~Sau khi Haise và Presea rời khỏi Vương quốc Heiberg~
◇◇◇◇◇
Sasha và những người khác đã đến thị trấn khai thác mỏ.
Sau khi chào thị trưởng và kết thúc cuộc trò chuyện về nhiệm vụ, họ đang lên kế hoạch cho cuộc chinh phục Crystal Golem.
Ban đầu họ định thuê một quán trọ, nhưng trưởng làng đã cho họ mượn một căn nhà trống. Đó là một căn nhà khá lớn trong thị trấn khai thác mỏ, và thậm chí còn có cả phòng tắm riêng.
Không phải là nhà tắm công cộng, việc một ngôi nhà cá nhân có phòng tắm ở vùng này là điều cực kỳ hiếm.
"Trưởng làng nói với tớ rằng gần thị trấn khai thác mỏ Listal này có một suối nước nóng. Nhà tắm công cộng cũng là suối nước nóng, và có vẻ như phòng tắm trong căn nhà này cũng vậy."
"""Suối nước nóng!!"""
Piazzolla, Myuane và Robin đồng thanh hét lên.
Tycoon giật mình. Cậu chỉnh lại kính và tiếp tục nói.
"Nghe bảo họ dẫn đường ống trực tiếp từ nguồn nước nóng. Khu vực này gần quốc gia của người lùn – 'Dwarf', và có rất nhiều người lùn khai thác quặng để rèn. Nói về công nghệ thì khỏi phải bàn rồi."
"Này, chúng ta đi suối nước nóng đi!?"
"Tất nhiên rồi!!"
"Chúng ta đi thôi!!"
"...Mấy người có nghe tôi nói không vậy?"
Ba người họ không còn chú ý đến Tycoon nữa. Trong đầu họ giờ chỉ còn hình ảnh suối nước nóng.
"Suối nước nóng, có vẻ như là căn phòng đó. Trước phòng có treo 'Noren' - rèm cửa truyền thống của Nhật - của người lùn."
"Chúng ta đi thôi!! Myuane, Robin, Sasha!!"
""Ouu!!""
"À, tớ vẫn ổn. Vả lại đang nói chuyện mà…"
Hiếm khi Piazzolla lại không để tâm đến Sasha mà xông thẳng vào tắm.
Những người còn lại là Sasha, Cress, Tycoon và Reynold.
Tycoon ngạc nhiên.
"Piazzolla đi suối nước nóng mà lại bỏ Sasha à..."
"À, haha. Này Reynold, các cậu luôn như thế này à... Tuy mới đi cùng chưa lâu nhưng tôi thực sự không bao giờ thấy chán."
"Tôi sẽ coi đó là một lời khen..."
"...Phù."
Sasha thở dài và xoa vai mình.
"Dù sao đi nữa, hôm nay đến đây thôi. Chúng ta đã xác định được vị trí mỏ Crystal , hiện nó đang bị phong ấn nên không có ma thú xuất hiện. Chúng ta cũng cần tiếp tế nên không thể vào mỏ ngay được. Cần phải nghỉ ngơi để hồi phục sức lực."
"Đúng vậy... Tớ cũng hơi mệt rồi."
"...Tớ nghĩ khoảng bảy ngày nữa là thời điểm phù hợp để hành động. Sasha, Reynold, Cress, các cậu nghĩ sao?"
"Tớ đồng ý."
"Tớ cũng vậy."
"Tôi cũng vậy. Nói thật thì, tôi sẽ để việc đó cho các chuyên gia."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cuối cùng đội 'Sacred' cũng được thả lỏng tinh thần.
Reynold vòng tay qua vai Cress.
"Cress, đây là một thị trấn lớn, ra ngoài uống bia chút đi. Tôi sẽ dạy cậu cách uống như một thường dân chính hiệu."
"Có, có được không? Chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ tiêu diệt sau bảy ngày nữa mà?"
"Chính vì vậy, chúng ta phải hồi phục sức lực ngay bây giờ. Phải không, Sasha?"
"Đúng vậy đó. Cress, hãy tận hưởng đi. Uống với Reynold vui lắm đó."
"Này Tycoon, cậu cũng vậy."
"Tớ xin kiếu. Trước hết tớ muốn ghé qua thư viện của thị tr… Này!?"
Reynold khoác vai Tycoon và kéo đi luôn.
"Sasha, tớ đi thắt chặt tình bạn một chút đây."
"Ừ."
"Đợi đã!! Tớ không nhớ là đã có tình bạn để thắt chặt với cậu!!"
"Tuyệt thật. Ở trong cung điện không có kiểu này đâu."
Ba người đàn ông đã đi rồi.
Sasha vươn vai thật dài.
"Mình thì..."
Cô liếc nhìn lối vào suối nước nóng.
"Này Myuane, đừng có chạy. Chà kỹ đi nào~!"
"Kyaaa!? Khoan đã, Robin, cậu chạm vào đâu đấy... Á!!"
"Người ta nói nhỏ thì nhạy cảm, đúng thật vậy ha."
"C-cô!! Đừng tưởng mình to mà được lấn lướt! Cái này, cái này, cái này!!"
"Aaaah!! Chỗ đó chỉ mình Sasha được chạm vào thôi!!"
"Khoan đã, bọt!! Bọt vô miệng rồi!? Piazzolla, Myuane, dừng–!?"
Có vẻ như bên trong đang rất náo loạn.
Giờ mà bước vào, chắc chắn cô sẽ bị cuốn vào đủ thứ rắc rối.
"...Hay là đi dạo một chút nhỉ."
Sasha chỉ cài kiếm bên hông rồi rời khỏi nhà.
◇◇◇◇◇
Sasha một mình đi dạo trong thị trấn khai thác mỏ.
"Thị trấn nhộn nhịp thật..."
Thị trấn khai thác mỏ Listal.
Trong hình dung của cô, đó là một nơi có nhiều thợ mỏ và người lùn sinh sống, một nơi lộn xộn.
Nhưng thật bất ngờ, có rất nhiều khu giải trí và nhà hàng.
Có rất nhiều xưởng rèn của người lùn, cửa hàng vũ khí và áo giáp, cửa hàng phụ kiện làm từ quặng, và tiếp theo là cửa hàng đồ dùng và quán trọ. Nhà hàng cũng rất nhiều, và dường như 70% nhà hàng chủ yếu là quán rượu.
Tại trung tâm thị trấn, thậm chí còn có cả trung tâm hướng dẫn du lịch.
Sasha mua một tấm bản đồ du lịch và hỏi người hướng dẫn.
"Đây cũng là một địa điểm du lịch sao?"
"Vâng. Vì có rất nhiều thợ thủ công người lùn sinh sống, nên có rất nhiều mạo hiểm giả từ vùng xa đến đây để yêu cầu chế tạo vũ khí và áo giáp. Hơn nữa, đây còn là điểm trung chuyển đến quốc gia sa mạc Dizara, nên có rất nhiều người ghé qua."
"Ra là vậy."
Với tấm bản đồ trên tay, Sasha đi bộ một mình.
'Nè Sasha. Sau này, khi trở thành mạo hiểm giả rồi, bọn mình hãy đi thật nhiều nơi và cùng nhau phiêu lưu nhé.'
Cô vừa nhớ lại không phải là những người đồng đội ở hiện tại, mà là Haise thuở thơ ấu.
Lời hứa với Haise khi còn nhỏ lại là điều cô nhớ đến đầu tiên, hơn cả những người đồng đội hiện tại.
Sasha cười khúc khích.
"Mình vẫn còn vương vấn sao…"
Và rồi, cô nhớ đến cái đêm ở buổi lễ chứng nhận.
"Đó là ước mơ của cả hai, nếu cô tự mình đạt được nó thì có ý nghĩa gì? Lúc đó, nó chỉ còn là ước mơ của mình cô mà thôi. Đừng lôi có tôi vào để làm cái cớ nữa."
Mỗi lần nhớ lại, tim cô lại nhói đau.
Cậu ấy nói đúng. Cô quá kiêu ngạo.
Sasha không nên trục xuất, mà nên chiến đấu cùng Haise và cùng nhau giải mã 'chúc phúc' đó là gì–đó mới là điều nên làm.
"...Nhưng đã muộn rồi."
Sasha nhận ra rằng Haise sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi đó.
Vì vậy, đây không phải là "trách nhiệm" với việc trục xuất.
Ngay cả khi bị trục xuất và đi con đường khác, cô vẫn sẽ tiến về phía trước mà không cảm thấy hối tiếc. Cô tin rằng một ngày nào đó, khi con đường của họ giao nhau một lần nữa, cô sẽ có thể nói lời xin lỗi thật sự với Haise.
Dù Haise có yêu cầu điều gì, cô cũng sẽ chấp nhận.
Cho đến lúc đó, cô sẽ trở thành một mạo hiểm giả không thua kém gì Haise. Sasha đã quyết định sẽ tiếp tục chiến đấu vì điều đó.
Cô nhận ra rằng mình đã vô thức nắm chặt tấm bản đồ, nên vội vàng nới lỏng tay ra.
"Nào, nào!! Đây là kim loại quý hiếm được khai thác từ mỏ!! Đó là 'Hắc Ngọc Cương' cực kỳ cứng!! Liệu có ai có thể làm nó bị trầy xước một chút không!?"
Trong công viên, một sự kiện nào đó đang diễn ra.
Khi đến gần, cô thấy một tảng đá đen lớn được đặt trên một cái bục cao.
Nó to bằng một đứa trẻ ba tuổi, một tảng đá đen tuyền.
Một người đàn ông to lớn cầm một chiếc búa khổng lồ, giơ búa lên và đập xuống.
Tiếng ầm vang lên, nhưng Hắc Ngọc Cương bị búa đập xuống mà không hề bị sứt mẻ gì.
"Nếu ai đập vỡ được nó sẽ nhận được một đồng vàng!! Nào, có ai tự tin vào sức mạnh của mình không!?"
"Tôi sẽ làm!!"
Một cậu bé bước ra, tay cầm kiếm.
Hai cô bé và một cậu bé khác, có vẻ là đồng đội, đang cổ vũ.
Cậu bé giơ kiếm lên.
"Chúc phúc của tôi là 'Kiếm sĩ – Swordsman'!! Dù tôi mới trở thành mạo hiểm giả gần đây thôi, nhưng tôi sẽ tạo ra một đội mạnh nhất!! Hãy cổ vũ cho tôi nhé!!"
Tiếng reo hò vang lên.
"Cố lên, cậu bé!"
"Tuổi trẻ thật tuyệt vời!"
Những người lùn và thợ mỏ khác đang cổ vũ. Đồng đội của cậu bé có vẻ ngượng ngùng, họ quay mặt đi vì xấu hổ.
"Toryaaaaaa!! —Ể."
Thanh kiếm vung mạnh xuống, vừa chạm vào Hắc Ngọc Cương thì gãy đôi.
"Kh... kh... khônggggg!!! 'Thánh Kiếm Bạc Thần Thánh – Holy Light God Blade' của tôi!!!!!!!"
Nhìn thế nào cũng chỉ là kiếm sắt, vậy mà lại gãy đôi.
Cậu bé gục xuống vì thất vọng, và các đồng đội của cậu đã kéo cậu xuống bục.
"Ay da… Tiếc quá nhỉ!! Người tiếp theo là ai nào!!??"
"Tôi sẽ làm."
Sasha giơ tay lên.
Và rồi, cô bước lên bục.
"Ôi chao... thật là một cô gái xinh đẹp!! Người tiếp theo là một cô gái tóc bạc xinh đẹp!!"
Vẻ đẹp của Sasha đã thu hút toàn bộ hội trường trong một khoảnh khắc.
Sasha liếc nhìn đội của cậu bé.
"12, 13 gì đó. Fufu... hoài niệm thật. Mình cũng từng ngưỡng mộ những sự kiện như thế này. Hy vọng chúng cũng cảm nhận được một chút..."
"Nào, nào!! Mời!!"
"–!!!"
Cô hít một hơi, rút kiếm.
Tay cô không rung. Gió nổi lên. Ngoại trừ vài người, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó, Hắc Ngọc Cương vỡ vụn.
Chỉ những mạo hiểm giả có kinh nghiệm mới hiểu. Sasha đã rút kiếm ra, tung ra 22 nhát chém, và thu kiếm vào vỏ. Tất cả chỉ trong một giây... hầu như không có ai nhìn thấy.
MC luân phiên nhìn giữa tảng đá vỡ vụn và Sasha.
"Hả...?"
"Đồng vàng ấy, hãy đưa cho bọn trẻ đó. Đó là sự đầu tư cho tương lai."
"Ể, à, ừm,..."
"Vậy thì."
Cả hội trường đứng hình.
Sasha bước xuống bục và rời đi.
"Giờ thì, về thôi. Mình cũng nên đi tắm suối nước nóng vậy."
Sasha vươn vai thật dài và đi bộ về nhà trọ.