Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 40

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2141

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Phần 4 : Dĩ nhiên Yuri sẽ tiếp diễn, mãi mãi - Chương 01

Chương 1 – Tranh chấp của Quỷ

Tôi tỉnh dậy.

“…”

Những đường vân gỗ phản chiếu trong tầm mắt mờ ảo của tôi.

“…”

Tại sao mình còn sống, đây là Âm Phủ sao?

Giữa cơn mê man, tôi cố gắng suy nghĩ về tình hình hiện tại.

Tôi… tôi đã chuyển sinh vào thế giới của một game Yuri… trong thân xác của Sanjou Hiiro… và cuối cùng cũng đã đạt được ước nguyện bấy lâu… nhưng… có vẻ như ngay cả sau khi đã giết Hiiro và Arshariya, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc… Chậc… tại sao mình lại còn sống cơ chứ…

Khi tôi thử cử động, một cơn đau dữ dội ập đến, và tôi nhận ra toàn thân mình đang quấn đầy băng gạc. Một con người không thể nào sống sót sau khi bị cuốn vào vụ nổ đó, và chắc chắn đây không phải là thứ có thể xử lý chỉ bằng vài lớp băng. Nhưng hiện tại, tôi đang sống và được chữa trị.

Tệ rồi… mình sắp mất ý thức nữa…

Cơn đau và cơn sốt này thỉnh thoảng lại khiến tôi ngất đi.

“…”

Không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, tôi đảo mắt nhìn quanh.

Có một chiếc bàn thấp với những bông hoa trắng đặt trên đó, trông như đồ cúng. Chiếc đồng hồ treo tường với mặt số mười hai vạch đang đung đưa con lắc, nặng nề điểm từng nhịp thời gian trôi. Ngay sau đó, hình ảnh của Hiiro cũng phản chiếu trong một tấm gương lớn có khung bằng đồng bị oxy hóa gần đó, và tôi thấy được bộ dạng sắp chết của mình.

Đúng lúc ấy, tôi đột nhiên cảm nhận được một sự hiện diện từ đâu đó. Nó đến từ góc phòng. Có ai đó đang ở đó, ẩn mình trong bóng tối và nhìn chằm chằm vào tôi.

Này, đây là đâu…?

Không thể thốt nên lời, tôi lịm đi.

Một lần nữa, tôi tỉnh dậy.

Vì lý do nào đó, cơ thể tôi có cảm giác là lạ. Nhồn nhột.

“…”

Ba cô gái đang đứng bên cạnh chiếc giường tôi nằm. Họ đang cẩn thận lau sạch vết bẩn trên người tôi từ cả hai phía. Và khi cơ thể bị sờ mó khắp nơi, tôi đột nhiên nhận ra một điều.

Tôi đang khoả thân.

Mấy cô gái này không thấy ghê tởm khi lau người cho một thằng đàn ông sao?

Họ lau khắp người tôi như thể đã quen với việc này. Như một lẽ tự nhiên, họ cũng lau sạch cả những vết bẩn ở giữa háng tôi, hay nói đúng hơn, ngay cả những bộ phận trên cơ thể mà người khác không thể nhìn thấy cũng được họ lau chùi sạch sẽ.

“Đ-đồ biến thái…!”

Với cảm giác xấu hổ và nước mắt lưng tròng, tôi tuyệt vọng thì thầm.

“Đ-đồ biến thái… lũ cầm thú các người… dừng lại…!!”

Các cô gái nhìn nhau rồi mỉm cười, như thể muốn nói 『Đến giờ này rồi mà ngài còn nói gì vậy』.

“Thủy Tổ-sama.”

Mái tóc đỏ thẫm. Cô gái đeo đôi khuyên tai trông như những giọt lệ đang nhỏ xuống, ghé môi sát tai tôi và nhẹ nhàng thì thầm.

“Bây giờ, ngài không cần phải suy nghĩ gì cả, cứ ngủ đi ạ.”

Nói rồi, cô ấy chạm đầu ngón tay vào trán tôi và một cơn buồn ngủ ập đến không báo trước.

Cứ như vậy, ý thức của tôi dần phai nhạt… và tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, tôi đã tỉnh lại rồi ngất đi không biết bao nhiêu lần.

Và mỗi lần như vậy, tôi đều thấy mình đang được lau người, được dọn dẹp chất thải, được ai đó đút cho ăn, ngủ cùng, nghe vài bài hát, được kể vài câu chuyện trước khi ngủ, và vân vân… ba cô gái thân thiện một cách kỳ lạ ấy luôn chăm sóc tôi từng giây từng phút.

Có lẽ nhờ sự tận tụy đó mà cuối cùng tôi cũng bắt đầu đứng dậy được, dù vẫn cần người dìu. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều việc tôi không thể tự mình làm.

“…”

“Ano, làm ơn đừng nhìn tôi từ bên cạnh như vậy… làm ơn…”

“Thần xin lỗi, thần chỉ lo lắng thôi ạ.”

Có lẽ vì họ lo tôi sẽ ngã nên họ còn giám sát tôi cả trong phòng tắm.

“Kyo-sama? Ngài có thấy ngứa ở đâu không ạ? Có ổn không ạ~?”

“…”

“Ể~? Hay là ngài đang ngại ngùng? Dễ thương quá đi~!”

Khi đi tắm, tôi cũng được họ tắm cho.

“Xin ngài hãy dạng chân ra.”

“L-làm ơn tha cho tôi chuyện đó đi…!!”

“Không sao đâu ạ, cứ dạng ra đi (banh ra trong một nốt nhạc).”

“Không cần phải banh rộng đến thế!! Tuyệt đối không cần phải banh rộng đến thế!! Chỉ là lau chùi giữa hai đùi thôi mà có cần phải bắt tôi dạng chân thành hình chữ V không hả!! Mấy người còn muốn tôi dùng chân làm dấu V-sign nữa hay gì!!”

Dù đã được đi tắm là tốt rồi, nhưng tôi lại bị lau chùi giữa hai chân trong tư thế dạng hình chữ V.

Để không phải trải qua sự xấu hổ như vậy nữa, tôi không ngừng cầu nguyện cho mình mau chóng bình phục. Và cuối cùng, tôi đã có thể tự đi lại một mình.

“…”

Khi tôi bước ra khỏi phòng, một mặt nước màu xanh u ám trải rộng trước mắt.

Giữa màu xanh trải dài bất tận ấy là một căn biệt thự bằng gỗ. Một chiếc thuyền nhỏ được buộc vào căn biệt thự nổi trên mặt nước, được chống đỡ bởi những cây cột cắm sâu xuống đáy, khiến con thuyền trông như sắp bị sóng cuốn đi.

Nhìn con thuyền đang chòng chành… tôi thở dài rồi quay trở lại biệt thự.

“Trước hết, cảm ơn. Giờ thì vào vấn đề chính thôi.”

Dù người vẫn còn quấn băng, tôi hỏi cô gái có mái tóc đỏ thẫm.

“Cô là người tốt bụng nào đã không để tôi chết vậy?”

“Tên thần là Sylphyel Diablot.”

Mỉm cười– cô ấy vẫy chiếc đuôi đen bên cạnh mặt mình.

“Một thượng cấp ác quỷ. Thần đã phục vụ Thủy Tổ-sama từ 382 năm trước. Chúng thần đã đưa ngài từ con tàu của loài người về đây và hỗ trợ chữa trị. Được hỗ trợ chữa trị cho ngài là vinh dự và niềm vui lớn nhất của chúng thần.”

Cô ta vừa nói thượng cấp ác quỷ à?

Nghĩ đến việc mình đang tay không tấc sắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.

Mặc dù cô ta vẫn đỡ hơn ác quỷ, nhưng nếu gặp phải ở giai đoạn đầu game, cô ta là một nhân vật trùm ở cấp độ có thể giết tôi ngay lập tức… và không giống như tộc elf hay tinh linh, họ rất không hợp với con người trong thực tại… và dĩ nhiên, họ mạnh hơn tôi bây giờ…

“Còn cô gái kia thì sao?”

Cô gái trong bộ trang phục điệu đà nháy mắt với tôi.

“Tôi là một chúa tể ma cà rồng.”

“… thế còn người kia không có ở đây lúc này?”

“Cô ấy là một vua lich.”

A, tệ rồi… mình giống như một dân cày RTA chạy thẳng qua các con trùm ở cấp thấp để rút ngắn thời gian… Cứ như thể mình bị dịch chuyển đến màn cuối vậy… dù vừa mới nghĩ mình còn sống, nhưng có vẻ mình sắp chết lần nữa rồi…!!

Bị bao vây bởi các nhân vật trùm, tôi lo lắng hỏi các cô gái.

“Vậy thì, ano, Thủy Tổ-sama là sao… và là ai…?”

“Dĩ nhiên là ngài rồi ạ. Đây là căn cứ của phe Arshariya thuộc Tà Thần Giáo. Từ nay về sau, Thủy Tổ-sama sẽ cần phải lãnh đạo phe Arshariya này.”

Tôi không thực sự hiểu cô ta đang nói gì, nhưng… tôi biết rằng nếu họ biết tôi đã giết Arshariya, tôi sẽ chết ngay lập tức!! Mình đang ở ngay giữa cái sào huyệt chết tiệt của kẻ thù, vui quá, vui quá!! (Cố tỏ ra can đảm)

Vẫn trong tình huống kỳ lạ này, tôi mỉm cười hỏi.

“Ma cụ của tôi đâu?”

“Nó ở đây ạ.”

Cô ta búng tay và thanh Kuki Masamune xuất hiện trên bàn, tạo ra một tiếng động lớn.

C-chuyện này tệ thật rồi… mặc dù mình đã mang theo cả bảng điều khiển để dịch chuyển tức thời… Nhưng dù có chạy trốn, họ cũng sẽ bắt kịp trong vài giây và giết mình… làm ơn tha cho tôi khỏi bị giết mà không biết tại sao mình còn sống…

“C-cảm ơn.”

“Không có gì ạ. Ngài còn yêu cầu nào khác không?”

Tôi trả lời câu hỏi của cô ấy.

“Đây là dị giới, phải không? Tạm thời, tôi muốn quay trở lại Học viện Phép thuật Otori ở thực tại… có được không…?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Chúng thần không có quyền hạn chế hành động của Thủy Tổ-sama. Thủy Tổ-sama cũng nắm trong tay quyền sinh sát của chúng thần. Xin ngài cứ tự nhiên hành động.”

Nhẹ nhõm, tôi thở phào một hơi.

Tạm thời, mình phải quay về thực tại và sơ tán đến chỗ của Sư phụ. Dù mấy cô gái này có mạnh đến đâu, họ cũng chẳng là gì trước mặt Sư phụ cả.

Chết tiệt… Ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh thật sự (của người khác)…!!

“Vậy thì, tôi sẽ quay về thực tại–”

Rầm

Đột nhiên, một bóng người phá tan trần nhà, xuyên thủng sàn nhà và đâm xuống mặt nước, tạo ra một tiếng động khủng khiếp.

Nước bắn lên từ cái lỗ dưới chân tôi, nhưng Sylphyel ngay lập tức dùng tay chặn những tia nước sắp bắn vào tôi, như thể đó là điều tự nhiên.

“Làm êm hơn một chút đi, Heine.”

Cô gái nhảy lên từ mặt nước rồi bẻ cổ, một tay cầm cây trượng hình khúc xương.

“Không được, chúng quá đông.”

“Là phe Reise Lute à?”

“Không, là phe Fairlady.”

“Ể, thật sao? Con cáo cái đó đang nghĩ gì vậy? Chẳng phải nó mang ơn Arshariya-sama đến mức cả đời cũng không trả hết sao~? Dù đây là một cơ hội tuyệt vời, nhưng bất công cũng có giới hạn chứ!!”

“Hai người xử lý đi. Tôi sẽ đưa Thủy Tổ-sama đến thực tại. Phiền phức thật… ồ, có bụi trên quần áo của Thủy Tổ-sama.”

Sylphy ngồi xuống và phủi bụi trên quần tôi. Phía sau cô, người đang tao nhã phủi đi vết bẩn trên quần tôi, một trận chiến khủng khiếp đang diễn ra.

Hai thuộc hạ của Arshariya dễ dàng vung ma cụ của họ chống lại hàng chục thuộc hạ đang tấn công.

“Vậy thì, thần sẽ dẫn ngài đến cổng không gian gần đây.”

“Không, không, họ sẽ ổn chứ?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Nếu họ chết chỉ vì dập mấy đám cháy con con này, thì họ cũng chỉ đến thế mà thôi, không xứng đáng là cấp cao của phe Arshariya.”

Chà, họ quả thực đang chiếm ưu thế trong trận chiến đó. Có vẻ không cần giúp đỡ.

Thế là, tôi đi theo Sylphyel và–

“Tìm thấy chúng rồi!!”

“Hành trình của ngươi kết thúc ở đây, chuẩn bị đi!!”

Một thuộc hạ có vẻ thuộc phe Fairlady xuất hiện và chặn đường chúng tôi.

Ngay lúc đó, một sát khí kinh người tỏa ra từ Sylphyel và tôi vội vàng ngăn cô lại khi cô định âm thầm tiến lên.

“Không, để tôi. Cô lùi lại đi.”

“… vâng, đã hiểu.”

Sau khi ngăn được Sylphyel, người có lẽ đang định giết tên thuộc hạ, tôi thản nhiên bóp cò và–

“Hả?”

–mười hai Mũi Tên Hư Vô ngay lập tức được tạo ra quanh cánh tay tôi.

“Cái quái–”

“Chết đi!!”

Không đợi tôi nói hết lời, đám thuộc hạ lao về phía chúng tôi và tôi theo phản xạ vào thế bằng cánh tay phải.

Và tôi đã thấy nó.

Vô số đường ray hiện ra trong tầm nhìn của tôi. Mọi quỹ đạo mũi tên mà tôi tưởng tượng trong đầu đều được hiển thị và xây dựng ngay lập tức, khiến tôi kinh ngạc mở to mắt, trước khi– tôi bắn.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bức tường trước mặt tôi– biến mất.

Với một tiếng gầm rú, trần nhà bị thổi bay, khiến những mảnh gỗ văng tứ tung, và một cơn gió dữ dội táp vào người tôi.

Trong một thoáng chốc, tôi đã cố tình bắn trượt.

Những tên thuộc hạ mất hết sức lực ở nửa thân dưới sau khi chứng kiến cảnh đó liền run rẩy ngước nhìn tôi.

Mặt khác, Sylphyel mỉm cười thì thầm, vỗ tay tán thưởng.

“Làm tốt lắm ạ.”

… Không, thật sự, cái quái gì thế này?