"Trung đội Verdy đã bị chia tách ?"
"Vâng, do cuộc tập kích bất ngờ của địch nên chúng ta đã mất liên lạc với họ"
Cùng lúc đó, đại úy Aria bị đánh thức bởi tiếng súng.
Nhìn thấy bầu trời đêm lấp lánh ánh sáng ma thuật, cô lập tức hiểu ngay là có địch tập kích.
"Có nắm được đại khái vị trí của trung đội Verdy không"
"...... Hiện nay tôi đang cố liên lạc"
Tuy nhiên, cuối cùng, đại úy Aria không thể thực hiện bất kỳ hành động nào.
Không thể xác định được vị trí của quân Verdy, họ không thể phản công bằng pháo binh hoặc súng đạn.
Bởi nếu cứ bất chấp bắn trả lại bằng ma pháp, có khả năng sẽ vô tình bắn trúng luôn cả đồng minh mất.
Ngay cả khi họ bỏ rơi họ, giá trị của những gì mà trung đội Verdy đang bảo vệ vẫn là quá lớn.
Vũ khí và đạn dược dự trữ, lương thực, một tiểu đội y tế và một đơn vị vận tải hạng nặng.
Có thể nói huyết mạch của toàn đội quân này đang được gắn liền với trung đội Verdy đó.
"Có liên lạc gì từ Verdy không ? Hãy để họ báo cáo vị trí !"
"Vẫn chưa liên lạc được"
"...... Có khi nào họ bị tiêu diệt rồi không ?"
Vì đây là trận chiến ban đêm nên rất khó để phân biệt được những binh sĩ đang tiếp cận là bạn hay thù.
Trong tình trạng có đơn vị bị chia cắt như vậy, Austin gần như không thể thực hiện một cuộc phản công phù hợp nào cả.
"...... Hãy đợi một lúc. Cho đến khi cha ta nhận được yêu cầu viện trợ, hãy chờ đời và sẵn sàng"
"Tuân lệnh"
Đại úy Aria đã lựa chọn gửi yêu cầu cứu viện trước khi đột phá vòng vây.
Hiện tại trời đang tối om và chưa rõ số lượng kẻ địch, nhưng đại đội Aria vẫn đang bị tấn công với mật độ súng đạn dày đặc.
Nói tóm lại, ưu tiên hàng đầu vẫn là phải làm gì đó với quân địch trước mặt đã.
Dù muốn bằng mọi cách giải cứu trung đội Verdy, nhưng rốt cục, vì không biết được vị trí của đồng minh nên hoàn toàn không làm được gì cả.
Vì vậy, đại úy Aria chỉ có thể nghiến răng và trừng mắt nhìn vào quân Sabbat, những kẻ là căn nguyên của mọi việc thôi.
.
.
.
Trong khi đó, tại trung đội Verdy.
"Tôi dự đoán, kế sách của quân Sabbat là vây hãm chúng ta"
"Vây hãm ?"
Trong khi bị lườm bởi chuẩn úy Faris, tôi giải thích chi tiết về kế hoạch ngu ngốc của mình là tiến công về phía Tây Nam, nơi kẻ địch đang ẩn náu.
"Dựa vào phương hướng và khoảng cách của những phát bắn, tôi dự đoán rằng địch có thể là đang ẩn nấp ở sau <đồi bồ công anh>"
"<đồi bồ công anh> đó, địa hình như thế nào ?"
"Đó là một ngọn đồi nhô lên ở trung tâm đồng bằng. Tuy từ đây rất khó nhìn thấy, nhưng phía sau nó có một vách đá lớn nữa, vậy nên nếu cỡ trung đội thì cho dù 2-3 đơn vị vẫn có thể ẩn nấp được"
Tôi vẽ một bản đồ đơn giản xuống đất và giải thích cho Verdy-san.
Ngọn đồi này tương đối dài và hẹp, trải dài từ hướng Tây Nam đến Đông Bắc.
Vách đá phía sau có độ cao chênh lệch, và phía dưới vách đá thì là một vùng đất tương đối thoải.
Viện trưởng nói rằng ngọn đồi này đã được nâng lên bởi một trận động đất lớn từ rất lâu trước khi tôi được sinh ra.
"Rất có thể kẻ địch đã bắn vào chúng ta từ phía Tây Nam của ngọn đồi này.”
