Rồi một ngày tôi sẽ quên đi cảm xúc ấy

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Toàn Tập - Chương 01

Tuồng như cuộc sống là một thứ gì đó buồn tẻ đến chết đi được.

Trên thực tế, người lớn ai nấy cũng đều nói rằng thời niên thiếu là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời của họ, và đó là minh chứng rõ ràng cho sự thật đơn giản vừa nói ở trên. Cứ nghĩ đến chuyện rồi một ngày mai tôi sẽ nhìn lại những tháng ngày vô nghĩa này đây với đầy sự trân quý, ghen tị, với một ý niệm rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể cất lên giai điệu êm đềm của thanh xuân lần nữa đúng là một bi kịch.

Tôi luôn cho rằng mọi người xung quanh cũng gánh trên mình một nỗi lo sợ tương tự, nhưng hình như không phải. Ai ai cũng tìm được một cách để thỏa mãn, một cách để an ủi bản thân mình của riêng họ, tỷ như đọc sách, nghe nhạc, chơi thể thao hoặc đâm đầu vào đống sách vở chẳng hạn.

Bằng cách tuân thủ theo những quy tắc cơ bản, trang bị cho mình những kỹ năng thiết yếu và tránh đâm đầu vào các việc quá sức nặng nhọc mà tôi vẫn sống ổn tới ngày hôm nay. Tuy được ăn ngon ngủ đủ nhưng mà cảm giác chán chường vẫn cứ bao phủ lấy hết thảy việc tôi làm.

Tất cả đều rất, rất nhàm chán.

Ngày ngày tôi phải ăn sáng, đến trường, đi vào lớp học được chỉ định rồi lại ngồi vào chỗ ngồi được chỉ định. Tôi chẳng bao giờ có một cuộc hội thoại nào cho ra hồn với bất kỳ ai cả mà chỉ toàn những câu chuyện vô thưởng vô phạt không đâu. Chẳng kết bạn, và cũng chẳng làm ai mất lòng, tôi cứ yên vị ở bàn mình mà chờ đợi cho thời gian trôi qua.

Bất kỳ sự kích thích nào cũng chỉ tổ làm cho nỗi buồn bực thêm rõ ràng hơn. Khi vặn mình, bạn cảm thấy đau. Miễn là cứ ngồi im ở đó, bạn sẽ cắn răng chịu đựng được cơn đau ấy. Và tất cả những gì tôi làm chỉ là ngắm nhìn nỗi chán chường ngự trị sâu thẳm trong tâm trí.

Tôi ngước mắt thoáng nhìn xung quanh. Trong lớp hợp nơi tập trung khoảng 30 đứa trẻ chẳng lấy gì làm nổi bật này, chẳng một ai đặc biệt. Tất cả đều thật nhàm chán - kể cả tôi. Sự khác biệt giữa tôi và họ là tôi luôn nhận thức được sự nhàm chán của mình. Trong khi những người còn lại sống với ảo tưởng rằng cuộc đời lúc nào cũng muôn màu, lộng lẫy và họ chính là người đặc biệt. Và ai ai trong số họ cũng đều làm tôi khó chịu như nhau.

Tôi bối rối, giận giữ với chính mình vì sống mà chẳng có mục tiêu rõ ràng, và với cả những người không cảm thấy rối bời như vậy. Song những ngày tháng này, khi mà tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là chửi rủa sự nhạt nhẽo của bản thân ấy lại được coi là đỉnh cao của cuộc đời tôi.

Thật là mệt mỏi.

Nghiêm túc đấy… Ai đó, xin hãy lấy đi những cảm xúc này của tôi và đưa tôi ra khỏi cái nơi vô nghĩa này có được không?