Rokujouma no Shinryakusha!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6930

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

Bắt đầu sống cùng với thằng bạn hồi xưa, hóa ra nó lại là đứa con gái xinh đẹp

(Đang ra)

Bắt đầu sống cùng với thằng bạn hồi xưa, hóa ra nó lại là đứa con gái xinh đẹp

Endo Ryo

"Kei-chan, hẹn mai nhé" ── lời hứa đó không thành hiện thực, Kirishima Keisuke của thời thơ ấu phải xa lìa người bạn thân là con trai - tên là Ma-chan - duy nhất của mình. Và rồi, 10 năm sau, bố cậu t

8 80

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

22 103

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

14 35

Tập 30 - Làn sóng xâm lược mới [Bắt đầu Hậu truyện] - Chương 5: Nalfa lâm nguy

Thứ 5, ngày 14 tháng 4

Cuối buổi học ngày hôm đó, Kotori rủ Nalfa tạt qua nhà mình chơi. Bố mẹ Kotori sau đó đã mời cô ở lại dùng bữa và Nalfa lần đầu tiên được chiêm nghiệm cuộc sống gia đình tại Nhật. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ đối với học sinh chuyển trường người Forthorthe và cô dĩ nhiên đã lưu lại chúng qua từng thước phim. Sau khi biên tập lại một chút, cô đăng tải nó lên hệ thống mạng liên ngân hà cho phần còn lại của Forthorthe xem.

「Thật tiếc là mình phải về sớm… Ở kí túc xá cô đơn lắm.」

Sau khoảng thời gian vui vẻ tại nhà Matsudaira, Nalfa có chút tiếc nuối khi phải quay về kí túc xá nơi cô chỉ có một mình. Cô cứ khắc khoải ngoái đầu nhìn ngôi nhà mặc dù nó đã khuất tầm mắt.

「Phải rồi. Nalfa-chan vẫn là người duy nhất sống tại kí túc xá nhỉ?」

「Đừng có lo. Bọn anh sẽ dẫn em về.」- Kenji nói.

「…Có lẽ điều đó càng khiến cậu ấy thêm lo hơn đấy.」

Ánh mắt sắc lạnh của Kotori đâm thẳng vào Kenji, người đang mỉm cười với Nalfa. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Kenji đã nằm trên thớt rồi. Và càng đau đớn hơn khi nó còn đến từ cô em gái bé bỏng của cậu. Một cái nhìn thôi cũng đủ khiến cậu phải câm lặng.

「A-nh xin lỗi…」- cậu lí nhí một cách đáng thương.

「Này Kotori, bạn vẫn không định tha thứ cho anh trai à?」

Nalfa bắt đầu cảm thấy thương hại Kenji khi thấy đôi vai cậu gần như xụ xuống đất. Cậu đã có lòng khi đề nghị đi theo hộ tống vì lo lắng cho hai cô gái một mình đi ra ngoài vào ban đêm. Hơn nữa, cậu đã nhận lỗi và thành tâm hối lỗi. Cậu thậm chí còn hứa rằng sẽ cẩn trọng hơn trong những mối quan hệ với các cô gái. Do đó, Nalfa cảm thấy đã tới lúc Kotori thứ lỗi cho anh trai của mình.

「Chưa được. Kou-niisan vẫn chưa quở trách anh ta.」

Không may cho Kenji, cậu đã phạm thêm một sai lầm ngớ ngẩn nữa nên đã làm mất lòng Kotori. Nếu không vì chuyện đó, cô có lẽ đã tha thứ cho Kenji. Cậu đã vạ miệng ngay sau cuộc nói chuyện giữa Kotori và Koutarou và đúng lúc cô đang dần thay đổi thái độ đối với cậu.

「Mình vẫn không thể tin được là anh ta dám lấy Kou-niisan ra để gánh tội! Anh ta thậm chí còn bảo Kou-niisan còn tệ hơn ảnh về khoản gái gú!」

Một chút khẩu nghiệp đã đẩy Kenji vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng một lần nữa. Đúng là Koutarou được bao quanh bởi các cô gái nhưng thực tế lại không hẹn hò với một ai cả. Giữa họ có một làn ranh mà cậu vẫn đang từ chối vượt qua. Bản thân Kotori đã xác nhận điều đó với cả Koutarou lẫn các cô gái. Hơn thế, Kotori biết Koutarou gặp khó khăn trong việc chấp nhận người khác. Vấn đề của Kenji thì khác hoàn toàn và cậu không có quá khứ bi kịch để bào chữa cho điều đó. Tóm lại, Kenji đã tuyệt vọng lôi Koutarou ra để thế mạng và tôn bản thân lên. Từ góc nhìn của Kotori thì sự tình là như vậy.

À thì, Layous-sama là mẫu hình đàn ông lý tưởng… Chàng giữ trọn lời hứa với bạn bè và clb kịch, thậm chí từ chối cả Công chúa Alaia huyền thoại để quay trở về. Kotori chắc không nhận ra tiêu chuẩn của cậu ấy cao đến mức nào đâu…

Nalfa có thể nhìn thấy hai mặt của vấn đề. Kotori vẫn chưa nhận ra là bản thân đã mong đợi quá nhiều từ anh trai và cánh đàn ông nói chung. Trên thực tế chỉ có một số lượng ít ỏi đấng nam nhi đáp ứng được tiêu chuẩn của cô nàng. Nghĩa là đó không lỗi của Kenji khi không cố gắng trở nên tốt đẹp hơn. Nalfa hiểu được điều đó nhưng không có đủ tự tin để thuyết phục Kotori. Dẫu rằng cô bạn đặt cho người khác một tiêu chuẩn quá cao nhưng trái tim cô lại đặt đúng chỗ. Vì vậy, Nalfa quyết định để mặc cô bạn. Ít nhất là cho đến khi cô nàng bình tâm trở lại.

「Koutarou-sama à…? Nhân tiện, Kotori nè, nếu bạn có câu chuyện thú vị nào về Koutarou-sama thì chia sẻ cho mình với?」

Trong khoảng thời gian đó, Nalfa nghĩ rằng họ nên chuyển chủ đề. Thay vì bám riết vấn đề của Kenji, Kotori chắc sẽ vui hơn khi nhắc tới Koutarou. Như vậy cô bạn sẽ thôi đeo bám Kenji và có thể trở nên phấn chấn hơn.

「Câu chuyện về Kou-niisan? Hừm, coi nào…」

Quả thực, ngay khi Nalfa bắt đầu hỏi về Koutarou, vẻ mặt Kotori rạng rỡ hẳn lên. Suy nghĩ cay đắng về Kenji nhanh chóng biến mất và thế chỗ bằng những hoài niệm về Koutarou.

「Ồ, biết rồi! Để mình kể về cái lần Kou-niisan và mình đi câu cá!」

Khi đã quyết định được câu chuyện sẽ kể, cơn giận hoàn toàn biến mất và nụ cười thường thấy quay trở lại với Kotori.

「…」

Thấy thế, Kenji chắp tay lại và lặng lẽ cảm ơn Nalfa. Cô thoáng cười và nháy mắt đáp lại.

Ồ, cô bé cứu mình rồi… Phải cảm ơn sau mới được.

Nghĩ vậy, Kenji thở dài nhẹ nhõm. Nalfa thường trông có vẻ ngây thơ nhưng cô lại có mặt trưởng thành không ngờ tới như lần này chẳng hạn. Kenji vô cùng cảm kích trước điều đó.

「Anh trai phần lớn luôn ở bên bọn mình, nhưng hôm đó, mình vô tình gặp Kou-niisan khi anh ấy đi câu cá.」

「Thế nên bạn đã đi theo?」

「Phải, dù mình biết rằng mình chỉ tổ ngáng đường thôi.」

「Hồi nhỏ bạn nghịch ngợm lắm sao?」

「Ý mình không phải vậy. Hồi nhỏ mình bám Kou-niisan lắm.」

「Thế thì khó cầm cần câu được rồi, teehee…」

「Hehe, đúng thế. Và rồi nhé…」

Đi theo sau hai cô gái, Kenji không còn tỏa ra khí chất của một tên ăn chơi ngầu lòi thường thấy. Không sai khi nói rằng cậu ta như một người khác hẳn khi có Kotori ở bên.

Hử? Cái gì thế?

Nhưng Kenji bỗng dưng cảm thấy có gì đó khả nghi nên liền rời mắt khỏi em gái. Hiện giờ, cậu cùng hai cô gái đang rảo bước trên con đường dọc sông. Con đường phẳng dễ di và cứ một vài mét lại có một cột đèn đường, con đường nhờ đó sáng trưng mặc cho đang đêm khuya thanh vắng. Hoặc đáng lẽ phải vậy. Có một vài ánh đèn quanh cây cầu ở phía trước đã tắt ngấm. Tuy nhiên, Kenji vẫn nhìn thấy một số người đang tụ tập ở đó. Ở khoảng cách này, Kenji ngày thường sẽ không thể phát giác, nhưng hiện tại, cậu đang trong trạng thái người làm anh nên con mắt trở nên nhạy bén với xung quanh hơn.

「…Kotori, Nalfa-san, chúng ta đi đường khác thôi.」

Dẫu con đường dành riêng cho người đi bộ này tương đối an toàn nhờ ánh sáng đèn đường, côn đồ đôi khi vẫn lợi dụng nó. Kenji cho rằng côn đồ đang phục sẵn ở phía trước nên gợi ý cho cả đám đi đường vòng. Kotori và Nalfa đều là những cô gái xinh đẹp, Nalfa lại còn là nhân vật nổi tiếng dưới vai trò là học sinh chuyển trường người Forthorthe. Kenji cảm thấy có trách nhiệm phải ngăn hai người dính vào rắc rối và chọn giải pháp thận trọng hơn. Rời khỏi đây sẽ thích hợp hơn là đâm đầu vào rủi ro.

Có điều gì đó không ổn lắm… Chúng ta nên rời khỏi đây.

Hơn nữa, Kenji có một linh cảm xấu. Cậu không biết tại sao nhưng trực giác đang cảnh báo cậu. Nếu phải miêu tả thì cảm giác giống như việc dùng nhầm bút màu cho một bức tranh trong quyển tập tô vậy. Một điều gì đó rất không phải đang diễn ra.

「Nii-san! Anh làm gì vậ—」

Cơn giận đã che mờ lý trí của Kotori nhưng Nalfa đã ngăn cô bạn lại sau khi nhìn thấy bộ mặt nghiêm trọng của Kenji.

「Chờ đã, Kotori! Có chuyện gì sao, Kenji-san?」

「Em có thấy mấy người trốn ở cây cầu kia không? Anh không biết họ là ai nhưng chúng ta nên đi đường vòng cho an toàn.」

「Em hiểu rồi. Đi thôi, Kotori.」

「À ừm, được rồi…」

Nhờ sự can thiệp của Nalfa, Kotori chấp nhận làm theo lời đề nghị của Kenji. Dừng lại và suy xét bình tĩnh, cô nhận ra anh trai mình đã nói đúng. May là có Nalfa ở đây, không thì tình hình đã trở nên tồi tệ hơn.

「Mấy kẻ đó là ai vậy? Chúng đuổi theo chúng ta sao?」

Dự cảm của Kenji trở nên tồi tệ hơn. Ngay khi cậu cùng hai cô gái đổi hướng, nhóm người ẩn mình trong bóng tối ở phía trước bắt đầu di chuyển.

Chúng có việc gì với chúng ta sao? Hay là chúng nhắm vào Nalfa-san? Nhưng từ khoảng cách này…

Kenji cảm thấy bối rối. Cậu vẫn đang ở cách xa cây cầu nên cậu không thể nhận dạng được nhóm người ở phía trước và chúng đáng lẽ không thể nhìn thấy vẻ ngoài của Kotori và Nalfa. Và ở khoảng cách này, vẫn còn quá sớm để chúng đi ra chặn đường bọn họ. Nếu muốn gây chuyện, chúng chỉ cần đợi mục tiêu kế tiếp xuất hiện, đặc biệt là khi nhóm Kenji đã đổi hướng. Thấy chúng nhanh chóng áp sát lại gần, Kenji không thoát khỏi cái suy nghĩ rằng chúng đang nhắm vào cậu và các cô gái.

「Nii-san, chúng ta làm gì bây giờ?」 - Kotori hỏi.

「Lại đi đường khác thôi. Để xem chúng có thực sự là đang theo đuôi chúng ta hay không.」

「Chắc chúng đang nhắm vào em.」- Nalfa nói -「Bằng không chẳng có lý do nào chúng lại đuổi theo hai người…」

「Hy vọng không phải vậy. Thành thật mà nói, anh hoàn toàn ổn nếu vụ này kết thúc bằng việc anh bị ăn đấm.」- Kenji đáp lại.

Kenji hy vọng là họ chỉ đang phải đối mặt với thằng bạn trai của một cô gái nào đó bị cậu khước từ mà thôi. Như vậy còn tốt chán so với việc chúng nhắm vào một trong hai cô gái – đặc biệt là Nalfa. Trường hợp xấu nhất là lũ người kia đã đứng trực để phục kích Nalfa, nói cách khác là chúng đã biết trước việc cô sẽ đi qua lối này. Điều tra thời gian biểu của Nalfa và tiếp cận cô tại thời điểm tai hại nhất không phải hành động của một đám đầu đường xó chợ. Không, nếu sự tình này cứ tiếp diễn thì họ đang phải đối đầu với những kẻ còn nguy hiểm hơn thế nhiều.

*ĐOÀNG*ĐOÀNG*ĐOÀNG*

「Gì vậy!? Tiếng súng sao!?」

Ngay khi nhóm Kenji rẽ sang một con đường khác, một âm thanh như tiếng súng liền vang lên từ con đường dọc sông. Tuy nhiên, do cả đám chưa từng nghe thấy tiếng súng thật bao giờ nên họ không dám chắc cho lắm. Họ hoang mang nên dừng lại và nhìn về hướng âm thanh phát ra. Ngay lúc đó, hai người đàn ông mặc áo đen lạ mặt đột nhiên xuất hiện từ góc phố mà cả nhóm vừa mới rẽ qua.

「Các người là ai!?」 - Kenji tra hỏi.

Cậu liền cho rằng hai người này thuộc đám người luẩn quẩn ở quanh cầu nên liền đứng ra trước để che chắn cho Kotori và Nalfa.

「Bình tĩnh, Kenji-kun! Bọn tôi không phải kẻ địch của cậu, bọn tôi làm việc cho chính phủ! Tạm thời, tôi cần cậu dẫn học sinh chuyển trường chạy trốn! Đi càng xa càng tốt! Chúng không chỉ nhắm vào cô bé mà cả đám bọn cậu đó!」

Kenji nhận ra mình đã nhầm. Cả hai người đàn ông đều đang bị thương, máu từ bên dưới bộ đồ đen đang chảy xuống mặt đường. Họ cũng đã rút súng và bắn trả lại tại góc phố. Có vẻ họ tới đây để bảo vệ cậu và các cô gái, nhờ đó Kenji đã định hình được hoàn cảnh.

Trời ạ, tiếng súng thật à! Nếu có sự can dự của chính phủ, đám người kia chắc đang cố phá bĩnh mối quan hệ giữa Nhật và Forthorthe!

Mục tiêu chính của kẻ địch rõ ràng là Nalfa. Nhưng kể cả không bắt được cô, chúng vẫn có thể kích động công luận bằng cách giết bạn bè vô tội của cô. Việc còn lại là tìm cách để đổ tội cho người Forthorthe. Dẫu không có được hiệu quả như giết chết một người nổi tiếng như Nalfa nhưng như thế là quá đủ để công chúng nổi giận. Tóm lại thì cả nhóm hiện đang gặp nguy hiểm.

「Chết tiệt, chúng ta rời khỏi đây thôi! Kotori, Nalfa-san!」

「V-âng.」

「Đã rõ.」

Kotori và Nalfa ngay sau đó bắt đầu chạy và Kenji nhanh chóng đuổi theo sau. Họ không biết hai người áo đen là ai và không hoàn toàn tin tưởng bộ đôi, nhưng tiếng súng và máu đã cho họ thấy được vấn đề đang diễn ra… Tình hình rất nghiêm trọng, không phải lúc để do dự. Kể cả vụ đấu súng không liên quan tới họ, họ cũng phải sớm đi tới chỗ an toàn.

Kenji là một chàng trai thông minh và đã phải đương đầu với khó khăn đôi ba lần. Cậu đã gặp đủ dạng người và rơi vào nhiều tình huống khác nhau, trực giác của cậu vì thế đã trở nên nhạy bén với nguy hiểm. Chính trực giác đó đã mách bảo cậu né tránh đám người quanh quẩn gần cây cầu. Cậu đã cảm thấy sự khả nghi từ chúng thậm chí trước cả khi nhìn thấy mặt. Nhờ vậy, cậu đã có thể kéo em gái và Nalfa ra khỏi nguy hiểm.

「Tên nhóc lanh lợi đó…」

Ralgwin Vester Vandarion, kẻ đứng đầu tàn dư của phe cánh Vandarion, chỉ mới tầm 30 tuổi nhưng hắn có khí chất của một chiến binh ngạo nghễ. Hắn đã kinh qua nhiều trận chiến và hiểu rõ sự nguy hiểm từ việc khinh thường đối thủ. Hắn không có ý định xem nhẹ Kenji dù cậu chỉ là một dân thường đi chăng nữa. Sự thật, hắn đánh giá cao Kenji vì đã có thể trốn thoát cùng hai cô gái.

「Hừ, thằng nhóc khéo còn khó chịu hơn đám hộ tống của chính phủ Nhật Bản nữa ấy chứ nhỉ?」

「Đây không phải chuyện đùa đâu, Ralgwin-sama.」

「Ta biết. Cử thêm một đội nữa để dồn ép chúng. Thêm hai đội khác để ngăn chúng trốn vào khu dân cư.」

「Như vậy chúng ta sẽ huy động đến mức trung đội… Có đáng huy động đến mức này chỉ để bắt ba thường dân?」

Trong quân đội Forthorthe, một tiểu đội có 10 người. Do một tiểu đội đã đuổi theo nhóm Kenji nên gọi thêm 3 tiểu đội nữa sẽ nâng quân số lên 40 – bằng hẳn một trung đội. Đó là một con số nhân lực đáng kể, đủ để khiến người phụ tá ngập ngừng. Với tình cảnh bị cô lập trên Trái Đất, hành động cử nhiều binh lính thế này mang rất nhiều rủi ro cho bè phái Vandarion.

「Chính ngươi đã nói đây không phải chuyện để đùa còn gì. Hơn nữa, tên nhóc kia là bạn của Thanh Kỵ sĩ. Coi thường hắn sẽ là một hành động ngu xuẩn, chúng ta cần phải cân nhắc khả năng Thanh Kỵ sĩ tới ứng cứu nữa.」

「Hiểu rồi ạ… Vậy nên chúng ta cần giải quyết sớm, trước khi điều đó xảy ra.」

Trước khi Ralgwin quyết định tấn công Nalfa, hắn đã cho điều tra Thanh Kỵ sĩ, Koutarou, và mối quan hệ của cậu. Với những thông tin có trong tay, hắn quyết định tập kích Nalfa khi cô trở về từ nhà Matsudaira. Nhà Matsudaira nằm khá xa so với ngôi trường được canh phòng cẩn mật và căn hộ của Koutarou. Nalfa dễ bị tổn thương nhất là khi qua lại những nơi này. Nhưng do hành tung của chúng đã bị lộ, quân tiếp viện sẽ sớm được cử tới. Đây sẽ là cơ hội duy nhất để chúng phá hoại mối quan hệ giữa Forthorthe và Nhật Bản.

「Nói thật, Thanh Kỵ sĩ là kẻ đã giết ông bác của ta, nếu được thì ta muốn tự tay xé xác hắn ra.」

「Nhưng do ngài kiềm chế được bản thân nên chiến thắng sau cùng sẽ thuộc về ngài, Ralgwin-sama.」

「Thật bức bối. Ông bác để lại cho ta bài tập về nhà nhạt nhẽo quá…」

Khả năng điều quân khiển tướng của Ralgwin không thể sánh bằng Vandarion và tài trí cũng không bằng Granado. Cùng lắm, hắn chỉ bằng ¾ tài năng của mỗi người nhưng hắn được đảm nhận chiến dịch Trái Đất là vì bản thân sở hữu cả hai cái tài đó. Với số lượng ít ỏi nhân sự và tiếp tế, một vị tướng linh hoạt như Ralgwin sẽ vô cùng thiết yếu. Theo đó, hắn chẳng khác Kenji là mấy.

「Nhưng chắc mày cũng tới giới hạn rồi, tên nhóc ạ.」

Hay nói chính xác hơn thì vị thế của Kenji cũng giống Ralgwin. Cậu bị cô lập khỏi gia đình và phải hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng với một lượng tài nguyên ít ỏi – bảo vệ Nalfa và cô em gái. Nhưng không như Ralgwin, Kenji đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng này mà không có lấy một lời cảnh báo hay sự chuẩn bị. Vì vậy, cậu đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc và gặp nhiều nguy hiểm hơn cả hắn. Không sớm thì muộn, 40 tên lính sẽ dồn cậu vào góc tường.

Kenji và các cô gái đã chạy cắt đuôi được một quãng dài nhờ trực giác của Kenji giúp cả đám chủ động hơn, cộng thêm hiểu biết về đường sá của cả nhóm. Họ cũng đã biết điều và tắt điện thoại của mình. Nếu có thể thì Nalfa muốn gọi cho người quản lý các học sinh chuyển trường và Kenji muốn gọi cho Theia. Nhưng Kenji hơn ai hết hiểu rõ rằng mỗi giây lãng phí có thể đưa họ vào chỗ chết. Họ mong muốn được cầu cứu nhưng họ cũng biết là sóng điện thoại sẽ làm lộ vị trí của mình. Họ có thể sẽ bị tóm trước khi kịp kết thúc cuộc gọi. Vậy nên Kenji kiềm chế lại và chọn phương án ngắt nguồn điện thoại. Cậu thay vào đó đặt cược vào việc chạy tới nơi an toàn nhanh nhất có thể.

「Chết tiệt, đường này cũng bị chặn rồi!」

「Kotori, quay lại đi!」

「Vâng!」

Không may, tình hình đã chuyển biến xấu. Mọi chuyện ban đầu đi theo kế hoạch. Sau khi rời khỏi bờ sông, họ dùng con đường chỉ người dân địa phương biết đến để di chuyển vào trung tâm thành phố. Nhưng đi được nửa chừng thì kẻ địch bắt kịp họ. Đến khi Kenji nhận ra kẻ địch lợi dụng quân số thay vì may mắn và hiểu biết địa thế, để đuổi theo họ thì đã quá muộn. Họ đã bị dồn vào chân tường và không thể quay đầu lại. Cả nhóm chỉ có thể tiếp tục di chuyển về phía trước và dần bị dồn ra phía con sông, Họ không biết điều gì đang đợi chờ ở phía trước nhưng mọi dấu hiệu đều cho thấy một điềm báo không hay.

「Nii-san, đằng này!」

「Hiểu rồi! Nalfa-san, chúng ta sẽ trốn ở đây!」

「Vâng ạ!」

Ngay lúc ba người nghĩ rằng đã cùng đường thì Kotori phát hiện ra một cái hố bên bờ sông. Chiếc hố dẫn đến một kênh xả, nay đã bị bỏ hoang sau một vài lần bảo trì bờ đê. Có vẻ như những đứa trẻ địa phương đã biến nó thành một căn cứ bí mật nên nó được lót bằng những chiếc hộp và ghế. Cái hố dẫn vào bên trong đã được ngụy trang bằng bụi cây, khiến những người cao hơn đầu một đứa trẻ sẽ khó lòng phát hiện ra. Cô bé Kotori nhỏ nhắn chỉ vô tình vấp phải nó lúc đang lom khom chạy. Đám lính chắc chắn sẽ không thể tìm thấy nó.

「Hai đứa lùi vào sâu hết cỡ đi!」

「Kotori, tới đây!」

「Được!」

Kenji và hai cô gái trốn sâu trong phòng trong khi cẩn thận quan sát bên ngoài thông qua miệng hố để tránh bị bên trên phát hiện.

Tệ rồi… Chúng ta có chỗ trốn, nhưng giờ không còn đường thoát luôn…

Một vài người của Yandarion đã đi ngang qua. Tất nhiên, chúng mặc quần áo và sử dụng vũ khí Trái đất, vì vậy Kenji không thể biết được chúng là binh lính ngoài hành tinh. Nhưng dù sao, với kẻ địch đang ở ngay bên ngoài, Kenji và các cô gái không có cách nào để rời đi một cách an toàn.

Trong phim ảnh thì trường hợp này thường có máy bay không người lái dò nhiệt từ trên trời, vì vậy sẽ an toàn hơn nếu chúng ta ẩn nấp dưới này. Còn lại thì tùy số phận thôi…

Kenji cẩn thận lùi xa khỏi miệng hố. Nếu không thể rời khỏi đây thì cậu chẳng việc gì phải quan sát thêm.

「Nii-san, tình hình ra sao rồi?」

「Không khả quan lắm. Chúng ta sẽ bị tóm ngay nếu rời khỏi đây, tạm thời cứ trốn tại đây cái đã.」

Kenji kéo một chiếc ghế gần đó, ngồi xuống và thở dài. Cậu không còn có thể làm gì được nữa. Cậu không được huấn luyện chiến đấu, chứ đừng nói là dùng vũ khí. Kẻ địch lại còn đông hơn rất nhiều. Phá vòng vây là một việc quá xa vời, họ bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho kẻ địch không tìm thấy họ.

「Xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của mình…」 - Nalfa xin lỗi.

「Không phải đâu, Nalfa-chan! Là lỗi của những kẻ tấn công chứ!」 - Kotori phản biện.

「Kotori nói đúng.」 - Kenji nói - 「Hơn nữa, anh không có dạy Kotori bỏ rơi bạn bè bao giờ.」

「Thanh Kỵ sĩ đệ nhị có khác… Anh thật đáng tin cậy.」 - Nalfa nhận xét.

「Hầy, đó chỉ là một vai diễn trên sân khấu thôi. Anh thực tế chỉ hàng giả.」 - Kenji cười ngượng.

Koutarou chỉ đóng vai Thanh Kỵ sĩ vào năm nhất cao trung. Kenji thế vai trong vở kịch làm lại vào những năm kế tiếp. Cậu đã vô cùng sốc khi biết vở kịch dựa trên một câu chuyện có thật tại Forthorthe nhưng không thể lấy đó làm lý do để đổ lỗi cho Nalfa. Không đúng, một Thanh Kỵ sĩ sẽ không bao giờ bỏ rơi những người bạn của mình.

Nếu mày ở trong vị thế của tao thì mày sẽ không bao giờ bỏ mặc Nalfa-san, đúng chứ Kou?

Với suy nghĩ đó, Kenji âm thầm vực bản thân dậy. Dù khó khăn nhưng cậu lấy đó làm động lực để mình vươn lên cao hơn. Dẫu mang mặc cảm rằng bản thân chỉ biết mỗi việc đuổi theo người bạn chí cốt nhưng cậu muốn trở thành một người bạn thân xứng đáng với Koutarou.

「Không ai bắt đầu đã là người thật. Anh là ai không quan trọng bằng ai sẽ trở thành ai, vậy nên anh hãy tin tưởng bản thân cho tới lúc đó. Cho tới khi đến cuối con đường.」

「Nalfa-san…」

Thấy nụ cười của cô, Kenji thầm nghĩ…

Rõ ràng là không thể trông mặt bắt hình dong. Cô bé này chắc chắn đang ẩn giấu một điều gì đó rất mạnh mẽ sâu thẳm bên trong…

Không may, dòng suy nghĩ của cậu đã bị cắt ngang.

