Trans + Edit: TsuU
-------------------
Giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau.
Tôi nằm gục trên bàn với dáng vẻ mất hết sinh lực vì thiếu ngủ. Đầu óc tôi thì vẫn mắc kẹt ở những sự kiện của hôm qua, trong khi đôi tai vẫn mơ hồ nghe tiếng đùa giỡn của lũ bạn cùng lớp.
“Nè, hỏi thử nó đi rồi biết.”
“Không cần hỏi đâu, tao nghe qua là biết không tin được rồi.”
“Chuẩn, làm sao mà thằng Daiki lại có thể hẹn hò với Aimoto được?”
Khi nghe đến tên mình và Lucia được nhắc đến qua cuộc hội thoại đó, tôi bất giác ngẩng đầu dậy.
“Nói gì về tao thế?”
Khi thấy tôi phản ứng lại, bọn nó hơi ngần ngại nhưng cuối cùng cũng chịu lết bước chân đến gần đây.
“Ê Daiki, bộ mày đang hẹn hò với Aimoto Lucia hả?”
Hả?
Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi dần như trống rỗng. Đám người này, bọn nó đang nói về cái gì vậy?
Ý bọn họ là tôi đang hẹn hò với con nhỏ Lucia ấy hả? Tôi thà ăn một tô cà ri cay Tomyum Kung đầy ớt đỏ kèm theo một tá ớt xanh còn dễ làm hơn là cái vụ hẹn hò đầy phi lý đó đấy.
“Người ta đồn ầm lên hôm qua thấy mày với nhỏ Aimoto tung tăng nắm tay nhau về nhà kìa.”
“Điên à!?”
“Mấy người trong câu lạc bộ nghệ thuật cũng đã kể rằng hai đứa mày kê ghế sát cạnh nhau, còn thủ thỉ mấy thứ thân mật nữa.”
“Đúng!! Tao chắc chắn tụi nó đã làm vậy luôn.”
Sau một khoảng lặng vì quá choáng váng trước những đòn tất công bất ngờ. Tôi phải tự trấn an bản thân bình tĩnh lại để còn giải thích cho đám người này.
“Aimoto với tao chỉ là bạn cùng câu lạc bộ, không hơn không kém. Ngoài ra nhà tao và nhỏ nằm ở hai hướng ngược nhau, thì đào đâu ra cái chuyện bọn tao cùng nhau về nhà?”
Tôi giải thích bằng một gương mặt cau có, cố gắng tỏ ra mình đang rất khó chịu trước những câu hỏi vô lý ấy.
“T-T-Thì ra là vậy.”
“Tao đã bảo chuyện này khó tin mà không chịu nghe!! Aimoto không có hứng thú với mấy đứa con trai đồng trang lứa đâu.”
Lũ bạn cùng lớp khẽ gật đầu đồng tình, cố thể hiện rằng họ đã hiểu ngọn ngành câu chuyện.
Nhưng trong lòng tôi thực sự vẫn chưa vơi đi nổi bất an.
Khốn thật, liệu có thằng nào nhìn thấy tôi nắm lấy tay nhỏ Lucia hôm qua không nhỉ? Có khi nào chuyện đó chính là lý do cái tin đồn thất thiệt về tôi và Lucia đang hẹn hò được lan truyền với tốc độ chóng mặt?
Tôi chỉ là một kẻ bình thường, một thằng nam sinh có thể móc ra được từ bất cứ đâu. Nhưng đối phương lại là Lucia, cô nàng tóc vàng nổi tiếng nhất trường tư thục Euraka này. Do sức ảnh hưởng của nhỏ tôi dám chắc mười mươi cái tin đồn kia còn lan rộng hơn nữa trong tương lai.
Tôi phải làm cái gì với mớ rắc rối này đây ?
Bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, tôi tiến ra ngoài lớp học. Mục tiêu hướng đến là lớp của Lucia. Tuy nhiên, khi nhìn vào từ cửa lớp học, dù có tìm thật kĩ tôi cũng không thể thấy bóng dáng của mái tóc vàng nổi bật đó. Hết cách, đành phải rút lui, nếu tôi cứ lanh quanh trong lớp của cô ta thì chỉ tạo điều kiện thêu dệt thêm tin đồn cho những kẻ thích giật gân mà thôi.
Trong giờ nghỉ trưa của tiết tiếp theo, và tiết kế nữa. Tôi đã cố tình nhìn lén vào lớp Lucia, những vẫn không tìm được Lucia. Nhỏ này, có khi nào hôm nay cô ta vắng học không nhỉ?
Giờ nghỉ trưa của tiết thứ 5.
Khi tôi đang len lén nhìn trộm vào lớp của nhỏ Lucia từ hành lang thêm một lần nữa…
“Sanada-kun?”
Một cô bạn học cùng lớp năm ngoái đã gọi vội tên tôi.
“Cậu tìm Lucia hả?”
“Ah, không….. Tôi với Lucia chỉ là bạn chung câu lạc bộ không hơn không kém thôi!!”
Khi thấy tôi vội vàng phun ra câu đó mặc dù chả ai hỏi đến, cô gái kia không thể nhịn được cười mà bắt đầu khúc khích lên.
“Ừm, Lucia cũng đã nói y chang vậy đó. ‘Sanada-kun với mình đều là đồng dâm máu S, nên dù có khả năng trở thành đồng phạm thì cũng không thể là người yêu được đâu’ ”
“Ặc”
Cô ta nói cái gì vậy? Ai là đồng dâm máu S với cô hả? Cơ mà, hình như nhỏ nói cũng có phần đúng…
Nhận thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, cô gái kia vội vàng kể thêm.
“Lucia bảo với mình rằng cậu ấy cần hoàn thành một bức vẽ gì đó nên suốt khoảng thời gian nghỉ trưa cứ ở lì trong phòng nghệ thuật. Sau giờ nghỉ trưa khi nãy, cậu ấy đã xin phép giáo viên về nhà sớm vì cảm thấy không được khoẻ, cơ mà Lucia nói chỉ là mệt mỏi thông thường thôi, nghỉ một ngày sẽ khỏi nên cậu đừng lo lắng nhé.”
“Vậy à… Cảm ơn vì đã kể chi tiết cho tôi nhé.”
Tôi cảm ơn cô gái đó và vội vàng chạy thẳng về lớp học của mình.
Về nhà sớm sao? Thật sự con nhỏ đó không bị gì chứ? Hoàn thành bức tranh nào….?
Hôm qua, trong phòng nghệ thuật tôi đã thấy Lucia bặm môi cố gắng vẽ cho xong bức tranh kia một cách nhanh nhất có thể? Nhưng tại sao nhỏ lại phải làm tới mức đó…
Rốt cục thì, vẫn còn quá nhiều thứ chưa được sáng tỏ.
◇◇◇
Nhưng sau giờ học ngay hôm nay, dường như tất cả mọi khuất mắt cũng đã được phơi bày.
Ngồi một mình bên cửa sổ phòng nghệ thuật, tôi vẫn không thể ngăn tâm trí mình suy nghĩ những thứ về con nhỏ Lucia kia.
“Ưm, cho mình xin lỗi ạ!”
Một giọng nói nhỏ, đầy nét dịu dàng vang lên.
Nhìn về hướng đó, cậu trai với gương mặt khá nữ tính lú nhẹ đầu vào cửa phòng mỹ thuật.
Tôi biết cậu ta, chính là Ogasawara Shinobu!!
Cậu trai mà tôi chỉ có thể nhìn từ xa thông qua ô cửa sổ phòng nghệ thuật, giờ đây đang đứng trước mặt, tôi có thể nghe rõ từng thanh âm từ chất giọng đó khi cậu dần bước đến đây, điều ấy khiến tim tôi vô thức đập nhanh hơn một chút.
Khi được trao cho cái cơ hội nhìn người trong mộng của Lucia ở khoảng cách gần, tôi nhận ra làn da mịn như em bé và mái tóc mượt mà kia chính là điểm hấp dẫn nhất của cậu trai này. Nhưng mà, cậu ta vẫn giống một đứa nam sinh nhỏ nhắn bình thường, đâu đến mức đặc biệt điển trai hay thiên thần giáng thế như Lucia ca tụng.
Ogasawara cẩn thận trao cho tôi một ống giấy mà cậu ấy đã giữ khư khư từ nãy đến giờ.
“Trưa nay Aimoto-san đã cho mình xem bức tranh này, nhưng mình lỡ quên mất. Mình xin lỗi, nhưng cậu có thể giúp mình trả lại cho Aimoto-san được không ạ?”
Cậu ta thủ thỉ với một giọng nói lịch sự và thật dịu dàng.
“….Tranh của Aimoto vẽ sao?”
“….V-V-Vâng.”
Ogasawara đột nhiên trở nên lắp bắp, đôi đồng tử to tròn kia dãn ra thấy rõ và cậu chàng bắt đầu hành xử một cách lúng túng.
À, tôi cuối cùng cũng hiểu ra được vấn đề rồi.
Lucia đã tỏ tình với Ogasawara…..
------…..Sanada-kun.
------…..Không gì.
Những lời mà Lucia đã nuốt ngược lại vào lúc đó. Lý do con nhỏ ấy phải liều sống liều chết vẽ cho xong bức hoạ.
Tất cả mọi sự vụ, kể cả chuyện cô ta cảm thấy không khoẻ sau giờ nghỉ trưa. Tất cả, tất cả đang xâu chuỗi lại với nhau, và tôi đang cảm thấy gáy mình nóng bừng như lửa đốt.
Vào khoảnh khắc đó, chắc chắn bản thân Lucia đã đưa ra quyết định sẽ thổ lộ tình cảm với Ogasawara, và con nhỏ đã cố gắng để kể cho tôi nghe những cảm xúc trong lòng nhưng không thành tiếng.
Lý do Lucia phải hoàn thành xong bức vẽ vì muốn Ogasawara được ngắm nhìn nó, thứ chứa đựng mọi tâm tư, tình yêu của cô. Và việc cô nàng cảm thấy không khoẻ phải xin về sớm, chắc chắn là do….
Tim tôi chợt nhói lên từng hồi như thể ai đó đã ác ý mà xoắn nó lại, nước bọt đắng chát tích tụ trong vòm họng.
Lucia đã bị Osagawara từ chối.
“Làm ơn, hãy trả lại giúp mình.”
Ogasawara dúi bức tranh của Lucia vào tay tôi một cách dứt khoát và nhanh chân rời khỏi phòng mỹ thuật.
Khi tôi mở ống giấy đó ra, trên đó chỉ vẽ mỗi một vật thể kì lạ, nhìn như cái bánh bao bị đạp nát.
Liệu Ogasawara có đủ tinh tế để nhận ra đây là chân dung của chính bản thân mình không?
“Chắc chắn là cậu không hiểu được đâu nhỉ….?”
Lẩm bẩm câu nói đó thành tiếng trong khi lồng ngực đang phải chịu đựng từng cơn đau dằn xé.
Tôi nghiến chặt răng, nhìn xuống bức hoạ mà Lucia đã dồn hết tình cảm để vẽ nên, tận sâu trong thâm tâm, tôi cảm giác như chính bản thân mình mới là đứa bị Ogasawara từ chối.
◇◇◇
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Lucia chủ động đến lớp tìm tôi.
“Nói chuyện tí được không?”
“Ờ, được.”
Hai đứa cùng đi đến phòng mỹ thuật. Bản thân tôi đã có chút lúng túng khi nhìn thấy biểu cảm thanh thản, nhẹ nhàng hiện trên gương mặt Lucia,.
Rèm cửa được kéo lại, khiến cho ánh sáng không thể lọt vào đây, tạo nên một không gian hơi u tối trong căn phòng nghệ thuật. Khi nhận thấy chẳng còn ai xung quanh ngoại trừ hai chúng tôi. Lucia khẽ đưa những ngón tay thon thả mân mê từng lọn tóc vàng xoã xuống đôi vai gầy kia, nhìn thẳng vào tôi và khẽ nói.
“Tôi nghe người ta bảo hôm qua cậu đã tới lớp tìm tôi hả?”
“…..”
“Cảm ơn.”
“K-Không có gì đâu…”
“Tôi sẽ rời khỏi câu lạc bộ chiêm ngưỡng cái đẹp.”
“…..”
Tôi vẫn tiếp tục im lặng trước những lời nói đó của Lucia.
“….Cậu không ngạc nhiên chút nào sao?”
“…Hôm qua, sau giờ tan học, Ogasawara đã đến đây, cậu ta mang theo bức tranh mà cô đã vẽ. Osagawara nói rằng cậu ấy quên mất và nhờ tôi giữ hộ để trả lại cho cô.”
Lần đầu tiên mà tôi thấy thứ ánh sáng trong đôi đồng tử màu lưu ly ấy yếu ớt đến vậy. Gương mặt Lucia mếu đi như sắp bật khóc đến nơi, có vẻ nhỏ đã phải dùng hết sức của bản thân để mím chặt môi không cho nước mắt trào xuống đôi gò má.
“Vậy sao..”
Lucia hạ thấp đầu mình xuống, trong khi đưa đôi tay nghịch từng lọn tóc vàng.
“Shinobu-kun đã yêu người khác mất rồi. Dù không thể chấp nhận tình cảm của tôi nhưng cậu ấy đã bảo rằng rất hạnh phúc khi được tôi tỏ tình, và còn cảm ơn tôi một cách chân thành nữa. Khi tôi muốn Shinobu-kun xem bức tranh, cậu ta chẳng hề khó chịu mà còn khen ngợi tôi rất nhiều luôn ấy, ‘bức tranh triết học này đẹp thật, đúng là Aimoto-san ha, cậu luôn hướng đến những chủ đề thật sâu sắc’….”
Sau đó, giọng nhỏ nhoè đi dần và ngắt quãng không thành tiếng.
Sau một vài tiếng nấc nhè nhẹ, Lucia ngước mặt nhìn lên cố nặn một nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Cậu ấy tốt bụng thật nhỉ? Tôi đúng là cô gái có mắt nhìn người, phải không?”
Đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng được thấy, nhưng đồng thời cũng là thứ khiến lòng tôi quặn đau.
Mái tóc vàng óng ả tựa một dòng suối chạy quanh gương mặt trắng như hoa tuyết mùa đông. Đôi đồng tử mang màu của ngọc sáng rực, thấm đẫm nổi buồn.
Gương mặt thanh tú đó, lại hiện lên thêm một chút dáng vẻ cô đơn.
“Thực ra thì tận sâu trong tâm trí tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Vì nếu Shinobu-kun chấp nhận lời tỏ tình chỉ vì say mê ngoại hình của tôi, có lẽ tôi sẽ ghét cậu ấy mất thôi. Một đứa con trai dễ dàng thay đổi tình cảm của bản thân chính là thành phần tồi tệ nhất mà tôi có thể nghĩ đến mà…”
Lucia khẽ tâm sự với một giọng đầy vui vẻ pha thêm chút u buồn. Thực sự nhỏ cảm thấy vậy ư, hay chỉ là những lời dối trá để tự an ủi bản thân mình? Thỉnh thoảng nhỏ chớp mắt để kiềm lại những giọt nước sắp rơi xuống má, quấn những lọn tóc của mình qua từng kẽ tay, tâm trạng đầy bối rối.
Tôi chắc chắn, những lời nói kia là thứ cảm xúc vừa thật lòng, vừa giả dối để kìm nén cơn đau của Lucia.
“…Aimoto.”
“Đừng, Sanada-kun. Đừng cố an ủi tôi, cậu cũng là một đứa S như tôi thôi, cậu không hợp để nói mấy lời kiểu vậy đâu.”
Tôi chỉ biết ngậm cái miệng đang chuẩn bị cất thành tiếng của mình lại trước những lời nói ấy.
Đối với cô nàng xinh đẹp tài năng, sở hữu đôi mắt sáng ngời này, thì sự an ủi và đồng cảm dường như là một thứ thừa thải với nhỏ. Nếu tôi là Lucia, lòng tự tôn đó cũng không cho phép tôi chấp nhận sự thương hại từ một kẻ khác.
Bởi vì Aimoto Lucia mà tôi luôn biết chính là một cô nàng ngạo nghễ.
Thay vì an ủi, tôi đứng thẳng lưng mình và đưa ra một lời đề nghị với Lucia.
“Cô có thể dời lại việc rời khỏi câu lạc bộ thêm một ngày nữa không? Ngày mai chúng ta sẽ sinh hoạt buổi cuối cùng của câu lạc bộ chiêm ngưỡng. Lúc đó, tôi có chuyện cần nói với cô, Aimoto.”
◇◇◇
‘Tôi muốn gặp cậu ở phòng nghệ thuật vào giờ nghỉ trưa hôm nay’. Đó là nội dung của lá thư mà tôi đã lấy hết can đảm đặt vào tủ giày của Chifuyu Misono vào sớm tinh mơ.
Từ trước đến giờ, tôi luôn thoả mãn với việc chỉ ngắm nhìn Misono qua khung cửa sổ, từ một khoảng cách xa xăm. Chưa một lần nào ý nghĩ sẽ tiếp cận để bắt đầu một mối quan hệ với cô ấy xuất hiện trong đầu tôi. Đối với tôi, việc được ngắm nhìn cô bé đáng yêu, thuần khiết kia cũng quá đủ để tạo nên niềm hạnh phúc mỗi ngày rồi.
Misono, con người mỗi ngày neo mình bên cửa sổ mà không hề hay biết đã bị tôi bắt cóc vào thứ ảo mộng của bản thân vô số lần. Tôi đã khiến Misono nhỏ nhắn phải rơi lệ, lúng túng, đỏ mặt nhiều đến mức tôi còn không thể đếm nổi. Tuy nhiên, Misono ngồi bên khung cửa sổ kia vẫn còn là một Misono luôn thuần khiết, dịu dàng, khẽ cúi đầu đặt môi lên cây sáo bạc.
Như một tác phẩm nghệ thuật đã đạt tới đỉnh cao. Cô ấy mang lại sự rung động nơi con tim người nhìn. Khơi dậy những ảo tưởng vô giới hạn của họ-kẻ xấu số sa vào lưới tình của cô.
Dù có nhìn ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn không thấy chán. Tôi muốn được ngắm nhìn cô mãi mãi, muốn được tiếp tục thả mình trong thế giới ảo mộng đó.
Tuy nhiên, thời khắc nhìn thấy cô ấy và Ogasawara Shinobu trao nhau những ánh mắt ngượng ngùng, tôi dường như đã thức tỉnh khỏi cơn mơ.
Chifuyu Misono không phải là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao chỉ để người khác ngắm nhìn. Cô là một thiếu nữ sống bằng da bằng thịt và có ý chí riêng của bản thân.
Trong những mộng tưởng của tôi, Misono luôn thể hiện những cảm xúc, lời nói phù hợp với mẫu người lý tưởng mà tôi luôn khao khát, nhưng thực tế, Misono chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi đã nghĩ rằng bản thân nhận thức, kiểm soát được cái nhân cách méo mó bên trong người mình và thích thú với nó một cách tởm lợm. Tôi chưa bao giờ tự nhận ra điều này, suốt thời gian qua tôi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ như không biết đến, và nghĩ rằng thứ ảo tưởng kia chỉ là một trò chơi của riêng tôi mà không thể gây hại đến bất kì ai ngoài thế giới thật.
Tất cả những thứ đó, tôi chỉ ngộ ra khi nhìn thấy Chifuyu Misono và Ogasawara Shinobu nhìn nhau đắm đuối, và kèm theo đó là một cơn đau thấu cõi lòng.
Misono không phải là một con rối dùng để hiện thực hoá những ảo tưởng dơ bẩn của tôi.
Cô ấy là một nữ sinh trung học bình thường, có thể yêu đương, có linh hồn, có cảm xúc như bất kì con người bình thường nào tồn tại.
Tôi biết, Lucia cũng đã nhận ra điều này trước cả tôi.
Nên nhỏ đã chọn phương án tỏ tình với Ogasawara để chấm dứt tất cả.
Câu lạc bộ chiêm ngưỡng sẽ bị giải tán.
Nhưng trước khi điều đó diễn ra…
Cánh cửa phòng nghệ thuật lặng lẽ mở ra, và Misono Chifuyu là người bước vào. Có vẻ vì căng thẳng quá mức nên làn da cô trông nhợt nhạt đôi phần, hành động cũng cứng ngắt như con người máy thiếu dầu nữa.
“Ưm…. Cậu có gì cần nói với mình sao…?”
Đôi môi màu anh đào mà tôi luôn ngưỡng mộ, khẽ nhấp từng từ ngữ một, thật chậm, thật chậm với giọng nghe rất đổi mỏng manh, yếu ớt.
Bằng cả hai cánh tay thô kệch của mình, tôi đưa cho Misono bức tượng được đắp bằng đất sét mà tôi đã mang về nhà và gấp rút hoàn thành trong ngày hôm qua.
Đôi mắt Misono dãn to ra, và cô không thể tìm được bất cứ từ ngữ nào để tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.
Nó là một cái cục gì đó như đang tan chảy, méo mó, dị dạng và hình thù không giống bất cứ thứ gì trên đời.
Nếu tôi có gan nói với cô ấy rằng, thứ này chính là tác phẩm dựa theo Misono Chifuyu, tôi cá cổ sẽ khóc ré lên ngay tại chỗ.
Nhưng may mắn thay, chắc chắn đây không phải là Misono, mà là chính tôi-trái tim của tôi, Daiki Sanada.
Vì thế, cho dù có bị khinh miệt, bị gọi là biến thái hay bất kì danh từ bẩn thỉu nào đi chăng nữa. Thì hôm nay tôi cũng sẽ phải nói hết tất cả những cảm xúc mà mình đã chất chứa trong lòng bấy lâu, với Misono.
“Tôi muốn cậu ngắm nhìn thứ này, Misono..”
Đúng vậy, cho dù cô ấy có khinh thường hay sợ hãi trước tôi đi chăng nữa…
Nè nhỏ Lucia Aimoto kia, chắc chắn rằng cô cũng đã cảm thấy như này mà, đúng không?
Misono mở to mắt nhìn chằm chằm, người không thể cử động dù chỉ một ít. Biểu cảm trên gương mặt cô, thậm chí cô còn không biết cách để thể hiện thứ biểu cảm gì cho phù hợp khi đối diện với tác phẩm thảm bại, đáng sợ này. Hoặc có thể Misono đang quá lúng túng vì không hiểu tại sao mình lại bị bắt lôi ra đây để đánh giá cục đất sét khó hiểu kia, hoặc đơn giản hơn, cô không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
“Tôi đã luôn yêu Misono, từ rất lâu rồi.”
Misono thở gấp từng đợt, gương mặt lúng túng như sắp khóc đến nơi.
“Tôi xin lỗi, tôi biết rằng Misono đã thích một người khác. Tôi không cố ý làm Misono phải khó xử, dù vậy tôi vẫn muốn truyền đạt những cảm xúc này đến cậu, đây là bức tượng mà tôi đã đắp trong khi nghĩ đến cậu, nên tôi thực sự muốn Misono nhìn qua nó một lần.”
“Ưm… Ưm…”
Misono càng nhíu mày chặt hơn. Như thể dồn hết sức lực của mình để nói ra những lời ấy.
“Mình thấy bức tượng này… Rất… Rất độc đáo… Những tác phẩm độc đáo… Cũng thật sự rất tuyệt vời đó…”
Lồng ngực tôi thắt lại khi nhìn cô nàng cố gắng tìm được những từ ngữ để khen trong dáng vẻ vô cùng bối rối.
------ Cậu ấy tốt bụng thật nhỉ? Tôi đúng là cô gái có mắt nhìn người, phải không?”
Giọng nói và cả nụ cười đau khổ của Lucia lúc ấy như một lần nữa được tái hiện trong tâm trí tôi, bất giác, hình như tôi thấy cõi lòng mình có chút ấm áp.
Nè Lucia, Misono cũng là một cô gái tốt bụng và có tấm lòng nhân hậu lắm đấy.
Dù tình cảm của tôi là một thứ méo mó không bình thường, nhưng thực sự tận trong trái tim tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình đã theo đuổi một người như Misono.
“Cảm ơn Misono, tôi đã có thể dừng lại được rồi.”
Tôi mỉm cười tạm biệt và im lặng định rời đi.
“TẠI SAO CẬU LẠI TỪ BỎ??”
Misono đột ngột hét lên những điều ấy.
Tôi thẩn thờ đứng hình tại chỗ, Misono, người luôn rụt rè và bẽn lẽn lại có thể hét lên với chất giọng cao bất ngờ đến vậy.
“M-M-Mình thực sự đang thích một người, mình biết cậu ấy cũng đang theo dõi mình, dạo gần đây mình cũng đã để ý thấy điều đó…”
“Ừm, tôi biết mà, là Ogasawara Shinobu ở câu lạc bộ hoà tấu đúng không? Đừng lo, tôi chắc chắn rằng Ogasawara cũng rất thích cậu đó.”
“KHÔNG PHẢI!! Ogasawara-kun là người yêu của chị mình mà!!”
“Cái gì????”
“M-M-Mình đã vô tình thấy Ogasawara-kun h-h-hôn nhau với chị mình ở trong phòng riêng của chị ấy…. Chị là một sinh viên đại học mà lại làm điều ấy với một học sinh cao trung….. Mình không thể nhìn Ogasawara-kun với con mắt bình thường mọi ngày nữa rồi…. Cậu ta cũng khó xử đỏ mặt khi mình biết mối quan hệ đó…. D-D-Dù sao thì chuyện đó không quan trọng đâu… Mình--…”
Thanh niên đó là người yêu của chị gái Misono hả???
