Ngồi ở trên ngai vàng với sự bất an ở trong lòng,tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh đại sảnh.
Đứng thẳng hàng trước mắt tôi là 10 thuộc hạ cao cấp của tôi, trong dó có bao gồm Eleanor, Mira, Cartas, và Rosa. Và xếp hàng ngay đằng sau 10 người họ là 19 thuộc hạ cấp dưới của mỗi người.
Đây là tất cả thành viên ở trong guild của tôi tạo ra.
Toàn bộ thành viên xếp hàng chỉnh tề nhưng mọi người đều đưa mắt nhìn vào tôi và thật sự khiến cho người bình thường như tôi cảm thấy khá căng thẳng.
Tôi thở dài và mở miệng mình một cách miễn cưỡng. Bởi vì không một ai dám mở miệng mình nếu như tôi không nói vì thế cũng chẳng còn có cách nào khác.
“Có lẽ đã có không ít người nghe qua chuyện này rồi . Trụ sở guild của chúng ta, lâu đài G.I.Jou, đã bị dịch chuyển đến một khu vực không biết .”
Khi tôi nói ra lời như vậy, tâm trạng bất an ở trong lòng bắt đầu lan tỏa ra.
“Điều đầu tiên mà chúng ta nên làm bây giờ đó chính là đảm bảo sự an toàn cả bên trong lẫn bên ngoài của lâu đài. Tiếp theo là việc khảo sát khu vực xung quanh đây.”
Khi mà tôi nói như vậy, một người đàn ông ở phía trái ngoài cùng hàng đầu giơ tay lên.
Đó là một chàng trai trẻ có đôi mắt rủ xuống và với mái tóc màu nâu dài được buộc lại. Chàng trai đang mặc một bộ giáp kim loại màu bạc trông có vẻ rất nặng nề. Cậu ta tên là Laurel và là một cẩu thú nhân (dog beastkin) .Cậu ta có một đôi tai nhỏ ở phía trên đầu mình được che đi bởi mái tóc .
Khi mà Laurel thấy ánh mắt của tôi, cậu ta hắng giọng và mở miệng của mình.
“Err, thưa chủ nhân. Có khả năng rằng sẽ có rồng bay qua lại xung quanh khu vực này không vậy ?"
Laurel thốt lên câu đấy với giọng đùa nhẹ nhàng. Tuy nhiên, khuôn mặt của cậu ta trông rất nghiêm túc.
“Không, mặc dù bây giờ chưa nhìn thấy bất kì một con quái vật nào cả. Nhưng tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Đối với câu hỏi của Laurel,tôi hỏi ngược lại.Chi đến nay,tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi thấy những nhân vật mà mình tạo ra có thể biểu hiện với cá tính đa dạng như vậy và thậm chí tôi cũng không thể nào quen trong cuộc nói chuyện bình thường.
“Vậy sao? Bởi vì thần không ngờ rằng chủ nhân, người bình thường chỉ mang theo 3 người bên mình, lại triệu tập tất cả chúng thần rồi dạy cho tất cả chúng thần về tình hình hiện tại và chính sách…..không, thần vô cùng xin lỗi!”
Chẳng nhẽ Laurel nghĩ rằng tôi sẽ không trả lời sao? Giờ tôi cảm thấy khá là bối rối về lí do rồi đấy.
Thực ra thì điều này khá bất lịch sự.Nhưng tôi đang suy nghĩ và đồng thời nhìn xung quanh khi số lượng người ở trong đại sảnh không hề ít.
"Umm,kể từ bây giờ ta sẽ làm việc cùng với tất cả thành viên trong Guild để giải quyết rất nhiều việc. Mặc dù chuyên quyền độc đoán không nên nhưng thực lực của toàn bộ thành viên đều rất khá cho nên phán đoán của một số người cũng khá chính xác.Cho nên mọi người phải cố gắng phối hợp với nhau.Nếu thật sự không thể thì cũng không nên miễn cưỡng.Nhưng cũng không phải là ta muốn tình huống đó xảy ra nhưng nếu cần sự giúp đỡ thì hãy cứ mở miệng lên tiếng."
Khi tôi nói xong ngay sau đó,toàn bộ đại sảnh liền chìm vào trong im lặng ngay lập tức.
Khỉ thật, chẳng lẽ tôi nói sai sao ?
Trong khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy,tiếng reo hò vang lên bao trùm khắp đại sảnh.
Chân của tôi cảm thấy sự rung động từ áp lực tiếng hò reo của bọn họ, tôi nhìn vào những nhân vật mà tôi đã tạo ra.
Một người nhìn vào tôi với một nụ nười và khuôn mặt tỏa nắng, người khác gật đầu một cách yên lặng, và có người khác gầm lên rằng mình có thể chịu đựng được nó. Còn có cả người rơi lệ nữa.
“Thưa chủ nhân.”
Khi mà tôi nhìn vào khung cảnh ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên khiến cho tôi ngay lập tức liền quay mặt mình về hướng của giọng nói ấy, Eleanor.
Eleanor nở một nụ cười đầy tình cảm trong khi cô ấy nhìn vào tôi với sự kính trọng ngưỡng mộ và nói.
"Đương nhiên. Sự tồn tại của chúng thần chính là vì thể hiện lòng trung thành với chủ nhân. So với chủ nhân, chúng thần thực sự trông rất vô dụng nhưng người đã huấn luyện cho chúng thần. Người hào phóng ban tặng vũ khí và trang bị cho những con người hoàn toàn yếu đuối như chúng thần. Cho đến khi thời khắc đó sắp sửa tới thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng và rốt cuộc thời khắc chúng thần có ích cho chủ nhân đã đến. Điều đó lại khiến chúng thần lại tiếp tục rèn luyện và theo đuổi mục tiêu một lần nữa. Chúng thần đã luôn chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Thời khắc mà chúng thần cống hiến hết sức mình để phục vụ cho chủ nhân của mình đã đến."
“Đương nhiên. Chúng thần là những bầy tôi trung thành tồn tại vì chủ nhân của chúng thần. Chủ nhân là người đã huấn luyện chúng thần, những con người hoàn toàn yếu đuối và ban tặng cho chúng thần trang bị một cách hào phóng. Và cuối cùng, khi mà chúng thần nghĩ mình có thể có ích cho chủ nhân, điều đó sẽ khiến cho em rèn mới lại chính mình lần nữa. Chúng thần luôn luôn chờ đợi. Đây là thời gian để phục vụ chủ nhân của chúng thần.”
Khi mà Eleanor nói vậy, Rosa cũng gật đầu đồng ý với nước mắt rưng rưng .
"Hãy để nó cho chúng thần ! Chính vì giờ phút này mà có ích để phục vụ cho chủ nhân ! Mặc dù em tự mình nói như vậy nhưng ngoài kỹ năng để chiến đấu ra thì em vẫn còn có thể làm được rất nhiều thứ khác !"
Rosa cười một cách vui vẻ trong khi nói như vậy.
Mira, Cartas, Laurel và tất cả những thành viên khác đều đồng thành nói giống như vậy.
Khi mà tôi nhìn vào cảnh tượng này, tôi chú ý rằng sức mạnh của cơ thể này đang vô thức tràn ra ngoài. Tôi ngả lưng dựa vào ngai vàng và thở dài một cách nhẹ nhõm.
Tôi xoay xở kiềm chế nụ cười của mình và gật đầu đáp lại.
“Cảm ơn mọi người. Vậy thì, ta sẽ giao chỉ dẫn ngay lập tức. Chỉ những thành viên từ số 1 đến số 50 mới được ra bên ngoài để thám hiểm. Mặc dù đây là điều bất khả thi so với cách mà ta làm việc trước đây, nhưng tuy nhiên, lần này, chúng ta sẽ có 10 người tạo lập thành một nhóm. Còn về việc điều tra lâu đài thì, miễn là đảm bảo tình trạng an toàn nên một nhóm sẽ được thành lập bởi 5 người.”
Khi mà tôi nói vậy, tôi chỉ định ra một đội trưởng cho từng nhóm và chia thành viên guild ra theo kỹ năng với nghề thích hợp để cùng phối hợp với nhau.Cần phải chia cân bằng mới được.
“Ta sẽ hành động với nhóm của Eleanor. Những đơn vị khác sẽ thám thính trong khoảng 1km xung quanh lâu đài. Nếu như mà các ngươi tìm thấy quái vật, đừng có chiến đấu nếu như chúng đông hơn 1 con. Và nếu như chúng chỉ có một mình, đánh giá sức mạnh của chúng trước bằng việc tấn công chúng từ xa.”
Khi mà tôi nói như vậy với nhóm thám thính bên ngoài lâu đài, 50 người bọn họ xếp thành hàng đều gật đầu và trả lời tôi.
“Mỗi một đơn vị sẽ phụ trách mỗi nơi để điều tra trong lâu đài. 2 nhóm sẽ lần lượt đứng gác thay phiên nhau ở trên đài quan sát. Nếu có điều gì quên hay không có chỉ thị thì hãy tới tìm ta thương lượng trước rồi hãy quyết định."
Khi tôi nói xong, những người từ hàng 6 trở lên nêu câu hỏi.
“Ano, thần có thể hỏi người một câu được không?”
Bỗng nhiên sau khi tất cả mọi người đáp lời lại, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài đứng ở giữa hàng giơ tay của mình lên để nói. Người phụ nữ xinh đẹp đó có một đôi tai thu to hình tam giác ở trên đầu của mình.
Mặc trong bộ quần áo có chất liệu mềm với nền xanh là chủ yếu tô điểm thêm với những nét hoa văn màu trắng. Cô ấy có một mái tóc dài và một cái đuôi ở trên mông của mình.Đó là cô gái tộc Hồ Ly Thú Nhân (foxkin), Soarer. Quần áo mà cô ấy mặc nhấn mạnh vào những điểm quyến rũ trên cơ thể của mình. Mà, tôi đoán là nó hơi quá xa về mặt khiêu gợi.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi ý thức rằng có lẽ mình không nên nhìn vào những chỗ khác mà nên chăm chú nhìn vào Soarer và hỏi ngược lại cô ấy . Khi mà Soarer hơi nhếch mép của mình lên, cô ấy lấy bàn tay của mình che lại phía dưới mặt cô ấy.
"Thưa chủ nhân...Căn phòng của ngài , chúng thần nên làm gì ?"
Soarer nói vậy với một cử chỉ đầy khêu gợi và dùng ngón tay chỉ về phía đằng sau của tôi. Đó là căn phòng kiểu Nhật ở đằng sau ngai vàng.
“Vậy thì, Soarer, nhóm của em sẽ phụ trách. Nhân tiện, cũng phải kiểm tra cái đại sảnh này nữa. Từng góc một cũng không được bỏ qua."
Ngay khi mà tôi ra lệnh, cả đại sảnh ồn ào ngay lập tức.
Trong khi nghe những giọng nói ganh ghét từ mọi nơi, Soarer cười mỉm và cúi đầu mình như thể đang hưởng thụ nó.
“Cứ để nó lại cho thần.”
Chẳng biết tại sao gò má Soarer bắt đầu đỏ ửng và đồng thời đôi mắt ươn ướt. Tôi đưa tầm mắt rời khỏi Soarer và đứng dậy khỏi chiếc ngai vàng.
“Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi ! Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Eleanor, triệu tập mọi người.”
“Vâng!”
Khi mà tôi ra lệnh, Eleanor ngay lập tức gọi những thành viên mà tôi lựa chọn và tụ tập lại xung quanh tôi.
Khi mà tôi nhìn xung quanh, những đội trưởng tập hợp những thành viên của nhóm mình như được chỉ dẫn và bắt đầu ra lệnh của riêng mình.
“Được rồi, tất cả tập hợp xong chưa. Chúng ra sẽ tới khu đồng bằng ở phía sâu trong khu rừng ở phía trước của tòa lâu đài. Nếu như mà chúng ta may mắn, chúng ta có thể tìm thấy được dấu vết của con người."
Được rồi, nó cũng vô vọng thôi nếu như chúng tôi đang ở một hòn đảo không có người sống hoặc thứ gì đấy tương tự.
Trong khi nghe câu trả lời của mọi người, tôi nghĩ về thứ tiêu cực như vậy. Tôi xóa tan nó đi bằng cách nghĩ đến thứ gì đó phấn chấn mới được.
Bất kể như thế nào,cũng chỉ có thể hành động trước nói sau.
Tôi nhìn vẻ mặt của nhóm Eleanor và thực hiện dịch chuyển rời khỏi Guild
< Dịch chuyển nhóm, cổng chính.>
Khung cảnh xung quanh thay đổi ngay tức khắc ngay sau khi tôi lẩm bẩm nó.
Trước mắt của tôi là một cánh cổng kim loại cao khoảng 15m.
Thật là tráng lệ . Nó là từ phù hợp cho bức tường màu trắng bạc không tì vết ở phía trên cánh cổng.
Khi mà chúng tôi tiến gần lại nó, cánh cổng tự động mở ra cùng với một âm thanh rung nặng thấp.
Sau khi nhìn sâu vào trong khu rừng và những ngọn núi mơ hồ, nhìn thấy được qua cánh cổng được mở ra, tôi quay lại nhìn vào Eleanor.
“Được rồi, chúng ta sẽ để việc thăm do cho một nhóm khác, còn bây giờ chúng ra sẽ bay.”
Đối với tôi người chỉ dẫn, Eleanor trả lời lại với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc.