành bỏ cuộc.
Vì vậy, cậu nằm xuống sán, lấy một miếng đệm lót làm gối.
“Tớ sẽ nhủ trên sàn, nên Sorata lên giường mà nằm đi…”
“Nhưng giờ tớ không muốn ngồi dậy nữa.”
Rita kêu khẽ và nhìn xuống cậu. Cả ánh nhìn hơi buồn bã, cả bộ ngực đầy đặn, cậu đều thấy. Đối với cậu, góc nhìn này không hề hay ho tí nào mà còn rất nguy hiểm.
Sorata quay lưng lại với Rita để tránh nhìn những thứ không nên.
“Sorata thật sự là một người tốt. Vì thế mà cậu hay ngượng ngùng.”
Tuy chưa hiểu là hai việc ấy có liên quan với nhau như thế nào, nhưng Sorata cũng không hỏi lại.
Cậu với tay lên tắt đèn. Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Rita vẫn còn nói gì đó, nhưng Sorata đều bỏ ngoài tai.
Không lâu sau khi nhắm mắt, cậu cảm thấy có một con mèo cạ vào chân cậu. Dựa theo kết cấu của cái cằm thì nó hẳn là Kodama .
“Kya! Này, dừng lại đi… nhột quá đấy.”
Có vẻ như cả Rita cũng bị như vậy.
Sorata cố gắng thiếp đi, nhưng cậu không hề buồn ngủ tí nào. Lúc này đây cậu vẫn rất minh mẫn. Chắc là vì hiện đang có một cô gái nằm gần cậu. Đó là một lí do, nhưng không phải là toàn bộ.
Những gì Rita nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu.
- Một tác phẩm sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử nhân loại.
Nếu mà là Mashiro, cô ấy hoàn toàn có thể vẽ ra mấy thứ như vậy. Cô ấy thực sự có tài năng.
Cậu nhìn lên trần nhà tối om. Mắt cậu đã quen với bóng tối rồi. Rita có lẽ vẫn còn thức, cậu có thể nghe được từng nhịp thở của cô ấy.
“Tớ nghĩ là cậu có gì đó muốn hỏi phải không?”
Rita nói trước.
“Đó là li do cậu đi tìm tớ đúng không?”
Cô ấy đọc lên những suy nghĩ của cậu như đọc một quyển sách
‘Shiina thật sự tuyệt vời như vậy sao?”
“…”
“Thật sự thì tớ không hiễu rõ lắm về hội họa.”
“…”
“Ế? Cậu ngủ rồi à? Hay thật.”
“Tớ mong cậu hiểu, dù chỉ là một chút thôi cũng được.”
“Hiểu điều gì vậy?”
“Về những gì tớ cảm nhận, khi mà phải nói về tài năng của Mashiro.”
Giọng cô ấy vẫn vậy, trong trẻo như tiếng chuông, nhưng Sorata cảm thấy không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Cậu không hề biết lí do, cho đến lúc chợt nhận ra là đã hỏi một điều không nên.
Và đó là lí do tại sao mà cậu nhìn thấy khuôn mặt tổn thương của Rita… Đó là những gì tới lúc này cậu nhận ra.
“Tớ xin lỗi.”
“Sẽ là dối trá nếu xin lỗi mà không biết lí do của nó.”
“Tớ cũng xin lỗi về việc ấy luôn.”
Rita khẽ mỉm cười.
“Vậy hôm nay tớ sẽ bỏ qua cho cậu.”
“… Cảm ơn.”
“Được rồi. Tớ sẽ nói cho cậu, nhưng chỉ hôm nay thôi nay thôi đấy.”
“Kệ đi, tớ cũng chẳng quan tâm.”
“Không… Tớ thấy là cậu cần biết. Tớ nghĩ vậy.”
Là sao? Sorata nghĩ trong đầu nhưng không hỏi ra?
“Mashiro quá áp đảo.”
“Ý cậu là…”
Vì không hiểu nên Sorata buộc miệng hỏi lại. Và ngay lập tức, cậu đã phải hối hận vì hành động này.
“Theo cái cách mà sẽ tốt hơn nếu như cô ấy… biến mất.”
Ngay cả lúc này đây, giọng của Rita vẫn không đổi. Điều này làm cậu cảm thấy thật mình thật tồi tệ, khiến cậu cứ bứt rứt mãi. Sorata thực sự chẳng thể hiểu những gì mà Rita thực sự đang nói.
Sorata mím môi lại. Lúc này đây cậu không biết nên cười và xem lời nói ấy chỉ như là chuyện đùa hay yên lặng chờ cô ấy nói tiếp.
“Sorata cũng phải cẩn thận đấy.”
“Về cái gì?”
