Ngày hôm sau.
"Hể? Cái gì?”
Khi tôi nói với Amiyu về chuyện của hiệu trưởng học viện trong lúc giải lao giữa các tiết học thì Amiyu có vẻ không hài lòng.
“Sao mình không biết gì hết thế! Ban đầu nó là giải đấu kiếm thuật phải không? Bỏ chuyện năm nay thay đổi luật lệ sang một bên, kể cả thuần kiếm thuật thì cái học viện này đâu có ai ăn được mình!?”
"Cậu muốn tham dự thế sao?"
“Hmmm…… nghĩ lại thì cũng không hẳn. Mình không có hứng thú với đội cận vệ hoàng gia hay bất cứ thứ gì tương tự, và mình cũng không thích việc đánh nhau với người khác, đánh quái vật mới là sở thích của mình”
Amiyu khịt mũi.
Tôi cứ tưởng Amiyu là người hiếu chiến nên cứ có đánh nhau là hứng thú. Nhưng cũng đúng, từ đầu cô ấy đâu có nói thích việc đánh nhau với người khác.
Hoặc có thể cô ấy đã thay đổi.
Gần đây không còn thấy cô độc mồm với người khác nữa.
Amiyu phàn nàn.
“Nhưng mình vẫn không hiểu tại sao bị cho ra rìa.”
“Mình nghĩ họ không muốn cho người quá mạnh tham dự. Có vẻ vài thành viên đội cận vệ hoàng gia tương lai sẽ tới từ chỗ chúng ta. Hơn nữa một vài người trong hội đồng hẳn là người đã tốt nghiệp từ học viện nên có thể họ đưa ra lựa chọn để phù hợp với những gì cấp trên muốn.”
Nghe tôi giải thích, Amiyu lườm tôi và hỏi
“Vậy tại sao cậu lại được chọn?”
"Mình á? Chắc là do mình không mạnh đến mức đó rồi.”
“Đừng có giả nai nữa.”
"… Biết rồi. Nhưng mình khá ngạc nhiên đấy. Không ngờ cậu đánh giá mình cao đến vậy“
“… Cậu đã cứu mình trong dungeon phải không? Và nếu đã là mạo hiểm giả, khả năng đánh giá và nhìn nhận năng lực người khác là điều buộc phải có.”
Amiyu nhìn đi chỗ khác và đánh trống lảng.
Hừm….
Chắc là lần tới phải cẩn thận hơn rồi. Mặc dù lần đó bị tình thế ép buộc.
Amiyu lại rên rỉ.
“Tại sao cơ chứ……Kể cả khi bỏ qua Ifa thì sao cậu lại có thể được đề cử vậy?.”
“Ừ…… haha, đúng rồi nhỉ…….”
Amiyu nhắm một mắt và nói với Ifa.
“Mình không nói rằng cậu không có khả năng. Nhưng cậu có thể hướng ma thuật tinh linh về phía con người không?”
"Chuyện đó……"
“Ma thuật nhắm vào người khó đối phó hơn kiếm nhiều. Nếu dính phải thì không thể tránh khỏi việc bị thương. Có một số kẻ điên có thể bắn ma thuật mà không do dự, nhưng thường thì ta phải làm quen với điều đó thông qua huấn luyện và thực chiến. Cậu còn chưa từng chiến đấu với con quái vật nào thì sao có thể đấu lại người khác được chứ.”
"Đúng là vậy."
Tôi lẩm bẩm.
Nhớ lại trường hợp của chính mình, thì hẳn là tôi thuộc dạng điên như Amiyu nói rồi. Lần đầu tôi dùng chú thuật để nguyền là lần tôi giết nguyên một băng cướp và cả gia đình chúng…….
Amiyu tiếp tục.
“Và có một học viên mới tên là Mabel hay gì đó.”
"Ồ, đúng rồi. Ừ đúng rồi, người đó là ai vậy nhỉ?"
Tôi đã sử dụng thức thần để theo dõi cô ấy từ hôm qua, nhưng cô không tương tác với bất kỳ ai, vẫn đi học bình thường nhưng nghe bài giảng một cách thờ ơ.
