Nếu Hứa Nghiên Nghiên đã chủ động chào hỏi mình, vậy thì Lâm Trạch cũng không thể không chào, Hoa Thần Quang cũng chào cô bé.
Sau đó Lâm Trạch nhanh chóng ăn xong bữa sáng trong tay, sau khi vứt giấy gói và rác vào sọt thì Lâm Trạch và Hoa Thần Quang ngồi vào xe hiệu. Có điều Hoa Thần Quang chủ động yêu cầu ngồi ở ghế phụ lái hàng trước, mà để Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên ngồi ở ghế sau.
Sau khi Hoa Thần Quang nói cho tài xế Trương biết điểm đến thì thoáng chốc xe đã khởi động lái về phía xa.
Không thể không nói Hoa Thần Quang là một người rất biết nói chuyện, có cậu ta nói chuyện vui đùa nên đường đi cũng không yên tĩnh, thoáng chốc từ cầu vượt xuống đường thấp, sau khi lái được một khoảng, lúc này đám người Lâm Trạch đã đến ngoại ô thành phố.
Nhìn bên ngoài cửa sổ thì nơi này có xây dựng sân golf được tường cao vây lại.
Sau khi nhìn thấy sân golf dành riêng cho hội viên này, Hoa Thần Quang vô cùng xúc động, nghe nói golf mới là trò chơi của người thật sự có tiền, cậu chưa lần nào được vào chơi cả. Sân golf này chỉ mở cho người giàu có trong tỉnh, là sân golf dành riêng cho hội viên nổi tiếng toàn quốc, đừng nói là dân thường, cho dù ông chủ nhỏ có chút thành tựu thì cũng không có tư cách vào đó.
Hoa Thần Quang nghe nói giá mua hội tịch nhập hội của sân golf này khoảng hai mươi triệu tệ, hơn nữa hội phí mỗi năm là bốn trăm ngàn tệ. Số tiền này là khái niệm gì chứ, chỉ với hội tịch hai mươi triệu cũng đủ mua một căn biệt thự xa hoa ở khu vực không tệ trong thành phố này rồi. Đừng nói gì đến hội phí bốn trăm ngàn tệ mỗi năm, thu nhập mỗi tháng của bố mình ở thành phố này cũng tính là ổn mà chẳng qua chỉ miễn cưỡng hơn mười ngàn mà thôi.
Người dân bình thường căn bản không hiểu được khái niệm người có tiền là gì, chỉ khi bản thân bạn có tiền có thể tiếp xúc với giới của tầng lớp cao, mới có thể hiểu được cái gì gọi là làm người có tiền.
Có hội tịch đánh golf trong đó chính là một chuyện vô cùng có thân phận.
Hôm nay biệt thự mà Hoa Thần Quang dẫn Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên đến vừa khéo lại được xây bên cạnh sân golf, nghe nói là một trong những công trình đồng bộ của sân golf. Chẳng qua là những người có tiền này rất ít ai vào ở biệt thự, cho nên lúc mùa ít khách mới được đám Hoa Thần Quang thỉnh thoảng nhờ quan hệ để thuê mấy bữa, mở party âm nhạc.
Đột nhiên Hoa Thần Quang nghĩ đến gì đó, cậu ta quay đầu lại nhìn Hứa Nghiên Nghiên, lúc này cô đang nói cười vui vẻ với Lâm Trạch.
“Hứa Nghiên Nghiên, bố em có hội tịch của câu lạc bộ golf này không?”
Hoa Thần Quang bắt đầu nhiều chuyện, bởi vì trông nhà Hứa Nghiên Nghiên rất có tiền.
“Không rõ lắm.”
Mặc dù Hứa Nghiên Nghiên không biết Hoa Thần Quang hỏi chuyện này làm gì, nhưng vấn đề này liên quan đến việc riêng tư nên không muốn trả lời lắm, mình cũng không thân thiết gì mấy với cậu ta.
“Vậy Hứa Nghiên Nghiên, em có vào sân golf này đánh golf chưa?”
Tay Hoa Thần Quang lắc lắc chỉ về phía sân golf ở xa.
“Hình như có đến một lần, nhưng em không hứng thú với golf lắm, chơi cũng không giỏi.”
“Thật hay giả thế, wow, đỉnh thật đấy!”
Hoa Thần Quang nói có chút phấn khích.
“Trong sân golf thế nào, quy tắc trong đó ra làm sao, có thể nói anh nghe xem không.”
Vừa nghe Hứa Nghiên Nghiên đã từng vào sân golf, Hoa Thần Quang lập tức phấn khởi.
“Không sai, Nghiên Nghiên này, có thể nói bọn anh biết không, anh cũng rất hứng thú.”
Lâm Trạch thấy hình như Hứa Nghiên Nghiên không muốn nói nhiều thì lập tức lên tiếng. Nói thật thì nói chuyện với Nghiên Nghiên trên thực tế Lâm Trạch rất mệt, bản thân cũng muốn nghỉ ngơi đàng hoàng một lúc.
Vốn dĩ Hứa Nghiên Nghiên không muốn nói lắm, nghe thấy Lâm Trạch nói anh cũng muốn biết, nên cô đã đổi ý.
“Nếu đã vậy thì em nói cho hai anh biết, có điều đã là chuyện một năm trước rồi, cho nên một vài chi tiết em cũng quên gần hết. Tình hình lúc đó là bố dẫn em đến, đi theo còn có mấy người bạn của bố…”
Lúc Hứa Nghiên Nghiên kể sơ lại trải nghiệm đánh golf của cô bé với Hoa Thần Quang và lâm trạch, thì xe mà đám người Lâm Trạch ngồi cũng đã đến trước khu biệt thự.
Hoa Thần Quang cảm thấy quả nhiên ngồi xe hiệu đến khu biệt thự đúng là khác thường, khuôn mặt chết bầm ban đầu của bảo vệ kia cuối cùng vào lúc nhìn thấy xe hiệu thì có chút cảm tình, sau khi nhận thẻ đậu xe tính giờ, đồng thời hỏi điểm đến thì xe mà phía Lâm Trạch ngồi đã được cho vào.
“Đúng đúng, bác Trương, chính là tòa biệt thự phía trước.”
Dưới sự hướng dẫn của Hoa Thần Quang, thoáng chốc xe hiệu đã lái đến một tòa biệt thự có vị trí địa lý hoang vu nhất của khu biệt thự, ở chỗ đậu xe trước biệt thự đã có hai chiếc xe hơi kiểu kinh tế, mỗi chiếc đều có giá không hơn hai trăm ngàn.
Sau khi tùy ý đậu xe vào chỗ, tài xế Trương tiếp tục ở lại trên xe, mà Lâm Trạch, Hứa Nghiên Nghiên và Hoa Thần Quang thì xuống xe.
Hoa Thần Quang thuần thục kéo cảnh cổng không khóa, dẫn Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên vào trong tòa biệt thự.
Bọn họ nhìn thấy một chàng trai có chút cao gầy phong độ, tóc màu đỏ trước mắt, cũng đang đứng ở cầu thang gần cửa, hình như đang đón tiếp khách khứa đến party biệt thự, tuổi của chàng trai này khoảng ngoài hai mươi.
“Ôi chao anh Hồ, em không đến trễ chứ. Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút, đây là hai người bạn em dẫn đến, tên của bạn trai là Lâm Trạch, là tài năng trụ cột của câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ tương lai ở trường cấp ba của bọn em, người còn lại là Hứa Nghiên Nghiên – bạn của Lâm Trạch.”
Sau khi giới thiệu Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên cho anh Hồ trước, Hoa Thần Quang lại giới thiệu anh Hồ cho hai người.
“Người này là anh Hồ của tôi, tên của anh ấy là Hồ Đông Nhân, các loại nhạc cụ guitar bass không gì là không biết, là đàn anh của câu lạc bộ dòng nhạc nhẹ trước đây của trường cấp ba chúng ta, bây giờ đang học năm ba trường đại học chuyên ngành nghệ thuật, tương lai dự định phát triển về âm nhạc điện ảnh truyền hình, có thể nói là hình mẫu của hệ chúng ta, nghe nói bây giờ đã viết nhạc cho một vài ngôi sao rồi đấy.”
Dường như Hoa Thần Quang vô cùng sùng bái anh Hồ này, lúc cậu ta giới thiệu anh Hồ, sự cung kính trong ánh mắt không giống như giả tạo.
Có vẻ như anh Hồ cũng rất hưởng thụ lời tâng bốc của Hoa Thần Quang, anh ta bật cười ha ha, sau đó chuyển ánh mắt lên người Hứa Nghiên Nghiên, Hứa Nghiên Nghiên nhỏ nhắn đáng yêu khiến mắt anh ta sáng lên.
“Party của bọn anh vô cùng hoan nghênh cô gái đáng yêu như Hứa Nghiên Nghiên, hôm nay nhất định phải chơi vui nhé.”
Anh ta mỉm cười nói với Hứa Nghiên Nghiên.
“Cảm ơn ạ, em sẽ chơi vui.”
Sau đó để không khiến mình trông cuồng loli, thế là anh Hồ chuyển ánh mắt trở lại lên người Lâm Trạch.
“Anh cũng có nghe nói đến chuyện của em, anh mong em có thể mau chóng phát hiện niềm vui của đại dương âm nhạc, party hôm nay mặc sức uống thỏa thích các loại rượu, hôm nay em không được uống ít đâu đấy.”
“Em không quen uống rượu gì lắm.”
“Không uống rượu được còn gọi là đàn ông gì chứ, hôm nay để chào đón đàn em đáng yêu của bọn anh, chúng ta phải không say không về.”