Như đã hứa hẹn, tới lúc tan học, Lâm Trạch nóng lòng đến bàn học của Hàn Oánh và mời cô ra khỏi lớp.
Sau khi đưa cô tới khu phía sau trường, anh nói hết cho Hàn Oánh nghe chuyện mình muốn thành lập hội Manga.
“Hội Manga? Trong lớp có nhiều bạn học như vậy, sao Lâm Trạch cậu lại chọn kéo tớ vào sở thích của cậu thế?” Hàn Oánh hỏi Lâm Trạch.
“Vì Hàn Oánh cậu là cao thủ vẽ tranh, nhất là cậu có sở trường về vẽ tranh. Tớ nghĩ nếu cậu tham gia hội Manga, bước đầu phát triển hội của chúng tớ chắc chắn sẽ thuận lợi hơn.”
“Khoan đã, trước khi tớ đồng ý gia nhập hay không, sao cậu biết tớ có sở trường về vẽ tranh?” Hàn Oánh thấy lạ nên hỏi Lâm Trạch.
“Vì trước đây có rất nhiều tranh vẽ trên báo tường của các lớp đều do cậu dùng màu nước để vẽ. Thật ra tớ đã chú ý từ lâu, tớ nghĩ người có thể vẽ ra được những bức tranh đẹp như vậy thì chắc chắn có thể dễ dàng bắt tay vào vẽ truyện tranh.”
Đương nhiên, đây là lời nói dối của Lâm Trạch. Tình báo về việc có rất nhiều tranh vẽ trên báo tường của các lớp là do Hàn Oánh vẽ thật ra đều là Nghiêm Nghiệp Ba nói cho Lâm Trạch nghe, sau đó anh mới để ý.
Trước đó, Lâm Trạch cũng không biết ai vẽ cho báo tường của lớp.
Vì để không làm trì trệ việc học của học sinh, hình như rất nhiều báo tường của các lớp đều là do học sinh tự nguyện ở lại trường sau giờ học hoặc vào cuối tuần vẽ.
Hơn nữa học sinh thường là do chủ nhiệm chỉ định.
Phải nói là, sau khi được Nghiêm Nghiệp Ba nhắc anh mới cẩn thận để ý tới, Lâm Trạch rất khâm phục tài năng hội họa của Hàn Oánh.
Giống như việc vẽ tranh màu nước trên báo tường vậy, quả thật rất giỏi.
Có thể là do Hàn Oánh quá chuyên nghiệp, thậm chí khiến báo tường vô tình giống như phông nền bên đường, đẹp đến mức có thể khiến người khác bỏ qua nó trong một bước đi.
“Tớ đính chính một chút nha, màu sơn tớ dùng để vẽ không phải là màu nước mà là màu bột. Tốt xấu gì Lâm Trạch cậu đã chọn vẽ truyện tranh, cũng phải học kiến thức hội họa cơ bản trước đã.”
“Được, về nhà tớ sẽ tìm hiểu.”
Tuy lúc này Lâm Trạch rất muốn hỏi Hàn Oánh màu nước và màu bột có gì khác biệt, nhưng hoàn cảnh hiện tại thật sự rất khó để mở miệng hỏi cô ấy. Anh cứ cảm thấy hỏi cô về vấn đề này thì mình sẽ rất mất mặt. Hơn nữa, bây giờ các công cụ tìm kiếm trên mạng rất tiện lợi, lát nữa dùng công cụ tìm kiếm rồi tra sự khác biệt giữa màu nước và màu bột là được.
“Vậy thì, cậu có bằng lòng gia nhập hội Manga của tớ không?” Lâm Trạch hỏi Hàn Oánh.
“Hay là để tớ cân nhắc chút đi.”
Câu trả lời của Hàn Oánh vốn không nằm ngoài dự đoán của Lâm Trạch, chi bằng nói là anh đã sớm dự đoán được câu trả lời của cô.
“Mong cậu hãy nghiêm túc cân nhắc.”
“Tớ sẽ nghiêm túc suy nghĩ, nhưng Lâm Trạch, cậu đừng quá ôm hy vọng nha. Dù gì truyện tranh và vẽ tranh bình thường vốn có sự khác biệt vô cùng lớn, lời mời này của cậu thật sự khiến tớ rất khó mà tiếp nhận.”
Sau khi nói xong, Hàn Oánh quay người trở về tòa nhà dạy học.
Lúc Lâm Trạch cũng định cất bước quay về tòa nhà dạy học, đột nhiên bạn thân Nghiêm Nghiệp Ba không biết từ lúc nào lại chạy từ chỗ góc tường ra.
Thật ra Lâm Trạch đã sớm phát hiện ra, vì kỹ năng ẩn nấp của cậu ta rất kém.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh không theo Hàn Oánh trở lại toà nhà dạy học ngay.
Không chờ Nghiêm Nghiệp Ba lên tiếng, Lâm Trạch đã bắt đầu giải thích ngắn gọn cho cậu ta nghe về nguyên nhân mình gọi Hàn Oánh ra đây.
“Cậu muốn thành lập hội Manga? Tớ không nghe nhầm chứ.” Dường như Nghiêm Nghiệp Ba có vẻ không tin.
“Đương nhiên tớ không nói đùa.”
“Nếu cậu có chí hướng cao thượng như vậy, chi bằng tính thêm tớ vào, cậu thấy sao?”
Nghe Nghiêm Nghiệp Ba chủ động yêu cầu gia nhập hội Manga của mình, điều này đương nhiên là tiến triển mà Lâm Trạch cầu còn không được, anh lập tức đồng ý ngay.
Tiết học cuối cùng trước khi tan học, hình như giáo viên không có ý định dạy quá giờ. Thế là ngay khi giáo viên tuyên bố hết tiết, Lâm Trạch nhét đống sách vào hộc bàn, vội vã chạy nhanh ra cổng trường.
Vì hôm nay Lâm Trạch không mang balo đến trường nên anh quyết định sáng mai tới trường sớm để hoàn thành bài tập.
Dẫu sao Lâm Trạch cũng từng làm bài tập giống y như vậy hai lần rồi, anh tin lần thứ ba chỉ cần một chút là có thể làm xong.
Khi Lâm Trạch tới cổng trường trung học, Hứa Nghiên Nghiên đã ở đây chờ anh.
Cô bé cố tình đứng ở vị trí dễ thấy ngay lối ra vào cổng trường trung học của Lâm Trạch nên anh vừa nhìn thì có thể thấy cô bé ngay.
“Xin lỗi, để em chờ lâu rồi.” Lâm Trạch thở hổn hển nói với Hứa Nghiên Nghiên.
“Thật ra em cũng vừa mới tới thôi, cũng chưa chờ lâu mà. Anh Lâm Trạch cũng không cần chạy vội ra khỏi trường như vậy, em chờ anh một chút cũng không sao.”
“Đã kêu em tới cổng trường chờ anh tan học, để em chờ lâu thì anh thật sự không làm được. Tiếp theo, chúng ta tới siêu thị gần nhà anh mua một số nguyên liệu trước đã. Tối nay, ừ thì, anh nhất định sẽ trổ hết tài năng cho em xem.”
“Tài nấu nướng của anh Lâm Trạch hả? Em khá mong chờ đó.”
Đã gặp nhau rồi, thế là Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên lập tức đi về phía siêu thị gần nhà anh.
“Chỉ là kỳ vọng nho nhỏ thôi sao? Vậy anh nhất định không phụ kỳ vọng này mới được. Hứa Nghiên Nghiên, em thích nguyên liệu hay món ăn gì thì đừng khách sáo, cứ việc nói ra là được.”
“Em thích nguyên liệu hay món ăn gì ư? Thật ra em cũng không đặc biệt thích nguyên liệu hay món ăn gì cả. Nhưng nếu buộc phải nói thì em không thích ăn món quá ngọt và quá nhiều dầu mỡ.”
“Được, anh hiểu rồi. Hôm nay món mà anh chuẩn bị chủ yếu là dễ tiêu và ngon miệng.”
“Nhưng anh Lâm Trạch tuyệt đối đừng lo cho em, vì thật ra em cũng không ăn nhiều vào bữa tối. Anh Lâm Trạch nên chuẩn bị những món anh thích ăn đi.”
“Thật ra anh vẫn thích món dễ tiêu và ngon miệng hơn. Từ điểm này cho thấy, chúng ta vẫn rất ăn ý trong cuộc sống.”
Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên trò chuyện hết câu này tới câu khác, chẳng mấy chốc hai người đã tới siêu thị gần nhà Lâm Trạch.
Sau khi lấy giỏ mua sắm, Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên đi vào siêu thị.
Anh bỗng cảm thấy bên trái mình có người ở phía sau đụng vào giỏ hàng trong tay anh, Lâm Trạch theo phản xạ có điều kiện nhìn qua phía người đó.
Chỉ thấy một người quen thuộc xuất hiện trước mặt anh, người này không phải ai khác, chính là Viên Thân mà anh đã gặp lúc trước.
Lúc này, Viên Thân không mặc đồng phục trường ‘Đức Uy’ mà mặc đồ bình thường. Phải nói là, cho dù Lâm Trạch là nam thì cũng phải thừa nhận Viên Thân là một nam sinh cũng được coi là có vẻ điển trai, ít ra vẻ ngoài là thế.
Dù gì Viên Thân và mình khác nhau, anh thuộc kiểu nam sinh thích vận động. Nam sinh kiểu này chỉ cần chú ý một chút đến hình tượng, nhìn chung ngoại hình bình thường cũng không tệ.
Lâm Trạch để ý đến một điểm, đồng hồ đeo trên tay trái của Viên Thân hình như cũng khá đẹp.
Có lẽ kiểu đồng hồ này là hàng rẻ tiền cũng không chừng, dù gì bây giờ chất lượng của hàng nhái cũng không tệ, nhưng Lâm Trạch cứ cảm giác đồng hồ trên cổ tay của Viên Thân chắc có giá không rẻ.