Ch2. Tài năng của tôi dưới ngưỡng trung bình.
“Chết tiệt….”
「Và đến đây là kết thúc của Phần hướng dẫn. Điểm khởi đầu sẽ sớm được mở ra. Và lũ quái vật sẽ bắt đầu tiến công, vậy nên hãy cẩn thận.」
“Con mẹ nó…”
Tôi không thể theo kịp tất cả.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, và tôi thậm chí còn không có cơ hội để mà tự thương hại cho chính bản thân mình.
Tiếng rít của những quái vật không tên vang lên từ bên ngoài.
Những người hoảng loạn bắt đầu lùi sát về phía chân tường, trong khi những người khác thì cố gắng trang bị vũ khí để có thể tự bảo vệ chính mình.
Và tôi cũng như vậy.
Ở đây, vũ khí không phải là thứ gì khó kiếm cả.
Đó cũng là tự nhiên, khi tôi chạy thẳng tới để nhặt cây thương.
Đương nhiên rằng vẫn còn rất nhiều kiếm, nhưng tôi không muốn chiến đấu với bọn quái vật ở một cự ly gần như vậy.
‘Mình nên làm gì đây?’
‘Chết tiệt, mình phải làm gì mới được chứ?’
Tôi nghĩ đến rất nhiều điều khác nhau.
Đương nhiên rằng tôi cũng không phải là người duy nhất đang bối rối.
There were screams all over the place.
Những tiếng la hét vang lên từ khắp mọi nơi.
Tiếng rít gào của quái vật bên ngoài, kết hợp với không gian chật hẹp ở nơi đây làm nên một bầu không khí thật đáng sợ.
“Cứu tôi!”
“Xin hãy đưa tôi ra khỏi đây, làm ơn đấy…”
“Này, đừng đùa nữa mà. Mở cửa ra đi! Tôi sẽ kiện! Tôi sẽ kiện tất cả các người đó! Mở cửa ra đi mà….”
“Wah wahh… Làm ơn hãy để cháu về nhà đi mà….”
“Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Cầm vũ khí lên! Các người không nghe thấy tiếng gì ở bên ngoài sao? Cầm vũ khí lên!”
“Này, mấy người làm gì đi chứ! Nhóm đàn ông hãy cầm khiên lên. Khẩn trương!”
“Anh đang làm cái quái gì vậy? Chúng ta không thể dừng trò đùa này lại thay vì khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn hay sao?
“Cô đùa tôi hay sao? Có nhìn thấy cánh cửa to đùng phía trước kia không vậy? Cầm vũ khí lên đi! Này, lão già kia, lão cũng nghĩ đây là trò chơi khăm trên TV à?”
Một anh chàng đô con hét lớn trong khi nâng chiếc khiên lên.
Có rất nhiều người đang kêu gọi chiến đấu, nhưng chỉ có anh chàng này là trông nóng máu hơn cả.
Trước khi tôi kích hoạt bất cứ thứ gì, thông tin của anh ta đã xuất hiện.
---------------------------------------
「Kiểm tra bảng trạng thái và tiềm năng của người chơi Park Deok-gu.
Tên: Park Deok-gu
Danh hiệu: Không. Bạn nên cố gắng hơn một chút.
Tuổi: 23
Thiên tính: Não cơ bắp nhiệt huyết
Chức nghiệp: Không
Chỉ số
Sức mạnh: 21/ Tiềm năng phát triển: Anh hùng (lý tưởng).
Nhanh nhẹn:16/ Tiềm năng phát triển: Hiếm (trên trung bình).
Trí tuệ: 10/ Tiềm năng phát triển: Hiếm (trên trung bình).
Sức bền: 30/ Tiềm năng phát triển: Anh hùng (lý tưởng).
May mắn: 11/ Tiềm năng phát triển: Thường (dưới trung bình).
Ma thuật: 00/ Tiềm năng phát triển: Thường (dưới trung bình).」
Đánh giá tổng quan: Nhìn chung, các chỉ số khá đồng đều. Bạn có thể phát triển trở thành một chiến binh với tiềm năng phát triển mạnh mẽ của hai chỉ số là sức mạnh và sức bền. Chỉ riêng tiềm năng của hai chỉ số sức mạnh và sức bền là rất xuất sắc. Thật không may khi có chỉ số nhanh nhẹn và ma thuật ở mức thấp, nhưng các chỉ số khác có thể dễ dàng bù lại. So với người chơi Lee Ki-young, bạn thực sự có tiềm năng rất lớn.」
‘Không cần thiết phải nói thêm cả điều đó…’
Thực lòng thì tôi không dám tin gã kia chỉ mới 23.
Mặc dù sở hữu hình thể, chiều cao và cân nặng khổng lồ, trông anh ta vẫn không hề béo một chút nào.
Giống như là toàn bộ cơ thể anh ta được đúc nên từ cơ bắp vậy.
Không giống như tôi, người chỉ có duy nhất con số 10 tròn trịa cho chỉ số sức mạnh và sức bền, anh ta có sức mạnh là 20, còn sức bền là 30.
Tôi nhanh chóng nhận ra rằng không chỉ tiềm năng của mình là thấp đến thảm hại, mà ngay cả các chỉ số cũng chẳng đâu vào đâu cả.
Như những gì tôi đã đọc được bằng Tâm nhãn, anh ta có thể đóng vai trò như một chiến binh hoặc là một chắn thịt.
Chỉ cần tỏ ra thân thiện một chút, bạn có thể dễ dàng khiến cậu ta trở thành đồng minh.
Đầu tiên thì, tôi đi qua trước mặt cậu ta với ngọn thương ở trên tay.
Sau khi làm một động tác với cây thương của mình, Park Deok-gu trông có vẻ hài lòng rồi nói.
“Anh cũng sẽ chiến đấu chứ?”
“That’s right. I think so. Seems like there’s something out there…. It’s better to do something instead of just sitting around.”
“Chắc chắn rồi. Nên là như vậy. Có vẻ như sẽ có thứ gì đó ở bên ngoài kia…. sẽ tốt hơn nếu chúng ta đứng lên để làm điều gì đó thay vì chỉ ngồi im một chỗ.”
“Anh vừa nói một điều thật tuyệt vời hyung-ssi (*). Mặc dù trông anh hơi yếu một chút.”
(notes: hyung: từ dành cho một người con trai gọi một người con trai lớn tuổi hơn, dùng để gọi thẳng thay cho tên,
ssi dùng để gọi một người xa lạ theo cách trang trọng, không thể thay thế được cho tên gọi mà được dùng như một hậu tố.)
“Cảm ơn. Hãy sẵn sàng thôi!”
Lời cậu ta nói hơi thô lỗ, nhưng trông cậu chàng có vẻ rất hài lòng.
Chỉ cần trao đổi vài câu là đã mang lại hiệu quả.
Tôi mở miệng ra một lần nữa.
Nhưng lần này thì khác, tôi nói với tất cả mọi người ở đây.
“Denying the situation won’t change anything. First, we have to deal with what’s ahead. Outside, you can hear the monsters crying. Whether it’s real, or hidden cameras, or a dream, we have to do something. We all have to take up arms. We have to make a stand.”
“Chối bỏ hiện thực sẽ chẳng thay đổi được điều gì cả. Trước hết thì, chúng ta phải giải quyết vấn đề ngay trước mắt đã. Ở ngoài kia, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe thấy âm thanh của lũ quái vật. Cho dù đây có là thực tại, camera ẩn (**), hay là một giấc mơ đi chăng nữa, thì chúng ta cần phải làm điều gì đó. Hãy lấy vũ khí đi nào. Chúng ta sẽ chiến đấu!”
(notes: chắc hẳn các bạn không lạ gì với mấy video, mà một người ngẫu nhiên bị một nhóm người khác chơi khăm này nọ. Và khi kết thúc, họ sẽ chỉ cho người kia chiếc camera bị giấu kín và hỏi ý kiến xem họ có đồng ý để đoạn video vừa rồi được public lên mạng hay không)
“Này, đừng có đùa nữa!”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi không nghĩ đây là trò chơi khăm hay gì đâu, mặc dù tôi cũng rất muốn đây chỉ là một trò đùa. Mọi người, xin hãy cầm vũ khí lên. Nếu cuối cùng, đây thực sự là một trò đùa, chúng ta sẽ cùng giải quyết nó sau.”
Cần phải có rất nhiều người có khả năng chiến đấu.
Bởi không thể nào biết được sẽ có bao nhiêu kẻ thù, hay chúng sẽ là những chủng loại gì.
Someone muttered something.
Ai đó đang lẩm bẩm.
“Chà, ta hãy cầm vũ khí lên thôi. Tôi cho rằng chúng ta cần phải giải quyết những thứ ở ngoài kia trước rồi mới đến xem xét tình hình sau. Như chàng trai này đã nói, chúng ta sẽ có thể chiến thắng, tôi chắc chắn chúng ta có thể giành chiến thắng.”
“Phải rồi!”
“Giờ thì, cùng chiến đấu thôi!”
Tất nhiên là chẳng có ai ở đây từng có kinh nghiệm chiến đấu cả.
Nhưng từng người từng người, họ bắt đầu nâng vũ khí lên. Một số người là do bị tâm lý đám đông ảnh hưởng, trong khi số còn lại thì trang bị vũ khí để bảo vệ chính mình.
Chiến khí bên trong căn phòng dần dần được nâng lên.
‘Không tệ.’
