Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 06: Cuộc xâm lược Josegrad - Chương 117

Khi tuyết bắt đầu tan dần và những vũng nước xuất hiện trên đường phố do nhiệt độ ấm lên.

Đội dân quân được tổ chức bởi Hội Công nhân ── được gọi là <Quân Cách mạng>, đã khởi hành đến mục tiêu là Bộ Tư lệnh phía Đông.

Tôi, trong hàng ngũ cuối cùng của nhiều cậu lính trẻ đang tiến đến trận quyết chiến, cũng tham gia với tư cách là một lính quân y tình nguyện.

.

.

Để quân Cách mạng đến được Bộ Tư lệnh phía Đông, họ phải vượt qua 2 căn cứ. Đó chính là pháo đài Rusovets và Puutsu mà tôi đã từng đi qua.

Trong đó, việc chiếm lấy pháo đài Rusovets được dự đoán là không khó, bởi vì nơi này đã bị phá hủy hoàn toàn.

Do đó, địa điểm quyết chiến được dự kiến là ở pháo đài Puutsu.

Mặc dù nơi đó có lịch sử lâu đời, nhưng nó đã được cải tạo để đối phó với Austin và phù hợp với chiến tranh hiện đại.

Hơn nữa, vì chưa từng là chiến trường nên nên vẫn còn nguyên vẹn.

Nếu quân Chính phủ có chờ đợi, thì không có nơi nào tốt hơn nơi này.

“Ôi, lại có binh sĩ tử trận kìa.”

“Lòng tốt của quân chính phủ để lại dấu vết đi qua thật làm tôi cảm động muốn khóc.”

Dọc đường, bên rìa con đường tuyết tan, nhiều thi thể của binh sĩ nằm rải rác.

Đó là những người lính đã gục ngã trong cái lạnh khắc nghiệt và bị bỏ rơi.

..... Trong số đó, tôi tìm thấy thi thể của Arizonaf, người từng thuộc tiểu đội Gorsky giống mình.

Tôi lặng lẽ làm dấu thánh giá và cầu nguyện cho anh ấy.

.

.

Lúc này, xét về tương quan lực lượng, rõ ràng quân Cách mạng đang chiếm ưu thế.

Do hành động tàn bạo của quân Chính phủ, trong suốt mùa đông, rất nhiều tình nguyện viên đã gia nhập quân Cách mạng.

Bất kể già trẻ, trai gái, họ đều hô vang khẩu hiệu <Đánh bại quân Chính phủ>, và tổng số quân huy động đã lên đến 100.000 người.

Đây là con số gần bằng tổng quân số của toàn bộ quân đội Austin trong thời kỳ chiến tuyến phía Tây.

Số lượng binh lính khổng lồ này không chỉ xuất phát từ lòng căm hận với quân chính phủ, mà còn nhờ vào hiệu ứng từ những bài phát biểu của nhà cách mạng vĩ đại Remi Ulyakov.

Bài phát biểu của cô ấy chứa đựng điều gì đó có thể lay động lòng người.

Tuy nhiên số lượng binh sĩ đông đảo này cũng có thể trở thành con dao hai lưỡi đối với quân Cách mạng.

Lý do là bởi vì số lượng huy động quá lớn, đến mức không còn đủ người lao động ở lại thủ đô. Và nếu quân Cách mạng thất bại, người dân Sabbat sẽ không thể duy trì cuộc sống hàng ngày.

Điều đó đồng nghĩa với sự diệt vong của Sabbat.

Với quyết tâm lớn lao như vậy, Remi đã tiến hành cuộc tấn công vào Bộ Tư lệnh phía Đông.

"Quả nhiên, không còn ai nào ở pháo đài Rusovets."

"Tất nhiên là vậy rồi."

Sau khoảng một tuần hành quân, chúng tôi đã đến nơi an toàn tại Rusovets.

Đúng như dự đoán, không còn quân Chính phủ nào ở đó cả.

Pháo đài Rusovets có 3 bức tường thành, và việc phòng thủ cần rất nhiều binh lính.

Chính phủ hiện tại rõ ràng không có đủ quân lực để duy trì một pháo đài lớn như vậy.

"Tiến lên nào, những đồng chí quả cảm!"

"Kẻ thù chỉ còn ở ngay trước mặt."

Việc pháo đài Rusovets bị bỏ hoang chứng tỏ sự suy yếu của quân chính phủ, đã khiến quân cách mạng phấn khích.

Và với tinh thần hăng hái đó, họ tiến về mục tiêu cuối cùng, pháo đài Puutsu.

"Bình minh của một Sabbat mới, sẽ nằm trong tay chúng ta ....."

Trong khi ngắm nhìn những binh sĩ trẻ hơn mình, người đang vui vẻ khoác vai nhau hát những bài ca quân đội, tôi tiếp tục lê bước, phớt lờ những tiếng oán hận ảo giác vang lên ở đâu đó.

.

.

.

Trong suốt cuộc hành quân, tôi chìm đắm trong những ảo tưởng của mình.

Vừa mới đây thôi, đã bắn hạ một binh lính thiếu niên của quân Cách mạng bởi tin rằng sẽ có hòa bình sau đó.

Tuy nhiên, kết quả lại trái ngược với kì vọng, và đứa trẻ tôi bắn chỉ đơn giản là chết một cách vô nghĩa.

…... Để trốn thoát khỏi thực tế khắc nghiệt đó, tôi bắt đầu tưởng tượng.

Tôi tưởng tượng rằng tại pháo đài Puutsu, quân Cách mạng sẽ thua thảm hại dưới tay Sylph.

Tất cả những gì xảy ra đến giờ đều nằm trong kế hoạch của thiên tài Sylph, và hoá ra cô ấy chỉ giả vờ từ bỏ trận chiến trong thành phố để giảm bớt tổn thất, dẫn dụ quân Cách mạng vào pháo đài Puutsu.

Trong pháo đài Puutsu, có một cái bẫy vô cùng lớn đã được giăng ra, khiến quân Cách mạng bị tiêu diệt hoàn toàn.

Một chiến thắng áp đảo cho quân Chính phủ.

Đứa trẻ tôi đã giết sẽ được an ủi. Tôi có thể nói rằng cái chết của cậu ấy không phải là vô ích.

Và rồi, Sylph sẽ đến cứu tôi và nói: "Tại sao không đợi ở thủ đô hả?". Cô ấy sẽ mắng tôi giận dữ.

Cuối cùng, tôi sẽ đi đón Sedol, và Sylph cũng giữ đúng lời hứa. Tôi sẽ có thể sống những ngày bình yên cùng với em ấy trên mảnh đất Sabbat này.

…... Khi suy nghĩ đến đó, tôi cảm thấy thật tồi tệ.

Tôi nhận ra mình đang mong những binh lính thiếu niên xung quanh mình phải hy sinh.

Tất cả chỉ là để biện minh cho việc giết người của mình, tôi đã mơ tưởng đến việc càng nhiều người phải chết.

Đó thật là một ý nghĩ thấp hèn của một con súc vật, thậm chí còn tồi tệ hơn cả Bern Valow.

Chỉ vì muốn được tha thứ cho tội lỗi của mình, tôi lại mong muốn nhiều người khác phải chết.

"….. Ha ha, ha."

Tôi tự cảm thấy chán ghét và khinh bỉ bản thân.

Và rồi, trong cơn giận dữ, tôi tát mạnh vào má mình.

Nhưng dù có đánh mình đến thế nào đi nữa, những tiếng oán hận của các binh lính thiếu niên vẫn không biến mất.

.

.

.

"Pháo đài Puutsu cũng không có ai."

"Không thể nào."

Cuối cùng, chúng tôi đã đến pháo đài Puutsu, nơi được cho là chiến trường quyết định.

Đó là toàn pháo đài bằng đá cổ kính, uy nghiêm, với lau sậy mọc dày đặc xung quanh.

Chúng tôi dự đoán đây sẽ là nơi diễn ra trận chiến cuối cùng với quân Chính phủ, nhưng .....

"Trống rỗng rồi."

Trái với dự đoán, pháo đài Puutsu cũng không có lấy một bóng người.

Những bức tường bên ngoài pháo đài vắng lặng chỉ có lũ chim bay lượn tấp nập.

Dường như quân Chính phủ cũng đã từ bỏ pháo đài này.

"Không lẽ chúng định lấy dân tị nạn làm lá chắn sao?"

"Dám cá là bọn chúng làm như vậy lắm"

Nếu đúng vậy, quân Chính phủ định tiếp đón chúng tôi tại bộ tư lệnh phía Đông ư.

Có một lý do khiến họ có thể lựa chọn bộ tư lệnh làm nơi quyết chiến. Đó là vì ngay bên cạnh có một trại tị nạn được thiết lập.

Nếu trận chiến diễn ra gần bộ tư lệnh, trại tị nạn chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.

Dưới sự chỉ huy của Remi, một khi chúng tôi tấn công trại tị nạn, vị thế của cô ấy sẽ bị lung lay nghiêm trọng.

Quân Cách mạng chỉ có thể tiến hành tấn công nếu họ vẫn giữ được sự ủng hộ của dân chúng, và điều đó có nghĩa là họ không thể pháo kích vào bộ tư lệnh phía Đông được.

Vì thế, quân Chính phủ đã chọn khu vực gần bộ tư lệnh làm chiến trường.

"Không thể nào. Sylph Nova sẽ không bao giờ cho phép một chiến lược như vậy ..…"

Điều này có thể là một kế hoạch hiệu quả. Nếu Remi Ulyakov, người tuyên bố đứng về phía dân chúng, lại không quan tâm đến trại tị nạn và ra lệnh tấn công, danh tiếng của cô sẽ bị huỷ hoại.

Tất nhiên, kết quả của việc đó có thể khiến nhiều thường dân mất mạng, gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Liệu một người quan tâm đến dân chúng như Sylph có thực sự chấp nhận một kế hoạch như vậy không?

Không, điều đó không bao giờ xảy ra. Cô ấy chắc chắn sẽ phản đối quyết liệt và đấu tranh với Tổng chỉ huy Blake.

Tuy nhiên, nếu quân Chính phủ thực sự áp dụng kế hoạch đó ..…

Có thể Sylph không còn tiếng nói trong quân đội nữa. Hoặc tệ hơn, cô ấy có lẽ đã hy sinh ở đâu đó.

Nghĩ đến đây, tim tôi bắt đầu đập mạnh và nhanh hơn.

Chỉ cần đi thêm vài ngày nữa, chúng tôi sẽ đến được bộ tư lệnh phía Đông.

Và trại tị nạn, nơi Sedol, chị Anita và mọi người đang sinh sống, có thể sẽ trở thành mục tiêu của quân Cách mạng.

“…… ư, ……”

..... Có thể sẽ chết.

Sedol, đứa trẻ nhút nhát và thân thương với tôi, có thể sẽ bị quân Cách mạng giết chết.

Không thể để điều đó xảy ra được.

Đứa trẻ đó là lý do sống cuối cùng còn lại cho tôi. Nếu cần thiết, tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống này để bảo vệ em ấy.

Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang dâng trào, tiếp tục cuộc hành trình một cách tuyệt vọng.

Tôi đã nghĩ đến việc trốn khỏi quân đội, một mình lao về trại tị nạn bất cứ lúc nào có cơ hội.

Tôi sẽ bảo vệ Sedol, và cùng em ấy trốn đến nơi an toàn.

Tìm một nơi bình yên, nơi hai chúng tôi có thể sống bên nhau.

.

.

.

Sau hai tuần lê bước, rốt cuộc, quân Cách mạng đã đến được bộ tư lệnh phía Đông mà không phải một lần giao tranh.

Nếu chiếm được nơi này, cuộc chiến của quân Cách mạng sẽ kết thúc.

Remi, với sự kiểm soát 2 bộ tư lệnh phía Đông và phía Nam, sẽ chính thức trở thành người lãnh đạo mới của Sabbat.

Tuy nhiên, tại nơi được dự đoán sẽ là chiến trường cuối cùng, bộ tư lệnh phía Đông hoá ra lại ...…

"… a, a .…..”

Một chiếc áo khoác da dính đầy máu đen.

Những khối thịt bị xé nát bởi vô số tiếng gầm của thú dữ.

Những thi thể tỏa ra mùi hôi thối nhiều đến mức không thể đếm nổi.

Bộ tư lệnh phía Đông và cả trại tị nạn đều đã bị tàn phá đến mức không còn hình dạng nào.

.

.

Có lẽ đã xảy ra một cuộc đấu đá nội bộ chăng.

Trước mắt tôi chỉ còn lại xác chết, phân bẩn, đống đổ nát và những đàn chim hoang dã.

Trong khu vực bộ tư lệnh phía Đông, cũng như trong trại tị nạn, không còn một ai sống sót.

“Đây, là cái gì vậy?”

“Ê, này, đi đâu đấy?”

Đó là xác chết.

Trước mặt tôi là vô số thi thể nằm rải rác.

Trước khi khởi hành, chắc chắn là không có thi thể nào như vậy.

Vì vậy, đây là những thi thể xuất hiện sau khi chúng tôi xuất phát đến Josegrad.

“Trại … trại ..…”

“Ê, giữ cô ấy lại. Chưa xác nhận an toàn mà.”

“Bình tĩnh nào. Bây giờ các lính trinh sát đang ───”

“Đó kìa. Đó, là trại tị nạn. Gia đình tôi, Sedolll ..... !!!”

Tôi bước đi với những bước chân loạng choạng về phía nơi trại tị nạn từng tồn tại.

Trại tị nạn luôn có lửa cháy và khói bay lên. Nếu có người sống, không thể không có lửa.

Thế nhưng ...…

“Không có khói. Không có lửa đang cháy ..…”

“Cô gái này khá khoẻ đấy.”

“Thật kỳ lạ, không thể như vậy được.”

“Cả bọn ơi, qua giúp với. Mau giữ cô ta lại !”

Ở phía trại tị nạn, hoàn toàn không có dấu hiệu con người sinh sống.

......

“Có lẽ đã bị cướp bóc rồi.”

“Không lẽ là những người tị nạn mà chúng ta bảo vệ sao?”

“Thật không thể tin được.”

Trong trại tị nạn, có rất nhiều thi thể trông như là của nông dân.

Những thi thể ấy có vẻ đã chết hơn một tháng.

Có lẽ họ đã bị giết hại trong suốt mùa đông và bỏ lại không được chôn cất.

“…...”

Trong tình trạng ngỡ ngàng, tôi bước về hướng khu vực trại được phân cho làng Othello.

Đó là khu vực có hào được đào mà Irigor đã đề xuất.

“.... Sedol, em ở đâu ...…”

Mỗi bước đi lại khiến tôi cảm thấy choáng váng.

Tôi cúi xuống, chuẩn bị bước vào dưới những khe rãnh đã được đào.

──── Nếu có thi thể của Sedol ở đó thì sao?

Tôi vẫn chưa xác nhận cái chết của em ấy. Vì vậy, miễn là tôi không bước xuống hào, cái chết của Sedol sẽ không được xác nhận.

Nếu như không kiểm tra dưới đó, tôi vẫn có thể giữ hy vọng rằng “em ấy vẫn còn sống ở đâu đó”.

“…...”

Tôi không muốn tiến lên.

Tôi không muốn bước xuống con hào đó.

Bởi vì nếu như nhìn thấy nó .....

Tôi hoàn toàn không tự tin rằng mình có thể giữ được lý trí.

“...... Dưới đó là nơi ở gia đình của cô à"

“Không có ai, sao lại ......”

“Bây giờ không nên cố gắng đi xem. Tốt hơn hết là đợi bản thân bình tĩnh lại, chuẩn bị tâm lý trước đã rồi hãy đi.”

Khi tôi đứng bất động trước cửa hầm hào, một quân y của cách mạng đã ôm chầm lấy tôi.

Và gần như là bị ép buộc lôi tôi ra khỏi nơi đó.

“Xin hãy buông ra. Tôi phải xác nhận rằng thằng bé không ở đó.”

“Để ngày mai đi. Chúng ta không được tự do hành động cho đến khi trinh sát xác nhận an toàn.”

.

.

Tôi đã có thể phần nào hiểu được những gì đã xảy ra.

Có lẽ quân đội chính phủ đã tháo lui và mất đi sự chỉ huy, khiến cho những người lính bắt đầu cướp bóc một cách tùy tiện.

Chắc chắn không chỉ có trại tị nạn mà cả những ngôi làng xung quanh cũng đã bị cướp sạch.

Các binh sĩ của quân đội chính phủ đã từng người một tự ý bỏ trốn.

Và để kiếm lệ phí cho việc bỏ đi, họ đã mạnh tay cướp bóc trại tị nạn.

Đó chắc chắn là những gì đã xảy ra ở đây.

.

.

“Ugh ....”

Bị kéo mạnh về phía sau, tôi cảm thấy như mình đã trở thành một cái xác không hồn.

Tại sao lại trở thành như vậy chứ?

Sylph đã nói rồi mà. Cô ấy bảo rằng mọi thứ gần như đã thắng lợi và không cần phải lo lắng.

Cô ấy thậm chí còn hứa rằng sẽ giúp tôi và Sedol có được một cuộc sống hạnh phúc ở một nơi an toàn.

"Nếu em ấy mà chết ....."

Xác suất để Sedol còn sống là bao nhiêu ?

Có lẽ chị Anita đã đưa em ấy đi đến một ngôi làng khác để tránh hiểm nguy. Điều đó có thể xảy ra không ?

Tôi nhất định phải đi xem tận mắt, đến trại tị nạn nơi mà mình đã gắn bó vài tháng đó.

“Nếu Sedol đã chết, tôi phải lo liệu hậu sự thật đàng hoàng.”

Tôi không thể biện hộ bằng lý do vì sợ hãi hay cảm thấy không khỏe để không đi xem được.

Nếu thực sự có xác ở đó, tôi sẽ lo hậu sự cho em ấy.

Còn nếu không có xác, tôi nhất định phải tìm ra và ôm chầm lấy.

“Tôi là ..... gia đình của Sedol.”

Lảo đảo, tôi lại đứng dậy. Và với đôi chân nặng nề như chì, tôi hướng về nơi đó để tìm kiếm gia đình duy nhất còn lại của mình trên thế giới này.

.

.

Đột nhiên lúc đó, doanh trại của quân cách mạng trở nên ồn ào hơn một chút?

"Này, này! Lại định đi đâu nữa à?"

"......"

"Hôm nay đừng đi mà, ít nhất là đợi cho đến khi việc xác minh hoàn tất ....."

Cô gái quân y, người luôn lo lắng cho tôi, gọi tôi lại.

Tôi phớt lờ giọng nói đó, và một lần nữa định đi về phía tàn tích của trại tị nạn làng Othello thì ......

"..... Hả?"

Tôi đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc ở góc tầm nhìn.

"Ý anh là các anh đang tìm kiếm sự bảo hộ từ bọn tôi?"

"Phải. Những binh lính bảo vệ chúng tôi đã làm loạn và biến mất cả rồi."

Ngay khi nhìn thấy gương mặt đó, tôi không chút do dự mà chạy thẳng tới, không nghĩ ngợi gì khác.

"Hội công nhân là tổ chức đứng về phía nhân dân, phải không?"

"Vâng, tất nhiên. Tuy nhiên, trong lúc chờ xác minh danh tính sẽ có chút bất tiện."

"Không sao, chỉ cần có thức ăn và nước uống là được."

Người đàn ông đó là một ông chú trung niên cao lớn, cơ bắp, mất một bên mắt. Chúng tôi đã từng cùng nhau vượt qua ranh giới sinh tử một lần ——

"Irigor-san!"

"..... Ồ? Là Aus à?"

Đó là Irigor, một cựu binh bị thương và đã nghỉ hưu từ quân đội Sabbat.

"Tôi và anh ấy là đồng hương. Chúng tôi từng quen nhau ở làng Othello."

"Ồ, vậy thì có lẽ anh ta đúng là một người tị nạn thật"

Tôi xen vào cuộc nói chuyện, và xác nhận danh tính của anh ấy.

Đó là cư dân của làng Othello, và là một trong những người đã cùng sống trong trại tị nạn.

"Irigor-san, may mắn là anh vẫn còn sống!"

"Ừ, cô cũng còn sống nhỉ."

Tôi, thở dốc trong trạng thái cạn kiệt, hỏi chuyện với Irigor.

Nếu anh ấy còn sống, thì có lẽ Sedol cũng vậy.

"A, chuyện đó, về Sedol ....."

"Ừ."

Tôi nhanh chóng hỏi anh ta liệu Sedol có còn sống không và hiện đang ở đâu.

"À, đây này, cậu nhóc đang muốn gặp cô lắm đấy."

"....."

Trước khi kịp nói ra, có vẻ Irigor đã hiểu rõ tôi muốn hỏi điều gì.

"Tou-chan"

"Sedol !!"

Phía mà Irigor chỉ về ——

Sedol đang đứng đó, mặc đồ chống lạnh ấm áp, trông cao hơn một chút, đang ôm chặt chị Anita với miệng há hốc nhìn xung quanh.

