Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6930

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

Arc 4: Giao ước vĩnh cửu - Chương 64: Một thế giới đang dần lạc lối

Thứ đầu tiên Subaru cảm nhận được khi tỉnh lại là cơn đau nhức nhối dày vò khắp cơ thể cậu.

Đặc biệt là phần từ cổ trở lên và mặt đều đau kinh khủng. Má trái, vùng quanh mắt phải, răng hàm, răng cửa — nhiều đến nỗi không liệt kê nổi, không chỗ nào là không đau.

Cậu quẹo lưỡi trong miệng, và nhận ra mình đã mất hai chiếc răng hàm, và một chiếc răng cửa, và một trong hai chiếc răng nanh đã mất tiêu. Và khi mở mắt ra để quan sát chung quanh, cậu mới thấy mắt bên phải phồng rộp tới nỗi không mở ra được.

“Đây… rà…”

Cậu cố cất tiếng, nhưng vì thiếu mất vài chiếc răng và máu đang ngập trong miệng nên chỉ phát ra được vài tiếng trầm đục khó nghe.

Mỗi hơi thở của cậu khiến những dây thần kinh phô ra dưới chân răng bị mất ớn lạnh, cậu cố thở qua hai lỗ mũi, nhưng máu đông đã đóng cục và bịt chúng lại. Cậu nhổ mau trogn miệng ra ngoài, thở hổn hển,

“Chẳng lẽ… mình, chưa chết sao?”

Lê lết bằng cơ thể đã bị thương quá nhiều, Subaru nhận ra mình đã sống sót sau ải tử định sẵn đó.

Nhìn qua một nửa tầm nhìn còn lại, Subaru thấy mình đang nằm ở một hành lang tối tăm. Không một ai nằm trong tầm mắt cậu. Cậu gặng nhớ lại những gì xảy ra trước khi ngất đi, và,

”Ả Elsa…”

Không có ở đây.

Ít nhất là không ở trong tầm mắt Subaru.

Ả phụ nữ sống trogn bóng tối đó, dẫu ả có ở gần, ả vẫn có thể dễ dàng ẩn mình trước cậu, nhưng — ả không có li do để làm thế.

Elsa không ở đây. Ả đã đi rồi. Ít nhất, ả đã không giết Subaru.

“Vì… lí do gì mà… Không, quan trọng hơn…”

Mỗi cử chỉ của miệng cậu lại khiến một ụa máu ộc ra. Tức giận phun chúng ra ngoài, Subaru lắc đầu. Cậu thử cử động từng bộ phận cơ thể để nắm rõ chỗ nào đau cũng như chỗ nào không cử động được——

——Chính lúc đó, cậu chợt nhận ra một hơi thwor ấm áp, nịp nhàng hiện hữu trong vòng tay.

“——Rem.”

Cô gái tóc xanh mà cậu yêu thương. Cô gái đã truyền cho cậu sức mạnh để bước tiếp dù cho đã rơi vào giấc ngủ dài bất tận.

Trong tay cậu, trái tim của Rem gieo từng nhịp đập trầm lặng. Hơi thở nhẹ đều đều của cô, nhịp tim vẫn còn đó của cô, và nước da hồng hào của cô — là minh chứng cho sinh mạng của cô vẫn tồn tại.

“————.”

Bị cảm xúc lấn át, tay cậu ôm cô càng thêm chặt.

Nhân lúc cô không thể phản ứng lại, cậu giữ thật chặt cơ thể thanh tú của cô trong long, để cảm nhận hơi ấm qua làn da của cô, bằng chứng cho việc cô vẫn còn sống.

“Tại sao cô ta… bỏ đi… mà không giết mình và Rem…?”

Ôm Rem trong tay, Subaru thắc mắc về sự biến mất khó hiểu của Elsa.

Ả đã giết Petra và Frederica, đến cả Beatrice cũng bị ả sát hại. Thế mà, ả sát nhân lại bỏ đi và tha mạng cho Subaru và Rem ngay trước mặt ả.

Thực ra trươc khi mất ý thứ, Subaru đã xin ả để Rem sống, và câu trả lời của Elsa có thể xem như đã chấp nhận yêu cầu của Subaru. Nhưng liệu ả có thực sự định giữ lời không?

Cậu không nghĩ mình có thể lĩnh hội cách suy nghĩ của một kẻ điên như Thợ Săn Ruột, nhưng lí do ả để Rem sống có thể chỉ đơn giản chừng ấy.

“Nhưng thế thì… tại sao cô ta lại tha cho mình…?”

Chắc chắn sẽ chết, là những gì cậu từng nghĩ với số phận của cậu.

Ít ra Elsa vung dao với ý định rõ ràng để làm hại cậu. Sự đau đớn của từng chiếc xương gãy và từng thớ thịt bị rạch đã cho cậu biết chuyện đó là thật.

Vậy thì hà cớ nào ả để cậu sống?

”Dẫu sao thì, bây giờ…”

Không tài nào hiểu nổi, Subaru lắc đầu, ép cơ thể đau nhức của cậu bế Rem đứng lên.

Bế cơ thể nhẹ bỗng của Rem trong tay, Subaru nhìn về cuối hành lang — cậu nhìn về phía cơ thể Frederica nằm đó, tựa như bị bỏ mặc, và quyết định những gì sẽ làm.

——Trước hết, cậu phải chôn cất Frederica và Petra.

”Dù rằng thế giới này kiểu gì cũng chấm dứt nên mình làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì…”

Một việc làm ủy mị, vô ích, và thảm hại, cậu lẩm bẩm tự giễu.

Subaru đã quyết định trước sẽ chết để làm lại thế giới này.

Cậu đã mất đi quá nhiều. Dù đã đạt được vài điều, nhưng cậu đã không thể bảo vệ nổi dù chỉ một thứ cậu muốn bảo vệ. Subaru đã trắng tay, giống như những lần trước, hay thạm chí cậu còn đánh mất nhiều thứ hơn. Subaru không còn nghị lực để sống tiếp trong một thế giới đã mất mát quá nhiều như vậy.

Nếu cái chết có thể mang mọi thứ trở về, cậu sẽ không chần chừ lấy một giây.

Thế giới này đang tiến dần đến hồi kết.

Là cái chết của Petra, Frederica, hay Beatrice, mọi thứ đều có thể làm lại.

Lời hứa của cậu với Petra, lời xin lỗi gửi tới Frederica, và câu trả lời cuối cùng của cậu với nỗi buồn của Beatrice, đều có thể thỏa mãn trong thế giới tiếp theo.

Củng cố lại ý chí rồi, có tiếc thương them nữa cũng chẳng ích gì.

Bởi dù nỗi buồn nào có xảy tới chăng nữa thì trong thế tới tiếp theo nó sẽ biến mất khỏi kí ức của tất cả mọi người, người duy nhất phải chịu đựng chính là Subaru.

—Nhưng nếu Natsuki Subaru thực sự có quyết tâm đó, thì đáng lẽ bây giờ cậu đã tới thế giới tiếp theo.

”Nghị lực, quyết tâm, khả năng… mình luôn thiếu sót mọi thứ. Tại sao tôi lúc nào cũng yếu ớt vậy. Hả, Rem?”

Cô gái được cậu bế trên tay không đáp lại.

Nhưng, dù là than vãn về sự bất lực của mình, hay để lộ sự yếu đuối, Subaru chỉ có thể làm điều đó trước mặt cô gái đang say ngủ.

_______________________________________________

——Khoảng mười lăm phút sau khi cậu quyết định để Petra và Frederica yên nghỉ tại nơi họ ngã xuống.

”Cái… gì đây?”

Nhìn vật thể trước mắt, Subaru thốt lên ngu muội.

Nhưng không ai có thể trách cậu vì việc đó. Bởi vì thứ trước mặt cậu vô cùng kì lạ và khó hiểu.

Một tảng thịt đỏ hồng — có lẽ nên miêu tả nó theo cách đó.

Hình thù của nó tựa như một cục bùn lồi lõm được trẻ con nặn ra, thay thay vì bùn đất thì nó là thịt. Chỉ thế thôi đã đủ khiến nó trở nên kì lạ và khiến Subaru không khỏi thắc mắc.

“Nó to quá—.”

Nói đơn giản thì tảng thịt đó cực lớn.

Lớn đến nỗi khiến cậu phải ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thôi cũng đủ hình dung được khối thịt đặc này nặng đến mức nào. Màu sắc của nó khiến cậu nhớ tới thịt lợn hoặc gà tươi được bày bán ở hang thịt. Nhưng Subaru không dám sờ thử vào để xác nhận.

Nhìn sơ qua thì có khoảng mười hai tảng thịt khổng lồ kiểu vậy. Tảng nào cũng ở cùng cỡ đó và được đặt xung quanh đây

“Cái quái, gì thế…”

Một thắc mắc không có câu trả lời, Subaru lien tục nhắc lại câu hỏi đó.

Rồi, cậu nhin quanh,

“Dân làng đâu hết rồi?”

Đứng giữa ngôi làng Arlam hiu quạnh, bao quanh cậu là những tảng thịt khổng lồ, Subaru ngu dại tự thì thầm với bản thân.

