Cố chịu đựng cảm giác không nỡ rời xa, tôi và Kaede tách nhau ra tại nhà ga. Cô ấy sẽ đi hát karaoke cùng Ootsuki, Shinji và vài bạn nữ trong lớp. Mặc dù rất muốn nghe Kaede hát, nhưng đến nhà anh Taka mới là ưu tiên hàng đầu lúc này.
“Đừng lo Yuuya. Tao sẽ quay lại đoạn Hitotsuba hát rồi gửi cho mày sau.”
“Nhờ mày cả đấy, Shinji.”
Ai mà chẳng muốn có một đứa bạn thân hiểu ý mình. Sau khi tách khỏi mọi người, Shinji tiến lại gần thì thầm vào tai tôi, để đáp lại tôi cũng giơ ngón cái lên. Giờ thì có thể an tâm thưởng thức giọng hát mê đắm lòng người của Kaede rồi.
“Vậy nhé Yuuya. Em đi đây.”
“Ừm, chơi vui vẻ nhé.”
Sau khi tiễn Kaede lên chuyến tàu ngược chiều về nhà, tôi nhắn tin cho anh Taka bảo rằng mình đang đến. Cái tôi cần lúc này là lời khuyên của một người từng trải, dù có phải đánh đổi bằng niềm vui của ngày hôm nay đi nữa. Và người tôi muốn hỏi chính là chị Harumi, một người phụ nữ trưởng thành.
Lý do tôi tới nhà anh Taka là để xin tư vấn về món quà đáp lễ cho ngày Valentine trắng sẽ đến vào sáng mai. Tất cả là để mang lại hạnh phúc cho Kaede. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi có thể đi mua sắm, vậy nên được tư vấn ngay lúc này thì còn gì bằng!
“Yuuya–Oniichannn!”
Vừa đến trước nhà anh Taka và bấm chuông chưa được bao lâu thì cánh cửa mở toang ra. Cùng lúc đó, một cô bé hăng hái chạy đến ôm lấy chân tôi. Cô nhóc đáng yêu với mái tóc tết bím này chính là bé Rika, đứa con gái rượu duy nhất của anh Taka. Nếu có người hỏi tôi anh Taka yêu con gái mình đến mức nào thì cứ nhìn hàm răng đang nghiến lại khi thấy cô bé nắm tay tôi là biết.
“Yuuya! Chú mày sẽ không bao giờ có được Rika nhà anh đâu!! Nếu muốn cưới Rika thì phải bước qua xác anh đã!”
“Khoan, anh đang nói cái quái gì thế? Anh nghĩ em với bé Rika chênh nhau bao nhiêu tuổi? Mới nghe thôi đã thấy không ổn tí nào.”
Tôi khá chắc là sau này bé Rika sẽ trở thành một mỹ nhân giống như mẹ mình, cơ mà trái tim của tôi đã hoàn toàn thuộc về Kaede rồi.
“Gì cơ!? Ý mày là Rika nhà anh không dễ thương á!? Hừ! Đừng nghĩ chỗ anh em với nhau là anh bỏ qua cho nhé!”
Đúng là hết thuốc chữa. Nhìn anh Taka vừa giậm chân vừa la hét làm tôi thấy xấu hổ thay. Lúc đi làm trông đàng hoàng chỉn chu, nhưng khi ở nhà thì lại biến thành một ông bố vô tích sự.
“Chú mày mà có con thì sẽ hiểu cảm giác của anh ngay! Vợ của mày hẳn là con bé Hitotsuba Kaede gì đó nhỉ. Nếu vậy thì con của hai đứa bây cũng sẽ cực kỳ đáng yêu cho mà xem!”
Con của tôi và Kaede á? Nếu là con gái thì chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nữ giống như Kaede, còn con trai thì trăm phần trăm là một soái ca rồi.
“Yuuya–Oniichan... anh sắp kết hôn sao?”
Lắng nghe cuộc nói chuyện mang đậm chất manzai của tôi và anh Taka, Rika siết chặt bàn tay đang nắm, rồi ngập ngừng hỏi với đôi mắt to tròn có hơi ươn ướt.
“Làm gì có chuyện anh kết hôn chứ. Dù có muốn thì cũng không được.”
“Thế thì tốt quá! Rika muốn trở thành cô dâu của Yuuya–Oniichan!”
Anh Taka này, đừng có nhìn một học sinh trung học bình thường bằng ánh mắt ngập tràn sát khí thế chứ. Bé Rika mà thấy cái gương mặt ác quỷ đó thì kiểu gì cũng bị dọa phát khóc cho xem. Anh mà cứ như vậy là chị Harumi sẽ nổi giận đấy!?
“Yuuya mới tới hả em. Lâu lắm rồi mới gặp lại đó! Dạo này sao rồi?”
Giữa lúc chúng tôi đang huyên náo ở lối ra vào thì chị Harumi bước tới, chả hiểu sao một người xinh đẹp trẻ trung như vậy lại chọn anh Taka nữa, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.
“Đủ rồi đấy Taka, mau dẫn Yuuya tới phòng khách đi! Rika này, con có vui khi được gặp Yuuya không?”
“Dạ có ạ! Vui lắm luôn!”
Bé Rika bám lấy tay tôi và cười khúc khích. Trông con bé chẳng khác gì một đứa em gái đáng yêu làm tôi vô thức xoa đầu giống như thường làm với Kaede. Thấy vậy, anh Taka lộ ra bộ mặt giống như ác quỷ còn chị Harumi thì che miệng cười.
“Phư phư phư, thế thì quá tốt rồi. Yuuya này, chị biết là vừa thi xong có hơi mệt, nhưng em có thể chơi với Rika giúp chị được không?”
“À vâng, tất nhiên là được rồi ạ. Nhân tiện em cũng có chuyện muốn nhờ chị Harumi tư vấn, để lát nữa được không ạ?”
“Chị sẽ trả lời trong khả năng của mình. Nhưng trước đó phải ăn trưa cái đã. Đủ rồi đấy Taka, anh tính mặt nặng mày nhẹ đến khi nào hả, giúp em chuẩn bị coi!”
Anh Taka lập tức ưỡn thẳng lưng, dõng dạc hô to “Đã rõ!” rồi đi về phía nhà bếp, bộ dáng đó trông cứ khúm núm chẳng còn chút uy nghiêm nào. Không biết sau khi kết hôn với Kaede tôi có trở thành giống vậy không nhỉ. Tôi có cảm giác vị thế trong nhà của mình sẽ thấp hơn Kaede, kiểu như lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay cô ấy. Nghe cũng không tệ nhỉ.
“Mồ... Yuuya–Oniichan đang nghĩ tới cô gái khác đúng không? Anh đã có em rồi mà, thế là không tốt đâu!”
Bé Rika phồng má trông đáng yêu vô cùng. Cơ mà, tôi bắt đầu cảm thấy nghi vấn về phương pháp giáo dục con cái của anh Taka rồi đấy.