Ogasawara Misono???
Nghe điều đó, tôi há hốc mồm, không biết phải phản ứng như thế nào. Misono nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt ngấn nước.
Tim tôi loạn nhịp, cả mồ hôi cũng bắt đầu túa ra như tắm.
“Người mà mình thích là----“
◇◇◇
“Bộ cậu bị điên à? Tự dưng từ chối người ta. Không phải cậu cũng thích Misono-san sao?”
Sau giờ học. Lucia hỏi tôi bằng giọng điềm đạm trong khi đôi tay vẫn miệt mài trên quyển vở vẽ.
“….Tôi không biết mà.”
Tôi trả lời thờ ơ trong khi nhào nặn cục đất sét trên bàn.
Tại sao nhỉ? Tại sao tôi lại phải cúi đầu xin lỗi cô ấy? Tại sao tôi lại không đuổi theo khi cô chạy ra khỏi phòng mỹ thuật với gương mặt dàn dụa nước mắt?
Hôm nay, cửa sổ phòng âm nhạc cũng vắng bóng Ogasawara Shinobu và Chifuyu Misono. Thay vì đặt ghế bên cạnh cửa sổ như mọi khi, tôi và Lucia ngồi đối diện nhau, cả hai đều bận tay với công việc của mình trong mệt mỏi, nhưng vẫn không quên trò chuyện cùng nhau.
“Cậu bị loại khỏi câu lạc bộ nha. Làm ăn kiểu gì mà để đối tượng phát hiện ra vậy hả?”
“….Lỗi tôi được chưa.”
“Và cậu cũng khiến người ta phải lòng mình luôn chứ. Kiểu gì mà mọi chuyện thuận lợi tới khó tin vậy?”
“Ừ”
“Thế mà vẫn đi từ chối người ta. Cái đồ đần này?”
Lucia mắng tôi bằng cái giọng vô cùng bình tĩnh.
“Cô đang khinh tôi đúng không? Vì tôi là cái đứa dễ dàng thay đổi tình cảm của mình?”
“Không hẳn”
Đáp lại tôi bằng một thái độ cộc lốc.
“Tôi chỉ không biết tại sao cậu phải làm vậy thôi.”
Sau đó nhỏ lí nhí cái câu kia thành lời như đang nói với chính bản thân mình.
“Không phải cô bảo sẽ rời khỏi câu lạc bộ chiêm ngưỡng sao?”
“Ờ, tôi đã đủ trưởng thành để tốt nghiệp câu lạc bộ chiêm ngưỡng. Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục ở lại câu lạc bộ nghệ thuật này cho đến khi tìm được niềm đam mê mới. Còn cậu kìa, Sanada-kun, cậu còn tới cái câu lạc bộ này làm gì nữa?”
“Tôi sao? Tôi chỉ núp tạm trong câu lạc bộ nghệ thuật cho đến khi tìm được đứa con gái khác để chiêm ngưỡng tiếp thôi.”
“Ờ, mà cậu đang nặn cái cục gì vậy Sanada-kun?”
“Còn cô, Aimoto, cô đang vẽ cái gì thế?”
Cả hai chúng tôi đều không thể lên tiếng với nhau.
Làm sao mà tôi dám nói với nhỏ rằng, thứ tôi đang nặn chính là nhỏ đó, Lucia.
Không hiểu vì sao khoảnh khắc tôi cúi người xin lỗi Misono, trong tâm trí tôi lại hiện lên gương mặt đó, gương mặt của Lucia.
“…..”
Tôi không thể hiểu tại sao Lucia lại im lặng từ nãy tới giờ. Mặc dù đang cố giữ bình tĩnh, nhưng gương mặt nhỏ đang đỏ như quả cà chua chín cây.
Cả hai phải giả vờ ho vài tiếng để đánh động bầu không khí và tránh nhìn vào mắt nhau.
Lucia đã chịu lên tiếng trước, vẫn với gương mặt vô cảm và giọng điệu lạnh lùng kia.
“Nè, tôi nghĩ nếu có một cái câu lạc bộ để trải nghiệm cảm giác yêu đương cũng hay lắm đó.”
“Ờ, tôi cũng muốn thử một nồi Tomyum phủ đầy ớt đỏ ăn kèm một tá ớt xanh lắm..”
Có lẽ, cái câu lạc bộ chỉ có hai đứa này, sẽ tiếp tục tồn tại thêm một chút nữa.