「Tôi tìm được đám nhỏ rồi! Chúng đằng này!」

「Lôi chúng ra khỏi đó!」

「Chúng ta không xử chúng à?」

「Tất nhiên là có, nhưng phải làm hoành tráng vào và quay phim lại.」

「Đáng sợ thiệt… Ralgwin-sama có khác…」

Xui xẻo thay, họ sớm bị đám Vandarion phát hiện. Trên thực tế, nhóm Kenji đã trì hoãn đám lính được một lúc khá lâu mặc cho những trang thiết bị hiện đại của chúng. Tuy nhiên, vận may đã cạn và họ hiện đang bị bao vây. Lối thoát duy nhất đã bị chặn nên họ không còn đường để chạy. Họ đã cùng đường.

「Ra đây mau!」

「Nếu nghe lời thì chúng tao sẽ không giết bọn mày vội!」

Nghe thấy tiếng quát tháo của đám lính, Kotori và Nalfa run lên vì sợ. Đặc biệt là Kotori, cô bé gần như phát khóc vì chưa từng thấy điều gì bạo lực đến thế.

「Kotori, Nalfa-san… Lùi lại đi.」

Kenji rời khỏi chiếc ghế và đứng ra trước hai cô gái. Mặc cho tình cảnh hiểm nghèo, Kenji vẫn quyết tâm bảo vệ hai người tới cùng.

「Nii-san… Anh không phải Thanh Kỵ sĩ thật sự, thế nên đừng tỏ ra ngầu làm chi…」

「Đây là việc con trai nên làm? Dù không phải Thanh Kỵ sĩ nhưng anh vẫn là anh trai của em.」

Kenji sẽ bảo vệ em gái và người bạn của cô bé. Dù không phải là Thanh Kỵ sĩ, cậu vẫn có thể thế vai nếu cần thiết. Cậu tin vào điều đó và có niềm tin vào bản thân. Vậy nên, giả mạo hay không, cậu vẫn giống người thực trong mắt Kotori. Nó trao cho cô sự can đảm và sức mạnh để cô mỉm cười trong hàng nước mắt.

「Hai người không cần phải lo nữa đâu.」

Nalfa cũng đang mỉm cười nhưng với ẩn ý hoàn toàn khác với Kotori. Cô rạng ngời tự tin rằng họ đã được cứu.

「Nalfa-san?」

「Người ấy đã ở đây rồi.」

Đích thị vậy, nụ cười của Nalfa rạng rỡ là vì cô tin tưởng vào một điều lớn lao hơn cả Kenji.

「Nalfa-chan, cậu đang nói tới ai cơ?」

「Là cậu con trai tin vào bản thân và tự mình trở thành một hiệp sĩ chân chính. Người anh hùng huyền thoại—」

*BÙM*

「Oaaa!」

「Ch-uyện gì vậy!?」

Một tiếng nổ nhỏ và theo sau đó là tiếng kêu thất thanh vang lên từ bên ngoài. Dường như một ai đó đã xuất hiện và bón hành cho đám lính tụ tập ở bên ngoài miệng hố. Và người đó chính là…

「Mackenzie, mày làm tốt lắm. Nhờ mày nên tao mới tới kịp..」

「Layous Fatra Veltlion, người con trai thường được biết đến là Thanh Kỵ sĩ.」- Nalfa thì thầm.

Quả thực, giọng nói vọng vào từ bên ngoài nghe rất đỗi thân quen với Kenji và Kotori.

「Nhân tiện, nếu mày xin lỗi Kin-chan lúc này, đảm bảo con bé sẽ tha cho mày đấy.」

「Kou!?」

「Kou-niisan!?」

Nó thân quen là đúng rồi. Đó là giọng của thằng bạn chí cốt của họ, Satomi Koutarou. Một người vô cùng quý giá đối với cả hai. Đến mức dù muốn, họ cũng chẳng bao giờ có thể quên nổi.

Sanae là người đã định vị vị trí của Kenji và hai cô gái. Do họ đã tắt điện thoại để tránh bị lộ tung tích nên nhóm Koutarou buộc phải dò tìm thông qua linh khí. Sanae có thể khoanh vùng và ngay khi đến đủ gần, kể cả Koutarou cũng có thể cảm nhận được linh khí của bộ ba. Cậu ngay lập tức tăng tốc và là người đầu tiên tới được hiện trường.

「Sakuraba-senpai, em nghĩ ta nên xem lại cách bay này…」- Koutarou lẩm bẩm.

「Vậy ư? Nhưng đây là cách sử dụng ma lực hiệu quả nhất rồi.」- Harumi đáp lại thông qua ma lực từ thanh kiếm.

「Cưỡi, hay đúng hơn là đứng trên Signaltin thế này làm em cảm thấy mình đang làm điều không phải.」

「Được rồi, mình sẽ chuẩn bị cho bạn một chiếc dép đặc biệt cho lần tới.」

「Ý em không phải vậy…」

「Hơn nữa, mình muốn thử nó để mình có thể làm trò này nữa… Ha!」

「Oa!」

*BÙM*

「Oái!」

「Ch-uyện gì vậy!?」

Vụ nổ mà Kenji và các cô gái nghe thấy phát ra từ thanh Signaltin khi bị đâm xuống đất. Thanh kiếm giải phóng ra toàn bộ ma lực sử dụng cho việc bay và thổi bay đám lính gần đó.

「…Hấp!」

Koutarou hạ cánh ngay sau đó. Do thanh Signaltin bỗng dưng tăng tốc lao xuống đất nên cậu đã rơi xuống từ cách đó vài mét. Hiển nhiên là với ma thuật và linh năng cường hóa, cơ thể cậu không bị tổn thương. Hơn nữa, ma lực giải phóng từ Signaltin đã thổi tung cát bụi, biến chúng làm khiên chắn cho cậu khỏi làn đạn ngay sau đó. Harumi đã nghĩ ra chiến thuật này phòng những trường hợp Koutarou không mặc giáp như lúc này đây. Dụng ý của cô là cho Koutarou di chuyển trên Signaltin, rồi cho thanh kiếm lao lên trước để tấn công và tạo một lớp khí bảo vệ cậu, kế hoạch đó đã thành công tốt đẹp.

「Đám lính không chết đó chứ?」

Sau khi Koutarou hạ cánh, thanh Signaltin liền thu về cánh tay đang giơ ra của cậu.

「Đừng lo, chúng chỉ bất tỉnh thôi.」

「May quá…」

「Ừ. Quan trọng hơn… Mackenzie, mày làm tốt lắm. Nhờ mày nên tao mới tới kịp.」

Koutarou chỉnh lại tư thế nắm Signaltin trong khi cất tiếng gọi xuống miệng hố. Cậu có thể cảm thấy linh khí dao động của hai người, nhờ đó biết được sự sửng sốt của họ.

「Nhân tiện, nếu mày xin lỗi Kin-chan lúc này, đảm bảo cô bé sẽ tha cho mày đấy.」

「Kou!?」

「Kou-niisan!?」

Có vẻ nguồn cơn của sự bàng hoàng đó là tới từ bản thân Koutarou. Giọng nói và linh khí cho thấy họ sốc đến mức nào khi nhìn thấy cậu.

「Kou, có chuyện gì —」

「Hai người đừng có lại gần đây! Chờ đến khi tao xử lý mớ bòng bong này đã!」

Thấy cả đám tính chạy lại tới chỗ mình, Koutarou liền ngăn họ lại.

「Nii-san, tạm chờ tại đây đi.」

「À ừm…」

Dù không nắm được tình hình và đang rất lo lắng cho Koutarou nhưng họ quyết định nghe theo lời cậu. Tuy phật ý nhưng nếu họ ra ngoài lúc này chỉ tổ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Có vẻ một số kẻ địch đã bị hạ nhưng vẫn còn đó khá nhiều. Kẻ địch lúc này đang tụ tập về một chỗ nên mối nguy hiểm còn lâu mới hết.

Coi nào… còn lại gần khoảng bốn mươi tên địch. Lần này chúng chơi tất tay à?

Koutarou không cần tới thấu thị để có thể nhận ra kẻ địch đang áp sát lại gần. Chúng đang hiển hiện ngay trước mắt sau khi đám bụi bị gió thổi đi.

「Tên nhóc kia, một mình mày thì có thể làm được gì chứ!?」

「Mày mới là thằng ngu đó! Tên đó là Thanh Kỵ sĩ đấy!」

Vẫn còn hơn 30 tên lính, phần lớn đang dồn quân để khép vòng vây. Trong khi số còn lại thì đang kéo những đồng minh bị đánh bại ra chỗ an toàn.

Chúng hành động không hề do dự. Trên hết, chúng ưu tiên di tản người bị thương. Đám này biết rõ chúng đang làm gì…

Thông qua phản ứng của kẻ địch, Koutarou có thể biết được đám lính này rất chuyên nghiệp và bài bản. Là lực lượng Vandarion cuối cùng và bị cô lập ở trên Trái Đất, tổn thất nhân lực là một tổn thất vô cùng lớn. Thế nên chúng ưu tiên giải cứu đồng đội đã ngã xuống trong khi Koutarou vẫn còn một mình và lực lượng còn lại sẽ canh chừng cậu.

「Đội trưởng, chúng ta vẫn chờ sao?」

「Đừng bắn vội. Đợi Thanh Kỵ sĩ tấn công rồi hãy tập trung hỏa lực vào hắn.」

Chúng biết nếu hành động độc lập thì không bao giờ có thể đánh bại được Koutarou, vì vậy kế hoạch của chúng là hợp tác và tập trung hỏa lực. Đội trưởng của đám lính hiểu rõ khả năng phòng thủ của Koutarou sẽ thấp nhất khi cậu tấn công nên hắn đã hạ lệnh cho lính chờ lệnh cho tới khi Koutarou di chuyển.

「Kế hoạch thông minh đó…」- Koutarou nhận ra âm mưu của kẻ địch -「Nhưng lần này, nó phản lại các ngươi rồi.」

「Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy!?」- một tên lính gần đó thốt lên.

「…Chúng ta lên nào, Sakuraba-senpai!」

「Ừ. Mình để cho bạn lo phần còn lại.」

Cầm thanh kiếm bằng cả hai tay, Koutarou lao về phía trước. Để giữ cho Kenji và các cô gái an toàn, cậu cần phải hạ gục càng nhiều kẻ thù càng tốt.

「Thanh Kỵ sĩ đang lao tới! Bắn!」

Dự đoán rằng Koutarou sẽ tấn công, tên đội trưởng đã lệnh cho lính tấn công. Theo sự dẫn dắt của hắn, tổng cộng hai mươi tên lính đồng loạt nổ súng. Tiếng súng máy và súng trường khai hỏa cùng lúc dồn vang như tiếng sấm. Nhưng không một viên nào trong số hàng trăm viên đạn đó có cơ hội chạm tới Koutarou.

「Ngưng lại!」

Theo lệnh của Harumi, Signaltin phát ra một luồng sáng trắng bện lại thành một tấm khiên màu vàng bao quanh lấy Koutarou và làm chệch hướng những viên đạn đang lao tới.

「Không thể nào! Hắn có mặc giáp đâu cơ chứ!」

Tên đội trưởng hoảng hốt. Hắn đã đọc dữ liệu thu thập về Koutarou và biết được rằng cậu thường mặc áo giáp có trang bị trường nhiễu. Tuy nhiên, Koutarou lúc này không mặc giáp và đáng ra không có phòng bị. Tuy nhiên, hắn không thể gây một chút xây xước nào cho cậu.

「Đội trưởng, không thấy phản ứng nhiễu không gian hay điện từ trường! Đó không phải trường nhiễu hay trường điện từ!」

「Vậy công nghệ bí ẩn đó là gì!?」

「Tôi không biết, thưa ngài!」

Bàn quan trước cơn mưa đạn, Koutarou vung Signaltin. Không có người lính nào trong tầm với của cậu nhưng năm người đứng trước trong số chúng bị sóng xung kích từ lưỡi kiếm của cậu thổi bay.

「Lại cái gì nữa thế!?」

「Tôi vẫn không biết! Không có phản ứng nhiễu không gian hay điện từ trường!」

「Sức mạnh đó từ đâu ra mới được chứ!? Thế này thì Ngài Vandarion không thua mới lạ!」

Tên đội trưởng bực tức nghiến răng. Koutarou chỉ có một mình nhưng chúng không tài nào đánh bại được cậu. Kế hoạch ban đầu quả thực là một phần nguyên do. Ý định của chúng là ám sát Nalfa bằng vũ khí Trái đất, thế nên chúng chỉ mang chừng đó vũ khí và kết quả là phải dùng chúng để chiến đấu với Thanh Kỵ sĩ. Đám vũ khí này không đủ sức để phá vỡ lớp phòng thủ bí ẩn của cậu. Nếu chúng có vũ khí Forthorthe trong tay thì tình hình có lẽ đã khác. Nhưng nếu đã giả định thì chúng cũng phải tính đến các đồng minh của Koutarou. Dù là theo cách nào, đánh bại cậu là một chuyện không tưởng, do đó, tên đội trưởng đã nhanh chóng từ bỏ các giả thuyết và đưa ra quyết định của mình.

「Toàn đội, bắn chặn Thanh Kỵ sĩ và lùi lại!」

Sau khi ra lệnh, tên đội trưởng cũng nhanh chóng bắt tay thực hiện. Kế hoạch của hắn là rút khỏi đây. Dù được ra một cách vội vàng nhưng đó là một quyết định khôn ngoan. Đội trưởng biết là không có cơ hội chống lại Koutarou, thế nên chiến thắng duy nhất là ám sát thành công Nalfa. Và để làm được điều đó, chúng phải chia ra. Điểm yếu lớn nhất của Koutarou là chỉ có một mình. Cậu sẽ không thể ngăn chặn cả ba chục tên lính cố gắng vượt qua mình cùng một lúc, điều đó có nghĩa dồn quân và hội đồng Koutarou mới khiến chúng gặp bất lợi.

「Đừng có hòng thoát thân!」

Koutarou mạnh dạn bước về phía trước để truy đuổi những tên lính đang trốn chạy. Mục đích của cậu là bắt một cặp lính nếu có thể, vừa giảm số lượng của địch vừa thu thập được thông tin. Nhưng tàn dư phe Vandarion là một con thú hoàn toàn khác khi rút lui.

「Đừng có nhắm vào thân Thanh Kỵ sĩ! Nhắm vào chân ấy! Ném lựu đạn về phía học sinh chuyển trường! Chúng ta không được chiến đấu trong lợi thế của hắn!」

Sự chỉ huy của tên đội trưởng tỏa sáng kể cả khi rút quân. Dưới sự chỉ huy của hắn, những tên lính đã cầm chân Koutarou bằng hỏa lực kết hợp bắn phá bằng lựu đạn và tên lửa. Chúng không còn cố giết cậu nữa, mà chỉ cố làm cậu bận rộn. Vụ nổ mà chúng gây ra đã phá hủy địa hình, khiến Koutarou khó tăng tốc. Linh nhãn có thể giúp cậu nhìn xuyên qua khói bụi nhưng không thể giúp cậu giữ vững bước chân. Hóa ra đây lại là một cuộc tấn công khá phiền phức. Và tệ hơn nữa, trong khi cậu bị giữ chân, một số binh lính bắt đầu tấn công dồn dập về phía cái hố nơi Nalfa và những người khác đang ẩn náu. Kẻ địch đã không cần phải đánh trúng, chúng chỉ cần trói chân Koutarou là được rồi.

「Chết tiệt, mấy tên này mạnh quá!」

Koutarou chỉ còn biết lấy thân mình chặn giữa đám lính và cái hố. Cậu sau đó mở rộng phạm vi ma pháp phòng vệ của mình để cố giữ an toàn cho bạn bè. Và nhân lúc Koutarou buộc vào thế thủ, kẻ địch đã có cơ hội cứu những đồng đội đã ngã xuống và rút lui theo trình tự. Đó là một lời nhắc nhở đơn giản rằng dù Koutarou có mạnh đến đâu, cậu cũng không thể tự mình giành chiến thắng. Đây không phải là một cuộc cãi vã hay một trận oánh lộn. Đây là chiến tranh.

「Một mình mình chắc chỉ đến mức này thôi à…」

「Ohoho, giờ anh đã hiểu giá trị thực sự của bọn này rồi hả?」

Đúng lúc Koutarou nhận ra rắc rối đang phải đối mặt, một giọng nói quen thuộc gọi cậu từ trên cao. Quân tiếp viện đã đến.

「Theia! Đúng lúc lắm!」

「Đây chỉ là hàng thế chỗ thôi.」

Một chiến cơ không người lái nhỏ hạ cánh xuống bên cạnh Koutarou. Nó tương tự loại mà Ruth thường sử dụng, nhưng nó có một lớp sơn vàng xen đỏ trang nhã cũng như có một số bộ phận trang trí. Vẻ ngoài của nó được cách điệu để giống với các bộ giáp từ xa xưa.

「Ra đó là con hàng mới mà cô đã tạo à?」

「Đúng! Dù không đẹp như em nhưng dưới sự điều khiển của em, nó sẽ trông vô cùng lộng lẫy!」

Theia đang điều khiển chiếc chiến cơ từ xa. Nó được cô chế tạo trong thời gian rảnh rỗi nhưng lúc này lại vô tình tỏ ra hữu dụng. Sử dụng nó sẽ tốn ít thời gian hơn nhiều so với việc trang bị Combat Dress và tự thân ra trận. Sử dụng một chiến cơ từ xa cũng là một cách lách luật tiện lợi để một công chúa tham chiến.

「Master, xin lỗi vì đã bắt anh phải chờ.」

「Mackenzie-san và những người khác giờ đã an toàn.」

Sự xuất hiện của máy bay chiến đấu từ Theia cũng báo trước sự xuất hiện của các cô gái khác. Lý do cho sự chậm trễ của họ là vì tốc độ và thời gian họ cần để chuẩn bị. Họ không thể theo kịp Koutarou, người đã bay tới hiện trường bằng Signaltin ngay khi biết được tin.

「Kou-niisan!」

「Kou, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?」

Được Ruth và Maki bảo vệ, Kenji, Kotori và Nalfa rời khỏi hố. Kenji và Kotori không thể theo kịp tình hình và hoang mang trước những sự kiện đang diễn ra một cách chóng mặt. Bao quanh hai người là những người bạn, những người mà họ cứ ngỡ là người bình thường, đang được trang bị đầy đủ, hoang mang âu cũng là lẽ đương nhiên.

「Ồ, toàn bộ các siêu sao của Satomi Kỵ sĩ đoàn đang ở đây! Tuyệt vời quá!」

Trái ngược với Kotori và Kenji, Nalfa đang cao hứng. Cô đã ôm khư khư chiếc máy quay kể từ lúc Koutarou đến hiện trường và đang vui vẻ quay phim. Trong kính ngắm của cô là Thanh Kỵ sĩ đang cầm Signaltin, Kiếm sĩ Sắc chàm đứng bên cạnh, các chiến cơ không người lái của Theia và Ruth bay vút trên trời và một cô gái bí ẩn đang bay mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Ngoài ra còn có một cô gái cầm một cây trượng lớn, một võ sư đủ dũng cảm để chiến đấu bằng tay không và một cô gái tóc đen với đôi mắt sắc sảo và hai con haniwa lơ lửng bên cạnh. Đứng sau cùng và theo dõi tiến trình của trận chiến là Clan và một cô gái có mái tóc bạc. Họ là Kỵ Sĩ đoàn Satomi, hay còn được biết đến là Thanh Kỵ sĩ của Theiamillis. Nhìn thấy họ sát cánh bên nhau là một giấc mơ trở thành sự thật đối với Nalfa. Cô đơn giản là không thể kiềm nổi sự phấn khích của mình.

「À thì, phức tạp lắm.」 - Koutarou cố giải thích với Kenji.

「Giải thích đi, Kou! Highashihongan-san đằng kia rõ ràng đang bay kìa!」

「Xin chào, Bốn mắt-kun!」

「Tao kể cho mày sau. Giờ bọn tao phải giải quyết đám này đã.」

「‘Giải quyết’ á? Đừng trêu tao…」

Có các cô gái bảo vệ Kenji, Kotori và Nalfa, Koutarou giờ đã có thể thoải mái di chuyển. Quay lưng lại với cả nhóm, cậu sải bước lao về phía trước không một chút do dự. Maki cầm một đại kiếm, Sanae bay vòng trên không trung, Shizuka hơi thoáng mất tập trung trong dạng bán long và vũ khí tự động của Theia và Ruth đang theo ngay sau cậu. Ngoài vũ khí tự động, không ai trong đội hình ấy mang bộ dạng của người đang chuẩn bị tham chiến. Kenji cắm rễ tại chỗ, nửa bối rối nửa lo lắng.

「Đừng lo, Mackenzie. Bọn này mạnh lắm đó.」

Trong khi đó, Koutarou đang mỉm cười. Cậu biết họ sẽ không thể thua một đội bốn mươi lính bộ binh. Trái ngược hoàn toàn với Kenji đang hoang mang, cậu đang tràn trề sự tự tin.

Ngoài trường hợp ngàn cân treo sợi tóc, động lực của Sanae bị ảnh hưởng phần lớn bởi mức độ vui vẻ của sự tình. Và vì Kenji, Kotori và Nalfa đã được an toàn, đã đến lúc để bày trò, cô đang vô cùng hứng hởi.

「Maki, hãy cho mọi người biết chúng ta là cặp đôi ma pháp thiếu nữ mới nào! Ồ, đúng rồi! Là Ma pháp Hiệp sĩ chứ nhỉ!」

「Ý hay đó, nhất là khi Yurika đang có vẻ muốn trở thành Lão Lục của băng đảng yakuza.」

Sanae hào hứng mặc đồng phục xanh dương xen trắng của Satomi Kỵ sĩ đoàn được tô điểm bằng màu tím cá nhân của cô. Với Maki đứng bên cạnh trong bộ trang phục tương tự điểm khuyết màu chàm, họ thực sự trông như một cặp ma pháp thiếu nữ.

「Mình không có trở thành yakuza à!」- Yurika phản đối.

「Thì cậu cũng có giống một ma pháp thiếu nữ đâu…」- Maki đáp lại.

「Uầy, cứ nhận đại đi, Yurika. Vừa làm Lão Lục vừa làm ma pháp thiếu nữ cũng được mà!」- Sanae khuyến khích.

Yurika, người vẫn đang mặc bộ đồ công sở và kính râm, nổi bật như ngón tay cái thì đứng kế bên Maki và Sanae. Maki nói đúng, một bộ dạng chẳng tí chất ma pháp thiếu nữ gì cả.

「Mình không muốn thế! Được rồi, mình sẽ chứng minh rằng mình là một ma pháp thiếu nữ thực sự!」- Yurika thốt lên.

「Có vẻ cậu lên tinh thần rồi nhỉ!」- Maki đáp.

「Tốt hơn là thế」- Sanae bổ sung - 「Cậu ta không dốc hết sức thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to!」

Không màng tới bộ trang phục của mình, Yurika ngay lập tức thực hiện nghĩa vụ của ma pháp thiếu nữ và yểm phép phòng thân cho Koutarou và những người khác. Dù không cố tình nhưng cô đã từng trở thành đàn em của yakuza. Để chuộc lỗi, cô biết mình cần phải tỏa sáng tại đây và hiện đang năng nổ hết sức.

「Còn mình thì không thực sự muốn dốc hết sức tí nào… Nhưng giờ không phải lúc để lo lắng.」

Shizuka, thay vì cố kìm nén sức mạnh, ta nghĩ cháu nên dùng nó để giải quyết sớm vụ việc hơn đó.

「Cháu cũng vừa nghĩ vậy, Oji-san.」

Dẫu Shizuka yêu thích võ thuật, cô lại không thực sự quan tâm đến việc chiến đấu, đặc biệt là trong một cuộc chiến sẽ làm cô tăng cân nghiêm trọng. Nhưng đây là trường hợp ngoại lệ. Bạn bè của cô suýt tí nữa thì đã bị giết, vì vậy tâm trạng cô bùng phát một cách bất thường . Cơn giận dữ của cô và ma lực của Alunaya dâng trào, biến cô thành hình dạng bán long dữ tợn. Cô nàng hiện đang hừng hực khí thế.

「Chuẩn bị tham chiến nào, mọi người. Có vẻ kẻ địch cũng đang nghiêm túc đấy.」- Koutarou đột ngột hối thúc mọi người.

Một số vũ khí di động đã xuất hiện từ hướng cậu nhìn. Mỗi chiếc có kích thước hàng mét và dễ có khả năng bay lượn và bắn liên thanh. So với máy bay chiến đấu không người lái của Ruth và Theia, chúng lớn hơn, mạnh hơn và được bọc thép tốt hơn. Chúng giống những cỗ xe tăng lai chiến cơ. Nhóm Koutarou sẽ cần nhiều hơn là ma pháp phòng thủ để có thể bảo vệ bản thân khỏi những cỗ máy này. Tuy nhiên, thực tế là phe Vandarion đưa đám vũ khí này ra hòng tìm đường rút quân đã cho thấy chúng đề cao Thanh Kỵ sĩ và các đồng minh đến mức nào.

「Con tàu chiến ban nãy có lẽ là thứ đã chở bốn mươi tên lính. Nhưng chúng còn mang theo 6 vũ khí cơ động… Chắc chắc chúng có một tàu khu trục trốn quanh đây.」- Theia quan sát.

「Có một số chiến hạm thuộc hạm đội của Vandarion chưa xác định được vị trí.」- Ruth trả lời -「Không quá bất ngờ khi thấy một trong số chúng có mặt tại đây.」

「Thay vì chọn phương án quay trở về, chúng lại chọn ở lại và tiếp tục điều tra hành tinh này… Đám này có thể trở thành những kẻ địch phiền phức đây.」

Theia lo ngại rằng họ có thể đang phải chống lại một lực lượng lớn hơn họ tưởng, nhưng cô đã tạm thời gạt nó khỏi đầu. Trước khi đào sâu hơn vào vấn đề, cô cần phải chăm sóc sáu vũ khí di động vừa mới xuất hiện kia.

「Ruth, cho đám chiến cơ của chúng ta làm tường! Bảo vệ nhóm Koutarou để họ tiến lên trước!」

「Tuân lệnh, my princess!」

Ruth cho mười hai chiến cơ lập thành đội hình ngôi sao ở phía trước Koutarou và những người khác. Và không lâu sau đó, vũ khí di động của kẻ địch đã hành động. Chúng chia thành hai nhóm ba cỗ máy, tạo thành hai hình tam giác xếp chồng lên nhau. Chúng không có điểm mù theo cách này và có thể bắn 360 độ; đó là một đội hình được thiết kế để tối đa hóa cả công lẫn thủ. Và ngay khi vào vị trí, chúng bắt đầu oang tạc bằng pháo ánh sáng.

「Kích hoạt hệ thống phòng thủ!」

Nhìn thấy dấu hiệu của một cuộc oanh tạc sắp tới, Ruth dựa trên một thuật toán phòng thủ mà cô đã viết dựa trên dữ liệu mọi cuộc chạm trán trước đây và điều động các máy bay chiến đấu. Trường nhiễu của một chiến cơ, với kích thước chỉ hơn một mét, sẽ không thể chặn được pháo ánh sáng lớn nòng. Để bù đắp cho điều đó, cô đã nhóm các chiến cơ lại với nhau thành bộ ba để tăng sức mạnh cho các lớp lá chắn. Bằng cách sắp đặt bốn nhóm chiến cơ, cô có thể làm chệch hướng các tia beam bắn tới. Dù chỉ làm chệch được vài độ nhưng vài độ đó là quá đủ để đảm bảo ma pháp của Yurika và trường linh lực của haniwa xử lý phần còn lại. Trong hai năm qua, Ruth đã từ một điều hành viên giỏi trở thành siêu hạng, đặc biệt là cho đội của cô. Cô biết cách sử dụng các lá chắn của mình để bổ sung cho người khác và có thể đạt được những điều mà không một ai có thể làm được. Và chính nhờ có cô mà nhóm Koutarou có thể tiếp cận vũ khí di động một cách an toàn, ngay cả khi đang bị tấn công.

「Pardomshiha gần đây làm những chuyện không thể tin được như chơi vậy…」

「Ruth thuộc một dạng thiên tài khác Clan-dono. Cậu ấy giỏi trong lĩnh vực thu thập và phân tích thông tin. Do đó, quy mô và thời gian trận chiến càng lớn thì tài năng của cô ấy càng có đất diễn.」

「Ruth-chan biết chúng ta có thể và không thể làm gì, ho!」

「Nhưng đổi lại, chúng ta phải cố hết sức mình, ho! Thế nên đừng có trơ ra đó, ho!」

Sức mạnh thực sự của Ruth là cho phép các đồng minh của cô tối đa khả năng của mình. Cô về cơ bản có thể đánh thức tiềm năng thực sự của họ và giúp họ tận dụng được chúng. Nghe qua thì có vẻ thừa thãi nhưng sức mạnh đó tạo ra một sự khác biệt đáng kể trong những cuộc chiến đấu sóng còn và có quy mô lớn.

「Mình nghĩ Vandarion đúng ra nên nhắm vào Ruth-san và Kiriha-san trước tiên. Ông ta quá ám ảnh với Satomi-kun nên mới dẫn tới thất bại.」 - Harumi nói.

Và cô không hề sai. Trong các trận chiến của họ ở Forthorthe, Kiriha là chiến lược gia trưởng của cả nhóm còn Ruth luôn là người hiện thực hóa kế hoạch của Kiriha. Hai người họ, những chủ chốt của toàn đội, đáng lẽ phải là mục tiêu chính của Vandarion. Nhưng Vandarion đã bị Koutarou, người luôn xông pha lên trước, che mắt và bỏ qua bộ đôi. Không tính đến ảnh hưởng của vòng xoáy hỗn loạn, giữa hai bên có một khoảng cách rất lớn. Và lúc này, nhiệm vụ của Ruth là đưa Koutarou và những người khác áp sát đám vũ khí di động một cách an toàn. Từ đó, họ sẽ có thể tự lên sàn diễn và thỏa sức tấn công.

Khi lại gần được sáu vũ khí di động, Sanae nhảy lên không trung phía trên đầu cả nhóm bằng linh năng của mình. Sau đó, cô xòe bàn tay phải ra và...

「Tới đây, Saguratiiiiin!」

Đôi mắt cô sáng ngời khi cô cất lời triệu gọi kiếm. Một dấu ấn màu tím hình thanh kiếm, dường như đóng vai trò là đèn hiệu, liền xuất hiện trên trán cô. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm phát sáng tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt cô. Sanae vươn tay ra và nắm lấy thanh kiếm vàng lơ lửng giữa không trung.

「Đây rồi! Đã tới lúc mình tỏa sáng!」

Sanae luôn tự coi mình là một ma pháp thiếu nữ, nhưng thực tế lại là một siêu năng lực gia. Tuy nhiên, do đã trao một phần sinh mệnh cho Signaltin và Saguratin, cô nhận lại khả năng sử dụng một chút ma thuật. Bây giờ, cô có thể triệu hồi Saguratin và thần giao cách cảm với các cô gái khác thông qua dấu ấn trên trán. Và vì chỉ quan tâm tới chuyện dùng được ma thuật, thế nên cô không màng tới giới hạn ít ỏi của nó. Cô giờ đã chính thức là một ma pháp thiếu nữ, và đó cũng là lý do tại sao hôm nay cô hào hứng đến vậy.

「Saguratiiiiin, sạc nào!」

Nằm trong tay Sanae, thanh Saguratin phát ra ánh sáng màu tím. Nó càng bừng sáng hơn khi tiếp nhận thêm nguồn linh lực từ cô.

Sức mạnh của kiếm đến từ một khế ước hình thành trên tiền đề rằng Koutarou sẽ sử dụng nó. Vì vậy, kể cả Sanae, một trong những người lập khế ước, cũng không thể sử dụng hết sức mạnh của Saguratin. Cùng lắm cô chỉ có thể sử dụng được tầm một phần mười sức mạnh, yếu hơn nhiều so với tiềm năng thực tế và thậm chí chẳng bằng đại đao mà Maki hay sử dụng. Nhưng với linh lực cường hóa từ Sanae, điều đó đã thay đổi. Thanh kiếm rực sắc tím trong tay cô cũng mạnh mẽ tương đương đại đao của Maki, và còn mạnh hơn đôi chút so với cây cung linh năng mà Sanae thường sử dụng.

「Sanae-chan Siêu công kích!」

Cơ thể nhỏ bé của Sanae thường không thể cân nổi trọng lượng và động lượng từ một thanh kiếm lớn như Saguratin, nhưng cô đã sử dụng linh lực để kiểm soát và giữ thăng bằng cho thanh kiếm trong khi vung nó lên quá đầu. Khi cô làm vậy, linh lực xung quanh thanh kiếm khuyếch đại, làm lưỡi kiếm như được kéo giãn ra. Cô sau đó lộn một vòng và vung Saguratin xuống.

*VÚT*

Lưỡi kiếm khổng lồ làm từ linh lực, rộng hai mét và dài gần mười mét, chém vào một trong những vũ khí di động với tốc độ đáng sợ. Cỗ máy không thể nhận ra linh lực nhưng sau khi phân tích dữ liệu hình ảnh mà nó nhận được từ máy quay của mình, nó đã xác định đòn tấn công kia là một loại kiếm ánh sáng và triển khai trường nhiễu. Các vũ khí di động có lá chắn đủ bền để chống lại các khẩu pháo ánh sáng của chính chúng, do đó, để xuyên qua được lớp lá chắn sẽ cần đến một đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ.

「Thiên Trảm!!!」

Tuy nhiên, lưỡi kiếm linh năng của Sanae đã chém qua lá chắn. Một đòn tấn công linh năng giống như một đòn tấn công từ một con ma, rất thuần khiết. Không gian uốn cong không thể ngăn chặn được nó. Và do đó, lưỡi kiếm màu tím dễ dàng cắt đôi vũ khí di động.

「…Mình tốn sức vào đối thủ vô giá trị rồi.」

Với mục tiêu đã bị tiêu diệt, Sanae đáp xuống mặt đất một cách duyên dáng và nhanh chóng tra kiếm vào bao. Đã thực hành hành động này hàng trăm lần trước đây, cô trông như một kiếm sĩ bậc thầy bước ra từ một bộ anime. Nhưng nhân lúc Sanae khựng lại để biểu diễn, một vũ khí di động khác xuất hiện phía sau cô.

「Au, dễ thương quá! Cậu mặc bộ đồ đó hôm nay là vì biết sẽ được dùng kiếm à?」

*RẮC*

Tuy nhiên, khoảnh khắc vũ khí di động thứ hai chuẩn bị khai hỏa, một nắm đấm lãnh đạm đã đấm một lỗ xuyên qua lớp lá chắn và bản thân cỗ máy. Cái bóng trải dài ra từ vụ nổ theo sau đó là của Shizuka, người tình cờ đang đứng ở đó trong bộ quần áo thường ngày.

「Phải! Nếu Maki và tui mặc đồng phục giống nhau thì rất ra dáng siêu ma pháp thiếu nữ, đúng chứ?」

Sanae nắm lấy gấu váy và xoay một vòng để khoe bộ đồ với Shizuka. Cô trước đó mặc đồng phục học sinh nhưng bây giờ cô trông chẳng khác nào một ma pháp hiệp sĩ.

「Mình rất vui được hợp tác cùng nhau, Sanae-san…」

Tiếp theo, năm Maki tấn công một vũ khí di động khác. Hai trong số họ đã bị bắn hạ nhưng ba người còn lại khép vòng vây và đồng thời vung kiếm. Đáng ngạc nhiên, cả ba biến mất sau đó. Khoảnh khắc tiếp theo, một Maki thứ sáu xuất hiện bên trong trường nhiễu.

「Nhưng mình không chắc lắm với cái tước hiệu ‘Ma pháp Kỵ sĩ’ đâu, hehe…」

Maki thứ sáu mới là một người thực sự còn năm người kia chỉ là ảo ảnh. Các ảo ảnh đã được phép thoải mái tấn công, và nhân lúc vũ khí di động hạ lá chắn để bắn trả, Maki đã lẻn vào. Và giờ cô đang rời khỏi đó sau khi đã đâm bộ nguồn của vũ khí di động bằng kiếm của mình.

「Nè, ta không để tâm nếu cậu tự gọi mình là ma pháp hiệp sĩ đâu!」

Theia hiện đang chiến đấu gián tiếp chống lại một vũ khí di động khác thông qua chiến cơ không người lái màu đỏ thẫm của cô. Nhưng do động cơ của vũ khí di động vượt xa chiến cơ của cô về công suất nên gần như tất cả các đòn tấn công của cô đều bị chặn bởi trường nhiễu. Hoặc đáng lẽ phải như vậy. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, mỗi khi Theia bắn một trong những khẩu súng của mình, viên đạn đều đi xuyên qua lá chắn của vũ khí di động.

「Nó nghe có vẻ quân sự hơn là các ma pháp thiếu nữ phổ thông khi xưa.」

Hiệu ứng đó đến từ con ấn hình kiếm màu đỏ phát sáng trên trán của Theia. Là một trong những người lập khế ước, Theia cũng nhận được khả năng điều khiển lượng ma lực dư thừa từ Signaltin và Saguratin. Tuy cô không có tài với ma thuật, nhưng ma lực đã được chuyển hóa thành sức mạnh thô. Cô không để tâm tới điều đó. Cô là một thiện xạ bẩm sinh, nên sức mạnh thuần khiết là tất cả những gì cô cần.

*CHÍU*

Được tăng cường bởi ma lực của Theia, phát beam đỏ nhạt mà cô bắn ra đâm xuyên qua vũ khí di động. Trường nhiễu của nó đã bị đánh sập nên chùm beam đi xuyên qua lớp giáp bọc thép nặng nề của cỗ máy như một con dao nóng cắt qua miếng bơ.

*XOẸT*

「A, thế tốt hơn đó. Đạp lên Signaltin thì có hơi quá.」

Sử dụng máy bay chiến đấu của Theia làm bàn đạp, Koutarou lao tới vũ khí di động thứ năm. Tuy không mặc áo giáp khiến cậu gặp khó khăn trong di chuyển trên không nhưng nhờ có máy bay của Theia tình cờ đứng đúng vị trí nên Koutarou đã lợi dụng nó.

「À phải. Harumi Nhanh-gọn-nhẹ cũng ngầu phết nhỉ?」

Harumi Kiếm Ngự Bão là cái tên Theia đã đặt cho chiêu thức mới của Harumi, một chiêu thức kết hợp giữa tính cơ động, tấn công và phòng thủ, gọi tắt là Harumi Nhanh-gọn-nhẹ.

「Ưm… Có nhất thiết phải gọi nó như thế không?」

Bản thân Harumi không thích thú lắm với cái tên này và tỏ vẻ khổ sở trước sự khăng khăng của Theia. Cô thích một cái tên nào đó lãng mạn hơn, như [Ngôi sao băng của Harumi].

「Có chứ.」

「Đừng lo, Sakuraba-senpai. Em sẽ thắng mà không cần Nhanh-gọn-nhẹ!」

「Cả bạn nữa sao, Satomi-kun!」

Trong khi nghe Harumi phàn nàn, Koutarou vung Signaltin xuống vũ khí di động trước mặt. Dẫu đang bĩu môi nhưng Harumi vẫn điều khiển thanh kiếm một cách hoàn hảo, ngay khi thanh kiếm va chạm với trường nhiễu, cô liền giải phóng một lượng lớn ma lực. Ánh sáng năng lượng khổng lồ được chuyển hóa thành nhiệt năng và Signaltin dễ dàng thiêu đốt trường nhiễu và vũ khí di động đằng sau nó.

Như đã thể hiện, nhóm Koutarou không mất quá nhiều thời gian để phá hủy gần hết vũ khí di động chỉ trừ một cái. Tuy nhiên, trong mắt Kenji, vụ việc cứ như đã kết thúc chỉ trong chớp mắt.

「Mình không biết là Kou lại mạnh đến vậy…」

Và trong khoảnh khắc đó, Kenji nhận ra một bộ mặt khác của Koutarou mà mình không hề biết. Không chỉ dễ dàng đẩy lùi bốn mươi binh lính đã gài bẫy Kenji, Kotori và Nalfa, Koutarou và những người bạn còn phá hủy đám vũ khí di động như không có gì.

Dường như nỗi lo lắng dành cho người bạn thân nhất của Kenji hoàn toàn không có cơ sở. Kenji không thể tưởng tượng được Koutarou đã trải qua những gì để có thể trở nên mạnh mẽ đến như vậy.

「Kou-niisan là… Cứ như vở kịch trở thành sự thật vậy…」

Kotori cũng cảm thấy tương tự. Trên thực tế, điều khiến cặp anh em ngạc nhiên nhất là họ đã không nhận ra sự thay đổi của Koutarou trong suốt hai năm qua. Đó mới là thứ khiến họ bàng hoàng. Nếu họ biết được chút đỉnh về hoàn cảnh đang diễn ra thì có lẽ họ đã không bị sốc đến vậy.

「Không phải ‘chàng’ ấy đã mạnh mẽ như vậy từ ban đầu. Chàng khi xưa cũng chỉ là một cậu con trai bình thường.」

Phải nhờ tới Nalfa, người vẫn đang hăng hái quay phim, câu hỏi trong đầu họ mới được trả lời. Cô biết những thành tựu Koutarou đã giành được tại Forthorthe và lại còn có cơ hội được biết thêm về cậu sau khi đến Trái đất. Nhờ đó, cô đã nắm bắt được cuộc sống mà Koutarou đã trải qua và con đường mà cậu đã đi để đến được hiện tại.

「Nhưng chàng không thể lờ đi bất hạnh ở trước mắt. Chàng luôn tiến bước và cố vượt qua nó.」

「Phải… Nghe giống Kou thật.」

「Chàng đã như vậy kể từ khi mất mẹ…」

Kenji và Kotori hiểu được dụng ý của Nalfa. Dù hai người không nhận ra rằng Koutarou đang trở nên mạnh mẽ hơn nhưng một phần con người cậu rõ ràng không hề thay đổi. Cho dù xông pha biển lửa hay là bị sự cô đơn giày vò, Koutarou vẫn luôn tiến về phía trước với hai cánh tay dang rộng.

「Dù rằng cậu ta mới là người cần được giúp đỡ… Tên Kou đần đội.」

「Phải…」

「Sau vô số bước chân ngắn, chàng đã đưa bản thân đi được một quãng đường dài… Kết quả là người con trai mà mọi người đang thấy trước mặt đây – Thanh Kỵ sĩ, Layous Fatra Veltlion, chàng hiệp sĩ đã có công cứu Forthorthe tới hai lần.」

Koutarou chưa bao giờ có ý định trở thành anh hùng, nhưng cậu mang theo kỳ vọng và ước mơ của những người khác khi bước về phía trước. Có vô số người mạnh mẽ hơn cậu nhưng sức mạnh của Koutarou đến từ những hy vọng và ước mơ kia. Mọi người ủng hộ cậu. Họ muốn cậu giành chiến thắng và điều đó trở thành nguồn cảm hứng để cậu tiến bước. Đấy là cách mà cậu trở thành một người hùng.

「Thanh Kỵ sĩ…? Em đang nói cậu ta thực sự là Thanh Kỵ sĩ trong vở kịch?」

「Phải, ngắn gọn thì đúng là thế.」

「Tên ngốc đó… Nhập vai thì chỉ nên diễn ở trên sân khấu. Kou, mày tối dạ đến mức nào mà lại đi làm người hùng thật sự thế hả? Tao cần phải dạy mày cách kiềm chế rồi…」

Kenji không khỏi hồi tưởng lại những vết sẹo từng nhìn thấy ở Koutarou trong chuyến tham quan của trường vào năm thứ hai. Koutarou chỉ bước về phía trước vì lợi ích của những người xung quanh. Và bởi vì những người đó trở nên đặc biệt với cậu, Koutarou đã đặt cược cả cuộc sống của mình vì họ. Những vết sẹo là kết quả cho những hành động ấy, bằng chứng cho thấy cậu đã sống không màng vụ lợi như một anh hùng.

「Nhưng chính vì không kiềm chế nên ai cũng yêu quý Kou-niisan. Em nghĩ khuyên anh ấy có ích gì đâu.」

「Có lẽ những người chiến đấu bên cạnh chàng cũng nghĩ tương tự…」

「Ừ phải. Chắc là vậy rồi, Nalfa-san.」

Trong lúc Kotori, Nalfa và Kenji dõi theo Koutarou với đủ mọi loại cảm xúc, cậu đã hạ nốt vũ khí di động cuối cùng. Koutarou đã trở thành anh hùng với những trả giá nhưng những vết sẹo mang trên người là biểu trưng cho sức mạnh mà cậu đã đạt được trên con đường ấy. Kenji và các cô gái có thể nói rằng Koutarou đã trở thành thế này là bởi vì cậu đã sống thật với chính mình. Quả thực vậy, đây là kết quả của việc không ngừng tiến bước về phía trước, dù chỉ là những bước tiến nhỏ.

Koutarou và các cô gái không mất quá nhiều thời gian để hạ tất cả sáu vũ khí di động, nhưng nó vẫn đủ dài để bốn mươi tên lính rút lui. Koutarou muốn bắt sống ít nhất một người, vì vậy để tất cả kẻ địch trốn thoát là một mất mát không hề nhỏ.

「Veltlion! Trong hai con tàu chiến, chiếc chở đám lính đang rút lui! Cái còn lại không có người lái và đang lao tới tấn công! Mục đích của nó chắc là kìm chân chúng ta!」

「Chúng dùng một tàu chiến để đoạn hậu à? Táo báo thật. Nếu mọi chuyện không được như ý muốn, chúng có thể mất luôn con tàu đó!」

「Cách nghĩ của chúng giống cậu thật, Veltlion.」

「Nà. Nếu chúng nghĩ giống tôi thì đã không ra mặt rồi. Tôi nghi ngờ là chúng có kế hoạch nào đó, thế nên đừng có mất cảnh giác.」

Trong khi Koutarou và những người khác đang chiến đấu với vũ khí di động, đám lính đã lên một tàu chiến và hiện đang rút lui. Hơn nữa, chúng đã gọi một tàu chiến thứ hai tới giữ chân nhóm Koutarou. Nó lớn hơn và chắc chắn hơn bất kỳ vũ khí di động nào, chưa kể hỏa lực lại còn rất đáng gờm. Chiến đấu với nó sẽ rất khó khăn.

「Chúng sợ cậu, Satomi-kun. Chúng đang chống lại Thanh Kỵ sĩ huyền thoại cơ mà.」 - Maki nói.

Cô cho rằng kẻ địch đang sợ hãi và hành động này là dấu hiệu của sự tuyệt vọng, kẻ địch sẽ làm mọi cách để ngăn chặn Koutarou. Vì từng trải qua một cảm giác tương tự nên cô hiểu được suy nghĩ trong đầu của chúng ngay lúc này.

「Các ngươi đối đãi ta như Thanh Kỵ sĩ kể cả ta không mặc giáp à? Ta không ấn tượng đến mức đó đâu.」

「Dù có giáp hay không, cậu đã là một huyền thoại thực sự với những chiến công lập được rồi.」- Kiriha nói -「Chúng chiến đấu cẩn trọng với cậu là điều đương nhiên.」

「Nhưng nếu chúng đã nghiêm túc thì chúng ta nên chơi lớn luôn nhỉ?」- Theia hỏi.

Khi nhắc tới “chơi lớn”, cô đang ám chỉ một cuộc bắn phá từ Hazy Moon, hiện đang ở trên quỹ đạo. Ruth, tuy nhiên, lại phản đối ý tưởng này.

「Oanh tạc từ quỹ đạo vào vùng dân cư là hành động vi phạm hiệp ước ngân hà đó ạ.」

Nếu Hazy Moon tấn công tàu địch từ vị trí hiện tại, lựa chọn duy nhất là một cuộc bắn phá từ quỹ đạo – một hành động đi ngược lại hiệp ước mà Forthorthe đã thực hiện với các nước láng giềng khi bước vào kỉ nguyên vũ trụ. Nó cũng sẽ gây ra các vấn đề cục bộ ở trên Trái Đất khi mà các luật liên quan đến Forthorthe của Nhật Bản đã được thông qua trước đó. Vì vậy, trong ngắn hạn, họ sẽ không thể tấn công trực tiếp bằng Hazy Moon trừ khi đó là phương án cuối cùng.

「Hài… Chắc chúng ta cần bình tĩnh lại rồi. Hazy Moon, đưa súng ánh sáng kháng hạm cho ta!」

Thay vào đó, Theia quyết định triệu tập vũ khí lớn nhất mà cô có từ con tàu. Theo cách này, cô có thể lấy cớ là dùng súng cầm tay để tự vệ, một lời bào chữa khá là hời hợt.

「Như người muốn, my princess.」

Tuân theo mệnh lệnh của Theia, Hazy Moon tạo ra một khẩu pháo lớn với nòng dài vài mét từ lỗ không gian. Theia đã liên kết nó với hệ thống ngắm bắn thuộc máy bay chiến đấu của mình và nhắm vào chiếc tàu chiến. Một dấu ấn hình thanh kiếm xuất hiện trên trán cô và khẩu pháo lớn bắt đầu đỏ rực. Cô đang thu thập năng lượng dư thừa từ Signaltin và Saguratin để tăng sức tấn công, giống như đã từng làm trước đó.

「Ta sẽ nhắm vào con tàu chở lính!」

「Đừng có phá hủy nó đấy, Theia!」

「Anh nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế hả!?」

Ngay khi chuẩn bị hoàn tất, Theia bóp cò không chút do dự. Mục tiêu của cô là chiếc tàu chiến mang theo đám lính đang rút lui. Nó chỉ vừa mới cất cánh nên cô định bắn tỉa hệ thống điều khiển bay để buộc nó phải hạ cánh khẩn cấp xuống lòng sông cạn. Tất nhiên, đó không phải là một nhiệm vụ đơn giản, nhưng tài thiện xạ của Theia vô cùng phi thường. Phát beam của cô bay thẳng vào trung tâm khoang máy tính ở mặt dưới của chiếc máy bay.

「Lại là thứ đó sao!? Koutarou, thứ xoáy xoáy có mặt tại đây đó! Thứ xoắn tít kinh tởm ấy!」

「Gì cơ!?」

Khi đánh trúng con tàu, phát beam của Theia đã tiếp xúc với thứ gì đó màu xám. Một chớp sáng ngay lập tức bùng lên. Kết quả là, thứ màu xám co lại phần nào nhưng ánh sáng đỏ cũng biến mất khỏi phát beam, biến nó thành một phát bắn bình thường. Ngay sau đó, nó mất đi vẻ rực rỡ và màu sắc, và bị nuốt chửng bởi bóng tối xám xịt. Bóng tối sau đó ngày càng lớn hơn và bắt đầu cuộn xoáy. Vòng xoáy xám là một nguồn năng lượng hỗn mang khủng khiếp sẽ gia tăng sức mạnh cho con người thông qua ác tâm và đây không phải lần đầu tiên nhóm Koutarou nhìn thấy nó.

「Tặc, sao bỗng dưng nó lại xuất hiện vậy!?」

Theia tặc lưỡi trong thất vọng. Cô không chỉ đánh mất cơ hội để bắt kẻ thù mà tình hình còn có vẻ trở nên nghiêm trọng hơn.

「Nhưng gì thế này…? Nó không mạnh như bình thường.」

Sanae bối rối nghiêng đầu sang một bên. Cô biết sự xuất hiện của vòng xoáy mang điềm báo xấu và nó đã trở nên mạnh mẽ hơn sau khi hấp thụ phát beam. Nhưng có một điều gì đó rất khác với khi họ chiến đấu với Vandarion hay Dark Purple. Vòng xoáy mà họ đã thấy trước đây có sức mạnh áp đảo xung quanh nhưng Sanae không cảm thấy bất cứ thứ gì giống như vậy đến từ vòng xoáy trên chiếc tàu chiến kia.

「Có khả năng là nó không có đủ sức mạnh ý chí không, Sanae?」- Kiriha hỏi qua bộ đàm -「Đó là nhiên liệu để nó chuyển hóa thành sức mạnh, đúng chứ?」

「Có lẽ… Nó dường như chỉ đang cố giúp đám lính trốn thoát. Còn tàu chiến thứ hai thì không có gì cả. Có lẽ nó chỉ là ý chí tàn dư của Vandarion…」

Cái mà Sanae gọi là thứ xoắn tít ghê tởm, là vòng xoáy hỗn mang, nó hấp thụ dã tâm của con người và giải phóng ra sức mạnh để thay đổi thực tại. Vandarion, kẻ mang dã tâm vô đáy, đã nhận được sức mạnh khủng khiếp từ nó. Nhưng đối thủ mà nhóm Koutarou đang đối mặt lúc này dường như không có ý chí. Chúng đã từ bỏ cuộc chiến và đang rút lui. Sanae và Kiriha cùng kết luận rằng tình huống hiện tại không có lợi cho sức mạnh bóng tối của vòng xoáy.

「Vấn đề thực sự là tại sao nó lại xuất hiện… Hy vọng Sanae đúng về việc nó chỉ là tàn dư của Vandarion.」

Kiriha vẫn còn hoài nghi nhưng cô đã gạt chúng sang một bên. Bây giờ, cô cần tập trung vào việc tìm ra cách đối phó với vòng xoáy.

「Master, có phản ứng năng lượng cao xuất phát từ đối tượng B! Chúng đang khai hỏa!」

Ruth thông báo là tàu chiến thứ hai đang lao đến. Tàu chiến là tàu vũ trụ quân sự đa năng nhưng vai trò chính của chúng là đưa quân ra mặt trận. Do đó, chúng được trang bị vũ khí cần thiết để xâm nhập vào lãnh thổ của kẻ thù và cơ cấu để hạ cánh an toàn. Chúng không thể sánh bằng những con tàu phục vụ chủ yếu để chiến đấu nhưng vẫn có đủ hỏa lực để tiêu diệt lính bộ. Khẩu pháo của nó sẽ sớm được khai hỏa.

「Tệ rồi! Mọi người tập hợp lại! Nếu chúng ta tản ra thì -」- Koutarou lên tiếng.

「Master!」- Ruth cắt ngang -「Nó không nhắm vào chúng ta, mà nhắm vào thành phố!」

「Cái gì cơ!?」- Theia hét lên.

Ruth đã phân tích mục tiêu tấn công của tàu chiến dựa trên góc nòng súng của nó, và dự đoán của cô khiến Koutarou và những người khác phải nao núng. Để cầm chận họ và trốn thoát an toàn, kẻ thù đã chọn tấn công thành phố. Thành phố rộng lớn nhưng không một chút phòng bị. Nó không thể chống chịu trước một khẩu pháo của Forthorthe. Một phát bắn sẽ giết chết hàng chục người, thậm chí hàng trăm người. Chỉ mình điều đó là quá đủ để châm ngòi một làn sóng chống lại người ngoài hành tinh, vì vậy nhóm Koutarou phải từ bỏ việc đuổi theo kẻ địch và làm mọi cách để ngăn chặn tàu chiến. Đó là một cuộc tấn công buộc nhóm Koutarou phải lựa chọn.

「Không, chúng không nhắm vào thành phố. Thứ chúng muốn là tôi.」

Koutarou giải phóng sức mạnh của Signaltin và sử dụng nó để bay lên trời. Cậu sẽ lấy thân mình ra chặn phát beam và bảo vệ thành phố.

Tàn dư phe phái Vandarion… Chúng tàn độc y như xưa và thủ đoạn gấp nhiều lần!

Koutarou đã nắm được mục tiêu thực sự của kẻ địch. Kế hoạch của chúng có ba phần. Đầu tiên là hạ gục Koutarou và những người khác bằng tàu chiến không người lái. Thứ hai là phá bĩnh mối quan hệ giữa Nhật Bản và Forthorthe. Và người thứ ba là Koutarou. Nếu cậu liều mình chặn loạt oanh tạc thì càng tốt. Bằng không, chúng có thể sử dụng cảnh quay Thanh Kỵ sĩ bỏ rơi Trái đất để cứu lấy mạng mình cho mục đích tuyên truyền. Chính vì vậy, chúng mới cố tình cho cậu thời gian để lựa chọn giữa việc lao người ra trước nòng súng hoặc không, cả hai lựa chọn đều có lợi cho chúng. Chúng hoặc có thể ám sát Koutarou hoặc phá hoại hình tượng Thanh Kỵ sĩ.

「Koutarou, cậu không làm được đâu! Vòng xoáy cho chúng mượn sức mạnh! Một mình cậu không thể chặn nổi đòn tấn công đó! Cậu sẽ chết đấy!」 - Kiriha cố cảnh báo.

「Thật không may… nhưng tớ không thể lấy đó làm lý do được.」

Koutarou đã lao thẳng vào bẫy của kẻ thù dẫu hiểu rõ hành động của mình. Nhưng cậu không hề do dự. Cậu đơn giản đã chọn một bước đi nhỏ để ngăn chặn thảm kịch lớn sắp xảy ra trước mắt.

Kẻ địch là ai không quan trọng, quan trọng là người chúng ta không được phép phản bội… Đó là lời mình đã từng nói với Alaia bệ hạ…

Koutarou không thực sự quan tâm bản thân sẽ gặp bất trắc gì. Cậu không màng tới sự dính líu của vòng xoáy hay tính mạng của mình. Cậu chỉ nghĩ tới việc chặn lấy khẩu pháo để bảo vệ thành phố và những hy vọng cùng những ước mơ mà mọi người đã đặt lên vai mình cho tới tận ngày hôm nay.

Trong lúc quay phim, Nalfa có thể thấy một điều gì đó không đúng đang diễn ra. Cảm giác ấy lần đầu tiên thôi thúc cô là khi vòng xoáy xám xuất hiện. Linh tính mách bảo cô rằng sự tồn tại của nó không ăn nhập, giống như cảm giác khi nhận thấy UFO hoặc một con ma trong một bức ảnh. Cảm giác đó thu hút sự chú ý của cô hơn cả pháo ánh sáng của chiếc tàu chiến.

Mình không muốn quay cảnh Koutarou-sama bị đánh bại bởi thứ đó…

Nalfa, tuy nhiên, không nhận ra là bản thân đã ngay lập tức coi vòng xoáy kia là kẻ thù. Không, cô chỉ đang cầu nguyện cho sự an nguy của Koutarou. Cô không muốn quay một thước phim bi kịch. Cô muốn ghi lại một ngày vui vẻ của Koutarou khi chơi đùa với bạn bè hơn là những khoảnh khắc cuối cùng đầy kịch tính của Thanh Kỵ sĩ.

Chàng không cần phải chiến thắng oanh liệt như trong phim. Chỉ cần chàng quay trở về an toàn là đủ, Koutarou-sama… Còn nếu chàng bị thương, chỉ mong đó chỉ một vết thương ngớ ngẩn mà chúng ta có thể cười xòa cho qua. Bằng không, em… chúng em sẽ không thể chịu nổi.

Nalfa tiếp tục cầu nguyện trong khi lăn máy ảnh. Đó thực sự là điều ước duy nhất của cô và lời cầu nguyện khiêm nhường ấy đã kích hoạt một thứ gì đó.

*lấp lánh*

Nếu Kenji và Kotori nhìn Nalfa lúc đó, họ sẽ thấy cô phát sáng một ánh cầu vồng yếu ớt. Nhưng cả hai người họ đang bận ngước nhìn Koutarou và bản thân Nalfa cũng đang tập trung vào chiếc máy ảnh của mình. Vì thế cả ba người đều không nhận ra.

Nalfa…? Ánh sáng quanh cô bé là gì vậy?

Nhưng Kiriha, người đang theo dõi mọi thứ từ tuyến sau, đã nhìn thấy nó. Tuy nhiên, ngay cả cô cũng không hiểu ý nghĩa của ánh sáng lung linh mà Nalfa đang phát ra.

Tàu chiến hiện đang hoạt động mà không có người lái, có nghĩa là có giới hạn trong phạm vi kiểm soát mà vòng xoáy có thể tác động lên nó. Vòng xoáy là một sự rạn nứt trong trật tự vũ trụ, nhưng nó vẫn cần vật dẫn là ý chí con người để tạo ra sức mạnh. Nhưng Ralgwin, người điều khiển tàu chiến từ xa, lại đang giữ một cái đầu lạnh. Như vậy, ý chí mà hắn đổ vào vòng xoáy rất mờ nhạt, cũng như sức mạnh hắn nhận lại được. Kể cả có dã tâm tàn dư Vandarion hỗ trợ, tà ý và ý chí hiện đang được truyền vào và tạo ra từ vòng xoáy chỉ bằng một phần nhỏ những gì Vandarion đã thể hiện trong trận chiến quyết định với Koutarou, nhưng điều tương tự cũng đúng với Koutarou.

Hồi đó, Signaltin và Saguratin đã tập hợp không chỉ sức mạnh của những nữ xâm lược, mà còn sức mạnh của các đồng đội cũ của Koutarou và những hy vọng và lời cầu nguyện của những người dân mong muốn cậu giành chiến thắng. So với khi ấy, Signaltin không còn tỏa sáng như thế nữa. Với ý chí của cậu và các cô gái kết hợp với nhau, họ vẫn có thể dễ dàng đánh bại vòng xoáy hỗn mang nhưng Koutarou lúc này rõ ràng đang ở thế bất lợi, khi mà sức mạnh vòng xoáy được truyền trực tiếp vào khẩu súng ánh sáng.

Chỉ mong là mình giới hạn được thiệt hại cho thành phố…

Koutarou giương Signaltin và hút sức mạnh từ lưỡi kiếm nhiều nhất có thể. Quyết tâm của cậu là không thể lay chuyển. Cậu thậm chí không có thời gian để mặc giáp và đang chống lại một khẩu pháo lớn chỉ với một thanh kiếm phòng thân. Khả năng cao là lớp phòng thủ của cậu sẽ không thể trụ vững. Phát beam có thể là đòn chí mạng và ngay cả khi sống sót, cậu sẽ bị thương nặng. Dù thế nào, cậu cũng sẽ bị đánh bật khỏi trận chiến và phải để các cô gái lo liệu phần còn lại. Cậu đã chọn lấy phương án tốt nhất của mình, gia tăng sức phòng thủ và lấy thân mình chặn trước đường bắn của phát beam để bảo vệ thành phố, và bây giờ việc còn lại là cầu nguyện.

「Làm gì đó đi, Saguratin!」 - Sanae thốt lên.

「Mọi người, yểm ma pháp phòng hộ cho Satomi-kun!」 - Harumi hô hào.

Sanae giải phóng một luồng hộ pháp linh năng mạnh mẽ trong khi các nữ pháp sư cố gắng giúp Koutarou bằng phép thuật phòng thủ, nhưng sau cùng, chúng không đáng là bao khi đối mặt với khẩu súng ánh sáng được cường hóa. Người duy nhất thực sự có đủ sức che chắn cho Koutarou là Alunaya lại ở quá xa và sẽ không bao giờ đến kịp. Với mọi yếu tố đang chống lại mình, dường như số phận của Koutarou đã định. Cậu sắp chết, và bất chấp hoàn cảnh tuyệt vọng đó, không một ai trong số các cô gái có thể làm được gì. Tất cả đều rơi vào hoảng loạn nhưng đã quá muộn. Khoảnh khắc ấy đã đến với họ.

*CHÍU*

Phát beam bắn ra từ tàu chiến nhuộm một màu xám u ám, nhưng nguyên do không phải là vì thiếu hỏa lực. Thay vì đó, nó cho thấy nhiệt độ của các hạt cấu thành nên chùm ánh sáng đã giảm xuống, đó đơn giản chỉ là hiệu ứng hình ảnh khi phát beam bị biến đổi bởi một ngoại lực. Dòng ánh sáng màu xám len lỏi về phía Koutarou như thể nó có một ý chí riêng.

「Koutarou! Bay né đi!」 <Sanae>

「Oji-san, hãy làm gì đó đi!」 <Shizuka>

「Ruth, cho đám chiến cơ chặn lên trước đi!」 <Theia>

「Em đang cố! Nhưng chúng sẽ -」 <Ruth>

「Alaia-sama, làm ơn hãy bảo vệ Satomi-kun!」 <Harumi>

「Satomi-kun, nếu chết thì cho mình đi theo với!」 <Maki>

「Không có cậu thì mình sống sao đây, Satomi-san!」 <Yurika>

「Veltlion, đừng có bỏ rơi ta lần nữa!」 <Clan>

「Chúng ta không kịp mất! Tại sao lại là lúc này!?」 <Kiriha>

Tất cả chín cô gái hét lên cùng một lúc, giọng hoảng loạn của họ chồng lên nhau khó có thể phân biệt được. Nhưng cảm xúc đằng sau đó chỉ có một, tất cả bọn họ đều đang lo lắng cho sự an toàn của Koutarou. Nhưng than ôi, dù lo lắng đến thế nào cũng không đủ để cứu cậu. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

「Hơ, chuyện gì đây!?」 - Sanae hoang mang.

「Không cần biết là gì, hãy dùng nó để bảo vệ Koutarou!」 - Theia hét lên.

Đột nhiên, ánh sáng bỗng bùng phát từ các cô gái. Màu sắc đa dạng, tương ứng với các con ấn trên trán của họ. Và thông qua những dấu ấn, chín cột sáng đã truyền đến Signaltin.

「Đây là sức mạnh của mọi người sao!?」

Trong khi Koutarou ngạc nhiên trước hiện tượng kỳ lạ ấy, cầu vồng ánh sáng chảy ra từ Signaltin quấn lấy cơ thể cậu thành chín lớp bện lại với nhau để chặn phát beam. Chính xác hơn, ánh sáng màu cầu vồng đã triệt tiêu bóng tối âm u của đòn tấn công, tiêu biến nó thành một chùm sáng bình thường và làm nó lệch hướng lên trên. Mọi người đều ngạc nhiên, kể cả Kiriha...

Chín sắc màu… Chúng giống ánh sáng phát ra từ Nalfa. Là ngẫu nhiên… hay tất nhiên? Nó có liên quan tới kí ức bị mất của chúng ta không?

Nhưng nhờ có một chút hiểu biết về tình huống này nên cô bớt bối rối hơn những người khác. Điều đó cho phép cô lấy lại khả năng phán đoán sớm hơn và cô nhanh chóng hét lên với Koutarou và những người khác.

「Mọi người, phản công thôi! Đừng để nó bắn phát thứ hai!」

Koutarou giờ đang được bảo vệ bởi cầu vồng ánh sáng còn những nữ xâm lược thì đang bừng bừng sức mạnh. Họ cuối cùng đã có cơ hội phản công. Nhưng phải nhanh chân lên. Nếu họ chờ đợi quá lâu, tàu địch sẽ lại nổ súng. Họ không thể bỏ lỡ cơ hội này.

「Nhắm vào thành phố sao!? Các ngươi không xứng làm binh sĩ, lũ khốn! Và các ngươi còn dám làm hại Koutarou yêu quý của bọn ta!?」

Người đầu tiên di chuyển, như mong đợi, là Theia. Cô cho chiếc chiến cơ điều khiển từ xa đỏ thẫm của mình lao vào tàu chiến trong khi liên tục khai hỏa. Thông thường, pháo ánh sáng với kích thước và hỏa lực của một chiến cơ sẽ không thể gây tổn hại cho một con tàu chiến thực thụ, nhưng lúc này đây, Theia và chiến cơ của cô đang được bao bọc bởi một ánh sáng đỏ ma thuật. Nó dễ dàng giúp khẩu pháo chiến cơ nhỏ con có đủ sức để đâm xuyên qua và ngắt máy phát trường nhiễu của tàu chiến. Đó là một màn trình diễn tuyệt vời của Theia với Combat Dress.

「Đối tượng B đã giải phóng một lượng lớn vật thể bay – chúng là tên lửa!」

Giống Theia, Ruth cũng đang chiến đấu bằng những máy bay chiến đấu không người lái. Nhưng trong trường hợp của Ruth, cô kiểm soát nhiều đơn vị bay cùng một lúc như một thể thống nhất. Sự kiểm soát của cô, vốn đã đẳng cấp, nay trở nên điêu luyện hơn khi cô và máy bay của mình chìm trong luồng sáng vàng. Chúng nhảy múa bên cạnh nhau, đánh chặn và bắn hạ tất cả các tên lửa tốc độ cao một cách đầy ăn ý.

「Shizuka, Maki, lên thôi! Tới lúc để bộ ba ma pháp kỵ sĩ tấn công rồi!」 - Sanae cất lời.

「Ồ, mình cũng là ma pháp kỵ sĩ luôn hả?」 - Shizuka hỏi.

「Fufu, nói về ma lực, không một ai hơn được cậu đâu, Kasagi-san!」 - Maki khúc khích cười.

Nhờ khả năng phòng thủ của Ruth, ba người họ đã có thể tiếp cận tàu chiến mà không phải lo lắng. Với trường nhiễu của con tàu đã bị phá hủy, họ bạo dạn áp sát lại gần để tung ra những đòn tấn công mạnh nhất. Cùng với nhau, ba cô gái, Sanae với Saguratin màu tím, ma thuật chàm của Maki và bán long Shizuka cùng ngọn lửa đen của mình đã phá hủy một lượng lớn vũ khí của tàu chiến.

「Chúng ta nên nhắm vào động cơ đẩy ở đuôi tàu. Nhưng hạ con tàu không cẩn thận có thể sẽ gây thiệt hại cho thành phố, do đó, lựa chọn tốt nhất sẽ là dùng điện áp cao thế để ép nó sập điện tạm thời.」 - Kiriha đưa ra lời khuyên.

「Được rồi, Yurika-san!」 - Harumi hét lên.

「Em sẽ ra đòn cùng lúc với chị, Sakuraba-senpai!」 - Yurika hét đáp lại.

Với trí thông minh sắc sảo trở nên nhạy bén hơn nhờ ánh sáng xanh lá bao trùm xung quanh, Kiriha ngay lập tức đưa ra một kế hoạch tối ưu để hạ con tàu địch. Harumi và Yurika sau đó sử dụng phép thuật của mình để biến nó thành sự thật. Tia sét khổng lồ vừa trắng vừa xanh dương tạo ra từ sức mạnh kết hợp của hai người trực tiếp tấn công tàu chiến. Theo kế hoạch, đòn đánh sẽ tạm thời làm sập hệ thống và buộc các thiết bị khẩn cấp tiến hành hạ cánh an toàn cho con tàu.

「Ta đã xâm nhập vào con tàu nhân lúc nó tái khởi động.」 - Clan thông báo.

「Cô đúng là thiên tài mỗi khi dính tới những chuyện mờ ám như thế này nhỉ.」 - Koutarou chọc nghẹo.

「Câm miệng! Sao cậu không thể khen ta lấy một lần nhỉ, kiểu như độ nữ tính của ta chẳng hạn!?」

「Ồ, nhưng Điện hạ hôm nay quả là rất kiều diễm mà-」

「Đã nói là câm miệng lại!」

Giống như Kiriha, trí thông minh của Clan được tăng cường nhờ ánh sáng màu cam xung quanh cô. Cô trước đây đã có thể xử lý một máy tính theo bản năng, nhưng trong trạng thái này, cô hoạt động như thể nó là một phần cơ thể của mình. Và như vậy, cô nhanh chóng chiếm quyền điều khiển của con tàu bằng cách xen vào giao thức sóng hấp dẫn của nó.

「…Chờ đã, cái gì đây!? Veltlion, con tàu đã bị thiết đặt để tự phát nổ!」

「Chúng tính xóa sạch bằng chứng sao!」

Khi tiếp quản con tàu, Clan nhận ra một vấn đề rất nguy hiểm và gấp gáp. Tàu chiến đã được thiết lập để phát nổ sớm, vụ nổ sẽ biến nó và mọi thứ xung quanh nó thành bình địa. Koutarou và Clan chỉ có thể giả định rằng đây là cách kẻ địch che giấu dấu vết của mình, một đánh đổi mà chúng đã chọn khi nhận ra rằng không còn đường chiến thắng.

「Cô xử lý nó đi nhé!」 - Koutarou hét lên.

「Còn cậu!?」 - Clan hỏi lại.

「Mọi người sẽ chết nếu tôi không xử lý cái vòng xoáy!」

「Đã hiểu!」

Mặc dù hiểu mối hiểm họa của con tàu tự hủy, Koutarou vẫn ưu tiên vòng xoáy hỗn mang. Nếu vòng xoáy gia tăng sức mạnh cho vụ nổ, nó sẽ biến một tai ương thành một thảm họa. Cậu cần phải loại bỏ nó trước vì sự an toàn của mọi người và các cô gái sẽ lo liệu chiếc tàu chiến. Cậu chắc chắn họ có thể xử lý ổn thỏa, cậu có niềm tin với từng người trong số các cô gái.

「Sanae, em đi cùng với anh!」 - cậu gọi.

「Đánh phối hợp hả!?」 - cô thích thú đáp lại.

「Chuẩn!」

Với Sanae ở bên cạnh, Koutarou bay về phía vòng xoáy. Dựa trên những kinh nghiệm trước đây, cậu sẽ cần cả Signaltin và Saguratin để loại bỏ nó. Ma thuật của nó sẽ cần phải được loại bỏ, và linh năng tà ác bên trong sẽ cần phải được giải trừ giống như điều đã xảy ra với Vandarion.

「Hehe, tình yêu của chúng ta sẽ được thử thách!」 - Sanae khúc khích.

「Anh không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu.」 - Koutarou đáp lại.

「Em không nói kiểu tình yêu đó; em đang nói về tình yêu lớn hơn kia!」

「Ừ, anh có cảm giác bị thử thách thật.」

「Đúng chứ? Nhưng chớ lo! Em biết tình yêu anh dành cho Sanae-chan lớn hơn cả thế gian mà!」

Vòng xoáy như thể đang rút chạy khỏi cầu vồng đang tăng tốc về phía nó. Có vẻ nó biết rằng với tình trạng thiếu hụt sức mạnh ý chí hiện tại khó lòng có thể đối đầu với Koutarou. Để bảo toàn cho đến khi con tàu tự hủy, lựa chọn tốt nhất của nó là thoát thân. Tất nhiên, Koutarou và Sanae sẽ không để nó trốn thoát dễ dàng. Họ đuổi theo nó bằng sức mạnh ma thuật và linh năng, và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Vòng xoáy dường như cảm thấy khó chịu, liền bắt đầu tấn công vào họ bằng sức mạnh thuần túy của hỗn mang.

「Sanae, bám ra sau lưng anh!」

「Thế chứ! Đây chính là tình yêu!」

Năng lượng hỗn mang ngưng tụ thành những viên đạn đen đặc u ám. Sắc cầu vồng của Koutarou sẽ chặn chúng hiệu quả hơn là sắc tím của Sanae, vì vậy cô xoay một vòng tao nhã di chuyển ra phía sau và vui vẻ bám vào lưng cậu. Chỉ ngay sau đó, những viên đạn hỗn mang đã tấn công họ. Lá chắn cầu vồng ở phía trước Koutarou, tuy nhiên, lại rất cứng cáp. Nó không chỉ chặn đạn, mà còn tiếp tục tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp rực rỡ. Làn sóng hắc ám của năng lượng hỗn mang đã không có cơ hội chống lại nó.

「Được rồi! Giờ thì đi theo em, Koutarou!」

Nhận thấy nguy hiểm đã qua, Sanae rời khỏi lưng Koutarou và bắt đầu bay trở lại. Cô lao về phía vòng xoáy với Saguratin cầm sẵn bằng hai tay. Koutarou bay ngay sau cô.

「Đừng bất cẩn, Sanae!」

「Đôi khi không ngoái đầu lại cũng là một dạng của tình yêu đó!」

「Ý em là sao!?」

Như thể đã nhận ra những viên đạn năng lượng của nó không có tác dụng, vòng xoáy chạy trốn khỏi Koutarou và Sanae. Thật mệt mỏi khi nó cứ đột nhiên đổi hướng và di chuyển ra sau các vật thể nhưng tất cả hành động đó chỉ là những cố gắng vô ích. Nó không thể thoát khỏi linh nhãn của Sanae.

「Làm thôi, Koutarou!」

「Ừ!」

「Tuyệt kĩ: Ái thần trảm – nhát chém chữ V!」

*VÚT*

Sanae đánh từ bên phải và Koutarou đánh từ bên trái, các đòn tấn công hoàn hảo của họ hợp với nhau theo hình chữ V. Bị cắt trúng, vòng xoáy nhanh chóng co rút lại vì bị rò rỉ ma thuật và linh năng.

「Thế nào, Sanae?」

「Ừm… Nó biến mất hẳn rồi. Ổn rồi đó.」

Sanae tiếp tục nhìn chằm chằm vào vòng xoáy một hồi lâu sau khi nó trông như đã biến mất bằng linh nhãn của mình. Nó vẫn tồn tại ngay cả sau khi bị thu nhỏ đến mức không còn nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng tại kích thước đó, nó nổ tung khi bị rọi bởi ánh sáng cầu vồng.

Nhưng đó là của Koutarou… đúng không nhỉ?

Ngay trước khi vòng xoáy teo tóp biến mất, Sanae nghĩ mình đã cảm nhận được linh khí quen thuộc của một ai đó ở phía bên kia.

「Có chuyện gì à?」 - Koutarou hỏi.

「À, không có chi. Chắc là do em tưởng tượng thôi.」 - cô đáp.

Chắc chắn rồi. Rốt cuộc, người mà cô cảm nhận được đang ở bên cạnh cô cơ mà. Không thể có chuyện một người đứng ở cả hai phía của vòng xoáy cùng một lúc được. Sẽ dễ dàng hơn cho cô nếu coi đó chỉ là một sự nhầm lẫn. Và như vậy, với công việc đã hoàn tất, Sanae và Koutarou quay lại để xem tình hình bạn bè của mình. Vụ nổ đã sắp sửa xảy ra.

*BÙM*

Tàu chiến đã hạ cánh trên bờ sông và tự hủy. Tuy nhiên, đó chỉ là một vụ nổ khá nhỏ. Nó rơi rớt các bộ phận ra khắp nơi nhưng phần lớn con tàu vẫn còn nguyên vẹn. Các sân bóng chày và bóng đá xung quanh trở thành một mớ hỗn độn, nhưng thiệt hại chỉ dừng ở mức đó.

「Mọi người có sao không!?」 - Koutarou cất tiếng.

Mặc dù vụ nổ tương đối nhỏ, nhưng cậu không chắc các cô gái đã ở đâu khi nó phát nổ. Cậu muốn biết họ có an toàn hay không.

「Mình không ổn chút nào! Chẳng biết sau vụ này, mình sẽ tăng bao nhiêu cân nữa!」 - Shizuka phản hồi ngay tắp tự.

「Nhờ Shizuka và Yurika nên chỗ bọn mình ổn rồi.」 - Kiriha xác nhận.

May mắn thay, tất cả đều ổn. Sau khi Clan tấn công vào các hệ thống của con tàu và buộc nó hạ cánh, Shizuka và Yurika đã đột nhập vào trong. Họ ban đầu cố gắng tháo dỡ thiết bị tự hủy nhưng vì hết thời gian nên họ buộc phải để nó phát nổ. Đó là một đề xuất nguy hiểm nhưng Yurika đã sử dụng một câu thần chú dịch chuyển tức thời để ném thiết bị tự hủy ra xa trong khi Shizuka sử dụng ma lực của Alunaya để che chắn cho mọi người.

「Thế thì tốt rồi!」 - Koutarou thở dài nhẹ nhõm.

「Thật tệ hại! Mình tăng cân cả tấn rồi nè!」

「Bên tớ xong xuôi rồi, Shizuka, bọn tớ đang quay về chỗ bọn cậu đây.」

「Thế thì tốt.」 - Kiriha nói - 「Kenji và Kotori đang cần nghe lời giải thích đó.」

「Biết ngay mà… Tớ về ngay đó, bảo họ đợi đi.」

「Hiểu rồi. Mình sẽ nhắn lại.」

Kết thúc cuộc trò chuyện, Kiriha ngắt liên lạc. Koutarou thở dài. Trận chiến đã kết thúc nhưng cậu biết mình còn có hẳn một cuộc chiến khác ở trước mắt.

「Anh sẽ kể sự thật cho họ à?」 - Sanae hỏi.

「Chắc là vậy. Dù giấu thì cuối cùng họ cũng sẽ tìm ra thôi.」 - Koutarou đáp.

「Đúng thật.」

「Trời ơi, tính sao đây ta…?」

Cậu nhận ra không còn có thể giữ bí mật với Kenji. Cậu sẽ tiết lộ mọi chuyện cho người bạn của mình. Ít nhất, đó là điều cậu muốn, nhưng cậu không có chút ý tưởng phải bắt đầu giải thích từ đâu. Câu chuyện về cách cậu trở nên như hiện tại quá dỗi dài dòng và liên quan đến những chuyện cậu không chắc là có thể diễn giải nổi, Nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến đôi vai cậu chùng xuống.

「Anh kể từ đầu chí cuối theo trình tự không được sao? Em biết sẽ tốn thời gian, nhưng bây giờ không kể thì sớm muộn anh cũng sẽ phải kể, đúng chứ? Bốn mắt-kun là bạn thân của anh cơ mà.」

「Ừ, em nói có lý.」

Koutarou biết Sanae nói đúng. Kể cả bây giờ cậu tóm lược lại cho Kenji thì rồi sẽ có một ngày cậu sẽ phải thuật lại tất cả chi tiết. Nếu đã vậy thì thà cậu kể toàn bộ câu chuyện còn hơn. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian về lâu về dài.

「Nè Sanae, đôi khi em sáng dạ phết.」

「Hehe, nhớ là phải khen em đó!」

「Em giỏi lắm.」

「Ehehehe!」

Sau cùng, tàu chiến mang theo bốn mươi binh sĩ Vandarion đã thoát thân, khiến cho tình hình xung quanh vụ chạm trán trở nên phức tạp. Tuy nhiên, Nalfa và anh em Matsudaira đã an toàn. Đấy đã là chiến thắng đối với Koutarou rồi. Cậu và Sanae có thể nở nụ cười tự hào để trở về bên những người bạn của mình.