Tập đoàn điện cơ Hitotsuba, năm nay chuẩn bị nghênh đón lễ kỷ niệm 100 năm thành lập, là nhà sản xuất đồ điện mà Nhật Bản tự hào với cả thế giới. Hoạt động kinh doanh của tập đoàn này không chỉ dừng lại ở đồ điện gia dụng mà còn lấn sang những mảng khác như sản xuất ô tô điện tự động, tân trang và bảo dưỡng cơ sở hạ tầng, là tập đoàn đứng đầu ngành với những hoạt động kinh doanh đang mở rộng ra quy mô toàn cầu.
“Cha của mình, tức Hitotsuba Kazuhiro là thế hệ thứ tư. Cha mình thường nói thể chế cha truyền con nối có lẽ đã lỗi thời rồi, thế nên phải cố gắng nỗ lực hết mình để không bị người khác đàm tiếu. Cậu đã sẵn sàng kế bước cha mình chưa?”
Cái này có khác gì bị kết án tử đâu. Tôi cũng thừa hiểu là sau khi bước ra ngoài xã hội sẽ phải đối mặt với những tháng ngày miệt mài chuyên tâm làm việc, nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới mới mùa đông năm nhất cao trung đã bị tuyên phán phải nỗ lực cố gắng cho vị trí giám đốc của một tập đoàn hàng đầu với hàng chục ngàn nhân viên.
“Mình nghĩ cậu nên học tiếp lên đại học. À đúng rồi, chí ít cũng phải là trường công lập nhà nước, Nhưng nếu chẳng may chọn trúng mấy nơi kỳ quái thì chuyển sang tư lập cũng được.”
“Chẳng phải học tiếp đại học thì sẽ không thể làm việc cho cha cậu nữa sao?”
“Đừng nói là cậu tính dùng thời gian vào công việc làm thêm hay hội nhóm đấy nhé? Những lúc đó cậu cứ ở cạnh cha mình để học hỏi thật nhiều là được. Hay là Yuuya muốn vào mấy cái hội nhóm nhậu nhẹt rồi chơi bời gái gú các kiểu? Đã có một cô vợ dễ thương như mình ở bên rồi mà cậu vẫn muốn được mấy đàn chị ở chỗ làm thêm cầm tay chỉ bảo à?”
Chẳng cần cô ấy nói tôi cũng biết, nhưng lại không thể đáp trả một lời nào. Từ đầu đến cuối chỉ là ảo tưởng của Hitotsuba thôi mà.
“Yuuya chỉ cần chim chuột với mình là đủ. Nhìn vậy thôi chứ thực ra mình chịu khó học hỏi lắm đó. Dù cho sở thích của Yuuya có dị thường đến đâu đi nữa, mình cũng sẽ toàn tâm toàn ý đáp ứng. Thế nên là, đừng có léng phéng với mấy đứa con gái khác đấy nhé?”
“À, ừm. Tất nhiên rồi.”
Nhìn thấy Hitotsuba nháy mắt với bộ dáng e thẹn thì chỉ còn nước trả lời như thế này thôi! Cô ấy bảo tôi phải làm sao chứ! Cơ mà đã đến lúc hỏi cô ấy. Dù biết rằng đây không phải là điều nên làm sau khi vừa khóc vừa ôm Hitotsuba, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
“Nè, Hitotsuba. Tại sao cậu lại cứu mình vậy? Hai chúng ta cũng ít khi tiếp xúc với nhau mà nhỉ?”
“Phải rồi nhỉ. Quả thực là mình và Yuuya hầu như không nói chuyện với nhau ở trường ha. Nhưng mà mình thì lúc nào cũng quan sát cậu đó Yuuya. Đặc biệt là những lúc cậu tập luyện ở câu lạc bộ bóng đá sau giờ tan trường ấy.”
Có một số ít chuyện mà tôi vẫn luôn làm từ thuở ấu thơ đến giờ, chẳng hạn như bóng đá. Dù nói vậy đi nữa thì câu lạc bộ bóng đá ở trường cao trung Meiwadai cũng không quá mạnh, tính ra chỉ cỡ tầm trung là cùng. Vị trí của tôi là tiền đạo nhưng chẳng mấy khi chạm được vào bóng. Nguyên nhân là vì tuyến giữa của câu lạc bộ quá yếu.
“Đó là chuyện xảy ra vào một ngày hè. Ánh chiều tà đã buông xuống, mọi người đã về từ lúc nào rồi, ấy vậy mà vẫn còn một thành viên trong câu lạc bộ bóng đá nán lại tập. Từ ngày này qua ngày khác mà không hề biết chán. Cậu trai đó miệt mài sút bóng vào gôn, gợi lên một cảm giác kỳ dị khó tả mà bình thường chẳng để lộ ra.”
“…………”
“Người đó và mình khác nhau vô cùng. Cậu ấy có thứ mà mình không có, một tinh thần chuyên tâm nỗ lực để đối mặt với bất cứ chuyện gì. Nghe có vẻ kỳ lạ lắm đúng không, phư phư~. Chẳng biết từ lúc nào mà ánh mắt của mình đã bị cậu trai ấy thu hút mất rồi.”
Hitotsuba vừa cười, vừa thêu dệt nên những ngôn từ như thể gợi nhớ lại quá khứ hoài niệm.
“Kể từ ngày hôm đó mình đã luôn cổ vũ cậu ấy. Và cũng cầu nguyện cho những nỗ lực đó sẽ được đền đáp. Nhưng thật tiếc là chúng lại chẳng thể chạm đến cậu.”
Đúng vậy. Những nỗ lực đó đã không được đền đáp. Ước mơ của tôi là được xuất hiện tại đại hội thể thao toàn quốc, nhưng rốt cuộc phải dừng bước tại vòng thứ ba của giải cấp quận. Những tháng ngày rèn luyện đó chẳng mang lại kết quả gì cả.
“Thế nhưng cậu trai ấy không hề tuyệt vọng trước thất bại. Ngày hôm sau cũng vậy, cậu ấy vẫn cứ một mình đá bóng. Dù mình đã cho là cậu ấy sẽ nghỉ một thời gian, hay là dừng luôn việc tập luyện. A, quả là một con người tuyệt vời, với trái tim mạnh mẽ không chịu khuất phục trước tuyệt cảnh. Và từ đó mình đã không thể rời mắt khỏi cậu.”
“Mình.....không hoàn hảo đến vậy đâu..…”
“Dù cho cậu có nói gì đi nữa, thì mình cũng đã yêu bóng hình cố gắng nỗ lực ấy mất rồi. Trước khi có ai đó nhận ra sức quyến rũ của Yuuya rồi tước đoạt lấy, mình phải làm gì đó để cậu trở thành của mình.....và khiến cậu không thể rời mắt khỏi mình.”
Người được chọn là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản như Hitotsuba lại nghĩ về tôi như vậy, còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ. Không ngờ là một thằng ngốc chỉ biết sút bóng vào gôn mỗi ngày như tôi cũng có người thầm thương trộm nhớ. Tuy rằng Hitotsuba chỉ ngắm nhìn từ xa rồi phải lòng tôi, nhưng tôi thì lại chẳng biết tí gì về cô ấy. Nếu được hỏi rằng có thích hay không thì câu trả lời sẽ là「không biết」.
“Anh cũng đã phần nào hiểu được cảm xúc của em rồi. Thực lòng mà nói thì anh rất hạnh phúc khi được một người vô cùng xinh đẹp như Hitotsuba yêu mến. Nhưng mà anh vẫn chưa biết rõ về em. Thế nên anh không thể đáp lại cảm xúc của Hitotsuba ngay lúc này được.”
“Chuyện đó thì không sao đâu. Ngược lại, chính vì như thế nên anh mới trở thành mối tình đầu của em đó. Không thể đưa ra câu trả lời vì chưa biết về Hitotsuba Kaede, còn hơn là yêu vì ngoại hình. Câu trả lời đó càng khiến em thích anh nhiều hơn nữa, Yuuya.”
Chẳng biết có phải vậy không. Trở nên yêu thích một người quả thật cũng một phần do ngoại hình, nhưng tôi nghĩ hết thẩy phải biết đối phương là con người như thế nào, nếu không hiểu rõ nhau thì tình yêu sẽ không thể đơm hoa kết trái.
Chí ít thì tiêu chí mà tôi đặt ra là có cảm thấy vui vẻ khi ở bên người ấy hay không, có còn là chính mình hay không. Phải nhìn vào bên trong nội tâm của Yoshizumi Yuuya để xem có thấu hiểu hay không. Mối quan hệ sẽ nhanh chóng đổ vỡ nếu chỉ dựa vào ngoại hình. Ờ thì, trong trường hợp của tôi thì làm sao có thể chấp nhận được chuyện đó cơ chứ.
“Phư phư~. Tuy ít nhiều có sự cưỡng ép, nhưng có vẻ như kế hoạch tác chiến ‘lấp từ ngoài hào vào trong’ đã thành công rồi. Mặc dù bây giờ chưa nói trước được gì, nhưng chắc chắn một ngày nào đó em sẽ khiến Yuuya nói câu「Anh yêu em」rồi đặt lên môi em một nụ hôn. Sau đó em sẽ đè Yuuya xuống và……e he he……”
Không phải tôi mà là Hitotsuba đẩy xuống cơ á. Đám con gái ở tuổi này làm gì có ai vừa nói ‘e he he’ vừa chảy nước dãi ra kia chứ. Đúng là uổng phí vẻ đẹp mà, thế này thì hình tượng Hitotsuba Kaede mà thế gian đang lưu truyền sẽ sụp đổ mất thôi.
“À……Anh có cảm giác đã hiểu em thêm một chút rồi. Lúc trên trường và khi ở nhà có một khoảng cách lớn ha.”
“Con người ai cũng đang đeo cho mình một lớp mặt nạ mà. Không phải Yuuya cũng thế sao? Không biết anh có nhận ra hay không, nhưng con người anh bây giờ với lúc đá bóng rất khác nhau đó. Tất nhiên là theo nghĩa tích cực nhé.”
Bản thân tôi cũng không rõ lắm, nhưng theo lời mấy đứa bạn thì khi ra sân tôi giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Tuy cũng nhận thức được bản thân trở nên hiếu thắng, hay phải nói là tự cao tự đại, nhưng liệu có đến mức như bọn nó nói không nhỉ.
“Nếu là trong vô thức thì bản thân anh sẽ không biết đâu. Nhân tiện, anh nghĩ lớp mặt nạ nào mới là bản chất thật của em?”
“Chịu thôi. Đối với anh thì dù là Hitotsuba dễ thương như hiện tại, hay Hitotsuba lạnh lùng lúc ở trường cũng đều ổn cả. Tuy bây giờ chưa đủ cơ sở để quyết định đâu là bản chất thật, nhưng nếu mượn lời của em thì cứ dần dần tìm hiểu là được rồi ha?”
Tôi thích sự lạnh lùng vừa ngầu vừa đáng tin cậy của Hitotsuba, hay lúc làm hành động trái ngược như vừa ‘e he he’ vừa chìm đắm trong thế giới mộng tưởng với gương mặt thiếu đứng đắn, cả lúc cô ấy ngượng chín mặt trông cũng rất dễ thương.
“P-phải rồi nhỉ. Kể từ giờ em muốn biết nhiều hơn về Yuuya, như là món ăn ưa thích, mẫu con gái lý tưởng, cho đến mấy sở thích dị thường và cả tư thế khi ấy ấy nữa. Thế nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé? Nhân tiện thì tư thế mà em ưa thích là——”
“Dừ——ng lại ngay! Cái đó thì để lần tới đi. Đợi khi chúng ta biết thêm về nhau rồi hẵng nói nhé!?”
Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở thôi là sẽ có một quả bom được ném ngay thẳng vào mặt khiến tôi chẳng thể nào phản ứng kịp. Vả lại, cô ấy còn vừa nói như thế, vừa đảo mắt đi một chút với gương mặt ngượng ngùng nữa, dễ thương nhưng cũng khó xử cho tôi lắm. Đến mức mà tôi còn muốn đặt nghi vấn rằng có phải mọi chuyện đều nằm trong tính toán không ấy.
“Được rồi, đùa cợt đến đây thôi nhé. Yuuya, đã đến lúc bắt đầu sắp xếp hành lý rồi đó. Sau khi gói ghém xong những thứ cần thiết thì chúng ta sẽ di chuyển.”
“Di chuyển? Đến đâu cơ?”
“Không phải đã rõ ràng rồi sao. Đến tổ ấm tình yêu của hai ta đó.”
Ể? Kể từ hôm nay là bắt đầu sống chung luôn à?
*****
Hiện tại là 9 giờ tối. Chúng tôi đang ngồi bên trong một chiếc xe ngoại hạng sang. Tất nhiên bên cạnh là Hitotsuba, chủ nhân của chiếc xe, hay đúng hơn là thủ phạm đã gọi cả xe lẫn tài xế đến. Có điều gương mặt của cô ấy khác hẳn so với khi nãy, vừa ngầu vừa xinh đẹp khiến tôi trở nên mê mẩn. Cơ mà xấu hổ lắm nên tôi sẽ không nói ra đâu.
“Nè, Hitotsuba. Chiếc xe này đang đi đâu thế. Từ giờ trở đi anh sẽ bị đưa đến đâu vậy?”
“Lúc nãy em đã nói rồi mà? Đến tổ ấm tình yêu của chúng ta chứ đâu. Đừng lo, bố em hào hứng đến độ mua luôn căn hộ tốt nhất rồi.”
Chẳng biết có ổn không đây.
Hy vọng là đúng như lời cô ấy nói.
Chắc không phải là mấy trò đùa giật gân đang nhan nhản khắp nơi đâu nhỉ?
Từ cửa kính xe hơi có thể thấy phong cảnh đang dần chuyển sang địa điểm hẹn hò lý tưởng của các cặp tình nhân.
“Nà, này~……không phải là anh nghi ngờ Hitotsuba hay gì đâu……nhưng toàn bộ chuyện này là thật sao?”
“……?”
Đừng có nghiêng đầu với biểu cảm dễ thương như thế chứ. Vẻ mặt nghiêm túc kết hợp với cử chỉ dễ thương sẽ khiến tôi điên lên mất. Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi cố lấy lại bình tĩnh để giọng nói của mình không trở nên run rẩy.
“Không, dù có nhìn kiểu gì đi nữa thì chỗ này cũng là khu ven biển đang được người ta đồn đại mà nhỉ? Hơn nữa còn có một căn hộ cao cấp vừa được xây cách đây không lâu, sự xa hoa và tính tiện lợi của nó không thua kém khách sạn hạng nhất là mấy. Đây đâu phải là nơi thích hợp cho học sinh cao trung như chúng ta sống đâu?”
“Anh biết rõ quá nhỉ. Một chiếc ăng ten đủ rộng để nắm bắt thông tin là năng lực không thể thiếu với những người đã bước chân ra xã hội. Đúng là Yuuya của em có khác!”
Dù gì đi nữa thì ông già chết tiệt nhà tôi cực kỳ thiếu nhạy cảm với thông tin. Lão mù thông tin đến mức xem tivi thấy người ta bảo「Đây là trào lưu!」thì mới bắt tay vào làm.
Dự đoán xu thế rồi cưỡi lên những đợt sóng trào lưu. Hay chính bản thân trở thành kẻ tạo ra trào lưu mới. Để được như thế thì phải thu thập tất cả những thông tin thiết yếu, dù là ở bất kỳ đâu. Nói cho cùng thì tôi chỉ tập luyện bóng đá lúc rảnh rỗi nên cũng chẳng có gì to tát để nhắc đến.
Nhân tiện, một người thiếu nhạy cảm về thông tin như cha tôi lại có thể tạo nên kỳ tích bằng cách kiếm đủ tiền để cho tôi theo học cao trung tư lập. Tôi đã vô cùng bất ngờ và cảm động khi ông ấy đưa ra số tiền đủ đóng 3 năm học phí, làm vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy và nói「Cha tuyệt đối không động vào số tiền này đâu, nên hãy yên tâm đi!」. Nhưng giờ thì chuyện đó cũng không còn quan trọng.
“Em nghĩ tại thời điểm này mà anh có thể suy nghĩ được như vậy cũng là đủ lắm rồi đó? Sau này anh chỉ cần học cách khảo sát thông tin đã thu thập, rồi làm thế nào để vận dụng nó ở chỗ cha em là được. Không sao đâu, nếu là Yuuya thì em nghĩ sẽ làm được mà.”
Được nữ thần khen ngợi, kỳ vọng, và tặng cho một nụ cười. Vẻ đẹp huyễn mộng như chiếu rọi cảnh đêm ở ngoài cửa kính xe khiến tôi bất giác ngoảnh mặt đi. Đôi gò má cũng đã nóng ran từ lúc nào. Chính vì thế này mà nụ cười của mỹ nhân mới khiến cho người ta khốn đốn đấy.
“Phư phư~. Yuuya lúc ngượng ngùng cũng dễ thương nữa. A~, đến nơi rồi. Đây chính là ngôi nhà mới sẽ trở thành tổ ấm của chúng ta.”
Ở đằng đó là căn hộ cao cấp mới xây và cực kỳ xa hoa mà tôi vừa nói. Thật hả trời, tôi sẽ sống cùng với Hitotsuba ở nơi như thế này sao?
“Tầng cao nhất của căn hộ này là phòng của chúng mình đó. Nào, mau đi thôi!”
Được cô ấy khoác tay rồi cùng nhau bước vào thang máy khiến ý thức của tôi như bị nhấn chìm trong cảm giác lâng lâng. Những bộ quần áo cần thiết đã được tôi sắp xếp trong vali và sẽ được bác tài xế mang lên sau. Ban đầu tôi tính tự mình mang lên nhưng bị bác ấy ngăn lại với một nụ cười khổ và nói ‘đừng tranh việc của tôi chứ’.
Chiếc thang máy đi lên với tốc độ kinh người. Biểu cảm của Hitotsuba đứng cạnh tôi chẳng khác gì so với lúc trong xe. Không, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy đôi gò má cô ấy có hơi ửng đỏ.
Thang máy dừng lại sau khoảng vài chục giây, vừa bước ra thì một cánh cửa đập vào mắt tôi. Cơ mà trên tầng cao nhất này chỉ có một căn phòng duy nhất thôi sao.
Vẫn giữ tư thế khoác tay nhau, Hitotsuba dẫn tôi bước vào bên trong căn phòng. Đặt chân qua cửa rồi hướng đến phòng khách, tại nơi ấy, một khung cảnh tuyệt đẹp trải rộng ra trước mắt.
“Phư phư phư. Anh thấy sao hả? Có thích không?”
“Không phải là thích hay là không……Có thật là từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây chứ? Không phải là đùa đúng không?”
“Tiếc cho anh đây chính là hiện thực. Từ giờ trở đi Yuuya sẽ sống ở đây cùng em. Đừng lo, em nấu ăn ngon lắm đó. Bất kể Yuuya có muốn ăn món gì đi nữa thì em cũng sẽ nấu cho anh.”
Không, nấu ăn thì tôi cũng nấu được nên cứ luân phiên nhau thôi. Phó mặc hết cho bên nào đó thì sau này cũng chẳng tốt gì đâu. Mà, điểm quan trọng của vấn đề đâu nằm ở đó chứ!
Trước tiên thì căn phòng này rộng một cách lố bịch. Chỉ riêng phòng khách và nhà ăn thôi đã gần bằng 30 tấm tatami rồi. Bộ bàn ghế ở nhà ăn được thiết kế với phong cách bình dị. Một chiếc ghế sofa quá khổ để thư giãn sau khi ăn, và một cái tivi to tướng đến mức phi lý. Hình như đây là tivi chất lượng 4K thì phải, đã thế còn là loại OLED với nền đen nổi bật nữa chứ? Không biết là mấy inch nhỉ?
Chưa hết, buổi tối sẽ thêm phần sang trọng quý phái khi hai chúng tôi cùng nhau ngắm cảnh đêm của vùng ven biển dưới bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ lớn. Trước khung cảnh ấy, tôi tiến lại gần rồi ôm lấy vai Hitotsuba, trao nhau nụ hôn rồi cứ thế——Hả~, mình đang nghĩ cái quái gì thế này!?
“Anh vẫn ổn chứ, Yuuya? Mặt đỏ lên hết trơn rồi kìa……?”
“Không sao! Hoàn toàn không có vấn đề gì! Anh không hề nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ đâu nhé! Mấy chuyện đó, phải rồi ha! Phải đợi tới khi cả hai hiểu rõ về nhau đã! Quan hệ không trong sáng thiếu lành mạnh là điều không thể chấp nhận!”
“Phư phư~. Anh quả là một người kì lạ. Nhưng cách anh cố cư xử như một quý ông lịch thiệp càng khiến em thích anh nhiều hơn nữa đó. Đúng là Yuuya của em có khác.”
Dừng lại mau! Mức độ ưa thích trong lòng Hitotsuba đừng có tăng lên nữa! Tôi sợ là mình không đáp ứng được sự kỳ vọng của cô ấy, có khi còn mất ngủ chứ chẳng chơi!
“Được rồi, cũng hơi trễ một tí nhưng hãy cũng nhau dùng bữa tối nhé.”
Hitotsuba vừa nói câu đó xong thì đồng thời có tiếng chuông cửa. Như một lẽ đương nhiên, tôi xác nhận qua chiếc máy liên lạc có tích hợp màn hình, người đến là bác tài xế lúc nãy. Sau đó Hitotsuba bỏ lại tôi một mình trong phòng, tiến ra cửa rồi nói lời cảm ơn bác ấy.
“Đã để cậu phải chờ, thưa cậu Yoshizumi. Đây là hành lí lúc nãy và——”
“Yay——y! Bữa tối hôm nay đã được mang đến rồi này! Nào~, cùng nhau dùng bữa trước khi nó nguội thôi!”
Với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, thứ mà Hitotsuba đang cầm là pizza mua hai tặng một ở tiệm. Ể, chẳng lẽ bác tài xế là người đã đi mua nó sao?
“Cảm ơn bác Miyamoto. Nếu được thì bác ăn cùng bọn cháu nhé? Bác vẫn chưa ăn tối phải không?”
“Không ạ. Công việc của tôi chỉ đến đây thôi. Với lại, tôi không nỡ làm phiền hai cô cậu. Lão binh này xin phép rời khỏi ạ.”
Nói xong, bác tài xế Miyamoto cúi người chào và quay trở về. Như cách mà bác ấy tự xưng là lão binh, quả thật mái tóc hầu như đã bạc phơ, nhưng dáng lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói cũng đầy khí thế nên chẳng cảm nhận được bác ấy già chút nào. Hành động cúi đầu còn toát lên nét quý phái cứ như một quý ông lớn tuổi.
“Bác Miyamoto là một tài xế lão luyện đảm nhiệm vai trò lái xe từ thời ông của em. Không nói quá nếu xem bác ấy như một thành viên trong gia đình đâu. Tuy là bản thân bác ấy tự phân ra một ranh giới rạch ròi. Cơ mà trên hết, hãy ăn trước khi món này nguội mất nào.”
Lúc này rồi thì cũng chẳng cần hỏi cô ấy đã đặt pizza từ khi nào. Chắc hẳn là lúc tôi đang gói hành lý đây mà. Đã vậy lại còn lịch sự kèm theo lon cola nữa. Ngạc nhiên thay là một mỹ nhân như Hitotsuba lại hân hoan vui mừng trước mấy món ăn vô bổ như này đó.
“Thế là anh lại biết thêm một điều về em rồi đúng không?”
À, biết rõ luôn ấy chứ. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Hình tượng mà thế gian đang lưu truyền về Hitotsuba Kaede bất quá cũng chỉ là tưởng tượng. Cô ấy chẳng khác gì một nữ sinh cao trung bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu.
“Thêm một lần nữa, từ giờ xin được anh chiếu cố, Yuuya.”
Nhận lon cola từ Hitotsuba, tôi bật nắp như để thổi bay đi sự mệt mỏi trong một ngày dài đầy biến động. Phụ~shàààààà, gương mặt tôi bị thứ nước đen nhánh bên trong làm ướt nhem hết cả. Thủ phạm thì vừa cúi đầu xuống, vừa đang cố nhịn cười.
Vậy là tôi lại biết thêm một điều nữa về cô ấy. Hitotsuba Kaede là một cô nàng tinh nghịch trái hẳn với vẻ bề ngoài.
*****
Lắc lon cola chưa khui rồi đưa cho tôi, chỉ vì cái trò đùa tinh nghịch ấy mà cả đồng phục lẫn mặt tôi đều ướt nhem hết cả. Tôi định phàn nàn ‘có lắc thì cũng vừa vừa thôi’ nhưng khi thấy điệu cười khúc khích của Hitotsuba thì lại không thể nói nên lời.
Nhân lúc pizza vẫn còn nóng cứ ăn trước đã. Hai chiếc pizza một nhân thịt và một nhân hải sản, do lâu rồi chưa ăn pizza, cộng thêm bụng đang đói meo nên chỉ một loáng là đã hết sạch.
“Xem nào. Bụng đã no căng rồi, tiếp theo là đi tắm chứ nhỉ. À mà, anh dùng nhà tắm được không?”
“Tất nhiên là được. Tiền ga, tiền điện và tiền nước đã được trả hết rồi nên anh không phải lo đâu.”
Được, nếu thế thì an tâm rồi. Tôi vừa bước đến phòng tắm, vừa tranh thủ khám phá căn hộ. Tuy là đã mở hết cửa từng phòng, nhưng phòng ngủ là nơi mà tôi quan tâm bậc nhất. Một chiếc giường cỡ đại được đặt ở trong, bên trên có hai chiếc gối và một cái chăn. Giống hệt như phòng ngủ cho mấy cặp vợ chồng son. Lẽ nào tôi sẽ phải ngủ tại đây cùng Hitotsuba?
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ đi ngủ nên tôi tạm gác chuyện đó lại rồi bước vào phòng tắm. Cái bồn tắm cũng lớn tới mức làm tôi giật cả mình. Đủ rộng để hai người duỗi chân hết cỡ. Ể, chẳng lẽ là lại dùng cho lúc tắm chung với Hitotsuba à?
“Chết dở……Chỉ nghĩ vậy thôi mà đã có thứ gì đó tan vỡ trong lòng rồi.”
Không sớm thì muộn, lý trí của tôi sẽ chịu chung số phận với những giống loài có nguy cơ tuyệt chủng mất thôi. Dù cho không phải là thế đi nữa, mấy cái mộng tưởng của đám con trai ở tuổi dậy thì rất khó kiểm soát, đột nhiên sống chung với một mỹ nữ xinh đẹp như nữ thần thế này, lỡ như một lúc nào đó xảy ra sai lầm thì cũng chẳng có gì lạ.
“Ái chà, em nghĩ nếu xảy ra sai lầm thì cũng chẳng có vấn đề gì cả? Ngược lại em còn giơ tay lên để hoan hô ấy chứ?”
Bộ tôi nói ra thành tiếng sao!? Cơ mà khi nhận ra thì chẳng biết từ lúc nào Hitotsuba đã đứng ngay sau lưng tôi rồi. Hai tay khoanh lại, gương mặt nghiêm túc, nhưng đôi chân thì lại đang run cầm cập. Miệng nói hoan nghênh, nhưng chẳng phải là đang sợ sệt thấy rõ sao.
“……Anh không cưỡng ép người khác làm chuyện mà họ không thích đâu. Mấy chuyện như thế thì hãy chờ cho đến khi chúng ta hiểu thêm về nhau đã nhé.”
“Em chưa nói gì hết mà, nhưng nếu Yuuya đã nghĩ như thế thì em vui lắm. Có điều sự thật là lúc nào em cũng hoan nghênh chuyện đó, em sẽ không đính chính lại đâu, nên anh định làm gì thì cứ làm như thế ấy đi nhé.”
Đừng có hở ra một chút là lại khiến tim người khác đập thình thịch như thế chứ! Thế này thì tôi sẽ đổ cô ấy mất thôi! Hà~, tôi thở ra một hơi thật dài để xua đi dục vọng. Cái tương lai sa đọa đó chắc hẳn đã được định đoạt rồi, nhưng hãy để cho tôi kháng cự dù chỉ thêm một chút thôi. Chí ít thì tôi muốn biết thêm về cái người mang tên Hitotsuba Kaede cơ.
“Vậy, Yuuya định vào phòng tắm một mình thôi sao?”
“……Này nhé, Hitotsuba. Vừa nói thế vừa run rẩy thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu, biết không?”
“……E-em đâu có run rẩy? C-Chẳng qua là do con ngươi của anh cứ đảo qua đảo lại đấy chứ? E-Em vẫn đang rất bình thường mà?”
Giọng nói đã bắt đầu vấp lên vấp xuống, cứ như đang tố cáo rằng hành động cố tỏ ra bản thân vẫn ổn kia chỉ là điều thừa thãi. Tôi buộc miệng than rồi nhún vai, sau khi tráng nhẹ người qua vòi sen thì mở vòi nước và nhấn nút làm nóng bồn tắm. Nhiệt độ ở mức 41 độ, ở mức này thì tắm lâu một chút cũng được.
“Tất nhiên rồi, anh sẽ vào một mình nên Hitotsuba cứ đi xem tivi đi nhé. Đừng có mà nhìn lén đấy?”
“À, anh đang bắt chước ba ông đà điểu phải không? Cũng giống như bảo ‘đừng có đẩy’ rồi đẩy theo kế hoạch đã bàn trước, bảo ‘đừng có nhìn’ tức là ‘không nhìn mà vào thẳng luôn’ chứ gì? Thế có nghĩa là Yuuya muốn tắm chung với em phải không? Mồ~, anh chẳng thành thật tí nào cả.”
Cô ấy còn chẳng thèm nghe tôi nói nữa cơ. Cơ mà trong trường hợp này thì đảo ngược vị trí mới đúng chứ nhỉ? Nếu là bình thường thì chẳng phải Hitotsuba sẽ không muốn bị tôi nhìn trộm lúc tắm hay sao.
“Em á? Ngược lại em còn ‘welcome’ anh ấy chứ?”
Đó không phải là mấy lời thích hợp để nói khi vừa dùng tay che cơ thể, vừa quay lưng lại đâu. Cái đó chỉ khiến tôi cảm thấy khó xử nên làm ơn để hành động và lời nói thống nhất với nhau đi. Mà, đôi gò má ửng đỏ kèm đôi môi đang chu ra quả thực rất dễ thương.
“Rồi rồi, hiểu mà. Nếu có cơ hội thì anh sẽ đến nhìn trộm. Nhưng anh thì không thích bị nhìn đâu, nên là hãy tha cho anh, nhé.”
Mặc kệ Hitotsuba đang phồng má và ‘phư~’ một tiếng——cơ mà đúng là đáng yêu thật đấy——tôi lấy ra đồ lót, pajama cùng khăn tắm từ chiếc vali mà mình đã nhồi nhét. Không hiểu sao tivi, đầu đĩa, máy lọc khí tạo ẩm hay mấy món đồ điện gia dụng đều có đầy đủ, còn máy giặt và tủ lạnh thì lại chẳng thấy đâu, cái kiểu chuẩn bị đồ dùng thiết yếu gì đây. Làm gì có chuyện đủ chảo và dao nhưng lại thiếu dụng cụ ăn uống chứ. Giờ phải làm sao đây.
“Không phải em đã nói là ngày mai sẽ đi mua sắm rồi sao. Buổi sáng chúng ta sẽ đi lựa dụng cụ ăn uống, sau đó mua máy giặt và tủ lạnh tại cửa hàng đồ điện gia dụng. Một mình em đi cũng được, nhưng hiếm khi mới có dịp ra ngoài với Yuuya, thế nên……”
Tôi hỏi cô ấy trong lúc đợi nước tắm, và có vẻ như mọi chuyện đã được quyết định xong. Một cặp nam nữ bắt đầu sống chung thì việc đi mua sắm cùng nhau cũng không có gì lạ, nhưng chúng tôi vẫn còn là học sinh cao trung. Rồi còn vấn đề tiền bạc nữa chứ. Cơ mà cha cô ấy là giám đốc của tập đoàn sản xuất đồ gia dụng phải không nhỉ? Nhờ ông ấy giúp không tốt hơn sao?
“Cha em đã nói những thứ liên quan đến cuộc sống hằng ngày như tủ lạnh hay máy giặt thì phải tự đi xem, nghe hướng dẫn của nhân viên rồi tự chọn lấy. Em cũng tán thành ý kiến đó, bộ không được sao?”
Được hay không thì tôi cũng đâu có quyền lựa chọn chứ, nếu buộc phải nói thì tôi cũng tán thành với ý kiến đó. Nhiều người cảm thấy tivi hay đầu đĩa chỉ cần xem được thôi là đủ, có thêm chức năng thu hình nữa thì càng tốt, nhưng đối với những thứ sử dụng hằng ngày thì phải đích thân chạm vào rồi chọn lựa. Hơn nữa, chẳng phải sẽ phấn khích khi được tự tay chọn đồ điện gia dụng sao?
“Ừm, em cũng nghĩ vậy đấy. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ sống chung với nhau nên là hãy chọn thứ mà cả hai cùng ưng ý nhé. Phư phư phư, ngày mai chắc sẽ vui lắm đây.”
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác mọi chuyện cứ như một giấc mơ. Tưởng chừng đã trở thành đàn em của anh Taka khi ông già chết tiệt mang nợ rồi trốn ra nước ngoài thì được Hitotsuba cứu giúp. Đổi lại, chuyện sống chung và kết hôn với cô ấy đã được quyết định mà không màng đến ý kiến của tôi. Sau đó chuyển đến đến căn hộ này, ngày mai còn có một buổi hẹn đi mua mấy món đồ thiết yếu cho cuộc sống hằng ngày. Từ góc nhìn của người ngoài thì đây quả là một cuộc đời tràn đầy màu hồng, chuyện gì diễn ra cũng thuận buồm xuôi gió. Thực tế thì tôi cũng nghĩ như vậy.
“Nào, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi đó nên là cùng vào thôi. Để em kỳ lưng cho anh nhé.”
“Đừng có thản nhiên bước vào như thế chứ. Hitotsuba thấy không có vấn đề gì nhưng anh thì ngượng lắm. Thế nên hãy ngoan ngoãn một chút đi nào.”
Tôi nhẹ nhàng búng trán cô ấy rồi một mình bước vào phòng tắm, tiện tay khóa luôn cửa để ngăn cản sự đột nhập. Vừa quay đi thì tiếng lạch cạch đã vang lên,
“À rế, lạ quá! Yuuya! Làm sao bây giờ! Cánh cửa không chịu mở ra này!”
Tôi cố làm lơ trước màn kêu gào của Hitotsuba. Tiếng lạch cạch chuyển sang ‘đùng đùng’ rồi ‘cộp cộp’ với tần suất tăng dần nhưng hoàn toàn bị tôi bỏ ngoài tai.
“Ha~……Cứ thế này thì mình sẽ xiêu lòng mất thôi~”
Liệu rằng tôi sẽ chịu đựng được bao nhiêu ngày đây. Không, biết đâu là ngay lập tức ấy——tôi vừa cười nhạo bản thân, vừa thả mình vào bồn tắm.
A~, còn về vấn đề phòng ngủ nữa chứ. Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ không còn cách nào khác ngoài ngủ chung trên một chiếc giường sao?
*****
“Anh vẫn nhất quyết là sẽ ngủ một mình sao Yuuya?”
Sau khi Hitotsuba tắm xong thì cũng đến giờ đi ngủ. Đã đến lúc phải đối đầu với vấn đề nan giải nhất rồi.
Ể? Trong lúc Hitotsuba vào tắm thì tôi làm gì ấy à? Thư giãn và xem tivi ở phòng khách thôi, có vấn đề gì xảy ra không á? Lúc đó từ phía nhà tắm,
“Yuuy~~~~~~a. Anh không đến nhìn trộm sao——? Cửa không có cài khóa đâu——?”
Có một giọng nói gợi đòn vang lên, đương nhiên là tôi làm như không nghe thấy.
Đừng có nhại theo câu nói「Chỗ này của tôi còn đang trống đó?」của nghệ nhân áo len hồng chứ. Ban đầu tôi định đáp trả là sẽ không có ai đến đâu, nhưng có khi bị phản tác dụng cũng nên. Phải cố gắng lắm thì tôi mới không nhảy xổ vào trong.
Không chỉ trong lúc đang chờ, cả lúc ngâm mình trong bồn tắm tôi cũng nghĩ đến cái vấn đề ngủ chung kia, nhưng phải công nhận đây là một vấn đề thâm thúy mang tính vĩ mô chẳng khác gì việc tìm lời đáp cho câu hỏi tại sao thế giới lại không ngừng xung đột.
Tôi không phải kiểu nổi loạn như cô ấy nên sẽ không có chuyện đôi co ầm ĩ hay tranh luận vô bổ, cùng lắm thì tôi sẽ tuyên bố ngủ ở sofa ngoài phòng khách.
“Không, Yuuya nổi loạn lắm luôn ấy. Tại sao có một chiếc giường mềm mại đủ lớn để hai đứa nằm thoải mái mà anh lại muốn ngủ ở ghế sofa chứ? Mới ngày đầu tiên sống chung đã ly thân rồi sao? Anh mà làm vậy là em khóc đó?”
Và giờ là hiện tại. Tôi và Hitotsuba đang ngồi nói chuyện với nhau ở hai đầu mép giường. Bởi vì chỉ cần lại gần một chút thôi là sẽ bị tiêu diệt bởi mị lực được khuếch đại gấp nhiều lần từ độ nóng bỏng và sức quyến rũ sau khi tắm của Hitotsuba. Còn cái gì bị tiêu diệt thì chắc không cần phải nói đâu ha.
“Nếu có thể thì anh cũng muốn ngủ trên một chiếc giường xa xỉ này lắm chứ? Nhưng mà, một đôi nam nữ chưa hẹn hò với nhau lại đột nhiên lại ngủ chung trên một chiếc giường thì sẽ không tốt lắm. Dù cho Hitotsuba có thấy ổn đi nữa thì bản thân anh vẫn thấy không được.”
“Tại sao vậy? A~……Em hiểu rồi! Anh sợ là sẽ không tự chủ được mà tấn công em đúng không!? Có phải như thế không!?”
Tại sao cô ấy lại tỏ ra vui mừng khi nói đến việc bản thân có thể bị tấn công như thế kia. Đã vậy còn cố nhích lại gần nữa chứ!? Cả người tôi chao đảo rồi ngã xuống giường. Chết tiệt, đau thật đấy.
“Yuuya!? Anh không sao chứ!?”
“Không sao……Anh vẫn ổn nên đừng có lại gần. Mùi hương từ người em sẽ làm anh không kìm lòng nổi mất.”
Từ người Hitotsuba tỏa ra một mùi hương dễ chịu như cam quýt làm nhột cánh mũi. Phải chăng cô ấy biết mùi hương mà tôi thích nên đã chuẩn bị trước sao? Nếu thế thì phải công nhận Hitotsuba là một chiến lược gia đại tài mà ngay cả Khổng Minh cũng chào thua. Không chỉ dầu gội mà đến sữa tắm cũng dùng chung một loại, quả là một chiến thuật hoàn hảo. Nếu cứ thế này thì có khi tôi sẽ buông xuôi theo những ham muốn nhất thời và ôm chặt lấy cô ấy mất.
“Được mà? Cứ ôm em thật chặt rồi hít hà như một con cún cũng được. Tuy có hơi xấu hổ, nhưng nếu là Yuuya thì em thậm chí còn vuốt ve âu yếm thêm ấy chứ.”
“……Bộ em là nhà ngoại cảm à?”
“Nếu là Yuuya thì chuyện gì em cũng nhìn thấu được hết đó? Đùa thôi, do mặt anh dễ đoán quá đấy, Yuuya.”
Thật hả trời! Bộ mặt tôi dễ đoán đến vậy sao. Đang cố kìm nén ham muốn ôm chặt Hitotsuba vào lòng mà lại để cho chính cô ấy biết thì không chỉ là xấu hổ thôi đâu! Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua trước dục vọng! Tuyệt đối không khuất phục!
“……Em hiểu rồi. Thật ra là em muốn vừa ôm anh vừa ngủ cơ, nhưng đành phải từ bỏ vậy. Cơ mà này! Yuuya phải ngủ chung giường với em. Vì ngủ ở ngoài sofa không có chăn thì anh sẽ bị cảm lạnh mất. Nhưng nếu anh muốn em chăm bệnh tận tình thì lại là chuyện khác đó. À rế, nghe cũng được đấy nhỉ……”
Hitotsuba nhắm mắt lại và bắt đầu ảo tưởng. Lúc đầu vẻ mặt cô ấy có hơi đăm chiêu, sau đó khóe miệng dần dần thả lỏng, rồi cuối cùng tạo thành một gương mặt cười nham nhở. Tôi tự hỏi một thiếu nữ xinh đẹp như Hitotsuba thì phải tưởng tượng ra thứ gì trong đầu để tạo thành biến hóa nghiêng trời lệch đất đến vậy.
“Hà~……Hà~……Hà~……Yuuya, anh đang chảy mồ hôi kìa. Em sẽ lau giúp anh nên là hãy ngoan ngoãn cởi áo ra đi nào……A, tấm lưng tuyệt vời quá……~……”
“Dù có là mộng tưởng đi nữa thì cũng đừng cởi đồ người khác rồi ghé sát lại gần chứ~!”
Tôi vừa hét lên, vừa chặt nhẹ vào đầu Hitotsuba, kéo cô ấy đang đắm chìm trong mộng tưởng về với thế giới hiện thực. Mà đừng có rên ‘au~’ dễ thương như thế giùm cái.
“Mồ~……Đang đến đoạn hay mà. Anh làm gì thế hả, quá đáng lắm luôn đó Yuuya. Phạt anh phải ngủ cùng em. Nếu không thì em không tha cho anh đâu.”
“……Dù phi lý đến đâu đi nữa thì cũng phải có mức độ chứ?”
Nhưng mà lời phản đối của tôi cứ như ngọn gió đìu hiu vậy. Gương mặt đang phồng má lên của Hitotsuba khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng vào. Tại sao ư? Đương nhiên vì quá dễ thương rồi, đừng có bắt tôi nói ra chứ.
“……Rồi rồi, anh chịu thua em đấy. Ngủ chung là được chứ gì? Nhưng phải giữ một khoảng cách nhất định đấy. Tướng ngủ của anh không có vấn đề gì, cũng không ôm ấp lung tung khi ngủ nên chắc là sẽ ổn thôi, nhưng họa may có gì đó xảy ra thì rắc rối lắm.”
“Còn tướng ngủ của em thì vừa xấu, vừa có thói quen ôm ấp nên họa may có gì xảy ra thì hãy thứ lỗi cho em nhé!”
“Lúc đó anh sẽ không ngần ngại mà đẩy em ra đâu.”
“Phư phư~. Yuuya hiền thật đấy, còn chẳng dám nói là sẽ đẩy em xuống giường nữa cơ. Em thích điểm đó ở anh lắm đấy.”
Tôi quay mặt đi để tránh nụ cười của Hitotsuba trong lúc cô ấy nói ra những lời đó. Lại bắt đầu nói ra những câu đáng xấu hổ với vẻ mặt điềm tĩnh như không có gì. Không lẽ cô ấy xem nhẹ chữ “thích” đến vậy sao?
“Ngoài gia đình ra thì chỉ mỗi Yuuya là em nói thích thôi đó. Không phải em xem nhẹ từ ấy đâu nên anh đừng nghĩ nhiều nhé.”
Không lẽ tôi dễ bị đọc vị đến vậy ư. Cứ mỗi lần như thế là cơ thể tôi lại nóng ran lên. Tôi đành phải chui vào trong chăn để không bị Hitotsuba đọc vị thêm nữa. Ngay cả đàn ông cũng có những lúc phải rút lui chiến thuật.
“Yuuya cứ ngủ trước đi, em phải hong khô tóc đã. Ngủ ngon nhé.”
“……Ngủ ngon.”
Hitotsuba tắt đèn phòng ngủ rồi bước ra ngoài. Tôi cố nhắm mắt để chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng lại không thể vì quá căng thẳng. Đến mức âm thanh của máy sấy tóc như trở thành tiếng ồn trong tai. Tiếng máy sấy dừng lại, Hitotsuba lặng lẽ quay trở về phòng rồi trèo lên giường, cẩn thận không để phát ra tiếng động.
Cô ấy cũng không nói thêm một lời nào, rồi cứ thế phát ra những tiếng thở nhịp nhàng, êm tai.
Chắc là vì đã quá mệt mỏi, tôi từ từ nhắm mắt lại. Ý thức của tôi cũng ngay lập tức nhuộm một màu đen đúa.
*****
Tôi đang đứng lẻ loi một mình, ở trong tầm mắt là cha và mẹ. Tuy không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt, nhưng trông giống như họ đang vừa xin lỗi, vừa nói lời từ biệt với tôi.
“Tạm biệt Yuuya. Tự chăm sóc cho bản thân nhé.”
“Tạm biệt, Yuu. Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
Nói xong, họ quay lưng về phía tôi rồi dần đi xa. Tại sao hai người họ lại bỏ tôi mà đi chứ. Dù cho họ có tệ đến đâu đi nữa thì đó vẫn là cha là mẹ của tôi, chúng tôi vẫn là một gia đình cơ mà. Nếu đã vậy—
“Con……! Cho con đi cùng với———!”
Tôi vừa hét vừa đuổi theo. Đừng bỏ tôi lại một mình mà. Đã là một gia đình thì phải ở bên nhau suốt đời chứ? Tại sao họ lại bỏ tôi mà đi thế kia. Từ giờ trở đi tôi biết phải sống như thế nào đây!?
Dù có cố vươn tay thì cũng chẳng thể chạm đến, hai người họ cứ thế mà biến mất trong bóng tối.
Tới đó thì ý thức của tôi bừng tỉnh.
“Ha~……Hà~……Ha~……Là mơ à.”
Tôi nhẹ nhàng nhấc người dậy để không làm Hitotsuba đang ngủ bên cạnh thức giấc. Sau đó rời giường và xuống nhà bếp để tìm thức uống cho cái cuống họng khô khốc của mình.
“Thiệt tình, giấc mơ quái quỷ gì thế……”
Lưng áo tôi thấm đẫm mồ hôi dù đang là giữa đông. Cảm giác thật khó chịu khi bộ pyjama dính chặt vào cơ thể. Cứ thế này mà leo lên giường thì khó ngủ lại lắm. Hơn nữa, có khả năng giấc mơ kia sẽ lại xuất hiện——
“Mình đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ rồi sao……”
Được Hitotsuba cứu giúp rồi bất thình lình sống chung với nhau, nhưng sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi. Trong lòng tôi có một cảm giác vui buồn lẫn lộn, ông bố và bà mẹ mà tôi nghĩ sẽ luôn ở bên đã bỏ tôi lại và đi xa mất rồi.
“……Tại sao chứ. Tại sao……lại không dẫn con theo chứ, cha……mẹ……”
Hai đầu gối bỗng mất đi sức lực khiến tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lăn dài trên gò má. Nếu lớn tiếng thì Hitotsuba sẽ tỉnh giấc nên tôi dùng hai tay bịt miệng và khóc trong tĩnh lặng.
“Yuuya……”
Không biết tôi đã khóc được bao lâu rồi nhỉ. Bỗng nhiên có một âm thanh u buồn gọi tên tôi. Nhanh chóng ngước mặt lên để xác nhận, nhưng mà chẳng có ai đứng ở đó cả.
“Mình tưởng tượng à……? Ha ha ha. Phải rồi, Hitotsuba ngủ say như vậy thì làm sao thức giấc được chứ.”
Mới chưa đầy một ngày vậy mà sự tồn tại của Hitotsuba bên trong tôi đang dần lớn lên, khiến tôi vừa bất giác tự cười nhạo bản thân vừa đứng dậy. Không thể cứ ngồi đây mãi được. Tôi cẩn thận không tạo ra tiếng động rồi trở về phòng ngủ, và ở đó tôi đã thấy một cảnh tượng bất ngờ.
“Tại sao Hitotsuba lại nằm ở chỗ mình chứ?”
Chắc chắn là Hitotsuba nằm ở phía bên kia giường. Nhưng giờ tại sao cô ấy lại nằm ở chỗ của tôi chứ? Không lẽ là do tướng ngủ xấu sao?
“……Có suy nghĩ thêm cũng chẳng ích gì.”
Tôi xua đi suy nghĩ trong đầu rồi chui vào chăn, áp mặt vào cái gối mà Hitotsuba đã dùng để ngủ. Một mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa, hơi ấm còn đọng lại khiến tâm hồn tôi như được thanh tẩy.
Nếu như đây là sự thật, tôi không muốn rời xa hơi ấm này. Vừa nghĩ như thế, tôi lại một lần nữa nhắm chặt đôi mắt.
Nghệ nhân áo hồng nói đến Toshiaki Kasuga. Người này có một câu rất nổi tiếng là ‘Bên cạnh Kasuga tôi vẫn còn trống’ kèm động tác choàng vai vào không khí bên cạnh. Ám chỉ là đang muốn kiếm bạn gái. Lấp từ ngoài hào vào trong: Một câu thành ngữ của Nhật. Muốn công thành của kẻ thù, trước hết phải lấp từ ngoài hào vào trước. Theo đó, để đạt được mục đích thì phải xử lý những vấn đề xung quanh nó.