Tô Vũ Mặc không hề làm điều gì khiến mình cảm thấy chán ghét, về điểm này Lâm Trạch hiểu rõ điều nhất. Thay vào đó, anh lại cảm thấy rằng chính mình đã làm rất nhiều điều khiến cô chán ghét mới đúng.
Cảnh sát nói rằng anh đang nói dối, nhưng Lâm Trạch cảm thấy rằng mình thật sự không hề nói dối.
“Cháu không hề nói dối, Tô Vũ Mặc thật sự không làm điều gì khiến cháu chán ghét cả.”
Lâm Trạch nói một cách chân thành.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội khác để cậu thay đổi quyết định.”
Giọng điệu của viên cảnh sát già rất kiên định.
“Cháu sẽ không thay đổi lời nói của mình.”
“Nếu cậu đã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như vậy thì xem ra như tôi chỉ có thể đưa ra một số bằng chứng.”
Viên cảnh sát già quay đầu lại và nhìn viên cảnh sát trẻ.
“Đưa cho tôi nhật ký trò chuyện đó.”
“Chờ một chút.”
Viên cảnh sát trẻ tuổi tìm thấy một tập tài liệu màu đen từ chiếc cặp bên cạnh, anh ta mở ra lục lọi và tìm thấy một vài tờ giấy A4.
Những tờ giấy A4 này được ghim giữ với nhau bằng một chiếc kẹp giấy.
Sau khi xem qua một chút, viên cảnh sát trẻ tuổi lấy ra mấy tờ giấy A4 đưa qua cho viên cảnh sát già.
Sau khi viên cảnh sát già xem qua, từ trong đó lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho Lâm Trạch.
“Nếu như cậu nói rằng Tô Vũ Mặc không làm điều gì khiến cậu chán ghét, vậy thì cậu sẽ giải thích thế nào về đoạn ghi chép cuộc trò chuyện này?”
Lâm Trạch cầm lấy tờ giấy A4 từ tay viên cảnh sát già, sau đó lập tức đưa mắt nhìn vào tờ giấy A4 này.
Trên tờ giấy A4 này dày đặc các bản sao của từng đoạn từng đoạn tin nhắn văn bản.
Lâm Trạch đọc kỹ một số đoạn tin nhắn quen thuộc trên đó và chợt nhận ra, đây không phải là một phần của lịch sử trò chuyện giữa mình và Tô Vũ Mặc hay sao…
Hơn nữa, những bản sao chép tin nhắn này thậm chí còn đánh dấu rõ ràng cả thời gian gửi đi hoặc thời gian nhận lại, nó được sắp xếp theo thứ tự thời gian.
Có vẻ như cảnh sát đã khôi phục lại toàn bộ hồ sơ trò chuyện từ điện thoại di động của Tô Vũ Mặc.
Đột nhiên Lâm Trạch nghĩ đến một khả năng, trước tiên chưa nói đến việc Tô Vũ Mặc có thói quen xóa tin nhắn sau khi đọc nó hay không, cũng không cần biết có phải nội dung tin nhắn trong điện thoại di động của cô ấy được lấy lại sau khi được khôi phục dữ liệu hay không. Nếu như cảnh sát có khả năng khôi phục dữ liệu và truy xuất các tin nhắn thì nội dung các tin nhắn của bọn họ trong điện thoại di động tuyệt đối sẽ là một chuyện rất thú vị, có thể gọi là bom tấn của năm, e là chuyện một chân giẫm lên bốn chiếc thuyền của mình sẽ bị cảnh sát phát hiện.
Tuy nhiên, Lâm Trạch cảm thấy đây không phải là lúc để quan tâm đến vấn đề nhỏ nhặt này.
Nhận thấy nét mặt Lâm Trạch có chút thay đổi, viên cảnh sát già nở một nụ cười hài lòng trên mặt, sau đó nụ cười hài lòng kia dường như sợ bị Lâm Trạch phát giác cho nên rất nhanh khuôn mặt của ông ta tiếp tục nghiêm nghị trở lại.
“Cậu đã đọc xong nội dung trên đó chưa?”
Viên cảnh sát già hỏi Lâm Trạch.
“Xem hết rồi.”
“Tôi hỏi cậu, nội dung trên đó là cái gì?”
“Đây là bản sao chép cuộc trò chuyện của cháu với Tô Vũ Mặc.”
“Tốt lắm, nếu là như vậy thì cậu giải thích thế nào về đoạn tin nhắn này?”
Khi viên cảnh sát già lấy lại tờ giấy A4 từ tay Lâm Trạch, tiếp theo là dùng một cây bút mực màu đỏ khoanh tròn lên một đoạn lịch sử trò chuyện.
Sau đó, viên cảnh sát già nhét lại tờ giấy A4 vào tay Lâm Trạch.
Lâm Trạch đưa mắt nhìn vào nhật ký trò chuyện được khoanh tròn bằng bút đỏ trên giấy A4.
Nội dung như sau: “Tô Vũ Mặc, bây giờ anh cảm thấy em rất phiền, anh thực sự đã ghét em đến cực điểm rồi.”
Cảm thấy Lâm Trạch gần như đã đọc xong nội dung của tin nhắn này, viên cảnh sát già lên tiếng.
“Cậu giải thích thế nào về nội dung của tin nhắn này? Nếu không phải vì Tô Vũ Mặc đã làm điều gì đó khiến cậu chán ghét thì cậu phải giải thích được lý do tại sao cậu lại gửi tin nhắn này cho Tô Vũ Mặc. Hơn nữa sau khi Tô Vũ Mặc nhận được nó, rõ ràng là trong lòng cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều mới trả lời lại tin nhắn của cậu. Tất cả những điều trên, tôi hy vọng cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
“Có thể cho cháu thời gian một phút để sắp xếp lời nói được không?”
“Không được, tôi muốn cậu nói bây giờ. Nói loạn xạ hay không có tổ chức cũng không thành vấn đề, logic của tôi cũng không tệ đến vậy.”
Đối mặt với việc bức hỏi của viên cảnh sát già, thành thật mà nói thì Lâm Trạch cảm thấy hơi tức giận, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình thường.
Nguyên nhân của sự cáu kỉnh có liên quan đến hai viên cảnh sát trước mặt mình.
Bây giờ khi biết tin về cái chết của Tô Vũ Mặc, Lâm Trạch đã đưa ra quyết định ngay lập tức sau khi đọc xong tin nhắn giữa hai người.
Quả nhiên lòng dạ mình vẫn không thể cứng rắn nổi.
Bản thân mình không thể nào chấp nhận được cái kết cục là Tô Vũ Mặc chết, hơn nữa cái chết này có khả năng là do bản thân gây ra.
Bây giờ Lâm Trạch muốn thử xem mình có thể cứu được Tô Vũ Mặc hay không, nhưng cảnh sát ở trước mặt rõ ràng đang làm mất thời gian của mình.
Ngay cả khi sớm hơn một giây cũng tốt, nếu như thời gian “Quay lại cái chết của mình vẫn chưa kịp cập nhật, Lâm Trạch muốn thử xem liệu mình có thể quay trở lại tối hôm qua hay không, hoặc là có thể sớm hơn thời gian trước đó.
Hiện tại thời gian “Quay lại cái chết” của mình sẽ được cập nhật bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Một khi mốc thời gian được cập nhật thì có lẽ mình sẽ không còn cách nào để có thể cứu Tô Vũ Mặc được nữa.
Liên quan đến khả năng “Quay lại từ cái chết”, Lâm Trạch không có ý định báo cáo với cảnh sát để cầu xin cảnh sát thả mình đi.
Trước tiên chưa kể đến là cảnh sát có tin tưởng chính mình hay không, cũng thể là đối phương tin tưởng mình nhưng đối với mình mà nói thì có khả năng không phải chuyện tốt.