Có vẻ như chuyên về ám hệ vì tôi có quan sát được bài thực hành nhưng tôi không thể biết được năng lực cụ thể vì khi thi triển kĩ năng cô chỉ giữ ở mức vừa đủ.
Amiyu nói.
“Cậu là quý tộc mà? Gia tộc Nam tước Crane là gia tộc như thế nào?
“Giống như Lamprogue, dường như có rất nhiều học giả nghiên cứu ma thuật… nhưng mình cũng không biết chi tiết.”
Hay đúng hơn, đó không phải là gia tộc nổi tiếng.
Cũng có thể hỏi cha……
"Mình nghĩ…"
Amiyu nói với giọng nghiêm túc.
“Có lẽ là từ môi giới của quý tộc nào đó.”
“Rồi rồi, lại là thành kiến về giới quý tộc.”
“Không phải thành kiến đâu nhưng mà….Việc con của một quý tộc lớn lên một cách thoải mái và ấm áp trong chính ngôi nhà của mình sẽ không trở nên mạnh mẽ là điều dễ hiểu. Mình chắc chắn rằng họ muốn cô có thành tích là đã tham gia cuộc thi ở đế đô khi còn theo học tại học viên, và họ có thể sử dụng nó làm lợi thế của mình để đưa cô lên vị trí quan chức cấp cao.”
“Cũng đúng.”
Những chuyện ganh đua đấu đá thì tôi cũng chả rõ nữa.
Nhưng nhìn vào đôi mắt chán nản của Mabel, tôi không nghĩ chuyện chỉ đơn giản như vậy đâu.
Việc em ấy được nhận làm con nuôi cũng là một phần của vấn đề.
Tuy nhiên, Amiyu có vẻ tin vào suy luận của mình.
"Tất nhiên là thế rồi. Mà nếu vậy thì cô ấy có nên rời khỏi giải sớm hơn không? Sẽ là một thảm họa nếu cô ấy bị thương bởi —-“
“――――Mấy người mới là là kẻ lớn lên trong sự ấm áp.”
Giọng nói lạnh lùng khiến tôi quay lại.
Nhìn chằm chằm vào Amiyu từ phía sau là thiếu nữ tóc màu nâu đỏ.
Mabel Crane.
Amiyu quay sang Mabel và nhìn lại vào đôi mắt màu xanh da trời âm u.
"Ý gì đó?"
“Mặc dù cô yếu đuối, nhưng nghĩ rằng bản thân được phép làm điều đó thì hẳn cô được chiều chuộng khá nhiều đó nhỉ.”
Mabel tiếp tục như thể nói chuyện với chính mình.
“Lý do cô không được chọn đơn giản là vì côkhông có sức mạnh. Cả ma thuật lẫn kiếm thuật.”
"Ây da, dám lên giọng kiểu đó cơ à."
Amiyu nở nụ cười nhưng gân xanh bắt đầu nổi lên.
Sau đó, cô quay sang chỗ câu lạc bộ kiếm thuật của trường bên kia đường và gọi lớn.
"Này các cậu. Cho mình mượn hai thanh kiếm tập đó đi.”
Amiyu có vẻ rất nổi tiếng với một số nam sinh, và hai trong số các nam sinh mỉm cười và đưa cho Amiyu kiếm tập của họ.
Amiyu ném một trong những thanh kiếm tập đã mượn về phía Mabel.
“…”
“Có ý kiến gì thì cầm kiếm lên mà nói chuyện đi, ít nhất thì cũng biết dùng nó phải không?”
“……Ý cô là sao?”
“Đừng có nói chuyện nực cười như thế, ai là đứa mào cuộc chiến này thế ?.”
Mabel lặng lẽ nhặt thanh kiếm tập và đối mặt với Amiyu.
Tôi khác ngạc nhiên.
Cách cầm thanh kiếm bằng một tay của mình một cách thoải mái và thuận tay đến mức có thể so sánh với cả Amiyu.
Em ấy có thể dùng kiếm được sao?
“Se-Seika-kun… chúng ta ngăn họ lại được không?”
“Mình chắc là sẽ ổn thôi.”
Tôi trả lời Ifa đang lo lắng.
Không ai trong số họ muốn làm to chuyện đâu, và nếu có vấn đề, tôi có thể ngăn họ lại.