______________________________________________

—Subaru tới làng Arlam để nhờ mọi người giúp cậu mai tang Petra và Frederica, và quan trọng hơn là thông báo cho gia đình Petra về cái chết của cô.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị họ đánh đập, nguyền rủa.

Giống những đau thương ở dinh thự. Ngay tại đây, Subaru có thể tránh né những đau khổ đó. Cậu có thể ém nhẹm cái chết của Petra, và bắt đầu lại thế giới này mà không để dân làng biết tới.

Nếu làm vậy, Subaru sẽ không phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Petra, duy chỉ có mặc cảm tội lỗi là bào mòn trái tim cậu. Với cậu, đấy chính là một sự cứu rỗi.

Nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân nếu làm việc đó.

“Như vậy thì khác gì tự thỏa mãn chính mình đâu.”

Nên cậu đã quyết định thông báo cho gia đình Petra trước khi chôn cất cả hai.

Mặt khác, cậu không biết nên mai tang cho Beatrice thế nào. Khi chết cơ thể của tinh linh sẽ tan biến. Cô biến mất không để lại chút dấu vết khiến cậu tưởng như sự việc trước mắt mình không phải là thật.

“Biết đâu đó…” — cậu không thể ngừng bám lấy suy nghĩ ấy.

Vẩn vương những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu, Subaru tiến về làng Arlam.

Cậu có mang theo Rem, định sẽ nhờ ai đó trông nom cô khi thực hiện lễ mai táng.

Và khi cậu tới nơi, thay vì dân làng, cậu chỉ tìm thấy những cục thịt ngổn ngang trong làng.

“——Không, có ai cả.”

Tạm thời để Rem lại trong một căn nhà gần đó, rồi đi một vòng quanh làng, Subaru kết luận. Mồ hôi hòa lẫn vào máu chảy trên trán, chảy khắp mặt khiến gương mặt cậu nhuộm màu máu. Nếu ai đó trong làng thấy Subaru bây giờ, hẳn người đó sẽ hét lên một tiếng kinh hãi.

Nhưng không tìm được bất cứ dân làng nào hét lên khi thấy cậu, Subaru ngồi xuống bên Rem đang ngủ, không nói cũng chẳng rằng.

——Lúc Elsa biến mất khỏi dinh thự, Subaru đã ngờ ngợ trước chuyện này.

Ả giết toàn bộ những người lỡ vướng vào ả hồi ở Hoàng Đô mà không thèm chớp mắt. Nên có lẽ vì chưa thỏa mãn với bữa tiệc ở dinh thự, ả đã đặt toàn bộ dân làng lên bàn mổ.

Subaru đã thử qua rất nhiều cách giải thích khác nhau cho sự biến mất của ả trong lúc đến làng Arlam, và khả năng trên không khỏi khiến cậu bất an. Nhưng những gì chờ cậu tại đích đến vượt xa những gì cậu tưởng tượng.

Thay vì dân làng, ở đây chỉ có những tảng thịt rải rác khắp nơi.

——Không có gì lạ nếu Subaru lường trước khả năng xấu nhất có thể, nhưng đến giờ cậu vẫn vờ như chưa nghĩ đến.

“Không có ai ở đây… thì dề dà cũng chẳng ích gì… Mình phải khẩn trương… và chôn cất họ.”

Thầm biện hộ cho bản thân, Subaru bế Rem lên tay và rời làng.

Những khối thịt khổng lồ bất động vẫn cứ đứng đó. Nhưng không hề cảm thấy dù chỉ một chút cắn rứt lương tâm, Subaru bỏ đi. Họ mà không luẩn quẩn thêm trong tâm trí cậu thì càng tốt.

Đầu cậu giờ như chỉ muốn nổ tung.

______________________________________________

Cậu không ngờ việc mai táng Petra và Frederica lại dễ đến vậy.

Cậu lau sạch những phần da nhuốm máu bằng khăn để chuẩn bị chôn cất. Cậu cũng thầm xin lỗi khi tự tay thay cho họ trang phục mới sạch sẽ hơn. Thực ra chuyện đó không có gì sai, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn nảy lên trong lòng cậu.

Luồn cánh tay lặng lẽo cứng đờ của hai cô gái đã mất qua ống tay áo, cậu như muốn bật khóc, nhưng khóe mắt cậu vẫn cạn khô, dụ dỗ cậu bằng một loại cảm xúc phức tạp.

“…Ít nhất thì, hãy ra đi thanh thản nhé.”

Vùi đất lên thi thể họ, Subaru lặng lẽ nguyện cầu mong họ được an nghỉ.

Không phải nói, cậu mù tịt về khoản cầu nguyện của thế giới này, cũng không rõ về cách tiễn đưa người đã khuất ở thế giới cũ. Thành viên gia đình cậu đều còn sống, nên cậu chưa từng dự một đám tang ngoài đời, cậu cũng không đặc biệt quan tâm đến những nghi lễ tôn giáo của người Nhật.

Đến giờ cậu mới hối hận làm sao.

——Cậu đau đớn, vì bản thân không thể dùng những từ ngữ thích hợp.

“Tao đã chịu ơn mày nhiều. Cảm ơn vì đã giúp tao nhé.”

Subaru nói, giơ tay ra, chú rồng đất đen tuyền dụi vào lòng bàn tay cậu khịt mũi.

Chân bám bẩn đất vì đào bới, Patrasche khẽ huých Subaru như thể lo lắng cho cậu.

Tìm thấy Patrasche an toàn trong chuồng rồng, Subaru đã nhờ nó giúp cậu chôn cất Petra và Frederica. Chú rồng tinh khôn mau chóng hiểu được lời nhờ vả vụng về của Subaru, và, cùng với Subaru sử dụng dụng cụ tương tự như xẻng, con rồng đào một cái hố vừa vặn cho thi thể quá khổ của Frederica.

Đôi chân nhanh nhẹn đủ sức cưỡi gió lấm bùn đất cũng không làm giảm bớt dáng vẻ thanh tú tuyệt đẹp của con rồng đất đen nhánh. Một lần nữa Subaru nhớ ra mình yêu quý sự tồn tại của nó đến nhường nào.

Hố chôn Petra được Subaru đào lên. Dẫu cơ thể của cô nhóc khá nhỏ nhắn, nhưng cậu không muốn cô cảm thấy tù túng nên cậu đã cố gắng đến mức trầy da tróc vẩy lòng bàn tay vài lần khi dùng thứ dụng cụ không quen thuộc.

Phủ đất lên thi thể cô, và theo dõi hình bóng Petra đi xa dần, cuối cùng, những giọt nước mắt chua xót cũng chảy ra, nhưng Subaru không thèm gạt chúng đi.

Cậu lại tiễn đưa Frederica theo cách tương tự, và sau khi đặt lên hai ngôi mộ bia mộ chí đơn sơ, lễ tang kết thúc.

Xong việc, đáng lẽ phải nhẹ nhõm hơn thì vai cậu càng nặng trĩu.

“…Mình không nên chần chừ ở đây nữa.”

Cậu khẽ lẩm bẩm.

Bi kịch ở dinh thự đã hạ màn.

Tạc những kí ức đó in sâu trong tâm trí, cậu sẽ không bao giờ quên đi những ân hận khi nói lời từ biệt với hai người.

Một nỗi ân hận sẽ được lưu giữ sâu thẳm trái tim cậu, nhắc cậu phải tìm mọi cách để không còn hối tiếc trong vòng lặp tiếp theo.

Chỉ bằng cách đó, cậu mới có thể chịu trách nhiệm cho cái chết của hai cô gái một cách đúng nghĩa.

“Để xem cần phải tìm hiểu những gì rồi trở lại Thánh Địa. ——Mình không thể bỏ Rem ở lại đây nên phải mang cô ấy theo thôi.”

Mặt trời đã bắt đầu khuất bóng.

Trong thế giới đang dần mất đi ánh sáng, Subaru nhận ra đã gần tới đêm thứ ba. Sau khi cậu đã kiểm tra xong mọi thứ, nếu cậu khởi hành sáng mai thì cậu sẽ quay lại Thánh Địa trước buổi tối ngày thứ tư.

Và cậu sẽ còn một ngày rưỡi cho tới ngày thứ sáu định mệnh. Cũng là lần đầu tiên Subaru quay lại Thánh Địa từ dinh thự

Phòng thủ dinh thự, và vượt qua số mệnh nghiệt ngã ở Thánh Địa.

Bởi vì còn có hai rào cản không tránh khỏi này, cậu cần quay lại để trải nghiệm một lần nữa để chuẩn bị trước cho vòng lặp cuối cùng.

Chuyện gì đã xảy ra ở Thánh Địa khi Subaru rời đi?

Việc gì đó đã xảy ra cùng thời điểm Subaru bị Garfiel đánh gần chết rồi giam giữ. Và khi đó, Otto và Ram sẽ lên kế hoạch để giải thoát dân làng Arlam vào tối ngày thứ năm.

“Chắc là trước lúc đó… nhỉ.”

Cách cậu bỏ Garfiel lại cũng cần xem xét đến.

Cậu đã cắt đuôi sự đeo đuổi của hắn bằng cách dùng Lewes làm lá chắn, ai mà hình dung nổi Garfiel rồ dại về cậu đến đâu.

Trên hết cậu phải kể với hắn về cái chết của chị gái. Rồi cậu đã từng nghi ngờ cô là gián điệp ra làm sao, và cậu đã thất bại trong việc cứu cô như thế nào.

Cậu sẽ đành phó mặc bản thân cho cơn giận dữ của Garfiel, cái gì đến cậu sẽ mặc kệ nó đến.

“Trở về Thánh Địa rồi thì… —Mình muốn gặp Emilia.”

Suy đi tính lại những biến cố đã và sắp xảy đến trong đầu, trong vô thức Subaru thốt lên ý nghĩ chân thành đó.

Hay đúng hơn, đó như một âm thanh yếu ớt mà cậu rên rỉ.

Nhưng, khoảnh khắc này đây, đó chính là khát vọng thiết tha nhất của cậu.

Cậu muốn được thấy gương mặt của Emilia. Cậu muốn được chạm vào cô.

Cậu muốn được cảm thấy sự hiện diện của Emilia, và được cô chữa lành trái tim đang gần vỡ nát của cậu.

Một ước ao sau những mệt mỏi kéo dài của Subaru.

____________________________________________________

—Chỉ đến khi đến được khu rừng bao quanh Thánh Địa, Subaru mới nhận thấy có gì đó rất lạ.

Cưỡi Patrasche, cậu ôm Rem đang say ngủ trước ngực. Tuy như thế sẽ khó thăng bằng và bấp bênh, nhưng may là Rem không cử động, và sự tinh anh của Patrasche cũng bù đắp cho khả năng cầm cương kém cỏi của chủ nhân suốt quãng đường.

Vậy nên chắc chắn họ không thể đạt đến tốc độ tối đa như lúc về dinh thự, và phải tốn tầm mười bảy tiếng đồng hồ đi lại cùng một con đường. Hiện tại đã là sẩm tối đêm thứ tư.

Cậu đã định sẽ dành một ngày rưỡi ở Thánh Địa, nhưng xem ra thời gian sẽ bị rút ngắn xuống một ngày.

Con đường cậu đang đi là ngắn nhất. Tất nhiên cậu cũng đâu thể đổ lỗi cho Patrasche. Nhưng nếu có việc gì ngoài dự tính của Subaru thì,

“Thật hả trời… Chuyện quái gì đang diễn ra đây…!?”

Giữa đường tới Thánh Địa, băng qua khu rừng nơi Lá Chắn hiện hữu — họ cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương lan tỏa trong không khí.

Những tán cây xanh đều phủ đầy xương giá, từng nhánh cành cây đều mặc một màu áo trắng xóa. Các vũng nước trên mặt đất đều bị đóng băng hết thảy, bốn phương tám hướng cậu nhìn tới đều phủ kín một lớp tuyết mỏng.

Nhiệt độ lạnh bất thường — giá buốt hơn cả mùa đông khắc nghiệt.

Nhìn xuống Rem, cánh tay cậu ôm chặt cô hơn, hơi cậu thở ra biến thành một làn sương trắng mờ.

Khu rừng mọi khi vẫn thiếu vắng bóng dáng những loài động vật, nhưng hiện tại, đến cả sức sống của cây cối cũng yếu đi trông thấy. Cây cối không chuẩn bị trước cho chuyện này tức đây không phải hiện tượng tự nhiên.

“Trước mặt chỉ toàn trắng xóa màu tuyết… Tao có linh cảm xấu về chuyện này. Patrasche.”

“————.”

“Này, Patrasche?”

Bị kích động bởi linh cảm điềm gở, cậu hối thúc Patrasche chạy nhanh hơn, nhưng Patrasche không phản ứng lại cậu.

Cậu nhíu mày và nhìn xuống con rồng yêu quý thì thấy chân nó dần chậm đi, hơi thở hổn hển ngắt quãng.

“Patrasche!?”

Subaru hối hả kéo cương bắt nó dừng lại. Rồi cậu tụt xuống từ yên rồng, sờ tay lên cổ con rồng. Lớp vảy cứng ráp của nó vẫn vậy, duy chỉ có điều nó lạnh một cách đáng sợ. Và chính lúc đó cậu mới hiểu.

“Chẳng lẽ là, loài rồng đất sợ lạnh sao…? Chúng trông như loài bò sát, thế thì làm sao để chịu lạnh được đây?”

Phần lớn loài bò sát ví dụ như thằn lằn sẽ đi ngủ đông suốt mùa đông. Nhìn qua thì rồng đất cũng có vẻ giống loài bò sát nên vài thuộc tính của loài bò sát cũng áp dụng lên rồng đất chăng?

Trong trường hợp đó, Patrasche chạy giữa cái lạnh này không khác gì tự sát.

Nếu Subaru đoán đúng, thì càng gần Thánh Địa, nhiệt độ sẽ càng trở lạnh hơn.

“Bắt mày đi theo tao thì quá hà khắc… chắc vậy. Nhìn qua thì có lẽ rồng đất trong Thánh Địa hẳn cũng đang gặp nguy hiểm.”

Subaru vuốt ve cơ thể run lẩy bẩy của Patrasche. Cử chỉ đó chỉ có thể an ủi con rồng đôi chút, nhưng Patrasche dụi cơ thể vào bàn tay cậu như muốn cảm giác đó lan khắp cơ thể.

Không có con rồng, cậu sẽ đến Thánh Địa trễ hơn nữa — nhưng nếu bắt con rồng đi theo, có thể nó sẽ chết cóng dọc đường đi.

“Patrasche. Ta xin lỗi, nhưng mày có thể tự ra khỏi khu rừng này… à không, tự quay về dinh thự được không?”

Nghe quyết định của Subaru, Patrasche khịt mũi buồn bã.

Nhưng bởi là một chú rồng lanh lợi, nó hiểu sự quan tâm của Subaru dành cho mình, cũng như là tình trạng cơ thể nếu tiếp tục tiến sâu vào khu rừng. Sau vài câu dỗ dành của Subaru, nó cúi đầu và đành nghe theo mệnh lệnh của cậu.

Xoa đầu con rồng cho thỏa nỗi lòng, rồi Subaru lấy ra vài quần áo và thực phẩm cơ bản từ túi hành trang của Patrasche, mặc nhiều nhất có thể để chống chọi với cái lạnh. Cậu cũng mặc thêm đồ cho Rem, đeo hành lí lên người cô, rồi cậu bế cô lên.

“Đường đến Thánh Địa là, thẳng phía trước… phải không nhỉ?”

“————.”

“Đừng có nhìn tao lo lắng như thế. Tao lo lắng về mày hơn đấy. Chắc mày mệt lắm phải không, xin lỗi vì bắt mày đi cùng tao đến tận đây. Cũng là tại tao không biết nghĩ cả.”

Subaru cúi gằm mặt, Patrasche khẽ rít lên một tiếng như thể muốn nói “Cậu không cần bận tâm đâu”. Rồi nó bắt đầu cất bước ra ngoài bìa rừng, còn Subaru thì dõi theo đến khi con rồng khuất bóng.

Patrasche rời đi mà không nhìn lại. Có thể là bởi nó rất tự hào khi để cậu thấy vẻ vâng lời của mình, nhưng nhìn theo bóng lưng đó, cậu không thể kiềm nổi mặc cảm tội lỗi trong lòng.

Tất thảy mọi thứ, Subaru công nhận toàn bộ những gì mà chú rồng yêu quý của cậu đã làm vì cậu.

“Chắc Patrasche sẽ tìm được lối ra khỏi rừng thuận lợi thôi… Bên đó cũng lo, mà bên này cũng lo, chết tiệt.”

Đổi tư thế ẵm Rem, Subaru rảo bước đi, dưới chân là tiếng tuyết bị nghiền lạo xạo.

Hơi thở cậu biến thành khói xương, và răng cậu sẽ đánh vào nhau lập cập nếu cậu không mặc thêm đồ, về phía trước, về phía trước, cậu hướng đến Thánh Địa.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Emilia…?”

Cậu gọi tên người con gái trong tim giữa tiết trời băng giá.

_______________________________________________

Cậu ép đôi chân đã tê tái vì lạnh tiếp tục bước đi, hít vào từng ngụm hơi nông, cậu đã quên cả cách để run rẩy. Cố giữ cho mí mắt mở, Subaru cố duy trì tầm nhìn mờ trắng và tiến lên trong rừng tuyết.

—Cái lạnh khủng khiếp ngự trị ở Thánh Địa nằm ngoài dự đoán ngờ nghệch của Subaru.

Bước thêm một bước, cậu có thể cảm nhận thân nhiệt của mình hạ xuống.

Cậu đã đánh mất xúc giác, và thứ duy nhất điều khiển cơ thể cậu cất bước chỉ đơn thuần là cảm giác trách nhiệm với những người mà cậu bỏ lại, và thứ ý chí giúp cậu tiến lên phía trước là,

“————.”

Trong vòng tay cậu, dấu hiệu sống của Rem vẫn toát ra, tưởng như cô không hề bị ảnh hưởng bởi cái lạnh này.

Thẳng về phía trước, cậu hướng đến Thánh Địa.

Từ tầm mắt, cậu không biết liệu mình có đi đúng hướng hay không. Nhưng cậu đành tin rằng mình đang gần đích đến hơn vì cường độ của cái lạnh ngày càng mạnh mẽ.

Tuyết bám tụ trên cẳng chân cậu, và trước khi kịp nhận ra, khu rừng đã hoàn toàn biến thành cảnh sắc của mùa đông.

Thứ sức mạnh chuyển dời quy luật bất biến của tự nhiên — Subaru biết nó là gì.

“————.”

Run lẩy bẩy, cậu há cái miệng lạnh cóng của mình để lấy hơi khiến máu nhỏ ra từ các vết thương. Đầu lưỡi cậu cảm nhận được vị nóng của máu, nên cơ thể cậu chưa bị đóng băng.

Cậu vẫn có thể đi tiếp. Cậu vẫn có thể làm được.

Cậu vẫn chưa tìm hiểu được gì. Nếu cậu dừng chân ở đây, thì những hi sinh mà cậu đã bỏ ra sẽ không thể đền đáp.

Thế cho nên,

“——a.”

Chợt, để ý thấy thứ gì đó xẹt ngang tầm nhìn trắng xóa, Subaru ngừng bước.

Giữ cho mi mắt gần như đã xụp xuống phải mở, Subaru căng mắt để nhìn ra thứ đã vụt qua tầm nhìn của mình. Dần nhận ra đường nét của thứ đó thì cậu thấy đó là con người — một người mà cậu biết.

“Lewes… san?”

“————.”

Nghe tiếng gọi của Subaru, cô gái chỉ đáp lại bằng một cái nhìn trầm lặng.

Theo dõi phản ứng đó, Subaru ngay lập tức hiểu ra cô gái này không phải là “Lewes”, mà là một bản thể của “Lewes Meyer”.

Và nếu cô là một bản sao, thì cậu có quyền ra lệnh để ra lệnh cho cô.

“May quá, cô ở đây rồi… Nhờ cô đấy. Dẫn tôi đến… Thánh Địa…”

“Cô ta sẽ không nghe lời ngươi nữa đâu, biết không đó?”

Hơi thở nặng nhọc tỏa khói trắng, Subaru cất tiếng gọi cô gái bản sao, nhưng bị một giọng nói khác cắt ngang.

Cậu nhìn lên, và lập tức thấy một người nữa đáp xuống phần tuyết bên cạnh cô gái.

Nhìn bóng hình đó nhảy lên tuyết tạo nên một tiếng xào xạo, Subaru thấy đó là một gã thanh niên.

Mái tóc ngắn vàng kim và ánh mắt sắc lạnh, toàn bộ cơ thể hắn toát ra thứ sát khi thù địch.

“Garfiel.”

“Yo, ngươi còn dám quay lại nữa hả? Ngươi gan cũng to lắm đấy. Người ta vẫn nói ‘Cái cúi đầu của Bittoon nói dối là tuyệt hảo’ mà.”

Không quên chêm vào một câu thành ngữ khó hiểu, Garfiel cọ nanh trước mặt Subaru.

Nhưng trong khi hắn còn khinh khỉnh nhìn Subaru, mắt Garfiel bỗng mở to ngạc nhiên khi thấy Rem trong lòng bàn tay của Subaru.

“Hả…? Ngươi và Ram làm cái… Mà không, đó không phải Ram. Hả? Gì đây? Cô gái đó là…?”

“Tôi sẽ giải thích, nhưng không biết anh có hiểu được không… Đây là Rem. Em gái ruột chính cống của Ram đấy.”

“Ta chưa từng nghe Ram có em gái cơ đấy… Nhưng ngươi có đang xạo hay không thì cũng không đoán được.”

Chạm mặt người có vẻ ngoài y hệt người con gái hắn thầm thương trộm nhớ, sự thù địch của Garfiel có phần dịu đi. Thấy Garfiel không giết cậu ngay khi gặp, Subaru nghĩ hắn vẫn là dạng người có lí trí, và từ bỏ ý định lên kế hoạch bỏ trốn.

Rồi Subaru chuyển ánh nhìn sang bản sao Lewes lẳng lặng đứng bên cạnh Garfiel,

“Anh nói cô gái đó sẽ không nghe lời tôi nữa, tức là gì?”

“…Đơn giản dễ hiểu quá còn gì? Ngay khi ngươi rời khỏi Thánh Địa, ta đã đến nơi thí nghiệm và viết lại quyền ra lệnh lên chính mình. Tại ngươi mà ta nhớ lại mấy cái kí ức không hay.”

“Anh chỉ cần vỗ vỗ mấy cái thế là quyền ra lệnh được chuyển nhượng lại à?”

“Chỉ đơn thuần là chạm vào cái đó là được. Không phải ngươi cũng lấy được nó theo cách đó sao?”

“Cái đó” ở đây hẳn là khối pha lê phong ấn Lewes Meyer bản thể bên trong. Nếu chạm vào thực sự là cách mà Subaru nhận được quyền ra lệnh, thì việc Garfiel lấy lại nó theo cách tương tự cũng là chuyện thường tình.

Dẫu sao thì,

“Đến tận đây để đón tôi thì anh quả là chu đáo.”

“Ta không đến đây để tấu hài với tên khốn nhà ngươi đâu. Nhìn tình hình hiện tại mà ngươi không thấy phí thời gian nói chuyện phiếm ở đây hả?”

“Nói… cũng đúng… Thế, cứ nói luôn đi.”

Subaru gật đầu với câu trả miếng của Garfiel, cậu hít hà và khẽ lắc lắc đầu, bắt chuyện,

“—Vụ này là, Emilia gây ra sao?”

“Ai mà biết. Dẫu sao thì cô ta cũng chưa ra khỏi lăng mộ.”

“Cô ấy chưa ra ngoài lăng mộ sao?”

Subaru cau mày trước câu trả lời mà cậu không đoán trước. Thấy vậy, Garfiel tặc lưỡi rồi lấy chân đá bay một mảng tuyết to,

“Cô ả Bán Phù Thủy đã cư xử rất lạ từ ngày ngươi bỏ đi. Ta cứ nghĩ cô ta bình tĩnh lại rồi, nhưng sau đó cô ấy nhốt mình trong lăng mộ. Lúc bọn ta nhận ra thì Thánh Địa đã phủ ngập trong băng tuyết. —Cứ như Đại sâm lâm Elior vậy.”

“Anh biết quê nhà của Emilia…!?”

“Tưởng ta chưa nghe á hả? Roswaal là một tên cực kì khốn nạn, nhưng hắn cũng biết trả lời các câu hỏi khi cần. Thế cho nên ta không tin Emilia-sama tí nào mà.”

Nghe Garfiel quăng lại câu nói đó, gương mặt của Subaru sa sầm. Nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì Garfiel đã tiến đến trước mặt cậu.

“Đúng là vẻ mặt thảm hại mà.”

“Cái——!?”

Một bàn tay với đến ngực Subaru, rồi cậu ngã chíu về đằng trước.

Cậu vội đỡ cho Rem trong tay, nhưng không bắt được gì. Tại sao lại thế thì là bởi,

“Ngươi… Rem——!”

“Muốn ta… trả lại cho ngươi hả? Này này, thế là tham lam quá nha. Ta cứ nghĩ Emilia-sama là cô nàng trong mộng của ngươi chứ?”

Đánh đúng vào chỗ đau của Subaru, Garfiel khịt mũi.

Trong tay của Garfiel là cơ thể của Rem mà hắn cướp từ tay Subaru.

Điên cuồng bắt cơ thể đã mất cảm giác cử động, Subaru cố giành cô lại từ Garfiel, nhưng Garfiel nhảy ra khỏi tầm với của cậu.

“Ngươi định làm gì với Rem…!?”

“Ta không định làm cô ta đau hay gì đâu. Làm vậy là sai trái. Ta là một con người biết phải chăng mà. Ta đây rất ghét những kẻ hành động vô cớ tay nhanh hơn não.”

Garfiel nói và nhìn xuống Rem, nhưng quả thực ánh nhìn đó của hắn không hề mang chút thái độ thù địch nào.

Ít nhất, bản chất của Garfiel không méo mó đến nỗi làm hại một người giống với cô gái mà hắn yêu.

“Thế thì tại sao?”, Subaru gần như bật suy nghĩ đó thành lời thì Garfiel đã tuyên bố trước.

“Vào lăng mộ. —Rồi lôi Bán Phù Thủy ra ngoài cho ta.”

________________________________________________________________

*Trivia: Tên của Patrasche được đặt theo tên chú chó nhân vật chính trong bộ anime "Boku no Patrasche" chiếu năm 1992 ở Nhật, chính vì vậy Patrasche được xây dựng theo hình tượng tuyệt đối trung thành với chủ nhân.

*Ame: Chap 65 mình đang sửa lại, mai sẽ có, chap 66 cũng có bản dich rồi, xong 65 sẽ sửa tiếp :P