Sau khi đến nơi, chúng tôi mang theo hành lý tập trung tại tòa nhà trang viên, một trong những cơ sở thuộc khu nghỉ dưỡng. Vì thầy chủ nhiệm cứ mải giới thiệu về tòa nhà cùng lịch trình của ngày hôm nay nên chúng tôi cũng chẳng có thời gian để cất hành lý.
Đầu tiên là đến quán trọ theo địa điểm được ghi lại trong sổ tay, sau đó nghỉ một chút rồi thu dọn đồ đạc, một tiếng sau lại phải tập trung tại tòa nhà trang viên. Tiếp theo mọi người sẽ chia ra để trải nghiệm văn hóa Anh Quốc theo cách riêng của bản thân. Sau bữa tối là khoảng thời gian hoạt động tự do đến 10 giờ đêm, và cuối cùng là quay trở lại nhà trọ để đi ngủ.
“Sau tiết trải nghiệm văn hóa Anh Quốc là giờ nấu ăn phải không nhỉ? Chẳng biết sẽ nấu món gì đây. Chắc là mày cũng mong đợi lắm đúng không, Yuuya.”
“Trong lịch có ghi rõ là chọn bánh Scone hoặc bánh quy bơ rồi còn gì? Nghe nói đến lúc đó mới quyết định. Có điều toàn bộ công đoạn được giải thích bằng tiếng Anh nên chắc là sẽ cực lắm đây.”
Đây cũng chính là một trong những điểm ăn khách khi trải nghiệm văn hóa Anh Quốc tại khu nghỉ dưỡng này, tất cả hướng dẫn đều được viết bằng tiếng Anh, ngay cả hướng dẫn viên cũng là người ngoại quốc. Dĩ nhiên là không thể giao tiếp với họ bằng tiếng Nhật, chỉ có thể dùng tiếng Anh cho dù có kém mấy đi chăng nữa.
“Cơ mà, cứ để Kaede cho tao! Mấy chuyện như này tao có thừa tự tin. Với tao thì chỉ cần nghe thôi là đủ, nên chắc là không có vấn đề gì đâu. Cứ thoải mái mà triển thôi.”
Cũng may là hồi nhỏ tôi từng theo học một khóa tiếng Anh trong 1 năm. Cái này thì đúng là phải cảm ơn cặp phụ huynh ngốc nghếch kia. Tôi khá tự tin vào kỹ năng nghe hiểu ở mức trung bình của mình, thậm chí còn nhận được lời khen của Kaede khi chúng tôi tập luyện để chuẩn bị cho hôm nay.
Tôi nhanh chóng thay bộ đồng phục đang mặc trên người bằng một đồ khác thông thoáng hơn để tiện cho việc di chuyển, rồi nghỉ ngơi tại phòng khách của quán trọ cùng Shinji. Nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 2 giờ chiều. Dù có bật tivi thì cũng chỉ lác đác mấy tiết mục tổng hợp của văn nghệ sĩ hay phim truyền hình được phát lại. Thế mà hai tên ở chung trọ lại có thể nằm ườn trên ghế sofa kép, xem bộ phim hình sự được chiếu lại một cách hăng say.
“Ờm, Higure và Yoshizumi đấy à. Bọn mày cũng lại đây xem chung luôn đi.”
“Nếu tao nhớ không nhầm thì... hình như bộ phim này tao đã xem đi xem lại mấy lần rồi...”
“Xem thêm lần nữa cũng có chết ai đâu!”
Tên vừa đáp lại bằng giọng ồm ồm vừa giữ khư khư chiếc điều khiển tivi trong ngực là Mogi Daichi. Mang tiếng là thành viên của câu lạc bộ bóng chày nhưng trên đầu vẫn còn nguyên tóc, cơ mà huấn luyện viên vẫn thường bảo rằng nếu cạo trọc đầu có thể thắng được thì cần gì phải tập cho khổ. Mới học năm nhất đã trở thành tay ném chính thức của cả đội. Hắn có một bạn gái nhỏ tuổi hơn hiện đang học sơ trung, nghe đâu sẽ nhập học trường này trong năm nay. Theo đuổi bạn trai như vầy thì đúng là can đảm thật.
Còn người đang lùi lại với vẻ mặt bất đắc dĩ sau khi bị Mogi cướp mất điều khiển là Sakaguchi Minato. Mái tóc xoăn tự nhiên đi kèm với cặp kính cận, trông vẻ ngoài có hơi chán đời thế thôi chứ thực ra cậu ta không thua kém ai về khoản giao tiếp. Nhờ vốn tri thức sâu rộng nên Sakaguchi có thể chen vào bất kỳ cuộc trò chuyện nào, nếu phải so sánh thì cậu ta chẳng khác gì một kho tàng chủ đề di động cả. Bạn gái kiêm bạn thuở nhỏ đang theo học tại một ngôi trường khác, thế nên mọi người thường ví cậu ta như nhân vật chính trong mấy bộ romcom.
Bên cạnh đó thì bộ phim hình sự mà hai tên này đang xem là một tác phẩm trinh thám nói về một bộ đôi làm việc ở văn phòng nơi được người đời gán cho cái tên “nấm mồ của nhân loại”. Chính là bộ phim với câu cửa miệng nổi tiếng “Và thêm một điều cuối cùng nữa, sẵn sàng nghe rồi chứ?”. Riêng tôi thì thích bộ đôi ban đầu nhất.
“Yoshizumi và Higure chọn nấu ăn phải không nhỉ? Tao thì chơi snooker, cái trò giống bida ấy, còn Sakaguchi là hội thoại tiếng Anh. À quên, đàn ông chọn nấu ăn chắc chỉ có mỗi hai đứa mày thôi.”
Im đi, làm như bọn này còn lựa chọn nào khác ấy. Đây vốn là ý của Kaede và Ootsuki, tôi và Shinji thì kiểu sao cũng được nên cũng không phản đối gì, có điều khi mở danh sách ra xem thì lại ngã ngửa với tỉ lệ nữ sinh áp đảo ở mục này. Mấy tên con trai còn lại cũng đều đã có bạn gái. Dĩ nhiên là vậy rồi, tất cả mọi người đều chung số phận mà.
“Nếu mà biết trước như vầy thì tao đã đăng ký mục nấu ăn rồi, chẳng biết đời này có còn được nhìn thấy Hitotsuba mặc tạp dề hay không.”
Đáng tiếc thật đấy, Mogi nhỉ. Nếu là về chuyện đó thì thằng này đã chiêm ngưỡng Kaede trong bộ tạp dề vô số lần rồi. Đã vậy còn được chứng kiến gương mặt hạnh phúc của Kaede khi nấu ăn cho tao. Trông cô ấy chẳng khác gì nàng dâu mới cưới, mỗi lần nhìn vào là lại thấy hạnh phúc không tả xiết.
“Chết tiệt! Yoshizumi! Lát nữa tao sẽ bắt mày khai ra hết! Chuẩn bị tinh thần đi!”
“Chuyện đó thì.... Mogi. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, đừng nên hỏi thì hơn...”
“Ê Higure, nó nói vậy là sao?”
“À ừm... giải thích sao nhỉ, ờm... tức là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng đấy. Đường huyết quá tải, quằn quại đau đớn rồi chết trong tuyệt vọng. Nó nói như vậy là vì muốn tốt cho mày thôi, kẻ từng trải là tao đây đang cho mày lời khuyên đấy.”
Dường như cảm nhận được điều gì đó chẳng lành từ lời khuyên đầy bi tráng của kẻ nổi danh với cái mác “cặp đôi ngu ngốc”, Mogi khẽ gật đầu. Cuối cùng cũng tránh được mấy vụ tọc mạch phiền nhiễu và thừa thãi. Mày cũng đừng hỏi gì đấy, Sakaguchi.
Mặc dù biết những lời đó không sai nhưng hình như cách nói của Shinji có hơi quá đáng thì phải? Tôi đẩy nó vào tuyệt vọng khi nào thế, với cả bản thân nó cũng đâu phải dạng vừa.
“Im đi. Mày có hiểu cảm giác của tao và Akiho khi phải nghe hai đứa mày kể vụ đút cho nhau ăn một cách đầy thản nhiên ở trước mặt không hả!? Cứ thử đặt mình vào vị trí của bọn tao khi phải chứng kiến bầu không khí màu hồng đó đi! Bị tống cơm chó vào mồm đến vỡ cả bụng ấy chứ!”
Ừ đấy! Thì sao nào!? Vụ đút cho nhau ăn là do bọn mày khơi mào trước đấy nhé, đã vậy còn khiêu khích bằng mấy câu như “trước mặt tao thì không dám chứ gì”, đầu đuôi mọi chuyện là thế! Đừng có đổ lỗi cho tao chứ cái cặp đôi ngu ngốc này!
“Hiểu rồi... ờm, cực kỳ hiểu là đằng khác. Đến cả Higure kẻ nổi tiếng với danh hiệu cặp đôi ngu ngốc còn nói như vậy, chẳng biết chuyện tình giữa Yoshizumi và Hitotsuba sến súa đến mức nào nữa. Kiểu như có ai đó hỏi lần đầu gặp nhau diễn ra thế nào, nghe trả lời xong chắc cũng lăn ra bất tỉnh luôn. Tao nói đúng chứ?”
“Chính là như vậy đấy. Mặc dù có hơi tiếc, nhưng tốt hơn là đừng nên chõ mũi vào quá sâu. Cơ mà nếu mày cứ khăng khăng muốn hỏi thì tao cũng không cản đâu...”
Sau khi bị Shinji bồi thêm phát nữa, Mogi quyết định im lặng và tập trung vào màn hình tivi. Còn Sakaguchi thì trông có vẻ không hứng thú mấy, cậu ta chỉ lẳng lặng xem phim mà chẳng hề nhìn sang một lần.”
“Được rồi, mặc dù vẫn còn thời gian nhưng cứ đến trang viên đợi trước đi. Giờ tao chỉ muốn gặp Akiho thôi, chắc là Yuuya cũng muốn trò chuyện với Hitotsuba phải không?”
Phải đó. Giết thời gian ở đây cũng được thôi, nhưng nếu có thể thì tôi vẫn muốn ở cạnh Kaede. Vừa gửi tin nhắn xong đã thấy trả lời, có vẻ như Kaede cũng đang nghĩ giống tôi. Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.
“Vậy nên, tao và Yuuya đi trước đây, bọn mày đi sau nhớ khóa cửa nhé.”
“Ờm.”
Nói xong, tôi và Shinji rời khỏi nhà trọ, ở sau lưng vang lên tiếng đáp ngắn gọn cùng vẻ mặt bí xị của Mogi khiến người ta có hơi lo lắng.
“Mới đó mà đã có thêm một kẻ hy sinh rồi. Tao cá là Mogi không dám hỏi thêm gì nữa đâu. Còn Sakaguchi thì từng thấy bốn đứa bọn mình ăn trưa cùng nhau nên cũng chẳng việc gì phải hỏi. Chắc là ổn rồi đấy, Yuuya. Mày không phải lo vụ tự đào hố chôn mình nữa rồi.”
Thực ra thì, tôi đã tính là sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Giống như lúc kể với Shinji trên xe buýt, nếu là về mặt dễ thương của Kaede thì tôi có cả khối chuyện để nói.
“Ừm, riêng chuyện đó thì làm ơn dừng lại, tha cho tao đi mà.”
Như thể không muốn nghe thêm nữa, Shinji bịt tai lại rồi phóng đi. Phải để người khác hỏi nữa chứ, thằng bạn thân tệ hại này.
Một biến thể khác của bida. Ở Nhật, học sinh cao trung khi tham gia câu lạc bộ bóng chày thường sẽ cạo trọc đầu để thể hiện quyết tâm, hoặc cũng có thể là làm theo phong trào. Đang nói về phim Đặc Vụ Tokyo – Tên gốc là AIBOU: Tokyo Detective Duo, là một series gồm nhiều phần, mỗi phần nói về 1 cặp thám tử cùng nhau phá án.