“Chạy, chạy đi! Tiếp tục chạy cho đến khi nào gục ngã mới thôi!”
“Quả phát bóng vừa rồi có thể đuổi theo được mà, sao lại bỏ thế hả Yoshizumi!”
“Cả thằng Higure nữa! Nổ tanh bành đi lũ khốn riajuu chết tiệt này!”
Sau giờ học. Chẳng hiểu vì sao mà buổi tập hôm nay của câu lạc bộ bóng đá có vẻ sôi động hơn thường ngày. Lâu lắm mới có một trận đấu giữa hai đội đỏ và trắng―――tiện thể thì tôi thuộc đội đỏ―――nhưng dù là địch hay ta thì đều đối xử tàn tệ với tôi. Ê, thằng nào vừa nói ra câu đó thế? Chí ít cũng phải che đậy thù oán cá nhân đi chứ.
“Haaa.....Haa....Chết tiệt! Đám đàn anh hăng quá rồi đấy.”
Tôi vừa nói vừa chống tay vào cột dọc khung thành, cố điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn của mình. Cái đường chuyền vừa rồi là sao thế. Vẫn biết đây là chiến thuật phòng ngự phản công, nhưng làm gì có ai chuyền thẳng từ hàng hậu vệ lên tuyến trên chứ. Chưa nói đến việc khó nhắm mục tiêu, tốc độ của bóng quá nhanh khiến hiệu quả giảm đi rõ rệt. Khả năng bắt bóng gần như bằng không, ấy vậy mà tôi vẫn phí công chạy theo một cách vô ích.
“Chà, còn nguyên nhân nào khác nữa chứ.... thiệt tình, sao lại có thể ngồi xem như không có gì thế hả, Kaede.”
Đúng rồi đấy, lý do mà đám đàn anh đột nhiên phát cuồng chính là vì cái người đang ngồi ngắm sân cỏ từ cửa sổ phòng học với khuôn mặt rạng rỡ kia, Kaede. Ý, hai mắt chạm nhau rồi. Đừng có vẫy tay thế chứ, mặc dù có chút vui sướng trong lòng nhưng nhìn ánh mắt của đám đàn anh cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Yuuya. Fight!”
Chỉ dừng lại ở vẫy tay thôi không được à!? Làm vậy có khác gì đổ thêm dầu vào ý chí chiến đấu đang sục sôi của đám đàn anh vốn đã không được ai cổ vũ, cứ thế này thì áp lực dồn lên tôi sẽ càng lúc càng tăng mất thôi.
“Được yêu quý bởi cô bạn gái dễ thương nhất Nhật Bản cũng khổ phết đấy nhỉ, Yuuya.”
“Lắm mồm quá đấy Shinji. Tao đã nói là cô ấy vẫn chưa phải bạn gái rồi mà.”
“Vẫn chưa tức là đến một lúc nào đó cũng sẽ trở thành bạn gái phải không? Nhiều lúc mày cũng ngoan cố một cách kỳ quặc đấy, Yuuya. Nhanh mà thành thật với bản thân đi.”
Vừa quay trở lại phần sân của đội nhà thì Shinji, chiến hữu ở cùng đội đỏ với tôi đã thản nhiên lên tiếng bắt chuyện. Khoan, sao tự dưng nó lại lên đây thế, còn hàng phòng ngự thì sao? Mà, vị thế hiện tại của tôi cũng không thích hợp để nói ra những lời đó.
“Yên tâm đi, mày không thấy là đám đàn anh đang cố thể hiện bản thân trước mặt Hitotsuba sao, nên tao với mày không cần phải lo về hàng phòng ngự đâu.”
“Bên đang chủ động tấn công là đội trắng cũng nghĩ vậy đó. Thiệt tình, nếu bình thường họ cũng hăng hái nhiệt huyết như vầy thì có khi đã thắng được đại hội thể thao cấp quận lần trước rồi.”
Câu lạc bộ bóng đá của chúng tôi gần như chẳng có tí động lực nào để giành chiến thắng. Nhưng cũng không phải là do năng lực của mỗi cá nhân thấp, từ khi có một thiên tài kiến tạo như Shinji đột nhiên xuất hiện, ngay cả tiền đạo tay mơ như tôi đây cũng dư sức ghi bàn. Cho nên chỉ cần giữ vững hàng phòng ngự thì cơ hội giành chiến thắng không phải là không có.
“Yuuya mà hẹn hò với Hitotsuba rồi nhờ cô ấy làm quản lý đội bóng thì nói không chừng có thể vô địch toàn quốc ấy chứ?”
“Hahaha. Bớt giỡn đi, Kaede mà thành quản lý thì tao cũng nói lời tạm biệt với hai chữ bình yên luôn. Mà quan trọng hơn, ngừng nói nhảm và tập trung ghi bàn thôi nào.”
Tôi vừa nói vừa vuốt phần tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi do phải chạy liên tục dù đang là giữa trời đông giá rét, sau đó hướng nắm đấm về phía chiến hữu của mình. Shinji khẽ huýt sáo rồi đập vào nắm tay tôi.
“Phải rồi nhỉ, tới lúc thể hiện cho Hitotsuba thấy độ ngầu của mày rồi. Việc kiến tạo cứ để tao lo nhé, tiền đạo.”
“Hờ, không phải là tao muốn chứng tỏ bản thân với Kaede, người đang cao giọng cổ vũ từ nãy đến giờ hay gì đâu! Tao chỉ đơn thuần là muốn thắng đội trắng thôi!”
“À ừ. Tsundere, quả nhiên là tsundere mà. Nhìn mày lảm nhảm cũng đáng yêu lắm đấy.”
Shinji bật cười rồi nhanh chân chuồn đi mất. Ê, có ý gì đấy hả thằng kia! Ai là tsundere chứ!
“Yuuyaaaaa!! Cố lênnnnn!”
Đừng có cổ vũ từ cửa sổ như thế chứ. Tự dưng hôm nay lại cố tình công khai cổ vũ, chẳng phải trước giờ cô ấy đều im lặng để không bị phát hiện sao?
“Có điều.... cảm giác được người khác cổ vũ cũng không tệ.”
Người ta thường nói cổ vũ đôi khi có thể giúp phát huy sức mạnh còn lớn hơn cả thực lực vốn có. Nếu đã vậy, hôm nay tôi sẽ để Kaede cổ vũ rồi cố gắng hết sức để xem bản thân tiến xa được đến đâu!
Sau đó, tôi liên tiếp ghi bàn bằng những đường chuyền tuyệt vời đến từ Shinji, giúp đội đỏ đạt được chiến thắng với tỉ số 3 0. Mặc dù là người đã lập hattrick nhưng tôi chẳng nhận được lời khen ngợi nào từ đám đàn anh, ngược lại còn trở thành tâm điểm của những ánh mắt đố kị. Thật không tài nào hiểu nổi.
“Kyaaaaaaa Yuuya ngầu quá đi mấttttt!!!”
Thì ra là vậy, chắc là nhờ Kaede đã phấn khích hò hét hết mình chăng. Mà khoan, hình như cô ấy đang tự phá vỡ hình tượng của bản thân thì phải? Tôi không nghĩ Kaede thuộc kiểu “high tension”, bởi vì cô ấy lúc nào cũng lặng lẽ theo dõi trong những buổi tập khác của tôi.
“Được yêu thích quá nhỉ, Yuuya.”
“Im đi, Shin.”
Khuôn mặt cợt nhả của Shinji, thằng bạn thân trong cặp đôi ngu ngốc luôn tí tởn kiêm chiến hữu tuyệt vời nhất của tôi, bỗng dưng trở nên ngứa mắt đến lạ kỳ.
High Tension: Ám chỉ bài hát High Tension của nhóm AKB48.