“Cậu sẽ bị tàn lụi nếu đứng gần Mashiro. Cũng giống như tớ vậy…”
“Tớ hiểu rồi…”
Cậu chỉ có thể đáp lại như vậy.
Dường như có gì đó đen tối ẩn sâu trong trái tim Rita. Nó như một mê cung khổng lồ, vì vậy Sorata nên tránh việc vô ý đi vào. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu vào đó. Đó chính là sức mạnh ẩn trong những lời nói của cô ấy.
“Nhưng đừng lo, tớ chắc chắn sẽ mang Mashiro về…”
Cả Mashiro và Rita đều không mói gì nữa. Haqi người họ chỉ mong mình thiếp đi thật nhanh.
Ngày hôn sau, Sorata thức dậy với cái gì đó đè lên người. Cậu nghĩ chắc lại là mấy con mèo, nhưng cậu đã lầm.
Đó là do Rita ngã khỏi giường và đè lên cậu.
Cơ thể cô ấy đầy đạn ngang ngửa Misaki, và nó đang làm cậu hết sức bối rối. Không, thật sự mà nói thì cô ấy ăn đứt Mashiro.
“Rita, mau dậy đi! Tớ sắp mất kiềm chế rồi đấy!”
“Hmm~ sao vậy. Ồn quá đi.”
Cô ấy vẫn còn ngái ngủ.
Tưởng nhầm cậu là cái dồng hồ, cô ấy đập vào mặt cậu mấy cái để tắt đi.
Sorata cố thoát ra bằng cách lách khỏi người cô ấy.
Thế nhưng, ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Kanda, 8 rưỡi rồi, cậu ổn không? Cậu đã dậy chưa đấy?”
Đó là giọng của Nanami.
“Tớ-tớ ổn! Tớ dậy rồi!”
“Sao mà ồn ~ quá vậy.”
Rita nhìn về phía cửa và kêu lên trong khi vẫn ngái ngủ.
“Này, cậu làm gì vậy?”
“Tớ mới là nên nói câu đó, Kanda! Tại sao lại có giọng nữ trong phòng cậu?”
Nanami đẩy mạnh cửa ra.
Sau cô là một Mashiro đã mặt đồng phục chỉnh tề. Chắc là Nanami đã gọi cô ấy dậy và chuẩn bị áo quần.
Nhưng không may, điều mà họ thấy lại là cảnh Sorata và Rita nằm cạnh nhau như đang đấu vật vậy
“Chào buổi sáng.”
Dù cho Sorata chào hỏi một cách nhiệt tình nhưng Nanami đáp lại bằng một ánh mắt lạnh băng khiến cậu rợn cả người.
“Tớ hiểu là cậu thương cảm và cho cô ấy ngủ nhờ, nhưng có vẻ đêm qua hai cậu đã trở nên cực kì thân mật.”
“K-không có đâu! Nếu mà có lỗi thì là do cái tật ngủ xấu của Rita đấy!”
Sorata đẩy Rita sang một bên rồi loạng choạng đứng lên.
“Hể, hai người thân mật tới mức bây giờ đã gọi thẳng tên nhau luôn rồi à.”
Cậu ngay lập tức hối hận vì lỡ miệng, nhưng có vẻ đã quá trễ.
“Vậy là Sorata theo phe Rita à?”
Mashiro nhìn thẳng vào Sorata.
Cậu định trả lời không, nhưng Rita ngay lập tức bám vào tay cậu và ngắt lời cậu.
“Đúng rồi đấy.”
Tay trái cậu giờ này đang bị kẹp giữa ngực Rita.
“Whoa!”
Sorata liền la lên,
“Uuu!”
“Ehh.”
Nanami và Mashiro nhìn cậu với ánh mắt phản đối.
“Tối qua cậu thật là dịu dàng với tớ.”
“Đừng có nói những điều gây hiểu nhầm nghiêm trọng như vậy!”
“Sao cậu lúc nào cũng vậy thế Kanda.”
Tay Nanami rung bần bật lên.
“Do cậu bắt gặp những lúc tớ dính vào những tình huống không may mắn thôi!”
“Dù cho lúc này cậu đang đang thấy sướng muốn chết đúng không?”
Cô ấy liếc nhìn qua ngực, eo và mông Rita.
“Rita, buông Sorata ra đi.”
Mashiro nói một cách lạnh lùng.
“Sao tới phải làm thế?”
“Cậu không cần biết, cứ buông cậu ấy ra đi.”
Rita càng bám cậu chặt hơn nữa.
“Nếu cậu nói sẽ về lại anh với tớ, thì tớ sẽ buông cậu ấy ra.”
Sau khi nghe những lời của Rita, Mashiro liếc nhìn cậu và nói.
“Sorata là kẻ thù của tớ.”
“Không phải đâu!”
