Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

10 867

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

10 912

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

25 1

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

(Đang ra)

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

Yuuya Satou

Lại là một thế giới hỗn loạn mà tôi chẳng thể ngờ tới.

2 1

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

22 1

ARC 3: Mùa Hè ở Lãnh Đô - Chương 67: Một buổi chiều thị sát

Chỉ cần cho một miếng vào miệng, hương thơm nồng nàn đã lan tỏa lên sống mũi, vị cay dịu và ngọt ngào hòa quyện nơi đầu lưỡi.

Đúng là nó rồi, đúng là nó! Dù chưa phải món cà ri “chuẩn Nhật”, nhưng chắc chắn đây chính là cà ri!

Tôi không thể dừng tay khỏi đĩa cơm cà ri của mình. Khoai tây, cà rốt đều bở tơi, ngọt lịm, ăn cực kỳ đã miệng. Fukujinzuke – món dưa muối đỏ ăn kèm – đúng là bạn đồng hành tuyệt vời, giòn rụm, sần sật, ăn hoài không chán.

Đến trưa, cả nhóm chúng tôi quay về sau buổi thị sát lãnh đô, cùng nhau ăn trưa tại chuỗi quán ramen “Hou Rakuen” mà tôi đã triệu hồi rồi để đấy từ sáng.

Tôi đang tận hưởng món cơm cà ri mà mình đã nhắm tới từ sáng, lòng mãn nguyện không gì sánh bằng.

Estelle và Bianca cũng gọi cơm cà ri như tôi, ăn lấy ăn để. Thấy chưa, ngon lắm đúng không nào!

Elliot thì gọi mì ramen miso, còn Jean lại trung thành với tô mì xá xíu.

Ngay cạnh tôi, Kohaku-san đang chiến đấu với một núi bánh gyoza chất đầy đĩa.

“Chợ hôm nay có gì thú vị không con?”

“Dạ, rất vui ạ. Có rất nhiều thứ lạ lẫm, con thích lắm.”

Tôi dừng tay, ngẩng lên đáp lời cha – người đang ngồi xéo đối diện, cũng vừa ăn vừa hỏi. Cha gọi phần cơm rang kèm súp và bánh gyoza – combo “chuẩn Hoa”.

Sau khi dạo chợ, chúng tôi còn ghé qua các di tích lịch sử trong lãnh đô, thưởng ngoạn cảnh sắc tuyệt đẹp rồi mới trở về.

“Có thứ gì con nghĩ có thể trở thành đặc sản của lãnh đô không?”

“Con nghĩ cũng có vài món tiềm năng đấy ạ.”

Nghe tôi trả lời, cha hơi bất ngờ, mắt mở to hơn thường lệ.

“Như cha nói, kinh tế lãnh địa này vẫn dựa vào du lịch là chủ yếu. Là cố đô nên có nhiều công trình cổ, cảnh quan tuyệt đẹp, thu hút khách đến tham quan. Nếu tập trung phát triển dịch vụ lưu trú, ẩm thực, quà lưu niệm, giải trí… thì sẽ giữ chân khách, họ sẽ tiêu tiền nhiều hơn.”

Cha tôi tròn mắt ngơ ngác. Ấy chết, không lẽ vừa rồi mình thao thao bất tuyệt kiểu “chuyên gia kinh tế” quá mức cho một đứa trẻ sáu tuổi?

“À, ví dụ như nếu các khách sạn ở đây phục vụ món ăn ngon, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn ở lại trải nghiệm. Ramen thì hơi khó, nhưng món gyoza này hoàn toàn làm được từ nguyên liệu địa phương.”

“Hừm. Nếu làm được như thế, chắc cũng kéo được khách từ nơi khác về…”

Cha dùng nĩa xiên một chiếc gyoza đưa vào miệng, vừa ăn vừa suy nghĩ.

Nếu có nước tương thì mình đã làm được ramen shoyu rồi… Nhưng thử lấy nước tương và tiêu từ bàn ăn đem ra ngoài thì không được. Lạ thật, vốn dĩ mấy thứ đó ai cũng dùng được mà.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý thôi. Ai đời ăn xong lại bê luôn chai nước tương của quán mang về, không bị đuổi mới lạ!

Xăng trong kitchen car cũng không lấy ra được, chắc mấy thứ không phải để bán thì không thể mang ra ngoài.

Mà hình như kể cả món để bán, nếu là đồ ăn tại chỗ thì cũng không đem đi được. Tôi từng thử mua ramen rồi bê cả tô về, không được. Đổi sang bát khác cũng chịu. Chỉ những quán nào cho phép mang về kiểu như “La Vie en Rose” thì mới được thôi.

