Chap 133: Người hiệp sĩ của gia tộc Elk (2)
Trước khi được cho phép vào trong, Prius phải trải qua một lần kiểm tra toàn diện nữa. Nhưng lần này còn kĩ càng hơn cả lần trước. Họ sờ từ đầu đến chân mọi ngóc ngách có thể dùng để giấu một con dao, thấm trí đến cả đế giày của anh cũng không bị bỏ sót.
Anh sau đó được dẫn đến đại sảnh và được diện kiến người chịu trách nhiệm cho thất bại của Công tước – đệ tứ Hoàng tử của Vương quốc Graycastle, lãnh chúa của Border Town đồng thời cũng là chủ nhân mới của toàn miền Tây, Roland Wimbledon.
Hoàng tử mang dấu hiệu đặc thù của dòng dõi Wimbledon – mái tóc màu xám. Khuôn mặt cậu nhìn rất trẻ, cùng lắm chỉ ngoài hai mươi. Ngoài màu tóc của cậu ra thì không còn đặc điểm nào của dòng máu hoàng tộc. Cậu không hề đội vương miện hay đeo bất cứ loại trang sức nào trên những ngón tay mảnh khảnh của mình, tay cậu thay vào đó lại đang cầm một chiếc bút lông. Không chỉ vậy, cậu cũng không mang găng tay – tất cả những điều này đều rất hiếm thấy ở một người thuộc tầng lớp quý tộc.
“Ngươi có phải là Prius Dessau, một hiệp sĩ thuộc về gia tộc Elk không?” Roland hỏi trong khi ngả người vào ghế và nhìn vào tờ giấy da.
“Đúng vậy, thưa Ngài,” Khi lên tiếng, Prius quỳ một gối xuống.
Anh không thể tin nổi rằng một cậu thanh niên râu còn chẳng có mà lại có thể lãnh đạo đám thợ săn và thợ mỏ đánh bại toàn bộ liên quân của Lãnh chúa tiền nhiệm của miền Tây - Công tước Ryan.
“Ngươi có biết đọc và viết không? Ngươi có thể đứng dậy trả lời.”
“Thần có biết, thưa Điện hạ, đấy là yêu cầu tối thiểu cho một hiệp sĩ,” Prius đứng dậy và bỗng nhiên nghĩ đến những hiệp sĩ già có được tước hiệu ở cái thời Vương quốc Graycastle vẫn còn chưa hùng mạnh như bây giờ, khi đó họ còn phong tước cho cả dân thường với thành tựu đáng kể trong quân sự, cho nên anh vội thêm vào, “Ý thần là, cũng như tất cả những hiệp sĩ thuộc thế hệ trẻ bây giờ đều có thể làm được.”
Hơn ba thập kỉ gần đây, với sự suy giảm về khai hoang và chiến tranh, cơ hội để đạt được thành tựu mang ý nghĩa quân sự và được ban tước vị trở nên ngày một nhỏ trong khi cùng lúc đó, những điều kiện khác trở nên quan trọng hơn đối với một hiệp sĩ. Nếu anh không cầm nổi bút hay không biết đọc hoặc viết một văn kiện thì sẽ rất khó để anh có thể cai quản lãnh địa của mình. Nhờ việc nhà Vua thiết lập những khu trại ở sườn núi Gió Bấc, khu vực biên giời phía Nam của Vương quốc Rạng Đông có sự gia tăng đột biến về lượng nhân tài ở đó. Nhưng đồng thời tiêu chuẩn để trở thành một hiệp sĩ cũng được đẩy lên một tầm cao mới.
Giờ đây trong khóa huấn luyện hiệp sĩ, điều đầu tiên học viên được học là cách đọc và viết, rồi sau đó, nếu họ muốn vươn lên nhưng tầng lớp cao hơn thì sẽ phải thông thạo đủ loại nghi thức hành xử.
Nhưng Prius không hiểu nổi tại sao Điện hạ lại hỏi anh câu này?
“Được rồi,” Hoàng tử gật đầu. “Đã đến lúc cho phán quyết của ta.”
Nghe vậy, Prius lập tức nín thở.
“Ngươi có hai lựa chọn, một là đến khu mỏ Northen Slope và làm việc ở đó 20 năm để chuộc tội, còn lựa chọn thứ hai là trở thành một thầy giáo và bắt đầu dạy cho nhân dân của ta cách đọc và viết. Ngoài ra, nếu làm thợ mỏ thì ngươi cũng sẽ không bị đối xử như nô lệ và sẽ được trả lương cùng với 3 ngày nghỉ mỗi tháng. Nhưng giáo viên không những được trả lương mà còn được cấp cho nhà ở miễn phí cùng 2 ngày nghỉ mỗi tuần. Tuy vậy, nếu ngươi chọn cái sau thì ngươi phải làm việc cho đến khi 50 tuổi và khi đó thì ngươi mới được phép thôi việc. Khi thời điểm đó đến thì dù cho ngươi không làm việc nữa thì vẫn được trả lương như thường.”
Sau khi nghe được tất cả những điều này, Prius cảm thấy nhẹ nhõm một chút, hiển nhiên như anh dự đoán là họ không phải đối mặt với án tử hay lưu đày. Nhưng hai lựa chọn vẫn khiến anh rất bối rối, ‘nghe như là công việc thợ mỏ đòi hỏi rất nhiều sức lực nhưng Điện hạ cũng nói rằng họ được trả lương và… nghỉ phép?’
‘Thêm nữa, không phải làm thầy giáo thì quan trọng phải là người có hiểu biết sao? Nhưng ngoài đọc và viết ra thì mình chẳng có tý kiến thức nào khác. Và giáo dục đám thường dân thì có ý nghĩa gì chứ? Điện hạ thật sự tin rằng Ngài ấy có thể dạy cho họ về nền văn hóa quý tộc hoàn chỉnh sao?
Tuy nhiên, điểm trọng yếu là cả hai phương án không đề cập tới chuyện sẽ sảy ra với lãnh thổ của anh.
Thế là, Prius gom hết cam đảm lại, ngửng lên nhìn Hoàng tử và cẩn trọng hỏi: “Kính thưa Điện hạ, thần không rõ chuyện gì sẽ xảy đến với lãnh địa của mình khi thần chọn một trong hai lựa chọn…”
“Từ thời khắc ngươi giương mũi kiếm chống lại ta thì lãnh thổ của ngươi đã không còn thuộc về ngươi nữa rồi,” Roland thẳng thừng đáp lại. “Về điểm này, ta đã thống nhất với người thừa kế gia tộc Elk rằng sau khi ngươi đưa ra quyết định thì bá tước mới sẽ gửi khoản bồi thường cùng toàn bộ gia quyến của ngươi đến Border Town nhằm dọn dẹp vùng đất và để người đó có thể bàn giao tước hiệu hiệp sĩ cho một người khác.”
Prius cảm thấy tuyệt vọng, ‘nhưng đó là lãnh thổ của thần, nhà cửa của thần cũng ở đó và còn có cả đám gà, đám vịt cùng một cái ao đầy cá nữa, những thứ đó thì có giá trị mấy đâu cơ chứ? Bá tước mới chắc chắn sẽ dẹp bỏ chúng ngay lập tức’… Chắc anh cũng khó mà thu được 30 đồng vàng từ đống đó. Bá tước vừa mới mất mà người thừa kế đã phũ bỏ gia tộc của chính mình, khiến cho Prius thất vọng tột cùng.
“Là kẻ đồng lõa với lũ phản động, những kẻ dám nổi dậy chống lại vương quyền thì đây chỉ là một hình phạt nhẹ nhàng.” Roland ngừng lại, “Tuy nhiên, tại sao ngươi lại tỏ ra nuối tiếc nhiều đến vậy cho một vùng lãnh địa cỏn con chứ? Dù cho ngươi chọn trở thành thợ mỏ hay là thầy giáo thì chỉ cần tích cóp đủ tiền thì ngươi cũng có thể mua được mảnh đất của riêng mình.”
Nghe được câu này, tinh thần Prius phấn trấn trở lại, đào bới hiển nhiên không phải công việc ưa thích của anh, nhưng lựa chọn còn lại… “Thưa Điện hạ, thần có thể biết liệu lương của giáo viên cao đến đâu không?”
“Đối với giáo viên sơ cấp, ngươi sẽ được trả cho 20 đồng bạc mỗi tháng và tăng thêm 5 đồng bạc mỗi năm cho đến năm 50 tuổi. Sau tuổi 50, lương của ngươi sẽ bằng với mức lương cao nhất trước đó, tuy nhiên, công việc giáo viên không thể được kế thừa hay chuyển giao lại.”
Bằng chút kiến thức về tính toán, Prius tính được rằng anh sẽ nhận được mức thu nhập hằng năm là gần 3 đồng vàng, hơn nữa, nó sẽ tăng theo năm. Cho nên chỉ cần anh làm được 4-5 năm thì mức thu nhập sẽ cao bằng của cả lãnh địa của anh hiện tại. “Thưa Điện hạ, danh hiệu Giáo viên sơ cấp có nghĩa là gì ạ?... còn có các loại giáo viên khác sao?
“Tất nhiên là cũng có các công việc khác. Giáo viên sơ cấp gần như chỉ dạy đọc và viết các chữ cái, trong khi đó Giáo viên trung cấp và Giáo viên cao cấp phụ trách giảng dạy đủ loại kiến thức khác nhau. Chỉ cần là năng lực đặc thù có thể giúp ích cho sự phát triển của Border Town thì ngươi có thể dành được một vị trí.” Roland ngồi thẳng dậy, “Thế nào, ngươi có bất kì kĩ năng nào khác không? Ta không hỏi đến cưỡi ngựa với đấu thương đâu đấy.”
‘Không sao vì đằng nào thần cũng tệ khoản đó,’ Prius nghĩ thầm. Anh chần chừ, rồi lên tiếng: “Bẩm Điện hạ, thần giỏi nuôi gà và vịt. Thần cũng rất khá khoản câu cá nữa.” Khoảnh khắc anh nói lên thành lời cũng là lúc anh lập tức hối hận về lời nói của mình. Thể loại kĩ năng gì vậy? Nếu anh bị vứt vào nơi hoang dã thì anh có thể sinh tồn được. Những quý tộc khác cũng có nuôi mèo hoặc chim chóc nhưng chúng không hấp dẫn Prius cho lắm. Còn về câu cá… cũng giống như săn bắn vậy, nó có lẽ chỉ được tính là sở thích của bản thân anh thôi.
Thế nhưng, anh sẽ chẳng thể tin nổi rẳng Điện hạ lại thích thú với những kĩ năng của mình, “Ồ? Thế ngươi nuôi chúng như thế nào? Giải thích cho ta nghe được không?”
Không còn cách nào khác ngoài việc gắng hết sức mình và giải thích hoặc không thì thất bại, Prius bắt đầu nói về những kiến thức anh tích lũy được.
“Ờm, theo như kinh nghiệm của thần trong lĩnh vực chăn nuôi gia cầm thì quan trọng là phải thêm thóc vào trong đống rơm rạ, như vậy con non sẽ lớn nhanh hơn. Thêm vào đó, nên trộn thóc với cát, nó cho hiệu quả tương tự nhưng đồng thời giúp tiết kiệm thức ăn. Cũng nên đặt chuồng ở một nơi thông thoáng để đám gia cầm được bảo vệ khỏi nắng, mưa và cái lạnh. Đặc biệt là vào những ngày hè nóng bức, nếu không có chuồng trại thì những con mái chắc chắn sẽ ngừng đẻ trứng. Cần phải chuẩn bị ít rơm để tránh cho lũ gà khỏi chết cóng. Ngoài ra, nếu Ngài cho chúng ăn một ít cá hàng tháng thì chúng sẽ hiếm khi bị bệnh, và tất nhiên vệ sinh phân gà thường xuyên cũng rất quan trọng nữa…”
Khi bài diễn thuyết của anh dần đến hồi kết, anh phát hiện ra rằng Điện hạ bắt đầu bật cười. “Đúng vậy, có vẻ như giới quyền quý miền Tây cũng không hẳn là vô tích sự.”
“Điện hạ?” Prius không hiểu được ý của Hoàng tử.
May thay, Roland Wimbledon nhanh chóng giải tỏa nỗi sợ cho anh, “Ta sẽ cử người đi mua một đàn gà và vịt từ thành Longsong, cùng lúc ta cũng sẽ ban cho ngươi một mảnh đất ở phía nam Border Town làm nơi để ngươi nuôi chúng. Lương của ngươi sẽ tương ứng với Giáo viên trung cấp. Trong năm đầu, ngươi sẽ nhận được 50 đồng bạc mỗi tháng và tăng thêm 10 đồng bạc mỗi năm. Tất nhiên, nếu ngươi thất bại trong việc chăn nuôi gia cầm thì ngươi chỉ còn một lựa chọn là khu mỏ thôi đấy.”