Lỡ như thời gian của “Quay lại cái chết” đã được cập nhật đến thời điểm hiện tại, mà sau này mốc thời gian mặc định lại chính là lúc mình đang tự thú với cảnh sát thì phải làm sao?
Điều này không phải càng làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn sao?
“Nói đi, tôi đang hỏi cậu đấy, mau trả lời thành thật cho tôi.”
Viên cảnh sát già dùng tay trái đập mạnh vào mặt bàn, mặt bàn cà phê bằng kính cường lực có cảm giác như sắp bị đập vỡ, rung động một trận cực lớn.
Giọng nói ồn ào như vậy đã kéo suy nghĩ của Lâm Trạch trở lại hiện thực.
Lâm Trạch quyết định rằng mình phải thoát khỏi cảnh sát trước mặt càng sớm càng tốt.
“Không có gì để giải thích cả, hôm đó cháu và Tô Vũ Mặc đã cãi nhau ở nhà Tô Vũ Mặc mà thôi.”
“Cãi nhau? Nội dung cãi nhau là gì?”
“Nói đơn giản thì là nguyên nhân là vì ở nhà Tô Vũ Mặc, liên quan đến những chuyện lặt vặt nhỏ nhặt về những công việc nhà, rắc rối giữa cháu và Tô Vũ Mặc không phải là vấn đề gì lớn. Cháu cũng không biết rằng Tô Vũ Mặc sẽ có suy nghĩ thiển cận vì những chuyện tầm thường này.”
Lâm Trạch chọn cách nói nửa dối nửa thật.
Bởi vì Lâm Trạch hiểu rõ một điều, nếu hai viên cảnh sát trước mặt mình đang ở đây để thẩm vấn mình, mà mình lại không lấy ra bất kỳ “quả ngọt” nào đưa cho đối phương thì đối phương sẽ chỉ có thể tiếp tục tra hỏi mà thôi.
Dù sao thì chuyện xảy ra tối hôm đó giữa mình và Tô Vũ Mặc, hẳn là không một ai khác biết, Lâm Trạch cũng không lo lắng rằng lời nói dối của mình sẽ bị lộ.
“Có phải thật sự chỉ là cãi nhau về việc nhà thôi không? Tôi thật sự nhìn không ra.”
Viên cảnh sát già dùng giọng điệu nghi ngờ vô cùng rõ ràng để chất vấn Lâm Trạch. Nếu như tâm lý kẻ nói dối không đủ cứng rắn thì sợ là sẽ bị uy hiếp ngay lập tức.
Ngay cả khi không lập tức nói ra sự thật thì ít nhất cũng sẽ có một số thay đổi tinh tế trong biểu hiện hoặc chuyển động cơ thể do thực tế là đang nói dối. Chỉ cần nắm chắc được những thay đổi này, bên phía cảnh sát sẽ tiếp tục truy hỏi.
Nếu như là Lâm Trạch của trước đây thì thời gian không đủ để suy nghĩ cách nói dối, tâm lý cũng không quá vững vàng, rơi vào trong tay của những cảnh sát già đã dành cả đời để xử lý những loại phạm nhân như thế này thì sẽ rất dễ dàng bị tìm thấy những sai sót.
Nhưng Lâm Trạch của bây giờ không còn là Lâm Trạch của ngày xưa nữa, nội tâm đã được tôi luyện từ những lần chết đi sống lại.
Người bình thường chỉ cần ở cùng phòng với kẻ sát nhân thì họ sẽ bị áp lực tâm lý vô cùng lớn. Mà cuộc sống hàng ngày của Lâm Trạch là phải thân mật với những cô gái đã giết mình, không những không thể tỏ ra sợ hãi mà còn phải khiến họ vui vẻ.
Lâm Trạch đã sống sót trong một môi trường như vậy cho nên nội tâm đã sớm tự giác tôi luyện như thép rồi.
Vì vậy, khi đối mặt với sự thẩm vấn của viên cảnh sát kỳ cựu, đơn giản là anh rất bình tĩnh và vô cùng thoải mái.