Và vài giờ sau tôi phải trở lại dinh thự đó.
Tôi thực sự muốn đợi cho đến khi người của hoàng tử hoặc ai đó khác lên đỉnh núi, nhưng con rồng khá bực và có vẻ muốn làm thịt mấy tên lính đánh thuê.
Nhưng vấn đề là tôi muốn giao mấy tên tội đồ này cho họ xử lý, chứ không phải làm mồi nhắm cho con rồng nên quyết định đem chúng từ trên núi xuống trước khi bị con rồng ăn thịt.
Khi con rồng xuống khu vườn của dinh thự một lần nữa, nó phun ra dây leo quấn lấy lũ lính đánh thuê. Zekto đồng bọn bị trói ngã phịch xuống bãi cỏ.
Trong vườn, hoàng tử, đoàn tùy tùng gồm cả Elf và lượng lớn lính canh đang tập trung.
Quả nhiên lần thứ hai tới sẽ như vậy.
Khi tôi trèo xuống cùng với Ifa, hoàng tử sửng sốt hỏi tôi.
“Se, Seika-dono, cái gì thế này……?”
“Mấy tên này là những kẻ lừa đảo và trộm cắp, thưa điện hạ.”
Tôi nói.
“Chúng nói dối về việc có thể giết được con rồng. Chúng đã lừa ngài, mục đích thực sự của chúng là lấy quả trứng và bỏ trốn.”
“Hả…… Trứng gì cơ……?”.
“Tất nhiên là trứng rồng. Con rồng này đang trong quá trình nuôi con.”
Tôi sẽ nói về những thứ tôi biết được từ trên đỉnh núi.
Hoàng tử nghe xong lắc đầu không tin.
“Không thể nào, đó là…”
“Đó là sự thật, và thần nghĩ đó là suy đoán hợp lý. Thần định sẽ viết điều đó báo cáo của mình. Nếu muốn, mọi người có thể lên núi nhìn một chút.”
“Nhưng……chuyện đó rất nguy hiểm. Không, ngay từ đầu……Tại sao Seika-dono lại được con rồng chấp nhận? Cậu không những không bị tấn công mà còn giúp nó chăm sóc đứa con? Kể cả khi nó là một con thú bình thường thì điều đó cũng quá khó tin……”
“Nhưng rồng là một loại quái vật đặc biệt.”
Tôi giải thích.
“Chăm sóc con cái là điều hiển nhiên của các sinh vật. Nhưng có một bộ phận nhỏ cho phép các cá thể không phải là cha mẹ tham gia vào việc nuôi dạy con cái. Nhiều loài chim, cáo và gấu trúc, số ít cá và chó nữa. Rất nhiều sinh vật sở hữu đặc điểm này. Và —- rồng cũng vậy.”
Tôi tiếp tục.
“Thần thấy một ghi chép trong thư viện. Khi được sinh ra một trăm năm mươi năm trước, có vẻ như con được sinh ra sớm hơn sẽ chăm sóc những con khác. Nói cách khác, rồng là loại quái vật nuôi dạy con non trong gia đình chúng.”
"… Nhưng"
Hoàng tử khẳng định.
“Nếu là đồng loại thì hợp lý, nhưng Seika-dono là con người! Đáng ra nó sẽ không chấp nhận một kẻ không thuộc gia đình của mình. Chứ chưa nói đến việc kẻ đó không phải là đồng loại.”
“Có những loài mà các cá thể không liên quan cũng có thể tham gia vào việc nuôi con. Bên cạnh đó, thưa điện hạ, ngài đã quên truyền thuyết về những con rồng của Astilia rồi sao?”
Hoàng tử mở to mắt.
“Ý cậu là quả trứng được ấp và nở…… bởi nữ hoàng trong quá khứ? Nhưng đó chỉ là truyền thuyết……”
“Nếu chúng ta biết cách, chúng ta có thể ấp chúng. Bên cạnh đó, nếu truyền thuyết đúng, nó sẽ giải thích mọi thứ. Không có gì ngạc nhiên khi con rồng tin tưởng và để thần chăm sóc quả trứng. Có thể con như là tình thế thay đổi.”