Mọi chuyện vẫn chưa đến mức quá tệ.
“Những người phụ nữ cũng nên cầm vũ khí lên đi!”
“Gì cơ?”
“Tôi không có ý rằng mọi người cần phải chiến đấu. Nhưng mà ta đâu thể đoán trước được điều gì sẽ xảy đến. Cho nên hãy tự trang bị vũ khí cho mình. Mọi người đâu thể trông chờ kẻ khác bảo vệ cho mình. Đây là thực tế.”
“...À vâng.”
Tôi hiểu rõ những gì mình vừa nói.
Họ trông có vẻ không hài lòng khi phải tự cầm kiếm lên, nhưng cũng chỉ có vậy.
Vẫn còn một số người không thể thuyết phục được.
Nhưng tôi vẫn không nói ra. Cuối cùng thì tôi chỉ đành nuốt nước bọt trong lo lắng khi chờ đợi kẻ thù xuất hiện.
‘Liệu chúng ta có thể chiến thắng không?”
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng chí ít, thì tôi tin rằng mình có thể sống sót.
Số người phải nằm lại có lẽ là rất nhiều, nhưng điều quan trọng là phải giữ vững căn cứ này.
‘Phần hướng dẫn, cô ta nói rằng đây chỉ là phần hướng dẫn mà thôi.’
Không khí thật tuyệt vời, mọi người đều đã sẵn sàng cho trận chiến. Mỗi đôi mắt đều ánh lên một niềm khát khao được sống sót.
‘Mình có thể làm được.’
「Điểm khởi đầu sẽ mở ra ngay bây giờ, 5… 4...3...2...1.」
「Điểm khởi đầu đã được mở ra. Xin được gửi lời chúc may mắn tới toàn bộ người chơi.」
Chuyện chúng tôi có thể làm nên điều gì đó, có thể chiến thắng, hay chỉ cần có thể thủ thắng, hay mong đợi một phép màu sẽ xảy đến, dường như tất cả những điều đó chỉ nằm trong trí tưởng tượng của tôi mà thôi.
“Kyaaaaak!”
Thay vì ở đằng trước, một cánh cửa đá đã được mở ra ở phía sau căn phòng, một con quái vật hình người lao tới ngoạm chặt chiếc cổ của một người phụ nữ đang cố gắng thoát ra bên ngoài.
Một dòng máu đỏ tươi xối ra.
Trước khi bất cứ ai có thể làm được điều gì, lũ quái vật đã tràn vào từ mọi hướng.
“Aaaaah! Cứu với!”
“Chạy thôi!”
‘Chết tiệt!’
Nhưng tiếng la hét đồng loạt vang lên ngay sau đó.
Mọi thứ cực kỳ hỗn loạn.
Ngay cả một người như Park Deok-gu, kẻ đã kêu gọi mọi người chiến đấu cũng đang đứng thẫn thờ với thanh kiếm và chiếc khiên trên tay, có vẻ như anh ta không thể lường trước được số lượng quái vật như vậy.
Tất cả đều chỉ là người bình thường, chưa ai từng được cầm kiếm chiến đấu cả.
Không có bất kì cơ hội nào để mà sống sót.
Thực tại trước mắt quá khốc liệt để mọi người có thể đối mặt.
Tôi hét lên với Park Deok-gu, người còn đang thẫn thờ với cảnh tượng trước mắt.
“Này, cậu đang làm gì vậy? Muốn chết sao?!”
“Hyung, hyung-ssi!”
Cậu ta đang run rẩy, từ đôi chân cho đến đôi tay đang cầm vũ khí.
Nhưng cậu vẫn cắn chặt răng và vung thanh kiếm.
Nó cắt xuyên qua đầu của một con quái vật với độ chính xác cực cao.
Park Deok-gu nâng tấm khiên lên và đẩy con quái vật ra
Không lâu sau đó, tình hình chính thức rơi vào hỗn loạn.
Vào lúc này, một tổ hợp vừa người vừa quái bắt đầu lao ra khỏi căn phòng.
‘Ta phải chạy thôi.’
Nếu ở lại nơi đây, tôi chắc chắn sẽ chết.
‘Cái chết!’
Tôi chắc chắn sẽ bị ăn thịt.
‘Mình sẽ chết sao?’
Nhưng đâu có thời gian để mà suy nghĩ.
“Chạy thôi!”
“Hả?”
“Chạy đi đồ con lợn! Có nghe thấy tôi nói không?”
Cậu ta hét thẳng vào mặt một người tình cờ bắt gặp.
Giọng nói Park Deok-gu dường như đã thức tỉnh anh chàng kia, cậu chàng ngay lập tức nhặt chiếc khiên lên và bỏ chạy.
Và tôi cũng giống vậy, phải liều mình để lách qua lối đi chật hẹp đó.