À mà, chai Tabasco trong kitchen car thì lại bơm vào súng nước được. Chắc vì nó không phải đồ trong xe mà là hàng hóa? Thật chẳng hiểu nổi logic của hệ thống này.

Nghe nói ở đây cũng từng bán gyoza đông lạnh và mì tươi mang về, nhưng hồi tôi mới triệu hồi quán thì chưa có mấy món đó trong menu. Đáng tiếc thật.

“À, cha ơi, cha có thể giới thiệu cho con một thợ may giỏi không?”

“Thợ may? Nhà mình có thợ chuyên phục vụ công tước, con muốn đặt gì thế?”

“Chuyện đó… khi nào làm xong con sẽ cho cha xem bất ngờ nhé!”

Biết đâu làm không được, nói trước lại làm cha kỳ vọng rồi thất vọng thì tội. Cha hơi bối rối, nhưng cũng hứa sẽ giới thiệu sau.

Ăn trưa xong là đến giờ học.

Dù về quê, việc học và rèn luyện lễ nghi tiểu thư cũng không được lơ là.

Elliot và Jean cũng vậy, đều bị các gia sư đi kèm “chăm sóc” rất kỹ càng.

Tôi thì đã làm hết bài tập trước khi về nên chỉ cần ôn lại chút là xong, không áp lực gì.

Jean thì học hành hơi kém (tôi cũng đoán vậy), nên bị “soi” kỹ hơn hẳn.

Là hộ vệ tập sự cho Thái tử, đâu chỉ cần mạnh về kiếm pháp, còn phải có kiến thức, tác phong xứng tầm nữa.

Trong game, Jean cũng học giỏi mà, chắc chỉ cần cố là được thôi.

Kết thúc giờ học, cả nhóm được tự do đến bữa tối.

Jean liền kéo Bianca ra sân đấu tập kiếm, giải tỏa bức bối sau giờ học.

Tôi và những người khác gọi kitchen car ra ăn nhẹ. Vừa nhai bánh táo que ấm nóng, vừa xem hai người kia đấu kiếm. Ngon tuyệt.

“Bianca mạnh lên nhiều rồi nhỉ. Hồi trước còn thua Jeanxa lắm.”

“Chứ sao! Tập luyện mỗi ngày mà. Rồi sẽ có ngày còn vượt cả Jean ấy chứ!”

Tôi đùa với Elliot, nhưng thật lòng cũng nghĩ thế.

Bianca vừa được chị Yulia – kiếm sĩ số một vùng biên – chỉ dạy, lại thỉnh thoảng được ông ngoại, biệt danh “Sư tử Đế quốc”, truyền thụ thêm bí kíp.

Ông ngoại công nhận tài năng của Bianca, càng dạy càng hăng. Mà ông xuất hiện liên tục thế, không biết lãnh địa bên kia có ai trông nom không nữa…

Giờ đây, Bianca đã khác xa cô gái tôi từng biết trong game.

Cô ấy đã có trong tay ma kiếm, từng bước trở thành kỵ sĩ của nhà công tước Philharmonie – chắc chắn tuyến tình cảm với Jean đã “bay màu” rồi.

Chỉ còn một vấn đề lớn…

“Điện hạ, có thư gửi cho ngài.”

“À, cảm ơn.”

Vệ sĩ của Elliot mang tới một phong thư. Elliot dùng dao rọc thư mở ra, đọc lướt qua. Ai gửi nhỉ? Hay là Hoàng thượng?

“Sakuraliel, ba ngày nữa Leon sẽ đến đây.”

“…Hả?”

Tôi buột miệng thốt lên tiếng chẳng ra dáng tiểu thư chút nào. Gì cơ? Leon sắp tới đây á…?

Tại sao chứ!? Đám mục tiêu chinh phục đã đủ làm tôi chóng mặt rồi mà!

“Tớ có rủ Leon thử ghé chơi, ai ngờ Bá tước Troymerei lại đồng ý. Sakuraliel cũng đâu nói chuyện với cậu ấy được mấy lần, phải không?”

Tất cả là tại CẬU đó! Bởi vậy tôi mới ngán ngẩm khi phải dính dáng với mấy “nam chính” này – cứ dính một người là kéo theo cả đám!

Trong “Starlight Symphony 2: Tái Diễn”, ở Leon Route, Đế quốc Symphonia bị bao trùm bởi một căn bệnh bí ẩn, Leon và Estelle phải chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu chữa.

Họ phát hiện ra công thức thuốc giải thất truyền, cùng đồng đội gom nguyên liệu, cuối cùng cũng dập tắt được dịch bệnh.

Vai trò của tôi – Sakuraliel – trong route này? Chính là… bệnh nhân nhiễm bệnh.

