Tại một nhà hàng bình dân, lúc này Lâm Trạch đang ăn tối cùng Hứa Nghiên Nghiên.
Đúng như Lâm Trạch đã dự đoán, có vẻ như Hứa Nghiên Nghiên đã biết được vị trí trường trung học mà anh đang theo học thông qua em gái anh. Cho nên cô bé mới có thể đến thẳng trường để tìm anh.
Ngay trước khi Lâm Trạch tan học, Hứa Nghiên Nghiên đã chạy nhanh tới trước cổng trường của anh.
“Anh làm sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Hứa Nghiên Nghiên dò hỏi Lâm Trạch, cái người đang quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Chẳng có tâm sự gì hết.”
Lâm Trạch đã trả lời Hứa Nghiên Nghiên như thế đấy.
Kỳ thực tất cả là do cái thằng dở hơi Nghiêm Nghiệp Ba kia, lại đi nhắc tới đàn chị Mỹ Nguyệt ở trước mặt Lâm Trạch, mới làm cho anh buồn rầu lo lắng về mối tình đơn phương của mình.
Mặc dù trước mắt, nghe mọi người đồn là đàn chị Mỹ Nguyệt vẫn chưa có bạn trai, thế nhưng cũng khó mà đảm bảo, ngộ nhỡ một ngày nào đó lại xuất hiện một tên nào đó chen vào giữa mình và chị ấy thì sao.
Nghĩ tới đây, Lâm Trạch không khỏi thở dài một hơi.
Kỳ thực Lâm Trạch cũng đã từng có ý định tỏ tình với chị ấy, thế nhưng sau đó lại lập tức xua tan đi suy nghĩ này.
Khác với đàn chị Mỹ Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang, anh chỉ là một học sinh trung học bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, thậm chí có thể nói rằng anh không hề có một chút ưu điểm nổi bật nào.
Anh mà cứ như thế này đi tỏ tình thì đúng là một trò đùa, trăm phần trăm sẽ bị từ chối.
Lâm Trạch cảm thấy cái gọi là tỏ tình chân chính tuyệt đối không phải là việc đột ngột lôi kéo một nữ sinh mà mình chưa từng nói chuyện bao giờ, sau đó nói “Tớ thích cậu” là có thể thành công.
Tất cả các tình tiết bên trong anime hay light novel đều là gạt người cả, thế giới hiện thực so với thế giới hư cấu bên trong anime khác biệt vô cùng.
Rất nhiều nam chính trong light novel “Chinh phục nữ chính” đều có những tuyệt chiêu vô cùng xịn sò, thế nhưng để có thể áp dụng được ngoài hiện thực thì ngay cả một cọng lông cũng không có.
Ví dụ như học theo nam chính ở trong light novel mà treo băng rôn tỏ tình ở trường học hoặc là tỏ tình qua radio, những hành vi này sẽ chỉ làm cả hai bên xấu hổ mà thôi, cho dù vốn dĩ đã có thể tỏ tình thành công bằng những cách thông thường, thế nhưng có thể bởi vì hành vi của nam chính phô trương một cách thái quá, mà dẫn đến kết quả tỏ tình thất bại.
Thậm chí còn có thể khiến cho nữ chính, người được tỏ tình phải đánh giá lại trí thông minh của nam chính. Bởi vậy những hành vi đó có thể dẫn tới việc ấn tượng tốt ban đầu trở thành tiêu cực và những tình huống như vậy không phải là không thể xảy ra.
Khác với các phương pháp tỏ tình trong light novel, ở ngoài hiện thực, nếu như muốn tỏ tình thành công, thì nó phải được dùng như một công cụ để đâm thủng lớp cửa sổ giấy cuối cùng trong mối quan hệ nam nữ.
Có nghĩa là chỉ khi cả hai bên đều đã thiết lập một cơ sở tình cảm nhất định, thì mới có thể thông qua tỏ tình mà chính thức xác định quan hệ yêu đương của cả hai.
Vì vậy, việc tỏ tình ngoài hiện thực chắc chắn không phải là công cụ để làm tăng độ thiện cảm đâu.
Chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể tin vào bộ truyện light novel kia, hiểu lầm “Tỏ tình” là một trong những chiến lược tán tỉnh.
Trên thực tế, khi được một người đàn ông xa lạ tỏ tình, người phụ nữ sẽ vô cùng bối rối, thậm chí có khả năng ngay cả thẻ người tốt cũng không nhận được.
Ở trong lòng đàn chị Mỹ Nguyệt, rõ ràng Lâm Trạch không hề có chỗ đứng nào cả.
Bởi vì bản thân anh còn chưa từng nói được một câu hẳn hoi nào với chị ấy, chỉ là tình cờ gặp mặt trong trường học, anh cũng giống như một người qua đường thầm mến, quan sát đàn chị từ xa mà thôi.
Anh mà cứ như thế này đi tỏ tình với đàn chị, chắc chắn sẽ không thể nào thành công được.
Riêng điểm này thì Lâm Trạch biết rất rõ, bởi vì chính bản thân anh căn bản không phải là nhân vật nam chính ở trong light novel hay anime, mà anh chỉ là một học sinh trung học bình thường mà thôi.
Lâm Trạch đã từng có lần muốn chống lại số phận bình thường ấy, thậm chí có giai đoạn còn nghiêm trọng đến mức trở thành hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.
Thế nhưng sau khi ăn đủ các loại đòn roi từ cuộc đời, Lâm Trạch cũng đã dần hiểu ra và chấp nhận hiện thực rằng, anh chỉ là một con người bình thường không hơn không kém.
Ở thế giới mà anh đang sống không có tổ chức thần bí, cũng không có sức mạnh siêu nhiên gì hết.
Anh cũng sẽ không vì cái chết của bạn thân mà bộc phát sức mạnh phi thường.
Thậm chí, ở cái thế giới này, cũng không có các tổ chức hắc ám nào như ZERO hay SkyFire đuổi giết mình như anh đã từng tưởng tượng.
Với mối tình đơn phương này của mình, Lâm Trạch đã từng nghĩ tới, nếu như có thể, một ngày nào đó trước khi đàn chị Mỹ Nguyệt tốt nghiệp, anh có thể nói được một câu hẳn hoi tử tế với chị ấy là tốt lắm rồi.
Cho dù câu nói này chỉ đơn giản là “Chào buổi sáng” mà thôi.
Chỉ cần như vậy, Lâm Trạch cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi, anh cảm thấy mối tình đơn phương thời trung học của mình đã có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Kỳ thực, theo suy tính ban đầu của Lâm Trạch, anh muốn vẽ một bộ manga, sau đó thông qua bộ manga này để thu hút sự chú ý từ đàn chị.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Trạch không chỉ có mỗi suy nghĩ này, mà anh còn muốn có một thanh xuân rực rỡ.
“Lâm Trạch, đi với em nhàm chán đến thế hay sao?”
Thấy Lâm Trạch không chịu nói gì, Hứa Nghiên Nghiên đột ngột lên tiếng.
“Làm sao có thể cơ chứ, có thể ở cùng một chỗ với Nghiên Nghiên Tương, anh vui vẻ lắm đó.”
Thấy Hứa Nghiên Nghiên hỏi như vậy, Lâm Trạch biết việc mình ngồi thẫn thờ là quá thất lễ đối với cô bé.
Mục đích ban đầu của anh vốn là để giúp Hứa Nghiên Nghiên ứng phó với nỗi cô đơn sau khi em gái anh rời đi, nhưng nếu như vì vậy mà làm cho Nghiên Nghiên Tương càng thêm buồn phiền, thế thì ngày hôm nay anh cố ý tới đây ăn cơm cùng cô bé là vô ích rồi.
Thật ra, Lâm Trạch đã suy nghĩ kỹ càng, có vẻ như ngoại trừ em gái ruột, số lần mà anh nói chuyện với con gái trong vòng một năm qua có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Làm thế nào để bắt đầu một chủ đề nói chuyện mà không khiến cho Hứa Nghiên Nghiên cảm thấy nhàm chán, đây một đề bài siêu khó đang chờ đợi Lâm Trạch đến giải.
Lâm Trạch suy nghĩ một chút, nếu như muốn nói chuyện phiếm cùng con gái, vậy thì hẳn là phải tìm được sở thích chung giữa hai người, như vậy thì cuộc trò chuyện sẽ diễn ra hết sức tự nhiên, không hề gượng gạo hay miễn cưỡng.
Thế nhưng thứ mà anh hứng thú nhất lại chính là chơi game. Bởi vì đối phương là con gái, nên đương nhiên không thể tám nhảm về game được rồi.
Chúng ta không thể nào đặt hy vọng vào những chuyện như vậy được.
Nhưng nếu như anh nói chuyện quá mức tùy ý, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng người lớn uy nghiêm của mình.
Hiếm lắm mới có Hứa Nghiên Nghiên, không giống như em gái anh Lâm Linh, cô bé vẫn luôn đối xử với Lâm Trạch như một người anh cả.
Lâm Trạch cảm thấy anh vẫn cần phải duy trì hình tượng người lớn uy nghiêm của mình.
Thấy Lâm Trạch lại tiếp tục im lặng, dường như Hứa Nghiên Nghiên có chút không vui, Lâm Trạch cảm thấy có lẽ đây chính là vẻ mặt ưu tư mà mọi người hay nói.
Bỗng nhiên, trong đầu Lâm Trạch chợt nảy ra một ý nghĩ, anh đã biết mình nên nói chuyện gì với Hứa Nghiên Nghiên rồi.
Chắc chắn là, việc đầu tiên anh phải dỗ dành cô bé trước đã.
“Nghiên Nghiên Tương, bình thường ở trường học, Lâm Linh có thích nam sinh nào hay không?”
Lâm Trạch quyết định lấy em gái mình để tạo bước đột phá đầu tiên.
“Lâm Linh không có thích nam sinh nào hết, nhưng mà em nghe đồn là có mấy bạn học nam thầm mến cậu ấy, chỉ là không có ai tỏ tình mà thôi.”
Hứa Nghiên Nghiên đã trả lời Lâm Trạch như vậy.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, khi nghe tin có người thích em gái của mình, Lâm Trạch cảm thấy thật đáng buồn thay cho những nam sinh ấy.
Những chàng trai này chắc chắn mới chỉ nhìn thấy phiên bản “Bìa ngoài” của em gái anh mà thôi, chắc chắn là họ chưa biết được mặt thô lỗ còn lại của con bé.
Thế nhưng em gái nhà mình được nhiều người yêu quý như vậy, kỳ thực trong lòng Lâm Trạch cũng đã sớm dự liệu được.
Dù sao thì con bé đó cũng không giống như anh, Lâm Linh có một ngoại hình xinh đẹp, cũng bởi vì giá trị nhan sắc cao nên vẫn luôn có vài thằng nhóc tuổi dậy thì ngo ngoe, rục rịch đến gần.
“Vậy còn em thì sao, Nghiên Nghiên Tương, em đã thích ai chưa?”
Lâm Trạch đột nhiên chuyển đề tài sang Nghiên Nghiên Tương, anh cảm thấy tình yêu là một chủ đề khá tốt để trò chuyện với con gái.
Cái này cũng là do Lâm Trạch đọc anime mà biết được, thường thì các cô gái trẻ tụ tập nói chuyện với nhau, hầu hết thời gian đều trò chuyện về chủ đề yêu đương.
Nghe Lâm Trạch hỏi như vậy, cũng phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, Hứa Nghiên Nghiên lập tức cúi gằm mặt xuống, ánh mắt dường như đang nhìn ra nơi xa xăm.
Trông thấy thái độ của Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch vẫn còn khá thông minh, có thể đoán được suy nghĩ trong đầu của cô bé lúc này.
“Nghiên Nghiên Tương, hiện tại chắc hẳn là em đang yêu thích một nam sinh nào đấy nhỉ.” Lâm Trạch nói với Hứa Nghiên Nghiên.
Quả nhiên, cũng giống như lũ con trai khi bước vào tuổi dậy thì, con gái đến tuổi này ít nhiều gì cũng đều sẽ thích vài chàng trai, chẳng hạn như đội trưởng đội bóng đá ở trường trung học hoặc là “Siêu sao” trong đội bóng rổ, hay là bạn nam có thành tích học tập cao nhất trong lớp.
Riêng chuyện này thì Lâm Trạch vô cùng rõ ràng, dù sao thì anh cũng là người từng trải, chỉ duy có một việc khiến Lâm Trạch vô cùng buồn phiền, đó chính là cho tới bây giờ anh vẫn chưa được cô gái nào yêu thích.
Nhưng mà sau khi dậy thì xong, nếu như cô gái nào vẫn còn độc thân, Lâm Trạch cảm thấy những điều kiện lựa chọn nửa kia của các con gái nhất định sẽ thay đổi, họ sẽ đánh giá kết hợp giữa tính cách, gia thế và ngoại hình của chàng trai.
Bởi thế mới nói, thật ra trường trung học là nơi thích hợp nhất để tán gái, chỉ cần bạn có một sở trường nhất định, kiểu gì cũng sẽ có nữ sinh thích bạn, đấy là Lâm Trạch cảm thấy như vậy.
Đương nhiên, sở trường ở đây là hiểu theo nghĩa tích cực, chứ nếu như giống anh trước kia phát triển cái sở trường hoang tưởng tuổi dậy đạt tới trình độ đỉnh cao, vậy thì chỉ làm phản tác dụng mà thôi.
Nghe thấy Lâm Trạch khẳng định mình đang thích một nam sinh, Nghiên Nghiên Tương nhanh chóng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh.
“Lâm Trạch, sao anh lại biết em có người trong lòng rồi thế?”
“Bởi vì thái độ lúc nãy của em đã cho anh biết, lại nói đến nam sinh mà em thích, cậu ta là người như thế nào vậy?”
“Anh… Sao anh đột nhiên… Hỏi em…”
“Có thể tiết lộ cho anh một chút được không, được Nghiên Nghiên Tương thích quả thật là một người có vận may đặc biệt.”
Nghe thấy lời Lâm Trạch nói, dường như Nghiên Nghiên Tương có chút bối rối.
“Anh Lâm Trạch, anh thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, được em thích thật sự cậu nam sinh đó quá may mắn, nếu như anh mà được một cô gái như Nghiên Nghiên Tương yêu thích, anh chắc chắn sẽ lập tức cưới cô ấy về nhà.”
Lâm Trạch không ngừng ca ngợi Hứa Nghiên Nghiên.
“A a a a… Anh hãy để cho em yên tĩnh một lúc.”
Hứa Nghiên Nghiên bỗng nhiên đưa hai tay lên ôm mặt, cả gương mặt đều cúi gằm xuống.