Trans + edit: Ling-sama
====================================
Sau khi chia tay bọn không tặc [Hồng Phong], tôi được một con phi long của Valm chở đến lãnh địa Steria.
Thế nhưng đang đi giữa đường, con phi long đột nhiên ngất lịm rồi rơi xuống, hất tôi văng vào Dãy Núi Băng Tuyết.
Ngay lúc ấy, một cô gái tóc trắng tự xưng là Yunner bất ngờ xuất hiện và dẫn đường. Tôi lê bước trong Dãy Núi Băng Tuyết, cuối cùng cũng tìm thấy một thôn làng. Đó là một ngôi làng nhỏ bé hơn hẳn Roguebelt. Tại đó, tôi được lính gác coi như kẻ lạc nạn mà bảo hộ. Không rõ là có dụng ý gì, nhưng Yunner – kẻ dẫn tôi đến đây đã biến mất từ lúc nào không hay. Cũng không có lấy một lời giải thích.
Thế là một mình tôi được dẫn vào túp lều bỏ không, lính gác còn đưa cho chăn cùng với sữa nóng. Vì đã quá đêm, hắn nói việc hỏi cung chi tiết sẽ để đến ngày mai. Có lẽ vốn là lều bỏ hoang, nên bên trong thì tiêu điều xơ xác. Nhưng nhờ lính gác đã nhóm lửa trong lò và có cả chăn, chắc tôi sẽ không đến nỗi chết cóng.
Nếu tính là nhà trọ thì xứng đáng 0 điểm, nó chỉ hơn nằm phơi sương ngoài trời đôi chút. Tôi vốn định chợp mắt nghỉ lấy sức, thì bất ngờ có một cô gái xuất hiện.
“Tại sao anh lại ở đây!? Rofus Ray Lightless!”
Cô gái xông thẳng vào túp lều, trừng mắt nhìn tôi rồi hét lớn như thế. Cô ta có mái tóc vàng rực, ánh mắt đầy kiêu hãnh. Rõ ràng cô ta biết về tôi, nhưng trong trí nhớ thì tôi chưa từng gặp, thậm chí chẳng biết là ai.
Trong thoáng chốc, tôi nghĩ đến khả năng cô ta cũng là kẻ biết về câu chuyện như mình. Nhưng khuôn mặt ấy, ngay cả trong câu chuyện cũng chưa từng xuất hiện.
Hết Yunner, giờ lại đến một con nhóc chẳng ra làm sao khác. Lãnh địa Steria này nhiều trò quá nhỉ.
“Này, không được tự tiện xông vào đâu!”
Theo ngay sau cô gái, hai tên lính gác ùa vào lều. Một trong số đó chính là tên lính đã đưa tôi về đây lúc nãy. Chúng giữ chặt cô gái, nhưng cô không chịu khuất phục mà vùng vẫy dữ dội.
“Buông tôi ra! Chính vì hắn, chính vì hắn mà phụ thân với anh trai đã…!”
Cô gái chỉ tay về phía tôi, nước mắt chực trào. Hả? Phụ thân với anh trai?
Chuyện đó sao cũng được, mấy gã lính chẳng chịu đóng cửa nên gió lạnh cứ thế lùa vào. Khó khăn lắm trong căn lều mới ấm lên được, vậy mà. Tôi liếc thẳng về phía tên lính đang cố giữ cô ta xuống.
“Đóng cửa lại đi. Lạnh lắm rồi đấy.”
Tôi nói vậy khi đang sưởi bên bếp lò, mấy tên lính liền nhìn nhau. Rồi một tên vội đóng cửa, tên còn lại thì ghì chặt cô gái.
“Thả ra đi chứ!”
Tôi nhìn chằm chằm cô gái đang kêu gào và vùng vẫy.
“Thế, nhốn nháo vụ gì đây?”
“Tôi là—ư?”
“Không, không có gì. Chỉ là một cô bé hơi kỳ lạ thôi, đừng bận tâm.”
Cô ta định đáp, nhưng gã lính giữ chặt liền bịt miệng lại. Tôi nhướng mày.
“Ta chưa từng giới thiệu tên, vậy mà con nhỏ đó lại gọi đúng. Đến thế mà các ngươi bảo cô ta kỳ lạ là xong à.”
Quả thật, cô ta đã gọi tôi là Rofus Ray Lightless. Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này biết tôi. Hai lính nghe vậy liền tái nặt.
“Ế… Vậy, vậy cậu thật sự là... Lightless ư?”
“Đúng thế. Ngươi không nhìn thấy gia huy này à?”
Tôi chỉ vào gia huy Lightless thêu trên áo choàng. Cả hai lập tức run lẩy bẩy và lùi lại.
“Lightless… là đại quý tộc cai trị vùng đất bên kia Ma Hải Vực ư!?
Nghe giọng hắn cứ như đang miêu tả ma vương thống trị ma giới vậy...
“Là Hắc Quý Tộc đó sao!? Chết mẹ, lỡ dẫn vào trong căn lều tồi tàn này rồi! Tôi sẽ bị xử tử à!? Sẽ bị chém đầu à!?”
Cái biệt danh “Hắc Quý Tộc” sến sẩm đó, chẳng lẽ đã trở thành tên gọi khác của Lightless rồi sao? Hình như đi đâu cũng nghe người ta gọi thế cả.
Hai tên lính thả cô gái ra và ôm đầu bối rối. Tôi vừa chán nản nhìn bọn chúng, vừa nhấp một ngụm sữa nóng thì cô gái đã xông đến gần.
“Rofus Ray Lightless! Anh còn mặt mũi nào mà trở lại đây!? Chính vì anh mà…”
“Thế rốt cuộc ngươi nhốn nháo cái gì? Tại sao lại biết ta... hử?”
Thoáng nhìn khuôn mặt cô gái, tôi cứ thấy quen quen. Khi tôi đứng dậy nhìn chằm chằm vào, cô ta hoảng hốt giơ tay lên.
“Này, đột nhiên làm gì vậy hả!”
Không rõ cô ta định tát tôi hay gì, nhưng bàn tay giáng xuống đã bị tôi chụp lấy. Tôi vẫn dán mắt vào gương mặt ấy. Quả nhiên, mặt này tôi từng thấy ở đâu rồi.
“H-Hả… làm, làm gì vậy chứ…?”
Cô gái như thể sợ hãi mà nhắm mắt lại. Tôi nhìn chằm chằm một lúc rồi chợt nhận ra.
“Ngươi… có phải tên là… Yunner không?”
Đó là cô gái bí ẩn tóc bạc đã dùng phi long đưa tôi đến Steria. Đúng rồi, gương mặt cô ta có nét gì đó rất giống Yunner.
Dù màu tóc khác, hơn nữa Yunner vốn vô cảm, còn cô gái này thì đầy biểu lộ nên ban đầu tôi không nhận ra. Nhưng nghe tôi nói thế, cô nhíu mày khó chịu.
“.... Yun...ner? Anh nói gì vậy?”
Phản ứng này, có vẻ như cô ta không biết gì về Yunner. Tất nhiên, tôi cũng hiểu rõ hai người không phải một. Phản ứng ma lực của Yunner khác hẳn với con người, còn cô gái này tuy cũng có ma lực, nhưng rõ ràng là ma lực của con người.
Dù khí chất khác biệt, nhưng gương mặt lại quá giống nên tôi cứ nghĩ hẳn phải có liên hệ gì đó… nhầm lẫn ư? Cô gái nhìn thẳng vào tôi, rồi cất lời xưng danh.
“Tôi là Sera. Sera Rio Draconis.”
“Rio… Draconis?”
Cô đặt tay lên ngực, dõng dạc nói.
“Đúng vậy, tôi là em gái—”
“Chẳng lẽ ngươi là em gái của Valm sao?!”
Trước khi Sera kịp dứt lời giới thiệu, tôi đã buột miệng kêu lên. Cô quay mặt sang chỗ khác, rõ ràng khó chịu vì bị cắt ngang.
“…Đúng thế.”
“Quả nhiên là thế! Sao ngươi không nói sớm ra!”
Nghe lời xác nhận ấy, tôi bất giác mỉm cười và hứng khởi xoa lấy mái tóc vàng của cô. Thật không ngờ tên Valm kia lại có một cô em gái.
“Đợi, này, gì, gì thế hả!?”
Trước hành động đường đột của tôi, Sera hoảng hốt luống cuống. Thấy phản ứng ấy thú vị, tôi càng xoa tiếp. Màu tóc cũng như chất tóc hơi xoăn, nhìn kỹ thì quả thật giống hệt với của Valm.
“Này, định làm vậy đến bao giờ nữa...?”
“Đừng cau có thế. Đã là người nhà của hắn thì ta sẽ không làm hại đâu.”
“Ngừng xoa đầu tôi giùm cái!”
Cô hất tay tôi ra.
“Đúng là em gái Valm, bướng bỉnh y chang hắn. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cái kiểu hỏi thăm hệt như ông chú họ hàng đó là sao hả! Tôi mười tuổi rồi đấy!”
Sera đáp trong cơn hậm hực, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời. Ra là cô nhỏ hơn Valm hai tuổi. Thật trùng hợp, tôi cũng có một đứa em trai nhỏ hơn mình hai tuổi.
Thằng ngu đệ vô tích sự đó, chẳng có chút ý chí hay khí phách nào. Nhưng khác với thằng em ngu ngốc nhà tôi, em gái hắn lại rất mạnh mẽ và đầy khí phách. Thật đáng ghen tị đấy, Valm à.
Nhưng khoan đã. Vừa nãy Sera có nói gì đó về phụ thân với anh trai thì phải?
“Sera. Phụ thân người và Valm đã gặp chuyện gì sao?”
“Tự, tự nhiên nói gì vậy… đừng có gọi tên tôi thân mật như thế!”
“Để ý tiểu tiết làm gì. Quang trọng là phụ thân và anh trai ngươi kìa. Khi nãy ngươi nói gì đó là do ta, phải không?”
“C-Chuyện đó thì…”
Trước câu hỏi của tôi, Sera im lặng chốc lát rồi cất lời.
“Phụ thân và anh tôi… đã bị bắt rồi. Họ bị tên thương nhân hèn hạ Gilan gài bẫy.”
“…Nói rõ hơn đi.”
Nghe tôi thúc giục, Sera bắt đầu kể lại mọi sự.
***
Phụ thân của Valm hiện đang là viên quan phụ trách lãnh địa Steria, từ lâu đã lo lắng về sự tàn độc của [Hào Thương] Gilan. Quả thật Gilan là kẻ có công xoay chuyển kinh tế Steria, điều đó cha của Valm cũng phải thừa nhận. Nhưng những thủ đoạn thì tuyệt nhiên chẳng thể ca ngợi.
Chuyện nhỏ thì là đe dọa hoặc quấy rối đối thủ làm ăn. Chuyện lớn thì dính líu tới buôn nô lệ, lén lút buôn vũ khí và dây mơ rễ má với thế giới ngầm.
Trong số đó, điều khiến phụ thân Valm đau đầu nhất là ma túy tràn xuống tầng lớp nghèo khổ. Kể ra thì còn vô số chuyện nữa, nhưng chẳng có bằng chứng xác đáng nào cho thấy Gilan có dính líu.
Đúng lúc ấy, đích tử nhà Lightless xuất hiện và làm chứng rằng Gilan có dính líu đến buôn bán nô lệ. Thậm chí còn để lại món đồ nhỏ có khắc gia huy Lightless làm chứng cứ. Với cha của Valm, đó chính là cơ hội trời cho.
Dựa vào lời khai của đích tử nhà Lightless, phụ thân của Valm dẫn binh tấn công dinh thự của Gilan, thu được bằng chứng về buôn bán nô lệ và vô số tội ác khác. Ông ta đem toàn bộ chứng cứ ấy nộp lên lãnh chúa là Bá tước biên cảnh Steria.
Thế nhưng, tất cả chẳng có nghĩa lý gì. Bá tước Steria đích thân bóp nát những chứng cứ ấy, thậm chí còn thả cả Gilan ra. Trớ trêu hơn là chính phụ thân của Valm, viên quan quản lý địa phương lại bị bắt giam. Tội danh là vu khống Gilan để hãm hại, bị quy kết là báo cáo sai sự thật. Bởi nếu Gilan sụp đổ, nền kinh tế cả lãnh địa Steria cũng lao dốc theo. Trên cương vị lãnh chúa, Bá tước biên viễn Steria đành phải chọn con đường ấy.
Phụ thân mình bị bắt oan, tất nhiên Valm đã phản kháng. Một mình hắn xông thẳng vào dinh thự của lãnh chúa, đánh một trận trời nghiêng đất ngả với lính gác và kỵ sĩ.
Trong lúc điên cuồng kêu gào cho phụ thân được minh oan, Valm đã bại trận dưới lưỡi kiếm của [Kiếm Thánh] đương thời – Eric Idea Steria, người có mặt để dẹp loạn. Và Valm bị bắt.
Sau đó, Sera cùng những người còn lại trong gia tộc Draconis phải chạy trốn, lánh nạn ở ngôi làng hẻo lánh này để tránh nanh vuốt của Gilan.
Đó chính là những gì Sera kể lại.
Sera nói, cô nghe Valm kể về lần tôi tập kích hắn ở dãy núi trước đây. Khi ấy hắn cũng mô tả đặc điểm của tôi, rồi lính gác bảo hộ tôi lại lỡ miệng kể với Sera. Nghe xong, cô không chịu để yên mà liền lao đến đây để xả cho tôi một tràng.
Chính việc tôi xuất trình gia huy và làm chứng đã khiến phụ thân Valm hành động. Nếu tôi không mở miệng, cả hắn lẫn phụ thân hắn đã chẳng phải chịu cảnh bị bắt.
Bởi thế, Sera tin rằng chính vì tôi mà phụ thân và anh trai cô ta mới rơi vào cảnh ngục tù. Đúng là mối thù trẻ con, vô lý hết chỗ nói. Nghe xong câu chuyện ấy, tôi không khỏi thấy bực bội.
Cảm xúc ấy hóa thành hắc ma lực tràn ra khỏi cơ thể, nhuộm đậm bóng tối quanh tôi. Sera kể lể một tràng, nhưng tất cả đều chẳng đáng bận tâm, trừ một điều. Vụ buôn nô của Gilan vốn là chuyện tôi giao cho Valm xử lý, và đúng là mồi lửa khởi đầu có thể do tôi mà ra.
Thế nhưng thất bại sau đó lại hoàn toàn do tầm nhìn kém cỏi và năng lực chẳng tới đâu của phụ thân Valm. Chỉ vậy thôi.
Nói thẳng ra là tự làm tự chịu. Để một tên trọc phú rẻ tiền dắt mũi thì chỉ có thể trách bọn họ. Tôi còn đưa cả gia huy Lightless ra mà kết cục lại thế này, chẳng khác nào bị bôi tro trát trấu vào mặt.
Gilan xem nhẹ lời khai của tôi, hơn nữa còn phớt lờ tất cả và gửi cả khiếu nại, như thế đã đủ bực rồi. Thế nhưng việc Bá tước biên cảnh Steria lại dung túng cho hắn thì càng khó lòng tha thứ hơn. Tôi sẽ cho chúng thấy hậu quả khi dám xem thường Lightless.
Điều đáng nói ở đây là tên Valm kia đã thua trận.
“…Này. Valm thực sự thua sao?”
Nghe câu hỏi của tôi, vai Sera run lên. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi ma lực tỏa ra, mặt cô tái đi nhưng vẫn cố gắng cất lời.
“Nghe nói là… anh ấy thua rồi.”
“Không biết ai nói, vậy mà ngươi lại tin vào lời đó sao?”
“Tại vì!... Tại vì đối thủ là [Kiếm Thánh]... hơn nữa anh ấy vẫn chưa về...”
Tôi bật cười khẩy. Sera ngẩng lên trừng mắt, nhưng rồi lại yếu ớt lảng đi.
Tôi gặng hỏi thêm.
“Ra vậy. Anh ngươi yếu đến mức dễ dàng thua trận như thế sao?”
“Không phải vậy! Anh tôi siêu mạnh! Không hề yếu chút nào...!”
Tôi vò đầu Sera.
“Đúng thế. Hãy tự hào đi, Sera. Anh ngươi là người đàn ông mạnh nhất mà ta từng biết. Chắc chắn không có chuyện thua trận đâu.”
Sera không hất tay tôi ra, chỉ nghiêng đầu bối rối.
“…Rofus Ray Lightless. Anh chẳng phải đã từng tấn công anh trai tôi sao? Lẽ nào… anh là bạn của anh ấy…?”
“Không tới mức gọi là bạn, nhưng ta thừa nhận sức mạnh của hắn. Nhân tiện, đừng có gọi đầy đủ tên họ dài lê thê nữa. Gọi là Rofus là được rồi.”
“Vậy… Rofus… san?”
“Ừ, làm tốt lắm đấy. Giỏi lắm, Sera.”
“Này, lại xoa đầu nữa à!”
Tôi lại vò tóc cô lần nữa, nhưng lần này thì bị hất ra. Đúng là bướng bỉnh thật.
Trong lúc chúng tôi còn vờn nhau như thế, màn đêm dần trôi.
Valm Rio Draconis. Trong câu chuyện, hắn còn vượt qua cả tôi và được xem là kẻ mạnh nhất trong Tứ Thiên Vương. Hắn mà thua ư, chỉ khi trời sập thì chuyện đó mới xảy ra. Chắc hẳn chúng đã lấy phụ thân hắn làm con tin hay gì đó rồi.
Chắc chắn là như thế. Phải là như thế. Nhưng nếu Valm thua thật…
Vậy thì hắn không còn là Valm mà tôi từng biết nữa. Valm sẽ không thất bại thảm hại như vậy.
Lúc đó, tôi sẽ tự tay chấm dứt mạng sống hắn.
***
Sau một đêm nghỉ lại trong ngôi làng lạnh giá, sáng hôm sau tôi đã vượt qua hai dãy núi. Trước mắt tôi là một công trình cao vút như tòa tháp dựng trên đỉnh núi.
Đây chính là tháp ngục khét tiếng mà Steria lấy làm tự hào, nó kiên cố đến mức được đồn là “bất khả xâm phạm và không ai có thể vượt ngục”. Một khi bị giam ở đây thì coi như vĩnh viễn không còn thấy ánh mặt trời. Theo lời Sera, Valm có lẽ đang bị giam ở đây.
Cô nghe lính gác tán chuyện mà đoán vậy, tuy nếu chỉ là tin đồn thì chuyến đi này coi như công cốc. Nhưng kệ đi.
Việc cần làm là kiểm tra xem Valm có trong đó không. Ngục tháp đồ sộ thật, nhưng dò tìm ma lực của tôi dư sức phủ cả khu vực. Trước dò tìm của tôi, mấy bức tường đá kia chỉ như giấy mỏng.
“Hừm…”
Tuy nhiên, dò tìm ma lực lại bị tòa tháp bật lại hoàn toàn. Hình như trên vách tường đã được giăng một kết giới đặc biệt để chặn ma lực. Đúng là xứng đáng với danh xưng “ngục tháp bất khả xâm phạm.”
Và rồi, dò tìm ma lực của tôi lại thu được một thứ ngoài dự liệu. Phản ứng ma lực mang dáng dấp giống tinh linh ấy, tôi làm sao quên được. Tôi quay người lại.
“…Chào buổi sáng.”
Một cô gái tóc trắng trong chiếc váy trắng lạnh nhạt cất lời chào.
“Chào cái gì mà chào! Rốt cuộc tối qua ngươi biến đi đâu hả?”
“Xin lỗi. Tôi không muốn bị người khác nhìn thấy.”
“Ta mặc kệ. Có cả khối chuyện ta muốn hỏi đây.”
Tôi nheo mắt nhìn, còn Yunner thì chỉ tay về phía ngục tháp.
“Trước hết cứ cứu Valm đã. Anh ấy đang bị giam dưới tầng hầm của tòa tháp đó.”
Xem ra Valm bị giam ở đây thật. Mà con nhỏ này còn biết rõ cả nơi giam giữ. Tốt thôi, đỡ tốn công tôi đi lục lọi.
“Nếu ta cứu Valm thì ngươi sẽ trả lời câu hỏi của ta, đúng chứ?”
Yunner chỉ khẽ gật đầu, rồi bỗng biến mất. Khi tôi nhìn lại, cô đã đứng sát bức tường ngục tháp. Cái quái gì vậy, dịch chuyển không gian à?
Tôi chẳng cảm thấy thuật thức hay phát động ma pháp nào cả. Giờ thì tôi cũng chẳng thèm ngạc nhiên nữa, nhưng rốt cuộc con nhỏ này là cái thứ gì?
Yunner chỉ vào ô cửa sổ gần đó, cứ như bảo tôi chui vào bằng lối này. Tôi thở dài, nhảy sang chỗ cô và làm theo. Nhưng cái “cửa sổ” đó... đúng hơn là một lỗ thông khí, nhỏ đến mức người thường chui qua cũng khó.
“Này... thật sự phải chui qua lỗ này à?”
Thẳng thừng bước tới cổng chính, tiện tay nghiền nát lũ lính gác rồi tiến vào thì có khi lại dễ hơn. Nhưng Yunner dứt khoát gạt đi.
“Không được. Đường này ít bị phát hiện nhất, và cũng nhanh nhất để đến chỗ Valm.”
“…Ra vậy.”
Nghe cô nói thế, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài thuận theo. Bị lính gác phát hiện cũng phiền, nhưng con đường này e rằng cũng chẳng dễ xơi gì cho cam.
Cái lỗ kia chỉ vừa đủ cho một người nhỏ hơn tôi chút ít chui qua. Nhìn sâu vào bên trong, đường hầm lại càng thu hẹp và tối đen đến mức không thấy nổi phía trước.
“…Quả nhiên ta nên đi từ cổng chính thì hơn―”
“Vào nhanh đi.”
“…Haa.”
Tôi thở dài, đành chui vào lỗ như cô bảo. Khiến đích tử của một hầu tước phải bò lổm ngổm trong cái hầm đen ám khói này, thiên hạ chắc chỉ có Yunner dám làm. Tôi bò bằng tay và đầu gối, để bụi than bám đầy mà lết từng bước. Yunner thì lặng lẽ theo sau.