“Cậu thật là xấu bụng, dù chúng ta đã ở chung với nhau cả đêm.”
“Cậu đang nói gì vậy!?”
“Nhưng cả Sorata cũng nghĩ là Mashiro nên quay lại với việc vẽ tranh.’’
“Không, nó…”
Liếc nhìn qua khóe mắt, Sorata thấy Mashiro có vẻ hơi buồn. Nhưng có thể là cậu đã nhầm, vì chỉ có đôi mắt cô ấy là cử động.
Và lúc đó, Rita đã tung cú đấm quyết định.
“Cậu cũng đã nghĩ về việc đó đúng không?”
“T-tớ …”
Bị tấn công quá bất ngờ, cậu bỗng trở nên lắp bắp.
“Tớ quyết định sẽ ở lại phòng Sorata cho tới khi Mashiro chịu về lại Anh với tớ.”
“Sao cơ? Cậu quyết định mà không them hỏi ý kiến tớ luôn à?”
Sorata chỉ định cho cô ấy ngủ lại đây một đêm.
“Được thôi. Cứ làm những gì cậu thích đi.”
Nói xong, Mashiro bỏ đi.
“Ah, chờ tớ với Mashiro!”
Và Nanami nối gót đi theo.
Đúng lúc đó, Misaki và Jin thò đầu vào.
“Chúc mừng, Kohai-kun! Vậy là cuối cùng em đã trưởng thành! Chúc em may mắn!”
“Anh để lại danh hiệu Vua cưa gái cho chú. Tự lo đi nhé, Sorata.”
Sau khi đổ thêm dầu vào lửa, hai người họ đi tới trường.
Cả Chihiro cũng đi ngang qua và nói
“Kanda, cô nghĩ thế này lâu rồi, nhưng nhóc thật sự phiền toái đấy.”
“Cô à, nó chẳng liên quan tới những gì đang xảy ra hết.”
Tất nhiên là Chihiro cũng không thèm đáp lại và bỏ đi mất.
Ngay cả khi Sorata định đi theo thì cậu cũng không thể nhúc nhích vì Rita đang ôm chặt cậu.
Và rồi Mashiro trở lại với một chiếc gối trong tay.
Không hề ngần ngại, cô đi thẳng vào phòng cậu và đặt chiếc gối mình mang theo lên giường cậu.
“Cậu làm gì vậy?”
“Tớ sẽ tạm trú ở đây.:
“Sao cậu lại tạm trú ở đây được? Và khi ngủ cậu cũng có dùng gối đâu?”
Cậu đưa gối lại cho Mashiro.
“Nhưng Rita lại được như vậy.”
“Hoàn cảnh của cô ấy là hoàn toàn khác.”
“Tớ không phiền đâu. Tớ chấp nhận nói chuyện với cô ấy trước khi đi ngủ mà.”
“Mọi việc phải do tớ quyết định chứ! Làm ơn đi, đây là phòng tớ mà.”
Nanami quay lại trễ hơn Mashiro một chút. Hình như là cô ấy đang giấu gì đó sau lưng.
Không, cô ấy không giấu nó nữa. Đó là cái gối hình Torajiro của cô ấy.
“Vậy thì cả tớ nữa…”
“Aoyama, hãy cư xử bình thường một tí đi! Tớ xin cậu đó.
“T-tất nhiên là tớ chỉ đùa thôi. Chỉ là đùa thôi. Đùa thôi mà. Kiểu gì thì nó chỉ là một trò đùa mà thôi.”
“Cậu không cần lặp lại tới 4 lần như vậy.”
“Dù gì thì chúng ta sẽ họp bàn về việc có cho Rita ở lại Sakurasou không.”
“Sorata sẽ đồng ý, đúng không?”
Rita xích lại gần cậu.
“Sorata là đồ ngốc!”
Mashiro giơ gối lên cao và bắt đầu vung nó xung quanh. Sorata liền bảo vệ Rita theo phản xạ, nhưng đó là một quyết định sa lầm.
Misaki nắm chặt tay lại và cố gắng kiềm chế. Sau đó cô nắm lấy tay Nanami và rời khỏi phòng mà không nói tiếng nào.
“A, này Mashiro, đợi đã! Đừng có kéo tớ chứ!”
Giọng Nanami vọng lại mỗi lúc một xa.
Khi mà cơn thịnh nộ kết thúc, Sorata buông một tiếng thở dài. Rita, người vẫn đan bám vào cậu, trông cũng có vẻ đang vui.
Tại sao chỉ mới sáng mà đã xảy ra ngần này việc….
“Uh, cậu buông tớ ra được chưa?”
“Tớ nợ cậu quá nhiều thứ, Sorata à. Hãy để tớ trả lại bằng cơ thể này.”
“Cậu có biết là cậu đang nói gì không?”