"Ra là vậy. Touri-chan vốn xuất thân ở Noel nên hiểu rất rõ địa hình khu vực này"
"Vâng. Noel là một ngôi làng yên bình, nơi mà thú vui duy nhất chỉ có đi dạo thôi"
Tôi tự tin rằng mình là người biết rõ nhất về địa hình khu vực này trong số 120 thành viên của trung đội Verdy.
....... Bởi có lẽ ở đây chỉ có mình tôi là xuất thân từ đó thôi.
"Còn về cách leo lên ngọn đồi này, có thể sử dụng đường mòn ở sườn đồi phía Tây Nam hoặc Đông Bắc, còn lại ở những nơi khác sẽ rất dốc và khó leo"
"...... Hmm"
“Vì vậy, nếu quân địch đang chia cắt lực lượng, khả năng cao là chúng đang tập trung ở phía Đông Bắc”
Chỉ có 2 nơi để leo lên <đồi bồ công anh> từ phía sau.
Tôi không nghĩ đám Sabbat độc ác đó sẽ hài lòng chỉ với một cuộc oanh tạc bất ngờ và để chúng tôi trốn thoát đâu.
Sẽ hợp lý hơn rất nhiều nếu chúng bố trí thêm các đơn vị ở phía Đông Bắc nhằm bao vây và tiêu diệt chúng tôi.
“Giả sử kẻ địch dự kiến muốn bao vây chúng ta, vậy đâu là nơi mà vòng vây có khả năng yếu nhất?”
"......"
"Nếu có thể, vị trí ít có khả năng bị quân địch bao vây nhất là ở đâu"
"Tôi hiểu rồi. Vậy kế hoạch của cô là leo lên ngọn đồi bồ công anh và vượt qua vòng vây của địch"
Tôi không nghĩ quân địch sẽ triển khai binh lính của chúng tới tận đỉnh đồi bồ công anh.
Chúng chắc chắn sẽ không ngờ tới việc chúng tôi đi về phía ngọn đồi, chính hướng bắn phá đó.
Vốn dĩ, phía sau ngọn đồi là một vách đá dựng đứng nên dường như không có nơi nào để trốn thoát.
Quân địch nhiều khả năng sẽ bỏ qua phần trung tâm của ngọn đồi và chờ đợi ở vùng đồng bằng.
"Trong bóng tối của màn đêm này, quân địch không thể nhìn thấy và ngắm bắn chính xác được. Thực tế là ngay cả sau khi chúng ta đã rút lui mà chúng vẫn bắn vào cùng một vị trí đó"
"......"
"Chúng ta nên tiến lên phía trước ở những khu vực không có hỏa lực địch"
Tôi đã nói như vậy và bày tỏ ý kiến của mình với thiếu úy Verdy.
...... Điều duy nhất còn lại là cầu nguyện rằng Verdy-san tin tưởng vào tôi thôi.
"Dẹp đi, chuyện đó quá nguy hiểm. Là quân y thì đừng có xen vào kế hoạch tác chén"
"...... Chuẩn úy Faris"
"Quân y trưởng Touri, cô gì chứng cứ gì đảm bảo quân địch sẽ hành động như những gì vừa nói không ?"
Chuẩn úy Farris dường như phản đối ý kiến này ngay cả sau khi nghe tôi giải thích.
Ông ta nói vậy với biểu cảm kiểu <đừng có xen vào>
"Vì bị tấn công bất ngờ nên phải thật cẩn thận và đừng làm gì kì lạ, thiếu úy"
"...... Chuẩn úy Faris"
"Khi con người bối rối, họ có xu hướng hoảng sợ và hành động theo những cách mà bản thân họ cũng không hiểu. Sau khi bị tập kích bất ngờ mà lại đi thẳng đến hướng tấn công thì là một hành động quá ngu ngốc. Không cần để tâm đến những gì cô bé này nói đâu"
"...... Kế sách vừa đề xuất, tôi tin rằng nó là kế sách có tỉ lệ thành công cao nhất"
"Ý kiến cô vừa đưa ra có quá nhiều tưởng tượng và phỏng đoán, nghe chẳng khác gì lý luận suông cả. Nếu đề xuất kế hoạch thì nên là cái gì đó nghe thực tế hơn chút đi, quân y trưởng"
Chuẩn úy Faris hoàn toàn bác bỏ đề xuất đó.
Mà tôi cũng thừa nhận, rằng đây là một ý kiến có nhiều suy đoán.
“Với lại, sau khi leo lên ngọn đồi đó rồi làm gì nữa. Chẳng phải hết đường chạy luôn rồi à”
“Chuyện đó xin ngài cứ yên tâm. Có một con đường như cầu trượt dẫn thẳng xuống chân ngọn đồi mà bất cứ cư dân địa phương nào cũng biết”
“…… cái đó chẳng phải rất nguy hiểm à”
“Vâng, vì nguy hiểm nên người lớn vẫn thường dặn trẻ con không được dùng con đường đó. Nhưng đừng lo lắng, theo như tôi thấy, không có binh sĩ nào ở đây vi phạm giới hạn độ tuổi cả"
"Nếu vậy thì chắc là ổn"
Tuy nhiên, trực giác của tôi vào những lúc như thế này chưa bao giờ sai.
Dựa vào trực giác của mình, tôi tin rằng việc rút lui qua ngọn đồi là an toàn nhất.
"Ngay cả khi quân địch phục kích sẵn ở phía Bắc đi nữa, nếu đơn vị của ta trinh sát trước thì vẫn có thể tìm ra được lộ trình an toàn. Không cần những chiến lược kỳ lạ trong chiến đấu thực tế làm gì cả"
"Nhưng vấn đề là ở phía Bắc, rất có khả năng chúng ta sẽ bị địch bao vây và không có đường trốn thoát"
"Trong trường hợp đó, chỉ cần tìm một điểm mỏng và đột phá đến một điểm là được”
"Nếu tất cả ở đây đều là những người lính mạnh mẽ như ngài chuẩn úy đây thì điều đó là có thể. Tuy nhiên, thật không may, tiểu đội y tế của tôi không có kinh nghiệm hoặc được huấn luyện để chống chọi với bất kì cuộc tấn công nào cả”
"Đó là vấn đề huấn luyện của các cô. Nếu là một người lính, đừng lấy việc thiếu huấn luyện ra làm cái cớ."
"Ý kiến đó chỉ là lý thuyết thôi. Nhưng trong thực chiến, chúng ta nên tính đến trình độ huấn luyện của những tân binh vừa được điều động nữa"
Nếu giờ chùn bước ở đây, nhất định sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng mất.
Hiểu rõ vấn đề là vậy, tôi quyết định tranh cãi hơn thua với chuẩn úy Faris đến cùng.
Tôi không thể chịu đựng được việc mất thêm những người bạn quan trọng nào nữa.
"Giờ làm gì đây, thiếu úy Verdy"
"...... Verdy-san"
"Ờ ...... chuyện này"
Sau khi nghe cả ý kiến của tôi và chuẩn úy Faris, Verdy-san bị kẹp ở giữa với vẻ khá khó xử.
Cảm thấy hơi tội cho anh ấy, nhưng tôi tuyệt đối không muốn ai phải chết nữa cả.
"Quyết định là của anh đó, thiếu úy"
"Xin hãy tin tôi, Verdy-san"
"Chuyện này ...... làm sao đây"
Verdy-san sau khi bối rối vì bị thúc giục bởi cả 2 bên thì im lặng một lúc.
Và sau vài giây nhướng mày, anh ấy ngẩng mặt lên như thể đã quyết định.
"...... Được rồi, quyết định"
"......"
Quyết định đã được đưa ra.
.
.
.
Nói về cơ sở cho quyết định của Verdy-san lúc này.
"Để đưa ra những quyết định đúng đắn trên chiến trường, việc thu thập thông tin là điều cần thiết. Càng có nhiều thông tin, chúng ta sẽ càng có thể đưa ra những quyết định tốt hơn."
"...... Vậy ?"
“Touri-chan, cô ấy từng sống gần Noel này nên sẽ nắm rõ nhiều thông tin về địa hình hơn chúng ta. Trong trường hợp đó, khả năng cao phán đoán của Touri-chan sẽ chính xác hơn cả tôi hay chuẩn úy Faris nữa"
"...... Verdy-san !"
"Ta ra lệnh cho cô, quân y trưởng Touri. hãy dẫn chúng ta đến con đường rút lui mà cô hình dung ra đó"
Trong bóng tối dày đặc này, không hề có thông tin về địa hình nào cả, ngay cả chuẩn úy Farris, một quân nhân kỳ cựu, cũng chỉ có thể định hướng bằng trực giác và phán đoán.
Trong trường hợp đó, khả năng sống sót của họ sẽ cao hơn nếu nghe theo chỉ dẫn của tôi, người vốn là cư dân địa phương ở đây.
Hẳn cơ sở cho quyết định là thế.
