Mùa xuân 4 tháng sau khi một loại Virus bí ẩn bắt đầu bùng phát lây lan. Hiện tại, thế giới đang trong tình trạng ban bố tình trạng khẩn cấp. Các công ti và trường học hiện đều được khuyến nghị cái gọi là "Học/Làm việc tại nhà".
Một thế giới mà mọi người khó có thể tự do gặp gỡ bạn bè hay hay những người khác. Bạn cùng lớp của tôi, hôm nay cũng vẫn than thở qua màn hình. Thật là chán khi không thể đi ra bên ngoài, thật khó khăn khi không thể gặp bạn bè, thật cô đơn, không có ai ở bên chăm sóc quan tâm.
.....Nhưng xin lỗi, tôi thì khác.
Tôi chẳng cảm thấy buồn hay cô đơn gì cả
Có lẽ nói như thế hơi vô tâm, nhưng cá nhân tôi, tôi thấy khá hài lòng với tình hình hiện tại.
Ý tôi là――――――――――――――――――――――――――――――――――――――
*Chọc.
"Uwa!?"
Tôi nuốt lại âm thanh kì lạ... bất ngờ thoát ra ngoài ý muốn. Cảm giác đột ngột bị chạm vào đùi.
Phía trước đặt máy tính của tôi, trên màn hình là một nữ giáo viên với vẻ mặt đầy nghi vấn "Hả?".
Có vẻ như giọng nói của tôi đã bị nghe thấy. Chúng tôi hiện đang trong lớp học online. Học sinh tham gia các lớp học do giáo viên giảng dạy tại các lớp học của trường bằng cách kết nối Internet từ điện thoại thông minh hoặc máy tính của chính mình ở nhà. Nó giống như một lớp học bình thường, chỉ khác là mỗi người đều đang ở một vị trí khác nhau.
Vì lí do nào đó, họ vẫn bắt buộc chúng tôi phải mặc đồng phục. Đó đúng là một quy định kì lạ mặc dù tôi không đến trường, dù sao thì điều ấy cũng đã được quyết định bởi nhà trường nên không có lí do gì để làm trái quy định đấy.
Giáo viên có trách nhiệm bật/tắt mic trong giờ học để cho học sinh phát biểu bài. Và ngay bây giờ chỉ có duy nhất 1 cái mic của học sinh đang được bật. Nhân tiện thì, cái hiện đang bật không phải là mic của máy tính tôi đang sử dụng để tham gia lớp học. Bởi vì tôi không phải người bị gọi trả lời bài. Thế thì tại sao giọng nói của tôi lại có thể truyền đến tai giáo viên được......
"Giọng nói vừa rồi là của...?"
"Em xin lỗi, đó là em trai của em"
Cô gái trả lời câu hỏi của giáo viên - người đang có vẻ còn đang ngờ vực bằng một giọng điệu hết sức bình tĩnh.
"Ồ, Hoshikawa-san, em trai của em vừa đến nhỉ"
"Vâng, có vẻ em ấy đến lấy cuốn sách tham khảo mà em đang sử dụng. Em xin lỗi"
Giáo viên dường như đã chấp nhận lời bào chữa của cô ấy. Bắt đầu đọc lại sách giáo khoa lần nữa.
Ah, thật may quá..., điều đó đã không bị phát hiện ra, thật may vì đã an toàn.
Ngoài ra, chủ nhân của giọng nói ấy không phải là em trai cô ấy. Không có quan hệ huyết thống, ngay cả trong lớp, mối quan hệ cũng rất mỏng manh, hoàn toàn là một người xa lạ.
Đó chính là lí do tại sao. Hiện giờ, dường như chẳng ai có thể nghĩ rằng chúng tôi cùng nhau sống cùng dưới 1 mái nhà.
Vì cùng sống chung nên khi học trực tuyến thì phía sau lưng chúng tôi đều cùng 1 bức tường, và giáo viên có thể nhận thấy điều đó...nhưng, lý do tại sao chúng tôi lại không bị phát hiện là gì... Bởi sở dĩ chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào với nhau ở trường. Ngay cả tôi - người được nhắc đến trong câu hỏi ban nãy, vẫn không thể tin được.
"Xin lỗi nhé, Yoshino-kun"
Sau khi tôi bình tĩnh trở lại, người bên cạnh tôi khẽ thì thầm một câu xin lỗi nhẹ nhàng. Thủ phạm đã chọc vào đùi tôi khiến tôi giật mình và là cô gái đã khai man với giáo viên. Cô thì thầm vào tai tôi có lẽ vì còn lo lắng rằng giọng nói của mình có thể vẫn còn có thể bị nghe được bởi chiếc mic mà giáo viên đã tắt. Tôi khá chắc rằng... cô ấy vẫn còn lo sợ về việc ấy. Không, sẽ rất lạ nếu không phải như vậy. Bởi cô mù tịt về khoản sử dụng cũng như là thiết lập cài đặt thiết bị. Để không làm giáo viên cảm thấy khó chịu, tôi thản nhiên liếc sang bên cạnh.
Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục học sinh đang trông có vẻ hối lỗi, tôi nhìn cô ấy. Đó là một cô gái xinh đẹp đến nỗi sẽ thật ngu ngốc nếu đánh giá vẻ đẹp đó. Mái tóc dài mềm mượt được nhuộm màu nhẹ trông như thể đang được xoã xuống. Da trắng, mịn màng. Điều đặc biệt gây ấn tượng là đôi mắt to tròn khiến bạn như đắm chìm vào đó nếu nhìn vào. Chà, sẽ không bao giờ có chuyện tôi nhìn trộm cô ấy đâu.Và...Đôi môi như cánh hoa anh đào không thể nhìn thấy từ bên ngoài bởi vì chúng được ẩn giấu sau lớp khẩu trang. Cô ấy không chỉ xinh đẹp. Sự mảnh mai như người mẫu có thể được nhìn thấy qua bộ đòng phục học sinh mà cô ấy đang mặc. Không cân xứng với cơ thể mảnh mai đó―đó là bộ ngực đầy đặn, đầy đặn đến mức muốn mù mắt. How?!, cô ấy đã ăn thứ gì để phát triển đến mức này vậy trời. Tại sao chất dinh dưỡng lại chỉ tập trung vào một phần...Không, tôi không muốn đi xa hơn nữa. Nó nên được coi như một kỳ quan của vũ trụ luôn đi.
Tên cô ấy là Hoshikawa Haruka.
Người ta đồn rằng cô là một tiểu thư trong một gia đình có nguồn gốc đã lâu đời hoặc đại loại như vậy và đồng thời còn là một học sinh xuất sắc đứng đầu lớp. Yea, cô ấy còn là cô gái xinh đẹp nhất lớp. Tôi không biết nhiều về con gái ngoài lớp nên không thể so sánh được, nhưng cũng không ngoa khi nói rằng cô ấy có lẽ là nữ sinh xinh đẹp nhất trường chứ chưa nói đến xinh đẹp nhất Tokyo.
Bởi vì, thật khó để có thể liệt kê được toàn bộ vẻ đẹp của cô ấy.
Đã có lúc cô ấy được tỏ tình đến 10 lần 1 ngày, và hơn 300 người đã tỏ tình với cô ấy chỉ trong 1 tháng(?!), Người ta nói rằng cô ấy đã được xếp hạng nhất trong ba năm liên tiếp trong bảng xếp hạng [những người mà thích hợp để làm bạn gái] trong trường do các nam sinh bình chọn.
Đó là lý do tại sao cô ấy là một người nổi tiếng ở trường trung học. Bất kể giới tính hay tuổi tác, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cô ấy. Và tôi Yoshino Kanata, một người luôn giữ khoảng cách với mọi người, một kẻ cô độc. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy từ một khoảng cách gần như vậy. Cuộc trò chuyện mà tôi có với cô ấy, người học cùng lớp với tôi khi tôi học trung học, chỉ một lần duy nhất. Sau đó, chính phủ và các lãnh đạo đã thông báo, chúng tôi đương nhiên tuân theo các biện pháp cách li xã hội.
Dù vậy, giờ tôi đang ở khoảng cách gần đến mức nếu mất cảnh giác thì vai của tôi sẽ chạm vào vai của cô ấy.
Hoshikawa Haruka ở đó, ở ngay bên cạnh tôi, nhìn tôi và nói chuyện với tôi... thành thật mà nói, tôi vẫn không thể tin được.
