Saikyou Onmyouji no Isekai Tensei-ki ~Geboku no Youkai-domo ni Kurabete Monster ga Yowasugiru n da ga~

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

vol 6 - Chương 5: Âm dương sư mạnh nhất thuyết phục

Bốn người chúng tôi dạo bộ qua những con đường của thành phố sau khi ra khỏi toà thị chính.

 Nhiều cửa hàng lúc này vẫn còn mở và người người vẫn còn tấp nập muôn nơi mặc cho ánh chiều tà đang dần buông xuống.

 Có thể là do bản chất của người dân nơi đây nhưng ngôn ngữ ở nơi đây cũng mộc mạc hơn nhiều so với ở Rodnea, Thủ đô hoặc lãnh thổ Lamprog.

 “Haa~! Mình thấy mừng khi mọi chuyện đều ổn thoả cả. Vị mạo hiểm gia lúc nãy cũng có vể như là một người tốt nữa.”

 Ifa vừa đi vừa bình luận.

 “Mình cũng biết nhiều về những chuyện liên quan đến hầm ngục cả thôi. Mẹ mình là người đứng đầu chi nhánh nên mình cũng biết chuyện liên quan đến hội nữa. Mình không cần ông ta chỉ cho mình về bất kỳ chuyện gì hết cả!”

 “Nhưng nếu để Amiyu chỉ cho mình thì mình chỉ có thấy lo hơn mà thôi.”

 “Cái gì cơ?”

 Amiyu và Mabel lại cãi nhau.

 Ba ngày sau chúng tôi được dẫn đến một trong số những hầm ngục và hội quán bởi một mạo hiểm gia tên Lloyd.

 Mọi chuyện cũng không có gì là tệ cả. Chúng tôi thấy khá may mắn khi có thể hỏi chuyện từ một trong những mạo hiểm gia từ thành phố bởi không hề có ai trong số chúng tôi biết đường nào ra đường nào cả. 

Ít nhất thì ở thời điểm hiện tại không có dấu hiệu phản bội từ đâu đến cả.

Người nhờ họ chỉ dẫn trong vòng ba ngày tới cũng là chúng tôi.

 Tôi muốn làm quen với thành phố và mua sắm lấy những vật dụng cần thiết. May thay, tiền trong tay tôi thừa đủ.

 Ngoài ra, còn có vài việc tôi muốn hoàn thành nữa…..

 “Ifa, Mabel.”

 Tôi dừng lại và gọi tên hai người từ phía sau.

 Hai người cùng với Amiyu thắc mắc nhìn tôi.

 Tôi bảo họ.

 “Hai người hãy quay lại Rodnea đi.”

 “Eh……”

 Tôi nói với Ifa, người đang ngỡ ngàng, và Mabel, người đang lườm tôi, điều mà tôi nghĩ từ đầu tới giờ.

 “Hai người không cần phải ở lại chỗ này.”

 Chỉ cần nhìn qua thành phố là ai cũng sẽ hiểu được ngay.

 Đâu không phải là một nơi an toàn. Những người sống ở đây chỉ là những mạo hiểm gia có lối sống từng ngày một. Đây là một nơi dành cho những người không còn nơi nào để đi nữa tụ về.

 Đây là điểm đến cuối cùng cho những con người lạc lối.

 Những người trẻ sẽ không thể nào kiếm được tương lai ở nơi đây.

 “Hãy trở về học viện đi. Ở đó cuộc sống của hai người sẽ tốt hơn nhiều. Fiona và ngài hiệu trưởng sẽ hỗ trợ mọi người với mọi thứ. Không có lý do gì để hai người phải vướng vào tình huống của mình và Amiyu cả…..”

“Mình ghét một cuộc sống như thế.”

Mabel là người trả lời.

 “Seika đã quên lời hứa của bản thân rồi à?”

 “Lời hứa nào cơ……..?”

 “Lời hứa rằng cậu sẽ bảo vệ mình khỏi những tên sát thủ được phái đến để xử lý mình.”

 “Cái đó…..Amiyu đâu có thực sự lo lắng về chuyện đó đâu đúng không….”

 “Vì lời hứa đó vẫn còn như vừa mới xảy ra hôm qua, nên giờ mình đang theo cậu đây. Hãy lo nhận lấy trách nhiệm đi.”

 Mabel…”

 “Chưa kể”

 Mabel nói thêm.

 “Mình vẫn chưa có cơ hội để trả ơn lại cho cậu cơ mà.”

Sau một khoảng thời gian ngắn tôi thở dài một hơi ngắn.

 “Mình hiểu rồi…. Nhưng Ifa hãy quay về đi. Em có điểm số tốt, không có gì mà em không thể không trở thành được trong tương lai sau khi em tốt nghiệp từ học viện cả. Theo kế hoạch thì vào mùa thu em sẽ được tự do sau khi ta nhận được quyền sở hữu. Vì vậy nên….em không cần phải phung phí thời gian của mình bằng việc ép bản thân phải theo mọi người đâu.”

 “Không biết liệu Seika-kun còn nhớ không?” ( seika với Ifa xưng hô không biết thế nào ai có bản raw cho mình xin mình đọc qua check thử phát.)

 Ifa, người đã im lặng lắng nghe đến giờ, đột nhiên lên tiếng cùng với một nụ cười nhỏ.

 “Em nghĩ là vào khoảng 1 năm trước lúc mình đến học viện. Đó cũng là cái ngày mà em tìm thấy một sinh vật bị thương trong khuôn viên và Seika đưa cho em hồn ma của lửa. Vào lúc đó Seika có hỏi liệu em có muốn ra khỏi đó không và em đã trả lời là có. Em nói rằng em muốn rời đi. Em nói rằng em muốn đi tới và tận mắt nhìn thấy nhiều nơi.”

 “....Mình nhớ.”

 Làm sao mà tôi lại có thể quên được?

 Đối với một người đã sống lâu như tôi thì chuyện đó như vừa mới xảy ra gần đây mà thôi.

 Cũng vì câu trả lời đó mà tôi đã quyết định đưa em ấy ra ngoài. Mặc dù bản thân muốn có một tuỳ tùng của riêng mình, tôi vẫn tin rằng em ấy có thể đạt được một cái gì đó cho bản thân như đệ tử cũ của tôi.

 Ifa nói.

“Em đã rời khỏi mảnh đất của chủ nhân và nhận ra rằng em đã được ban phước. Công việc của em không quá khó để làm, thức ăn thì đầy đủ và căn phòng của em cũng ấm áp. Thế nhưng….kể cả khi đã biết điều đó, em vẫn sẽ trả lời Seika như vậy bất kể mọi lúc.”

 “....”

 “Em muốn tự chọn cho bản thân một nơi để ở mặc cho việc nó có thể khó nhọc hơn là được sống trong biệt thự. Em đã luôn luôn muốn được tự do. Emh thích nơi này. Nó có hơi đáng sợ nhưng mọi người ở đây đều được tự do. Vì vậy nên ….Em cũng muốn trở thành một mạo hiểm gia.”

 “...Họ không được như em nghĩ đâu. Thật ra họ có rất ít sự tự do. Họ bị ép phải sống trong một môi trường đầy bạo lực hằng ngày bởi vì họ không còn một sự lựa chọn nào khác cả. Nếu em muốn thực sự tự do thì ở lại học viện vẫn sẽ tốt hơn.”

 “Không phải đâu.”

 Ifa lắc đầu.

 “Em chắc là Seika không biết đâu nhưng cha mẹ của Em và cha của ngài đều từng là mạo hiểm gia cả. Và ba người họ đã thành lập một tổ đội riêng.”

 “Heh, thật vậy à?”

 Ngạc nhiên thật.

 Đây là lần đầu tiên tôi biết về chuyện đó.

 “Em có chắc không?”

“Em đã nghe từ mẹ từ lâu lắm rồi. Cha của ngài từng là tiên phong và là một kiếm còn cha mẹ của em từng là hộ vệ.”

“Blaise…cha của em thì chắc là pháp sư rồi. Thế còn mẹ em….?

 “Một cung thủ.”

 “Đùa à….”

 Trước khi mẹ của em ấy qua đời tôi đã quen biết bà sẵn rồi nhưng bà ấy là một người đẹp và bình tĩnh và không hề giống một cung thủ tí nào cả.

 Edith thì tôi có thể tưởng tượng được chút ít nhưng còn Blaise ……tôi không tài nào tưởng tượng được khung cảnh hoang dã của ông ta.

 “Có thể đó là một một thời gian ngắn ngủi. Balise trốn khỏi biệt thự, cha thì trốn khỏi một chủ nô lệ, còn mẹ chạy khỏi những tên bắt cóc…Ba người họ đã gặp nhau và cuối cùng thì tất cả mọi người đều đến biệt thự của chủ nhân. Nó chỉ là một thời gian ngắn thôi nhưng….mẹ em có vẻ như đã có một khoảng thời gian vui vẻ khi kể lại cho em nghe. Seika-kun. Vào ngày hôm đó, khi mà em bảo rằng em muốn tìm hiểu về thế giới rộng lớn xung quanh…em đã muốn được đi thám hiểm. Điều đó có ý nghĩa riêng cho em.”

 “Ifa….”

 “Với lại, có thể là ngài đã quên mất rồi.”

 Ifa nở một nụ cười nhẹ.

 “Em là người hầu của ngài! Em sẽ đi theo ngài. Đó là công việc của em.”

 Trong lúc tôi đứng lặng người….cuối cùng Amiyu cũng lên tiếng.

 “Mình không có quyền nói nhưng….sự thật là kể cả Seika cũng có thể quay trở lại học viện mà.”

 “Cậu đang nói gì vậy…Không đời nào mình lại có thể quay lại được.”

 “Được. Fiona là người đang dấu diếm về cậu. Chỉ có mình, người mang danh anh hùng là người bị truy đuổi thôi. Không phải là vậy sao? Cậu có thể quay về như một học sinh của học viên và sống một cuộc sống bình thường. Nhưng mặc cho mình có nói gì đi nữa thì cậu vẫn sẽ ở lại mà thôi.”

 “Cái đó….. Đương nhiên rồi. Mình sẽ tự lo được cho bản thân mà thôi.”

 “Vậy thì mọi người cố gắng lên thôi.”

 Amiyu nói như đáng trách tôi.

 “Việc cậu phải tự mình lo cho mình không hề công bằng chút gì hết. Chưa kể là hai người họ ở đâu khiến cho mình an tâm hơn hẳn.”

 “Mọi việc là như vậy đó Seika-kun. Hãy cùng cố gắng thôi.”

 “seika.”

 Cả ba người họ nhìn tôi và tôi nhắm mắt lại. Sau khi thở dài một hơi tôi trả lời.

 “.....Được thôi.”

 Quả nhiên là tôi không tài nào ngăn họ lại được cả.

 Ít nhất là trong lúc này tôi không thể nào chống đối lại ba người này cả.

“Nhưng đừng có cố quá.”

 “Bọn mình biết rồi!”

 Amiyu vỗ vai tôi.

 Nói thật là tôi vẫn còn lo nhưng nhìn thấy nụ cười vô lo của cô mà tôi đã chưa thấy từ lâu khiến cho tôi nghĩ rằng mọi chuyện hiện tại sẽ ổn cả thôi.