"...... Được rồi, ta sẽ nghe theo quyết định của anh. Nhưng ít nhất, có thể cho phép đơn vị của ta lên dẫn đầu để trinh sát không ?"
"Cho phép. Có chuẩn úy Faris đây trinh sát thì yên tâm rồi"
"Hehe, cứ giao cho ta"
Chuẩn úy Faris trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt rất bất mãn.
Kết hợp với khuôn mặt của ông ta nữa khiến nó càng trở nên đáng sợ hơn.
“Vậy khẩn trương lên. Từ đây, chúng ta sẽ đi thẳng về phía Nam dọc theo khu rừng"
Tuy nhiên, vì đề xuất đó đã được chấp nhận nên tôi cũng phải cố gắng hết sức.
Hãy chọn một con đường ít đạn pháo và hướng dẫn 120 người này đến đồi bồ công anh thôi.
"Sau khi đến được con sông, hãy vào rừng ẩn náu rồi di chuyển đến ngọn đồi"
"Được, hiểu rồi"
"Vâng, sau khi tiếp tục tiến về phía Nam khoảng 10 phút nữa có lẽ sẽ nhìn thấy được con sông. Nhờ ngài hãy trinh sát đến địa điểm đó"
Trinh sát chính là đơn vị binh sĩ đáng tin cậy nhất trên chiến trường.
Không giống như lính xung kích chỉ cần cắm đầu lao vào kẻ địch, lính trinh sát là lớp quân nhân đòi hỏi nhiều năng khiếu khác nhau, bao gồm thể lực vô tận, tầm nhìn rộng và sự khôn ngoan.
Trong những trận chiến chạm trán, điều mang lại chiến thắng lớn hơn không phải là năng lực đột phá, mà là khả năng tìm kiếm kẻ địch.
Chuẩn úy Faris là một lính trinh sát kì cựu có thời gian binh nghiệp còn lâu hơn cả Alan-san nữa, vậy nên phải tận dụng tối đa sức mạnh của ông ấy.
"...... An toàn, không có dấu hiệu địch. Thiếu úy Verdy, cấp trên có liên lạc gì chưa?"
"Chưa. Nếu bắt liên lạc, có khả năng ma lực sẽ bị phát hiện và từ đó lộ vị trí mất. Vậy nên tôi đang chặn liên lạc một thời gian"
"Hiểu rồi. Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đi theo hướng dẫn của cô bé quân y đó à"
"Vẫn còn bất mãn à ....."
Chuẩn úy Faris có thể không hài lòng, nhưng đúng như mong đợi, ông ấy vẫn là một quân nhân.
Dù Verdy-san là người mới, nhưng ông ấy vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của anh ấy vì là cấp trên.
"Tiếp theo đi đâu đây, quân y trưởng"
"...... Chúng ta đang tiến hơi xa về phía Nam rồi, nếu tiếp tục đi như thế này sẽ đụng độ với căn cứ pháo binh của quân địch mất. Hãy điều chỉnh hướng di chuyển của chúng ta một chút về phía Bắc đi"
"Vậy hướng này"
Chuẩn úy Faris trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, nhưng vẫn làm việc rất nhanh chóng và kỹ lưỡng.
Ông ấy tiếp tục trinh sát rất cẩn thận con đường mà tôi chỉ dẫn.
"...... Ngọn đồi này, chính là đồi bồ công anh mà cô nói hả ?"
"Vâng, toàn bộ nơi đây đều được bao phủ bởi hoa bồ công anh, thực sự là một nơi rất đẹp"
"Quả thật, pháo binh địch đang dựng trại ở phía Nam này. Đúng như cô nói đó, cô bé"
Chuẩn úy Faris không chỉ có vẻ ngoài mạnh mẽ mà dường như ông ta còn là một người cực kỳ tài năng.
Ông đã có thể xác định chính xác vị trí của đơn vị pháo binh địch mà không bị phát hiện.
Mà không chỉ có vậy.
"Nếu di chuyển về phía Bắc khoảng 200m nữa sẽ có một bãi đất trống. Từ đó chúng ta sẽ có thể hướng đến đỉnh đồi"
"Ừm"
Trong nửa sau chiến dịch này, khả năng tìm kiếm kẻ địch của chuẩn úy Farris còn hữu ích hơn nhiều so với trí nhớ về địa hình của tôi nữa.
Có lẽ vì tự tin với năng lực trinh sát nên ông ta mới có thể tự tin tuyên bố về kế hoạch của mình như vậy, ngay cả trên những lãnh thổ không xác định.
Và thành tựu của ông ấy cũng không chỉ dừng lại ở đó,
"....... Đây là cầu trượt. Nếu trượt xuống từ đây, chúng ta sẽ có thể nhẹ nhàng di chuyển xuống chân đồi."
"Phía dưới tối om chẳng thấy gì luôn"
"Dưới đó có khả năng quân địch ......"
"Rồi, hiểu rồi, trinh sát bọn ta sẽ đi trước. Nếu có địch thì sẽ nổ súng xử lý bớt bọn chúng. Còn các cô, nếu nghe thấy tiếng súng bên dưới thì hãy tìm một đường khác"
"Đã hiểu, cảm ơn ngài rất nhiều, chuẩn úy Farris. Chúc may mắn."
"Không, ta không đi đâu. Này, đúng rồi, Dappo. Cậu đi xuống đi."
"Eeeee !?"
Đơn vị của ông tiếp tục trinh sát phía dưới con đường cầu trượt ─── Nếu như phía dưới có địch thì những trinh sát đi đầu đó chắc chắn sẽ không thể sống nổi.
Nói chính xác hơn thì là thuộc hạ của ông ấy.
"Không có tiếng súng à. Tốt, tiếp theo cậu xuống đi"
"......"
"Sao chứ, tiểu đội trưởng sao có thể thể nào dẫn đầu được chứ. Trinh sát là công việc về coq bản ai cũng có thể làm, vì dù tên đó chết đi thì công việc của cậu ta vẫn luôn có người thay thế được"
Kết quả, thật may mắn là phía dưới cầu trượt không có địch.
Sau khi thoát khỏi vòng vây của quân địch, chúng tôi quyết định đi đường vòng quanh chiến trường và tiến đến vị trí của đại đội Aria.
Mặc dù chúng tôi có chịu một số thiệt hại nhất định do hỏa lực của địch, nhưng kể từ sau khi tập hợp xung quanh thiếu úy Verdy, không có một binh sĩ nào bị thương nữa cả.
...... Nói chính xác thì, có một người lính là bạn của Rakya-san, lo lắng nhìn chằm chằm vào tiểu đội y tế và gây rối. Cậu ta sau đó thì bị chuẩn úy Faris đấm ...... nhưng chỉ có thế thôi.
Bằng cách này, tất cả 120 người chúng tôi đã đến được điểm hẹn an toàn và nhanh chóng hội quân với đồng minh của mình, mặc dù trên người bám đầy bụi đất.
.
.
.
Sau vụ việc ngày hôm đó, Sylph đã phàn nàn rằng <Tôi nhận được báo cáo rằng đội quân bị chia cắt đã biến mất như làn khói. Đó nhất định là do sự sơ suất của bộ binh. Ngoài ra cũng vì mấy người mà thành tích quân sự của tôi cũng tan biến thành khói luôn rồi>.
Theo quan điểm của quân đội Sabbat, con đường rút lui đó của chúng tôi giống như một trò ảo thuật khiến cho tất cả mọi người biến mất vậy.
Sau đó,
"Đại úy Aria, đơn vị của Verdy cuối cùng đã liên lạc rồi"
"Thật vậy sao! Thế tên đó giờ đang ở đâu, còn bao nhiêu người sống sót ?"
"Chuyện đó ......"
Đại úy Aria cũng cho biết cô chưa bao giờ tưởng tượng Verdy-san lại có thể quay trở lại dễ dàng đến vậy.
"Họ hầu như không có thương vong, và có vẻ sẽ rất sớm quay lại hội quân với chúng ta"
"Hả ??"
Với vẻ mặt như kiểu không hay biết gì và hoàn toàn chết lặng, Verdy-san đã thành công trở về và xuất hiện trước mặt đại úy Aria.
Và như thế, trung đội Verdy, vốn đã chặn liên lạc cho đến khi cuộc rút quân hoàn tất, đã đạt được thành tựu giống như dịch chuyển tức thời giữa quân địch và đồng minh, thứ đã được đánh giá rất cao.
Cũng qua trận chiến này, tên tuổi của vị chỉ huy trẻ tuổi và nổi tiếng Verdy đã được biết đến khắp cả hai quân đội.
(Do không có bản đồ nên có thể hơi khó hình dùng về tuyến rút lui trong chương này. Các bạn có thể mở lại bản đồ trong minh họa vol 2 để tham khảo thử nhé)