Rokuchounen to Ichiya Monogatari

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 20

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 220

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

24 148

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7445

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Rokuchounen to Ichiya Monogatari - Chương 01: (1.1) Cậu bé bị giam trong hộp

Vào một thời điểm đã rất lâu, rất lâu, rất lâu về trước

Một câu chuyện cũ, cũ, cũ vô cùng,

Chỉ có các vị thần mới biết được.

Một câu chuyện vô cùng bi thương

============================

"Tao đoán buổi sáng, việc đầu tiên phải làm là đá vào bụng nó nhỉ..."

"Vì không làm thế thì nó có chịu dậy đâu. Thằng đó mà còn ngủ nữa thì tao còn đánh nữa."

"Đánh nó đi!"

Tôi có thể nghe được âm thanh ở ngay trên đầu.

Mắt lại không mở ra nổi. Gì thế này?

"Hay là hôm trước đánh vào đầu nó mạnh quá nhỉ? Mắt cũng sưng hết cả lên rồi!"

"Đúng thế thật! Mà cũng tốt thôi, mắt thằng này nhìn thấy hay không cũng thế cả."

Bị đánh.

Bị đánh.

Lại bị đánh.

"Không phản ứng gì à? Chán thế! Mà, nếu nó khóc thì phiền lắm!"

"Ổn mà, đánh bao nhiêu cũng chẳng sao, tốt nhỉ!"

Tôi lại bị đá một cú nặng.

"Nếu cái phòng này rộng hơn một chút, khoảng mười người cùng đập nó nhỉ."

"Bây giờ khoảng năm, sáu người lần lượt đánh nó là vừa đủ rồi. Có cảm giác như bạn bè chơi đùa chứ! Haha."

"Bạn bè! Ahaha, buồn cười thật. Có đứa chịu chơi với [đứa con của quỷ] này sao."

Đứa con của quỷ, à?

Không biết bao nhiêu lần nghe thấy nhưng tôi vẫn không biết cái từ đó.

Tôi biết những chuyện của tôi nhưng chuyện đó thì thế nào chẳng được.

Thế nào, chẳng được.

"Đứa con của quỷ mà mày nói ấy, nó bị tất cả mọi người trong làng đánh, chẳng có chút giá trị gì nhỉ...?

Tôi nghe thấy hết. Đặc biệt là. Câu hỏi mỉa có vẻ như chẳng thể trả lời kia.

"Thì nó sinh ra chỉ để bị đánh mà, vui khủng khiếp nhỉ."

Là như vậy à?

... Chắc đúng là như vậy thật.

"Nhưng mà, thằng này cũng chẳng nói nó đau. Tao ấy, đến đây tính ra đã cả tháng rồi mà chưa nhìn thấy mặt nó có vẻ đau lần nào."

Đau ư?

Là chuyện như thế nào?

Tôi không biết nguyên nhân. Không hiểu

"Haa? Mày, đến lúc này mà nói cái gì đấy hả."

"Không, nhưng mà nếu bị đánh thì phải đau chứ?"

Gì vậy, cái đó?

Điều như thế, tôi không biết.

Tôi không biết.

Tôi không biết.

Tôi không biết.

"Mày mới vào làng nên không biết, chẳng còn cách nào nhỉ..., thằng này ấy mà, chẳng đau gì cả. Chuyện như vậy nghĩ ra thì không thể nào. Vậy nên chắc là vì nó chẳng biết đau là gì rồi dĩ nhiên thành [đứa con của quỷ]. Chắc là vậy?"

Aa, đúng vậy. Đúng vậy.

Tôi chẳng thể nghĩ gì.

Tôi chẳng thể cảm thấy gì.

Tôi chẳng thể tính toán bất cứ điều gì.

"Đúng là như vậy, chính xác thì đối với thằng này đấy mới chỉ là vấn đề đầu tiên. Nó chính là [Đứa con của quỷ mang tội nghiệt], chẳng khác gì rác rưởi."

"Đúng thế. Độc sinh ra rồi nuôi nó, có thể nghĩ là chuyện khó khăn cỡ nào?"

"Chúng ta đánh nó cũng chẳng xấu xa gì, mà cái thằng bị đánh mới thực sự xấu xa." [Translator: best logic cmnr!]

Đúng vậy, tôi thực chất rất xấu xa.

Sự tồn tại của tôi là một tội lỗi.

Luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn.

"Vì vậy, hôm nay nữa, hãy trừng phạt nó vì đã được sinh ra...!"

Bị đánh.

Bị quật ngã.

Bị dẫm đạp.

Lúc nào cũng không hề thay đổi, hàng ngày.

Lặp lại ngày này qua ngày khác.

Tôi chẳng thể suy nghĩ điều gì cả.

Bởi vì tôi là [Đứa con của quỷ mang tội nghiệt], bị tất cả mọi người trong làng đánh và chẳng có chút giá trị gì.

Tôi chẳng cảm thấy gì.

Tôi chẳng suy nghĩ gì.

Luôn như vậy.

Tôi không nên được sinh ra.

Không được không được không được không được không được.

Bất kể điều gì, đều không được.

"Tao ấy à, nếu phải sống trong cái phòng vừa tối vừa bẩn thế này thì chắc đã muốn chết rồi. Nhưng mà từ khi sinh ra đến giờ thằng này vẫn luôn luôn bị giam ở chỗ này, thật không thể tin nổi."

"Nghĩ muốn chết lắm hả? Thằng này có làm được việc vĩ đại như thế không?"

"Haa, những việc như muốn chết ấy, khi mà chẳng có tự do thế này. Mà __"

"__Nên giết nó thì hơn, mà chẳng tốt chút nào."

Aa, quả nhiên là, tôi chẳng có gì.

"Sinh ra nó đã là tốt lắm rồi."

"Mà, chẳng còn cách nào, chúng ta mà không để mắt đến nó là khó khăn đấy."

"Mọi người trong làng đã nói rồi. Sinh ra hay giết đi, sẽ nuôi nó như nuôi súc vật ấy."

"Đánh nó mỗi ngày cũng như là một niềm vui nho nhỏ rồi."

"Đúng vậy, chỉ vui một chút thôi!"

"Tao thì chẳng quan tâm. Sao mọi người lại để ý đến chuyện của nó thế nhỉ, quên mất đã qua thời gian đánh nó rồi."

"Chính xác thì đã quên mất rồi __!"

Tôi co người lại.

Lạnh quá.

Chỗ này lạnh quá.

Vừa tối vừa lạnh.

Hơi thở cũng đau đớn.

Nhưng mà luôn luôn là lỗi của tôi. Tôi không cảm thấy được gì nữa.

"Ô này, thằng này tỉnh rồi."

"Chuyện bao giờ chẳng vậy. Thật là yếu đuối."

"Chỉ là một thằng nhãi nhép chịu bị đánh nhỉ."

"Cái đầu nó nhìn kì dị thế này? Sợ nhỉ..."

Có tiếng cười vọng tới.

Tôi chẳng thể nhìn thấy bất kì thứ gì nhưng ánh nhìn khinh miệt kia tôi vẫn biết.

Tôi biết mình bị chịu ảnh hưởng bởi bạo lực,

...Thậm chí tôi còn luôn luôn biết những điều không được phép.

Khóa trên tay tôi, cảm giác nặng đến kì lạ.

Có tiếng lạo xạo.

Tiếng động.

Là tiếng gì nhỉ?

Khẽ mở mí mắt. Vết sưng trên mặt tôi giật giật, lúc nào cũng vậy, đập vào mắt tôi luôn là cùng một căn phòng. Căn phòng có màu xám tro. Căn phòng nhỏ hẹp và bẩn thỉu đúng như những người đàn ông trong làng đã nói.

Những vết bẩn đang dần tăng lên. Cái thứ màu đen đỏ kia, hình như chính là chiếc đĩa của tôi.

Đặc biệt là lúc nào cũng vậy.

Những điểm nhỏ lơ lửng trên không trung, vết bẩn màu đen loang lổ trên nền nhà, một chiếc hộp màu đỏ như một đồ mặc liệm cho căn phòng này. 

Đành rằng nó có thể coi là đẹp.

Bởi vì tôi nghĩ chỉ màu của chiếc đĩa này là đẹp thôi.

Nếu như chiếc hộp đỏ quạch này có thể, vậy thì, chắc chắn...

...aa, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài nghĩ như thế cả.

Lộp cộp, lộp cộp.

Âm thanh đang ngày càng gần.

Ở "ngoài kia".

Căn phòng vào lúc này, tất nhiên chỉ còn có tôi.

Những người đàn ông trong làng chỉ ghé thăm vào [giờ trừng phạt], tôi đổ gục khi sự trừng phạt cuối cùng cũng kết thúc, ngày tiếp theo lại trôi qua.

Bạo lực và khinh thường vẫn nối tiếp từng ngày. Ngạc nhiên là chẳng có gì thay đổi cả, cả tôi và người dân trong làng.

Tùy tiện tìm chỗ nào đó trên sàn để nằm xuống, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cửa sổ" hay là "lỗ thông khí", tôi đã nghe người trong làng gọi qua nhưng không rõ cho lắm, dù gì chăng nữa thì đó cũng là lỗ hổng để nhìn ra ngoài. Từ hướng đối diện, có một cái bóng nhỏ tiến lại gần.

"Này, này, mẹ ơi, ở đây có một cái lỗ."

Có tiếng ai đó đang trò chuyện.

Chắc là có người.

Mà so với tôi, thứ đó có kích cỡ nhỏ hơn nhiều. Vậy nên chắc chắn đó là trẻ con.

"Cái lỗ này có song sắt này, chẳng bỏ cái gì vào được."

Đây chính là nhà giam mà.

Thỉnh thoảng vẫn có người đi đến chỗ này và trò chuyện, tôi đều biết được.

Ngoài căn phòng có những bụi cây nhỏ, những người khó chịu thường khe khẽ, thì thầm nói chuyện. Bởi vì từ khi sinh ra đến giờ tôi luôn luôn không ra khỏi phòng, nên chỉ có thể nghe người ta phàn nàn.

Tôi có thể ghi nhớ, như thế nào cũng tốt, từng ngôn từ cuối cùng đều nhớ hết vào trong đầu.