"Tình thế thay đổi……?"
“Đối với con rồng này, cha mẹ của nó là con người nơi đây. Do vậy con người ở nơi đây là gia đình của nó. Và thần chắc chắn rằng cư dân của thành phố, sống trong cùng một lãnh thổ, cũng sẽ được coi là người trong gia đình. Tương tự với con cháu của họ.”
Tôi tiếp tục.
“Thần nghe nói rằng con rồng này đã từng chiến đấu chống lại kẻ thù và ma tộc cùng với con người ở đây. Tại sao lại thế? Ngài đã bao giờ nghĩ tại sao nó không bao giờ tấn công cư dân và chỉ đứng ngoài chứng kiến thành phố thay đổi trong thời gian dài như vậy?”
“Lẽ nào……”
"Đúng vậy"
Tôi nói.
“Rồng Astilia đã giúp con người ở đây bảo vệ hậu duệ hàng trăm năm nay.”
Hoàng tử thở dốc. Những hộ vệ cũng có vẻ bất ngờ.
Tôi ngước nhìn con rồng hiền lành đã im lặng từ lâu.
“Ít nhất thì nó nghĩ vậy. Với con rồng này, đây là điều hiển nhiên phải làm.”
Tôi nhìn lại hoàng tử và nói.
“Đó chính là trả ơn.”
“……”
“Thành phố này nợ nó trăm năm ân tình. Đối với con rồng cô đơn này, việc nuôi con là một nhiệm vụ khó khăn. Hãy giúp đỡ nó. Thành phố này đã không để tâm đến nó quá lâu, điều đó dẫn đến việc trái tim nó đã dần rời xa. Nhưng nó chưa bao giờ quên món nợ ân tình mà nó nợ người đã nuôi nó lớn. Việc con rồng chấp nhận thần là bằng chứng cho điều đó. Vẫn chưa muộn đâu. Người dân Proto Asta có thể giúp đỡ con rồng, để có thể trở thành gia đình của con rồng thêm lần nữa.”
Hơn nữa thì…
“Bên cạnh đó, nếu con rồng con được nuôi dưỡng bởi bàn tay con người, chúng sẽ coi con người như gia đình. Ngay cả vào một ngày nó rời tổ và định cư gần một ngôi làng nào đó, có khả năng cao là nó sẽ không tấn công con người. Hoặc là nó sẽ sống chung với con người. Giống như con rồng ở Astilia.”
Cuối cùng thì…
“Thần cũng sẽ đưa điều đó vào báo cáo của mình và nói rằng không có sự đe dọa với Đế chế. Ngài nghĩ sao, thưa điện hạ?”
Hoàng tử im lặng một lúc.
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Vô ích thôi"
"……Tại sao?"
“Điều đó sẽ không thuyết phục được những người ở Đế chế đâu. Không có bằng chứng xác đáng nào cho chuyện này cả”
Không ngờ tên này yếu đuối thế.
“Thần sẽ chuẩn bị báo cáo của mình để có thể dễ dàng thuyết phục họ. Thần sẽ cố hết sức hỗ trợ, vì vậy ngài sẽ phải làm bất cứ điều gì có thể để thuyết phục những người đó. Ngài là một chính trị gia cơ mà, vì vậy ngài sẽ có thể làm điều đó.”
"Điều đó là không thể. Cậu không biết…… Nghị viện của Đế chế có gì đâu, đó là sào huyệt của lũ cáo già. Ta không thể……”
“Hừm……”
Tên này có thực sự ổn không đấy?
Tôi chưa thấy kẻ nào trong hoàng tộc hèn thế này
“Ngài nói không, nhưng nếu vậy…… thì sao? Đâu còn cách nào khác. Ngay từ đầu, ý tưởng đánh bại con rồng đã là bất khả thi.”
“……Ít nhất cậu cũng đủ khả năng để hạ con triệu hồi thú đó phải không? Vậy nên hẳn cậu có thể giết con rồng”
………Hả? Tên này ngu thật à?
Trước sự thất vọng của tôi, hoàng tử tiếp tục nói những điều khiến tôi nghi ngờ đầu óc của hắn.
“Không, nó chấp nhận cậu tới tổ cơ mà. Nếu cậu có thể tới đó và tiêm vào cơ thể nó chất độc có tác dụng với rồng thì sau đó sẽ dễ rồi.”
“Độc? Tại sao ngài lại nghĩ đến chuyện đó…..? Đó là tất cả những gì ngài có thể nói sau khi nghe được mọi chuyện sao?”
"Cậu không hiểu đâu!"
Hoàng tử đột nhiên nói lớn.
Trong mắt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
“Là đệ nhất hoàng tử, ta phải tạo ra sự khác biệt ở thành phố này! Nếu ta không thể tự mình giải quyết vấn đề này, ta không thể là vị vua tiếp theo!
“….”
“Seika-dono…… một lần nữa, ta hỏi cậu. Cậu sẽ giúp chúng ta giết con rồng chứ?”
Tôi lắc đầu.
"Thần từ chối. Thần không có trách nhiệm phải làm như vậy, ngay cả khi bỏ qua yếu tố cảm xúc. Thì cũng không có lý do gì để thần giúp ngài cả.”
“Nếu vậy…… Ta sẽ bắt giữ ngươi. Người đâu”
Với mệnh lệnh của hoàng tử, hộ vệ rút kiếm ra.
Tôi ngạc nhiên lẩm bẩm.
"Hả? Tại sao?"
“Ngươi bị cáo buộc gây ra vấn đề cho con rồng của Astilia bằng ma pháp của mình. Chúng ta sẽ tống ngươi vào ngục…… Và sau đó yêu cầu Bá tước Lamprogue giải thích. Ta đảm bảo là ngươi sẽ được đối xử tốt ở đó”
“Hm, điều đó có nghĩa bắt tôi làm con tin sao……? Không, mặc dù cha của tôi khá có tiếng nhưng ông ấy luôn tránh xa mấy chuyện chính trị. Đe dọa cha tôi chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Nhưng ông ấy vẫn là bá tước của đế quốc. Phải thử mới biết được”
…… Phải thử mới biết được? Ngu vừa thôi.
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Những hộ vệ cũng không biết nói gì trước những lời đó.
Thật khó chịu
Hay là giả vờ bị bắt rồi đánh bài chuồn nhỉ.
"Ifa! Tới đây đi!"
Đột nhiên, hoàng tử gọi Ifa.
Hả…Lúc này sao?
Ifa lặng lẽ nhìn hoàng tử.
“Nàng đã được tự do! Do đó không còn phải tuân theo chủ nhân của mình nữa! Ta sẽ tịch thu tài sản của Seika và cấp cho nàng quyền công dân ở Astlia.”
“….”
“Nào, qua đây ngay! Nàng gặp nguy hiểm nếu cứ ở lại đó. ……”
“Quá đủ rồi! Đồ ngu!!”
Tôi không thể chịu được nữa.
Với sự oán giận, tôi chửi thẳng vào mặt tên hoàng tử.
[Note: đoạn này Seika đã thay đổi xưng hô, từ 殿下 (denka) sang お前 (omae). Hơn nữa thì mình sẽ tăng nặng thêm một chút để nghe nó đã tai hơn]
“Vào lúc này điều duy nhất mà ngươi có thể nghĩ đến vẫn là phụ nữ sao! Ngươi là chính trị gia cơ mà! Tại sao vừa ngu dốt lại vừa hèn nhát thế ? Trước giờ ngươi toàn nói và làm những thứ ngớ ngẩn nhưng ta vẫn giữ im lặng vì đây là vùng ngoại bang. Hành xử thiếu suy nghĩ sẽ có thể dẫn đến xung đột vũ trang và ảnh hưởng tới rất nhiều người. Và rồi cuối cùng thì sao ?Ngươi vẫn nghĩ về Ifa một cách ngu muội! Ngươi không thấy xấu hổ với công dân của mình hả!!?”
"C-Cái gì…"
“Ngươi đã quá thiển cận ngay từ đầu! Đừng có phụ thuộc vào người khác! Đừng có lần nào cũng suy nghĩ theo chiều hướng dễ dàng và có lợi cho bản thân! Nếu cứ như thế thì đến chết cũng không có ai nguyện ý đi theo ngươi đâu! Ngươi có thể nghĩ kỹ chuyện thực sự nên làm trước khi nghĩ đến phụ nữ không hả?! Dù cho có trẻ người non dạ thì cũng phải biết suy nghĩ đi chứ. Ngược lại với những tố chất mà hoàng tử hay chính trị gia cần, ngươi quá ngu dốt, ích kỷ, ỷ lại và nhu nhược .Cái gì mà tới đây, cái gì mà ta sẽ ban tự do, cứ làm như—-”
Tôi hét vào mặt hắn bằng tất cả sức của mình.
“—- CỨ LÀM NHƯ TA SẼ ĐỂ KẺ NHƯ NGƯƠI CƯỚP ĐI IFA ẤY!!!”
Khu vườn của dinh thự yên tĩnh.
“Se, Seika-sama,……?”
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói của Yuki bên tai.
Bối rối, tôi nhìn Ifa bên cạnh. Nhưng Ifa đang mở to mắt nhìn tôi nhanh chóng quay đi.
Thôi xong rồi.
Lẽ nào tôi lại để cảm xúc chi phối thêm lần nữa?
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đột nhiên, khu vườn của dinh thự tràn ngập tiếng cười.
Chủ nhân của tiếng cười đó là Lize, Elf cận vệ.
“'Mm, không, xin lỗi. ……. Cất kiếm lại đi, các chàng trai. Chúng ta hãy chấm dứt trò hề này.”
“Haa, Lize!? Nhưng……”
Bị cận vệ trừng mắt, tên hoàng tử ngậm mồm lập tức.
Những cận vệ tra kiếm vào vỏ một cách nhẹ nhõm.
Sau đó, Elf nhìn Ifa và hỏi.
“Tôi định hỏi cô một chuyện. Ifa, đó có phải là những gì mà cô muốn?
"Đúng"
Ifa mỉm cười và nói với hoàng tử.
“Thưa ngài. Thần rất vinh dự trước lời mời của ngài, nhưng một lần nữa thần phải từ chối. Thần sẽ trở lại học viện với Seika-kun.”
“Nhưng Ifa. Ý nguyện của nàng là……”
“Đó là ý nguyện của thần. Bên cạnh đó."
Ifa nói với giọng lạnh lùng.
"Ngay cả khi thần tự do, thần sẽ không bao giờ đi theo kẻ như ngài đâu."
“Không… không, nhưng…”
“Thiếu chủ!”
Elf nói với vẻ buộc tội.
“Từ bỏ đi. Ngài đã bị từ chối.”
"A…"
Lờ đi tên hoàng tử đang cứng đờ, Elf nói với tôi bằng một giọng vui vẻ:
“Tôi rất xin lỗi, Seika. Trước hết xin chân thành cảm ơn cậu vì đã giúp vụ con rồng. Tôi rất vui vì cậu đã tìm ra sự thật của vấn đề. Tôi cũng rất biết ơn cậu vì đã bắt được kẻ có tội. Chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của cậu về cách giải quyết phần còn lại.”
"Được rồi….."
“Và, vì lợi ích của cả hai bên. Chúng ta đều quên đi chuyện vừa rồi có được không?”
“Được thôi. Tôi cũng thấy mình hơi quá lời……”
"Cảm ơn. Khi nào cậu sẽ trở lại Đế chế? Xe ngựa sẽ luôn sẵn sàng”
“Năm học mới sắp đến, vì vậy tôi muốn đến đó càng sớm càng tốt. Tôi cũng không muốn ở lại lâu.”
"Tôi xin lỗi. Nếu vậy, tôi sẽ cho người sắp xếp ngay. Nhưng trong lúc đó, tôi muốn nói chuyện với…… Ifa, nếu cậu cho phép.”
"Hở……"
Tôi bất giác nhìn sang bên cạnh.
Ifa nhìn tôi và khẽ gật đầu.
"… Tôi hiểu. Cứ tự nhiên đi.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage