Rebuild World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1311

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Web Novel - Chương 79: Thợ săn mắc nợ

Trong lúc đang chờ trời tạnh mưa, Guyver nói với Dale.

"Không có gì để làm chán quá, tôi đi tìm di vật ở quanh đây một chút nhé."

Dale ngạc nhiên và hỏi Guyver.

"Anh biết là không còn di vật nào đáng giá ở quanh đây rồi mà đúng không?"

"Không sao, tôi chỉ đi tìm di vật để giết thời gian thôi. Hơn nữa, xung quanh khu vực này có xác quái vật, nên có thể tôi sẽ tìm được trang bị của những Thợ săn đã bị những con quái vật đó giết."

"...Vậy sao. Mà, tùy cậu vậy."

Dù nói như vậy, nhưng Dale đang chửi rủa Guyver từ sâu bên trong lòng.

(Geh! Thằng chó điên!!)

Có rất nhiều kiểu người Thợ săn. Dale là kiểu người thấy thật sai trái khi vớt vát trang bị từ xác của những Thợ săn khác.

Sẽ là ngoại lệ nếu đó là việc mà hắn phải thực hiện trong vô tình. Nhưng nếu hắn đi ra nơi hoang dã để vớt vát trang bị từ những Thợ săn đã chết, nên Dale tin rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi hắn chuyển từ săn trang bị của người chết sang săn trang bị của người sống.

Dale tưởng Guyver sẽ rời đi ngay sau đó, nhưng hắn ta lại đi đến phía bên kia căn phòng đang có một nhóm thành viên thuộc băng của Sheryl. Hắn ta bắt đầu nói chuyện với họ trong lúc chủ yếu tập trung vào Sebla.

"Tôi chuẩn bị đi tìm kiếm trong biệt thự, mấy người có ai muốn theao không?"

Ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi Guyver nói như thế. Dale nhanh chóng chen vào.

"Anh đang làm cái quái gì vậy?"

Guyver đáp lại thẳng thừng mà không tỏ vẻ thù địch.

"Gì chứ? Tôi chỉ mời họ đi tìm di vật cùng thôi."

"Ý tôi đang nói là anh không nên đưa họ theo khi không có sự cho phép của Sheryl!! Không lẽ anh nghĩ họ có thể chiến đấu được ư?!!"

"Tôi cũng đâu có ép họ đâu. Hơn nữa, tôi không mong đợi họ giúp tôi chiến đấu với quái vật, tôi đang mời họ đi chỉ để giúp tôi mang di vật thôi. Việc chiến đấu tôi sẽ lo. À, cậu đang lo là chúng tôi sẽ tranh giành nhau vào lúc chia đồ sao? Nếu là di vật rẻ tiền thì tôi sẽ cho họ luôn. Như tôi đã nói, tôi chỉ đang kiếm cách để giết thời gian thôi."

Những đứa trẻ mà Guyver mời liếc sang nhìn Sheryl. Biểu hiện của Akira thì không thay đổi gì, nhưng Sheryl đang ngồi bên cạnh cậu ấy thì trông có hơi bực tức. Chúng muốn đi tìm di vật bên trong biệt thự, tuy nhiên, chúng do dự khi chấp nhận lời mời của Guyver vì việc đó có thể sẽ khiến Sheryl tức giận hơn với chúng.

Nhưng điều đó loại trừ đối với người đã khó chịu sẵn với Sheryl.

Sebla thận trọng hỏi Guyver.

“Anh thật sự cho chúng tôi di vật à?”

Guyver mỉm cười và trả lời.

“Ừ, tôi không có hứng thú với di vật rẻ tiền.”

“Được rồi, tôi đi với anh.”

Lúc Sebla đứng dậy, nụ cười của Guyver toác ra hơn.

Guyver đang định đưa theo Sebla mà không cần đến sự cho phép của Sheryl, thấy thế, Sheryl làm một vẻ mặt khó chịu. Dale kiên quyết ngăn Guyver lại nếu cần thiết, nên hắn hỏi Sheryl.

“Cô có chắc là không cần làm gì không?”

“Tôi sẽ không ngăn cậu ta, nhưng tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”

Sheryl trả lời ngắn gọn mà không thay đổi biểu cảm.

Có nghĩa là cô đã từ bỏ Sebla. Cô không quan tâm nếu Sebla chết sau khi đi cùng với Guyver, cô cũng lên kế hoạch bỏ cậu ta lại nếu trời ngừng mưa mà cậu ta vẫn chưa quay về. Đương nhiên nếu cậu ta tự quay về thành phố thì cô cũng sẽ đá cậu ta ra khỏi băng nhóm.

Và nếu Sebla gây ra rắc rối nào cho Guyver, cô không có ý định nghe Guyver cằn nhằn hay xin lỗi hắn ta.

Guyver và Sebla rời khỏi căn phòng. Không hiểu sao, Sheryl trông có chút nhẹ nhõm hơn.

Giờ Guyver đã không còn ở trong căn phòng, Dale nhanh chóng xả nỗi bực tức của mình về Guyver bằng cách cằn nhằn với Sheryl.

Sau khi Sebla và Guyver rời khỏi căn phòng, thay vì bắt đầu đi tìm di vật ở xung quanh căn phòng, họ nhanh chóng di chuyển đến một căn phòng khác cách xa so với phòng cũ. Sau khi Sebla bước vào căn phòng đó, Guyver kiểm tra xung quanh rồi đóng cửa lại.

Guyver kéo một cái ghế mục nát và ngồi vào cái ghế với phần ngực tựa vào lưng ghế. Hắn đưa tay ra sau lưng và ra hiệu cho Sebla bằng đầu rằng lấy cái ghế khác mà ngồi.

“Ê, ngồi cái đi.”

Sebla bối rối, cậu ta ngoan ngoãn lấy ghế ngồi trong lúc Guyver mỉm cười với cậu ta.

Guyver mời Sebla đi với mình là vì hắn biết Sebla muốn đi tìm di vật bên trong căn biệt thự này nhưng không có khả năng để làm việc này một mình, và quan trọng nhất, có vẻ cậu ta thấy khó chịu với Akira và Sheryl.

Điều này là do Sebla vô thức xem thường Akira và Sheryl. Cậu nghĩ rằng Akira chỉ là một thằng nhóc có chút may mắn nên mới mua được những món vũ khí mạnh mẽ trong khi đó Sheryl chỉ là một con nhóc tự cao sau khi được Akira chống lưng.

Đó là lý do mà Sebla không thấy sợ hãi khi Sheryl và Akira đứng bên cạnh mình. Mặc dù Akira là người có thể giết cậu chỉ trong một nốt nhạc mà không hề do dự, nhưng sự căm ghét và thành kiến đối với hai người đó đã làm lu mờ đi nhận thức về nguy hiểm của cậu.

Ở mặt khác, không như Akira, Guyer - người đang ở trước mặt cậu chỉ là một kẻ hoàn toàn xa lạ, nhưng có dư sức để giết cậu. Hắn ta là người mà cậu chỉ vừa mới gặp mặt, nên cậu không biết gì về hắn ta.

Bởi vậy nên Sebla mới thấy hơi sợ. Nhưng để che đi sự sợ hãi của mình, cậu hỏi Guyver.

“K-Không phải chúng ta đi tìm di vật sao?”

“Này, bình tĩnh đi chứ.”

Guyver vẫn đang mỉm cười với cậu, nhưng nụ cười đó không hề có một ý tốt nào.

“Có một điều tôi đây muốn hỏi cậu. Đừng lo, không phải điều gì xấu đâu. Tôi chỉ muốn nghe ý kiến thật lòng của cậu về lũ người đó thôi.”

Ngay từ đầu, Guyver đã không có ý định đi tìm di vật bên trong biệt thự này. Hắn chỉ chọn đại một đứa trẻ để thu thập thông tin về Sheryl và Akira.

Hắn thực ra đang có chút vấn đề về tiền bạc. Nói chính xác hơn, hắn ta đang có một khoản nợ rất lớn. Dù hạn chót đang gần kề đến nơi nhưng hắn vẫn không biết phải làm sao để trả nợ.

Hôm nay, hắn đã mất đi hy vọng để trả nợ của mình. Hắn đã mua một thông tin đắt tiền về một tàn tích mà hắn có thể tìm được những món di vật đáng giá và hôm nay hắn đang đi tìm một chút di vật để trả món nợ của mình. Mặc dù thông tin đó đến từ một nguồn gốc đáng ngờ và độ chính xác vẫn chưa rõ, nhưng đủ để hắn đặt cược vào thông tin đó.

Mặc dù có rất nhiều vụ lừa gạt tương tự như thế, nhưng may mắn thay, Guyver đã trúng lớn. Hắn đã lấy được thông tin về một số tàn tích chưa khám phá - nơi mà hắn có thể tìm được những di vật đáng giá.

Guyver đã thắng màn cược của mình cho đến lúc đó, nhưng rồi chuyện xui đã xảy ra với hắn.

Thông tin mà hắn mua không đề cập đến loại quái vật bên trong tàn tích đó. Khi họ chạm mặt với một con quái mạnh mẽ, họ không còn cách nào khác ngoài phải bỏ chạy. Nếu không phải nhờ vào những Thợ săn lạ mặt khác - những người không ngờ là sẽ chạm mặt những con quái vật đó và khiến cho những con quái vật bị phân tán sự chú ý thì họ có lẽ đã không thể sống sót mà ra khỏi tàn tích đó.

Cuối cùng, họ chỉ đem về được một số lượng nhỏ di vật rẻ tiền, và họ còn phải chia số di vật đó ra cho ba người. Cơ bản mà nói, nó còn chưa đủ để cho hắn trả một phần nợ nếu hắn lấy hết số di vật ít ỏi đó.

Cho Thợ săn vay tiền là một công việc bẩn thỉu ở quận phía đông. Bởi vì thu nhập của Thợ săn thường không ổn định, họ có thể chết bất cứ lúc nào mà bản thân còn không nhận ra. Và vì họ là những người thường hay có vũ trang nên đôi khi còn có những trường hợp họ dằn mặt và không chịu trả nợ. Nói ngắn gọn, bất kỳ công ty nào cho những Thợ săn đó vay cũng đã chuẩn bị sẵn sức mạnh để cưỡng ép thu lại số tiền mà Thợ săn vay mượn.

Guyver đang tuyệt vọng kiếm tiền để không bị đưa đến lao động ở một nơi khét tiếng là địa ngục để trả nợ.

Vì thế hắn đang moi thông tin từ Sebla vì cậu ta đang hơi sợ hắn. Đương nhiên là hắn cũng đã ngờ trước sẽ lấy trúng một ít thông tin không chính xác về Akira và Sheryl từ Sebla. Mặc dù vậy, như thế là đủ để hắn lấy được thông tin mà hắn cần.

Sự tuyệt vọng về tiền bạc của Guyver đã khiến đầu óc hắn không còn bình thường. Bởi vì thế, hắn đang rất mong rằng đống di vật nằm đằng sau xe của Akira là đống di vật đáng giá. Thay vì dựa vào thông tin hắn lấy được từ Sebla, hắn đã đoán trước rằng đống đó là di vật đáng giá. Bởi thế hắn mới thu thập thông tin để xác nhận dự đoán của mình.

Ngay từ đầu, Guyver đã nghĩ rằng Sheryl đang trên đường về từ một tàn tích khác nữa. Và tàn tích đó là một tàn tích chưa khám phá và thông tin về tàn tích đó vẫn chưa lan truyền ra cho những Thợ săn. Hắn nghĩ Sheryl đang bí mật đưa di vật ra khỏi từ tàn tích đó.

Có hai cách để đảm bảo những thông tin quan trọng không bị rò rỉ ra ngoài - đó là nói ra thông tin đó cho người mà mình tin tưởng, hoặc là phải đảm bảo người biết thông tin quan trọng đó đã chết.

Guyver nghĩ đối với Akira là trường hợp thứ nhất. Theo những gì mà hắn nghe từ Sheryl, có vẻ cô ấy rất tin tưởng Akira. Bởi vậy cô ấy mới chọn Akira làm người hộ tống cho cô ấy.

Trong khi những đứa trẻ còn lại là trường hợp thứ hai. Guyver chắc chắn rằng bọn trẻ đó là trẻ ở phố ổ chuột, chúng không biết gì về giá trị của đống di vật mà chúng thu thập được, và thậm chí nếu cô ấy có giết hết những đứa trẻ này sau khi xong việc thì cũng không gây ra náo động nào. Cơ bản mà nói, bọn trẻ đó là những con tốt thí hoàn hảo cho việc bí mật đưa di vật đi. Thế nên Guyver mới chắc chắn rằng Sheryl đang bí mật đưa di vật ra từ một tàn tích chưa khám phá.

Nhưng không như hắn dự đoán, theo thông tin của Sebla, đống di vật đó là từ tàn tích Khu dân cư Higaraka. Mặc dù điều đó đã khiến hắn ngạc nhiên, nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đưa ra một dự đoán khác để mọi điều ăn khớp với nhau.

Hắn đoán Sheryl đã dùng tàn tích Khu dân cư Higaraka để làm nơi cất giấu hay có thể là nơi để chuyển những di vật dễ vỡ cần phải cẩn thận. Guyver nghĩ rằng Sheryl đã làm như thế để ngụy trang đống đó thành di vật rẻ tiền.

Theo lời Sebla, Sheryl là người đã quyết định sẽ thu thập ở tòa nhà nào và sẽ thu thập những loại di vật nào. Nếu cô ấy dùng những đứa trẻ ở phố ổ chuột để phụ giúp và cũng ngăn không cho chúng biết chúng đang thu thập thứ gì, thì mọi thứ sẽ hoàn toàn hợp lý.

Hơn nữa, nếu di vật trên xe kéo thật sự là di vật rẻ tiền, vậy thì họ không cần phải dùng một tấm thảm ngụy trang để che chắn. Vì thế đó hẳn phải là đống di vật sẽ đem lại lợi nhuận cho Sheryl dù đã khấu trừ tiền hộ tống, phương tiện di chuyển và đạn dược.

Trong số tất cả những đứa trẻ trong căn phòng đó, Akira và Sheryl là những người có trang bị tốt hơn so với những người còn lại. Bộ váy của Sheryl có vẻ cũng là một loại váy thế giới cũ tốt hơn nhiều so với váy thông thường. Cơ bản mà nói, cô ấy phải là một người có đủ tiền để mua trang phục thế giới cũ.

Mặc dù Sheryl có đưa theo người hộ tống, nhưng Guyver vẫn không chịu tin rằng cô ấy sẽ cố tình bước ra nơi hoang dã nguy hiểm nếu không phải vì thứ đáng để mạo hiểm.

Guyver đã mất đi cảm giác về tiền bạc vì nợ nần, nên suy đoán của hắn về đống di vật trên xe kéo của Akira là loại di vật đáng giá ngày càng mạnh mẽ hơn.

“Này, Sebla… phải không nhỉ? À, tôi là Guyver, tôi quên mất giới thiệu tên mình trước. Vậy này, Sebla.”

Sebla bị choáng ngợp trước bầu không khí đáng quan ngại từ Guyver.

“G-gì hả?”

Guyver vẫn mỉm cười với Sebla và tiếp tục. Điều đó thể hiện rõ khi hắn đưa ra quyết định.

“Tôi có một ý hay này, muốn nghe không?”

Sebla đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong bầu không khí đáng quan ngại của Guyver.

***************

Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra trong lúc Akira đang chờ trời tạnh mưa. Không quá xa so với cậu, Sheryl đang trò chuyện cùng với Dale và Colbert. Akira đang đứng đó làm vệ sĩ cho Sheryl, trong khi những đứa trẻ khác trong băng của Sheryl làm rất nhiều trò để giết thời gian.

Đột nhiên có tiếng nổ kèm theo đó là những tiếng súng vang lên. Âm thanh đó bị cơn mưa lấn át, nhưng những Thợ săn bên trong căn phòng vẫn nhanh chóng phản ứng với âm thanh mờ nhạt đó. Akira nhanh chóng che chắn cho Sheryl và quét khu vực xung quanh. Trong khi đó Dale và Colbert nhanh chóng di chuyển đến cửa sổ để kiểm tra nguồn gốc của âm thanh đó.

Ngay lúc Dale thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, anh ta lập tức la lên.

“Xe của chúng ta!?!!”

Dale và Colbert hoảng hốt. Akira bình tĩnh và cẩn thận kiểm tra phía bên ngoài, cậu thấy một chiếc xe đang chạy xa khỏi biệt thự.

Akira kiểm tra chiếc xe đó bằng ống nhòm, đó không phải là chiếc xe của cậu.

“Xe của anh à. Không có ai trên chiếc xe mà đúng không?”

Dale hét lên vì hoàn toàn sốc trước diễn biến đột ngột này.

“Chức năng tự động lái quay về!? Nhưng không thể nào!! Vẫn còn đủ tấm giáp trên chiếc xe mà!!”

Dự đoán của Dale đã đúng, nhưng điều đó không ngăn chiếc xe chạy xa khỏi biệt thự cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong cơn mưa.

Không lâu sau đó, Guyver trở về với rất nhiều đồ so với lúc hắn ta rời đi.

Dale chạy nhanh đến chỗ hắn ta.

“Guyver!! Chức năng tự động lái của chiếc xe đã kích hoạt và nó tự chạy về thành phố rồi!!”

Ngược lại so với Dale đang hoảng loạn, Guyver trông hoàn toàn bình tĩnh.

“Ừ, tôi biết rồi, là do quái vật đấy.”

“Hả?!”

“Một con quái vật đã tấn công chiếc xe của chúng ta, ừm, là do chúng ta đã đậu chiếc xe lộ thiên quá mà.”

“Ý anh là sao chứ?!”

Theo lời giải thích của Guyver, hắn ta đã chạm mặt với quái vật lúc hắn ta đang đi gần chiếc xe. Mặc dù hắn ta đã có thể đẩy lùi con quái vật, nhưng con quái vật đã gây đủ thiệt hại cho chiếc xe khiến cho chiếc xe tự kích hoạt chức năng tự động lái, còn Guyver thì quá bận tay đối mặt với quái vật nên không thể dừng chiếc xe lại. Có vẻ tiếng nổ và những tiếng súng là đến từ hắn ta khi đang chiến đấu với quái vật.

Guyver để đống đồ mà hắn ta đang mang theo xuống sàn nhà.

“May là tôi đã cứu được đống di vật, đạn dược và trang bị rồi đó.”

Dale chau mày, nhưng vẻ mặt của anh ta liền căng lại.

“Chính xác thì anh đã làm gì hả? Nếu anh có thể cứu hết được đồ ở trên xe, thì đáng lẽ anh vẫn có đủ thời gian để giết con quái vật đúng chứ?”

Guyver quay sang Sebla và nói.

“Cái cu cậu này muốn xem trang bị của chúng ta, nên tôi mới lấy đống trang bị ra khỏi xe. Và trong lúc tôi đang cho cậu ta xem thì con quái vật đột nhiên xuất hiện tấn công chúng tôi. Chứ chúng tôi có lấy trang bị ra trong lúc đang chiến đấu với quái vật đâu.”

“Mặc dù vậy thì anh vẫn nên phải bảo vệ chiếc xe của chúng ta chứ!!”

Guyver do dự và liếc sang Sebla lần nữa.

“Ừ, ừ, tôi biết đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không thể bảo vệ chiếc xe trong lúc đang bảo vệ cậu ta được. Vì thế tôi đành phải chiến đấu với con quái vật đó và dùng chiếc xe làm vật che chắn. Cũng do tôi đã mất cảnh giác vì không thể phát hiện ra con quái vật đó do cơn mưa…”

Sebla tỏ ra hối lỗi và nói.

“...Tôi xin lỗi.”

Cậu ta cúi đầu sâu đến mức không ai có thể thấy được mặt của cậu ta, bởi vì thế, Dale không khiển trách cậu ta thêm nữa. Hắn nghĩ cũng không hay cho lắm nếu cứ trách móc Sebla ngay trước mặt Sheryl, nên Dale chỉ tặc lưỡi và kiềm chế không bắt cậu ta chịu trách nhiệm.

Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng họ đã mất đi chiếc xe. Trong tình huống này, ngược lại so với Dale đang mặt căng, thì Guyver lại trông hoàn toàn bình tĩnh. Điều này khiến Dale thấy khó chịu hơn.

"...Trông anh thảnh thơi quá nhỉ? Sao anh thảnh thơi được như vậy hả? Chúng ta vừa mất đi phương tiện duy nhất để quay về rồi đấy có biết không?"

Guyver cười nhẹ và nói với giọng thảnh thơi như đang giúp Dale bình tĩnh lại.

"Bình tĩnh đi. Đúng là chúng ta đã mất đi chiếc xe. Nhưng may mắn là vẫn còn một chiếc xe ở đây mà nhớ chứ?"

Guyver quay sang Sheryl. Dale và Guyver cũng theo sau và nhìn Sheryl. Vẻ mặt của Sheryl cứng lại.

Dale tỏ vẻ hối lỗi hỏi cô ấy.

"Ừm, là vậy đó. Nên là, cô có thể cho chúng tôi đi nhờ về thành phố không?"

Guyver cũng mỉm cười và hỏi Sheryl.

"Cô căn bản là có thêm 3 Thợ săn nữa hộ tống miễn phí đấy, thế nên đây cũng đâu phải là một đề nghị tồi tệ đâu đúng không? Chúng tôi còn có thể làm người lái xe giúp cô nếu cô muốn. Rất khó để cho cậu Thợ săn kia vừa lái xe vừa chiến đấu với quái vật đúng không?"

Đây không phải là một đề nghị tệ đối với Sheryl, nhưng cô liếc sang Akira để kiểm tra cùng với cậu ấy. Hộ tống là công việc của Akira, nếu Akira có bất kỳ vẻ phản đối nào, Sheryl sẽ phải nghĩ ra một cái cớ nào đó để từ chối đề nghị này.

Akira không thay đổi vẻ mặt và cẩn thận nói với Sheryl.

"Chúng ta không còn nhiều lựa chọn, cho họ đi nhờ xe về thành phố đi."

Sheryl nhẹ cúi đầu với Dale và đồng đội của hắn ta.

"Vậy thì, Dale-san, Guyver-san, Colbert-san, mong được mọi người giúp đỡ trên đường về."

"Cứ để đó cho chúng tôi."

Dale tự tin đáp lại cứ như là người đại diện cho đội.

Akira vẫn để mắt đến Dale và đồng đội của hắn ta, nói thật thì cậu phản đối ý kiến cho họ đi nhờ xe về thành phố. Mặc dù đúng là sẽ có thêm Thợ săn giúp đỡ trong trường hợp họ phải chiến đấu với quái vật, nhưng đồng thời cũng tăng thêm những yếu tố khó đoán trước mà cậu phải xử lý.

Cũng sẵn nói, nếu Akira từ chối đề nghị đó và bỏ rơi họ lại ở nơi hoang dã, họ thậm chí có thể sẽ gây chiến. Vì thế cậu không còn lựa chọn nào ngoài đành miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của họ.

[Alpha, cô nghĩ sao?]

[Cậu chắc chắn phải cẩn thận với bọn họ đấy.]

[Rõ là vậy rồi.]

Akira cũng biết rằng mọi phương hướng tốt đẹp rồi cũng sẽ phản bội cậu và những điều xấu sẽ trở thành hiện thực. Có nghĩa là trong trường hợp đó, cậu phải chuẩn bị trước để đối mặt với điều đó.

Nếu cậu biết trước điều xấu của mình luôn chính xác, vậy cậu có thể giảm đi khả năng mất mát bằng cách chuẩn bị bản thân để đối mặt với điều đó. Nếu cậu làm vậy, cậu sẽ không chịu nhiều thiệt hại cho dù điều đó thực sự xảy ra. Đó là những gì mà Akira tự nói với chính mình để duy trì tinh thần của bản thân.

Trong cơn mưa bên ngoài biệt thự, có một chiếc xe đang chạy qua nơi hoang dã nhưng không có người lái trong chiếc xe, đó là chiếc xe của Dale. Một phần giáp của nó đang bung tróc ra. Bởi vì thế mà thiết bị điều khiển của chiếc xe đã tự cho rằng ở mức độ này thì chiếc xe sẽ bị phá hủy. Vì vậy chức năng tự động lái đã tự kích hoạt và chiếc xe tự lái quay về thành phố.

Màn hình hiển thị của thiết bị điều khiển đang hiện ra lý do vì sao chức năng tự động lái được kích hoạt. Nó dựa vào thiết bị phát hiện và chẩn đoán được cài vào bên trong thiết bị điều khiển của chiếc xe.

Nó đang nói rằng chức năng tự động lái được kích hoạt là do thiệt hại gây ra từ những phát súng hoặc vụ nổ. Thiết bị quét trên chiếc xe không phát hiện ra bất kỳ con quái vật nào khi chuyện đó xảy ra. Màn hình cũng đang hiển thị một cảnh báo rằng bắn vào chiếc xe có thể dẫn đến hiểu lầm, khiến cho đánh giá về khách hàng sẽ bị giảm đi.

Chiếc xe tiếp tục hướng về thành phố Kugamayama trong khi hiển thị tin nhắn mà không ai đọc đó.

Đã khá lâu kể từ lúc Guyver quay trở về. Dale đang kiểm tra đống đồ mà Guyver thu lại được trước khi chiếc xe rời đi. Sau khi kiểm tra đống di vật, hắn bắt đầu kiểm tra trang bị và đạn dược, rồi vẻ mặt hắn lập tức căng lại.

“Này! Thiết bị mồi nhử không có ở đây, lẫn đạn luôn.”

Thiết bị mồi nhử là một loại thiết bị dùng để thu hút sự chú ý của quái vật. Có rất nhiều cách để sử dụng thứ này trong tàn tích, có thể dùng chúng để thu hút quái vật về một chỗ và xử lý tất cả cùng một lúc, hoặc có thể dùng chúng để tập kích lũ quái vật khi chúng đã tụ tập lại một chỗ. Thiết bị này có đủ các loại như âm thanh, nhiệt, mùi, ánh sáng hay rung động để thu hút quái vật.

Nhưng nếu không cẩn thận sử dụng thiết bị mồi nhử, Thợ săn có thể thu hút những con quái vật mạnh mẽ ở sâu bên trong tàn tích. Có rất nhiều cách để kích hoạt thiết bị này, một số loại có thể kích hoạt bằng điều khiển từ xa, hẹn giờ, hoặc là cả cảm biến nữa. Một số loại còn có thể kích hoạt giống hệt như một bệ phóng.

Những loại thiết bị mồi nhử đó đương nhiên đắt tiền hơn đạn bình thường. Và tất cả những thiết bị bị mồi nhử mà họ làm mất đều là của Dale hết. Vì thế cũng không lạ khi hắn ta lại căng mặt như vậy.

Nhưng Guyver chỉ thờ ơ đáp lại.

“Không có hả? Chắc vẫn còn nằm trên xe rồi.”

“Anh không lấy chúng ra khỏi xe à?”

“Tôi có lấy hết trang bị ra khỏi xe đâu. Tôi chỉ lấy ra mấy món trang bị mà cậu cu kia muốn xem thôi.”

“...Chết tiệt! Chúng đắt tiền lắm đấy biết không?”

Dale vô cùng bực bội. Nếu hắn biết chuyện này sẽ xảy ra, thì hắn đã sử dụng hết thiết bị mồi nhử để thoát khỏi tàn tích kia rồi. Dù đang trong cơn mưa nhưng ít nhất nó vẫn còn một chút tác dụng. Nếu hắn sử dụng thiết bị mồi nhử để đánh lừa con quái vật trước đó thì hắn đã không phải trú mưa trong căn biệt thự này.

Trong khi Dale vẫn còn đang than vãn trước mất mát của mình, Guyver đột nhiên đứng dậy và chuẩn bị rời phòng tiếp. Nhưng Dale bực tức quát hắn ta.

“Anh đi đâu vậy hả?”

“Tôi chỉ đi tuần tra khu vực sẵn tìm di vật trong biệt thự này luôn. Bởi vì vẫn có khả năng còn quái vật ở quanh đây mà.”

Nhưng Dale lập tức bắt bẻ lại.

“...Không phải do anh cứ lảng vảng không mục đích nên quái vật mới phát hiện ra anh à? Không phải đó cũng là lý do khiến cho chiếc xe của chúng ta bị tấn công sao?”

Dale đang đổ lỗi do hắn ta cứ lảng vảng quanh chiếc xe nên chiếc xe mới bị tấn công.

Guyver chỉ cười cho qua chuyện và nói.

“Dù anh có nói vậy thì vẫn còn một vài con quái vật ở xung quanh đó biết không? Tốt nhất chúng ta phải canh gác cẩn thận không phải sao? Đừng lo, tôi sẽ không đi lại gần xe của Sheryl đâu. Vì tôi cũng không muốn đi bộ về thành phố Kugamayama mà.”

Guyver rời khỏi phòng sau khi nói như thế. Sebla cũng đi theo sau. Dale thấy thế thì quát Guyver.

“Anh thật sự đem theo thằng nhóc đó nữa ư!?”

“Cu cậu này chỉ thấy tội lỗi trước những việc đã xảy ra và đang cố để sửa lại lỗi lầm của mình thôi. Nên là cứ để cậu ta làm đi được không? Anh cứ ở đây và bảo vệ Sheryl cùng những đứa trẻ khác đi. Nếu anh đến ít nhất còn không làm được như thế, thì tôi có cảm giác như họ sẽ không cho chúng ta quá giang về nhà đâu. Vậy nhé.”

Guyver rời khỏi phòng cùng với Sebla.

Akira nhìn về phía cánh cửa mà Guyver và Sebla rời đi. Cảm giác về chuyện không hay của cậu vẫn chưa nguôi đi.

[Alpha, cô có thể kiểm tra xem cái gã Guyver kia đang làm gì từ đây không?]

[Không may rằng họ đã ở ngoài tầm quét của tôi. Tôi đang bị giảm mạnh tầm quét do cơn mưa mà.]

[Có thể tôi đã nghĩ quá, nhưng trong trường hợp nếu họ đụng chạm đến xe của chúng ta thì cô có thể phát hiện ra từ chỗ này không?]

[Nếu là vậy thì cậu không cần phải lo. Tôi đã kết nối đến thiết bị điều khiển trong xe của cậu. Dù tôi đã thiết lập tầm quét ở mức tối thiểu nhất để tiết kiệm năng lượng, nhưng nếu có ai cố tiếp cận chiếc xe thì nó sẽ thông báo lại. Cậu có thể nhìn thấy thông báo đó thông qua thiết bị thông tin, mặc dù cậu sẽ không lấy được thông báo mới nhất nếu cậu không ở trong tầm chuyển dữ liệu.]

[Vậy thì chắc không sao rồi…]

[Cậu nghi ngờ bọn họ à?]

[Ừ, tôi có cảm giác không tốt về bọn họ. Tôi luôn nhạy cảm với những điều nguy hiểm mà. Có những lần tôi đã được cứu nhờ vào điều này rồi. Mà, cũng không phải là mọi chuyện lúc nào cũng ổn thỏa khi tôi không cảm nhận được chuyện xấu, vì thế tôi không thể để mất cảnh giác được.]

[...Vậy sao.]

Alpha nghĩ rằng vì Akira có thể kết nối đế miền thế giới cũ, cậu ấy có thể đã nhận một vài loại thông tin gì đó mà bản thân cậu ấy không nhận ra. Cậu ấy sẽ vô thức phân tích và diễn giải ra thông tin đó và hiểu nhầm đó là do trực giác của mình. Bởi vì nếu cậu ấy có thể phát hiện ra thứ gì đó mà không có một căn cứ nào, thì điều đó mới được coi là trực giác.

Trông bên ngoài thì Alpha đang mỉm cười như thường lệ, nhưng bên trong thì cô đang tự nói với bản thân rằng phải cẩn thận. Akira nhận ra Alpha đang nhìn mình chằm chằm. Vì thế cậu nghiêng đầu và hỏi.

[Sao thế?]

[Hm? Tôi chỉ đang nghĩ rằng cậu đang quá hoang tưởng thôi. Luôn luôn cẩn thận với mọi khả năng đúng là một điều tốt, nhưng không thể nào cứ xem xét hết mọi khả năng được, chưa kể đến là cũng rất kém hiệu quả nữa. Cậu cứ để việc đó cho tôi là được, về khả năng tính toán thì tôi tự tin lắm đó.]

[Ừm, đúng thật, vậy thì mong được cô giúp đỡ.]

[Cứ để đó cho tôi!]

Alpha mỉm cười tự tin và dịu dàng với Akira.