Tôi mở to đôi mắt của mình.
Tôi hít thở ra thật chậm.
Tôi vẫn còn sống.
Một góc nhìn thấp và đôi bàn tay nhỏ.
Cơ thể của một đứa trẻ.
……Thành công rồi.
Tôi đã được chuyển sinh.
Tôi cảm thấy đau đầu vì ký ức hai cơ thể vẫn đang được đồng bộ nhưng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù rất tự tin vào bản thân mình, nhưng nếu thất bại, tôi sẽ chết thực sự.
Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Được rồi, xem lại tình hình nào. Có gì ở đây nhỉ?
Trong một căn phòng tăm tối, tôi, lúc này một đứa trẻ khoảng ba tuổi, đang ngồi trên sàn nhà.
Và trên sàn nhà, một ma pháp trận được vẽ với tôi ở trung tâm.
Đương nhiên, đó không phải là ma pháp trận mà tôi đã thấy trong những khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước.
Đúng hơn thì, tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại ma pháp trận dạng lục giác như thế này. Tại mỗi điểm của lục giác, một thứ gì đó giống như đá được đặt vào.
Một loại đá kỳ lạ mà tôi không nhận ra.
Tôi không nhận ra nơi này.
Hơn nữa, cũng có dấu hiệu của con người.
Có vài người ở đằng sau.
Tôi cũng có thể nghe thấy thứ gì đó như âm thanh niệm chú vang vọng.
Thực tế thì ma pháp trận vẫn còn hơi phát sáng, có vẻ như họ đang niệm chú để làm gì đó.
Tôi do dự liệu mình có nên chạy trốn không nhưng lục lại kí ức cơ thể này thì tôi thấy mình chưa từng trải qua điều gì tồi tệ nên tôi quyết định đợi một lúc xem sao.
Tôi không muốn bị nghi ngờ về hành vi kỳ lạ cũng như không muốn gặp rắc rối.
[Hãy cho ta thấy ma lực của đứa trẻ này, nhân danh ——————!!]
Với giọng nói trầm ấm của người đàn ông, ma pháp trận phát sáng mạnh mẽ……và sau đó ánh sáng biến mất.
Không có gì xảy ra cả.
Những người phía sau tôi cũng đột nhiên im lặng.
Hả là sao? Mấy người đó thất bại à?
[……phụt, ahahahahaha.]
Một tiếng cười nhẹ lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
[Hahaha, thật đó hả? Không ngờ là chuyện này có thể xảy ra đó! Haha!]
[Gray, đừng cười nữa. Nó vẫn chưa kết thúc đâu.]
[Chính anh cũng rõ hơn ai hết mà, anh Luft. Nhìn đi! Không có viên đá thuộc tính nào đã tỏa sáng. Điều này có nghĩa là…… như thế đó, phải không cha? ]
Tôi quay đầu lại.
Có ba người, hai trong số họ là trẻ con và lớn hơn tôi một chút.
Một đứa nhóc có vẻ xấu tính, luôn nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt và đứa còn lại nhìn có vẻ trầm tính hơn.
Thật khó để đoán nhưng cả hai đều có mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
Người nước ngoài sao? Đây lẽ nào là một quốc gia phương Tây?
Tuy nhiên tôi chưa từng nghe về thứ ngôn ngữ này bao giờ và một số nét của họ cũng giống người Nhật nên tôi không rõ.
[……Đúng vậy. Nghi lễ kết thúc. Kết quả cũng đã có.]
Người cuối cùng trong ba người, một người đàn ông đang trong độ tuổi sung sức, khép sách lại trầm giọng nói. Ông ta thở dài, giọng thất vọng.
[Seika không có chút ma lực nào cả.]
Seika.
Đó là tên của tôi sau khi chuyển sinh.
Ký ức cơ thể này cũng khẳng định điều đó
[Như vậy……thật tệ, phải không cha.]
[Gahahaha, hahahahaha! Thật buồn cười. Không thể tin rằng nhà Lamprogue, đại gia tộc nghiên cứu ma thuật, lại sinh ra một thằng không có tí ma lực nào! Anh Luft, anh có hiểu không? Thất bại lớn nhất của pháp sư là không có ma lực! Mặc dù thằng đó thừa hưởng dòng máu của cha chúng ta trong huyết quản của mình, Seika, mày là nỗi ô nhục lớn nhất của cả gia tộc này!]
Ba người này…… có khả năng là thành viên gia đình tôi, nhưng họ đang coi thường tôi, trong sự thất vọng và khinh bỉ.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự đối sử như vậy. Tôi cúi đầu. Có vẻ như ma lực là thứ sức mạnh để sử dụng ma thuật.
Rõ ràng, họ đang nói với nhau về việc tôi không có khả năng sử dụng ma thuật.
Nhưng không thể nào có chuyện đó.
Cơ thể chuyển sinh, một cơ thể có thể tái tạo cấu trúc của linh hồn tôi sẽ được chọn.
Chắc chắn, sẽ giống nhau.
Ngoại hình và vóc dáng của tôi.
Và cả khả năng sử dụng chú thuật.
Tôi vẫn nhận thức được sức mạnh chảy trong tôi.
Tôi không cần phải kiểm tra. Hoặc có lẽ là nên nói rằng…… còn hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Tôi không có khả năng sử dụng ma thuật?
Đùa với nhau à?
Cơ thể này ———— tràn ngập rất nhiều sức mạnh của chú lực.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage