Tràn ngập thủ đô là những tiếng hò reo chúc mừng.
Những lời hoan hô đấy đều nhằm vào đội quân vừa trở lại. Ăn mừng cỡ này cũng chẳng lạ gì khi tính đến một chiến thắng, việc thành công lấy lại một pháo đài.
Bước qua cổng thành đầu tiên là chỉ huy, Hoàng tử Điện hạ cùng các cận vệ hoàng gia vây quanh. Cậu ta cưỡi ngựa một cách uy nghi. Quả nhiên một hoàng tử phải quen với mấy sự kiện này rồi chứ nào như tôi.
Ngay sau hoàng tử là một cỗ xe ngựa được kéo bởi một con ngựa chiến. Đứng trên đó là tổ đội anh hùng, dẫn đầu bởi [Anh hùng] Mazell Hearthing. Hẳn đám đông đến này phải làm cậu ta ngạc nhiên lắm. Song một điều tốt là cậu ta đã nhanh chóng hồi phục và bắt đầu mỉm cười, vẫy tay tới đám đông.
Các thành viên khác của tổ đội còn mơ màng cũng bắt đầu làm theo cậu ta.
Về phần tôi sao? Không, tôi không có diễu hành.
“Mọi người! Xin lùi lại để tránh gặp nguy hiểm. Augen, cậu lo phía bên đó nữa!”
“Đã rõ!”
Tôi đang kiểm soát đám đông.
Sự huyên náo này là do những hiệp sĩ bị thương ban nãy mới trở về thủ đô. Họ được giao việc truyền đạt hai tin đến lâu đài hoàng gia.
Đầu tiên, thành công đoạt lại pháo đài Veritza.
Thứ hai, thất bại của đệ tam tướng quân quân đội ma vương, Dreax.
Cơ mà họ lại cứ thế mà thông báo tin đó ầm ĩ khắp thủ đô. Tôi hiểu vì rất hạnh phúc nên họ mới làm vậy, nhưng thế lại khiến chuyên vô cùng huyên náo.
Ngay hôm sau, các tin khẩn được gửi đến các quý tộc còn ở thủ đô cho quân đội họ di chuyển chuẩn bị cho sự trở lại của quân đội chính, bao gồm cả việc kiểm soát đám đông. Cũng bởi, sau khi đánh bại một ma tướng, quân đội lại đàn áp người dân sẽ chẳng phải chuyện gì vui cả.
Hah… Tôi cũng vừa trở về mà.
Quân đội ý tộc gồm các hiệp sĩ, hiệp sĩ tập sự và quân lính thương làm nên một rào cản người quanh cuộc diễu hành. Nhờ thế họ đã có thể ngăn những người liều lĩnh xông vào cuộc diễu hành.
Song có một thứ tôi không thể ngăn được.
Tiếng ồn.
Tiếng hét cao giọng của phụ nữ, tiếng hoan hô ầm ĩ và những lời chúc mừng. Những tiếng ồn đó làm tai tôi đau nhức.
“Mà, mình cũng chẳng thể trách họ vì hành động thế này được.”
Trong trò chơi, bất kể đang diễn ra sự kiện gì, những lời các NPC người dân nói đều không thay đổi. Chỉ khi một điều kiện đặc biệt xảy ra, họ mới nói những lời khác.
Cơ mà trong thực tế, những người này đã luôn sống trong lo sợ. Họ chưa từng biết khi nào quân đội ma vương sẽ tấn công. Ngoài tường thành kia cũng là những con quái vật hung dữ.
Bởi thế, tin lấy lại một pháo đài và thất bại của một tướng quân quân đội ma vương hẳn đã làm cho lòng họ vui và nhẹ nhõm.
Tôi hiểu những xúc cảm của họ. Nhưng với một nhân vật còn chẳng mang vai trò hỗ trợ như tôi, mất sự kiện bất ngờ như này chỉ cơ bản là một nỗi phiền phức.
Như hiện tại vậy, tôi phải mang trọng trách kiểm soát đám đông.
Tôi cần nghĩ về việc phải làm nếu đám đông có ai bị thương. Thế giới này không có khái niệm xe cứu thương, song tôi có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa bên vệ đường để thay vai trò đó. Tôi nên chuẩn bị ở con phố nào đây nhỉ?
Khi đang nghĩ thế, đám đông trước tôi đột nhiên sôi nổi hẳn.
À, lý do là tổ đội anh hùng đã qua đây. Chắc Mazell đã chú ý đến tôi. Cậu ta mỉm cười rồi nháy mắt với tôi. Tôi nghĩ mình cũng đã thấy răng cậu ta tỏa sáng, cơ mà chắc đó chỉ là hiệu ứng ánh sáng thôi.
Tôi nở lại một nụ cười chua chát với cậu ta. Tên khốn đẹp mã, cậu ta làm tôi ghen tị quá. Chúng tôi chỉ tương tác trong thoáng chốc.
“Kya… Anh hùng-sama đang nhìn tôi kìa!”
“Ngài ấy còn nháy mắt với tôi nữa!”
“Là nháy mắt với tôi chứ không phải cô!”
“Xin hãy lùi lại để tránh nguy hiểm!”
Đám đông đang ngày càng điên cuồng. Tên khốn Mazell này, tôi sẽ ghi thù cậu.
Đêm đó.
Ở một góc quán rượu đầy âm thanh nâng lý chúc mừng, tôi đang thưởng thức cốc bia thì cậu ta đột nhiên ngồi trước mặt tôi.
Nhân tiện, ở thế giới này có một luật bất thành văn rằng trẻ dưới 10 tuổi phải đi cùng với cha mẹ mới được uống. Dù không có luật gì về độ tuổi chính thức để được uống trong vương quốc nên cơ bản đứa trẻ cũng có thể uống được, cơ mà tôi không phải kiểu sẽ cho một đứa bé uống đâu.
“Tôi ngồi đây được chứ?”
“Cậu nên hỏi điều đó trước trước khi ngồi cái đã.”
Uống nốt chỗ còn lại, tôi trả lời người đàn ông đội mũ trùm đầu với nụ cười chua chát.
“Ngài ở đây sẽ không gây vấn đề gì chứ, anh hùng-sama?”
“Chả phải cậu cũng ở đây sao, bá tước-dono?”
Cả hai chúng tôi đều nói đùa. Quan hệ của cả hai đã quá thân thiết đề làm vậy rồi.
“Wow, ở đây sôi động quá ha?”
Dù giọng nói có phần mệt mỏi, đương nhiên trong đó cũng chứa chất những hạnh phúc.
“Đó là bởi sự kiện hôm nay rất to lớn đấy, đúng hơn thì, sao CẬU lại hỏi điều đó thế?”
“Cậu nói đúng,” cậu ta cười cười nói vậy. Gương mặt khi đang cười của cậu ta cũng hấp dẫn như đã đoán.
Tôi gọi chủ quán và gọi hai cốc bia cùng chút thức ăn.
Trong lúc đó, sau khi dám chắc bức tường đã che đi khuôn mặt để không ai thấy được, Mazell cởi bỏ mũ trùm ra.
“Hỏi điều này có hơi muộn vì đồ ăn đã gọi rồi, cơ mà cậu chưa no sao?”
“Nah, đói lắm chứ. Nãy bởi mấy quý tộc cứ nói chuyện với mình nên nào có thời gian ăn.”
Lần này cậu chỉ gượng cười. Đương nhiên, rất nhiều người, đặc biệt là các tiểu thư, hẳn phải muốn nghe những thành tựu chàng anh hùng đẹp mã này lắm.
Mazell được trao tặng một huân chương, nhưng trong thế giới này, đó chưa chắc đã là một chuyện tốt. Đặc biệt bới Mazell là một thường dân. Huân chương được làm bởi các vật liệu quý, ý tôi là nó dành cho anh hùng mà. Chỉ những quý tộc trong vương quốc này mới thích mấy thứ gia vị như thế thôi.
Giả dụ như làm một bữa tiệc ăn mừng.
Chà, vì đã ở đây nên hẳn cậu đã phải trải qua bữa tiếc đó, làm tốt lắm, tôi nghĩ vậy khi đồ ăn cùng bia được đưa lên. Phải nói xúc xích của thế giới này rất ngon.
Quả thật, ông chủ quán rượu phải là một người hiểu chuyện. Ông ấy không hỏi gì sau khi thấy khuôn mặt Mazell. Tôi có nghe được một lời đồn rằng trong quá khứ, kể cả khi đại hoàng tử lúc trẻ có lẻn vào quán rượu này, ngài ấy đã có thể tận hưởng một quãng thời gian thoải mái.
“Mừng trở lại an toàn.”
“Nâng ly.”
Chúng tôi uống cạn cốc bia của mình. Thở lấy một hơi thỏa mãn, cả hai đều bật cười.
“Thế này đúng là còn hơn cả bữa tiệc mà.”
“Đồng ý.”
Tôi cũng nghĩ uống trong một quán rượu tuyệt hơn hẳn so với đến bữa tiệc.
Rốt cuộc, tôi là một cựu nhân viên văn phòng mà.