Ở phần 1, Sakuraliel bị trục xuất khỏi nước, nhưng vẫn quay lại trả thù Estelle và gây chuyện ở hoàng đô.

Sau đó bị dẹp yên nhanh chóng, nhưng đến lúc bị dồn vào đường cùng thì Sakuraliel ngã quỵ, phát bệnh.

Estelle dùng “Quà tặng” của mình – [Thánh Tích Kỳ Diệu] – để chữa cho tôi. Dĩ nhiên, sau đó Sakuraliel bị bắt giam.

Nhưng vấn đề là, vì tôi nhiễm bệnh nên dịch đã lan khắp đế quốc.

Căn bệnh này lây cực nhanh, người bệnh nổi đốm bạc khắp người, sốt cao và chết trong vòng nửa năm.

Ngay cả “Quà tặng” của Estelle cũng chỉ cứu được vài người mỗi ngày, trong khi số ca nhiễm tăng vùn vụt, chẳng khác nào lấy muối bỏ bể.

Leon lần ra được đây là “Bệnh Bạc Ma” từng tồn tại từ thời cổ đại.

Thế là Leon và Estelle lại lao vào cuộc săn lùng công thức và nguyên liệu thuốc giải…

Trong game, Sakuraliel không liên quan trực tiếp đến Leon, nên lẽ ra sẽ không phát sinh sự kiện gì… chắc vậy.

Nhưng tốt nhất là tránh xa mấy “nam chính” này càng nhiều càng tốt.

Ngay cả lần trước, kỵ sĩ đen vốn không nên xuất hiện cũng đã lù lù xuất hiện… Hy vọng mình không mắc bệnh gì đâu nhỉ?

Mà, lỡ có bị thì chắc Estelle cũng chữa cho mình thôi. Dù trong game hai bên ghét nhau, Estelle vẫn cứu mình mà, nên chắc ổn… mong là vậy.

Liếc sang Estelle, tôi thấy cô ấy đang trừng mắt nhìn Elliot với vẻ cực kỳ khó chịu. Ủa?

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi, Estelle lập tức nở nụ cười tươi như hoa nở.

“Chúng ta không nên làm phiền các quý ông đang vui vẻ với nhau đâu nhỉ. Cứ để họ tự nhiên, còn chúng ta cứ tận hưởng niềm vui riêng, phải không?”

“Ơ, nhưng mọi người cùng chơi cũng được mà…”

“Không không, chen vào cuộc vui của các quý ông thân thiết với nhau là quá vô duyên. Đã là tiểu thư thì tuyệt đối không nên làm thế. Đúng không, Sakuraliel-sama?”

“Ờ… chắc… đúng vậy…”

Sao nghe Estelle nói cứ như “đàn ông thì tự chơi với nhau đi!” nhỉ… Hay chỉ là cảm giác của tôi?

Thôi, thật ra tôi cũng chẳng muốn dính vào, cứ để Elliot tiếp khách là ổn nhất. Mà nghĩ lại, Thái tử đi tiếp khách cũng kỳ cục thật.

Nói chung, chuyện của Leon cứ để các bạn nam lo, tụi con gái chúng tôi tự tìm niềm vui riêng.

“Tiểu thư, cho tôi xin chút thời gian được không?”

“Vâng? Có chuyện gì vậy?”

Quản gia Bastian bước đến gần, phía sau là bếp trưởng của dinh thự với ánh mắt nghiêm túc.

“Bếp trưởng rất muốn được nếm thử… à không, nghiên cứu món hamburger. Nếu có thể tự làm được thì xin tiểu thư chỉ giáo.”

À… Ramen hay cơm rang thì chắc khó, chứ hamburger thì có lẽ làm được nên ai đó đã “xúi” ông ấy chăng?

Nghĩ cho cùng, hamburger chỉ là bánh mì kẹp thịt thôi mà. Có khi bếp trưởng nghĩ “mình cũng làm được ấy chứ!”

Mà thôi, nói nhiều làm gì, cứ cho ăn thử là rõ nhất.

Tôi liền gọi một chiếc hamburger truyền thống từ kitchen car cho bếp trưởng và Bastian thử.

Và, khỏi phải nói, vẻ mặt bếp trưởng sau đó là sự pha trộn giữa kinh ngạc vì vị ngon và tuyệt vọng khi nhận ra “mình phải làm ra thứ này sao…?”

Ad: ai đó cứu các đầu bếp bộ này, bộ này là bộ duy nhất tui đọc mà cảm thấy tội đầu bếp dùng luôn đấy:))) Ad: chị main ơi chị càng ngày càng lộ rõ bản chất tham muốn làm vua kinh tế ở đất nước này rồi đó :))) giữ phẩm giá chị ơi:)))