“Hugh, về vấn đề phòng vệ ngày mai...”
"Gì thế?”
Giọng hét của Diana xuyên thủng tai Benedict ngay khi cô ấy mở cửa phòng tiệc, mặc dù nó không hướng đến anh.
Trong phòng, Diana đang tóm lấy ngực Hugh.
"Chuyện gì vậy Diana, có kẻ gây chiến à?”
"Benedict, bộ ông không nhận ra à!? Iris biến đâu mất rồi?”
" ......Hả?”
Diana sôi máu hét lên, Benedict tán sắc khi nghe điều đó.
“Tôi đã tìm quanh lâu đài rồi nhưng không thấy em ấy đâu cả. Tôi có hỏi những người hầu, để xem liệu ẻm có nhỡ ngất trong phòng tắm không… Lần cuối cùng họ thấy em ấy là trên tường thành, sau đó mất tăm luôn, người gác cổng cũng không biết gì cả”
Hugh lên tiếng trong khi vẫn đang bị tóm ngực, Benedict thì suy nghĩ điều gì đó.
“Tường thành? Hội đã gửi một lá thư cho Iris, nên khi ẻm đi dạo trên thành lũy tôi tiện tay đưa luôn”
“Gì cơ?”
“Bị hội triệu tập sau đó… Không, rời đi mà không nói một lời thì quá lạ.”
“Oh, người gác cổng không nhìn thấy cũng kì, có thể em ấy đã dùng phép <<Flying – Phi Hành>> nhưng tại sao phải làm thế?”
Iris không phải là dạng con gái khoái lang thang một mình. Nếu em ấy muốn ra ngoài, ẻm sẽ nói với các thành viên trong nhóm rằng mình sẽ đi đâu.
Việc em ấy đột ngột biến mất làm cho họ có cảm giác bất thường.
Bình thường, mọi người sẽ không quá lo lắng.
Nhưng đó là nếu không có cuộc mưu sát Bá Tước và cuộc ám sát gia đình của Lực lượng diệt trừ Night Python.
Iris biến mất ngay vào thời điểm này. Là lẽ tự nhiên khi họ cảm thấy điều gì đó đáng lo ngại
“Benedict, Có thể dùng mũi của anh để tìm em ấy chứ?”
“Đừng có vô lí thế, bên ngoài rất khó tìm, tôi cần một chiếc giày, mà phải là chiếc mà em ấy mang”
“Ah, rồi rồi, hành lí của Iris đâu?”
“Đây này…”
“Đưa đây tôi mượn”
Diana lật tung chiếc ba lô lớn. Mọi thứ trào ra như trận lở tuyết trên giường.
Sau khi lục tung vài món đồ ma thuật và mấy thứ lặt vặt, Diana lấy ra bộ quần áo của Iris.
“Hi vọng là kịp, cầu cho em ấy ở gần đây <<Proclamation: Inquirer – Thác Tuyên: Tầm Nhân>>”
Diana sử dụng ma thuật.
Một ma thuật truy vết người khác thông qua việc dùng vật dụng làm vật tương tác. Đó là một phiên bản của Thánh ma thuật
Đôi mắt nhắm lại, Diana tập trung tâm trí, lần theo từng đường chỉ may của chiếc áo.
Sự im lặng ngột ngạt và căng thẳng.
Sau đó Diana mở mắt.
"Em ấy ở đây!”
“Đâu!?”
"Tệ thật, không phải trong thành phố, thật đáng ngờ!”
"Bình tĩnh, đoán xem nếu như rời khỏi El Tarev thì em ấy sẽ đến thành phố nào?”
Diana suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu như để xác nhận quan điểm của mình.
" Có lẽ nào...... Vone.”
“Không thế nào......”
Thành phố thương mại Vone.
Nơi đây là trung tâm của các tuyến đường giao thương nối liền với các vùng lãnh thổ xung quanh, có thể nói đây là thành phố sầm uất nhất trong lãnh địa của bá tước Keeley, nơi vốn không có tài nguyên hay nền công nghiệp đáng chú ý. Ngoài ra ở đây còn có một chi nhánh Hiệp hội mạo hiểm giả, mà "Dragon’s Throat" thường ghé thăm.
Nhưng việc Iris đi đến đó là quá đáng quan ngại.
“Trụ sở Night Python mà Bá tước định tấn công, nó nằm ở Vone”
***
Đây là khung cảnh Rene mà nhìn thấy trong giấc ngủ chập chờn.
Bóng tối của màn đêm, Rene xuất hiện dưới hình dáng của Rene
Mái tóc màu bạc kim, cô trông nhỏ bé hơn so với Iris
Cơ thể của Rene, không được chỉnh tề, lờ mờ phát sáng trong bóng tối
Khi cô đột ngột ngẩng đầu lên, Iris đã ở đó.
Cô có mái tóc màu vàng gợn sóng và đôi mắt màu hoa tử đằng. Giống như Rene, cô đang cuộn tròn, không có bất kì mảnh vải nào trên thân.
Ánh mắt xuyên thấu dán chặt vào Rene.
Trong cái lồng của thể xác, linh hồn này sang linh hồn khác, họ đối mặt với nhau.
"<Công chúa tường vi> Rene Rosely Ruvia Ciel Teira… Cô thật tội nghiệp, dù có chiến đấu đến đâu, cô cũng không thể được cứu rỗi”.
Iris mở miệng. giọng điệu lạnh lẽo, cô trông có vẻ kiệt sức.
Đây là cuộc nói chuyện trong một không gian bất thường, Rene không thể đọc cảm xúc của Iris.
Tuy nhiên, cô cảm thấy sự thương hại, cảm thông và thù địch.
"Tôi không cần sự giúp đỡ. Tôi chỉ cần trả thù.”
Rene kiên quyết từ bỏ mọi vướng mắt.
“Uhm, là trả thù theo cách đó.”
Iris thở dài, nửa chế diễu, nửa tin tưởng.
“Tôi dẹo rồi phải chứ?”.
Giọng Iris đã định, như thể cô vứt bỏ mọi thứ.
Rene âm thầm thừa nhận.
“Kẻ đã giết tôi đang đau khổ… mặc dù tôi cảm thấy bản thân thật lẫn lộn. Xét cho cùng thì cô đúng là đáng thương. Cá là những gì còn lại trong cô chỉ là thù hận, chính sự thù hận đó đã khiến cô đau khổ”
“Đau khổ cơ à… Cắt cổ, xiên ngực, nghiền nát bụng của chúng, nướng lên và giết, đâm xuyên và giết, vắt kiệt và giết. Giết trong nỗi sợ, Giết trong sỉ nhục, Giết trong tuyệt vọng. Tôi sẽ giết tất cả. Dường như không có sự cứu rỗi dành cho tôi… Nhưng, nó sẽ rất vui, Tôi đang cực kì mong đợi nó.”
Ngọn lửa đen của sự hận thù bùng cháy trong lồng ngực cô. Sự quyết tâm và thôi thúc đẩy lùi đi nỗi buồn và đau đớn
Sống trong cảm giác đói khát đó, đúng thật là địa ngục trần gian.
Cách duy nhất để thoát khỏi nỗi đau đó là sự trả thù, và nó phải thật vui. Sau khi được tái sinh thành undead, vụ tàn sát tại thủ đô, tuy ngắn ngủi nhưng điều mà nó đem lại rất kinh hoàng.
Lần này sẽ là cả đất nước, sau đó sẽ lan rộng cả thế giới. Giết tất cả những thứ đã giết Rene… vậy thôi
Nhưng Iris chế diễu với vẻ thương hại.
“Tôi không nghĩ vậy”
Cô ấy cười như thể cô biết tất.
"Sớm thôi cô sẽ hiểu.”
***
"Huh...”
Iris (Rene) tỉnh dậy trong một nơi xa lạ
Cơ thể cô co quắp và thắt lại. Cô bị trói bằng một sợi dây, miệng cô bị bịt lại và chúng buộc chặt đến nổi một ngón tay cô cũng không thể cử động. Cô bị giấu trong một chiếc túi, dường như cô đang nằm giữa đống hành lí nào đó.
Sàn nhà đột nhiên rung lên. Có lẽ đây là trên một chiếc xe ngựa.
Hiển nhiên là thế rồi
Đầu tiên Iris vặn mình và xoay xuống phần dưới.
--―― Se~e~e~e~e~e~e~e~e~e~efu~tsu!!
Iris hét lên trong tâm trí, như một trọng tài bóng chày.
(T: đây là thế giới nội tâm của Rene)