Ngoài ra, tôi cũng tò mò năng lực thực sự của Mabel.
“Seika. Cậu sẽ ra hiệu lệnh nhé.”
"Ừ"
Sau một khoảng nghỉ, tôi cao giọng.
"Bắt đầu"
Cùng lúc với tín hiệu, Amiyu đạp chân xuống đất.
Sau đó, với đà di chuyển, một nhát chém chính xác nhắm vào phần thân trên được tung ra.
Chắc hẳn cô ấy đã nhắm đến vũ khí ngay từ đầu.
Đòn đánh của Amiyu giáng vào thanh kiếm trên tay Mabel nhanh đến mức khó có thể theo dõi bằng mắt thường.
Một lần tỏa sáng của anh hùng là đủ định đoạt trận đấu.
Mabel đỡ đòn―――― nhưng chỉ lùi lại một bước.
“…!”
Có âm thanh kim loại va chạm và những tia lửa bắn ra, đôi mắt của Amiyu mở to ngạc nhiên.
Đúng vậy. Thật khó tin một người bình thường có thể đỡ lấy đòn đánh đó.
Một trận chiến khốc liệt bắt đầu, nhưng Mabel vẫn vô cảm, chống lại sức mạnh phi thường của Amiyu và cuối cùng bắt đầu đẩy lùi nó.
Amiyu là người lùi về trước.
Lùi ra sau để chọn lại vị trí chiến đấu đang không thuận lợi của mình.
Mabel đã không bỏ lỡ nó.
Lập tức tấn công bằng một nhát chém ngang hông.
Amu nâng thanh kiếm của mình lên và cố gắng đỡ lấy nó.
Tuy nhiên, cô không thể làm được.
Với một âm thanh kim loại va chạm đinh tai――――thanh kiếm tập bật ra khỏi tay Amiyu.
Một lát sau, thanh kiếm tập lăn xuống từ xa, biến dạng và vặn vẹo.
Mabel trở lại bình thường, ném thanh kiếm tập xuống đất và lẩm bẩm khi bước nang qua Amiyu.
“Từ giờ cứ tiếp tục sống trong sự ngây thơ và nuông chiều đi nhé. Anh hùng dễ thương.”
Tôi cau mày.
Nếu vậy, Mabel có thể coi là……
"Đợi chút."
Mabel quay lại khi nghe thấy giọng nói.
Amiyu chống hông và nói.
“Khoan đã, tôi nghĩ là chúng ta không dùng ma thuật chứ?”
“…”
Hmm, tôi đoán Amiyu cũng nhận thấy điều đó.
Ngay từ đòn đầu tiên, đã có thể cảm thấy luồng sức mạnh từ Mabel.
Không sử dụng quyền trượng, kiếm-trượng hay ma pháp trận, vì vậy rất khó để nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi đã nghĩ nó có thể là một loại ma thuật hỗ trợ cường hóa cơ thể, nhưng nếu cô ấy dùng ám hệ ma pháp, thì có lẽ……
“…… Cô nghĩ có lần sau sao? Đó là lí do tại sao tôi nói cô quá ngây thơ và yếu đuối“
Mabel nói.
Rồi sau đó hướng mắt về phía tôi.
Em ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một người ngoài cuộc.
“Cả anh nữa đấy, tốt hơn hết là xin rút khi còn có thể đi.”
"Tại sao ……?"
“Đây không phải giải đấu cho kẻ yếu đuối, anh có thể trọng thương, thậm chí chết đấy.”
Tôi trả lời với một nụ cười.
"Cảm ơn. Tôi sẽ cân nhắc."
“…”
Mabel lặng lẽ quay gót bỏ đi.
Gì vậy?
Tức giận vì nghe thấy lời của Amiyu trước đó, nhưng lại lo lắng cho người khác và cho lời khuyên?
Tốt tính hơn tôi nghĩ đấy. Ít nhất, tốt hơn rất nhiều so với tôi khi tôi còn trẻ.
“Amiyu-chan…cậu có bị thương không?”
"Cậu có ổn không?"
Amiyu không trả lời câu hỏi mà khoanh tay suy nghĩ một lúc. …… Sau đó, cô nhìn lên và nói với giọng phấn chấn.
“Mình quyết định rồi!”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage