Running Away From The Hero! (Remake)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

bản Remake - Chương 1. Hồi đó tôi không hề biết (1)

Thông thường, khi ta nói đến thế giới giả tưởng trong light novel.

Nhân vật chính nhận được một vũ khĩ đặc biệt, hoặc kỹ năng đặc biệt, hoặc trong vài trường hợp nào đó, nhân vật chính sẽ kéo theo cả nữ thần theo hắn (tuy nhiên, không có vẻ tất cả nữ thần đều hữu ích).

Hay đôi khi, nhân vật chính tình cờ học được ma thuật và bị chuyển sinh sang thế giới, nơi ma thuật quá là lỗi thời. Hay vài trường hợp khác, nhân vật chính hồi sinh thành quái vật dạng Slime chẳng hạn hoặc Goblin và đôi khi vẫn làm rối tung mọi chuyện lên.

Nhưng, những đọc giả thân mến, tất cả chỉ là hư cấu! Làm gì có thật!

Nó hư cấu như kiểu drama trong phim Hàn vậy. Bạn sẽ không gặp được mấy lũ khốn giàu có chỉ với việc vô tình đụng phải vai họ trên đường đâu. Không đời nào mấy thằng đó ăn món như-cứt kiểu oden trong mấy xe bán đồ ăn, hoặc ăn ở quán lỗ-trong-tường đâu. Không bao giờ, mấy truyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra ngoài đời thực cả.

Tôi không biết bọn chúng ăn loại thịt nào, hay ăn trong khách sạn 5-sao nào, nhưng tôi biết chắc chắn rằng, bọn chúng không đi quanh mấy xe bán đồ ăn để ăn mấy món rẻ tiền đó. À một phần trong đống drama mà tôi thấy nó thực sự hư cấu là anh hùng chính quy là một huyền thoại với sức mạnh bá đạo, đã trải qua mọi loại thử thách gay go trên đời. Chà, sao cũng được. Quay lại cuộc nói chuyện về thế giới viễn tưởng thôi nào. 

Trong cả đống light novel, mà thằng nhân vật chính có thể hiểu được ngôn ngữ ngay lập tức sau khi hắn hồi sinh. Ngay cả khi trong thế giới của chúng ta, có hàng trăm thứ tiếng khác nhau trên chỉ một lục địa. Thế thì tại sao mọi người ở một chiều không gian khác lại nói tiếng Hàn? À, thực tế họ không thể. Đó là tại sao tôi tốn mất 5 năm học cách để nói. Bình thường trong thế giới này, trẻ con có thể nói lúc 3 tuổi, và biết viết lúc lên 5.

Tận lên 10 tôi mới biết viết, bố mẹ tý thì nghĩ tôi là một thằng ngu vô dụng. Thật may, bởi tôi khá giỏi môn toán lên họ đã nghĩ khác về tôi.

Nhưng trong thế giới này trẻ em được công nhận là thần đồng khi chỉ mới biết cộng trừ. Mấy dân làng nghĩ tôi là thiên tài bởi vì biết nhân chia. Còn mấy kiến thức khác của tôi, ngoài toán… đều vô dụng cả. Dành nửa cuộc đời cho nơi gọi là trường học, nhưng cuối cùng thứ hữu ích duy nhất lại là cộng trừ… Thật ra nền giáo dục của Hàn như shit. 

Uh, về mấy kiến thức hiện đại. Nó cũng khá là hữu ích. Rồi sao? Biết chiếc ghế hình thù thế nào và cách để làm ra chiếc ghế nó khác nhau hoàn toàn. Mấy dụng cụ chuyên dụng để làm ra được cái ghế gần như bất khả thi để tạo ra ở thế giới này. Để làm được cái ghế đã khó thế rồi, phải cố gắng thế nào để làm ra được khẩu súng? Kể cả khi bạn biết khẩu súng hình thù thế nào đi chẳng nữa, làm cách nào tạo mấy bộ phận cho nó? Nếu bạn không có kỹ năng, thì bạn chỉ đang mơ mộng thôi. Ngay cả khi bạn biết về một thứ đã tồn tại, nó sẽ chỉ là một phần của trí tưởng tượng của bạn mà thôi! 

Cuối cùng, tôi quyết định kế thừa đồng ruộng từ gia đình. Cả tá kiến thức tôi học được ở trường đều vô dụng cả, nhưng những kỹ năng tôi tích lũy được trong quân đội lại khác. Đúng như sự mong đợi từ cách huấn luyện tàn bạo của quân đội Hàn Quốc! Vũ khí tối tân nhất ta có, cái xẻng, có thể dùng trong mọi hoàn cảnh!

Cách tôi dùng xẻng khiến bố tôi phải hét lên “con đúng là được sinh ra để dùng xẻng mà!” Thật ra, tất cả năng khiếu của tôi đều dành cho công việc đồng áng!

...Nghĩ lại tôi đã từng trải qua những khoảnh khắc tốt đẹp đó trong kiếp này.

Khi tôi lên 13, bố mẹ tôi ra đi.

Lý do? Bị vướng vào cuộc thử nghiệm bởi một pháp sư độc ác! ...không phải.

Bởi ham muốn của quý tộc thối nát! … cũng không phải nốt.

Bởi những con quỷ tàn phá trong mùa quỷ! ... Không.

Thật ra họ bị điện giật chết. Khi phù thủy độc ác chặn đòn phép từ anh hùng, và tàn dư của nó đã bắn thẳng vào bố mẹ tôi.

Cũng như những chiếc xe vô tội vô tình đâm vào nhau và tạo ra vụ nổ như trong mấy phim hành động đó, bố mẹ tôi chết khi lên thành phố để đóng thuế và bán mấy thứ họ trồng ra.

Thế quái nào số mình đen vãi… Tôi tự hỏi cuộc đời này rồi sẽ ra sao, cuối cùng tôi quyết định nối nghiệp gia đình. Sau tất cả, nhà nước có trả một ít bồi thường do vụ thiệt hại đó, phải ha? Tôi vẫn còn có đất đai và cây trồng trong tay!

…Đã có lúc tôi nghĩ thế.

“Hohoho.”

Tôi chỉ có thể cười trừ khi nhìn vụ mùa đang cháy dần. Đã được 1 năm kể từ khi bố mẹ tôi chết. Chỉ trong một năm, lần đầu tiên trong đời, tay lãnh chúa bất tài đã trở nên mù quáng trước lòng tham, để rồi khiến cho lãnh địa khốn đốn....à không, khiến cho cả đất nước lâm vào tình cảnh khốn nạn. 

Mỏ vàng được tìm thấy ở biên giới giữa quốc gia chúng tôi và nước láng giềng, không may thay nó lại gần làng tôi. 

Sau khi lãnh chúa nhận được vài gợi ý từ cấp dưới, hắn đã quyết định chiếm mỏ vàng cho riêng mình. Và thành công đánh bại quân đội nước khác đóng quân ở đó.

Cho đến nay, mọi thứ trông có vẻ ổn. Nhưng lãnh chúa đã trở lên quá phấn khích sau khi chiếm được mỏ vàng, đã tấn công thẳng sang đất nước bên kia biên giới.

Vấn đề ở đây là, nước cạch biên giới đó là một đế quốc hùng mạnh nhất lục địa này. Lãnh chúa đã tin rằng quân đội của hắn được ban phước bởi thần linh, nhưng quân đội của hắn đã bị tàn sát một cách thảm hại. Đồng thời, đế quốc coi hành vi đó như lời tuyên chiến, và cử quân xâm chiếm nước ta ngay sau đó. Họ đã thành công lật đổ thủ đô chỉ trong vòng hai tháng.

À, nhân tiện đây, biển lửa trước mặt tôi do đế chế, để làm làm gương cho những ai dám chống lại họ. Bọn chúng đốt đất đai, không may ruộng của tôi cũng nằm trong số đó. Đúng rồi đó. Nông nghiệp thế là tiêu! Mùa thu mới chỉ bắt đầu, nhưng làm sao để trồng trọt chỉ với tàn tro chứ!

“Kuh!”

Đó là lý do tại sao tôi trở thành cướp, tất cả là do thế giới này! 

Tôi mong muốn hòa bình, nhưng thế giới không để tôi yên.

À, nhân tiện tôi không phải bọn cho vay nặng lãi hay gì đâu, tôi chỉ là thằng sai vặt thôi.

Tôi không biết nó là tốt hay xấu nữa, nhưng đất nước tôi sống bị tách rời thành 7 nước nhỏ. Lúc đầu đế chế chỉ chiếm một phần tư, nhưng cuối cùng lãnh chúa sau vụ sốc đã rơi vào hôn mê, và mấy hoàng tử đấu đá nhau để tranh giành ngôi. Ngay cả bá tước cũng tham gia vào để kiếm thêm quyền lực. Sau đó, rất nhiều người đã quyết định trở thành côn đồ hoặc cướp. Tôi khá có năng khiếu về kiếm thuật, lên tôi quyết định kiếm tiền từ nó. Nếu sau này đủ tiền không khéo tôi sẽ sang đế chế sống.

Tôi đã hợp tác với một số người, và thỉnh thoảng còn bắt tay với nhóm khác để chia sẻ thông tin cướp bóc làng mạc. Đôi khi còn chung với cả mấy tên cướp lành nghề lẫn quý tộc để đánh bại những tên quý tộc khác nữa.

Khi đã đủ tiền, tôi bắt đầu tìm đến người buôn lậu để được sang đế chế, ồ có người đến gặp tôi kìa.

“Sao rồi?”

Tôi bị theo dõi. Hoho, nghĩ lại tôi đã tập luyện khá vất vả, nhiều lúc còn gần chạm đến cửa tử luôn. Dù gì chắc cũng chẳng thảm thính được gì từ tôi đâu, tôi làm gì có tài năng gì. Có người bay trên thảm đỏ đến đón tôi. Người từ tổ chức ác nhân xấu xa nhất trong đế chế luôn.

“Mức lương khá là tốt.”

“Có nhiều ưu đãi nữa.”

“Nhưng có vẻ nó khá nguy hiểm.”

“À cũng giống công việc mày đang làm thôi mà.”

“Tôi có phải tự sát khi được bảo không?”

“Có chứ, lên chuẩn bị tinh thần trước đi.”

Tôi phải đặt cuộc sống vào nó vậy. Không như kiếp trước ở nơi khủng khiếp như Hàn, mức lương nhận được khá cao. Cũng đáng để tôi mạo hiểm mạng sống.

“Tôi sẽ làm.”

Và như thế, tôi, 15 tuổi đầu đã tham gia vào tổ chức tà ác nhất.