Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Arc 5: Những vì sao ghi dấu vào lịch sử - Chương 1: Khởi đầu luôn là một vị khách viếng thăm

——Cậu vụt chạy, phóng mình về phía trước

Gió thổi ngang qua những giọt mồ hôi đang túa từ trán xuống mắt. Cậu chớp mắt, cố phớt lờ chúng.

Lồng ngực nhói đau sau mỗi lần hít thở, lục phủ ngũ tạng như quặn thắt lại với nhau.

“————.”

Cậu cắn răng để thổi bay cảm giác đau đớn khỏi tiềm thức.

Thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí cậu là từ “đích”.

“————!”

Cậu nhận ra giọng ai đó đang cất lên từ đằng xa.

Giọng nói đó đang dần tiến lại gần, ngày càng rút ngắn khoảng cách với Subaru. Cậu tin vào giọng nói đó, xem nó như ngọn hải đăng của chính mình, cậu tiến lên, rồi lại tiến lên——

“————!”

Bị mời gọi bởi giọng nói ráo riết, chẳng hề bận tâm tới toàn bộ tầm nhìn đã trở nên trắng xóa, cậu chạy. 

”Đến đích rồi đó!”

Ngay sau khi chân cậu chạm xuống vạch đích được kẻ vụng về dưới chân, trời đất như đảo ngược với nhau. 

Đầu đâm xuống thảm cỏ, Subaru chống hai tay xuống mặt đất và lộn nhào về phía trước. Động tác quen thuộc này đã triệt tiêu hết động lượng của việc chạy, và sau hai vòng nhào lộn thừa thãi nữa, cậu nằm bệt ra đất theo hình chữ “Đại” (大).

“Phù! A~! Đau quá! Nhức quá! Nhưng mà xong rồi! Cuối cùng cũng xong rồi!

Miệng thở hồng hộc, nhưng cậu vẫn tiếp tục kêu la.

Những câu cằn nhằn ấy là để bơm thêm ý khí cho trái tim đang nhụt chí của cậu. Cậu không được nghĩ mệt mỏi là mệt mỏi, hay nỗ lực là đã chăm chỉ. 

Đây chưa phải là kết thúc, phía sau còn nhiều gian nan nữa đang chờ cậu.

Mỗi lần muốn xác định vạch đích và tự thưởng cho bản thân sự hài lòng, cậu lại đặt tay lên ngực để nhớ về tối hôm đó.

“Subaru, làm tốt lắm, ta đoán vậy.”

Từ trên đỉnh tầm nhìn bị lộn ngược của Subaru, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện. Đó là một cô gái dễ thương với bộ đầm lộng lẫy và mái tóc dài uốn lọn màu kem — Beatrice.

Chiếc váy không hợp với cánh đồng cỏ xung quanh khẽ đung đưa trong gió, Beatrice đưa cho Subaru một chiếc khăn. Cậu nhận lấy nó rồi trùm lên lau khô đầu,

“A, cảm ơn nhé. Tôi cũng đang định làm lạnh cái đầu.”

“Là nhờ Petra ướp lạnh nó trước khi đưa cho Betty đấy. Lát nữa nếu được ngươi cảm ơn cậu ấy sẽ nhảy cẫng lên cho mà xem, ta đoán vậy.”

“Quả là Petra có khác. Cơ mà hôm nay Beako lại xuất hiện ở đây, lạ lắm à nha. Hôm nay có chuyện gì khiến cô thay đổi tâm trạng sao?” 

Subaru vung tay lấy đà để nhấc người dậy, rồi lết mông lại gần chỗ Beatrice. Thấy Subaru nhìn mình, cô chống hông, cố lảng mắt đi.

“Đâu có, chỉ là tâm trạng thất thường chút thôi.”

“Hể~, ra vậy, chỉ là bỗng nhiên thất thường thôi hả?”

“...Nhưng cũng có chút muốn thấy Subaru thường ngày lúc cố gắng sẽ trông như thế nào nữa, ta đoán vậy.”

Mặt vẫn quay đi hướng khác, Beatrice dễ dàng tiết lộ ý định thực sự của mình. 

Cô thành thực với trái tim hơn ngày trước rất nhiều, có lẽ nhờ khoảng thời gian vừa qua cô đã mở lòng với cậu hơn.

Nhìn Subaru cười mỉm, Beatrice trông như đang muốn nói gì đó, nhưng rồi cô khẽ thở dài.

“Chạy loanh quanh mấy vòng thì chưa xong đâu. Tiếp theo là gì đây, ta đoán?”

“Bấy nhiêu đây là gian khổ lắm rồi đó, tiểu thư à. Tuy không biết có đạt kỳ vọng của cô không, nhưng tiếp theo sẽ là Athletic Zone tuyệt như trong mơ.”

“...À, phải rồi. Là cái đống đồ chơi được Garfiel xếp trong rừng, ta đoán vậy. A su le tíc gì gì đó ấy nhỉ?” 

“Là Athletic Zone. Nếu không nhớ nổi thì không cần nhớ đâu. Cứ kệ tôi đi.”

“Nhưng ta muốn hiểu tất cả những gì Subaru nói mà.”

Câu nói (cực kỳ) êm tai đó khiến nụ cười của Subaru càng tươi hơn nữa. Beatrice tỏ ra khó hiểu trước phản ứng của cậu, rồi bỗng nhận ra mình vừa phát ngôn cái gì, biểu cảm của cô lập tức thay đổi. Hai má Beatrice đỏ lựng như trái mận.

“Kh.. không không, ý ta không phải như vậy… Chỉ là buột miệng thôi, ta đoán vậy.” 

“Ấy ấy ấy, không sao không sao, tôi hiểu chính xác cô nghĩ gì mà. An tâm đi, tôi cũng yêu cô lắm lắm.”

“Ngươi chẳng hiểu cái quái gì hết á!”

Subaru cười khúc khích, đứng bật dậy và ôm bẫng Beatrice với khuôn mặt nhăn nhó vào lòng. 

Cô tỏ vẻ khó chịu với cái ôm của cậu, nhưng lại không hề phàn nàn về điều đó.

“Người Subaru toàn là mồ hôi thôi, ta đoán vậy.”

“Thế thì cô cố thở bằng miệng đi. Hoặc hút mana trực tiếp cũng được.”

“Ngươi mà nói thế là ta hút ngươi khô quắt cho coi.”

“Nhưng lỡ làm thế xong cô lại ngồi khóc thì sao.”

“Ai… ai ngồi khóc cơ chứ, ta đoán! Ngươi chỉ giỏi đùa dai!”

Tay vẫn ôm Beatrice, Subaru vừa nói chuyện vừa vụt chạy. 

Hơi thở của cậu đã trở lại bình thường trong khi trò chuyện với cô. Trọng lượng cỡ Beatrice là vừa đủ để mang đi cùng khi chuyển địa điểm từ đường chạy trên thảo nguyên sang cung điền kinh trong rừng. 

Bởi, dẫu sao thì, trái với vẻ bên ngoài, cô gái này cực kỳ nhẹ. Nhẹ như lông vũ ấy.

Vậy nên, bế Beatrice trong tay, Subaru chạy như bay, tựa như mọc thêm một đôi cánh.

※※※※※※※※※※※※※

Tòa dinh thự mới của họ cũng bao bọc trong màu xanh nhiều như cái đã bị cháy trước đây.

Cỏ mọc tươi tốt trên những ngọn núi đồi xanh mướt. Subaru cảm nhận được một làn gió se lạnh lùa vào tóc mái của mình trong khi chạy.

“A! Lê! Hấp!”

Trong khu rừng um tùm cây cối chỉ có một màu xanh ngự trị, Subaru lao đi, nhẹ nhàng đặt tay lên một khúc gỗ nằm ngang, vượt qua chướng ngại vật chỉ bằng một cú nhảy nhẹ.

Kỹ thuật “Vault” đặc biệt có hiệu quả ở những địa điểm đầy rẫy chướng ngại vật hoặc trong những khu phố dày đặc nhà cửa. Môn thể thuật sử dụng những kỹ thuật như vậy được gọi là parkour. Cậu vẫn luôn bị choáng ngợp bởi màn biểu diễn phi thường của những người chơi parkour trên tivi.

Không ngờ rằng có ngày chính cậu sẽ luyện tập một kỹ thuật như vậy. 

“Ha! Hấp! Hây!”

Bộ trèo leo chính là ngôi sao của Athletic Zone mà Subaru đã nhờ Garfiel xây dựng. Với một thân cây lớn làm cột trụ và các thân cây khác được gắn ngang dọc quanh trụ. Về bản chất có thể nói đây là một khung trèo kinh điển, nhưng có một chút cảm giác đổi mới.

Thứ này đem lại cho người ta cảm tưởng rằng dù trèo từ từ thôi cũng khó tìm được chỗ đặt chân và tay tiếp theo. Subaru nhảy lên thứ đó với toàn bộ động lượng, dùng lực đẩy từ những điểm tiếp xúc rất nhỏ ở ngón chân và ngón tay để đẩy mình lên cao, tựa như đang trèo lên một bức tường dốc đứng. 

Tốc độ đó không hề thuyên giảm cho tới khi cậu leo tới đỉnh.

Tuy nhiên, sự khủng khiếp của parkour không dừng ở đây, cũng như mục đích của khung trèo kinh điển này vẫn chưa kết thúc.

“Hấp! Hấp! Hấp!”

Subaru chạm tới đỉnh, dùng điểm tựa nhỏ ở tay để nhảy lên trên cùng cái giàn gỗ, rồi ngó xuống dưới. Ước chừng khoảng sáu mét độ cao. 

Dĩ nhiên, không có gì phía dưới ngoài rêu và cỏ. Loại đất phía dưới khá mềm nhưng đã được đắp rất cứng.

Tóm lại, đáp đất từ độ cao này thì chỉ có nước đau điếng. Cơ mà,

“———Hây!”

Không một phút do dự, Subaru nhảy xuống nền đất cứng. Không hề phòng bị như này đúng là liều lĩnh hơn cả Subaru mọi khi. 

Nhưng Subaru vẫn giang rộng chân để tiếp đất. Chịu tác động cực lớn từ cú va chạm, cậu quằn quại trong đau đớn ——— hoặc là không.

“————.”

Subaru uốn chân, hạ thấp thân trên để triệt tiêu phản lực, lăn nhào về phía trước để càng tối thiểu hóa lực tác động hơn. Cậu lăn thêm vòng thứ hai, vòng thứ ba, rồi chạm đất bằng cả tứ chi, hoàn toàn không bị xây xát. Cậu chỉ phải phủi bụi và bùn đất lấm lem trên thân mình và áo khoác.

Đây là những kỹ thuật khác trong parkour, “Landing” và “Roll”.

Những kỹ thuật tiếp đất và lộn người để giảm thiểu lực va chạm. 

Những kỹ thuật này sẽ giúp cậu hạ cánh an toàn khi nhảy từ trên cao. Dù những điều này chẳng phải to tát với các “siêu nhân” cậu từng theo dõi, với người thường như Subaru lại nguy hiểm chết người.

Chỉ tập luyện chúng thôi cũng đủ mở rộng phạm vi những điều cậu có thể làm được rất nhiều.

“Là như vậy đấy. Ý kiến của cô về tôi đã cải thiện thêm chút nào chưa?”

Subaru dang rộng tay và quay sang Beatrice đang dõi theo suốt bấy giờ. 

Beatrice ngồi trầm ngâm trên gốc cây dành cho ghế khán giả, mắt cô tròn xoe

“Thực lòng cũng có chút ngạc nhiên đấy. Đánh giá của ta về ngươi có cải thiện chun chút, ta đoán vậy.”

“Cô lại đổ tôi rồi chứ?”

“Subaru, gần đây Betty không hiểu ngươi cố khiến ta nói cái gì đấy!” 

“Tôi chỉ muốn biết là cô yêu tôi thôi mà.”

Từ thái độ của Beatrice mà nói là đã quá đủ rõ ràng. 

Subaru nở nụ cười với Beatrice mặt đỏ chót và đang tỏ vẻ hờn dỗi, đoạn, cậu quay ra phía sau.

Như đã thấy từ màn biểu diễn parkour vừa rồi, một phần của khu rừng đã được tái thiết lại thành “Athletic Zone” sử dụng cho khóa huấn luyện đặc biệt của Subaru.

Đây là lãnh địa của Roswaal nên tất nhiên sẽ không có ai phàn nàn, nhưng thấy Garfiel có thể dễ dàng đốn gỗ rồi xây nguyên khu này cho mình, Subaru phải kiềm chế lắm mới không tiến cử cậu bé tham gia xây dựng các công trình công cộng.

Garfiel khéo tay và tỉ mỉ đến không ngờ. Có khi trong tương lai, tài năng của cậu nhóc trẻ tuổi này sẽ còn nở rộ hơn ở nhiều lĩnh vực khác.

“Mà thôi, hôm nay tới đây thôi nhỉ.”

“Bắt lấy này, ta đoán vậy.”

Subaru bắt lấy tấm khăn Beatrice ném về phía mình, và lại lau mồ hôi giống lúc ở trên đồng cỏ. 

Cậu uốn người, rồi giãn cơ chân và hông. Thế giới cũ của cậu luôn đề cao sự mềm dẻo của cơ thể, nhưng tới tận bây giờ khi cố cải tạo lại cơ thể của bản thân, cậu mới thấy hiệu quả của việc này.

Cơ thể cậu đã mềm dẻo hơn rất nhiều, tuy là chưa tới mức xoạc ngang được hai chân.

Cậu đặt chân lên một thân cây gần đó và tiếp tục thực hiện giãn cơ. Khi cậu ngồi xuống đất và giang rộng hai chân, Beatrice chẳng nói chẳng rằng bước tới và dùng trọng lượng cơ thể của cô ấn người cậu xuống.

“Giãn cơ đã xong. Được rồi, ta lại về dinh thự để nằm ườn ra nào.”

“Được thôi.”

Như hồi trước thì cậu sẽ bị cô cho ăn mắng với một phát ngôn như vậy.

Dạo gần đây, Beatrice đã quá quen với cách xử sự của Subaru cũng như việc nên đáp lại cậu thế nào.

Subaru nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Beatrice, và cả hai tay nắm tay rời khỏi khu rừng.

“Beako, cô đang hút mana của tôi đấy à? Hình như cô hút ít hơn mọi khi thì phải.”

“Tất nhiên Betty biết phải giữ ý khi ngươi mệt lử thế kia rồi, ta đoán vậy.”

“Ồ ồ, mới có hai tiếng mà ý kiến của cô thay đổi nhiều dữ ha. Nhưng tôi không muốn cô phải chịu khổ vì chuyện này đâu, cứ tự nhiên như mọi khi cũng được.”

Nâng bàn tay cậu đang nắm lên, Subaru cười nhăn nhó với Beatrice. Beatrice liếc sang phía cậu rồi thở dài, rồi cảm giác mọi khi lại ập đến.

Beatrice trực tiếp thâm nhập vào bên trong cái Cổng đã bị đóng của Subaru. Đây là cửa sau chuyên dụng cho việc rút mana từ Subaru mà không thông qua cổng chính vốn có của cậu. 

Cổng sau chỉ Beatrice mới có thể sử dụng này, hiện tại là sợi dây sinh mệnh của Subaru.

Bị lạm dụng quá mức, Cổng của Subaru đã hoàn toàn ngừng hoạt động. 

Tuy nhiên, lượng mana mà Od bên trong cậu không ngừng phun ra sẽ không biến mất.

Ngược lại, không có lối thoát cho mana, nó lại càng sản sinh ra nhiều hơn.

Nếu không được xử lý, lượng mana bị tích tụ lại sẽ mất khả năng kiểm soát, khiến Subaru phát nổ như một con cóc bị bơm đầy không khí —— theo cậu hiểu là như vậy.

Không biết cậu có phát nổ thật hay không, nhưng Beatrice bảo rằng đó là chuyện vô cùng nguy hiểm. Vì thế, cộng với việc cần trao đổi mana để duy trì giao ước giữa họ, Subaru và Beatrice phải tiếp xúc vật lý như thế này với nhau ít nhất một lần mỗi ngày.

Subaru liên tục tiết ra mana dù với lượng rất nhỏ, còn Beatrice cần mana để hoạt động. Cả hai hợp nhau về cả mặt tính cách lẫn thể chất.

Nhưng trên tất thảy,

“Nếu Beako mà có thể hút được mana của cả những người không lập giao ước với mình, thì cô có thể dễ dàng giữ được hình thái loli siêu phàm rồi nhỉ.”

“Đừng có tiếc nữa, ta đoán vậy. Chúng ta đã thảo thuận và đồng ý về chuyện này rồi còn gì. Và lượng mana cũng đang được tích trữ dần đó thôi, dù là rất ít, ta đoán vậy. Tuy là còn bé hơn cả giọt nước mắt của mấy con chim đi nữa.” 

Beatrice có một đặc tính phiền toái là chỉ hút mana của người lập giao ước. Trước kia cô đã luôn ngẫu nhiên hút mana của mọi người trong dinh thự Roswaal, nhưng thực ra đó là nhờ có Thư Viện Cấm làm trung gian.

[Thư Viện Cấm được thiết lập để làm trung gian trong việc hút mana của ta, nó sẽ hút mana từ các thực thể ở trong dinh thự, ta đoán vậy.]

Beatrice đã giải thích với cậu như thế. 

Vậy nên, kế sách hút mana từ kẻ thừa mứa chứa chan mana như Garfiel, hay Emilia, người từ sau sự kiện ở Thánh Địa đã gặp khó khăn trong việc điều khiển lượng mana khổng lồ, đều tan thành mây khói. Cứ như thể, ông trời đang muốn cà khịa cậu rằng, đời không đẹp như mơ đâu bé à.

Tuy ban đầu có hơi thất vọng chút, nhưng hiện giờ cậu thấy vậy cũng ổn. 

Chạm vào Beatrice đã trở thành một nghi lễ không chỉ tượng trưng cho mối quan hệ của họ, cậu cũng thích cảm nhận sự tin tưởng và gắn bó giữa hai người.

Quan hệ giữa tinh linh thuật sư Subaru và tinh linh Beatrice không giống với với những cặp đôi tinh linh thuật khác. Cái riêng có thể được khẳng định ở một điều như vậy là cần thiết cho cách làm của Subaru và Beatrice. 

“Xong rồi đó. Chừng này là đủ dùng cho ngày hôm nay, ta đoán vậy.”

“Thế hả, hà… Tôi còn, khỏe lắm… hà, hà…”

“Ta đã quyết định rồi, khi ngươi cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy ta sẽ không nhận xét gì đâu.”

Thực hiện xong nghi thức hằng ngày, Beatrice nhìn Subaru bằng ánh mắt trìu mến cực kỳ nửa vời. 

Thoát khỏi khu rừng, ra tới mặt đường lát đá cũng có nghĩa là họ đã gần về đến dinh thự. Mặt đường này giống với hồi dinh thự còn ở gần làng Arlam, nhưng hướng ngược lại với dinh thự của nó lại dẫn tới thị trấn Costuul gần đó, trông đỡ giống chốn xa xôi hẻo lánh hơn đáng kể.

“Nhưng Betty thích nơi rừng rậm yên tĩnh trước kia hơn, ta đoán vậy.”

“Tôi lại nghĩ thị trấn ồn ào hay rừng rậm yên tĩnh đều có cái hay của chúng. Tôi thường không nghiêng về bên nào đâu. Nhưng vì Hoàng Đô là thành phố lớn duy nhất tôi từng thấy, Costuul thành ra mang lại cảm giác khá mới mẻ.”

“Hừm. Subaru chẳng suy nghĩ giống Betty gì cả, ta đoán vậy.”

Beatrice bĩu môi, phàn nàn với câu trả lời của Subaru.

Subaru kéo tay cô, vừa dỗ dành “Được rồi được rồi mà” vừa chuyển hướng về phía dinh thự. Bỗng,

“——Subaru-sama! Beatrice-chan!”

Ai đó gọi tên mình khiến cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên. Từ phía đối diện, một cô cô gái đang chạy đến từ hướng dinh thự. 

Đó là cô bé với gương mặt và giọng nói quen thuộc, gương mặt dễ thương của cô như sáng rỡ lên khi trông thấy Subaru và Beatrice, mái tóc màu trà dài đến vai của cô đung đưa trong làn gió.

Đôi mắt tròn như mắt mèo càng khiến gương mặt có khả năng biểu cảm cao của cô dễ dàng thu hút ánh nhìn. Gần như ai ai cũng phải mỉm cười trước thái độ thân thiện và dễ gần của cô.

Một bông hoa tươi tắn, chưa hề được chạm tới bởi bàn tay con người, nở rộ trên thảo nguyên.

Đấy là miêu tả thích hợp nhất với nàng thiếu nữ mang tên Petra Leyte.

“Em đang tới gọi bọn anh đây. May mà không lạc mất hai người.”

Petra nói sau khi chạy đến chỗ hai người, tay cô đặt trước ngực vì hết hơi. 

Đáp lại, Subaru xoa đầu Petra, người ở thời điểm hiện tại đã cao đến ngang ngực cậu,

“Sao vội thế? Bọn anh đâu có trốn đi đâu đâu mà lo. Bộ muốn bọn anh ăn bánh tart ở độ nóng vừa phải hay gì à?”

“Thế thì vội là đúng rồi. Chuyện cực kỳ quan trọng mà, ta đoán vậy.”

“Mồ! Không phải như thế! Subaru-sama và Beatrice-chan lại trêu em nữa rồi!”

Petra phồng má với Beatrice đang gật đầu một cách nghiêm túc, rồi định gỡ tay của Subaru đang đặt trên đầu mình xuống, cô đặt cả hai tay mình lên thì bỗng khựng lại.

Hai tay cầm tay của Subaru, cô chạy, với đôi má nhuộm hồng.

“Bỏ vụ bánh tart qua một bên đi, là chuyện khác cơ. Dinh thự có khách đấy. Emilia-sama bảo em tới gọi bọn anh đó…”

“Khoan đã, Petra. Cứ từ từ đã. Anh có linh cảm xấu về chuyện này.”

“Ơ?”

Cảnh giác với những gì Petra vừa nói, Subaru đứng khựng lại. 

Cô bé ra chiều ngạc nhiên, nhưng Beatrice thì không. 

Phải rồi. Kể từ khi cả đám chuyển sang dinh thự mới hiện tại, Beatrice đã luôn kè kè bên Subaru, nên cái gì Subaru thấy cô cũng thấy. 

Kha khá cơ chuyện đã xảy ra sau khi họ thoát khỏi Thánh Địa đến giờ.

“Pattern mở đầu câu chuyện gần như y hệt. Cứ khi nào em, Frederica, hoặc thi thoảng là Otto hoặc Garfiel, tới gọi bọn anh, là y như rằng sắp có rắc rối. Điều đó anh ghi lòng tạc dạ rồi.”

“Lúc Subaru ra ngoài thì đột nhiên có khách… Quả nhiên là ‘pa đờn’ vào chuyện dẫn tới tai ương, ta đoán vậy.”

“B-Beatrice-chan đang dùng mấy từ ngữ kỳ quặc giống Subaru-sama kìa…! Subaru-sama đừng dạy hư Beatrice-chan nữa!”

“Về cách nuôi dạy Beako, cả dinh thự đã nhất trí với việc sẽ cô ấy sẽ làm những gì mình muốn rồi mà. Còn về việc vị khách kia, Petra, anh, và Beatrice sẽ vắng mặt với lý do đau bụng.”

“KHÔNG - ĐƯỢC! Emilia-sama sẽ nổi trận lôi đình cho xem! Em cũng đâu có lý do để làm trái lời chị ấy. Nào nào, đi theo em!”

Subaru thể hiện sự từ chối, nhưng Petra, cháy hết mình với trách nhiệm của bản thân, không hề nương tay với cậu.

Dù trước kia Subaru nói gì cô nghe nấy, nhưng sống tại dinh thự một thời gian đã dạy cô phải chống đối cậu khi cần thiết.

Petra nắm tay phải của Subaru và dùng hết sức bình sinh để kéo cậu đi. Trong khi đó, Subaru ngó sang Beatrice, người đang nắm tay trái của cậu.

“Beako”

“Lên đường mạnh giỏi nhé.”

“Cô cũng phải đi đó!”

“Gyaa, ta đoán vậy!”

Ban đầu cậu định cầu cứu cô, nhưng chỉ một khắc sau đó tình thế đã trở thành cậu kéo cô theo chết chùm. Beatrice mau lẹ cố giãy tay trái Subaru ra, nhưng cậu liền nắm chặt lấy tay cô. Tay phải của Subaru thì bị Petra giữ lấy, nên cả Subaru và Beatrice đều không có lối thoát. 

Subaru ngăn Beatrice bỏ trốn, còn Petra ngăn Subaru bỏ trốn, cả ba cứ giữ nguyên cái tình trạng oái oăm đó quay về dinh thự.

“Anh biết là giờ này mà đuổi khách đi cũng không kịp nữa… nhưng ước gì được báo sớm hơn thì tốt biết mấy.”

“Ý anh là sứ giả để báo tin về việc sự giả sẽ tới ấy à? Nhưng nếu thế chúng ta sẽ không biết nên chuẩn bị trước đến nhường nào mất. Đến em cũng hiểu chuyện đó mà.”

“Anh chỉ muốn cả hai bên đối xử nhã nhặn với nhau để không gây bất tiện về tinh thần lẫn mối quan hệ sau này mà thôi. Mà nhân tiện, Petra biết vị khách ghé thăm hôm nay là ai không?”

Người tiếp khách tới dinh thự sẽ là Petra, Frederica hoặc Ram. Hiện tại đây là phận sự của ba người kể trên. Vì Petra ra ngoài gọi Subaru, nên một trong hai người còn lại sẽ đi tiếp khách. 

“À thì, em cũng không rõ lắm…”

“Không biết rõ? Dù không thấy gia huy, nhưng em phải thấy mặt sứ giả rồi chứ? Mà nếu sứ giả cũng không thấy thì em cũng phải được dặn gì đó khi đi gọi anh về cơ mà…?” 

“Vì vội lắm ạ, mấy chị ấy bảo đây là một vị khách quan trọng. Nhưng người đó lại có vẻ không quan trọng chút nào.” 

“Đừng có đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài chứ. Có trường hợp một cô bé tóc xoăn lọn mang sức mạnh hung ác của bóng đêm đó. Hay đâu đó tồn tại một con nhỏ loli ăn diện bộ đầm lộng lẫy nhưng lại sở hữu thực lực vượt xa tri thức nhân loại nữa kìa——.”

“Ngươi thôi ngay đi, ta đoán vậy!”

Bị Beatrice bắt thôi đi, Subaru dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Petra nhìn Subaru chẳng nói chẳng rằng với gương mặt lo âu.

“Em cũng đâu đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài nữa đâu.” 

“Ô, tốt lắm Petra. Không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng quan trọng là em đã thay đổi rồi.”

“Em từng tưởng cái người giúp việc với đôi mắt đáng sợ vừa được tuyển vào dinh thự là một kẻ kỳ quặc cơ đấy… Nhưng hóa ra lại không phải.”

“Boomerang à!”

Bị tấn công vào trúng điểm mù, Subaru nghiêng đầu với Petra. Cơ mà gạt chuyện ấn tượng đầu của cô bé về cậu sang một bên, chuyện cô nói trước đó quan trọng hơn. Petra không đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, nhưng cô bé vẫn nghĩ rằng vị khách kia kỳ lạ.

“Mà, em thấy người ta thế nào?”

“Đơn giản mà nói thì… giống bé mèo chăng?”

“Bé mèo?”

Nghe đến từ “mèo”, hình ảnh một tinh linh hình mèo lông màu xám tro đang ve vẫy cái đuôi dài lại hiện lên trong tâm trí cậu. Cảm xúc của cậu về tinh linh đó rất phức tạp, và có vài chuyện cậu cần phải thảo luận với tinh linh đó khi nó trở về.

“Chắc cần hỏi tên đó gả con gái cho mình nhở.”

“Betty cũng nghĩ tới Nii-chan, nhưng Petra đã từng gặp Nii-chan rồi, ta đoán vậy. Nên không phải Nii-chan đâu. Petra nè, bé mèo đó như thế nào vậy, ta đoán?”

“Beatrice-chan cũng sẽ gọi là bé mèo thôi, cưng lắm đó.”

“Pe - tra - à!”

Beatrice nổi giận khi thấy Petra trêu mình. 

“Xin lỗi xin lỗi”, Petra lém lỉnh đáp lại, rồi cô ngẩng đầu lên như thể đang suy nghĩ điều gì.

“Có lẽ gọi là bé mèo thì không chuẩn xác cho lắm. Dù chưa tận mắt gặp lần nào, nhưng tớ đoán đó là một Á Nhân thuộc tộc người mèo. Tuy là, nhắc đến á nhân thì tớ dễ liên tưởng tới Garfiel-niisama hơn.”

“Garf là chủng người lai, thằng bé cũng không có đặc điểm dễ nhận dạng nào của Á Nhân cả. Nhìn cho cố thì chắc chỉ tìm được đôi mắt dữ tợn thôi.”

Có thể kể đến mấy cái răng nanh nhọn hoắt nữa. 

Garfiel có nói, răng nanh của cậu ta sẽ liên tục dài ra giống răng cửa của loài gặm nhấm, nên cậu ta phải thường xuyên nhai xé vật cứng để lưu giữ độ dài cũng như sắc nhọn của chúng. Thi thoảng Garfiel sẽ bị bắt quả tang đang gặm mấy cái lan can của dinh thự, và cảnh tượng Ram và Frederica vì thế mà nổi đóa cũng không phải chuyện hiếm. 

“Tóm lại là, khách của chúng ta là một Á Nhân trông giống Á Nhân. Nếu là người mèo thì có lẽ họ là thú nhân, và anh có quen một vài người như thế.”

Ở Hoàng Đô thì khỏi phải nói, nhưng Costuul cũng có nhiều cơ hội bắt gặp Á Nhân thuộc dòng thú nhân. 

Một quãng thời gian dài đã xóa nhòa sự phân biệt đối xử với Á Nhân trong lãnh địa của Roswaal, kẻ được nói là ưu ái đặc biệt với Á Nhân Tộc. Kết quả là, nơi đây đã trở thành một môi trường tốt hơn để Á Nhân có thể sinh sống, hoặc đó là những gì tên chủ quán bar với đôi tai thỏ quen thuộc đã kể lại.

Nhưng Petra, người dành phần lớn thời gian làm việc trong dinh thự, và lại quay về làng Arlam vào ngày nghỉ, đương nhiên sẽ ít quen thuộc với họ hơn.

“Ra là vậy. Thế thì, ngày nghỉ tới, anh dẫn em đi thăm thú Costuul được không?”

“Ừ, được thôi. Dẫu sao sau này em sẽ cần tới đó đi mua đồ các kiểu nữa mà. Em sẽ muốn kết bạn thật nhiều ở đó đấy.”

Nghe Subaru hứa liều như vậy, nhưng Petra lại giơ nắm tay đang rảnh rang lên như vừa giành chiến thắng.

Beatrice trở dài, còn Subaru, hai tay đều đang bị khóa chặt, chỉ biết mỉm cười nhăn nhó.

“Tới nơi rồi~~. Lại quay về với căn nhà thân yêu.”

Trong lúc còn đang mải nói chuyện thì cửa dinh thự đã xuất hiện trong tầm mắt, Subaru giơ hai tay đang nắm tay hai cô bé lên. Vừa nghe lời phàn nàn của hai cô gái đang bị bắt giơ tay lên vừa cho ra ở tai kia, Subaru vừa chỉnh lại dáng đứng và nhìn thẳng về hướng dinh thự.

Tòa dinh thự thay thế cho cái đã đổ nát sau đám cháy mang thiết kế bên ngoài tương tự với cái cũ, bên trong cũng được trang trí theo kiểu phương tây.

Khoảng cách từ cổng tới cửa chính là một sân vườn cắt ngang bởi lối đi dát sỏi. Khoảng sân bên phải là một bồn nước, trong khi lối đi về phía bên trái cứ thế kéo dài tới mạn hông bên trái của dinh thự, nơi đỗ xe, và cũng là chuồng rồng đất.

Chính giữa bồn nước là một thảm hoa với đủ loại sắc màu, và sẽ được bồn nước tưới nước vào những thời điểm nhất định trong ngày. Một phần của thảm hoa đó là ruộng rau quả của Subaru và Petra, nhờ thế cả hai có thể thu hoạch nhiều loại rau củ tươi sạch theo mùa, và khi bội thu thì chúng sẽ nhận được rất nhiều lời khen tích cực.

Cả nhóm đi qua sân vườn và con đường dát sỏi, dẫn tới cánh cửa đôi khổng lồ. Bộ gõ cửa được tạo hình theo gia huy của nhà Mathers, sử dụng motif của loài chim trông khá giống chim ưng, quả là hợp với phong thái của dinh thự chính thất nhà Mathers.

“Anh thấy một cái xe lạ ở chuồng rồng. Chắc của khách đấy.”

“Xe đó là xe rồng, nhưng lại được kéo bởi sinh vật không giống với Patrasche-chan. Nó không phải rồng, mà giống như chó cỡ to hơn.”

“Chó cỡ to ấy hả… Có khi lại là…”

Nhớ đến loài vật tương ứng, Subaru ngờ ngợ đoán ra danh tính của vị khách kia. Nhưng câu trả lời đã tự động tìm đến trước khi Subaru có thể tự mình suy luận ra nó.

Tóm lại, đó là,

“Ô! Anh zai, lâu rồi không gặp! Khỏe hơm khỏe hơm!?"

Một giọng nói cao và oang oang phục kích Subaru đang mở cửa và khiến cậu giật mình.

Đứng cạnh cậu, Petra cười nhăn nhó, còn Beatrice nắm chặt tay cậu hơn. Subaru liếc nhìn phản ứng của cả hai, rồi hướng mắt về bóng người đang tiến lại gần mình.

Đó là một bóng người rất nhỏ.

Thấp hơn Petra, nhưng lại nhỉnh hơn Beatrice xiu xíu. Nghĩa là đối phương chỉ cao cỡ trẻ con, nhưng có khi đó lại là giới hạn chiều cao khi trưởng thành không biết chừng.

Toàn thân bao bọc trong lớp lông ngắn màu da cam, đôi tai mèo vểnh lên rất dễ thương. Đôi mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, cái miệng cong cong pha thêm chút tinh nghịch thường tạo ra một giọng nói khỏe khoắn. Mái tóc màu cam được thắt bím làm tôn lên sự nữ tính, và chiếc áo choàng trắng cực kỳ hợp vóc người càng làm cô đáng yêu hơn nữa. 

Cô là một chú mèo biết đi bằng hai chân, giấc mơ của những người yêu mèo. 

Đây là một miêu nhân — và cũng là người quen của Subaru.

“Mimi đó hả!? Lâu lắm rồi nha. Em vẫn đầy năng lượng như mọi khi!” 

“Ừ! Đúng vậy đó! Mimi đang tràn đầy năng lượng luôn! Anh zai nói đúng rồi á! Mimi đã cao hơn hồi trước rồi, đã thành người lớn rồi đó. Ê hê!”

Mimi chống hông, mỉm cười tự đắc, đuôi ngoe nguẩy qua lại. 

Cô trông chỉ như một cô bé hiếu động đầy sức sống, nhưng thực chất lại là phó chỉ huy của quân đoàn đánh thuê Nanh Sắt, ẩn giấu trong mình chiến lực kinh hồn và nhiều bất ngờ khác.

Cô từng tham gia giúp sức cho Subaru trong công cuộc chinh phạt Cá Voi Trắng và hạ bệ Petelgeuse, cũng có xu hướng dễ thân dễ gần với tất cả mọi người giống Subaru, nên có lẽ cô là người bạn chân thành nhất mà cậu vô tình gặp được trong suốt cả chuỗi sự kiện.

Tình cờ thay Nanh Sắt cơ bản lại là quân đoàn cá nhân của đối thủ chính trị của Emilia, Anastasia Hoshin, nên về mặt vị thế họ là đối thủ của nhau. 

Nhưng có điều, tỏ thái độ thù địch với Mimi chẳng có nghĩa lý gì sất.

“Thế hả? Mà cảm ơn em đã không quản đường xa nhé. À phải, để anh giới thiệu. Cô hầu gái dễ thương này là Petra. Là cô hầu vạn năng đầy triển vọng trong tương lai của dinh thự này. Còn bé loli đang vô cùng cảnh giác đây là Beatrice.”

“Ồ! Hiểu rồi! Chị hầu gái Petra và con gái của Subaru phải không!? Hiểu rồi! Mimi đã ghi nhớ!” 

“Hình… hình như cô ta vừa ghi nhớ một thông tin sai rất sai thì phải…!”

Beatrice run rẩy lấp ló từ phía sau lưng Subaru. Có vẻ cô đang sợ Mimi dù Mimi dùng toàn lực để rút ngắn khoảng cách với mình, ấy vậy mà Mimi lại càng cả gan tiếp cận Beatrice.

“Sao thế? Cậu sẽ không bao giờ to lớn bằng Mimi nếu cứ thu mình lại như thế đâu! Nào nào, ra đây đi ra đây đi!”

“Ơ… khoan… dừng lại đi, ta đoán vậy! Betty không phiền với việc cứ nhỏ như thế này đâu, mà nhỏ con như ngươi thì có tư cách gì nói như thế!”

“Hừm hừm! Nghiệp dư-san đừng bỏ cuộc sớm thế chứ. Bên trong của tui rất là lớn ó, nên bên ngoài cũng sẽ bắt kịp sớm thôi. Đoàn trưởng đã nói vậy mà."

“Hoang đường, ta đoán vậy!”

Mimi kéo Beatrice về phía mình.

Beatrice ngoái đầu lại cầu cứu Subaru, nhưng cậu chỉ khoái chí dõi theo cô ngại ngùng trong việc kết bạn bằng vẻ mặt của một người cha.

“Này, Subaru-sama. Beatrice đang cầu cứu anh bằng ánh mắt cực kỳ hoảng loạn đấy.”

“Con người ta trưởng thành bằng cách chiến đấu với yếu điểm của mình mà. Beako không thích tiếp nhận những thứ mới, nên bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu xây dựng tinh thần chiến đấu cho cô ấy. Chúng ta hãy cứ im lặng dõi theo con bé nha, mẹ nó à.”

“Mẹ… mẹ ạ… V… vâng, em hiểu rồi.”

Nhìn Petra đỏ mặt nín thinh, Subaru có phần hối hận vì cách chọn từ của mình. Nhưng bây giờ mà cố sửa lại còn rắc rối hơn nên cậu quyết định cứ để kệ vầy đi. 

Đoạn, cậu quay sang Mimi đang vừa nắm chặt tay Beatrice vừa nhảy múa.

“Thế, nếu em đã ở đây thì những người khác… hai cậu em trai hay Ricardo có đến không? Mà đừng nói tên ngốc Julius đến mà không thèm đặt chỗ trước đấy nhé?”

Mối quan hệ giữa Subaru và kỵ sĩ của Anastasia, Julius Juukulius, vô cùng phức tạp . Thực lòng mà nói, nếu mặt đối mặt, cậu không nghĩ mình sẽ có thể ứng xử một cách chân thành với anh ta.

Cậu cảm thấy mình khá yếu thế trước Anastasia, nhưng so với Julius thì còn dễ đối phó chán.

Tuy nhiên, “Không đâu”, Mimi lắc đầu xua tan mọi nghi hoặc của Subaru.

“Cả Hetaro, cả Tivey hay đoàn trưởng lẫn Julius và tiểu thư đều không tới! Hôm nay chỉ có mình Mimi thôi á! Không còn ai khác nữa đâu, ê hê!”

“Giỏi lắm giỏi lắm… Nhưng em ghé qua đây có công chuyện gì thế?”

“À ừ nhỉ, phải rồi, nhớ ra rồi!”

Được hỏi, Mimi nghiêng đầu, rồi cô phóng về phía Beatrice. Không bận tâm tới việc Beatrice đang hối hả cố gỡ cô khỏi mình, Mimi cười rạng rỡ,

“Em qua mời mọi người đến dự tiệc á! Này nhé, tiểu thư nhà em bảo mọi người cùng tới chơi đó! Nên em mới tới mời mọi người đây! Hóng quá đi! Tuyệt quá đi!” 

※※※※※※※※※※※※※

Không biết ở quốc tế cái này có tên gì, nhưng ở Nhật thuật ngữ Vault được dùng để chỉ kỹ thuật chạy và nhảy qua các bức tường, với động tác mà Subaru đã làm ở trên :v khung mẫu Nah, nhiều thằng chắc “yêu” mèo kiểu catgirl cơ .-. ( ͡° ͜ʖ ͡°)