“Ah là quả dâu rừng kìa!”
Cách đích đến của họ một quãng ngắn, Aria tìm thấy một quả dâu rừng chín mọng.
“Phải rồi. Hãy cùng nhau tìm một món tráng miệng nào.”
“Nyan~!”
Khi nghe được rằng sắp đến bữa trưa, Tama, người ban đầu cảm thấy chán nản vì phải mặc một bộ gothic cho mèo cái cuối cùng cũng đã hào hứng trở lại. Aria hái một vài quả dâu rừng và đặt chúng vào chiếc giỏ mà cô mang theo bên người. Và bên trong đó cũng có những chiếc bánh sandwich được chuẩn bị bởi bà chủ quán trọ.
“Giờ thì, Tama, a~n.”
“Nya~ “
Aria đút một chiếc bánh sandwich cho Tama. Cậu mở miệng ra, nhoàm! Cắn một miếng rõ to.
Ooh, ngon quá! Thật là tuyệt!
Đôi mắt của cậu mở to. Bên trong chiếc bánh là gà hun khói, rau tươi, hơn nữa còn có một số loại nước sốt đặc biệt.
Sự kết hợp tuyệt hảo giữa rau ngọt, thịt umami và nước sốt với vị cay nhẹ đã khiến Tama phải tiếp tục cắn thêm một miếng nữa.
“Fufu... trông ngon nhỉ."
Aria nhìn Tama đang ăn sandwich với một nụ cười đáng yêu trong, và rồi cô ấy cũng cắn một miếng bánh nằm trong tay còn lại.
“Uhm? Chủ nhân, có nước sốt dính trên môi kìa… Mình đoán là không còn cách nào khác.”
Tama nhận ra rằng có một ít nước sốt còn sót lại trên môi của Aria.
Pyon!
Bằng một cú nhảy nhẹ, Tama dễ dàng đáp lên vai cô.
“Chuyện gì vậy, Tama?”
Aria cảm thấy tò mò khi Tama đột nhiên nhảy lên vai cô. Đôi môi nhỏ bé của cô chậm rãi chạm vào môi Tama.
Trong suốt tháng này, Tama đã bảo vệ cô bằng cả sức lực của mình khi cô còn đang trong tình trạng yếu ớt. Cậu luôn đảm bảo mọi thứ sẽ dễ dàng hơn cho Aria như việc lấy một chiếc khăn khi cô cần lau mặt chẳng hạn.
Hôm nay cũng vậy, cậu cũng khéo léo chăm sóc cho vẻ ngoài của cô.
“Uhm, cảm ơn em nhé. Em thật sự rất tốt bụng đấy, Tama. Chị thật sự không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình dù em đã cứu mạng chị một——hoặc là hai lần nhỉ…”
Dù biết rằng cậu chỉ liếm miếng nước sốt trên môi, nhưng cô vẫn nói với một nụ cười nhẹ.
Lần đầu là lúc cậu cứu cô khỏi con goblin pháp sư bên trong mê cung. Và sau đó, cậu cũng đã đánh bại một con Thổ Long để lấy được mắt, là thành phần chính cho thuốc gải độc đang dần gặm nhắm cơ thể của cô.
Và đó là lý do vì sao cô nói rằng ít nhất một lần—Bởi vì, không ai có được bằng chứng rằng Tama đã giết con rồng đó cả.
Mình cũng vậy thôi. Nếu Chủ nhân không cứu mình ở trong mê cung, mình cũng chẳng thể nào sống sót nổi.
Tama cũng cảm thấy biết ơn sâu sắc đối với Aria. Bởi vì người đã cứu mạng cậu khi cậu nằm bên cửa tử không ai khác ngoài Aria.
Đó là lý do vì sao, cậu đã thề rằng sẽ trở thành hiệp sĩ (thú cưng) của cô.
“Nyan!”
“Kyaa, nhột lắm đấy, Tama.”
Với lòng biết ơn sâu sắc ấy, Tama dụi đầu cậu vào má Aria. Và mặc dù nói rằng nhột, nhưng côcũng nhẹ nhàng dụi má của mình vào đầu cậu.
Và thế mối quan hệ người con gái ấy cùng với chú mèo của cô đã tiến thêm một bước trong ngày hôm nay.