“Tớ rất là tự tin với cơ thể này, nên hãy trả ít nhất là 10000 yên cho mỗi việc mà cậu định làm.”
“Đừng nói những việc có thể xảy ra như vậy chứ! Mà sao cậu lại ra giá như thật vậy? Cậu đừng tự ép mình nữa. Nhìn đi, hai chân cậu đang run kìa.
Sorata cũng thấy mình đã tới giới hạn. Cậu không chắc là mình có thể chịu nổi kiểu tra tấn như địa ngục này nữa không. Sự kiềm chế của cậu dường như là đã bay đến cái ngân hà nào mất rồi.
“Chà, vậy là bị phát hiện mất rồi. Tớ cũng được mời đi chơi vài lần, nhưng mà thực sự tớ chưa có kinh nghiệm nhiều trong việc tiếp xúc với con trai.”
Rita đưa ra lí do, và rồi cuối cùng cũng thả cậu ra.
Cậu đang rất đau đầu, không phải là chấn thương vật lí mà là kiểu tâm lí, … à mà bây giờ là đau cả kiểu vật lí luôn rồi.
“Haaa~.”
Cả thân người cậu chẳng còn tí sức lực nào. Cậu hạ thấp đầu mình xuống.
Nhưng bỗng dung, cậu cảm thấy có ai đó đứng trước mặt mình.
“Sao mà ồn ào quá vậy? Bộ đây là cái sở thú chắc!”
Có ai đó đang đứng ngay gần cửa.
Người ấy mặc cái quần đồng phục, vậy đó là nam. Mà Jin đã đi rồi, mà giọng này cũng chẳng phải của Jin.
Thực ra, Sorata đã không nghe được giọng nói ấy mấy tháng nay rồi.
Sorata từ từ ngẩng mặt lên. Chân thon, dáng người mảnh khảnh, nước da nhợt nhạt và khuôn mặt như trẻ con. Người đứng đó là con trai, mặc dù cho tóc cậu đã dài ngang eo.
“H-hả? Whoa! Là cậu sao?”
“Cậu bị đần à?”
“Tớ không đần. Nhưng mà, cái này là hình chiếu hả?”
“Tôi hi vọng là cái công nghệ đó sẽ được ứng dụng trong cuộc sống hàng ngày trong tương lai.”
‘Hay đây là robot?”
“Nếu mà là thật thì tôi nghĩ ngày Maid-chan hoàn thành cũng không lâu nữa đâu.”
“Vậy cậu là Akasaka thật sao?”
Lần cuối hai người gặp mặt là trước lúc nghỉ hè. Chắc cũng đã được 5 tháng. Nhưng thái độ của Ryuunosuke vẫn kiểu giống như là hai người gặp mặt hằng ngày vậy.
“Kanda, nhanh lên, không thì trễ bây giờ.”
Ryuunosuke đi xuống cuối hành lang. Có vẻ là hôm nay cậu ta đi học.
“Đừng có đứng chờ rồi nhảy ra kiểu đó rồi coi như là không có gì!”
Sorata gào lên, dường như muốn tống khứ hết những căng thẳng trong người sau những rắc rối vừa xảy ra và sự xuất hiện đột ngột của Ryuunosuke.
Ngày 9 tháng 9
Ngày hôn đó, vào giờ ăn trưa, đã diễn ra cuộc họp khẩn của các thành viên Sakurasou. Cuộc họp đẫm máu này kéo dài từ giờ ăn trưa qua tới tiết 5. Và cuối cùng, sau đây là kết quả.
— Với 4 phiếu thuận và 3 phiếu chống, Rita Ainswoth được phép lưu lại Sakurasou trong một thời gian ngắn. mong mọi người giúp đỡ cô ấy -. Được viết bởi Sorata Kanda.
— Sorata là đồ ngốc. Sorata là tên ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc. Ngốc.- Được ghi bởi Mashiro Shiina
— Sorata là đồ biến thái! - Được ghi bởi Nanami Aoyama
— Vậy là Sorata thích hàng bự. Thật đáng khinh – Được ghi bởi Maid-chan.
— Mọi người hãy hòa thuận với nhau đi. Tớ năn nỉ đấy.- Được ghi bởi Sorata Kanda
Chú thích
1. khi tập thể dục trên radio xong, thường bạn sẽ đóng dấu lên một tờ giấy
2. http://en.wikipedia.org/wiki/Wandervogel
3. một hoàng hậu khá nổi tiếng của Pháp, các bạn có thể tra wiki để biết thêm. Ngoài thì ai chơi F/GO chắc cũng biết đến waifu này
4. http://giaitri.vnexpress.net/tin-tuc/phim/diem-phim/cong-chua-kaguya-truyen-thuyet-ve-nang-tien-trong-ong-tre-3142855.html