~ Translator : Masa~ Edit : All For Love
Đón xem chương mới trước 1 ngày tại web team dịch. Chúc các bạn đọc vui vẻ
__________________________________________________________
“A-chan, em lại định kể một câu chuyện khác à?”
Em gái tôi khóc thét lên khi tôi đốt cháy những lá thư bằng miếng gỗ sắt nóng.
“Ồ… Anh đang nghĩ đến lúc dạy em nhiều hơn về chữ viết.“
Có thể nếu bạn sống ở thủ đô hoặc một thành phố lớn, nhưng ở nông thôn, không có trường học nào cả. Tỉ lệ biết chữ là một trên mười người .
Dĩ nhiên, nếu bạn không biết gì về nó, bạn vẫn có thể làm nó, nhưng nếu bạn có thể đọc lá thư thì không mất mát gì, mà bạn sẽ có cuộc sống tốt hơn. Một cuộc sống mà bạn có thể đọc sách sẽ làm phong phú thêm tâm trí của bạn.
Dù sao, trong kỷ nguyên mà công nghệ làm giấy kém phát triển, sách rất là mắc. Nó là vật hiếm có mà bạn không thể mua trừ khi bạn là một gia đình quý tộc, giống như phiên bản đặc biệt của một số sách nhất định.
Khi tôi dạy chữ viết cho một ông chú ở hiệu thuốc, tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ và đủ để mua một cuốn sách từ người bán rong để đọc. Em gái tôi khá quan tâm và muốn tôi dạy cho. Mặc dù, tôi chỉ nhớ được khoảng 17% của nó.
Lúc đó tôi đang học và tôi vẫn không thể hiểu hết tất cả những quyển sách tôi có thể mua được như là một số cuốn sách du lịch, bảng thuật ngữ thảo mộc và sách lịch sử.
Tôi dựa vào câu chuyện cổ tích để dạy các từ ngữ bằng cách làm cho họ muốn tìm hiểu điều gì đã xảy ra.
Tôi cố gắng làm giấy nhưng nó gặp phải rất nhiều rắc rối hay tôi nghĩ vậy. Đó là khi tôi nhận ra nó không phải là giấy.
Có quá nhiều cây cối vừa bị thối rữa. Tôi có sức mạnh để chặt cây và bởi vì tôi có phép thuật đất nên tôi có thể tạo ra con dấu để in chữ.
Mặc dù một câu chuyện trở nên hơi cồng kềnh trên một bảng ván ép cỡ A3, tôi đã làm một tầng hầm với ma thuật đất để có phòng.
Bạn có thể theo dõi nó. Bạn có thể đọc nó. Tôi đã thực hiện một bảng cửu chương và dạy các phép tính. Nó cũng là vật liệu giảng dạy tốt như da.
Mà, trong trường hợp của em gái bé nhỏ của tôi, em ấy thích nghiên cứu bảng chữ cái trong khi nghe những câu chuyện tôi kể. Em ấy sắp xếp các từ có thể nhớ được và đọc to chúng.
“Câu chuyện này là gì?”
“The Crane … Không, anh sẽ kể với em về sự trở lại của chú chim biết ơn(Grateful Bird).”
“Thật là một câu truyện tuyệt vời “
Mắt em ấy lấp lánh khi em ấy nghiêng về phía trước.
Nó giống như khi một rạp xiếc đến thị trấn. Trong một thế giới mà không có nhiều cách để giải trí, điều này đã mang đến cảm giác hứng thú cho trẻ em.
“Anh sẽ nói với em khi anh có thể. Mẹ đang quay về ăn sáng. “
Tôi kéo em gái tôi trở lại thực tại và di chuyển đến bàn ăn sáng và đặt lên một cái bát.
Thực đơn hôm nay là một món hầm thịt. Trứng luộc. Dưa muối. Bột cá nướng. Không có khái niệm thống nhất nhưng ở làng này là bình thường, nó sẽ sang trọng hơn nếu là bàn của lãnh chúa.
Bữa sáng mang lại cho bạn năng lượng bạn cần để làm việc, vì vậy phương châm của gia đình tôi là ăn tốt và làm tốt.
“Được rồi, chúng ta xơi thôi nào.”
Mặc dù tôi mười tuổi, như là gia trưởng tôi sẽ đi đầu.
“Xơi nào”
“Cảm ơn vì bữa ăn”
Ồ đúng rồi, em trai tôi đã về nhà.