Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5322

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9142

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10039

Arc 4: Giao ước vĩnh cửu - Chương 128.2: Yêu tới cả máu và ruột (tiếp)

Cơ thể khổng lồ của nó rúng động, sau đó nó húc đầu vào con Nham Trư đã đổ gục, rồi nôn thốc nôn tháo.

Con hổ rên rỉ trong đau đớn, cơ thể to lớn của nó bắt đầu nhỏ lại, từng chút từng chút một, và thân hình đồ sộ ấy dần trở lại hình dáng con người. Vài giây sau, một cậu trai bán khỏa thân đứng dậy, tay cậu đang phủi đi những nhúm lông vàng còn vương lại.

“Aaa… Khốn thật, ta trở lại rồi đây. Đau đầu quá…”

“Ta hiểu rồi...vậy ra ngươi là ‘Bán Thú’. Ta cũng nghĩ là đôi mắt của ngươi khá hung ác so với một con người.”

“Nếu suy luận theo kiểu của ngươi, thì Chỉ huy của bọn ta cũng chẳng phải con người.”

Garfiel lắc đầu, xác nhận lại hiện trạng cơ thể sau vừa trở về dạng người.

Trong lúc biến về thành con người, đôi vai gãy nát ban nãy đã liền lại đủ để có thể cử động. Nói là vậy, nhưng mỗi khi nhúc nhích vùng đó cậu lại nhói vô cùng, đau đến nỗi khiến suy nghĩ của cậu nhuộm màu trắng muốt.

Cậu không thể duy trì thể trạng tốt nhất lâu hơn được nữa.

Nhưng đối thủ của cậu chắc hẳn cũng như vậy.

“Ta đã mổ bụng con ma thú kia hộ ngươi rồi đó. Cứ thoải mái đắm mình trong biển máu đó cho sướng, ta không phiền đâu.”

“Ta xin phép từ chối. Ruột động vật chỉ đáng làm vật thay thế trong trường hợp ta đói khát lắm thôi. Ruột đẹp nhất là khi bị moi ra từ con người cơ.”

“Ta chẳng hiểu nổi mắt thẩm mỹ của ngươi nữa.”

Garfiel ghé sát ngón út lên tai và ngoáy một cách thô bạo, cậu thở dài với vẻ mặt bó tay.

Trước mắt cậu là Elsa vẫn không hề suy chuyển dù đang bị áp đảo quá một chiều.

—Garfiel dự tính phải nhiều nhất cũng chỉ năm lần nữa để đẩy sự bất tử của Elsa tới giới hạn.

Cậu đã khiến Elsa “tử dẹo” cả thảy bốn lần. Năm, nếu tính thêm lần xé mặt ả. Có lẽ lúc này khả năng tái tạo của ả sắp chịu quá nổi.

Nghĩa là số mạng sống của Elsa sắp hết. Garfiel cũng bị thương nhiều, nhưng điều đó sẽ không khiến cậu lỡ nhịp trong cuộc đấu.

Không còn sự hỗ trợ từ bầy ma thú của Meili, đôi dao cũng đã găm vào đám xác kia — vậy tại sao ả lại có thể điềm tĩnh đến thế cơ chứ?

“Chẳng có lý do gì đặc biệt đâu. Cậu không cần phải sợ.”

Thấy Garfiel nhíu mày bối rối, Elsa cất lời như thể đang dỗ dành một đứa nhóc.

Garfiel nhăn mặt đáp lại, gầm gừ như loài thú hoang.

Để giấu nhẹm sự thật rằng ả đã nhìn thấu chút hoang mang trong tâm trí cậu.

“Khốn khiếp. Ngươi… dừng kiểu nói chuyện như biết hết tất cả đó đi.”

“Nhưng chuyện đó dễ hiểu thôi mà. Mổ bụng ai đó nghĩa là phải đối mặt với họ trước lúc bị mổ bụng. Gương mặt kia cũng là thứ ta đã từng thấy qua.”

“――――.”

“Đó là gương mặt đang không thể hiểu nổi kẻ quái dị trước mắt.”

Garfiel cứng họng, thanh quản cậu như thắt lại. Elsa đưa tay lên miệng và bật cười.

Ả nghiêng đầu khẽ cười mỉm.

“Đừng lo, chẳng sao đâu. Ta không mong ai đó có thể hiểu được ta. Hạnh phúc của ta là thứ ta có được bằng cách chấm dứt cuộc sống của kẻ khác. Sống là phải chà đạp cái chết.”

“...Ta mà hiểu câu đó chắc phát khùng luôn mất.”

Garfiel giơ hai tay lên, đập hai tấm khiên vào nhau gạt bỏ ý nghĩ cố gắng hiểu được ả.

Cậu không có thời gian để suy xét sự tình của đối phương. Và lời nói mới đây của ả cũng xóa bỏ mọi lý do để cậu phải lưu tâm khác thường ngày.

“Nhưng ta sẽ nói với ngươi điều này…. Nếu ngươi hứa sẽ không làm gì xấu nữa và bỏ chạy, thì không phải ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.”

“Cậu quả thật là một cậu nhóc rất dễ thương đấy.”

Nụ cười gạt bỏ chút lòng khoan dung cuối cùng của ả cũng là ám hiệu bảo cậu rằng cứ lao lên đi.

Bật chân khỏi sàn, cơ thể Garfiel bay thẳng về phía trước. Elsa phản đòn bằng cách vung lưỡi dao màu trắng theo chiều dọc, nó đập lên trần nhà, bật xuống sàn, lưỡi dao xoay vòng liên tục bật nảy và tiếp cận Garfiel.

Lưỡi dao dày trắng muốt của Elsa do nhiều lưỡi dao ghép lại với nhau. Những lưỡi dao xen kẽ nhau từ đầu này sang đầu kia, gợn sóng như một con rắn bằng xương khi bật nảy trong hành lang.

Là lên? Hay xuống? Con dao dễ dàng bứt phá khỏi tầm mắt, bay vút như một tia sáng màu trắng. Garfiel giương khiên lên trên đầu, gạt bỏ lựa chọn né tránh. Vừa hứng chịu cơn đau vì xương gãy sau khi lưỡi dao găm xuống bắp tay trái, cậu vẫn tiếp tục phóng về phía trước.

“Ta sinh ra tại Bắc Quốc Gusteko lạnh giá, lạnh tới thấu xương.”

Cuộc đấu với tốc độ chóng mặt đang nổ ra tại chiến trường này, nhưng vì lý do nào đó giọng nói trong trẻo như đang ngân nga lời hát của ả vọng vào tai Garfiel.

Không lý nào cậu có thể nghe được. Trong lúc tâm trí cậu như nham thạch bỏng cháy, tập trung vào từng khoảnh khắc giao đòn chí tử này, cậu làm gì có thì giờ để âm thanh đó lọt vào tai cơ chứ. 

Đúng ra là phải vậy, nhưng giọng nói của người phụ nữ cứ thế len lỏi vào ý thức của Garfiel.

“Chênh lệch giàu nghèo vô cùng vô cùng lớn, và những đứa trẻ ở giai tầng thấp kém bị vứt bỏ không phải là hiếm gặp. Ta là một trong nhiều đứa trẻ từ khi biết nhận thức đã không còn cha mẹ ở bên đó, phải uống nước sình lầy sống qua ngày.”

“——Raaaa!!” 

“Ta dành cả đời để đi trộm cắp, đi hăm dọa mọi người, đi làm việc trong hầm mỏ, với bể người quanh ta cứ liên tục thay đổi. Tại sao ta lại sống? Hay hạnh phúc là gì? ...Đó là những câu hỏi ngày đó ta chưa từng có thời gian để lưu tâm.”

Cậu vung nắm đấm, chuẩn bị đánh lệch hàm Elsa.

Nhưng ả nghiêng mình sang bên né tránh đòn tấn công nên đòn tấn công chỉ sượt qua, đồng thời vung lưỡi dao đen từ dưới lên nhằm cứa một nhát khá nông vào thân trên Garfiel.

Lưỡi nanh dã thú xé thịt cậu. Elsa, tắm mình trong dòng máu tươi, liếm môi.

“Đó là một ngày vô cùng lạnh giá.”

“Câm miệng! Ta cóc thèm nghe đâu!!”

“Làn gió thổi về từ những dãy núi cao rất rất lạnh, làm đóng băng khắp cả thị trấn. Trong cái lạnh khiến hơi thở ta tưởng chừng như đóng băng, khi tên chủ của cửa hàng ta ăn trộm tóm được ta.”

Thở ra một hơi nóng hổi, Elsa tiếp tục câu chuyện với gương mặt say mê.

Những lưỡi dao tử thần trở nên quyết liệt hơn, cắt từng nhát từng nhát lên nửa người bên trái của Garfiel khi cậu không kịp phòng bị.

“Sẽ không ai oán trách nếu hắn có giết ta, nhưng ta lại là con gái… Ta vẫn nhớ như in gương mặt lẫn nụ cười thối nát của hắn khi lột quần áo ta.”

“Ga... a…”

“Trong cơn gió mùa đông gào rít, khi hắn đã lôi sạch quần áo ngoài của ta và bắt đầu lột đến đồ lót… khi ta nghĩ mình sẽ chết vì lạnh trước khi hắn kịp làm gì mình, tình cờ thay ta nhặt được một mảnh thủy tinh.”

Ả tung chân nhắm vào một bên đầu của cậu, nhưng Garfiel phản đòn bằng một cú húc đầu. Phản lực vào đầu làm cậu giật lùi, nhưng chắc chắn cũng đủ làm gãy chân Elsa. 

Ả thu chân lại và lùi bước. Nhưng nét mặt vẫn vô cùng mê mẩn.

“Ta chẳng nghĩ được gì cả. Ta vừa cầm được mảnh thủy tinh, thì cùng lúc đó hắn ngả người về trước nên ta ấn nó vào bụng hắn, rạch và cắt bụng hắn ra.”

“――――.”

“Tiếng giãy chết của hắn, hay việc ta vừa tước đi một sinh mạng, đều chẳng làm ta thấy động lòng. Nhưng đứng giữa cơn gió lạnh lẽo ấy, ta đã nghĩ,”

Trước Garfiel đang nín thở, Elsa mỉm cười dịu dàng.

“Máu và ruột mới ấm làm sao――.”

Lưỡi dao của Elsa vung lên, nhăm nhe chẻ đôi sọ Garfiel. Cậu trượt sang ngang, đạp chân bật khỏi tường lách ra sau lưng Elsa, và tung cước vào xương sống của ả, nhưng ả ngay lập tức xoay người lại nện chuôi đao vào ống chân cậu, làm cú đá chệch hướng.

Chân cậu va vào tường, bức tường vỡ vụn bốc đầy bụi. Garfiel tặc lưỡi nhảy lùi ra xa.

“Nếu có hạnh phúc trên đời, thì đó là vẻ đẹp của hơi ấm khiến ta quên đi cả giá lạnh. Đó là định nghĩa về hạnh phúc đầu tiên mà ta, một kẻ từ khi sinh ra đã chẳng có gì cả, đã ngộ ra. ——Cậu không thể hiểu được, phải không?”

“Ta cũng chẳng muốn hiểu.”

“Không sao. Ta đâu mong được đồng cảm.”

“Thế còn kể câu chuyện chết bằm ấy làm gì, khốn khiếp.”

“Tại sao ư? Ta cũng đang tự hỏi đây.”

Elsa nghiêng đầu tỏ vẻ bí hiểm với Garfiel đang lộ rõ vẻ thù địch.

Rồi ả nheo mắt đầy tinh quái, liếm đôi môi đỏ chót một cách đầy khiêu gợi.

“Chắc là vì cậu rất đáng yêu chăng?”

“...Xin lỗi, ta đã có người con gái trong lòng rồi. Ta không rảnh đi hò hẹn với một ả điên như ngươi đâu.”

“Lạnh lùng dữ. Nhưng chẳng sao. Ta chỉ quan tâm tới bộ lòng của cậu thôi.”

Trông như họ đang trò chuyện với nhau đấy, nhưng thực chất thì không.

Sau một hồi nói qua nói lại, Garfiel cuối cùng đã hiểu ra điều đó.

Cậu không hề hứng thú, cảm thông hay có bất kỳ cảm xúc nào với chuyện đời của Elsa.

Đó đơn thuần chỉ là nền móng, là những kinh nghiệm tạo nên con quái vật như ả ngày hôm nay. 

Những tấm khiên của Garfiel đã chọn cho mình đâu là người chúng phải bảo vệ.

“——Ngươi tận mạng rồi, Elsa Granhiert.”

“Giết cậu xong, ta sẽ nâng niu cậu lắm, Garfiel Tinsel.”

Cùng lúc gọi tên nhau, Bán Thú cùng Quỷ Sát Nhân càng trở nên bạo lực.

Tia sáng phản chiếu từ lưỡi dao trắng cắt xuyên màn đêm dọc dãy hành lang, cùng lưỡi dao đen bay về trước hòng xẻ dọc Garfiel.

Một lưỡi dao nảy bật khắp nơi trong tầm nhìn của cậu. Cậu không thể phòng thủ trước đòn tấn công, cũng không có lựa chọn né tránh. Nhưng nếu không đỡ trọn đòn này và triệt tiêu hoàn toàn động lượng của nó, cậu sẽ chỉ mắc lại sai lầm ngu ngốc ban nãy.

“――――.”

Lưỡi dao rít lên trong không trung, nảy bật khắp hành lang.

Nếu đã không thể xác định được vị trí của lưỡi dao, cậu chỉ có thể nhắm vào điểm bắt đầu của nó.

Garfiel vung mạnh tay trái, cậu ném chiếc khiên với dây quai đã được thả lỏng bay vút đi

Cậu đã nới lỏng dây quai thắt khiên khi đập khiên vào nhau, Elsa trợn tròn mắt khi thấy chiếc khiên lao về phía mình và đập thẳng vào tay trái của ả — âm thanh thứ gì đó vỡ vụn vang lên, những ngón tay đã bị nghiền nát của ả đánh rơi lưỡi dao trắng.

Mất đi sự điều khiển từ các ngón tay, con dao găm thẳng vào trần nhà, và cắm chặt trên đó.

Một bên là nụ cười hiểm ác, ám muội, một bên là tiếng gầm vang dội. Một lưỡi dao tử thần xé gió nhào xuống, và tấn công Garfiel đang cùng lúc xông lên.

Cậu đặt tay phải lên đầu để lãnh đòn trực diện từ lưỡi dao đen.

Xung lực truyền xuyên qua tấm khiên, lan xuống sọ và não cậu. Cậu xây xẩm mặt mày, bước chân loạng choạng như sắp đổ gục ra trước, nhưng vẫn gắng giữ được bước chân thật chắc giúp cơ thể đứng vững.

Vừa dứt — thì cũng là lúc đầu gối ả bắn thẳng mũi Garfiel.

“Nghĩ bản thân đã an toàn thì cẩu thả quá rồi đấy.”

Giọng cười vang lên, Elsa quạt thêm một cước vào Garfiel.

Chân ả giương cao, và từ guốc ả tóe lên một lưỡi dao sáng loáng ở gót — với mũi dao hướng thẳng vào cổ Garfiel,

“Ngươi mới là người không nên lơ là trước vũ khí của ta.”

Cậu banh hàm nuốt trọn gót chân ả và cả lưỡi dao, rồi nghiến đứt cổ chân mảnh mai của ả.

Với xương chân cùng lưỡi dao bị nhai nát tới tận gót, Elsa tròn mắt.

“Ôi chà.”

Thốt lên kinh ngạc, Elsa loạng choạng lùi lại nhưng mất thăng bằng và ngã nhão tại chỗ.

Chân phải của ả bị khuyết từ mắt cá chân đổ xuống, trở nên vô dụng, hai cánh tay cũng không dùng được do phản lực từ đòn tấn công của chính ả. Trụ bằng chân trái, Elsa, chỉ còn mỗi phần cổ là vô sự, liếc nhìn Garfiel—

“—Aaa.”

Hít một hơi, gương mặt Elsa đỏ ửng như thiếu nữ đang yêu.

Hơi thở ả nóng bừng như mang trong mình sắc đỏ, đôi mắt ướt đẫm tràn ngập xúc cảm bỏng cháy.

—Đứng trước Elsa, Garfiel gánh con Nham Trư to tổ chảng trên vai, và ném nó đi.

Dù biết mình sẽ bị nghiền nát dưới khối lượng khổng lồ đó, nhưng phải đến khi bị bóng đen nuốt chửng, ánh mắt của ả mới rời được khỏi Garfiel.

Thở thều thào đứt quãng, ả dõi theo cậu con trai tóc vàng kim đang nhe nanh bằng đôi mắt chan chứa tình yêu—

“Cuốn hút quá.”

Sức nặng không tưởng đè bẹp ả sát thủ, con quỷ hút máu, Thợ Săn Ruột, đến khi không còn gì của ả nguyên vẹn nữa.

Thịt xương ả nát tan, máu ả hòa lẫn với dịch cơ thể của con ma thú.

Ngửi thấy mùi của cái chết, Garfiel rú lên.

.

Tiếng gầm trầm đục như tiếng sấm vang vọng khắp tòa dinh thự đang bốc cháy.

.

—Trận chiến giữa tấm khiên của Thánh Địa, Garfiel Tinsel, và Thợ Săn Ruột, Elsa Granhiert, hạ màn.