Cuối cùng cũng đến ngày lễ kỷ nệm.
Sau lễ khai mạc, chúng tôi được các giảng viên, khách mời và một số học viên khóa trên tiễn. Amiyu và tôi bước vào Rừng Rodnea với những cuộn giấy da trên tay.
“…”
“…”
Cả hai chúng tôi đi bộ trong im lặng.
Con đường dẫn đến khu di tích đền thờ rất bằng phẳng và dễ đi. Nó có vẻ được chăm sóc thường xuyên
Rừng Rodnea thuộc khuôn viên của Học viện, nằm tự nhiên trong những bức tường của thành phố Rodnea.
Nói thẳng ra, một khu rừng trong tường thành là một cấu trúc khá điên rồ. Khu dân cư bị thu hẹp, tường thành phải mở rộng nên khó phòng thủ khi kẻ thù kéo đến.
Tuy nhiên, vì Rodnea bắt nguồn từ ngôi trường gần khu rừng, nên hẳn cũng không thể khác được.
Bên cạnh đó, nghe nói rằng sống ở đây tốt hơn thủ đô đông đúc nhiều.
Thật tuyệt khi có thiên nhiên ở gần, giống như quan lại tiền kiếp của tôi đã tái tạo phong cảnh núi non trong vườn của họ bằng bonsai hoặc hòn non bộ.
Theo như giảng viên thì sẽ mất khoảng hai giờ cả đi lẫn về.
Tôi phải quay lại trước khi buổi lễ kết thúc, vì vậy tôi không thể chậm chạp được.
"Nè"
Đột nhiên, Amiyu lên tiếng.
"Cậu muốn gì?"
"Sao cơ?"
“Ý tôi là, tại sao cậu lại bất chấp tất cả để đi cùng với tôi đến đó?”
Tôi trả lời với một nụ cười
“Xét cho cùng, người có địa vị nhất định phải phụ trách loại việc này. Cho dù học viện có trọng dụng nhân tài đến đâu đi chăng nữa.”
"Đừng có nói dối"
“…”
“Nụ cười của cậu làm lộ hết rồi kìa, cậu nghĩ nghi lễ này là thứ rác rưởi đúng không?”
“…Cậu nghĩ thế về mình sao?”
Tôi đâu có coi việc này là rác rưởi
“Tôi không nghĩ cậu thường nói kiểu đó với cô ấy. Cô ấy cũng vậy, hành động như vậy là có chủ ý.”
“… Cậu hay quan sát bọn mình sao?”
“Hai người luôn ở bên nhau, vì vậy tôi không thể không chú ý đến được. Hai người luôn công khai thân thiết.”
“Mình không nghĩ vậy…”
Không, thật đấy.
“Cậu muốn đạt được điều gì mà lại cố gắng nổi bật với trò hề này?”
“Từ trước đến nay, chỉ có Amiyu là nổi bật nên mình nghĩ nó hơi quá. Mặc dù cậu đã liều mình chiến đấu để bảo vệ mọi người mà.”
"Hả? Cái gì cơ? Tôi không…"
“Sau cùng thì cũng có thể là do mình muốn được nói chuyện với riêng cậu.”
Amiyu nhìn tôi rồi cười, giống như nhìn vào đống rác.
“Vậy là cậu chưa thỏa mãn với chỉ nô lệ ngực bự đó, vì thế còn muốn động tay động chân với bạn học khác nữa hả”
“Này… đừng có hiểu lầm. Hơn nữa, tôi không có mối quan hệ như vậy với Ifa.”
“Ngay cả khi nói rằng mình không có mối quan hệ như vậy, cậu vẫn đang làm những điều dâm dục, phải không?”
“Không, tôi không có.”
“Thật đáng ngờ.”
Amiyu nói vậy và khịt mũi.
"Tôi biết. Một lãnh chúa có quyền để có đêm-đầu-tiên, phải không. Lũ quý tộc luôn như vậy, .”
“Nếu trả tiền, thì sẽ được miễn, vì vậy nó giống như thuế hôn nhân.”
“Đó chính là vấn đề đấy. Nếu không trả tiền, chắc chắn sẽ gặp vấn đề. Mặc dù vậy, cậu có thể có tất cả những người phụ nữ cậu muốn."
“Nếu làm điều đó, mọi người sẽ chạy trốn và doanh thu từ thuế sẽ giảm, vì vậy đó là vấn đề sống còn.”
“Hừm.”
“Ý mình là, tại sao chúng ta lại nói về những thứ thế này?”
"Tôi không biết! Cậu đã bắt đầu nó mà !?”
“Không, người bắt đầu là cậu, Amiyu…?”
Tôi thở dài và nói.
“Ừm, như mình đã nói trước đây, mình chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Bởi vì nói chuyện với những người đạt thành tích cao khác sẽ dễ dàng hơn.”
“Cậu không cảm thấy gì sao, nếu chính cậu nói như vậy?”
“Vậy… là do cậu rất mạnh, vậy thì sao?”
“Tôi, kẻ mạnh, làm bạn với cậu, kẻ yếu, có ích lợi gì?”
"Tôi giỏi hơn cậu nghĩ."
“Ở đó sao?”
Amu rút thanh kiếm từ thắt lưng của cô ấy.
Như thể là động tác bình thường—-
Gần như không cần di chuyển, cô tung một cú đâm xuyên thấu về phía tôi.
“…”
Mũi kiếm sượt qua tai tôi và đâm ra sau lưng.
Mũi kiếm đâm chính xác hạt nhân của con slime đang lao tới.
Tôi liếc nhìn con slime đã bị vỡ đôi hạt nhân và tan chảy thành một đống bùn.
“Cũng không muộn để tấn công con quái vật nhỏ như vậy nhỉ.”
“…”
Tôi lặng lẽ cất hình nhân.
Tôi đã định bắt nó một cách bí mật, nhưng không được.
Tôi quan tâm nhiều hơn đến thanh kiếm của Amu.
“Thanh kiếm đó có phải cũng thay thế được vai trò của trượng phép không?”
“Đúng vậy. Cậu không biết sao?
“Mình đoán……Hẳn đó là vũ khí dành cho các ma kiếm sĩ.”
Đối với tôi, trở thành pháp sư hay kiếm sĩ không có nhiều ý nghĩa, nhưng có người dùng được cả hai.
Họ sử dụng cả kiếm và ma thuật. Và đây là vũ khí hoàn hảo cho họ
“Mình đã nghĩ về thứ đó khá lâu rồi, không phải hơi bất tiện khi lúc nào cũng vác theo nó sao? Ý mình là, sao mà cậu có thể mang thứ nguy hiểm như vậy vào trường?”
“Cậu đang nói về cái gì vậy? Trượng bất tiện lắm. Tôi chỉ thích sử dụng những thứ mà tôi thuận tay thôi. Có vấn đề gì sao?"
"Không, xin lỗi"
Sự thật thì cũng không hay nếu quá phụ thuộc vào chúng.
Công cụ không phải là bản chất. Một cây quyền trượng hay một thanh kiếm-trượng chẳng là gì nếu không có chú, phù hay ấn.
Bản chất của ma thuật hay chú thuật đều từ bản thân mà ra.
Chắc một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ hiểu thôi.
“Tôi không quan tâm, nhưng tôi hy vọng cậu không làm bẩn những cuộn da kia. Tôi không ở đây để chăm sóc cậu đâu.”
Amiyu vung thanh kiếm của mình để hất chất lỏng cơ thể slime và tra nó vào vỏ.
Và rồi cơ thể cô chao đảo.
Cô ấy lại ôm đầu, như thể cô ấy bị đau.
“…”
"Cậu có ổn không?"
"……Không sao "
“Trông cậu không được tốt cho lắm. Nếu vậy lẽ ra cậu nên từ chối chứ?”
“Tôi chỉ hơi…… mệt thôi. Không cần cậu phải lo lắng.”
Sau một lúc, cơn đau dịu đi và Amiyu bắt đầu bước đi vững chắc.
Ừm, chắc là làm cho xong đi nhỉ
Một lần nữa, chúng tôi bước đi trong im lặng.
Đúng như tôi nghĩ, có thể đến đó kịp giờ.
Tôi cảm thấy một luồng sức mạnh nhẹ và dừng lại.
"… gì thế?"
Amiyu dường như cũng đã cảm nhận được điều đó.
Cô nhìn thứ gì đó với ánh mắt khó hiểu.
Tôi có thể nhìn thấy một màu trắng xanh nhạt phía sau lùm cây.
“… Mình sẽ đi kiểm tra. Đợi ở đó."
“A, chờ một chút!”
Sau khi đi ra khỏi con đường và xuyên qua những bụi cây, tôi tìm thấy một khoảng đất trống ẩn trong bụi rậm.
Gốc cây lớn ở trung tâm có một ma pháp trận được vẽ trên đó bằng sơn màu nhạt.
Gần giống với những gì tôi đã thấy khi lũ Ma tộc tấn công.
Dấu vết vẫn còn mới.
Xung quanh gốc cây đó có nhiều hoa nhỏ màu trắng, nhưng có chỗ bị gãy như bị giẫm đạp.
Chỗ này có vẻ như là do có người tạo ra.
"Gì thế? Một ma pháp trận…?”
Amiyu nhìn vào ma pháp trận và lẩm bẩm khi bắt kịp tôi.
Cô tiến về phía gốc cây.
“Này, cậu có thể đến gần, nhưng đừng chạm vào ma pháp trận.”
“Tôi biết, cái đó――――”
Amu bước vào với vẻ mặt bất mãn.
Sau đó.
Một ma pháp trận khổng lồ ・・・・・xuất hiện ・・・・・・・ bao trùm tất cả khu vực dưới chân Amiyu.
“Cái, cái gì thế này!”
Amu khó chịu vì sự xuất hiện đột ngột của ma pháp trận dưới chân cô.
Dòng năng lượng lớn dần với tốc độ bùng nổ.
Thật tệ, đây là…
“Amiyu!!”
Tôi nhanh chóng nắm lấy tay Amiyu.
Trong khoảnh khắc, bản thân tôi cũng đã lọt vào phạm vi của ma pháp trận.
Sau đó.
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage