Act 2-39: Kiếm Đạo (Signiel)
Trans: Midz
Edit: Snökari
Một khu rừng nằm ở cực bắc của vương quốc Amelia! Hồi xưa, nơi này nằm dưới sự cai trị của bộ tộc thú nhân, nhưng vương quốc Amelia đã xâm lược vùng đất này và cướp đi lãnh thổ từ tay bọn họ.
Hầu hết các khu vực phía bắc của vương quốc đều được bao phủ bởi biển rừng. Vùng rừng bạt ngàn này có thể khiến cho bất cứ ai cũng có thể mất phương hướng. Hơn nữa, vô số các loài thực vật độc hại cũng sinh trưởng ở vùng đất này. Ngay đến cả đế quốc Glitnir vĩ đại cũng từ bỏ ý định xâm lược vương quốc Amelia bởi chính khu rừng này. Bất cứ ai với sở hữu tri thức của một người bình thường cũng không hề dám bước chân vào rừng vì đây chính là con đường đến với địa ngục.
Về lý do tại sao tôi, Signiel, lại đang lang thang ở đây, đơn giản là vì tôi đã đào ngũ khỏi quân đội của Đế Quốc. Tôi có để lại một lời nhắn trên đường trở về Đế Quốc Glitnir và thông báo với bọn họ rằng tôi sẽ rời đi. Nói chính xác hơn thì, tôi đã quyết định cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với bọn họ. Nói tóm gọn lại, tôi đã trở thành người vô xứ.
Tôi đã thua trong cuộc chiến với người kiếm sĩ tóc đen kia. Đó là một sự thất bại hoàn toàn, một cách triệt để. Sự thực là, ảnh hưởng của trận đấu đó sẽ không tác động lớn đến tôi nếu tôi thua trong sự suýt soát, giống như khi mà tôi đấu với Arnold. Nhưng, điều đó hoàn toàn không hề xảy ra trong trận đấu đó. Đối thủ của tôi đã chiến đấu với tôi trong trận chiến đó coi tôi như thể là một đứa trẻ. Trận đấu đó khiến tôi nhận ra rằng tôi chẳng là gì ngoài việc là một tên côn đồ ngạo mạn hay là một kẻ lính đánh thuê xa đọa trước người kiếm sĩ tóc đen đó.
“Ngoài trời còn có trời cao hơn. Chính vì vậy, ta không được bỏ bê việc luyện tập hang ngày trong trường hợp ở tương lai sẽ phải đối đầu với một người mạnh hơn”. Ông của tôi thường liên tục lặp lại điều này với tôi ngày này qua ngày khác kể từ khi tôi còn tấm bé.
Tuy nhiên, ở thế hệ của ông ấy, hay nói đúng hơn, là cho tới tận một khoảng thời gian không lâu lắm, không ai trong đế quốc có thể đánh bại tôi trong cuộc đấu kiếm ngoại trừ ông tôi. Vì vậy, tôi đã trở nên tự phụ. Tôi đã phớt lờ lời khuyên của ông mình và thậm chí còn chống lại ông bằng cách gia nhập một đội nhóm tầm thường được gọi với cái tên Lục Đại Tướng Quân.
Lý do của tôi đó chính là tôi đã đạt được mọi thứ tôi cần phải có dưới thân phận là một kiếm sĩ. Chà, thực tế đã cho tôi thấy rằng đó chẳng là gì khác ngoài sự kiêu ngạo lố bịch mà tôi tự phong tặng cho bản thân mình. Ếch ngồi đáy giếng, một con ếch không hề biết đến thế giới rộng lớn bao la bên ngoài, tôi vốn là một kẻ như vậy. Kết quả là, khi tôi rời khỏi đế quốc, kiếm thuật đáng tự hào của tôi đã bị đối xử như đường kiếm trong trò chơi giả trận của mấy đứa trẻ con. Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi đã quên mất đi điều quan trọng nhất khi trở thành một kiếm sĩ.
「Mình không thể quay về được nữa.」
Những từ ấy thốt ra từ miệng tôi, tôi thực sự cảm thấy mình đã chính thức mất đi quê hương nơi đã sinh ra bản thân tôi. Mỗi khi tôi nhớ lại điều đó,tôi cảm thấy trái tim mình như thể muốn nổ tung.
Hoàng đế hiện tại của đế quốc, Amnes Zi Glitnir, là một người rất lý trí. Tuy nhiên, dù chỉ là một trò đùa, việc tôi đào ngũ cũng không hề thoát ra khỏi sự dự tính của ông ta. Tôi hiểu rằng quyết định này của tôi sẽ khiến cho nhà Gastrea đến bên bờ vực sụp đổ trong tình huống xấu nhất Tôi cảm thấy tồi tệ vì đã đặt một vấn đề lớn như vậy lên vai của ông tôi và cả gia đình của mình, Nhưng, nếu tôi của hiện tại, người đã đánh mất đi điều quan trọng nhất của việc trở thành một kiếm sĩ, quay trở lại đế quốc, tôi chắc chắn cả đời này tôi sẽ không thể cầm nổi thanh kiếm của mình lên được nữa. Đây là một điều mà linh cảm từ chính bản thân tôi nhận được ra.
Do đó, tôi phải làm điều này bằng mọi giá. Đột nhiên, có một vài bóng đen lao ra từ khoảng trống giữa đám cây.
『GUOOOOOOOOOOOO!!』
Tôi chém đứt đầu một con quái vật với hình hài giống như một con gấu đang chuẩn bị vung cánh tay phải của nó để tấn công từ phía sau, rồi sau đó đâm thẳng kiếm vào trán của một con khỉ khổng lồ đang nhảy ra từ cành cây phía trên của tôi khi tôi quay ngược lưỡi kiếm của mình lại. Vào lúc đó, một cơn đau âm ỉ chạy thẳng đến bàn chân trái của tôi. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy được một con rắn lớn đã cắn thẳng vào bàn chân trái của mình.
「Chết tiệt!」
Tôi đâm thanh kiếm của mình vào đầu con rắn và chặt đứt đầu của nó. Sau đó tôi vội vàng dung dao cắt đứt phần thịt vừa bị rắn cắn rồi bôi một ít thảo dược và đổ rượu lên sát trùng vết thương.
Đúng là một thứ thất bại! Đó chính là con rắn có độc. Thật như một trò đùa! Một kẻ người mà đã trơ tráo tuyên bố mình là kiếm sĩ mạnh nhất cách đây không lâu lại sẽ phải chết đi vì một lý do nực cười. Có lẽ, mình chẳng là gì khác ngoài trình độ của một kiếm sĩ hạng ba.
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi và cơ thể của tôi bắt đầu đổ mồ hôi như thác nước.
Chất độc tê liệt à ? Tôi chắc chắn việc bản thân sẽ trở thành con mồi cho một con quái vật một khi tôi mất đi sự tính táo của mình. Sau cùng thì, Nơi đây hoàn toàn khác xa so với những nơi ấm áp mà tôi đã từng sống trong cuộc đời mình.
Sớm tôi, cả cơ thể này sẽ sớm vào trạng thái tê liệt. Tôi nhìn lên trời trong khi khụy xuống.
「Kuhaha…」
Một tiếng cười khô khốc thốt ra từ miệng tôi. Tôi, kẻ đã đào ngũ vì không thể rời bỏ kiếm đạo của mình, sẽ chết cô độc ở một nơi mà không ai biết đến sao, chà.
「Chà, mình đoán là không còn cách nào khác rồi.」
Tôi đã trở nên kiêu ngạo chỉ vì chút tài năng của bản thân và chưa bao giờ thực sự nghiêm túc đối mặt với kiếm đạo của chính bản thân. Đến khi tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn. Con đường kiếm đạo là một con đường chông gai, cần sự rèn luyện không ngừng nghỉ và hoàn thiện bản thân. Mặc dù tôi vẫn chưa đạt đến trình độ đó. Và điều khiến tôi nhận ra điều đó chính là thông qua cuộc đối đầu giữa tôi và kiếm sĩ tóc đen kia.
「Nhưng, không… mình không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này. Thần Kiếm, làm ơn! Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng!」
Chút sự tỉnh táo còn sót lại của tôi đã biến mất khi tôi giơ tay trái lên.
◇◆◇◆◇◆
Khi mà tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy một trần nhà vô cùng xa lạ.
Tôi cố gắng nhấc cơ thể của mình lên, nhưng nó không nhúc nhích chút nào. Khi tôi cố gắng cử động phần đầu của mình— bộ phận duy nhất trên ở thể của tôi có thể hoạt động bình thường lúc này— tôi nhìn thấy bộ mặt lo lắng của một nữ thú nhân tóc bạc.
「Ah,Bố ơi, mẹ ơi, anh ấy tỉnh rồi!」
Cô gái thú nhân tóc bạc trông có vẻ vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy tôi tỉnh dậy. Cô vội vàng rời khỏi căn phòng và gọi bố mẹ của cô đến đây.
Một lúc sau, một nữ thú nhân khổng lồ với mái tóc trắng và một thú nhân với mái tóc màu vàng râu lởm chởm cùng bước vào phòng.
「Cậu có phải người Amelian không?」
Người thú nhân khổng lồ với mái tóc màu vàng hỏi tôi ngay lập tức. Khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra tứ chi của mình bị trói lại bằng dây thừng ở trên bốn góc của giường. Có khả năng rất lớn câu trả lời của tôi sẽ quyết định liệu tôi sẽ sống hay chết.
Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy giống như bản thân mình đã mất mạng khi con rắn đó đã cắn tôi. Hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa để có thể sống sót trong hoàn cảnh ngặt nghèo này.
「Không, tôi đến từ Đế Quốc.」
Nữ thú nhân tóc bạc toàn thân không ngừng giật nảy lên. Đó cũng là một phản ứng tự nhiên. Đế Quốc này nổi tiếng với những cuộc xâm lược vào các đế chế khác. Từ góc nhìn của cô ấy, tôi chính là kẻ thù của thú nhân.
「Lý do cậu đến vùng đất này là gì?」
Người thú nhân khổng lồ với mái tóc màu vàng hỏi tôi một câu hỏi rắc rối.
「Về chuyện đó, tôi bằng cách nào đó… đi đến đuộc nơi này.」
「Bằng cách nào đó?」
「Đúng vậy, tôi rời bỏ quê hương của mình và lưu lạc đến đây.」
Khuôn mặt cứng đờ của người phụ nữ thú nhân tóc bạc và của người đàn ông thú nhân tóc vàng đã giãn ra một chút.
「Vậy tại sao anh lại chạy trốn?」
「Do đào ngũ. Tôi cảm thấy ghê tởm về những thứ mình đã làm cho tới tận bây giờ.」
「Cậu có bất cứ bằng chứng nào cho điều đó không?」
「Tôi không có gì để chứng minh ngoại trừ những điều mà tôi vừa nói.」
「Tôi hiểu rồi.」
Người đàn ông thú nhân khổng lồ với mái tóc vàng chạm vào cằm ông ta, nhưng…
「Tôi hiểu rồi! Xin lỗi vì những câu hỏi rắc rối vừa rồi với cậu, nhưng làm ơn hãy rời khỏi nơi này ngay khi vết thương của cậu hồi phục.」
「Mình à!」
Nữ thú nhân tóc bạc nói chuyện với chồng của cô với giọng điệu một cách thiếu kiên nhẫn nhưng…
「Không sao đâu em! Mắt của tên già này chưa hỏng đâu.」
Sau khi nói xong, thú nhân tóc vàng rời khỏi phòng cùng với nữ thú nhân tóc bạc.
◇◆◇◆◇◆
Đã hai tuần trôi qua kể từ lúc đó. Họ đã cởi trói cho tôi nhưng vẫn nhắc nhở tôi không được rời khỏi căn phòng này trừ trường hợp tôi cần đi vệ sinh. Hầu hết các vết thương trên cơ thể của tôi cũng đã lành. Và cuối cùng tôi cũng đã có thể di chuyển bình thường.
「Và sau đó, chúng ta sẽ đến gặp Myu ngay lập tức.」
Cô con gái, Mya, lặp lại điều này nhiều lần đến mức cô ấy vừa nhảy một cách phấn khích vừa lặp lại điều này khi chạy nhảy khu vực xung quanh.
Có vẻ như Mya và em gái của cô đã trốn thoát khỏi quê nhà khi lính của vương quốc Amelia đã đột kích quê hương của họ trong cuộc xâm lược trước đó. Mặc dù đã bảo về kịp thời được Mya, nhưng em gái của cô, Myu đã bị quân đội bắt giữ.
Và sau đó, họ nhận được thông tin Myu đã bị bán cho một kẻ buôn nô lệ ở một trong những thành phố của vương quốc Amelia―Barse.
「Thay vào đó, hai người đã thoát ra ngoài một cách an toàn phải không?」
Khi tôi hỏi như vậy trong lúc quan sát gã thú nhân tóc vàng khổng lồ, Gauss, và nữ thú nhân tóc bạc, Ululu.
Rõ ràng kẻ đã đột kích bộ tộc của bọn họ là thuộc quyền lực quân đội của một quý tộc lớn trong vương quốc. Vượt qua vòng vây của binh lính không phải là một vấn đề đơn giản.
「Đương nhiên, những người đã ở lại khu vực đó đều chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của mình. Nhưng sau đó, chúng tôi đã được cứu bởi một người lạ mặt.」
Gauss trả lời với ánh mắt xa xăm như thể ông ta đang hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó.
「Một người nào đó?」
「Xin lỗi, nhưng tôi không thể nói cho cậu về danh tính của cậu ấy! Nhưng điều duy nhất tôi có thể nói với cậu chính là cậu ấy đến từ Đế Quốc.」
Gauss là một người kín tiếng. Anh ấy sẽ chỉ tiết lộ những thông tin mà anh ấy có thể để lộ được ra. Tuy nhiên, một thông tin như vậy là quá tầm thường đối với tôi. Thực lòng mà nói tôi không quan tâm đến điều đó.
「Liệu đó có phải chính là lý do tại sao hai người cứu tôi?」
「Đúng vậy, ít nhất thì, chúng tôi biết rằng không phải con người nào cũng là quỷ dữ. Cuộc chiến đó cũng nhắc nhở chúng tôi một sự thật về điều đo. Dù sao đi nữa, những kẻ thoát được khỏi vòng vây đó đều là những kẻ phản bội ghê tởm đã bán đứng bộ tộc của chúng tôi..」
Có vẻ như họ cũng bị phản bội bởi chính những người đồng tộc của họ.
「Vì vậy, chúng tôi đã nói với một thương gia là con người rằng chúng tôi sẵn sàng trả tiền để chuộc Myu. Con bé lẽ ra phải được một người buôn bán nô lệ ở thành phố Barse chăm sóc. Chúng tôi sẽ đến đó để đàm phán với cậu ta.」
「Người quen, người mà đã cứu mọi người à?」
「Nói một cách chính xác hơn, là thuộc hạ của người đó. Thực ra, anh ta chính là người đã cung cấp nơi ở này cho chúng tôi.」
「Tôi hiểu rồi…」
Chỉ một số ít người tồn tại có thể đột phá vòng vây của quân đội của vương quốc Amelia. Vậy có lẽ ―
Đột nhiên, tiếng bước chân đến nơi này làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi. Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra một cách mạnh mẽ .
「Thương gia đã quay trở lại!」
Một người thú nhân trẻ hét lên.
「Thật vậy sao!」
Gauss chạy ra ngay lập tức khi nghe được tin đó. Ululu, Mya và tôi cũng đi theo sau ông ấy.
Một biển người trải dàn ra trước mặt chúng tôi, và ở giữa bọn họ là một người đàn ông đang ở độ tuổi trung niên thuộc thời kỳ hoàng kim của ông ta, phô ra một bộ râu khá đẹp.
Người đàn ông đứng thẳng người lên.
「Tôi chân thành xin lỗi cả nhà!」
Ông ấy nói như vậy trong khi cúi mình xin lỗi gia đình Gauss.
「Myu đã bị mua lại rồi sao…」
Hai vai của Gauss rũ xuống. Mặt Ululu trở nên tái mét. Mya thì bắt đầu trực khóc, vì biết rằng cô sẽ không thể gặp được lại em gái của mình nữa.
「Phải, có vẻ như tôi đã muộn mất một bước rồi.」
「Vậy, ông có biết gì về danh tính của người mua không?」
「Về chuyện đó! Tên buôn nô lệ tỏ ra phàn đối một cách mạnh mẽ đến mức kỳ lạ khi tôi hỏi anh ta về danh tính của người mua. Có lẽ bên mua cấm anh ta tiết lộ danh tính của họ.」
「Nhưng ông ít nhất cũng biến đến một số thông tin về bọn họ, đúng không?」
Người thương gia lắc đầu.
「Điều duy nhất mà tôi có thể nói chính là. Tên buôn nô lệ rất sợ người mua đó. Vì vậy, người mua có thể là một nhân vật lớn nào đó của vương quốc, hoàng tộc hoặc nếu không thì… Vua Thế Giới Ngầm.」
Đây chính là tình huống tồi tệ nhất. Người mua hóa ra có thân phận cực kỳ phức tạp. Hơn nữa, gia đình Gauss sẽ không thể mua lại Myu nếu danh tính của người mua là một trong hai người đầu tiên.
「Hiểu rồi. Tôi sẽ đi tìm kiếm bọn họ.」
Gauss đứng dậy và nói như thế.
「Xin hãy dừng lại suy nghĩ đó đi! Ngoại hình của ông quá lộ liễu. Ông sẽ bị xử tử ông nếu bọn họ bắt được ông lại.」
Người thương nhân trách cứ Gauss với vẻ mặt điềm tĩnh.
「Vậy thì bây giờ tôi làm cái gì mới được đây?」
Gauss hỏi ngược lại với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trên gương mặt của ông ấy.
「Thuộc hạ của tôi cũng đang điều tra danh tính của người đã mua lại quý tiểu thư rồi. Hãy đợi thêm một chút nữa!」
Người thương nhân thuyết phục Gauss với giọng điệu bình tĩnh.
「Tôi… xin lỗi ông nhiều! Tôi chỉ là… quá sốc. Và cảm ơn ông rất nhiều vì đã giúp đỡ chúng tôi !」
Gauss cúi mình trước người thương nhân. Ông ấy nghiến răng đến mức ứa máu để kìm nén lại sự thất vọng của bản thân.
( Thật đáng thương! Rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái thứ quái quỷ gì vậy…)
Tôi đang ở giữa cuộc hành trình đào ngũ, nhưng lại không thể làm gì được cho bọn họ.
「Tôi cũng sẽ tìm kiếm Myu. Trong trường hợp của tôi, nó an toàn và dễ dàng hơn nhiều vì tôi là con người.」
「Cậu là?」
「Tôi tên là Seig. Hãy sử dụng tôi như một công cụ phù hợp cho tới khi chúng ta tìm thấy con bé.」
Người thương gia sờ cằm của ông ta và đang cân nhắc lời đề nghị trong một lúc lâu.
「Hiểu rồi. Hãy trở thành người hộ vệ tạm thời của tôi kể từ lúc này đi.」
Cuối cùng thì, ông ấy gật đầu một cách kính trọng.
「Đã rõ.」
「Cậu có chắc về điều này chứ Sieg? Cậu đang là một kẻ đào ngũ, đúng không?」
Gauss hỏi ngược lại với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
「Đúng! Nhưng ông đã cứu mạng tôi vào lúc đó. Tôi sẽ trả lại món nợ ân tình này với lãi suất bằng cách trả lại con gái cho ông. Sẽ không có vấn đề gì với chuyện này, đúng không?」
Gauss nhìn tôi với vẻ mặt còn thất vọng hơn, nhưng ông ấy vẫn cúi mình trước tôi.
「Xin hãy cứu con gái tôi!」
Ông ấy kìm nén giọng của mình và thốt ra yêu cầu đó.
Theo cách này tôi, Siegniel đã tìm thấy mục tiêu của cuộc đời. Đồng thời, tôi cũng bị cuốn vào cơn bão khổng lồ xoay quanh một con quái vật thực sự với tên gọi là Kai Heineman.
===