Rơi vào lưới tình với nữ phản diện

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

WN - ARC 3 : OUT OF THE GAME - THỜI KHẮC CHIẾN TRANH - Chương 98: Trận chiến tại thủ đô

Hai tháng trôi qua kể từ khi hai mươi ngàn quân Grandflamm rời Carmague. Họ đã đặt chân đến trước cựu thủ đô của họ, nay là thủ đô của Đại Đế quốc Alexandros, Toque. Ba mươi ngàn quân từ Winhdhill cũng tiến hành hành quân vô cùng suôn sẻ, nhanh chóng tập hợp với lực lượng chính.

Tổng cộng năm mươi ngàn quân là một con số không hề lớn đối với mục tiêu là cả một thủ đô hoàng gia. Nhưng chỉ xét về số lượng, Alexandros rõ ràng là ít hơn. Binh lính của cựu Hầu tước Asmaque kết hợp với quân của đám thuộc hạ cùng lắm chỉ đạt tới con số bốn vạn. Dù rằng có thể có một chút nhưng Grandflamm dự đoán sẽ chỉ có khoảng quá hai mươi ngàn quân đóng tại thủ đô này sau khi xét đến việc chúng vẫn còn giao chiến với Vương quốc Fatillas. Họ cũng tin rằng đó là lí do Alexandros lại không để binh lính ra chiến trường.

Thực ra họ không sai, nhưng đấy chỉ là một phần mà thôi. Alexandros không tấn công đơn giản là vì chúng muốn dụ con mồi tới gần hơn nữa để thu lưới một mẻ.

Một vạn quân Alexandros đóng trước cổng Toque khiến Grandflamm vô cùng bất ngờ. Họ ngỡ rằng đối phương sẽ dàn quân bao vây, không những thế số lượng chỉ bằng một phần năm. Tuy vậy, con số một phần năm ấy không có nghĩa là họ được phép xem thường kẻ địch.

“...Trọng binh, tiến lên!”

Vương quốc Grandflamm sở hữu những kỵ binh mạnh mẽ bậc nhất lục địa, dẫu thế súng vẫn là mối đe dọa bậc nhất với họ vì chúng là khắc tinh của lũ ngựa. Do đó, họ đã mày mò nghiên cứu vô cùng kĩ lưỡng để đối phó với thứ vũ khí này. Một trong những kế sách được đưa ra là trọng binh với lớp giáp dày khiến đạn khó mà xuyên qua. 

Đội trọng binh dần dần tiến bước, cố đo lường khoảng cách. Grandflamm không biết chính xác cụ thể tầm bắn là bao nhiêu bởi có rất ít nhân chứng còn sống sót nên họ định tận dụng cơ hội này để tìm hiểu rõ hơn về thứ vũ khí chết chóc kia.

“Dựng khiên!”

Sau khi đi được một khoảng, cả đoàn quân đồng loạt đưa khiên lên.

“Tiếp tục tiến lên, giữ vững đội hình!”

Theo mệnh lệnh, họ lại di chuyển. Vẫn còn một khoảng nữa mới tới tiền tuyến do địch dựng nên nên lộ bài sớm thế này rất mạo hiểm, nhưng họ không còn cách nào khác.

“Bắn!”

Chỉ huy địch ra lệnh, những tiếng nổ liền vang lên. Ngay lập tức, những chiếc khiên của Grandflamm va chạm thứ gì đó, tiếng leng keng vang lên.

“Tốt! Đừng phá vỡ trận hình! Tiếp tục tiến lên!”

Vị chỉ huy bên này thở phào nhẹ nhõm khi đợt tấn công đầu tiên của kẻ thù thất bại. Họ có tính tới chuyện đạn xuyên thủng được lớp kim loại dày đặc kia, nếu chuyện đó xảy ra thì sự lù đù của đội trọng binh sẽ khiến họ trở thành cái bia tập bắn cho đối phương.

Quân của Alexandros tấn công đợt hai nhưng kết quả thì hệt lần trước.

“Đừng vội! Duy trì trận hình phòng thủ.”

Tốc độ hành quân của trọng binh vô cùng chậm, nhưng họ không cần phải vội làm gì cả. Mục tiêu của họ chỉ đơn giản là chống đỡ lại những viên đạn bé tí chẳng thể xuyên nổi tấm khiên trước mặt thôi.

“Bắn!”

Mệnh lệnh lần này không phải đến từ phía Alexandros mà là Grandflamm. Ngay lập tức, vô số mũi tên vút lên trời rồi bay thẳng xuống tiền tuyến quân đội Đế quốc khiến bọn chúng rơi vào hỗn loạn.

“Hủy bỏ trận hình phòng thủ! Lập đội hình tấn công!”

Đội trọng binh tách ra thành nhiều nhóm nhỏ, không còn làm bức tường thành kiên cố nữa.

“Tiến lên!”

Liền sau đó, hàng ngàn kị binh lao lên từ khoảng trống mà trọng binh tạo ra, xông vào hàng ngũ kẻ địch vẫn chưa kịp phục hồi.

“Cẩn thận tấn công trên tường thành! Tiêu diệt tất cả trong một lượt!”

“Đánh bại chúng!”

Đại Đế quốc Alexandros hoàn toàn chao đảo trước những đòn tấn công vũ bão của phía Vương quốc Grandflamm, không thể chống đỡ ra hồn.

Thế là trận chiến mở màn đã kết thúc với chiến thắng áp đảo dành cho Grandflamm. Nếu tiếp tục nối dài mạch thắng thế này, họ sẽ đến được cổng thành mà không tốn quá nhiều binh lực.

“Vậy là ta đã thắng.”

Vua Edward nhìn xuống chiến trường từ bản doanh, phát biểu với chất giọng đầy tự tin.

“Chỉ mới là trận mở màn thôi, thưa ngài. Chúng ta còn chưa tới cổng thành nữa là.”

Frederick, với cương vị đội trưởng Hiệp sĩ Hoàng gia, lên tiếng nhắc nhở. Ông muốn nhà vua của mình nhớ rằng vẫn còn rất nhiều gian truân mới có thể lấy lại thủ đô và mong ông không được quá tự mãn.

“Ta biết, nhưng ngươi thấy đó, đây là cách hiệu quả để chống lại thứ vũ khí kia đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng…”

Đáp lại nhà vua, Frederick chỉ trả lời mơ hồ và có chút ngập ngừng.

“...Sao thế? Có gì khiến ngươi bận tâm à?”

“Phải ạ. Trận hình của địch quá mỏng manh, liệu chỉ với mũi tên mà có thể gây ra hỗn loạn như kia cho một đội quân được huấn luyện bài bản?”

“Bọn chúng bị bất ngờ mà?”

“Dẫu vậy đi chăng nữa…”

Bắn tên gây bất ngờ và dùng kị binh gây nhiễu loạn vốn là chiến thuật cơ bản, chỉ có việc lấy trọng binh làm khiên thịt để tiến công là lạ đời thôi. Ấy thế mà một đội quân được huấn luyện bài bản của cả một quốc gia lại không thể ứng phó nổi. 

Và nghi ngờ của Frederick được chứng minh ngay sau đó.

Từ trên tường, những binh lính của Alexandros đang trốn nãy giờ bỗng xuất hiện. Chúng giơ súng và thẳng tay bóp cò, hướng đến quân Grandflamm đang càn quét phía trước.

“Ngươi nói cái gì cơ?!”

Những tiếng hoảng hốt vang lên khắp đại bản doanh của Grandflamm. Đối phương không chỉ tiêu diệt phe mình mà còn tàn sát luôn cả người của chúng.

“Alexandros đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?”

Edward giận dữ la lên, nhưng la khàn cả cổ mà giải quyết được vấn đề thì Grandflamm thắng từ lâu rồi. Ấy thế mà trong khi quân lính đang ngã xuống từng người một thì họ vẫn chưa nghĩ ra được kế sách nào trước tình huống bất ngờ kia cả. Chưa hết, quân Alexandros dù cho bị chính phe mình ‘phản bội’ nhưng chúng vẫn lao lên như con thiêu thân.

“...Điều này nghĩa là sao chứ?”

“...Có lẽ nào?”

Frederick chưa kịp nói hết câu đã bị cơn tức giận lấn át. Nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy từ người Đội trưởng Hiệp sĩ, nhà vua quay sang hỏi Thống soái.

“...Đây chỉ là suy đoán của thần. Thần nghĩ họ không phải là binh lính.”

“Nói rõ hơn đi.”

“Có lẽ họ chỉ là thường dân bị đẩy ra ngoài chiến trường mà chẳng có chút huấn luyện nào.”

“...Hả?”-Nhà vua bất ngờ trước lời của Marcus.

“Những công dân hạng ba, những người được xem là nô lệ.”-Thái tử Arnold trám vào vị trí của cha mình. Và anh hoàn toàn đúng. “Hiểu rồi. Vậy ra chúng sử dụng họ như mồi nhử hả?”

Dù tàn nhẫn nhưng từ trước tới nay không phải không có.

“...Thần có cùng ý kiến với ngài. Thần còn nghe rằng chỉ với chút dùng thử, ai ai đều cũng có thể sử dụng được súng. Nói cách khác, chỉ cần dùng súng thì không cần phải bỏ công ra huấn luyện quân đội làm gì cả.”

Đây chính là thế mạnh của súng đạn. Chỉ cần bóp cò, kẻ địch ở khoảng cách xa cũng có thể lăn ra chết. Dĩ nhiên độ chính xác là một thử thách lớn, và kiến thức của Maria lại hạn hẹp nên không thể làm gì thêm để giải quyết câu hỏi này, thay vào đó ả dùng số lượng để bù đắp vào.

“Thần sẽ cho lệnh rút quân ngay lập tức.”

“Nhanh lên!”

Đáng tiếc, quyết định này được đưa ra quá trễ khi con bài bí mật của Alexandros lộ diện: đại bác.

Hàng loạt tiếng nổ vang lên xung quanh thủ đô khiến những người trong doanh trại chạy ra xem. Họ không biết chúng là gì, chỉ khi vụ nổ ấy xảy ra ngay trước mắt họ và lính họ bay lên không trung, họ mới bàng hoàng.

“...C-cái gì thế?”

“Đòn tấn công của kẻ thù…dẫu vậy lại không phải là ma thuật, tức đây là vũ khí mới của chúng.”

Arnold trả lời cha mình, dù anh cũng không chắc những lời mình nói.

“Nhưng chúng phát ra từ tận tường thành đó?!”

Khoảng cách xa đến thế nên chắc chắn đòn đó không phải là ma thuật nên chỉ còn một giải đáp duy nhất, tiếc là nhà vua lại không đủ minh mẫn để đi tới lời giải ấy.

“Mau cho quân lính rút lui. Cứ đà này ta sẽ mất đi sức mạnh của mình mà chẳng kịp làm gì đấy.”

Trong khi họ đang nói, tiếng nổ vẫn vang lên. Uy lực mạnh tới mức xới tung cả đất và người, gây hỗn loạn tột độ. Khi Grandflamm toan rút quân thì Alexandros lại đi nước đi tiếp theo. Binh lính từ cổng thành lần lượt xuất hiện. Đấy chính là lực lượng chính của Alexandros ở trận chiến này.

“Kiel! Mau lấy ngựa! Chúng ta xuất quân!”

Khoảnh khắc ấy, Arnold ra lệnh. Ngay lập tức, Kiel dẫn ngựa của anh và cả hai nhanh chóng rời đi, theo sau là quân đội Bandeux và Vệ binh Hoàng gia của anh.

“Arnold! Con đang làm cái quái gì đó?!”-Vua Grandflamm bất ngờ trước hành động của Thái tử nhưng nhanh chóng phục hồi và la thất thanh.

“...Có vẻ Maria đã ra trận. Thần nghĩ họ muốn tiêu diệt ả ta.”

“Con đàn bà đó à.”

Nghe tên của Maria, Edward dường như hạ nhiệt. Không phải ông chưa từng nghe qua độ tai tiếng của ả. Nói ả là nguồn cơn của mớ hỗn độn này chẳng có gì sai cả.

Tiêu diệt Maria sẽ đem lại ý nghĩa rất lớn và ông hiểu ra quyết định của Arnold.

“Ngài muốn làm gì, thưa Bệ hạ?”

“Kẻ địch có bao nhiêu?”

“Nếu tính cả đội quân kia, thần ước tính rằng cả hai có số lượng bằng nhau.”

“...Thiết lập lại trật tự cho đội quân. Sau đó bảo vệ Arnold và quân của nó tới được chỗ ả ta. Nếu ngươi nghĩ rằng đối đầu với ả quá nguy hiểm, ngay lập tức bắt chúng nó rút lui bằng mọi giá.”

“Đã rõ.”

Quân đội dưới trướng của Arnold được xem là mạnh nhất Grandflamm hiện tại. Nếu họ thất bại thì coi như cuộc chiến này đã kết thúc. Vả lại, Maria có thể không phải là một chỉ huy hàng đầu nhưng chắc chắn rằng ả không phải hạng xoàng. Lấy được cái đầu của ả sẽ làm cho thế trận đảo chiều ngay tức khắc.

Và rồi, nhà vua quyết định đặt cược.

____________________________________

Đúng như Đội trưởng Hiệp sĩ Hoàng gia dự đoán, mục tiêu của Arnold là Maria. Xét tới tính cách của ả, ả sẽ muốn tự mình giải quyết mọi chuyện. Hoặc ít nhất đó là những gì anh nghĩ, và anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ đầu cuộc chiến tới giờ. 

Hiển nhiên, Maria đã ra mặt ngay khi Grandflamm thất thế. Dù rằng có sớm hơn dự tính nhưng con mồi đã ra mặt thì anh buộc phải theo thôi.

“Đội quân đó là cận vệ của ả đúng không?”

Maria cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau là Vệ binh Hoàng gia với tên gọi chính thức là Đội Cận Vệ Anh Hùng Trực Thuộc Quân Đội Đại Đế Quốc Alexandros, hay Hiệp Sĩ của Nữ Thần Chiến Tranh. Dĩ nhiên, mấy cái tên màu mè kia là do Maria áp đặt mọi người gọi nó, và dễ dàng nhận thấy cái sau là bản nhái của biệt danh của Công chúa Olivia của Vương quốc Merica.

“Bên đó có vài gương mặt trông thật quen thuộc. Hãy cẩn thận.”

LamBert cảnh báo Arnold. Vì lúc nào cũng túc trực bên Thái tử nên anh cũng biết đám ruồi nhặng lúc nào cũng bâu lấy vị Nữ hoàng đáng kính thời còn đi học. Nói chứ vì là những mục tiêu thuộc diện chinh phục nên họ khá có tài năng.

“Ta biết! Đi thôi!”

Khi khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp, Thái tử bắt đầu niệm phép. Ngay lập tức, phép hỏa cao cấp nhất, Phượng Hoàng, xuất hiện và lao thẳng vào hàng ngũ đối phương. Tuy nhiên, trước khi nó kịp chạm vào bất kì ai, Maria đã dùng phép của mình để ngăn con chim lửa lại và phân tán nó. 

Điều này nằm trong dự đoán của Arnold vì thế mạnh của Maria là ma thuật. Do đó, anh muốn áp sát để biến cuộc chiến sắp tới thành cuộc chiến giáp lá cà nhanh nhất có thể, nhưng có vẻ kẻ địch biết điều đó và phóng vô số phép.

“Phân tán!”

Cả đội quân tách ra để né tránh rồi tụ họp lại. Những chuyển động thế này đã được tập luyện rất nhiều nên diễn ra rất trơn tru. 

Quân đội Đế quốc đã gần kề. Thái tử có thể thấy được Maria đang cưỡi ngựa phía trước, lòng anh sục sôi sự căm phẫn nhưng đã nén nó xuống để đưa ra mệnh lệnh.

Ngay trước khi hai quân lao vào nhau, Grandflamm bất ngờ chẻ ra làm hai bên, chạy qua quân Đế quốc ở giữa. Trước khi vượt hoàn toàn, Arnold dẫn quân của mình tiến thẳng vào hàng sau kẻ địch.

Dĩ nhiên, trước nước đi đầy bất ngờ ấy, Đế quốc ngay lập tức bị rối loạn. Tận dụng sơ hở ấy, Kiel cho quân Bandeux đánh thẳng từ cánh còn lại. 

Maria và đồng bọn kịp hoàn hồn trước những gì vừa xảy ra, ngay lập tức cho quay đầu nhưng đã quá muộn. Một phần ba tổng quân số đã mất khả năng chiến đấu. 

Sau khi xong việc của mình, cánh của Arnold chuyển mục tiêu, nhắm trực tiếp vào Maria. Thấy thế, ả cuống cuồng cho quay đầu lần nữa nhưng bị cánh của Kiel đánh chặn, rốt cuộc quân Đế quốc lại bị xé nhỏ ra nữa. Thừa thắng xông lên, kị binh của Arnold tấn công đoàn hộ vệ của Maria. Khi đối đầu trực diện, sự chênh lệch sức mạnh của hai bên là quá rõ ràng.

“Rút lui! Mau ra lệnh cho lực lượng giám sát!”

Cuối cùng, Maria buộc phải rút quân. Arnold thắc mắc “giám sát” có ý nghĩa gì nhưng không quá bận tâm mà tiếp tục đuổi theo. Tuy nhiên, một đội quân mới thình lình xuất hiện, chặn đường truy bắt của Grandflamm. Điểm đáng chú ý là họ thậm chí còn chẳng có mảnh giáp che thân.

“Nô lệ ư?”

Thái tử lập tức nhận ra đội quân trước mặt. Có điều, “giám sát” không phải là họ, mà là những kẻ được trang bị đằng sau. Chúng bắn thẳng vào những nô lệ kia.

“Nếu chúng mày không muốn chết thì giết kẻ địch đi! Không mau di chuyển là tao bắn hết lũ chúng mày!”

Một mệnh lệnh quá sức phi lí. Dẫu vậy, những nô lệ biết mình sẽ chết nếu bất tuân nên họ níu vào hi vọng mong manh nào đó, vừa la hét vừa lao tới quân của Thái tử. Nhân cơ hội, Maria chạy thẳng ra sau để núp. 

“Lũ đê hèn! Sao các ngươi dám đem người dân ra làm vật thế thân cho mình chứ?!”

Arnold thét lên đầy bực tức. Với những nô lệ ở trước mặt, họ không thể tiến quân được. 

“Nô lệ không phải là người dân! Và lũ này chính là cựu cư dân của Grandflamm đấy!”

Nói xong, Maria bắt đầu phản công, còn Thái tử thì nhìn ả ngơ ngác. 

Xét theo thực tế, điều này chẳng có gì là bất ngờ cả. Ngay cả binh lính hiện tại của Alexandros cũng là binh lính của cựu Grandflamm. Tuy nhiên, sự đối xử giữa binh lính và thường dân có sự khác biệt rõ rệt. 

Thế là, quân của Arnold chẳng có cách nào dám chĩa kiếm vào những nô lệ được cả.

“Thái tử, mau lùi lại đi ạ!”

Lambert biết rõ cảm xúc của Thái tử nên đưa ra lời khuyên rút lui. Đây là nước đi rất chính xác vì nếu cứ kéo dài khoảng cách thế này sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch dùng súng.

“Rút lui! Mau trở về đại bản doanh!”

Nghe theo lời Lambert, Arnold ra lệnh rút quân. Cả Hiệp sĩ Hoàng gia lẫn quân Bandeux đều nhanh chóng quay ngựa tính trở về, tuy nhiên một cảnh tượng kinh ngạc lại hiện ra trước mắt.

“...Cái gì thế?”

Trong khi họ đang quay về, lá cờ của Grandflamm lại đi về phía tiền tuyến. 

quả nhiên 2k chap shadow slave ko phải là thứ để đùa, mất tận 1 tháng ms cày xog ạ :v