Translator
Translator
Hạt nước vẫn tiếp tục từ trên trời rơi xuống.
Đồ trên người tôi ướt sũng nước từ lâu, và giờ nó dính chặt vào nền đất lát gạch.
Tôi cố gắng di chuyển đầu ngón tay rướn nắm lấy mảnh giấy trong cơn run nhẹ. Tờ giấy đã ướt đến nỗi việc đọc chữ ghi bên trên trở lên khó khăn.
Trong con hẻm giữa dãy nhà hai bên, không có một bóng người qua lại. Mọi thứ bao quanh bởi sự tĩnh lặng, như thể cả thế giới đang quay lưng về phía tôi vậy.
Tôi nằm trên mặt đường, chỉ có một mình và trên bờ vực của cái chết.
---Tôi đã sai ở đâu?
“…..”
Trái ngược với bầu không khí nghiêm trọng này, tôi không thể di chuyển được chỉ đơn thuần là vì cơn đói thôi. Mà tôi mới nói là trời đang mưa nhỉ? Vậy cũng không đúng lắm. Nguồn cơn là từ con rồng sống gần đây, mỗi khi nó tắm là nước lại bắn tung tóe khắp mọi nơi.
Dù sao thì, tôi đói.
Cứ vậy thì tôi chắc chắn sẽ chết.
Mà…
Dù đang trên bờ vực cái chết, ý thức tôi vẫn hoạt động khá trơn tru khi việc đó xảy ra.
“…Ồ?”
Tõm!
Âm thanh buồn tẻ vang lên kèm theo con đau nhói, và cả giọng phụ nữ nữa. Tôi chỉ nhận ra là đầu mình mới ăn một cú đá khi giọng nữ đó vang lên “Xin lỗi, cú đá đấy chỉ là tai nạn thôi, cô ổn chứ?”.
Này, này, này, đày đọa một đứa trẻ đang bên vờ vực cái chết sao? Cô xứng đáng chết vài lần để đền tội đó!
Tôi ngước lên với ánh mắt có chút thù hận, mong đợi lời xin lỗi chân thành và khoản bồi thường cho hành động vừa rồi. Gương mặt cô ta thoáng hiện chút bất ngờ, như muốn nói rằng “A, con người này còn sống.”. Đó là biểu cảm sau khi vừa sút vào đầu ai đó à??
Sau khi nhìn vào mắt tôi một lúc, cô ta nghiêng nhẹ đầu và nói “Vậy, cô có gì muốn nói không?” mà chả thay đổi biểu hiện chút nào. Này đùa chắc, cô ta nghĩ tất cả là tại tôi, vì tôi nằm trên đường sao?
Mà…
Càng nhìn vào, càng thấy cô ta thật bí ẩn. Mái tóc đỏ óng mượt và đôi mắt nhìn xuống xanh thẳm, cuốn hút tôi vào sâu bên trong. Cô ta cầm một chiếc ô che phần đầu đội mũ lụa nhỏ, nhìn tới đây tôi mới nhận ra mình không còn phải chịu đựng chỗ nước bắn tung tóe kia nữa.
Bộ đồ cô ta đang diện trông như tang phục. Váy dài thanh lịch giống như đầm với những đường diềm xám trang trí nhô ra từ dưới tay áo. Ngay cả đôi găng cô ta đeo khi nắm chặt chiếc ô cũng là màu đen.
Trái ngược với bộ đồ thuần đen trên người, gương mặt cô lại trắng và rất xinh đẹp.
“Nếu cô còn tiếp tục nằm vật ra đấy, thì sẽ rất phiền cho người qua lại đấy. Không nói đâu xa, cô đang ngáng đường tôi đây này.”
Có lẽ việc mải ngắm nhìn vẻ đẹp đó khiến tôi không thể trả lời rõ ràng được.
“…A, ừm…”
Không, không phải vậy.
Chỉ là tôi không còn đủ sức để nói thôi.
Cổ họng tôi ẩm ướt vì những giọt nước chảy vào miệng từ lúc nãy, khiến tôi không thể cất lên lời.
Sớm hơn tôi nghĩ, cơ thể này gần chạm tới giới hạn rồi.
Tầm nhìn của tôi dần dần mờ đi, người phụ nữ đáng lý ra đang ở ngay cạnh giờ lại chuyển động ngày một xa dần như thể đang ở bên kia cửa sổ.
“Đồ…Ă…n.”
Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng nói ra từ này sau khi dồn hết sức còn lại trong mình.
Mảnh giấy nhẹ nhàng rời khỏi tay tôi.
Tầm nhìn của tôi lập tức tối mịt.
“…Thật đấy à? Một đứa trẻ ngu ngốc.”
Không hiểu vì sao, chỉ có giọng nói lạnh lùng đó là lọt vào tai tôi.
Vậy là tôi chết. Chắc vậy.
〇
Ể, tôi còn sống.
Bị đánh thức bởi mùi thơm nào đó hoặc do dạ dày tôi kêu gào đồ ăn, đó là điều đầu tiên ý thức còn rối loạn của tôi nghĩ tới, mặc cho sự thật là tôi đang ở một nơi xa lạ, hay là bộ đồ thường ngày đã bị thay bằng bộ đồ ngủ màu hồng được trang trí bằng những họa tiết dễ thương đến đáng xấu hổ, hay là việc người phục nữ lúc nãy đang thể hiện tài nấu nướng ngay trước mặt mình.
…….
Hừm, cái quái gì đang xảy ra vậy?
“Ồ, cô tỉnh rồi à? Đợi chút, đồ ăn sắp xong rồi.”
Cô ta nói vậy mà không ngoái đầu lại.
Thật đấy, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi rời khỏi giường, trong lòng còn bối rối.
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra đây là nhà cô ấy. Sàn gỗ trông khá lâu đời, những bức tường trắng, đồ nội thất chỉ ở mức cần thiết. Ánh sáng từ mặt trời ban trưa chiếu qua khung cửa sổ, bên ngoài là đồ giặt được phơi ngoài ban công, đung đưa theo gió.
Quần màu xanh lá đậm, áo sơ mi trắng, áo khoác nâu và mũ nồi –Đó là đồ của tôi. Chiếc đồng hồ bỏ túi tôi thường để bên trong túi quần đã được lấy ra và đặt lên bàn, nơi nó đang lặng lẽ ghi lại thời gian.
Tôi thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ.
Vậy là tôi đã bất tỉnh đâu đó hai hay ba tiếng.
“Xin lỗi vì trước đó đã đá cô, chỉ là tai nạn thôi. Tôi không nghĩ là cô sắp chết vì đói… Tôi cứ nghĩ là ai nát rượu đến mức bất tỉnh nên đã hành xử thô bạo. Lỗi tôi.
Trong khi lặp đi lặp lại lời xin lỗi với giọng điệu chán nản, cô ta bày những món đơn giản như bánh mì, salad, món hầm ra trước mặt tôi.
Cùng với đĩa dành cho hai người.
“Đây… cứ coi như là lời xin lỗi của tôi đi.”
Cô ta ngồi xuống ghế đối diện rồi nhoẻn miệng cười.
…Chết tiệt, tôi nghĩ mình “đổ” rồi.
“…Cảm ơn cô… Thực sự cảm ơn cô…”
“Đây không phải thứ cô cần cảm ơn đâu. Và cũng không cần phải lịch sử vậy, dù sao chúng ta cũng sêm tuổi nhau mà.”
“Ể? Tôi mới 17.”
“Ồ, vậy dừng việc tỏ ra trang trọng ngay thôi.”
“……”
À, cô ta không muốn cho mình biết tuổi sao, ra vậy.
“Sao cô lại ngã ra ở một nơi như thế?”
Hơi nghiêng đầu và hỏi câu đó, cô ta còn nói “À, cứ ăn tự nhiên nhé.” trong khi bấu lấy một mẩu bánh mì rồi đưa lên miệng.
“…Cảm ơn…”
Tôi lấy một phần salad từ chiếc tô đặt lên đĩa của mình và đưa một nĩa lên miệng –Ngon! Sao món salad đơn giản lại ngon đến vậy được, tôi không thể ngưng việc đưa nó vào miệng. Tôi có thể ăn món này cả đời! Món hầm cũng ngon nữa, đến mức có thể khiến tôi chết ngay bây giờ!
“Oaaaaaaa ực.”
“Oaaaa”
Nhìn tôi vừa ăn vừa khóc như vậy, cô ta hơi cứng người lại.
“Ưưưư… Hương vị này… giống như mẹ tôi nấu vậy…”
“…Vậy à.”
“Dù tôi không có mẹ.”
“Cô bỏ cái kiểu đùa đấy đi được không hả?
“Nếu đây có là bữa cuối cùng thì tôi mãn nguyện rồi… Đây là quá đủ… Oaaaa…”
“…..”
“Còn về việc tại sao tôi nằm ở đó trong khi cận kề cái chết.”
“Cô chuyển chủ đề nhanh thật đó, nhỉ?”
Mọi người có thể nghĩ tôi đã lấy lại trạng thái thường ngày sau khi nạp vào cơ thể chút thức ăn. Hoặc đại loại là tôi được hồi sinh từ vực thẳm của cái chết.
“Ừm… Phải bắt đầu từ đâu nhỉ…”
Dùng thìa, tôi múc chút nước hầm trong khi nghĩ về mọi chuyện đã xảy đến cho tới nay.
….Ngon.
“Thay vì phản ứng với từng miếng một như vậy, cô nói lý do cho tôi được chứ?”
“À, được…”
Tôi đã kể với cô ta tất cả.
〇
“McMillia-kun, cô bị sa thải. Ngày mai cô không cần tới nữa. Tôi biết cô đã rất cố gắng nhưng tôi mới nhận ra, ở đây đã có quá nhiều người rồi.”
“Tôi sẽ tham gia vào một ban nhạc… Vì vậy, tôi sẽ đóng cửa nơi này. Xin lỗi, nhưng từ giờ công ty giải thể.”
“E hèm… Nói thẳng ra, công ty chúng ta đã phá sản.”
“McMillia-chan, cô bị sa thải. Cảm ơn vì sự cố gắng cho đến bây giờ.”
“Cô bị sa thải.” “Chúng ta phá sản.” “Sa thải.” “Sa thải.” “Phá sản.”…..
……
Tôi đã sống một cuộc đời đầy dẫy bất hạnh.
Từ khi bỏ chạy khỏi cô nhi viện vào năm 14 tuổi, chưa ngày nào là tôi được nếm vị hạnh phúc.
Hàng ngày đều ngập đầu trong công việc và chật vật kiếm sống bằng đồng lương ít ỏi.
Mỗi khi kiếm được việc làm mới, thì y như rằng nơi thuê tôi phá sản chỉ sau ba tháng hoặc kết thúc bằng việc tôi bị sa thải. Rồi tôi lại phải đi tìm công việc mới và vòng xoay lại tiếp tục.
Tôi chưa bao giờ làm việc ở cùng một nơi trong một quãng thời gian dài.
“…Chết tiệt. Chắc mình phát điên mất.”
Không lạ khi tôi cảm thấy mệt mỏi khi cuộc sống cứ diễn ra như vậy. Sau ba năm tự đứng bằng đôi chân mình, sự kiên nhẫn của tôi đã tới giới hạn.
Hoặc có lẽ sực bất ổn đang ngày càng tăng lên ở đất nước này đang tác động đến tôi.
“Lời cầu nguyện thực sự cần thiết? Hãy kiềm chế khi cầu nguyện ở nhà thờ. Mọi lời nguyện lên vì lợi ích của mọi người.”
Như thường lệ, tấm áp phích treo với dòng chữ bên trên được đặt ở lối đi hướng tới nhà thờ.
Thiết kế áp phích và dòng chữ bên trên được thay đổi theo từng năm, và chúng đã xuất hiện trên con đường này từ nhiều năm về trước để cảnh báo mọi người. Chúng được treo nhiều đến nỗi, những người đi tới nhà thờ phát ngán khi nhìn thấy, nhưng bọn họ đều sẽ ngó lơ lời cảnh cáo.
Di sản độc nhất và quan trọng nhất của đất nước là “lời cầu nguyện”. Đó là phép màu được ban tặng cho nhà thờ nằm ở trung tâm đất nước nổi lên trên đại dương này.
Nếu bạn đi tới nhà thờ và cầu nguyện, sẽ có một cơ hội hiếm hoi để điều ước trở thành hiện thực - Là những gì được đồn đoán.
Tôi chưa hề cầu nguyện lấy một lần nào trong đời, nhưng tôi đã được nghe kể rằng có không ít điều nguyện đã thành hiện thực.
Đám thượng lưu ở đất nước này, có bao nhiêu người trong đó phất lên chỉ vì lời nguyện được đáp ứng? Bao nhiêu người thoát khỏi bệnh hiểm nghèo vì họ cố chấp bám vào lời nguyện? Đám tình nhân hạnh phúc ở đây, bao nhiêu trong số họ đã đi tới nhà thờ?
Mọi lời nguyện chỉ vì ba điều: cầu cho sự thành công, cầu cho danh vọng, hoặc mong ước một điều tốt đẹp sẽ tới.
Đó là lý do vì sao cư dân nơi đây đều đi cầu nguyện mỗi khi có cơ hội. Dù sao thì, nơi đây có phương pháp để điều ước có thể thành hiện thực, và nó chưa bao giờ nằm ngoài tầm với của bạn miễn là vẫn còn sống ở đất nước này.
Đó là lý do tại sao nơi đây phụ thuộc vào lời nguyện.
Đã hai mươi năm kể từ ngày cựu công chúa của đất nước này, Marinarise tuyên bố sẽ ngăn cấm những lời nguyện, bất kể là vì thứ gì.
Nhưng đổi lại, người dân nổi dậy và lật đổ công chúa. Ngôi vị được truyền lại cho người em nhỏ hơn cô, Fione.
Fione đã đưa ra ý tưởng treo những tấm áp phích xung quanh thành phố. Còn nhà vua tiềm nhiệm lại giữ quan điểm tuyệt đối không can thiệp vào vấn đề này. Chắc ông ta không muốn đi vào vết xe đổ của con gái mình mà mất đi ngôi vị.
Dù sao, mấy thứ này hoàn toàn vô nghĩa.
Như một minh chứng cho điều đó, mỗi ngày, tại nhà thờ này vẫn có lớp lớp người không bận tâm về hàng rào chủng tộc mà cùng tiến tới nhà thờ.
Một đám quỷ nhân:
“Lúc trước, tôi đã cầu nguyện để được “theo đuổi” bởi một nữ hiệp sĩ xinh đẹp.”
“Ồ, nó có thành hiện thực không?”
“Tôi đã gần bị cô ấy giết.”
“…..”
“Lời nguyện đã thành hiện thực… Chỉ là nó có hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.”
Một nhóm người:
“Tôi muốn thành tỷ phú, tôi muốn thành tỷ phú.”
“Lại thằng cha đó…”
“Ờ, nó luôn ở đây, cầu nguyện.”
“Tớ dám cá lời nguyện của hắn sẽ không bao giờ được đáp ứng.”
“Mà hôm nay cậu cầu nguyện điều gì?”
“Hửm? Tớ cầu nguyện cho chuyện giữa tới và Alex-kun diễn ra suôn sẻ.”
“Ể? Nhưng tớ mới ra ngoài với Alex-kun tuần trước.”
“Ể?”
“Hửm?”
Một nhóm thú nhân:
“Tôi muốn hẹn hò với một cô gái nhân tộc.”
“Nhưng người chúng ta toàn lông.”
“Sẽ rất khó để hẹn hò với một cô gái nhân tộc với ngoại hình như vậy đấy.”
“…..”
“…...”
“Hãy biến tôi trở thành con người.”
Dù bạn có nhìn nhận thế nào, những lời nguyện chỉ mang tính cá nhân.
Thật đấy, đám người tới nhà thờ chỉ để ước những thứ như vậy, và nhà thờ còn đáp ứng nó nữa. Nghe đã thấy buồn nôn.
“…..”
Dù vậy.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã đứng vào hàng cùng đám người đó.
Bị vây quanh bởi đám người ích kỷ này khiến tôi rất khó chịu. Nhưng thứ làm tôi khó chịu hơn cả là mọi thứ chưa bao giờ xảy đến theo đúng ý mình.
Đó là lý do tôi quyết định đi đến nhà thờ, như một cách để lừa dối bản thân.
Nói đơn giản, tôi chịu hết nổi rồi. Theo cả nghĩa đen lẫn bóng.
Bạn có thể nói tôi chỉ đang tìm kiếm thứ gì đó để bấu víu vào, sao cũng được.
Vì vậy, tôi tiến vào hàng.
Sau một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Nội thất bên trong đều là màu trắng. Trần nhà hình vòm cách rất xa, lộng lẫy đến nỗi chỉ ngước nhìn cũng làm đầu gối tôi mềm nhũn.
Tiếng bước chân vang vọng theo từng bước đi trên sảnh. Tiến vào nhà thờ một mình đã trở thành phong tục, nên tiếng bước chân nơi đây chỉ của riêng mình tôi. Và cũng là âm thanh duy nhất mà tôi nghe được. Nơi đây như một thế giới khác, nằm tách biệt hoàn toàn với sự thô tục bên ngoài.
Ở phía xa là tấm kính với màu sắc sặc sỡ, treo đằng sau một bức tượng người mà tôi còn không biết đó là ai. Tôi quỳ xuống trước bức tượng và chắp hai tay vào nhau.
Và rồi
“Làm ơn, xin đừng để tôi bị sa thải nữa!!!”
Tôi hét lên bằng một giọng rất lớn.
“Làm ơn, đừng để công ty nào thuê tôi bị phá sản nữa!!”
Rồi lại hét lên.
“Khốn kiếp!”
Tôi cũng có chửi thề một chút.
Và lời nguyện đầu tiên trong cuộc đời tôi kết thúc.
“Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Lời nguyện của tôi đã thành hiện thực.”
“Vậy tại sao cô lại thoi thóp trên con hẻm đó?”
“Vì không còn ai nhận tôi làm việc nữa.”
〇
Tôi không cảm thấy có gì khác biệt sau khi thực hiện lời nguyện, chỉ cho đến khi một thời gian trôi qua.
Không có ý khoe khoang, nhưng tôi đã làm cho rất nhiều công ty khác nhau, nên về khả năng tôi khá tự tin khi đem so sánh với người khác. Thực tế là tôi luôn thể hiện rất tốt trong các cuộc phỏng vấn. Vì vậy, ba năm trôi qua từ khi bắt đầu tìm việc, tôi luôn được tuyển dụng ở bất kỳ công ty nào mà tôi ứng tuyển.
Nhưng mà, kể từ ngày thực hiện lời nguyện, tôi bắt đầu thất bại trong các cuộc phỏng vấn. Tôi muốn có việc, nhưng tôi không thể kiếm nổi một nơi nào để làm việc.
Cảm thấy thất vọng, tôi rà soát bảng đăng thông tin tuyển dụng và nộp đơn vào một loạt các công ty, nhưng tôi đều bị từ chối. Trong cuộc phỏng vấn nhóm, có những người kém cỏi đến mức còn không thể đưa ra một câu trả lời mạch lạc thì được thuê, trong khi tôi lại bị từ chối. Việc ngớ ngẩn này dần trở lên phổ biến.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi phải tiêu đến số tiền tiết kiệm đã tích cóp được để trang trải nhu cầu hàng ngày. Cho tới một ngày, cuối cùng tôi cũng nhận ra lý do.
Đây chắc chắn là kết quả từ việc lời nguyện trở thành hiện thực.
“Đơn giản là cô sẽ không bị sa thải hoặc mất việc do công ty bị phá sản miễn là cô không có việc, đúng không? Cô có lời nguyền khá tệ đó.”
“…Lời nguyền?”
Tôi đang nói về một lời nguyện, nhưng ờ, giờ coi nó như một lời nguyền cũng được.
“ –Chắc cũng không cần kể những chuyện xảy ra sau đó đâu nhỉ? Dù nhận ra tất cả là do lời nguyện, tôi cũng không thể làm gì được cả. Dù tôi đã cầu nguyện xóa bỏ đi lời nguyện trước đó, nhưng nó không được đáp ứng.”
Không ai biết được xác suất thành công của những lời nguyện. Có những người được đáp ứng ngay lần đầu tiên, như tôi. Và cũng có những người không được đáp ứng, dù nhiều năm đã trôi qua.
Nhìn từ góc độ nào đó, tôi chả biết mình xui xẻo hay là may mắn nữa. Tôi nổi giận vì việc này được đúng không?
“Vậy cô rơi vào tình trạng này vì không thể tìm được việc làm dù rất muốn, và đã tiêu sạch hết số tiền dành dụm được?”
“Ừm, tôi nghĩ mình chết chắc rồi chứ.”
Mỗi ngày, tôi đều đi ứng tuyển vào một công ty khác và cầu mong lời nguyện đã bị xóa bỏ. Tôi thử mọi việc ở trên bảng tuyển dụng, nhưng chả đi đến đâu cả.
Cuối cùng, tiền của tôi cũng hết.
Tương lai duy nhất mà tôi nhìn thấy là cái chết, hoặc là tôi phải tìm được một công việc.
“Nên hôm nay tôi quyết định ứng tuyển vào một cửa hàng kỳ lạ có tên là [Giới kỳ ốc Riviere.].
Mảnh giấy tôi cố giữ trên tay khi nằm gục ra đấy là đơn để ứng tuyển cho công việc.
“Nó là nơi khá kỳ lạ để làm việc. Phần giới thiệu có ghi [Tìm kiếm một con người còn sống có thể làm việc chăm chỉ như nô lệ, biết giữ bí mật, và không bép xép vào những chuyện không liên quan đến mình.], nhưng tiền lương không quá tệ. Nghe như một thể loại việc “bẩn” vậy.”
“Ể? Đùa à…”
“Hửm?”
Mình nói gì lạ lắm à? Mà, kệ đi.
“Tôi chưa bao giờ đi ứng tuyển vào một công việc như này. Nhưng với tình hình hiện tại, tôi không thể kén cá chọn canh được, vì vậy tôi quyết định đi.”
“Nhưng vì những gì đã xảy ra, cô không thể tới đó được, đúng không?”
Cô ấy nói vậy trong khi nhấp một ngụm cà phê sau bữa ăn.
Đúng vậy.
“Tôi đã rất suy sụp vì cơn đói trong khi đi tới đó, đến nỗi không thể đi nổi nữa và gục xuống. Anh rồng hàng xóm còn tận tâm đi tắm vào đúng lúc đó nữa. Tôi rơi vào tình cảnh khó hiểu, ướt sũng dù trên trời chả có lấy một gợn mây.
Sau đó, như bạn thấy, tôi được cứu bởi cô ấy và đang tận hưởng một tách cà phê sau bữa ăn.
Tôi thực sự đã nghĩ mình chết chắc rồi.
…Dù vậy lời nguyện nhầm lẫn đó vẫn chưa bị xóa bỏ.
“Được rồi.”
Cô ấy chỉ trả lời ngắn gọn như vậy rồi đặt tách cà phê xuống bàn.
“Hẳn cô đã trải qua một thời gian khó khăn, McMillia.
“Sao? Gọi thẳng luôn tên tôi à?”
Tên tôi xuất hiện rất nhiều lần trong suốt câu chuyện, nên chắc không cần giới thiệu lại nữa, nhưng gọi thẳng như vậy có hơi quá thân thiện không?
“Có vấn đề gì à? Không phải chúng ta là bạn sao?”
“Chúng ta mới gặp nhau được một lúc thôi đó.”
Cô còn đá vào tôi ở lần gặp đầu tiên nữa.
“Dù vậy, chúng ta đã ăn cùng nhau dưới một mái nhà.”
“….”
“… Tôi chỉ thích xưng hô với mọi người mà không cần kính ngữ, thế thôi.”
Tôi không hiểu lắm, nhưng nếu có cô chỉ muốn vậy thì sao không nói ngay từ đầu.
“Dù sao thì, có vẻ như số phận sẽ không cho tôi đi làm nữa. Hồi kết của tôi đến gần lắm rồi.”
Vai tôi trùng xuống.
Vẫn có những người xếp hàng ở trước nhà thờ, chờ đợi cơ hội để cầu nguyện.
Dù đã bị vương quốc nghiêm cấm, nhưng con người hiện tại chả quan tâm đến điều đó – Đợi đã, ngay từ đầu, tôi cầu nguyện cũng là do không thể chịu đựng cuộc sống hiện tại được nữa!
Trời, thật rắc rối.
Giờ tôi phải sống sao đây? Tương lai thì vô cùng mù mịt, đáng ra vương quốc nên ban hành chương trình hỗ trợ công cộng… Ném cho tôi cục xương cũng được, Lãnh thổ Thành phố-san.
“Vì cô đang ở một tình huống như cứt, tôi có một đề nghị cho cô đây.”
“Như cứt?”
Cô ta nhìn thẳng vào tôi.
“Lời nguyện nhuốm màu bất hạnh, và những lời nguyện thành hiện thực theo cách kỳ quái bởi nhà thờ, chúng đang dần trở thành một vấn đề lớn. Và chỉ có một cách để loại bỏ những lời nguyện chả khác gì lời nguyện này.”
“Đó là cầu nguyện cái khác để vô hiệu hóa cái trước đó đúng không?”
Cô ấy lắc đầu trước câu trả lời của tôi.
“Không phải, không cần phải phức tạp như vậy. Có một cách để loại bỏ trực tiếp lời nguyền, hay nói đơn giản hơn là xua đuổi nó.”
Xua đuổi nó?
“…Bằng cách nào?”
“Nghe đáng ngờ quá đó…”
Tất nhiên, tôi không có quyền nói vậy sau khi được ăn miễn phí, nhưng tôi không phải đứa ngu tin người, dù nhìn khá giống vậy. Sẽ không có chuyện tôi reo lên, “Thật á! ? Trời! Cô tuyệt thật đó!” Ngay khi nghe có vậy. Tôi không ngu tới mức đó.
“Ngay cả khi điều cô nói là đúng và thực sự có một cách để xua đuổi lời nguyện, vậy phải làm thế nào?”
Nghe cô ta nói cũng chả hại gì. Tôi hỏi trong khi nghiêng đầu.
Và rồi
“Tôi.”
Đó là câu trả lời.
….Hửm?
Cái gì?
Cái con người này đang nói gì vậy? Trong khi tôi suy nghĩ với vẻ bàng hoàng, cô ta nói tiếp.
“Công việc của tôi là xóa bỏ lời nguyện – Đúng hơn là lời nguyền được ban phát.”
Với vẻ mặt khá tự tin.