“Đế chế này không lớn như mình tưởng tượng.”
Tôi lẩm bẩm một mình khi nhìn xuống thành phố bên dưới từ đỉnh đầu của Giao long đang lơ lửng trên bầu trời đêm.
Hành trình kéo dài hai ngày bằng xe ngựa giờ đây chỉ mất tầm mười phút. Với tốc độ này tôi có thể đi đến mọi nơi ở Đế chế này trong vòng một hai tháng gì đó.
Đế đô dần hiện ra trước mắt.
Tôi biết nó là thành phố lớn nhưng từ trên cao nhìn xuống thì nó có vẻ còn hơn thế nữa.
Vô số ngôi nhà xếp thành hàng sau bức thường thành dài, ánh đèn trên đường lờ mờ chiếu sáng toàn bộ thành phố.
Đế đô phát triển hơn bất kỳ thành phố nào tôi từng thấy, không chỉ Nhật Bản, mà còn ở nhà Tống và phương Tây.
Con người ở thế giới này hẳn đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể để đạt được mức độ thịnh vượng này nhỉ?
Nhưng giờ nó không quan trọng nữa.
Tôi biến tất cả thức thần xung quanh thành dơi và lệnh cho chúng chúng bay xuống.
Vô số đôi cánh đen lao xuống bầu trời đêm giống như một cơn mưa đen kịt.
Mục tiêu của tôi là lâu đài sáng nhất ở trung tâm thành phố —- Lâu đài Đế đô.
Giọng nói của những người lính canh cầm đèn truyền đến tai tôi qua thức thần.
[Oa, cái gì đây?]
[Dơi? Nhưng tại sao nhiều như vậy……]
Cuối cùng, tất cả những con dơi đáp xuống đất và trên mái nhà biến thành chuột.
Ngay khi những con chuột thức thần bắt đầu chạy, chúng len lỏi vào các tòa nhà qua mọi kẽ hở có thể. Ống khói, lỗ thông hơi, cửa sổ hé mở, lỗ hổng trên những bức tường đổ nát.
Mỗi khi đến một ngã ba, bầy sẽ tách ra và chúng rà quét toàn bộ tòa lâu đài.
Không cần phải tốn công sức gì bởi mọi thứ đã được thiết lập như vậy từ trước.
Không lâu sau, tôi mỉm cười.
“Tìm thấy rồi, ra là cô ấy ở đây.”
Phù.
Tôi nhảy khỏi đầu Giao long và lao vào bầu trời đêm.
Tôi bước lên thức thần đang bay và lặng lẽ hạ xuống thành phố.
"Nhưng mà…"
Lâu đài Đế đô bao gồm một lâu đài chính mọc lên ở trung tâm với một số tòa nhà xung quanh, được bao quanh bởi một bức tường.
Không có hào vây quanh và cổng thành.
Nó dường như là một lâu đài hoàn toàn được thiết kế cho mục đích làm chỗ ở và lễ nghi. Không giống như được thiết kế để chống lại kẻ thù.
Tôi hạ cánh trước bức tường thành và hướng một hình nhân vào cánh cổng không người canh gác.
“Lâu đài Đế đô mà có vẻ dễ bị xâm nhập nhỉ.”
[Thổ hợp――――Nham hộ đầu thuật]
Một tảng đá có kích thước ngang một ngọn núi nhỏ bắn ra, phá vỡ cổng và toàn bộ tường xung quanh nó.
Những mảnh vụn bay khắp nơi làm bụi mù cuộn lên.
Một lát sau, có thể nghe thấy tiếng hò hét của những người lính.
Tất nhiên không ai có thể lập tức nhận biết được chuyện gì vừa xảy ra. Lấy đâu ra một pháp sư có thể tạo ra một tảng đá vượt xa chiều cao của bức tường thành?
Ở chỗ bức tường thành sụp đổ, tôi bước vào mà không do dự.
[Đừng có hoảng loạn! Chuyện gì đã xảy ra thế?]
[T-Tường thành]
Từ tai của những con chuột, có thể nghe thấy giọng nói của những người lính canh.
[Gọi tất cả dậy đi, có thể chúng ta đã bị tấn công]
[Ê… có kẻ nào đó đã xâm nhập! Truyền tin đến người đang gác ở tháp canh đi!]
"Ồ."
Tôi khá ấn tượng.
Sự hỗn loạn đang lắng xuống. Những người lính có vẻ cũng được đào tạo khá bài bản.
Màn đêm dị giới được chiếu rọi bởi ánh sáng của hai mặt trăng mờ ảo làm khiến cho mấy người đó dễ dàng phát hiện ra vị trí của tôi.
[Đó là kẻ tấn công sao……? Bắn hắn đi!]
[Chết tiệt……Để tôi……!]
Thật trùng hợp, những mũi tên được bắn ra từ hai tòa tháp có tường bao quanh gần đó gần như đồng thời.
Tôi âm thầm kích hoạt thuật của mình, bước tiếp mà không thèm ngoảnh lại.
[Dương hợp――――Từ lưu vân thuật]
Mũi tên nhắm vào tôi bị chệch hướng.
Bởi vì tôi đã tăng hiệu suất lên rất nhiều, mũi tên bị lệch từ khoảng cách khá xa
Có thể nghe thấy giọng nói hoang từ tòa tháp canh.
[Có chuyện gì với những mũi tên vậy……?]
[Cứ bắn đi! Không được để hắn ta tiếp cận lâu đài]
Các mũi tên lại lao đến lần nữa.
Tất nhiên là chúng không thể trúng được.
Nhưng thế này khá khó chịu.
“….Khó chịu thật.”
Tôi di chuyển hình nhân đến một tòa tháp và kết ấn bằng một tay.
[Thổ hợp――――Yêu thạch thuật]
Hai tảng đá khổng lồ được quấn bằng dây shimenawa hạ xuống, nghiền nát hoàn toàn từng tháp tường.
Cùng lúc đó, những tiếng la hét truyền đến tai thức thần cũng im bặt.
"Dừng lại!!"
Tôi nheo mắt trước ánh sáng của những ngọn đuốc. Một nhóm lính canh đã tập trung ở phía trước tôi từ bao giờ.
Có một người khá nổi bật ở giữa, trông giống như một đội trưởng, hét lên với tôi.
"Ngươi là ai? Mục đích của ngươi tới đây là gì?
Câu giờ sao?
Tôi dừng lại và đi đến kết luận này.
Hẳn là chờ đợi viện quân và sơ tán những quý tộc.
Chẳng sao cả. Ít nhất cũng nên cảnh báo.
"Đừng có cản đường ta."
Nghe thấy giọng nói của tôi, đội trưởng có vẻ nao núng.
“Nếu các ngươi không muốn chết thì tránh sang một bên”
"Chậc ……! Bắn tên!”
Như thể không thể kìm nén lâu hơn nữa, đội trưởng ra lệnh.
Chuyển động của cung thủ làm tôi muốn sử dụng [Từ Lưu Vân thuật] của mình, nhưng khi nhận ra có gì đó không ổn, tôi nhảy khỏi vị trí của mình.
Vài mũi tên lửa ngay lập tức găm vào chỗ đó.
Thuật này không hiệu quả lắm với mũi tên lửa.
Khi kim loại của đầu mũi tên được nung nóng thì lực từ không còn có nhiều hiệu quả.
Có lẽ nó chỉ có mục đích giúp soi sáng và không ai tính tới chuyện những mũi tên lửa không bị thuật thức này ảnh hưởng.
Đội trưởng cũng rất tinh ý. Một lần nữa lệnh cho cung thủ bắn tên lửa thay vì tên thường, hẳn là đã phát hiện ra điểm yếu này.
Khi tôi chuẩn bị chuyển sang một cách tránh mũi tên khác, tôi thấy những người lính rút kiếm và bắt đầu áp sát.
Tôi…… bỗng thấy chuyện này thật nhảm nhí.
Tôi đâu cần phải chiến đấu theo cách này.
“Hừ, thật rắc rối.”
[Dương hỏa hợp nhất――――Hạo Diễm thuật]
Một ngọn lửa trắng sáng chói chiếu sáng toàn bộ khu vực với ánh sáng như thể từ mặt trời.
Những mũi tên lửa bốc hơi ngay lập tức, những kẻ vốn định tiến lại gần cũng bốc cháy và bị thiêu sống.
Mặc dù không bị ngọn lửa trắng thiêu đốt trực tiếp, nhưng trang bị có vẻ đã tự bốc cháy do nhiệt bức xạ. Đương nhiên cơ thể con người không thể nào có thể chịu được ngọn lửa, và những người lính sau một hồi la hét và lăn lộn đã gục ngã và nằm im.
Nếu không dùng Âm khí để triệu tiêu nhiệt lượng thừa của [Hạo diễm thuật] thì sẽ khá nguy hiểm vì thuật này rất mạnh.
Tôi mỉm cười với đôi môi bỏng rát khi tự chữa lành những vết phồng rộp khắp người.
“Ha ha ha.”
[Triệu hồi――――Kamaitachi]
Một cơn lốc nổi lên sau khi không gian bị bóp méo và xé xác những người lính còn lại.
Sau khi nổi cơn thịnh nộ, Kamaitachi (liêm dứu) đáp xuống nóc lâu đài và cẩn thận liếm máu dính trên lưỡi liềm khổng lồ trên tay nó như thể đang chải chuốt lại. Sau đó, nó lại biến thành một cơn lốc và tiếp tục hất những kẻ xấu xố lên không trung và thảm sát họ. Cơn lốc của Kamaitachi dần nhuốm màu đỏ của máu.
Con Kamaitachi đó so với đồng loại thì thể hình khá to lớn.
Nếu bị lưỡi hái và gió tấn công thì chắc chắn sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ bởi vô số vết chém.
Tôi cười điên dại khi chứng kiến sự tàn sát cùng với những tiếng la hét và máu thịt bắn tung tóe.
“Hahaha.”
Cùng lúc đó tôi thả hai thức thần lên giữa không trung và kết ấn.
[Dương thủy hợp nhất――――Nhiệt bộc bố thuật]
[Triệu hồi――――Lôi thú]
Một thác nước với nhiệt độ cực cao đổ thẳng xuống.
Những kẻ đó không thể chịu được sức nóng có thể nấu chín da thịt, vứt bỏ toàn bộ vũ khí và quằn quại trong đau đớn. Nhưng nó không kéo dài lâu, những tia sét chói lòa từ con Lôi thú đã kết liễu toàn bộ.
Không khí bị biến đổi bởi năng lượng của những tia sét cùng với những con người dần bị biến thành xác chết bởi những hình thức khác nhau. Nó làm không khí nồng nặc mùi hôi tanh của máu thịt.
Trong khi cười lớn, tôi tiếp tục kết ấn và sử dụng chú thuật.
“Hahahahaha”
Trước sức mạnh áp đảo, bất cứ kẻ nào cũng không thể kháng cự.
Cảm giác khi dùng vũ lực để khiến kẻ địch phải quỳ gối thật tuyệt vời.
Tôi cũng đã từng tin vào những điều ấy. Cũng là những điều tên Hắc ác ma đã nói.
Không một dòng máu quý tộc nào, không một luật lệ nào, không một phát quyết từ Thần linh nào, không một ý chí nào của người dân có thể chống lại sức mạnh áp đảo.
Bởi tất cả những khái niệm này cũng từ bạo lực mà ra cả thôi.
Quyền lực yếu kém không thể tồn tại trước bạo lực mạnh hơn nó, và chính thứ bạo lực mạnh hơn sẽ trở thành cơ sở của quyền lực tiếp theo.
Đó là cách thế giới vận hành.
Tôi đã nghĩ rằng miễn mình có sức mạnh vô song thì thế giới sẽ trở thành thứ mà tôi muốn.
Đẩy lùi đạo tặc, dã thú, tiêu diệt quý tộc áp bức người dân, quét sạch quân đội của các quốc gia địch liên tục cướp bóc, và buộc những kẻ mang ác ý phải im lặng...
Tôi nghĩ nếu như có thể vượt lên trên tất cả thì chính mình sẽ thoát khỏi sự phi lý và bi kịch tràn ngập thế giới.
Tôi đã tìm kiếm sức mạnh, nhắm đến đỉnh cao nhất…và tôi đã đạt được nó.
Không một đội quân nào, không một lời nguyền nào, không có bất cứ loại quái vật nào có thể thắng được tôi. Dù cho có là thảm họa hay đây là thế giới khác thì mọi chuyện cũng không thay đổi.
Đó là lý do tại sao tôi tự hỏi.
Tại sao giờ tôi phải liều mạng như vậy?
Ngọn lửa trắng làm tan chảy những bức tường và thiêu sống trước khi biến những kẻ bị nó nuốt chửng thành cát bụi.
Cơn lốc nhuộm màu đỏ càn quét ngang dọc, cuốn theo những chùm máu tươi và mảnh vụn thi thể. Những nơi mà nó đi qua chỉ còn lại những thi thể không còn nguyên vẹn ngập trong biển máu.
Tia sét xé toạc bầu không khí đầy hơi nước nóng, từ từ giết chết từng kẻ một trong đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng.
Đây không còn là một trận chiến nữa, mà là thảm sát một chiều.
“Hahahahaha….Aaaa!”
Tiếng cười lớn không ngớt, những nhân loại khác ngoài tôi đều là những kẻ yếu ớt.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage