Pan: Kịp eng rồi nha!! Bên raw vẫn còn một chap 84 nữa, nhưng chắc tôi sẽ treo tạm ngưng luôn tại lão tác cũng sủi lâu lắm rồi.
___________________________________________________________________________________________
Sau giờ làm, tôi ra công viên nơi Sei-chan đang đợi.
Một thời gian sau khi cô ấy rời đi, tôi cũng đã hoàn thành công việc của mình.
Sei-chan, người đang đợi ở công viên đã đỏ mặt lảng đi ngay khi vừa bắt gặp ánh mắt tôi,
Hình như cô nàng đang lo lắng về chuyện vừa xảy ra, hay đúng hơn là sự cố vừa gặp phải.
“Này, Sei-chan”
“A-A, Tsukasa. Cậu vất vả rồi.”
Tôi ngồi xuống cạnh Sei-chan trên băng ghế.
Sei-chan đang nhìn sang hướng đối diện, khả năng là tránh để lộ khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Tôi thì vẫn thấy tai của cô, trông cũng dễ thương thật.
“A, Tsukasa này... cảm ơn vì đã phục vụ tớ.”
“Hửm? À, không có gì to tát đâu.”
Tôi đã xin bác quản lý giảm giá của suất bánh phô mai cùng cocoa lạnh Sei-chan đã gọi ở chỗ làm thêm.
Bác quản lý cũng rất tốt bụng và giảm hóa đơn đi một nửa.
Mà, kể cả nếu không được giảm giá, thì tôi vẫn sẽ chia hóa đơn 50:50 với cô thôi.
Tôi không ngờ là Tobise-san lại phát hiện và cứ thế lật tẩy điều đó.
“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, cậu ổn chứ Sei-chan?”
“Trông tớ ổn lắm à...?”
“Hừm, trông cậu đang ngượng ngùng lắm.”
“BIẾT THẾ THÌ ĐỪNG CÓ HỎI!!”
Sei-chan nổi quạu giọng thì rung run, nhưng tôi vẫn không thể thấy mặt cô được.
“C-Cậu nhận ra từ khi nào?”
“...Hmm, từ lúc cậu bước vào quán?”
“Tức là từ đầu luôn?”
“Xin lỗi nhé, nhìn cậu giống đang cải trang lắm, nên tớ nghĩ cậu không muốn tớ nhận ra.”
“Kuu... cũng đúng nhưng...”
“Trông hợp với cậu lắm, mà cậu mặc gì cũng đẹp cả.”
Trang phục bình thường của Sei-chan trông đã ngầu rồi, nhưng cô nàng chưa bao giờ mặc bộ đồ đen đầy nghi hoặc ấy cả.
Mà, đúng là trông đẹp thật, cứ như kiểu người nổi tiếng ẩn danh vậy.
Chiếc kính râm cùng cái mũ kia là ngầu nhất! Tôi ưng chúng thật sự.
“Cứ cho rằng đấy là lời khen đi, nhưng tớ không thấy vui tí nào cả.”
“Ừm, thì, tớ xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi chứ, giá mà tớ lấy mũ che hết tóc đi.”
Mà, làm vậy thì đúng là sẽ khó nhận ra hơn bởi không thấy tóc cô nàng, nhưng chắc kèo là kiểu gì tôi cũng biết thôi.
“Cậu không định hỏi lý do tớ ghé qua à?”
“Ừm? Ý cậu là sao?”
“Cậu không định hỏi vì sao tớ lại đến quán cafe trong bộ cải trang à?”
À ừ, tôi đúng là chưa hỏi thế thật...
Nhưng khá chắc rằng câu trả lời được tiết lộ ở quán cafe rồi.
“Cậu thấy lo về Tobise-san, phải không?”
“Ừa...”
Tôi đã cố tỏ ra tự nhiên rồi, nhưng hình như Sei-chan thấy mối quan hệ giữa tôi và Tobise-san rồi sự khó chịu cứ thế mà sinh ra.
Như Sei-chan đã nói, Tobise-san là một người tuyệt vời, luôn vui vẻ và nhiệt huyết.
Ở kiếp trước trong mỗi cuộc thi về độ nổi tiếng, chị đã ẵm ngôi đầu bảng ngay khi vừa xuất hiện mà.
Mà, đúng là tôi có hơi khó ở vì chị ấy lại ở trên Sei-chan thật.
Thôi tạm bỏ qua chuyện đó vậy.
Sei-chan nghĩ rằng tôi sẽ có tình cảm với Tobise-san sau thời gian ở cùng nhau.
“Như tớ nói với khách hàng... và Sei-chan đấy. Không đời nào tớ thích Tobise-san đâu. Nên cậu không phải lo.”
“N-Nếu cậu biết đấy là tớ ngay từ đầu, thì đừng nói như kiểu nhân viên phục vụ thế chứ!”
“Cậu cũng có thể nói như bình thường lúc đó mà, Sei-chan. Ý là tớ vốn nhận ra cậu rồi nhưng, pfft.”
Lúc Sei-chan nói với giọng cao hơn rồi bắt chước giọng của mấy cô tiểu thư hài thật.
Toujouin-san là người duy nhất trong nhóm bạn chúng tôi có thể làm được như vậy.
“ĐỪNG CÓ CƯỜI! TỚ ĐÃ NGƯỢNG LẮM RỒI ĐẤY! ĐỪNG ĐỔ THÊM DẦU VÀO LỬA NỮA!”
Sei-chan giận giữ lắc người tôi với đôi mắt ngấn nước.
Cô ấy cuối cùng đã quay ra nhìn tôi nhưng khuôn mặt vẫn đang đỏ chót.
“Fufu, xin lỗi, tớ xin lỗi mà. Có vẻ tớ lại được chiêm ngưỡng thêm một mặt nữa của cậu rồi nhỉ.”
“Kuu... Nếu tớ mà biết chuyện sẽ thành ra thế này, thì chả cần bận tâm cải trang làm gì.”
Tôi thì vẫn muốn trêu cô nàng thêm chút nữa, nhưng cũng khá tội Sei-chan nên thôi vậy.
“Cậu cũng thấy Tobise-san ở quán rồi đấy. Chị ấy là kiểu sẽ đối xử mọi người một cách rất gần gũi nên không lo đâu.”
“Phải... lúc đầu nhìn vào là tớ thấy rồi. Chị ấy giống Shiho nhưng mà tệ hơn cả thế. Kiểu gì cũng có nhiều gã sẽ hiểu sai ý chị thôi.”
“Chính xác.”
Thực ra, ở tiền kiếp chị ấy đã luôn bị làm phiền bởi một người đàn ông hiểu lầm những hành động của mình.
Yuuichi đã cứu chị ấy và thế là Tobise-san trở thành một trong các nữ chính.
“Mà, tớ biết chị ấy là người thế nào, nên không có chuyện tớ hiểu sai đâu bởi người duy nhất tớ thích chỉ có Sei-chan thôi.”
“Kuu... T-Thế thì tốt rồi. Nhưng đừng có cởi mở khi nói chuyện với khách hàng về chúng mình như thế. Xấu hổ lắm.”
“Tớ biết đấy là Sei-chan mà, nếu là ai khác thì tớ không nói đâu.”
“K-Kuuu... Thế thì được...”
Tôi nói vậy để trấn an Sei-chan.
Mà, ý tôi đúng là như vậy rồi, nếu một người có hỏi rằng người tôi thích là ai. Tôi sẽ trả lời rằng đó là người cuốn hút và đáng yêu nhất thế giới.
“A, Tsukasa-kun! Sei-chan!”
Nghe thấy giọng nói, tôi quay lại thì thấy Tobise-san đang vẫy tay tiến tới chỗ mình.
“Vất vả rồi, Tobise-san.”
“Ưm, em cũng vậy. Cảm ơn em vì đã đến nhé Sei-chan.”
“E-Ể, e-em không...”
“Chị biết ngay mà! Em mặc thường phục trông ngầu lắm. Em có thường mặc như vậy không?!”
“K-Không! Bộ này chỉ là cho ngày hôm nay thôi, em không nghĩ sẽ mặc lại bất kì lần nào đâu.”
“Ể? Thật sao?? Trông đẹp như vậy mà.”
Sei-chan hẳn sẽ không mặc nữa bởi nó sẽ gợi cô nàng nhớ về sự việc ngày hôm nay.
Nhưng tôi thấy cô nàng mặc đẹp đấy chứ và tôi cực muốn lúc nào đó cô sẽ mặc lại bộ này.
“Sei-chan tới để xem Tsukasa-kun làm việc à?”
“Ể? Ồ... ừm... vâng.”
“Chị biết mà!! Vậy em thấy sao? Thấy sao nào? Tsukasa-kun ngầu chứ?”
“T-Thì, e-em thấy vui vì cậu ấy rất nghiêm túc làm việc.”
“Quá ngầu luôn ấy chứ. Em thấy cách cậu ấy nấu nướng chứ. Trông lành nghề thực sự luôn.”
Tobise-san thoáng liếc qua tôi.
Chắc chị ấy đang khen tôi bởi trước đó tôi bảo rằng mình thích Sei-chan đây mà.
Tôi vẫn chưa bảo chị rằng mình và Sei-chan đã hẹn hò rồi, nên chắc chị đang cố đẩy thuyền hai đứa đây.
Em mừng vì chị định làm vậy, nhưng nó đang phản tác dụng đấy.
Sei-chan lườm Tobise-san với ánh mắt như muốn hét lên ‘EM BIẾT RỒI’ vậy
Tobise-san thì lại không để ý đến cái đó lắm.
“Em còn giúp chị khi chị làm rối tung hết công việc lên nữa.”
“Từng đó thì đúng thật.”
“Mà, như vậy vẫn rất đáng kinh ngạc đáy chứ. Nếu Tsukasa-kun còn độc thân kiểu gì chị cũng theo đuổi em ấy cho mà xem. Chị thực sự muốn hẹn hò với em ấy đó.”
Hửm??? Chị ấy vừa nói thứ nghe khá lạ tai.
Trước cả khi tôi có thể định hình chuyện vừa xảy ra, Tobise-san lại gần tôi và thì thầm vào tai.
“Lần tới hãy cùng làm việc chăm chỉ tiếp nhé, Tsukasa-kun.”
Tobise-san cười nói khi đang ở rất gần tôi.
Ngay khi tôi định bước lùi lại, Sei-chan xen vào giữa.
Tôi ngạc nhiên vì thấy cô nàng nhảy vào giữa, cô bắt đầu lườm Tobise-san.
“Tobise-san này..”
“Hửm? Sao thế Sei-chan?”
“Xin chị đừng lại gần cậu ấy quá... Tsukasa... làm ơn đấy...”
Sei-chan mặt đối mặt với Tobise-san.
Ý là cũng nhiều người có cái tên đó mà, nhưng có phải tên tôi vừa mới được nhắc đến không?
“Hửm? Tại sao vậy?”
“Vì... Bởi vì... TSUKASA LÀ BẠN TRAI EM!”
“....!”
Se-Sei-chan vừa gọi tôi là bạn trai kìa?!
Tôi cực kì xúc động bởi chưa bao giờ ngờ được Sei-chan lại nói như vậy.
Tôi vẫn có thể thay mặt Sei-chan nói vậy nhưng... cô nàng ghen đấy à?
“Em hiểu rằng chị có hơi kém trong khoản giữ khoảng cách với người khác. Nhưng đừng lại gần b-bạn trai em tới vậy.”
Sei-chan dũng cảm nói ra, nhưng nhìn từ đằng sau thì cô đang đỏ mặt.
Cô nàng cực kì ngượng nhưng vẫn nói ra.
“Fufu... Chị hiểu rồi! Xin lỗi nhé, Sei-chan.”
“K-Không, chị hiểu là được... Em cũng xin lỗi.”
“Ưm, chị xin lỗi. Vì đã tiếp cận Tsukasa-kun hơi quá dù chị biết hai đứa đang hẹn hò.”
“Dạ...?”
Sei-chan cứng người trước lời của Tobise-san.
Tôi cũng khá ngạc nhiên trước những gì Tobise-san vừa nói.
“Nếu Tsukasa-kun đang độc thân mà...”
Vậy là chị đã biết em đang hẹn hò rồi à...
Tôi có bảo chị rằng mình thích Sei-chan nhưng chưa một lần nói rõ rằng mình đang hẹn hò ai đó hay không còn độc thân nữa.
Sei-chan, người vừa sững lại, quay sang nhìn tôi.
“Tsu-Tsukasa, cậu kể chị ấy à?”
“Không, tớ có kể gì đâu.”
“Thế thì sao mà...?”
“Tsukasa-kun đúng là không nói gì thật. Chỉ là chị thấy hai đứa rồi tự dưng nghĩ ‘Hai đứa chắc chắn là đang hẹn hò rồi!’ thôi mà?”
Mà, cái nhận định ấy còn đúng hơn sau khi Sei-chan cải trang rồi vào quán nữa.
“Sei-chan này, em dễ thương lắm đấy. Vì ghen nên em mới đứng ra đánh dấu chủ quyền đúng không? A, niềm vui của tuổi trẻ là đây chứ đâu.”
“A! Uuu...”
“Không sao đâu Sei-chan, Tsukasa-kun ngầu thật nhưng chị không muốn tước cậu ấy khỏi em đâu. Mà kể cả chị có thích cậu ấy đi nữa thì chị không nghĩ mình có cửa đâu.”
Tobise-san cười lớn.
Trái lại, Sei-chan đang lườm Tobise-san với khuôn mặt đỏ bừng.
“Kuu... thế là nãy giờ chị chỉ trêu em thôi đúng không?”
“Ưm, chị xin lỗi mà? Nhưng được thấy mặt siêu dễ thương này của Sei-chan nên cũng đáng thật.”
Tobise-san cười nói.
Mặt Sei-chan đỏ lên, cô nàng bắt đầu chỉ vào Tobise-san rồi nói-
“C-Chị đấy...! Em ghét chị, Tobise-san.”
“Fufu, chị quý em lắm!”
“K-Kuu... Đ-Đừng có bám dính lấy em chứ. Sao chị lại ôm em làm gì?!”
“Vì Sei-chan dễ thương quá mà.”
“Đừng xoa đầu em nữa! Tránh xa em ra! Chị khỏe thật đấy! Tsukasa! Giúp tớ với!”
“Cùng ôm Sei-chan nào, Tsukasa-kun.”
“Người phụ nữ này đang nói cái quái gì vậy.”
Tôi nghĩ Sei-chan đã hoàn toàn ngó lơ việc giữ thể diện với Tobise-san rồi.
Hai người họ hình như cũng thế này trong truyện gốc thì phải.
Tobise-san trêu chọc Sei-chan thắm thiết, còn Sei-chan thì phản ứng lại một cách dễ thương dẫn đến việc càng bị trêu nhiều hơn.
Cuộc gặp mặt giữa hai người khác hẳn so với trong truyện, nhưng mối quan hệ thì gần như y hệt.
Đâu phải họ hoàn toàn trái tính nhau đâu.
Má tôi bất giác dãn ra khi thấy mối quan hệ giữa họ vẫn như trong truyện.