"Vì nhận thấy quân đội chính phủ có những hành động đáng ngờ nên tôi đã đưa mọi người đi lánh nạn."

Đúng như tôi dự đoán, có vẻ quân chính phủ đã gây ra tội ác ở trại tị nạn.

Những binh lính còn sót lại của quân chính phủ đã liều mạng cướp bóc lương thực và đạn dược, rồi tan rã khắp nơi.

Sau trận chiến tại Josegrad, ranh giới của những hành vi cướp bóc đã bị hạ thấp.

Tuy nhiên, Irigor đã nhanh chóng nhận ra rằng quân chính phủ đang mất kiểm soát. Là một cựu binh, anh ấy có thể nhận ra rằng quân chính phủ không còn trong tình trạng bình thường nữa.

Vì vậy, ngay khi vụ cướp bóc xảy ra, anh đã đưa người dân làng Othello ra khỏi trại tị nạn và tìm kiếm sự bảo vệ từ lực lượng bảo vệ bờ sông Tar.

"Chúng đã không dám đến cướp bóc ở gần sông Tar."

"Vậy à ..... Đội bảo vệ biên giới đã bảo vệ các anh."

Lực lượng bảo vệ biên giới Sabbat không từ chối yêu cầu bảo vệ của những công dân cần giúp đỡ.

Bởi vì bảo vệ công dân là nghĩa vụ của họ. Khi nghe tin rằng bộ tư lệnh phía Đông bị tấn công bởi <một kẻ thù bí ẩn>, họ không thể từ chối.

Họ đã cử trinh sát ra ngoài, và phát hiện ra rằng một cuộc cướp bóc lớn đã thực sự xảy ra ở bộ tư lệnh phía Đông.

Họ cũng biết rằng thủ phạm của cuộc cướp bóc không ai khác là quân chính phủ bại trận, và cho phép người dân làng Othello trú ẩn tại căn cứ tiền tuyến cho đến khi tình hình lắng xuống.

"Những binh lính biên giới cũng không còn muốn nổi dậy nữa. Nếu có thể, hãy chấp nhận sự đầu hàng của họ"

Sau đó, khi thấy quân cách mạng tiến quân đến, đội bảo vệ biên giới nhanh chóng quyết định đầu hàng.

Vì dù có cộng lại họ cũng chỉ có vài ngàn người, và khi nghe tin quân cách mạng có lực lượng lên tới 100.000, tất cả đã mất hết ý chí chiến đấu.

Để làm cầu nối cho việc đầu hàng, họ đã gửi người dân làng Othello, những người là dân thường, đến gặp quân cách mạng.

"Tou-chan chậm quá, em đã đợi suốt mùa đông đó"

"Xin lỗi, Sedol ...."

"Em đã làm một người tuyết rất lớn đó. Đợi lát nữa sẽ dẫn Tou-chan đi xem nha"

"Ừm em giỏi lắm"

Giọng tôi nghẹn lại, và nước mắt trào ra không thể ngăn nổi.

Sedol, người mà tôi lo lắng không ngừng, giờ đây đang chào đón tôi một cách vui vẻ.

Em ấy mỉm cười và chạy đến đến ôm chầm tôi.

Liệu trên thế giới này có niềm hạnh phúc nào to lớn hơn thế nữa không ?

"Thật tốt quá, sau khi nghe về tình cảnh của quân chính phủ, tôi đã nghĩ cô không còn sống nữa."

"Vâng, tôi cũng thấy mình thật may mắn."

"Thật sự tốt quá. Tôi cũng không muốn thấy đứa trẻ đó phải buồn chút nào"

Tôi ôm chặt lấy Sedol và cứ thế khóc. Giữa cái lạnh của mùa đông, lần đầu tiên tôi cảm nhận được một chút ấm áp.

"Tou-chan đang khóc ?"

"Ừm ...."

"Ngoan nào, không được khóc đâu nhé."

Tôi muốn cảm nhận rằng hạnh phúc này là thật.

"..... Tou-chan, má bị thương rồi kìa. Đau không?"

"Không sao, không sao đâu"

Tôi ôm chặt Sedol, người đang mỉm cười và vuốt ve khuôn mặt mình, và tiếp tục giữ như thế mãi không rời.