Một vài ngày sau.
Một lá thư gọi nhập học đã đến nhà trọ nơi chúng tôi đang ở, Ifa và tôi cuối cùng đã được nhận vào học viện.
Và hôm nay là lễ nhập học.
“Này, Seika-kun… cái váy này có ngắn quá không?”
"Cũng không hẳn đâu "
Ngắn
Nhưng nó là thiết kế của đồng phục…
Tôi chưa thấy nhiều trong lãnh thổ của mình, nhưng có vẻ nó phổ biến ở các thành phố lớn.
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu sống trong ký túc xá, và mình không biết có được phép ở lại ký túc xá nam hay không.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“N-Nhưng mình đáng ra phải là người đi theo cậu chứ…”
"Cậu chỉ là một học viên ở đây thôi."
Chúng tôi đi bộ qua trường vào ban đêm trong khi nói chuyện.
Đêm ở thế giới này sáng nhờ có hai mặt trăng.
Tuy nhiên tối nay Học viện còn rực rỡ hơn.
Học viện được thắp sáng bởi ánh đèn ma thuật mờ ảo đây đó, chiếu sáng đường phố và các tòa nhà.
Tôi dừng lại.
"Ifa"
"Vâng?"
“Có tinh linh quanh đây à?”
“Để xem nào, ở đó…….”
Ifa chạy đến bụi rậm.
“Là con dơi……”
“Dơi?”
“Đây là tinh linh ám hệ…. Nó rất hiếm. Nhưng sao lại có nhiều ở đây thế…”
“…Có lẽ là vì cái này.”
Tôi đi qua các bụi cây.
Thứ ở đó là một ma pháp trận lớn được viết bằng sơn nhạt.
"Đây là……"
"Ifa. Cậu có thể mang theo những tinh linh đó không?
"Mình không chắc. Nhưng chúng ta đã tìm thấy một số viên đá ma thuật mà chúng thích.”
"Tốt đấy."
“'…… Seika-kun, làm sao cậu biết có ma pháp trận ở đây?”
“Chắc là trực giác. Mình luôn có một trực giác nhạy bén.”
"…… Mình hiểu rồi. Cậu sẽ làm gì với ma pháp trận này? Mình có một linh cảm rất…… xấu về nó.”
“Nó thuộc về học viện mà. Mình không quan tâm cậu có muốn đem theo tinh linh không, nhưng nếu tự ý can thiệp vào thì không hay đâu. Chúng ta còn không biết nó được dùng để làm gì nữa, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì rắc rối lắm.”
"Ừ, đúng rồi."
“Nhìn kìa, chúng ta hãy nhanh chóng đến đó thôi. Chúng ta vẫn còn thời gian, nhưng nếu chúng ta đi lạc thì sẽ rắc rối đó.”
Nói xong, tôi bắt đầu bước đi.
Ifa cũng chạy theo từ phía sau.
Nhưng mà……đúng là linh cảm xấu thật.
Tôi hoàn toàn đồng ý với Ifa.
Tôi vẫn chưa biết nhiều về ma pháp trận này, nhưng luồng sức mạnh đó có lẽ là….
Tôi chỉ có cảm giác —- rằng mọi việc sẽ ổn thôi, tôi hoàn toàn có thể xử lý
****
Lễ nhập học được tổ chức trong một khán phòng lớn.
“Chà, rộng thật…… và nhiều thức ăn quá…….”
Có rất nhiều học viên mới. Chắc cũng khoảng hai ba trăm người nhỉ?
Thức ăn được lấy trên đĩa và ăn trong khi đứng. Thật lạ.
“Đợi đã, Seika-kun, cậu ăn chưa?”
“Cậu nên ăn khi còn có thể, Ifa.”
“Nghe cứ như dân thường ấy……”
Không lâu sau, người chủ trì nói gì đó, và buổi lễ bắt đầu.
Buổi lễ diễn ra khác suôn sẻ.
“Seika-kun, có đang nghe mình nói không? Nhìn xem, cái người tên Amiyu đó sẽ có bài phát biểu đó”
“Hửm?”
“Chắc là do đạt hạng nhất ấy mà.”
Tôi nhìn và thấy mái tóc đỏ đung đưa trên sân khấu.
Một giọng nói nghiêm túc, quen thuộc vang lên.
“—- Tôi không biết vì lý do gì mà tất cả mọi người tới đây hôm nay.”
Tôi đặt đĩa của mình xuống.
Tới rồi sao.
Tôi không chắc liệu thời điểm này là tốt hay xấu…
Tôi mở rộng tầm nhìn bằng thức thần mà tôi đã giải phóng trước đó.
Không giống như quạ, cú truyền lại hình ảnh khá mờ, nhưng thay vào đó chúng có tầm nhìn ban đêm tốt.
Đau quá.
Nó đang ở rất gần. Nó đang ở ngay đó.
“Nhưng tôi đến học viện này để —-“
Đột nhiên.
Bức tường của khán phòng bị thổi bay cùng với một tiếng gầm.
Tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi.
Bức tường của khán phòng đã bị phá hủy một phần, để lại một lỗ hổng lớn.
Những mảnh đá rơi xuống như mưa.
Xuyên qua lớp bụi trắng, có thể nhìn thấy bên ngoài.
Một cái bóng đen khổng lồ hiện ra từ lỗ hổng trên tường.
Nó cao gấp ba lần một người trưởng thành.