‘Ah!’
Tôi bỗng nhớ đến vấn đề thực phẩm và nước khi đang rời đi.
Chúng cũng không ở xa lắm.
Không thể biết được liệu có còn nơi trú ẩn nào khác quanh đây không, vì vậy tôi sẽ cần phải mang chúng theo.
“Hyung, hyung-ssi! Anh đi đâu vậy?”
“Lấy nước đi!”
“Ah, phải rồi!”
Những tiếng kêu cứu vẫn có thể nghe rõ cho dù có bị trộn lẫn cả đống tạp âm ở ngoài kia.
I caught sight of a woman who was bitten on the shoulder by a zombie.
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang bị một con zombie ngoạm chặt lấy vai.
“Cứu với….”
“Chết tiệt!”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy lưỡng lự.
Nhưng đôi tay đang ghì chặt chiếc thương của tôi vẫn không hề di chuyển.
Tôi không dám nhìn vào cặp mắt tuyệt vọng kia. Sau khi lấy được 2 hay 3 chiếc túi da, tôi trông thấy một đàn quái vật giống như đàn chó đói đang xồ vào thân hình ấy.
Nhờ có cô ấy mà tôi mới có thể rời đi, nên hiển nhiên, tôi cảm thấy thật tội lỗi.
“Thật xin lỗi…”
Sau khi tự nhẩm một câu xin lỗi nửa vời ở trong đầu, tôi bắt đầu rời đi.
“Hyung-ssi!”
Khi quay đầu về phía giọng nói của Park Deok-gu, đột nhiên một con quái vật lao đến chỗ tôi.
“Ch….”
Phụt!
“Geuk!”
Một thanh kiếm từ đâu ra quét qua cổ nó.
Không rõ là do chỉ số may mắn hay do ai đó đã làm điều này, nhưng tôi cảm thấy cực kỳ may mắn.
Tôi cảm giác rằng mình đã chạm mắt với người đàn ông đang cầm thanh kiếm kia trong một khoảnh khắc, nhưng thời gian vẫn là không đủ để có thể kiểm tra được thông tin của người nọ.
Tôi bỗng nắm bắt được một cảm giác kỳ lạ.
‘Đó là thứ gì vậy?’
Khuôn mặt hắn ta không có chút sợ hãi, lại càng không có cảm giác run sợ trước cái chết. Hắn ta trông tuyệt vọng, nhưng lại càng không bị thúc đẩy bởi khát vọng sinh tồn.
‘Đây là tưởng tượng hay sao chứ?’
Đó là một khuôn mặt không thể nào quên được.
Khi lướt qua người đàn ông nọ, tôi nhìn thấy Park Deok-gu đang chờ tôi với chiếc khiên giơ cao
“Cậu lấy được nước chứ?”
Không có câu trả lời.
Nhưng chiếc túi da bên tay phải đã thay cho những gì cần nói.
Có vẻ như cậu ta là kiểu người có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ được giao phó.
“N-này…. em nghĩ vẫn còn có người ở bên trong đó!”
“Ngậm miệng lại ngay nếu như không muốn bị tôi bỏ lại ở đây. Chết tiệt! Cậu không nhìn thấy cả núi quái vật vẫn còn ở đó hay sao?”
“Em hiểu rồi…. Huyng-ssi!”
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn trước khi chúng tràn ra một không gian rộng lớn hơn.
Tôi có thể nhìn thấy những người đã ngã gục trong khi tìm đường thoát ra, và cả những người sẽ không bao giờ có thể thoát ra được.
Khi nhìn lại, không có bất cứ con quái vật nào đuổi theo chúng tôi cả.
Bọn chúng đều tập trung vào những con mồi ở bên trong.
Những tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi, nhưng tôi bịt tai lại để không nghe thấy bất cứ điều gì.
“C-cúc với!”
“Chiến đấu đi!”
“Geuk!”
“Kyaaaaak!”
“Cứu tôi với. Wah wahh… Làm ơn mà. Wahh….”
“Euaaaaak!”
Khi nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại hiện lên những người đã bị bỏ lại ở đó.
“Đừng cảm thấy tội lỗi, chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác cả.”
“Đúng vậy, nhưng mà….”
“Chúng ta không thể làm gì được cả, và đó cũng không phải là lỗi của chúng ta….”
Đúng là trong lúc đó, tôi đã chẳng thể làm được gì.
Ngay cả cậu ta cũng biết điều này.
“Khốn thật….”
Nhưng kể cả như vậy, vẫn không ngăn được sự bất mãn phát ra từ miệng Park Deok-gu.
[][][]
Regressor Instruction Manual
Chương 2.
trans: từ tuần sau mình up truyện vào tối thứ 6 nhé, tuần hơi bận nên delay tí heeh.