Sai Shoukan Sareta Yuusha Wa Ippanjin Toshite Ikete Iku?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2386

Tập 02 - Chương 109

Diana quay lại phòng mình để sửa soạn lại một chút rồi nhanh chóng trở lại phòng Souta.

“Souta-san, chuyện tối qua, em xin lỗi. Em… thật sự đã rất buồn…”

“Không sao đâu mà. Anh cũng đã nắm tay chặt đến mức bật máu đây nè.”

Nói vậy, Souta khoe với Diana bàn tay băng bó của mình.

“Geez, anh phải nói sớm hơn chứ! Đưa tay em xem nào.”

Diana cẩn thận gỡ bỏ lớp băng gạt rồi dùng ma pháp hồi phục lên miệng vết thương. Nhờ có sự chỉ dạy của người được gọi là thánh nữ, Franchir, và cùng với nỗ lực bản thân, đến lúc này ma pháp hồi phục của Diana cũng đã sánh ngang với sư phụ của mình.

“So với cái hồi anh còn gây gổ với Barza, ma thuật của em đã nhuần nhuyễn hơn nhiều rồi nhỉ.”

Souta thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên vì tốc độ dùng phép cũng như thời gian có hiệu lực đã được nâng cao hơn rất nhiều so với lần cuối mà cậu được chứng kiến.

“Cho tới khi bị phong ấn, em vẫn luôn luyện tập rất nhiều, trên hết em còn có một sư phụ vô cùng tài giỏi nữa.”

Trong khi tự hào nói về sự phụ của mình, giọng của Diana vẫn xen vào một chút thương nhớ. Chỉ cần nhìn thấy vậy thôi cũng đủ để Souta nuốt lại những lời mà mình chuẩn bị nói ra.

Trong cuốn sổ của vị trưởng lão không hề có chút thông tin nào liên quan đến Franchir. Vào khoảng thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra với bà ấy? Dù rất tò mò, nhưng Souta không ngu đến mức tự mình đặt chân lên bãi mìn này.

“Thật tốt khi có Diana thành thạo ma thuật hồi phục. Về khoản này thì anh thực sự rât kém… Dù sao thì giờ là về những chuyện mà chúng ta sắp làm tới đây.”

“Tìm kiếm ai đó biết về nơi ở của tộc long nhân chăng? Hay là đến những vùng tạm trú của tộc thần lùn?”

Diana nghiêng đầu, đặt ngón trỏ lên môi ngẫm nghĩ.

“Không, nhìn chung thì chúng ta chẳng có manh mối gì cả, nên anh đang tính đi đến một nơi nào đó khác. Một đất nước mà chúng ta vẫn chưa đặt chân đến.”

“Vậy là… tộc người lùn?”

Nghĩ ngợi một lát, Diana đáp lại. Souta gật đầu thỏa mãn.

“Chính xác. Trưởng lão đã nói ông ấy chỉ ra con đường cho chúng ta, nhưng cũng đã bảo chúng ta tự mình chọn cách đúng không? Vậy nên anh muốn đến tộc người lùn để làm ra thứ vũ khí mà anh không thể hoàn tất cùng với gã đó. Hơn nữa, trưởng lão có thể cũng đã đến đó sau khi rời khỏi đây, vậy nên cũng có thêm cơ hội để thu thập thông tin nữa.”

Phân nửa chỗ này là mong muốn cá nhân của Souta, thế nhưng lý do còn lại cũng đâu phải là phi lý đâu, đúng không? Souta nghĩ như vậy.

“Vậy sao? Hm, nếu thế thì em sẽ đặt sự mong chờ vào chuyến đi này, dù sao thì đây cũng là lần đầu của em mà!”

Vì mục đích chính của Diana là được đi chơi với Souta nên chuyện họ đi đâu hay làm gì, cô thường không có ý kiến. Nói vậy không có nghĩa là cô không để tâm, thật sự thì cô cũng tán thành với quyết định này của Souta nữa.

“Vậy thì bắt đầu ngay vào việc chuẩn bị thôi. Chúng ta cũng cần đến chào tạm biệt người quen nữa, có lẽ chủ yếu là cung điện và nhà hàng nhỉ.”

“Cả thư viện nữa. Ông ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều khi ở trong kho tư liệu, và thật sự thì nếu không có ông ấy, rất có thể hiện tại chúng ta vẫn còn đang vật lộn với đống sách đó…”

“Em nhắc anh mới chớ, mình còn chưa nói cảm ơn với Arnaud nữa.”

Souta gật đầu liên tục, đồng ý với Diana.

“Vậy, mình đi thôi.”

Khoác chiếc túi xách lên vai, Diana đứng dậy.

“Đầu tiên hãy cùng đến nhà hàng, sau đó là thư viện và cuối cùng là cung điện. Nếu cung điện có quá bận rộn thì anh sẽ nhờ họ chuyển lá thư này.”

“Anh đã chuẩn bị trước rồi sao? Là đêm qua huh?”

Souta gật đầu đáp lại.

“Ahh, cái này chỉ là phòng trường hợp xấu nhất mà thôi. Ngài bộ trưởng cũng đã dành hầu hết thời gian của ổng ở với chúng ta nên anh nghĩ có thể công việc đã bị trì hoãn kha khá.”