Một cơ thể cường tráng được bao phủ bởi lớp lông đen nhánh.
Khuôn mặt của hắn ta là một khuôn mặt kỳ lạ, không phải bò cũng chẳng phải dê.
“Đó là… đó là một con quỷ!”
“Một con Tiểu Quỷ đã xuất hiện!!”
Một học viên hét lên.
Cùng lúc đó, tất cả đều chạy về phía lối ra của khán phòng.
"Waaa!"
Tôi kéo Ifa ra đằng sau một cây cột dày trong khi mọi thứ vẫn đang hỗn loạn...
Tôi sợ rằng sẽ bị giẫm đạp lên nếu không cẩn thận.
Tôi ló đầu ra khỏi cây cột và quan sát kẻ thù.
Số lượng Tiểu Quỷ đã tăng lên ba.
Chúng đã bước vào khán phòng.
Trông chúng thật kinh khủng…… nhưng chúng chỉ là muỗi thôi.
Chúng cầm chùy, nhưng di chuyển chậm chạp, với ba con chen nhau vào, chúng tự cản đường nhau.
Trong lúc đó, ma thuật lửa và băng bắt đầu trút xuống.
Có phải giáo viên đang chỉ dẫn không? Có những học viên có vẻ như là học sinh cuối cấp đang ở đó.
Những con quỷ bị trúng ma thuật chững lại và ngừng di chuyển.
Tuy nhiên……
“… Thật cẩu thả. Mấy người đang làm gì đấy?"
Mất quá nhiều thời gian. Tại sao không nhanh chóng giết chúng đi?
Một trong những con nấp đằng sau đồng bọn nhảy tới và vung chùy về phía những học sinh đang thi triển ma thuật.
Đó, chậm là chết chắc.
Khi tôi chuẩn bị sử dụng thuật —-
Tôi có thể thấy mái tóc đỏ phía dưới cây chùy.
Ánh kiếm chợt lóe lên.
Cùng với âm thanh va chạm của kim loại, chiếc chùy bị dội ngược lại, và Tiểu Quỷ bị đánh bật.
“Tránh ra cho tôi, nếu mấy người không thể chiến đấu!”
Amiyu hét lên và giải phóng ma thuật phong hệ, nghiền nát con mắt của nó. Tiếng kêu the thé của con quỷ ré lên.
Đổi chiều rồi.
Họ đang bắt đầu chiếm thế thượng phong. Chắc là an toàn rồi nhỉ.
Xử lý rất hoàn hảo.
Nhưng những con quái vật đó cũng thật kỳ lạ.
Đôi mắt của chúng dường như đang tìm kiếm con mồi, tấn công rất chậm. Ba con quái vật thế này ở đây cũng chả để làm gì
Nghi binh? Không. Hoặc có thể là……
Có phải là một kiểu do thám để xem chúng ta phản ứng thế nào với nước đi đầu tiên của chúng không?
Sao cũng được.
Bây giờ, tay pháp sư đang la hét ở đâu ấy nhỉ?
Tôi tìm kiếm trong tầm nhìn của tất cả thức thần tôi đã bay khắp trường.
—-Tôi tìm thấy rồi. Nó đây rồi.
"Ifa"
“Se, Se se Seika-kun, chúng ta nên làm gì đây…”
Ifa nói với giọng run rẩy.
“À, đó là một con quỷ. Không ngờ có thể thấy chúng ở đây”
Tôi thực sự ngạc nhiên.
"Kinh khủng quá! Ư…, mình chưa muốn chết đâu…”
"Bình tĩnh đi. Chúng chỉ là lũ tép riu thôi.”
“Tép riu sao!? Đó là một con quỷ đấy!? Đã có lúc cả một đơn vị quân đội bị tiêu diệt chỉ bởi một con quỷ!”
“Mình chắc rằng có nhiều loại quỷ khác nhau, và đó là loại yếu nhất.”
“Nhưng mình không nghĩ chúng chỉ là tép đâu…”
“Được rồi, Ifa.”
“Cậu nên trốn ở đây một thời gian. Lối ra chật kín người và rất nguy hiểm. Những con quỷ sẽ bị đánh bại thôi, nhưng nếu bắt buộc, đừng ngần ngại sử dụng ma thuật để trốn thoát. Hiểu không?"
“Ừm-ừm.”
Tốt nhất nên để lại một số thức thần phía sau đề phòng.
Thế là đủ.
“Se, Seika-kun thì sao?”
“Mình có ít việc vặt.”
“Ể, việc vặt là sao?”
“Mình sẽ quay lại ngay thôi.”
Tôi nhảy ra phía sau một cây cột để tránh ánh mắt của Ifa.
Và.
Vị trí thức thần đang nhắm vào kẻ thù thực sự và vị trí của tôi hiện tại được hoán đổi.
※Thức thần (Cú)
Cú có các tấm phản chiếu trong nhãn cầu của chúng, cho phép tận dụng lại ánh sáng đã đi qua võng mạc. Mặc dù điều này cho phép nó có thể quan sát tại những chỗ tối tăm nhất, nhưng điều đó cũng khiến nó khó tạo thành hình ảnh, vì vậy tầm nhìn của chúng trong ánh sáng mạnh khá kém. Thức thần hoạt động liên quan đến mẫu vật do người sử dụng xác định, do đó có những khả năng tương tự như của sinh vật đó.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage