“Nhóc hậu bối à, cuối cùng em cũng đã về rồi à!”
Vị khách này không phải ai khác ngoài người hàng xóm của tôi, chị Hishinuma Karei. Chị ấy mỉm cười với tôi, nhưng tôi lại chẳng có tí sức lực gì để mỉm cười đáp lại cả. Tại sao vậy? Tại sao cái người rắc rối nhất lại đến ngay vào khoảnh khoắc phức tạp nhất có thể vậy?
Hishinuma và tôi đang có một mối quan hệ người yêu tạm thời rất tốt đẹp. Nếu như Sarasa, Mone và Chiaki đang ở trong kia biết được điều này thì đời tôi và của chị ấy đều sẽ tàn ngay tức khắc mất! Hãy chỉ chào hỏi lịch sự như chưa có gì xảy ra thôi nào.
“Chà, em xin lỗi nhưng phòng em đang có khách nên là lát nữa ta nói chuyện sau có được không ạ?”
Được rồi, một câu quá mượt mà! Trong trường hợp này, chị Hishinuma sẽ bị thuyết phục và nói: “Thật sao? Chị hiểu rồi, gặp lại em sau nhé.”
“Hả? Vị khách đó là ai thế? Có lẽ nào là một cô gái khác chăng? Em đã có chị rồi cơ mà!”
Nhưng tôi đã nhầm rồi, bà chị Hishinuma phồng má lên trông cực kỳ dễ thương và tỏ ra khó chịu. Hả? Bộ bà chị này đã luôn rắc rối như thế này ư?
“Không phải, chỉ là bây giờ em đang cực kỳ bận đó.”
“Hừ… Chị cũng chẳng thể trách em vì dám đối xử với bạn gái của mình một cách thiếu tôn trọng như vầy được… Chịu rồi, dù sao thì mối quan hệ của chúng ta chỉ là một mối quan hệ tạm bợ giả dối thôi mà huhu…”
Chị Hishinuma nói với một bản mặt cực kỳ buồn bã. Tim tôi nhói đau khi nhìn thấy chị ấy như thế này.
“Thì ờ… Em sẽ dành thời gian quan tâm đến chị thật nhiều sau nhé, cho nên bây giờ…”
Chị Hishinuma bật cười khi thấy tôi cố an ủi chị ấy một cách vụng về.
“Chị biết rồi, chị ổn mà. Cho chị xin lỗi vì đến thăm đột ngột mà không báo trước nhé.”
Chị ấy cười xin lỗi tôi. Chị ta quả đúng là một cô gái tốt bụng và có thể thấu hiểu cảm xúc của tôi mà, ai như ba con điên kia đâu chứ.
“Không không… em cũng có một chút lỗi…”
“Thôi bỏ đi, đừng có lo về chuyện ấy nữa. Chị gặp lại em sau nhé, được không?”
Được rồi, tôi đã thành công đuổi được bà chị này đi rồi. Bả cũng là một quả bom nguy hiểm không kém đấy. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm khi Hishinuma quay lưng bỏ đi.
“Chờ một chút đã, con đàn bà đó…!”
Nhưng rồi Chúa bỗng ném tôi vào một tình huống tàn nhẫn khác. Trước khi tôi kịp nhận ra thì Sarasa, Mone và Chiaki đã ra đến cửa và chặn đường Hishinuma lại rồi. Có lẽ cả ba người bọn họ đều thắc mắc muốn biết vị khách đến thăm tôi là ai. Trùng hợp thay, tôi bỗng muốn đưa nhau đi trốn với chị Hishinuma ghê!
“Ô kìa? Cô là…”
“Tôi có vài câu hỏi dành cho cô đây. Mau vào đây coi.”
“Hả? Nhưng tôi...”
Nếu bọn họ cứ thế mà đem chị ấy vào phòng thì mọt chuyện sẽ trở nên muôn phần tệ hơn mất thôi. Tôi không muốn thấy cái khung cảnh địa ngục ấy đâu.
“Không không không Sarasa à, chị Hishinuma đang bận lắm đó!”
“Hả? Ả ta rảnh đến mức đến tận đây tìm anh mà không phải sao? Ả ta đâu có bận đến thế, có đúng không?”
Có vẻ như chị Hishinuma đã nhận thức được bầu không khí nguy hiểm nơi đây rồi nên khuôn mặt chị ấy có chút hoảng hốt.
“Ơ, ờ... Tôi vừa mới nhớ ra mình có vài công chuyện gấp phải làm, xin thứ lỗi...”
“Đừng có thô lỗ như thế chứ, cứ vào đây đi!”
Ơ kìa... Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cơn giận dữ của Sarasa hiện rõ trên mặt của cô ấy, chị Hishinuma cũng lỡ bật ra một tiếng thét nhỏ rồi nhanh chóng ngậm miệng lại. Đúng là một con quái vật mà! Mà, thần kinh chị Hishinuma cũng chả đủ cứng để đối đầu với cô ta đâu.
Cả hai chúng tôi bị cưỡng chế lôi vào trong phòng và bị bắt ngồi rạp dưới sàn nhà, rồi cả ba người kia bắt đầu thẩm cung chúng tôi.
“Bây giờ tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi cô, nhưng tôi muốn biết một điều trước tiên. Tôi nghĩ là ban nãy tôi có nghe một thứ gì đó về ‘bạn gái’... Tôi có nghe nhầm không?”
Có vẻ như cuộc hội thoại khi nãy của chúng tôi đã bị nghe lén rồi. Nhưng phần quan trọng nhất là hai chữ “tạm thời” thì lại không được nghe lọt, hoặc là do nghe không rõ, hoặc là do bị cố ý bỏ qua. Dù sao thì, tình hình hiện nay đang rất là tồi tệ.
“Em đang nói cái quần què gì thế ha ha ha?”
Giờ thì cứ giả ngu trước đi rồi tính sau.
“Cái gì cơ?”
“Xin lỗi, anh chỉ đùa tí thôi.”
Cô ta lườm tôi bằng một ánh mắt có thể gây chết người khiến cho tôi phải thành thật xin lỗi. Và vì một lí do nào đó mà chị Hishinuma cũng đang ném cho tôi một ánh nhìn như muốn nói chị ấy sẽ giết tôi. Vậy là sao?
“Xin lỗi nếu tôi hiểu nhầm điều gì nhé, nhưng các cô có mối quan hệ như thế nào với nhóc tiền bối vậy?”
Hishinuma, giờ đây đã lấy lại được sự bình tĩnh rồi, đặt câu hỏi ngược lại ba người kia. Tôi thì trở nên cực kỳ mất kiên nhẫn vì tôi dám chắc rằng câu hỏi đó sẽ khiến cho tình hình ở đây trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Cơ mà nếu tôi dám hó hé dù chỉ một câu thì sẽ thành thêm dầu vào lửa ngay nên tôi chỉ có thể giữ im lặng và ngồi nhìn mà thôi.
“Tôi là bạn gái của Shoryu.”
“Đừng có mà nói dối. Mày là bạn gái cũ thôi. Tao mới là người mà cần được Shoryu chịu trách nhiệm cho đây này.”
“Em là ứng cử viên cho vị trí người yêu của thầy. Em là một người tình đầy tiềm năng đấy ạ.”
“Hả? Con điếm và con nhóc ranh này, tụi bây không câm họng lại được quá 10 giây hay gì à?”
“Mày nói cái đ*o gì cơ?”
“Tôi không phải là con nhóc ranh!”
Cho dù tôi có giữ im lặng thì có vẻ như một cuộc chiến là không thể tránh khỏi rồi. Thế rồi, chị Hishinuma mỉm cười với tôi sau khi đã nghe hết câu trả lời của ba người kia.
“Hể? Có vẻ như em cũng nổi tiếng quá nhỉ?”
“Mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu ạ.”
Nếu như tôi mà thực sự nổi tiếng thì tôi muốn một mối quan hệ an toàn hơn thế này cơ. Cơ mà, nụ cười của chị Hishinuma sao trông cũng đáng sợ quá vậy? Theo một cách nào đó thì trông nó còn ghê hơn cả ba con yandere kia luôn cơ.
“Hishinuma có phải không? Cô cũng thích tên đào hoa này à? Và cô cũng đang hẹn hò với hắn có phải không?”
Sarasa, người mà đang cãi cọ với hai người kia, bỗng nhiên quay sang hỏi cung Hishinuma. Về phía tôi thì, tôi đang mong mình có thể thoát khỏi tình huống này bằng một cách nào đó. Bởi vì mối quan hệ tạm thời của tôi và chị Hishinuma là một mối quan hệ dựa trên việc tôi cảm thấy có trách nhiệm với chị ấy. Nó không hẳn là có tình yêu gì giữa chúng tôi cả. Nếu như chị ấy nói như thế với ba người kia thì khả năng cao là chị ấy sẽ được thả đi thôi.
Tuy nhiên, trái với sự kỳ vọng của tôi thì mặt của chị ta bỗng đỏ ửng lên.
“Ừ thì... chuyện đó... a hi hi!”
Hả? Tại sao chị lại đi cảm thấy mắc cỡ vậy hả? Khoan đã nào, đáng lẽ ra chị phải chối bai bải đi chứ! Ngay sau khi nhận thấy phản ứng như thế của chị ta, câu trả lời đã gần như được xác định luôn rồi, khuôn mặt của ba người kia nhanh chóng hóa thành mặt của ba con quỷ chết chóc.
“Có tội, tử hình!”
Cả bộ máy tư pháp của đất nước này chắc chắn sẽ sốc tận óc khi nghe thấy tin này! Chẳng có lấy một luật sư bào chữa, và ý kiến của bị cáo bị hoàn toàn ngó lơ trong suốt cả phiên tòa!
“Phản đối!”
Để ngăn chặn tình hình đi quá mức thì tôi phải hạ quyết tâm và quyết định giải thích mọi chuyện cho bọn họ. Tôi giữ lại những phần quan trọng và chỉ nói ra những sự thật mà bọn họ muốn nghe và nên được nghe mà thôi. Sau khi nghe hết cả câu chuyện thì cả ba nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Em hiểu rồi, vậy ra tất cả mọi chuyện là như thế sao? Em không biết chuyện này nên được coi là tốt hay xấu đây. Vậy ra anh đang đứng ra nhận trách nhiệm cho cô ta nên hai người mới lập một mối quan hệ tạm thời này à?”
“Vậy ra mọi chuyện là như thế...”
Câu chuyện có bị chỉnh sửa đôi chút nhưng tôi đã thành công trong việc thuyết phục bọn họ rồi. Tôi không biết liệu bọn họ có tin tôi hay không, nhưng ít nhất thì họ cũng không còn tra khảo chị Hishinuma nữa rồi. Ngược lại thì, bây giờ cả ba đều đang dồn sự chú ý lên một mình tôi.
“Chà, kể cả khi hai người đang hẹn hò thì nó cũng chỉ là một mối quan hệ giả tạo thôi phải không, hai người vẫn có thể chia tay mà đúng chứ? Vậy cuối cùng thì anh sẽ chọn ai đây, Shoryu cưng à?”
“Hả...?”
Sao tự nhiên lại đi thả một quả bom khác vậy bà nội? Quả bom này đến đột ngột quá!