Trở lại vấn đề. Đó là chiếc mic từ máy tính của cô và đã được bật bởi giáo viên. Và lúc nãy, tiếng kêu của tôi đã lọt vào đó. Lý do tại sao Hoshikawa lại chọc vào đùi tôi chắc là vì cô ấy có việc gì đó muốn nói
Ủa mà, cô ấy là một cô gái tài năng và là học sinh đứng đầu lớp vậy mà lại ngớ người ra khi nhắc đến thiết bị máy móc. Từ trí thông minh đó khiến tôi không thể nào tin được, cô ấy không biết dùng bất cứ thiết bị máy móc nào, ngay cả đến chiếc điện thoại thông minh hay máy tính.
Đó là một sự thật không ai trong lớp biết. Kể cả tôi.
Chà, đó là lý do tại sao, tôi- người mới biết được điều đó không lâu, và hiện giờ tôi đang sống ở đây―nhà của Hoshikawa.
".... Chuyện gì vậy?"
Tôi che miệng lại và hỏi cô ấy.
Cô ấy gặp sự cố gì sao?
Để ngăn giáo viên phát hiện ra tôi đang nói chuyện trong giờ học, Tôi nhìn sang bên cạnh tôi như đang nhìn vào một quyển vở.
Hoshikawa nở một nụ cười nhạt trên môi.
Đôi mắt to đẹp được bao bọc bởi hàng mi dài, tỏa sáng như một bé mèo nghịch ngợm.
Tôi hiểu cái nhìn đó.
Nhìn phản ứng giật mình và bối rối của tôi khi bị chạm vào, Hoshikawa đang cảm thấy rất thích thú.
"Ưm...Máy tính của mình đang hoạt động rất kì lạ"
"Ở đâu nào?"
"Nn~, hoạt động không suôn sẻ.... cậu có thể sửa nó sao?"
"Ừm. Mình nghĩ mình có thể sửa được nó"
Nói rồi, tôi quay sang màn hình máy tính của cô ấy.
......Thực sự là rất phiền hà và rắc rối cho Hoshikawa.
Nếu tôi là 1 thằng có đầu óc dâm dục thì bây giờ tôi đã không thể thể hiện một bộ mặt thoái mái như này được.
Sự đụng chạm cơ thể không phải là điều gì đó có thể xem nhẹ. Eh tôi muốn cô ấy cảm ơn tôi vì đã là một quý ông.Tôi nghĩ vậy và bỏ qua nó... nhưng....
"N-nu!?"
Một âm thanh kì lạ phát ra. Lần này tôi bị chọc vào bên hông. Mặc dù lần này không bị lộ tiếng bởi mic nữa nhưng tôi lại hơi ngả người về phía sau. Vị trí của cái máy tính đã bị chuyển dịch một chút do tác động từ việc tôi va chạm vào bàn. Có chuyện gì thế? Tôi dùng ánh mắt để hỏi cô ấy - tôi cứng đờ người lại. Cặp đùi trắng nõn của Hoshikawa lộ ra. Có thể cô ấy không biết, bởi cô ấy đang hướng mắt về phía tôi.
-------Không, tôi không thể không nhận thấy điều này. Nó có mục đích cả.
Vì tai tôi bây giờ khá là đỏ. Tôi cố tình ho "kohon"
Hoshikawa đã cố tình để lộ đùi trong giờ học, và có vẻ rất thích thú với phản ứng bối rối của tôi.
-------Nhưng, cũng có thể tôi đã đoán sai.
Hoshikawa có vẻ thực sự không nhận thực được điều gì đang diễn ra.
Nếu đúng là như vậy, tôi nghĩ không nên để cô ấy tiếp tục để lộ cặp đùi trắng nõn nà và đầy khêu gợi đó ra nữa.
Vấn đề ở đây là làm sao tôi có thể để một cô gái với chiếc váy đó như này mãi được.
Nếu vì lí do nào đó mà tôi có thể nhìn thấy quần lót của cô ấy, và nếu nó được phản chiếu lên trên màn hình giáo viên đang nhìn, thì lương tâm tôi sẽ cắn rứt và những cảm giác tồi tệ sẽ bám theo tôi vì điều đó quá. Sensei là phụ nữ, nhưng chắc chắn Hoshikawa cũng sẽ không muốn bị nhìn thấy đồ lót dù có cùng giới tính đi chăng nữa.
Bên cạnh đó, các cô gái không nên ăn mặc các bộ quần áo quá hở hang mát mẻ cho cơ thể.
Đó là lí do tại sao tôi lại túm váy của Hoshikawa trong lúc cô ấy không để ý và nhẹ nhàng lén sửa lại nó.
"...E-eh"
Hoshikawa giật mình và run rẩy.
Ah, Tệ thật...Cô ấy đã nhìn thấy rồi sao?
Tôi nghĩ vậy và hướng mắt về khuôn mặt cô ấy.
Thật tệ khi chạm vào cô ấy mà không được phép, Tôi đã định xin lỗi cô ấy.
Tuy nhiên, Hoshikawa vẫn như thể chưa có chuyện gì xảy ra trong ngày hôm nay vậy
"C-...Có chuyện gì vậy Yoshino-kun?"
Hoshikawa hướng ánh mắt về phia tôi như thể cuối cùng cô cũng nhận ra ánh mắt ấy.
Tai đỏ, mặt cũng đỏ. Ít nhiều tôi cũng cảm thấy má mình đang dần căng lên.
Chà, Tôi thấy mình như đang co giật, vì tôi chính là người đã chạm vào váy của cô ấy mà không được chấp thuận.
"Ah...Cái đó. Váy, nó bị cuộn..gấp lại ấy"
"Eh, Là vậy nhỉ... xin lỗi nhé, cảm ơn cậu"
"Mặt cậu đỏ quá, tình trạng của cậu, cậu cảm thấy không khoẻ sao?"
"K-Không sao đâu"
"Là vậy sao. Vậy là tốt rồi."
Cô ấy có vẻ hơi run... chắc là vì hôm nay trời khá lạnh và váy của cô ấy bị cuộn lại.
Thường thì cô sẽ nói rằng mình vẫn ổn. Không cần thiết phải lo lắng nữa.
Nhưng có lẽ tôi sẽ đi pha cho cô ấy một ít trà nóng sau.
Chắc chắn, chắc chắn có 1 hộp trà ở trong bếp, có sữa trong tủ lạnh, tôi nghĩ tôi sẽ làm trà sữa. Hoshikawa, người không biết gì nhiều về thiết bị chắc chắn không thể làm trà sữa được
......Ngay cả khi nói vậy thì, dẫu sao đây cũng là nhà của Hoshikawa.
============================================================
Hiện nay.
Nhắc lại, bây giờ, thế giới đang trong tình trạng ban bố tình trạng khẩn cấp.
Các buổi học trên trường sẽ tiến hành học trực tuyến.
Bạn không thể đến trường, bạn không thể dễ dàng gặp các bạn cùng lớp ở bên ngoài, bạn không thể đi chơi khắp nơi, thế giới này đã trở nên ngột ngạt hơn trước. Không chỉ giữa những liên lạc với trường, mà còn việc giao tiếp giữa bạn bè tất cả đều qua trực tuyến.
Nếu bạn bị phát hiện rằng bạn đang đi gặp một ai đó ở ngoài đường trong thời gian cách ly xã hội thì bạn sẽ bị phạt rất nặng.
Dù cho xã hội bây giờ đầy một bầu không khí căng thẳng bệnh dịch như này.
Tuy nhiên, dù đứng trước tình trạng khẩn cấp như thế này, tôi chẳng cảm thấy cô đơn hay buồn tủi gì cả.
Bởi vì tôi đang sống chung với một cô gái xinh đẹp mà ai trong trường cũng ngưỡng mộ • Hoshikawa.
Chúng tôi học ở bên cạnh nhau, trong cùng một không gian, cùng giữ bí mật đó không chỉ với bạn cùng lớp mà cả giáo viên của mình.
Trong khi thế giới phải cách ly mọi người và xã hội phải kết nối trực tuyến, tôi hiện chính là người gần gũi nhất với Hoshikawa bây giờ.
Nhưng có một điều.
Cô ấy có một vấn đề nhỏ.
Đó là cô ấy không biết sử dụng các thiết bị máy móc...
........Và.
Tôi vẫn chưa phát hiện ý nghĩa sau những hành động, suy nghĩ có lúc hơi kì lạ của cô ấy.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage TN: chắc 'kohon' là tiếng ho