Trong những ngày bọn họ làm việc trong kho tư liệu, Rudredd và Arnaud luôn luôn có mặt và sau đó sẽ đi đến nhà hàng cùng với Souta và Diana.

“Vậy, chẳng phải Arnaud-san cũng sẽ rất bận sao?”

“Ah- cũng có thể ha. Mà chúng ta sẽ nhờ những người thủ thư chuyển lời giúp vậy.”

“Phải ha~~”

Vừa trò chuyện hai người hướng đến bàn lễ tân của nhà trọ. Họ làm thủ tục trả phòng và thanh toán các loại chi phí. Ed và cỗ xe ngựa sẽ được giữ đến khi hai người rời đi.

“Cảm ơn vì đã ở lại nhà trọ của chúng tôi trong một thời gian dài như vậy. Trong lần ghé thăm tiếp theo của quý khách chúng tôi nhất định cũng sẽ phục vụ tốt nhất có thể.”

Sau đó tất cả những nhân viên quanh đó đều tập trung lại.

[ [ [Chân thành cảm ơn quý khách.] ] ]

Mặc dù không cúi đầu, nhưng họ lại tiễn Souta và Diana bằng một câu chào đồng thanh vô cùng ấn tượng.

“Cái đó… khá ấn tượng nhỉ?”

“Phải ha?”

Bước ra khỏi nhà trọ, Souta và Diana không chịu được phải ngoái lại nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.

Giờ thì đúng như trong kế hoạch, hai người tiến đến nhà hàng để chào tạm biệt.

“Ôi trời, xin chào. Hôm nay hai người tới sớm vậy.”

Vẫn còn một lúc nữa mới đến trưa, nên Zofi vô cùng kinh ngạc.

“Hôm nay chúng tôi không đến dùng bữa, chúng tôi đang định rời đi nên đặc biệt đến để chào hỏi người quen này.”

“Ô mộ ô mộ, hai người đi có xa không?”

Dù giọng nói vẫn khá bình tĩnh, nhưng thực sự chỉ cần nhìn biểu cảm trên gương mặt cũng biết cô ấy đang rất kinh ngạc.

“Tôi đang tính đi đến vùng đất của người lùn.”

“X-Xa vậy sao… Ông xã! Ông xã! Nhanh, ra đây nhanh!”

Biết được đích đến của họ, Zofi còn kinh ngạc hơn nữa, cô nhanh chóng lao vào bếp để gọi Sylvan.

“Gì thế? Mới sáng ngày ra đã ầm ĩ hết cả lên, ohhh, chẳng phải Souta và Diana đây sao?”

Sylvan đáp lại Zofi và đi ra khỏi bếp.

“Hey.”

“Xin chào.”

“Bỏ đi ông xã, Souta-san và Diana-san đang chuẩn bị đi đến vùng đất của người lùn đó!”

“Cái- Thật sao?”

Sylvan cũng vô cùng sửng sốt, và cố gắng xác nhận với Souta. Đáp lại cả Souta và Diana đều gật đầu cùng lúc.

“K-Khi nào vậy?

“Ngay sau khi chúng tôi chào tạm biệt những người quen.”

Sylvan và Zofi lại được phen kinh ngạc tập thứ N.

“Thế là hôm nay rồi!? Liệu có vội quá không?”

“Không hẳn, chủ yếu là vì tôi đã quyết định được đích đến của mình rồi. Ở đất nước của tôi mọi người vẫn thường nói “Bây giờ hoặc không bao giờ.” Ý là một khi đã quyết thì hãy làm ngay lập tức chứ không nên chần chừ, vậy nên là…”

Diana gật đầu đồng tình. Sylvan và Zofi vẫn còn đang kinh ngạc, nhưng Sylvan cũng nhanh chóng nắm bắt được tình hình và bình tâm lại.

“Đ-Được rồi. Cả hai người đều đã nhất trí về chuyện lên đường rồi, nhưng mà đến lúc đó vẫn còn thời gian đúng không?”

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn còn phải đến thư viện và lâu đài nữa.”

Diana trả lời và Sylvan trông như ông ta đang suy nghĩ chuyện gì đó rất kỹ.

“…Okay, tôi hiểu rồi. Trong khi hai người đến thư viện và lâu đài, tôi sẽ làm vài món ăn coi như là quà chia tay dành cho hai người. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu có một chiếc túi không gian có chức năng đóng băng thời gian đúng không?”

Nghe thấy lời đề nghị này hai mắt Diana và Souta đều sáng lên.

“Thật luôn!? Vậy làm phiền ông rồi! Đúng là tôi có cái túi như vậy, vẫn còn nhiều chỗ lắm nên ông cứ làm bao nhiêu tùy ý.”

“Tôi cũng rất mong chờ đó, trăm sự nhờ ông nhé!”

Trông thấy biểu cảm vui mừng của hai người họ, Sylvan thỏa mãn gật đầu rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

“Cả em nữa!”

Zofi cũng lập tức theo sau. Và trước khi mất dạng cô ấy còn ngoái đầu lại một lần nữa.

“Ah, khi hai người rời khỏi, làm ơn treo dùm tôi tấm biển “Close” lên nhé.”